Vay nóng Tinvay

Truyện:Đấu La Đại Lục - Chương 216

Đấu La Đại Lục
Trọn bộ 517 chương
Chương 216: Đại địa chi vương dưới chân Xích Long (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-517)

Siêu sale Lazada


Đường Tam mặc dù đã sống ở chỗ này chừng nửa năm, nhưng sau khi rời khỏi Băng hỏa lưỡng nghi nhãn, mới có thể cùng Độc đấu la thỉnh thoảng được ngắm cảnh trong Lạc Nhật sâm lâm (rừng rậm)

Lần này lại được nhìn lại cảnh trong Lạc Nhật sâm lâm, Đường Tam lại cảm thấy một sự xa lạ.

So sánh giữa Lạc Nhật sâm lâm cùng với Tinh Đấu đại sâm lâm, ngoại trừ diện tích nhỏ hơn rất nhiều, cũng có khá nhiều điểm khác biệt. Tinh Đấu đại sâm lâm nằm ở giải đất trung tâm của đại lục, còn trung tâm bên trong nó chính là Hồn Thú sâm lâm.

Nơi đó cũng nằm trong phạm vi nhiệt đới, nên đại bộ phận thực vật trong rừng sâu đều là thực vật của đới nóng.

Còn Lạc Nhật sâm lâm lại nằm trong giải đất trung tâm của Thiên Đấu đế quốc, mặc dù không hoàn toàn nằm trong đới lạnh, nhưng nhiệt độ thấp hơn so với bên Tinh Đấu đại sâm lâm kia rất nhiều, điều này tạo ra cho thảm thực vật nơi đây mang nhiều đặc tính của thực vật ôn đới phương Bắc.

Thực vật đới nhiệt làm cho người ta cảm giác càng thêm dày đặc, ẩm ướt, còn thực vật ôn đới mặc dù mang đến cảm giác nhẹ nhàng thoải mái nhưng lại không có được sự dày đặc như của thực vật nhiệt đới. Cho nên về hoạt động bên trong rừng rậm thì bên trong Lạc Nhật sâm lâm dễ dàng hơn nhiều so với Tinh Đấu đại sâm lâm.

Đương nhiên những hồn thú cường đại bình thường vẫn thích ở trong những loại rừng nhiệt đới như Tinh Đấu đại sâm lâm. Bởi vậy trong Lạc Nhật sâm lâm hồn thú mặc dù không ít, nhưng tu vi lên đến vạn năm thì cũng không có nhiều lắm. Đại đa số đều dừng lại tại ngàn năm hoặc tối đa làm vạn năm tu vi. Hơn nữa cho việc hồn sư liệp sát hồn thú một cách không ngừng, nên những hồn thú có tố chất đặc biệt ngày càng ít hơn. Hiện tại nếu như muốn liệp sát một đầu hồn thú thích hợp cho bản thân, chẳng những phải có thực lực mà đồng thời phải có lòng kiên nhẫn tìm kiếm.

Khoảng cách hồn sư học viện tinh anh đại chiến thời gian chính thức bắt đầu còn có nửa tháng nữa, đây cũng là kỳ hạn để cho Sử Lai Khắc Thất quái liệp sát hồn thú cho bản thân mình. Trong vòng nửa tháng đó, bất luận bọn họ có liệp sát được không cũng đều phải trở về học viện, tham gia dự tuyển tại Thiên Đấu thành phân khu của Thiên Đấu đế quốc.

Tiến vào Lạc Nhật sâm lâm đã được nửa ngày, trên đường gặp phải số lượng hồn thú so với ở Tinh Đấu đại sâm lâm không khác nhau nhiều lắm, nhưng tố chất thì lại yếu hơn khá rõ rệt. Mặc dù cũng có gặp một số đầu hồn thú cấp bậc ngàn năm, nhưng đại đa số đều là vừa mới đạt được ngàn năm tu vi, hiển nhiên đây không phải là những con mà mọi người hi vọng, mà đại đa số những hồn thú này cũng không có tìm đến trêu chọc bọn hắn.

