← Ch.1745 | Ch.1747 → |
- Chúng ta xuất toàn lực xem có thể phá hủy hay không?
Kỷ Ninh nói ra.
- Tốt.
Mô Cốc cũng gật đầu.
Hai người bọn họ hiện tại cũng lục lọi, dùng tầm mắt bọn họ, bọn họ nhìn ra vô số thời không này chính là công cụ quan trọng đang thôn phệ hấp thu lực lượng bên ngoài.
- Diệt.
Kim Y Kỷ Ninh sử dụng ba đầu sáu tay, tay cầm sáu thanh Bắc Nguyệt Kiếm, hắn không giữ lại và điên cuồng tấn công, thi triển thời không kiếm đạo, từng đạo kiếm quang phiêu miểu mịt mù, thời không bị đánh trúng liền nghiền nát. Kiếm đạo bổn nguyên lĩnh vực của Kỷ Ninh bao phủ phạm vi to lớn chung quanh, tâm chi hình chiếu thế giới cũng gia trì áp bách.
Thời không đông cứng, Kỷ Ninh thi triển thời không kiếm đạo phá tan dễ dàng.
Mô Cốc Chí Tôn cũng thi triển sáu cánh tay, hắn cầm sáu thanh kiếm đạo và thi triển vạn đạo không gian bổn nguyên, điên cuồng phá hủy thời không chung quanh.
Ầm ầm
Hai người bọn họ liên thủ, điên cuồng nghiền áp phá hủy mọi nơi, mỗi một giây có hơn vạn thời không bị tàn phá.
Thế nhưng mà...
Giống như biển cả to lớn, nước trong biển cả quay cuồng và sinh ra bọt khí.
Tuy đám người Kỷ Ninh một giây phá hủy hơn vạn thời không, hư không hắc ám trong vực sâu chấn động, hơn vạn thời không ra đời Phá hủy bao nhiêu thì nó sinh ra bao nhiêu.
- Ngừng.
Kỷ Ninh nói ra.
- Vì cái gì ngừng?
Mô Cốc nghi hoặc nhìn Kỷ Ninh, nói:
- Cho dù nó không ngừng khôi phục sinh ra thời không mới nhưng sẽ có tiêu hao, chúng ta tiếp tục sẽ có hiệu quả.
Kỷ Ninh lắc đầu:
- Vô dụng, thời không phá diệt, tất cả lực lượng sẽ bị thiên thể hấp thu trở về, về sau sinh ra thời không mới. Một phá diệt, một sinh ra đời... Thiên thể này không tổn thất bất cứ năng lượng nào.
- Cái gì?
Mô Cốc kinh ngạc.
Phá diệt và sinh ra đời, tất cả không tổn thất gì cả.
- Vậy làm sao bây giờ?
Mô Cốc suy tư.
- Vô số thời không chỉ là công cụ của thiên thể này mà thôi.
Kỷ Ninh nói:
- Nó nhất định có năng lượng căn bản, ví dụ cội nguồn năng lượng của nó! Chúng ta hủy diệt căn nguyên của nó là được.
- Thiên thể này lớn như một Vực Giới, chúng ta đi đâu mà tìm?
Mô Cốc lo lắng, Vực Giới vô cùng lớn, chạy lung tung như con ruồi không đầu, muốn tìm được tới khi nào, sợ rằng cả trăm hỗn độn kỷ cũng không tìm được. Cần biết sào huyệt này không ngừng thôn phệ lực lượng bên ngoài, no đng suy yếu hỗn độn vũ trụ đấy, đám người Kỷ Ninh không thể hao phí thời gian quá lâu.
Kỷ Ninh nói ra:
- Cho ta chút thời gian, ta có thể tìm được.
Mô Cốc lúc này vui mừng, hắn cũng không quấy rầy Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh cẩn thận quan sát vô số thời không chung quanh... Cần biết Kỷ Ninh đã dung nhập trận pháp nhất đạo vào trong kiếm đạo, hắn vô cùng mẫn cảm với trận pháp vận chuyển, trên thực tế vô số thời không này chính là trận pháp vô cùng huyền diệu! Hiện tại chỉ cần tìm mấu chốt trong đó mà thôi.
Dùng thực lực của Kỷ Ninh không thể bố trí trận pháp lớn như thế này, nếu chỉ quan sát một ít quy trình vận chuyển, tìm được mấu chốt trong đó sẽ nhận ra.
Hắn quan sát chừng mười phút.
- Đi theo ta.
Kỷ Ninh lúc này lôi cuốn lấy Mô Cốc Chí Tôn, thi triển lấy lúc Không Kiếm nói, nhanh chóng hướng phía trước tiến lên.
- Tìm được căn nguyên của sào huyệt sao?
Mô Cốc kinh hỉ.
