← Ch.817 | Ch.819 → |
Trong trường hợp đó trên mặt của Cửu Thiên Huyền Nữ bình tĩnh như nước, Đoạn Nhạc Búa trong tay nghênh đón, giống như hoàn toàn nhìn thấu chiêu số của Hứa Tiên, ngăn cản công kích của hắn vô cùng hoàn mỹ, hơn nữa còn chuyển thủ thành công áp chế Hứa Tiên toàn diện, nàng nói:
- Đây không phải là kiếm pháp Viên Công Kích Kiếm Đồ sao? Viên Công có từng nói qua cho ngươi chưa? Kiếm pháp của nó học được từ ta.
Cửu Thiên Huyền Nữ nói xong, chiến phủ dùng góc độ không thể tưởng tượng nổi vượt qua kiếm võng áp xuống.
...
Bảo kính trong tay Dương Tiễn phát ra hào quang vạn trượng, cuối cùng chiếu vào trên một đám u ám kia, hào quang chiếu tới thì u ám đó không còn lan tràn ra chung quanh nữa, mà biến thành sôi trào, thu liễm từng chút, rốt cục hiện ra thân hình của Bạch Tố Trinh, nhìn qua cái kính này, cả kinh nói:
- Hạo Thiên kính!
Hào quang này tập trung vào người của Bạch Tố Trinh, hai đầu lông mày của nàng hiện ra nét thống khổ, trước mắt chỉ còn lại bạch quang mờ mịt.
Bảo vật này chính là phapr bảo Hạo Thiên kính mạnh nhất của Ngọc Hoàng Đại Đế, so với Sơn Hà Xã Tắc Đồ bị Bạch Tố Trinh hủy hoại thì còn cao hơn một bậc, nhưng lại có thể khắc chế Chúc Long u ám chi lực, mới cố ý ban cho Dương Tiễn, dùng đối phó Bạch Tố Trinh.
Đương nhiên cái gọi là khắc chế cũng do u ám chi lực còn quá yếu.
Mà long tộc có thể chế tạo ra Tam Túc Kim Ô đe dọa lực lượng của Chúc Long, hôm nay đám đại năng Thiên Tiên tự nhiên không có biện pháp với Chúc Long chân chính, sở dĩ làm như vậy là muốn nàng không thể phát triển được, tuyệt đối không phải là vì cuồng vọng tự đại, mà là tự tin tuyệt đối, vô luận vấn đề gì cũng có thể dễ dàng giải quyết.
Chư thần trên bầu trời hiện ra, dùng thần sắc khác nhau nhìn Bạch Tố Trinh.
Bạch Tố Trinh nửa quỳ trên hư không, cúi đầu thống khổ nỉ non:
- Vì cái gì, vì cái gì, nhất định phải cản trở ta, ta chỉ muốn gặp lại quan nhân.
Bỗng nhiên nàng ngẩng đầu lên, trên mặt thống khổ bị quét sạch, dùng ngữ điệu lạnh lùng tới cực điểm, nói:
- Ta... Ta nhất định giết các ngươi!
U ám chi lực trên người của nàng tuôn ra ngoài, lại thôn phệ hào quang, chậm rãi đứng lên, không còn có biểu hiện sử dụng lực lượng quá độ nữa.
Ngay cả Chư Thần cũng sợ hãi cả kinh, càng chau mày. Dương Tiễn thì khiếp sợ trong lòng, hắn cảm giác được linh lực trên Hạo Thiên kính đang xói mòn, tuy cực kỳ nhỏ bé, nhưng mà nói rõ cho hắn biết hào quang của hắn không còn khắc chế hắc ám của Bạch Tố Trinh.
Thời điểm này một vương giả mặc đế phục hiện ra trên hư không, cao giọng nói:
- Bạch Tố Trinh, ngươi còn nhớ lời thề không?
Nàng cố gắng ngẩng đầu lên, con ngươi màu đen xuyên thấu qua bạch quang, thấy rõ người trong đám mây:
- Chân Vũ Đế Quân!
Lời thề son sắt lại vang vọng, giống như đang quanh quẩn bên tai của nàng.
- Đã chết dưới lôi đình, chôn cất tại ngọn núi này!
Chân Vũ Đại Đế nói:
- Nếu như khư khư cố chấp, chỉ có một con đường chết, thúc thủ chịu trói đi! Hứa Tiên đã bị Vân Yên cùng Thanh Loan biến thành Huyền Nữ nương nương vây khốn, không giúp ngươi được.
Toàn thân Bạch Tố Trinh chấn động, lẩm bẩm nói:
- Thì ra là như vậy.
Thiên Thiên Tâm Kết đã lâu không có âm thanh của Hứa Tiên truyền tới, thì ra hắn không dám tiết lộ cảnh ngộ của mình, chỉ hứa hẹn sẽ đến.
- Quan nhân... Quan nhân hắn hiện tại nhất định rất thống khổ a! Các ngươi sao có thể làm như vậy!