" Nghỉ ngơi một chút đi, ngày mai sẽ tìm." Phất Lan Đức nhìn sắc trời đã dần tối sầm xuống, liền nói với Sử Lai Khắc thất quái đang tìm kiếm ở bốn phía xung quanh.

Bởi vì có hồn đạo khí trợ giúp, mọi người người chuẩn bị cũng rất dễ dàng, chỉ trong một chốc lát, hai tòa doanh trướng to lớn đã nhanh chóng được dựng lên, bởi vì đây là ở trong Hồn Thú sâm lâm nên mọi hành động đều phải phản ứng thật nhanh, mọi người chia nhau vào doanh trướng đó mà nghỉ. Bốn vị sư phụ một tòa, Sử Lai Khắc thất quái một tòa, còn chuyện canh gác buổi đêm hiển nhiên là do Sử Lai Khắc thất quái phân công nhau.

Do đây không phải là lần đầu tiên hợp tác, nên Sử Lai Khắc thất quái phối hợp với nhau rất ăn ý, Mã Hồng Tuấn, Áo Tư Tạp, Đái Mộc Bạch ba người phụ trách việc chuẩn bị doanh trướng, còn Liễu Nhị Long dẫn các nữ hài tử đi chuẩn bị thức ăn, còn Đường Tam đi xung quanh một vòng, dùng một ít dược phấn đặc biệt trên người để cách ly khu vực trướng với bên ngoài, chẳng những đối với hồn thú có những uy hiếp nhất định, đồng thời cũng tránh để sâu bọ rắn rết xâm nhập.

Đường Tam sau khi dò xét xung quanh trướng một vòng, khi trở lại thì hai tòa trướng đã dựng xong rồi, Mã Hồng Tuấn đang dùng Phượng Hoàng Hỏa diễm của hắn đốt lên một đống lửa, trên đống lửa có một cái nồi sắt, nước cũng là do trong hồn khí đạo của mọi người mang theo lấy ra, lúc này đang trong quá trình tăng nhiệt độ.

Đường Tam có chút nghi hoặc nhìn về phía Đại sư:" Sư phụ, đốt lửa không sợ có chuyện sao?"

Đại sư chưa kịp mở miệng, Phất Lan Đức đã cười nói:" Yên tâm đi, nơi này cũng không phải là Tinh Đấu đại sâm lâm, cũng không có tồn tại những cái loại kinh khủng như Thái Thản Cự Viên đâu. Cho dù có hồn sư đi tìm kiếm cũng sẽ không gây ra phiền toái gì đối với chúng ta, đừng quên Hoàng Kim Thiết Tam Giác chúng ta giờ đây đã tề tụ rồi, nếu không phải là Phong Hào Đấu La thì không ai có thể xúc phạm đến các ngươi. Cả Đại lục, Phong Hào Đấu La cũng có hơn mười người mà thôi, cho dù xảo ngộ cũng chỉ có thể gặp được một người là cùng, địa vị bọn họ như vậy thì tranh chấp hồn thú với các ngươi làm gì. Phương Bắc và Phương Nam không giống nhau, ban đêm rất lạnh, nếu có nhiệt độ của đống lửa thì các ngươi cũng sẽ được thoải mái hơn một chút, ngày mai dậy tinh thần phải thật thoải mái mới có thể đi tìm hồn thú!"

Đường Tam trong lòng chợt hiểu, thì ra là như vậy, đây chính là kinh nghiệm, xem ra kinh nghiệm của mình còn quá ít. Cũng giống như là dưới những tình huống khác nhau sẽ có những biến hóa khác nhau, có lẽ chính mình sẽ phải học thêm lấy kinh nghiệm ở địa phương này.

Cơm tối rất thịnh soạn, khi ăn cơm xong bữa cơm, Phất Lan Đức nhắc nhở Sử Lai Khắc thất quái vài câu, sau đó liền tiến vào trướng nghỉ ngơi. Mặc dù trướng của bọn họ chỉ có bốn người ở nhưng so với trướng của Sử Lai Khắc thất quái xem chừng còn lớn hơn một chút.

