← Ch.1599 | Ch.1601 → |
Mang Nhai Chúa Tể đáp:
- Lạc Lan Vĩnh Hằng Giới tại Lạc Lan vực.
Kỷ Ninh nhẹ gật đầu:
- Lạc Lan Vĩnh Hằng Giới?
***
Lạc Lan vực là một cương vực bình thường trong phạm vi thế lực của Đạo Minh.
Trong Lạc Lan Vĩnh Hằng Giới có một môn phái rất mạnh tên là Lạc Lan thánh địa. Trong Lạc Lan thánh địa mạnh nhất là một Tứ Bộ Đạo Quân, có nhiều đệ tử.
Một nữ nhân quyến rũ xinh đẹp trừng mắt nam nhân mộc mạc trước mặt mình:
- Ngươi không phải Lạc Lan Đạo Quân, rốt cuộc ngươi là ai?
Nam nhân mộc mạc giọng nói trở nên tà dị:
- Ha ha ha! Hơi thở của ta là của Lạc Lan Đạo Quân, khuôn mặt cũng là của Lạc Lan Đạo Quân thì tại sao không phải Lạc Lan Đạo Quân?
Đầu mày nữ nhân quyến rũ lộ nét tức giận:
- Lạc Lan Đạo Quân không mạnh như ngươi, không thể nào một chiêu tiêu diệt pháp thân của ta, dễ dàng bắt ta lại được. Ngươi rốt cuộc là ai?
Nam nhân mộc mạc cười, tiếng cười càng tà dị sắc nhọn.
Thanh âm quanh quẩn trong điện phòng rộng lớn, chỉ có hai người ở đây, không một người nào khác.
- Ta là ai sao?
Khuôn mặt của nam nhân mộc mạc dần thay đổi, hơi thở cũng khác đi.
Rất nhanh biến thành một nam nhân tóc dài màu đỏ, khuôn mặt tà dị, ánh mắt tham lam quét người nữ nhân như bàn tay vô hình sờ soạng.
Nữ nhân lộ vẻ nghi hoặc hỏi:
- Ngươi... Đế Quân?
Nam nhân tà dị tóc đỏ dài mỉm cười nói:
- Xem ra nàng không nhận biết ta. Ta là tộc Vĩnh Hằng, Mai Lạc Ba Đại Đế vĩ đại. Là đại ân nhân cho nàng giải thoát trên con đường Sinh Tử Đạo Quân!
Nữ nhân kinh hoàng hỏi:
- Ngươi muốn làm gì?
Giờ thực lực của nữ nhân bị phong cấm hoàn toàn, không chống cự được.
Nam nhân tà dị tóc đỏ dài ra vẻ hưởng thụ:
- Thật là đẹp, rất xinh đẹp. Dịch Ba Đế Quân tốt với Viêm Long vực giới chúng ta quá, đưa Xích ma Điện đến, còn đưa pháp môn tới, khiến ta có thể dễ dàng ngụy trang hơi thở, xâm nhập vào Đạo Minh bắt các nữ Đạo Quân xinh đẹp càng nhẹ nhàng hơn.
Nữ nhân kinh hoàng:
- Ngươi... ngươi là tộc Vĩnh Hằng, không lẽ ngươi...?
Mai Lạc Ba Đại Đế từng bước áp sát, liếm môi:
- Ngu Đạo Quân, cứ chống cự đi, vùng vẫy đi, như vậy càng thú vị.
Tộc Vĩnh Hằng là tộc quần rất đặc biệt, ăn tu hành giả khiến huyết mạch vĩnh hằng tiến hóa.
Nhưng sau khi hợp đạo thành Vĩnh Hằng Đế Quân dù tộc Vĩnh Hằng ăn chút tu hành giả thì ích lợi gần như không có. Nhưng trong tộc Vĩnh Hằng có người thích ăn không vì tăng mạnh thực lực, cái thích này là bản năng sinh mệnh. Như Mai Lạc Ba Đại Đế thích chọn một số nữ Đạo Quân khuôn mặt đẹp tuyệt, nữ Đạo Quân xinh đẹp phát ra hơi thở làm gã thấy thoải mái, đây mới là thức ăn ngon nhất.
Như đạo lữ của Vạn Thần Đạo Quân ngày xưa bị Mai Lạc Ba Đại Đế ăn thịt, khiến Vạn Thần Đạo Quân tức điên từ đó điên dại, giết Mai Lạc Ba Đại Đế là chấp niệm lớn nhất của y.
Nữ nhân cực kỳ tức giận và sợ hãi, nôn nóng mà bất đắc dĩ:
- Tộc Vĩnh Hằng!
Mai Lạc Ba Đại Đế nhìn biểu tình kinh hoàng của nữ nhân:
- Tu hành giả các ngươi đối với ta như dã thú, súc vật, nàng là ngon nhất trong số đó. Đừng gấp, tương lai sẽ có các nữ Đạo Quân cùng nàng.
Nữ nhân tràn đầy thù hận nói:
- Ngươi nhất định sẽ bị Đạo Minh phát hiện, chắc chắn chết!
