← Ch.230 | Ch.232 → |
" Mập mạp." Đường Tam tỉnh táo kêu lên một tiếng.
Hỏa quang phóng đến, ngọn lửa phượng hoàng cực lớn cuốn đến trước mặt Phất Lan Đức cùng Triệu Vô Cực, phi thiên thần trảo phía trên chu lưới (lưới nhện) nhất thời biến thành tro tàn. Mập mạp hiểu được rằng ngọn lửa này vừa vặn là khắc tinh của chu lưới. Mặc dù từ thực lực đi lên, hắn nhìn kinh hãi đối với địa huyệt chu ma ngàn năm nhưng ngọn lửa phượng hoàng cũng không phải là thứ để tấm lưới do địa huyệt chu ma vội vàng phát ra có thể chống cự.
Phất Lan Đức cùng Triệu Vô Cực, hai gã hồn thánh dĩ nhiên cũng bị hồn thú ngàn năm làm cho sợ hãi, vẫn có nhiều đệ tử được thấy tận mắt, đây tuyệt đối là một sự kiện dọa người.
Phất Lan Đức giận giữ cười lạnh:" Muốn chạy? Không dễ dàng như thế."
Bỗng một tiếng chim ưng từ phía chân trời vang vọng lại, Sử Lai Khắc giật mình chỉ kịp nhìn thân thể Phất Lan Đức nhảy lên, trong nháy mắt thu lại thành một khối, phiêu nhiên rơi trên song chưởng của Triệu Vô Cực. Sau một khắc, thân thể hắn giống như một viên đạn pháo tầm thường, bị Triệu Vô Cực toàn lực quăng đi ra ngoài, trong nháy mắt đã bay ra khỏi phạm vi độc trận, từ đó lướt qua đỉnh đầu của hồn thú cường đại, thoáng trong chốc lát đã đi tới đúng phía trên đỉnh đầu của địa huyệt ma chu.
Vì truy bắt con địa huyệt ma chu này, đang ở trên không trung Phất Lai Đức lúc này thất hoàn loé sáng, thân thể đã biến thành một con miêu đầu ưng cực lớn, sải cánh trải dài khoảng 5 thước, đó chính là tự mình dùng đệ thất hồn kĩ, miêu ưng chân thân.
Miêu ưng đầu chính là có thực lực nhạy cảm nhất, có thể trong đêm đen nhìn thấy những thứ rất cái cực kì nhỏ, từ trên không trung thì khả năng truy bắt lại càng không chút tổn hại cho mắt ưng. Mắt nhìn thấy thân thể Phất Lan Đức từ trên trời giáng xuống, lợi trảo dưới bụng lộ ra, nhắm thẳng con địa huyệt ma chu kia chộp tới. Chưa tiếp xúc, hồn lực khổng lồ của hắn sinh ra đã làm cho thân thể địa huyệt ma chu đang bay nhanh chạy trốn không thể khống chế mà run rẩy.
Hồn thú trong lúc bỏ chạy nào có người cứu giúp? Huống chi địa huyệt ma chu trong lúc chạy trốn tốc độ quả thật rất nhanh, đã ngay lập tức ở bên ngoài độc trận tạo với hồn thú một khoảng cách. Lúc này Đường Tam vì hấp dẫn hồn thú ngoài độc trận nên không đi quấy nhiễu Phất Lai Khắc truy bắt địa huyệt ma chu, đã lại lấy ra mùi thơm khỉ la tiên phẩm giao vào trong tay Tiểu Vũ.
Một mùi hương thoang thoảng, thanh nhã tựa như tầm thường lại hấp dẫn ánh mắt của hồn địa thú bên ngoài này, làm cho không tự chủ nuốt nước miếng, ánh mắt gắt gao nhìn vào trong.
Mùi thơm của khỉ la tiên phẩm tuy tốt nhưng mạng nhỏ càng thêm trọng yếu. Đường Tam để cho Tiểu Vũ ở một vị trí, vừa lúc là mùi thơm của Khỉ La tiên phẩm không cách nào bao phủ hết toàn bộ độc ngoài trận, như vậy sẽ không còn lo nữa bởi vì nó chính là năng lực kháng độc cấp hồn thú môn được thừa hưởng.