Sau khi vào trong trướng bồng, Phất Lan Đức liền nhanh chóng an bài chỗ nằm cho từng người, Liễu Nhị Long ở ngoài cùng bên trái, tiếp theo là Đại sư, còn hắn và Triệu Vô Cực thì nằm ngoài cùng bên phải. Đối với sự an bài như vậy, cho dù là Đại sư cũng không có ý kiến gì, mặc dù hắn không dám tiếp nhận chuyện tình ái với Liễu Nhị Long nhưng tuyệt cũng không nguyện ý để người phụ nữ mà mình yêu mến nằm cạnh người đàn ông khác, nhất là trong hoàn cảnh ban đêm mập mờ này.

Phất Lan Đức cùng Triệu Vô Cực liền tiến ngay vào trướng nghỉ ngơi, còn Liễu Nhị Long sau khi ngồi cạnh đống lửa nhìn Đại sư vài lần rồi cũng đi vào trong, Đại sư lúc này lại có chút do dự.

Bên trong trướng kia hắn cũng đã nhìn kĩ qua một lượt, cơ hồ mỗi người chỉ có một chỗ nhưng da thịt vẫn bị đụng chạm. Mặc dù hắn tự nhận mình là chính nhân quân tử, nhưng nếu người phụ nữ nằm bên cạnh lại là người mình yêu mến nhiều năm, hắn sẽ không dám chắc tâm của mình không bị dao động. Trong khoảng thời gian ngắn này, Đại sư ngồi bên đống lửa, trong tâm đã có chút rối loạn.

Bên này Sử Lai Khắc thất quái, người đầu tiên chịu trách nhiệm canh gác đêm chính là Đái Mộc Bạch, đây là do hắn chủ động yêu cầu, làm lão Đại của Sử Lai Khắc thất quái, bất luận là về tuổi hay hồn lực hắn đều lớn nhất, tự nhiên khi đưa ra yêu cầu sẽ được chấp nhận, nửa đêm sẽ đến phiên Đường Tam, còn Áo Tư Tạp cùng các nữ hài tử có thể yên tâm mà nghỉ ngơi.

Ở bên ngoài so với tu luyện bên trong học viện không giống nhau.

Trong học viện, hoàn toàn có thể ngồi xuống tu luyện qua hết thời gian buổi đêm, nhưng khuyết điểm lớn nhất của việc ngồi xuống tu luyện chính là phải tập trung tinh thần, sau khi tu luyện một đêm mặc dù thân thể sẽ có được trạng thái rất tốt, nhưng sẽ có một đoạn thời gian tinh thần rời xa ngoại giới, khi liệp sát hồn thú tuyệt không cho phép xuất hiện loại tình huống này. Vạn nhất trong lúc tinh thần tập trung nhất lại bị hồn thú công kích, có thể tạo ra những tổn thất không cách nào cứu vãn được. Cho nên trong quá trình liệp sát hồn thú, ban đêm mỗi người cũng đều phải ngủ để khôi phục cho mình trạng thái tốt nhất.

Những điều này chính là những lý luận mà Đại sư đưa ra.

Sử Lai Khắc thất quái đều chui hết vào trướng, chỉ còn Đái Mộc Bạch đang ngồi bên đống lửa, " Đại sư, ngài cũng đi nghỉ ngơi đi, ta đi một vòng xem dò xét đã."

Đại sư gật đầu nói:" Ngươi đi đi, một lúc nữa ta ngủ sau."

Đái Mộc Bạch nghi hoặc nói:" Ngài không mệt hay sao? Nên nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai chúng ta còn phải đi sâu vào trong rừng tìm hồn thú mà."

Trong số những người ở đây thì Đại sư là người có hồn lực yếu nhất, suốt ngày hôm nay chạy vào Lạc Nhật sâm lâm rồi lại đi tìm hồn thú, cơ hồ không nghỉ ngơi một chút nào. Ngay đến như Đái Mộc Bạch cũng cảm thấy vài phần mệt mỏi, hắn không tin Đại sư lại không có cái cảm giác này.