Trong nội tâm Bạch Tố Trinh tràn ngập đau đón khó nói thành lời, so với nàng bị vây khốn còn đau đớn hơn nhiều, ngay sau là lực lượng hủy diệt vô tận tràn ra ngoài, nàng muốn hủy diệt những gì ngăn cản trước mặt, đi đến bên cạnh hắn, một đám u ám từ bàn chân của nàng bắt đầu hướng ra chung quanh, trong chớp mắt thì nhuộm đen làn váy.
...
Hứa Tiên đầy vết thương đang nằm trên mặt đất, bên người có đủ loại binh khí bị gãy, mà Đoạn Nhạc Búa bị vỡ thành vô số khối.
Thiên Hành kiếm vẫn hoàn hảo vô khuyết như trước, nhưng mà hào quang lại ảm đạm, lẳng lặng nằm ở một bên.
Cho dù đánh nát bao nhiêu binh khí, nàng đều có thể xuất ra binh khí mới, hơn nữa uy lực còn mạnh hơn trước.
Cửu Thiên Huyền Nữ đang chiến đấu với hắn, dựa vào kỹ xảo chiến đấu trăm ngàn năm qua áp chế lực lượng của Hứa Tiên, gắt gao ngăn chặn Hứa Tiên. Mặc dù Hứa Tiên muốn hóa thành lôi quang rời đi, nhưng Cửu Thiên Huyền Nữ lại biến thành Huyền Điểu, độn pháp cực nhanh vượt qua lôi quang của hắn.
Cửu Thiên Huyền Nữ đứng một chỗ lông tóc không tổn thương, cũng hơi thở dốc, trong ánh mắt thì tỏ vẻ không đành lòng:
- Buông tha đi, chẳng lẽ ngươi mặc kệ thiên hạ sao?
- Thiên hạ?
- Đúng, thiên hạ đang ở biên giới lâm nguy, vô số người chờ ngươi đi cứu vớt.
Trách nhiệm của ta là trong loạn thế tìm được chủ nhân thiên hạ.
- Nàng đang chờ ta, ta phải đến bên cạnh nàng.
Cửu Thiên Huyền Nữ nói:
- Vậy thiên mệnh thì sao? Chung quy cái gì cũng không thể cải biến.
Nàng ôm ngang Hứa Tiên, lại bay tới một nham bích, một quả thần phù hiển hiện trong tay Cửu Thiên Huyền Nữ, lực lượng huyền ảo khổng lồ vượt qua Hoa Sơn Phù, đó chính là Côn Lôn Sơn thần phù, đất đá trước mặt của nàng không là gì, đi thẳng tới nơi sâu nhất.
- Ta đã mở linh lực địa mạch của Côn Lôn Sơn, linh lực nơi này trợ giúp ngươi tu luyện, trừ phi ngươi tu luyện Thổ tinh đại thành mới thoát ra được.
Cửu Thiên Huyền Nữ do dự một chút, lại đem một khối tinh thạch đặt ở trước ngực Hứa Tiên, thở dài nói:
- Đến lúc đó, ngươi có thể đi ra rồi.
Nàng cuối cùng nhìn qua Hứa Tiên liếc, nhắm mắt lại quay người rời đi.
Tầng tầng đất đá mênh mông cuồn cuồn tẩm bổ địa mạch Côn Lôn sơn, làm cho hắn không thể động đậy được, tất cả khôi phục bình tĩnh, chỉ còn lại bóng tối, trước ngực của hắn là khối tinh thạch thả ra hào quang sáng rọi.
Thần hồn của hắn chạm vào tinh thạch, liền biết tên của tinh thạch này "Tam sinh" làm trí nhớ luân hồi vô cùng vô tận, Tam Sinh Thạch có tác dụng làm trí nhớ thức tỉnh.
Không chỉ trí nhớ của Hậu Nghệ, thậm chí trước kia hắn dùng phương pháp cẩn thận tiếp nhận những trí nhớ này, hiện tại dùng một loại phương thức mới quán chú vào lòng của hắn, triệt để dung hợp với hắn.
Nhưng hắn vẫn không có cự tuyệt cổ lực lượng này mà cảm thán trong nội tâm: lần tiếp theo tỉnh lại ta sẽ là ai?
Thiên Thiên Tâm Kết truyền lại âm thanh cuối cùng:
- Nương tử, nếu có một ngày ta quên mất tên của mình thì nàng phải nhắc nhở ta, chờ ta!
Ngay sau đó suy nghĩ của hắn chìm vào trí nhớ vô cùng vô tận.
...
Một đài sen từ trên trời giáng xuống, chư thần nhao nhao hành lễ với phật quang:
- Quan Thế Âm Bồ Tát.
Quan Thế Âm Bồ Tát chấp tay, thương xót nói:
- Bạch Tố Trinh, không nên vận dụng lực lượng này, không chỉ là ngươi, ngay cả Hứa Tiên cũng chìm vào bóng tối vô tận, ngươi thực nguyện ý như thế sao?
Âm thanh mang theo lực lượng thanh bình, làm cho Bạch Tố Trinh khôi phục một tia thanh tỉnh:
- Quan Thế Âm Bồ Tát, ta nên làm cái gì bây giờ?
Quan Thế Âm Bồ Tát rút cành liễu trong Ngọc Tịnh bình vung lên, rơi vào trên người Bạch Tố Trinh.
← Ch. 817 | Ch. 819 → |