- Không rõ ràng lắm, có thể nhất định là một cửa khóa trong sào huyệt này mà thôi.
Kỷ Ninh nói ra.
Lần lượt xuyên qua thời không.
Bỗng nhiên ——
Ầm ầm ầm ~~
Một cái đuôi cực lớn đỏ rực xé rách vô số hư không, chỉ trong nháy mắt quét tới trước mặt Kỷ Ninh và Mô Cốc.
- Ân?
Kỷ Ninh biến sắc, Bắc Nguyệt Kiếm chém thẳng về phía trước.
Ầm!!!
Một tiếng nổ mạnh vang lên
Kỷ Ninh cảm giác lực lượng vô cùng mạnh mẽ truyền từ Bắc Nguyệt Kiếm vào thân thể của mình, kìm lòng không được lảo đảo lui về phía sau, gương mặt hắn co giật, kiếm đạo của hắn là công phạt, hắn dùng lực đối cứng còn bị đánh lui về phía sau?
- Rống ~~ các ngươi đã đến!
Nương theo đó là tiếng nói chuyện to lớn như sấm, thân ảnh nguy nga tới gần.
Kỷ Ninh, Mô Cốc nhìn sang.
Đó là thân ảnh to lớn như núi cao, nó đứng thẳng và có hình người, mặt ngoài toàn thân là lân giáp đỏ sậm, còn có lợi trảo sắc bén. chi dưới là các đốt ngón tay, đầu lâu của nó hình tam giác, đôi mắt tàn bạo và âm lãnh, mặt ngoài toàn thân nó còn có hỏa diễm bốc cháy.
- Tính mạng kỳ dị thật mạnh.
Mô Cốc Chí Tôn lập tức truyền âm:
- Bắc Minh, ba tính mạng kỳ dị này đều là cấp chí tôn.
- Cấp chí tôn?
Kỷ Ninh thầm giật mình, nếu như mình sử dụng thạch hỏa châu, chính là các chí tôn lúc trước chém giết tính mạng kỳ dị cấp chí tôn đạt được. Loại tính mạng kỳ dị này trong hỗn độn vũ trụ mênh mông vô tận cũng là cấp bá chủ.
- Ta chờ các ngươi đã thật lâu rồi.
Quái vật to lớn như núi lên tiếng.
- Chờ chúng ta rất lâu?
Kỷ Ninh, Mô Cốc cảm thấy buồn bực.
Đúng lúc này ——
Oanh, oanh.
Hai lực lượng tàn bạo khác xuyên qua hư không và đến đây, làm cho Kỷ Ninh, Mô Cốc biến sắc nhìn sang, đó là hai sinh vật hình thể khổng lồ, một hình người, toàn thân không cách lông tơ, một mắt híp lại, toàn thân tỏa ra khí tức tà ác. Một sinh vật khác lớn nhất, nó là long quy.
Khí tức của chúng tương đương quái vật núi cao.
- Các ngươi cuối cùng đã đến.
Sinh vật độc nhãn nói chuyện rất lạnh lùng.
- Chờ các ngươi thật khổ.
- Chỉ có hai tên, ba người làm sao chia?
Sinh vật như long quy lên tiếng.
- Ta đã đuổi tới trước nhất, ta phải đạt được một.
Quái vật lân giáp màu đỏ như núi cao nhìn chằm chằm vào Kỷ Ninh, Mô Cốc nói ra.
- Ngươi cũng nhanh hơn chúng ta một bước, giao thủ với hai tên thủ lĩnh người tu hành, dựa vào cái gì bảo hai chúng ta tặng ngươi một người?
Sinh vật độc nhãn lạnh lùng nói ra.
- Như thế nào, độc nhãn, ngươi tranh giành với ta sao?
Quái vật lân giáo đỏ rực toàn thân đầy hỏa diễm nhìn sang, hiển nhiên nó rất phẫn nộ.
- Ta sợ ngươi?
Quái vật độc nhẫn cười nhạo.
- Còn không có động thủ đã nội đấu rồi, hiện tại có hai thủ lĩnh người tu hành. Chúng ta nên giết bọn chúng trước! Văn minh người tu hành khẳng định sẽ tiếp tục phái người tới đây, đến lúc đó lại giết một... Chẳng phải xong?
Long quy lên tiếng:
- Chúng ta liên thủ diệt trừ thủ lĩnh người tu hành trước.
Ba sinh vật cấp chí tôn nói chuyện với nhau, chúng hoàn toàn không che giấu chút nào.
Kỷ Ninh, Mô Cốc nghe xong nhìn nhau.
- Nghe, đi, dường như bọn chúng nhất định phải giết ba người tu hành.
Kỷ Ninh truyền âm nói.&
← Ch. 1745 | Ch. 1747 → |