Đối với sự tình giữa Liễu Nhị Long cùng với Đại sư, Đường Tam tự nhiên sẽ không tùy tiện nói lung tung, cho nên những người còn lại trong Sử Lai Khắc thất quái cũng không ai biết được rõ ràng.

Đại sư trong lòng thầm than một tiếng, quên đi, dù sao mình cũng mệt mỏi lắm rồi, liền lập tức đi ngủ.

Nghĩ đến đây, Đại sư hướng Đái Mộc Bạch gật đầu, lúc này mới chui vào trong trướng của mình. Ảo diệu ở chỗ không chỉ bên trong chỗ của bọn Đại sư có sự phân chỗ, mà trong trướng bồng của Sử Lai Khắc thất quái cũng trải qua thảo luận mới có thể đưa ra quyết định.

Mã Hồng Tuấn là người mà những nữ tử không muốn gần nhất, nên trực tiếp bị vất vào vị trí ngoài cùng bên trái, mà Chu Trúc Thanh lại chủ động yêu cầu nằm ở phía ngoài cùng bên phải.

Vấn đề xuất hiện, Sử Lai Khắc thất quái có ba nữ bốn nam, điều này hiển nhiên sẽ có một nam một nữ phải nằm cạnh nhau.

Đái Mộc Bạch đương nhiên nguyện ý ở giữa cạnh với Chu Trúc Thanh, nhưng bị Chu Trúc Thanh mạnh mẽ cự tuyệt.

Áo Tư Tạp nguyện ý cùng Trữ Vinh Vinh ở giữa nhưng cũng bị Trữ Vinh Vinh từ chối.

Cứ như vậy, trong số những nữ tử bên trong trướng bồng chỉ có Tiểu Vũ là có thể, mà cùng với nàng cũng chỉ có thể là Đường Tam.

Vốn Đường Tam không muốn lắm, nhưng mọi người cứ vin vào cái gọi là thân huynh muội, bất đắc dĩ chỉ có thể an bài như vậy. Từ trái qua phải phân biệt là: Mã Hồng Tuấn, Áo Tư Tạp, Đường Tam, Tiểu Vũ, Trữ Vinh Vinh và Chu Trúc Thanh.

Lúc này Đái Mộc Bạch ở bên ngoài gác đêm, mọi người mặc dù tiến vào chỗ nằm nhưng khoảng cách giữa Đường Tam và Tiểu Vũ lại gần quá.

Tiểu Vũ thì vẫn có chút tự nhiên, dù sao một bên nàng là Trữ Vinh Vinh, còn bên kia là Đường Tam cũng không hề xa lạ, sau khi thân thể vừa nằm xuống, thân thể Đường Tam như cứng đờ lại, cũng không dám động đậy, sợ rằng chính mình chạm vào sẽ đánh thức Tiểu Vũ.

Mặc dù như vậy nhưng cỗ hương khí nhàn nhạt trên người Tiểu Vũ không ngừng truyền tới.

Ban đêm, khi Tiểu Vũ đã xõa tóc ra, Đường Tam mới chợt nghĩ ra tại sao mình lại thấy Tiểu Vũ tỏa ra mùi hương quen thuộc, bởi vì mùi hương từ tóc nàng và mùi hương của Khỉ La tiên phẩm có khả năng khắc chế bách độc rất giống nhau, Đường Tam mơ hồ nhớ lại trong Huyền Thiên Bảo Lục từng ghi lại, loại hương khí này xuất hiện trên người gọi là Tiên thiên khỉ la u hương, mặc dù không thể khắc chế bách độc như U Hương Khỉ La tiên phẩm, nhưng đối với thân thể cũng mang lại nhiều chỗ tốt, chẳng những có công hiệu tăng thêm tuổi thọ lại còn có thể tăng cường khả năng khiên cho người khác cảm thấy say mê.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-517)