Đem mùi thơm của khỉ la tiên phẩm giao cho Tiểu Vũ, Đường Tam cũng dùng phương pháp như Phất Lan Đức. Nhờ Triệu Vô Cực trợ giúp ném hắn ra ngoài, hắn đương nhiên không phải lo lắng Phất Lan Đức không đối phó được đầu địa huyệt ma chu kia, chỉ là nếu có hắn trợ giúp, bằng vào tự thân khống chế kĩ năng, tất nhiên có thể làm cho quá trình truy bắt trở nên ngắn hơn, dù sao, đại lượng hồn thú bên ngoài trận cũng không có ngồi không như vậy, cho dù có mùi thơm của khỉ la tiên phẩm ở nơi này hấp dẫn cũng khó đảm bảo sẽ không có con nào nhúng tay vào. Một khi làm cho địa huyệt ma chu âm hiểm kia chạy thoát, nếu muốn tìm được một con như thế quả thật không dễ dàng gì.
Mắt thấy địa huyệt ma chu bị Phất Lai Đức mạnh mẽ uy áp trước mắt căn bản không cách nào né tránh, liền ngay sau đó đằng thân bay ra Đường Tam đã tưởng rằng Phất Lai Đức đắc thủ thành công. Bỗng nhiên ngay lúc này, ánh mắt địa huyệt ma chu hiện ra một tia âm hiểm.
Đột nhiên một chùm sáng màu vàng, chính là lưới nhện từ phía sau nó phun ra, ngay lập tức hướng thân thể Phất Lan Đức cuốn đi, cùng lúc đó, hai chiếc rễ màu vàng chính là hai sợi tơ như tia chớp phóng về phía trước, quấn quanh một trụ thân cây đại thụ cao mười thước, dùng sức mạnh kéo gãy phía dưới, nhất thời làm thay đổi phương hướng di chuyển của địa huyệt ma chu.
Phất Lan Đức hai cánh vung lên, tật phong thổi bay chu lưới, nhưng chỉ vì sự trì hoãn ngắn ngủi này, hắn lập tức đã rơi vào khoảng không. Mà cũng ngay nơi Phất Lai Đức rơi xuống đất, trong nháy mắt từ mặt đất hoàng quang chợt loé lên, vô số chu ti từ dưới đất phóng lên, nhanh chóng đem thân thể đó bao phủ bên trong. Tựa như có người dùng chu lưới đan thành một nhà giam bình thường, đem Phất Lan Đức vây ở trong đó.
Cùng so sánh với người mặt nhện ma, chu ti của địa huyệt ma chu mặc còn có chút thô, mặt trên mặc dù không có độc tố nhưng độ cứng cỏi còn trên cả chu ti của người mặt ma chu, hơn nữa cùng với chất lỏng sền sệt cực kì đặc biệt, chất lỏng gặp gió lập tức đông lại chỉ trong phút chốc các chu ti kia trở nên cứng rắn giống như cương thiết bình thường. Hình thành ngay một toà chu lao chính thức.
Đây chính là tuyệt kĩ âm hiểm nhất của địa huyệt ma chu: chu lưới tù lung (nhà giam). Chỉ cần địa huyệt ma chu từng đi qua địa phương nào, nó liền có thể trên mặt đất ẩn dấu chu ti của mình. Loại chu ti này do tinh thần của nó tiến hành khống chế, chỉ cần địch nhân bước vào trong phạm vi này nó sẽ lập tức phát động, bằng vào thuộc tính đặc thù của chu ti kia, hình thành nhà giam bình thường đem địch nhân vây ở bên trong đó. Nếu địch nhân nhỏ yếu, nó sẽ thừa thế tấn công giết chết, nếu là địch nhân quá cường đại nó có thể lợi dụng cái kĩ năng này tạm thời vây khốn địch nhân để mình tranh thủ thời gian chạy thoát.
Bởi vì chu lưới tù lung này phát động không có gì báo trước, cũng không có xuất hiện năng lượng ba động, do vậy cho dù có thực lực cường thịnh cũng có thể bị trúng chiêu.
Đáng tiếc con địa huyệt ma chu gặp phải đối thủ chính là cao cấp hồn thánh bảy mươi tám cấp Phất Lai Đức. Mắt thấy chính mình bị nhốt vào trong tù lung, Phất Lai Đức lập tức hiển hiện năng lực cường hãn của hắn, một vầng sáng màu vàng nhạt từ trên người miêu ưng phóng thích ra, ngay sau đó quang mang trong nháy mắt khuyếch tán, cả chu lưới tù lung phảng phất đang vây khốn một mặt trời bên trong.
Một tiếng cọ xát chói tai vang lên, một tia vết rách xuất hiện và nhanh chóng lan tràn khắp chu lưới tù lung. Bất quá trong vòng vài hô hấp thời gian, chu lưới tù lung kia đã phanh một tiếng tan thành tro bụi.