Mai Lạc Ba Đại Đế lắc đầu nói:
- Không đâu, khi không có pháp môn ta rất cẩn thận, Đạo Minh ít khi phát hiện. Càng đừng nói hiện tại có pháp môn ngụy trang, muốn tìm được ta càng không thể nào. Mỗi lần ta ra tay đều nắm giữ chắc chắn, tuyệt đối không để lại chút sơ hở nào. Dù bọn họ có đảo ngược thời không tìm kiếm cũng không tìm ra.
Mai Lạc Ba Đại Đế rất tự tin vào sự thận trọng của mình, cho rằng trừ phi các Chúa Tể đỉnh cao nhất dùng nhiều cách tìm kiếm có lẽ có hy vọng tìm được gã. Miễn không sử dụng lực lượng đỉnh cao nhất thì không có khả năng tìm ra Mai Lạc Ba Đại Đế.
Ngu Đạo Quân thầm bi thương:
- Ngươi... ngươi...
Mai Lạc Ba Đại Đế có thể sống lâu như vậy chắc chắn có lý do, muốn gã chết chẳng biết đợi đến khi nào.
Mai Lạc Ba Đại Đế từng bước một đi tới, vươn tay sờ mặt Ngu Đạo Quân:
- nhìn biểu tình tuyệt vọng của nàng thật đẹp.
Ngu Đạo Quân muốn né nhưng thực lực bị phong cấm làm sao trốn được?
Mặt Mai Lạc Ba Đại Đế hưng phấn vặn vẹo, há mồm.
Bốp!
Một chân đá trúng mặt Mai Lạc Ba Đại Đế, nhanh như tia sáng. Mai Lạc Ba Đại Đế không kịp né, vang tiếng nổ trầm đục, gã bay ngược đập vào bậc thang trên đại điện phía xa, lăn lông lốc đụng vào cây cột to té ngửa ra, miệng mũi đổ máu, mặt nát hết.
Mai Lạc Ba Đại Đế kinh khủng nhìn đằng trước:
- Ai?
Ngu Đạo Quân đang tuyệt vọng chợt mắt sáng rực:
- Đây là...?
Một thiếu niên áo trắng cõng thần kiếm màu đen đứng trước mặt Ngu Đạo Quân. Bốn người khác đứng cạnh thiếu niên, gồm có lão nhân râu bạc có sáu sừng cong, mặc áo trắng. Lão già gầy nhom. Dị tộc lông trắng khôi ngô chân chất. Một tên mập đang gặm thịt.
Ngu Đạo Quân không nhận ra bốn người khác nhưng nàng biết ngay thiếu niên áo trắng mới tung cú đá.
Ngu Đạo Quân reo lên:
- Bắc Minh Đạo Quân!
Đây chính là đệ nhất Đạo Quân từ xưa đến nay trong Vô Tận Cương Vực.
Kỷ Ninh ngoái đầu nhìn lại, nhận ra nữ nhân này. Vì lúc Kỷ Ninh mới ra đường đời có sưu tầm tất cả tin tức về Đạo Quân Viêm Long vực giới.
Kỷ Ninh cười bảo đảm:
- Ngu Đạo Quân, mọi việc đã kết thúc, từ này về sau không có Mai Lạc Ba Đại Đế.
Ngu Đạo Quân nghe hiểu, vừa kích động vừa cảm kích:
- Tạ Bắc Minh Đạo Quân!
Ngu Đạo Quân nhìn thiếu niên áo trắng trước mắt, không hiểu sao cảm thấy khí chất của hắn thật độc đáo, khiến nàng không kiềm được động lòng. Nàng là nữ Tứ Bộ Đạo Quân nhưng chưa từng có đạo lữ, lần đầu tiên gặp Kỷ Ninh đã động lòng.
Mai Lạc Ba Đại Đế miệng mũi đổ máu lật đật bò dậy, cười nịnh nói:
- Không! Bắc Minh Đạo Quân, Mang Nhai Chúa Tể, Thanh Ma Chúa Tể, và cả Cầm Hỏa Thần, ta chưa từng đắc tội các ngươi. Bắc Minh Đạo Quân hãy bỏ qua cho ta đi, sau này ta không dám vào phạm vi của Đạo Minh nữa, về sau không dám.
Mới rồi Kỷ Ninh nói về sau không có Mai Lạc Ba Đại Đế làm gã sợ đứng tim.
Bắc Minh Đạo Quân xuất hiện khiến Mai Lạc Ba Đại Đế sợ hãi, hiện giờ Bắc Minh Đạo Quân có thân phận gì? Chúa Tể là người đi theo hắn, hỗn độn nguyên thú bị hắn thuần phục. Các Chúa Tể khác còn thấy sợ Kỷ Ninh, ai dám làm phật lòng hắn? Hiện liên minh mười sáu vực giới có hai siêu nhiên, một là Đạt Phong Lĩnh Chủ, một người khác là Bắc Minh Đạo Quân yêu nghiệt này.
← Ch. 1599 | Ch. 1601 → |