← Ch.1744 | Ch.1746 → |
- Hai vị đi vào thử xem.
Hồng Nhiên Chí Tôn nói:
- Như vậy chúng ta cũng có thể tùy thời ứng phó chiến tranh.
- Ai đi vào?
- Ta đi vào!
Kỷ Ninh nói ra đầu tiên.
- Bắc Minh, ngươi muốn vào?
Hồng Nhiên, Ách Khổng, Ba Lâm nhìn Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh nhìn thiên thể trong vòng xoáy màu trắng bạc.
- Trong sào huyệt này không biết gì cả, nguy hiểm khó định, nếu nó nguy hiểm như thế, thậm chí muốn phá giải hủy diệt sào huyệt này sẽ gặp không ít nguy hiểm không biết trước... Trong chúng ta, Bắc Minh ta có thể nói là toàn diện nhất, bất kể là đạo nào ta cũng biết một chút.
Sáu người Hồng Nhiên cũng gật đầu đồng ý.
Kỷ Ninh rất đủ mặt, các phương diện đều am hiểu, ngay cả nhân quả kiếm đạo, suy diễn kiếm đạo cũng luyện thành, hắn có nắm chắc ứng phó nguy cơ rất tốt.
- Tốt.
Bọn họ cũng đồng ý, Bắc Minh sẽ đi vào, muốn phá sào huyệt thì Bắc Minh chính là chiến lực chủ yếu.
- Ta cũng vào đi thôi.
Mô Cốc Chí Tôn cười nói.
- Ta nắm giữ vạn đạo không gian bổn nguyên, ta cảm ứng không gian rõ ràng nhất, ta có nắm chắc dò xét nguy hiểm.
Năm chí tôn khác cũng không có tranh luận, cũng đồng ý.
Tất cả mọi người có am hiểu, tự nhiên hiểu ai mới có trợ giúp lớn nhất trong sào huyệt này.
- Các chí tôn khác, tất cả quay về các nơi, tùy thời chuẩn bị nghênh đón chiến tranh.
Hồng Nhiên Chí Tôn lúc này nói ra:
- Bắc Minh và Mô Cốc đều là pháp thân đi vào! Ta sẽ ở lại đây quan sát tình hình, phòng ngừa có ngoài ý muốn phát sinh.
- Tốt.
- Cứ như vậy.
...
Kỷ Ninh và Mô Cốc đều dùng pháp thân cho nên cũng rất thuận tiện, sau khi có quyết định, hơi làm chuẩn bị liền liên thủ đi vào trong vòng xoáy màu trắng bạc kia.
Năm vị chí tôn khác đứng nhìn thân ảnh Kỷ Ninh và Mô Cốc rời đi, chỉ có nhìn Kỷ Ninh đi vào an toàn thì bọn họ mới an tâm rời đi.
- Hi vọng bọn họ có thể hủy diệt sào huyệt thiên thể này.
Ba Lâm nói ra.
- Cho dù không hủy được cũng phải ngăn cản nó tiếp tục thôn phệ.
Hồng Nhiên Chí Tôn cười nói:
- Có Bắc Minh đi, ta yên tâm nhất, mặc dù thất bại, ít nhất hắn cũng thăm dò ảo diệu trong thiên thể kia.
- Ân.
Ách Khổng, Thiên Thực, Đế Thạch cũng gật đầu.
Bắc Minh tu hành sáu trăm vạn hỗn độn kỷ, bọn họ cũng ẩn ẩn cảm giác Bắc Minh là người có thực lực mạnh nhất, hơn nữa còn am hiểu toàn diện nhất.
...
Không gian vặn vẹo hóa thành một cái lối đi.
Kỷ Ninh kim y cõng kiếm màu vàng, bên cạnh là nam tử áo xanh Mô Cốc, hai người sánh vai đi trong thông đạo hư không.
Thông đạo không gian xuyên qua vòng xoáy màu xám bạc.
Sa sa sa
Vòng xoáy màu xám bạc cực lớn có tính hủy diệt, Tây Tư trưởng thượng chủ mới có thể miễn cưỡng sinh tồn, pháp thân Mô Cốc hình thành thông đạo không gian vẫn ổn định, có thể kháng trụ tất cả trùng kích.
- Nhanh đến.
Khi xuyên qua vòng xoáy màu xám bạc, dần dần cũng tới gần thiên thể hang ổ kia.
Mặt ngoài hang ổ này có vô số hang động, u ám, sâu không thấy đáy, tất cả lực lượng bị cắn nuốt không thể cảm ứng, thậm chí cũng không thể quay lại hỗn độn vũ trụ.
Ầm ầm ầm ầm...
Hai người Kỷ Ninh, Mô Cốc trực tiếp hàng lâm, mặt ngoài của thiên thể này sinh ra lực lượng cắn nuốt hai người Kỷ Ninh cũng bị bức bách ra ngoài, nó giống như một tầng ô dù bao phủ hai người Kỷ Ninh, Kỷ Ninh và Mô Cốc đồng thời đáp xuống mặt ngoài lạnh buốt của thiên thể, đưa mắt nhìn thiên thể binh khí lớn như Vực Giới, chúa tể Đế Quân bình thường không thể tới bên cạnh, ánh mắt hai người Kỷ Ninh xuyên thấu qua thời không mới có thể nhìn rõ rành mạch nơi này.
Kỷ Ninh và Mô Cốc không có vội vã chui vào trong hang ổ sào huyệt, bọn họ phi hành tuần tra bên ngoài.
Dùng tốc độ phi hành của Kỷ Ninh và Mô Cốc, lập tức có thể vượt qua trăm tỷ dặm, vừa cẩn thận quan sát, vừa phi hành cực nhanh, qua nửa canh giờ sau, mặt ngòa sào huyệt có màu u ám và màu trắng bạc pha tạp với nhau, nó chủ yếu là màu đen u ám, mặt ngoài có chút khu vực ngưng kết một ít lực lượng màu trắng bạc. Mà những lỗ thủng lớn có diện tích ngàn tỷ dặm, nhỏ có đường kính trăm dặm.
Kỷ Ninh, Mô Cốc dừng lại và đáp xuống.
- Mặt ngoài căn bản nhìn không ra cái gì.
Kỷ Ninh mở miệng nói:
- Xem ra vẫn phải chui vào nhìn mà thôi.
- Ta dùng độn thuật cảm ứng... Bên trong không phải chỉnh thể ngưng kết thành, độn thuật cũng vô dụng.
Mô Cốc nói ra:
- Không có biện pháp, chỉ có thể mạo hiểm đi vào.
Hai người bọn họ cũng biết bên trong rất nguy hiểm, những vực sâu u ám sinh ra lực lượng thôn phệ, mặc kệ thần niệm dò xét, tâm chi hình chiếu thế giới dò xét đều bị cắn nuốt... Đám người Kỷ Ninh hoàn toàn không biết gì về vực sâu u ám, vốn định từ mặt ngoài nhìn ra cái gì đó nhưng bây giờ chẳng được gì.
- Vào thôi.
Chọn một vực sâu u ám bình thường, nó có đường kính ức vạn dặm.
Cả vực sâu do vô số thiên thể tạo thành.
Kỷ Ninh, Mô Cốc đứng ở khu vực biên giới nhìn xuống, bên trong có lực cắn nuốt không ngừng sinh ra, nó cắn nuốt tất cả. Hai người Kỷ Ninh nhìn nhau, đồng thời bay vào bên trong.
Ầm ầm ầm...
Nhanh chóng xâm nhập vào trong u ám.
...
Dọc theo vực sâu u ám, Kỷ Ninh đã cầm hai thanh Bắc Nguyệt Kiếm trong tay, Mô Cốc Chí Tôn cũng cầm hai thanh trường đao. Hai người bọn họ đều phi hành thật nhanh.
- Khó trách không có cách nào đi ra.
Kỷ Ninh nhìn hai bên vực sâu, hai bên có có những viên cầu thời không, mỗi thời không đều lớn ức dặm, nhỏ cũng có phạm vi mấy ngàn vạn dặm. Những thời không này... Giống như mạch cầu, lơ lững và dẫn dắt lẫn nhau, từ đó sinh ra lực lượng đáng sợ.
- Nhiều thời không như vậy?
Mô Cốc Chí Tôn nghi hoặc, nói:
- Ta phá vỡ thử một lần.
- Cẩn thận một chút.
Bọn họ tới đây chính là muốn hủy diệt sào huyệt thiên thể, Kỷ Ninh sẽ không ngăn cản.
- Phá.
Mô Cốc Chí Tôn hét lớn một tiếng, trong người hắn bộc phát lực lượng mênh mông cuồn cuộn, hình thành không gian trùng kích mắt thường có thể thấy được... Trực tiếp trùng kích lên thời không, thời không phạm vi ngàn vạn dặm rung động lắc lư và hủy diệt, bên trong thời không chẳng có gì cả.
Cô ~~
Cách đó không xa, trong hư không lại thai nghén ra thời không hoàn toàn mới, phạm vi vẫn là ngàn vạn dặm.
- Hủy diệt một, nó sẽ thấy sinh một.
Mô Cốc Chí Tôn nói:
- Chỉ cần chúng ta có thể nhìn thấy thì có trăm vạn thời không. Cả sào huyệt thiên thể có vô số thời không! Ta cảm giác được, vô số thời không đang dẫn dắt lẫn nhau, hình thành lực lượng vô cùng mênh mông, về sau mới điên cuồng thôn phệ tất cả.&
← Ch. 1744 | Ch. 1746 → |