Phất Lan Đức tuyệt không để địa huyệt ma chu có cơ hội ám toán lần thứ nữa, hai cánh triển khai lập tức bay lên không trung, như vậy chu lưới tù lung kia mặc dù hung hiểm độc ác nhưng cũng phải lấy mặt đất hoặc thật thể nào đó làm trụ cột mới có thể thi triển được, có điểm giống với sự kí sinh đệ nhị hồn hoàn của Đường Tam, nhưng so với kí sinh thì mạnh hơn không ít. Mà lúc này Phất Lai Đức bay tại không trung, hiển nhiên sẽ không còn e ngại kĩ năng này nữa.
Phất Lai Đức trên không trung lúc này trong lòng cũng cảm thấy kinh sợ bởi vì tốc độ của địa huyệt ma chu so với tưởng tượng của hắn còn nhanh hơn, ngay trong thời gian hắn phá chu lưới tên kia đã mất bóng sau rừng cây. Thậm chí một tia hơi thở cũng không còn lưu lại.
Đây chính là năng lực trốn chạy hạng nhất của địa huyệt ma chu, ẩn nặc. Cũng không phải là loại kĩ thuật ẩn thân, mà là bằng khả năng khống chế hơi thở của bản thân, có thể trong thời gian ngắn đem hơi thở của mình thu liễm hoàn toàn, càng dễ dàng cho việc nó ẩn nấp phục kích đối phương cùng với chạy trốn.
Mất dấu địa huyệt ma chu, Phất Lai Đức không khỏi giận giữ triển khai hai cánh như một tia sáng, đem toàn bộ phiến rừng rậm vào tầm quan sát.
" Viện trưởng, không cần như thế. Tên kia vừa ở chỗ này." Đang lúc này, âm thanh của Đường Tam từ phía trước truyền đến. Phất Lan Đức phản ứng rất nhanh, thân hình vừa động đã bay nhanh đuổi theo tiếng nói, vừa lúc chứng kiến Đường Tam phóng thích bát chu mâu sau lưng ra chống đỡ cho thân thể mình. Trước mặt cách đó không xa chính là con địa huyệt ma chu đang ở bên trong lưới của Đường Tam liều mạng giãy dụa, mắt đã nhìn thấy một cái khuyết khẩu (chỗ rách).
Nguyên lai, Phất Lan Đức bị giam trong tù lung của địa huyệt ma chu nhưng Đường Tam theo sát hắn lại cực kì bình tĩnh đuổi theo, bằng vào năng lực phán đoán nhạy cảm, làm cho khi Phất Lai Đức bị tù lung vây khốn trong nháy mắt Đường Tam nhanh chóng lấy Tử Cực Ma Đồng thi triển ra tuyệt chiêu đặc thù đánh sâu vào tinh thần làm cho địa huyệt ma chu đang chạy trốn bị một trận hoảng hốt, lâm vào mê muội trong chốc lát.
" Ngươi có kĩ năng này, chẳng lẽ ta không có sao? " Chu lưới trói buộc một cách chuẩn xác lên người địa huyệt ma chu, lúc này đây Đường Tam ở phía trên chu lưới đã bỏ thêm rất nhiều độc tố mãnh liệt, cho nên mặc dù địa huyệt ma chu kia có tu vi ngàn năm nhưng trong quá trình dãy dụa, toàn thân cùng với thần kinh đã phải chịu thống khổ do độc tính hành hạ cùng với hủ tính kịch độc làm cho giáp trên người bị ăn mòn dần. Tốc độ thoát khỏi chu lưới dần bị chậm lại, đủ thời gian để Phất Lan Đức đến nơi.
Phất Lan Đức giận giữ cười lạnh " Khá lắm, rất giảo hoạt, nếu cho ngươi chạy thoát lần nữa, ta thề không phải là tứ nhãn miêu ưng nữa." Một tiếng ưng giận giữ vang lên, Phất Lan Đức từ trên trời giáng xuống, từ giữa không trung huy động hai cánh liên tục hai lần, hai đạo phong quang lưu lại trên mặt đất bốn vệt sâu, cùng lúc đem thân thể địa huyệt ma chu vây xung quanh, khu vực mười thước xunh quanh thân nó hoàn toàn bị cô lập.
Lúc này, địa huyệt ma chu mới vất vả từ trong chu lưới của Đường Tam thoát ra bên ngoài, thân thể đau đớn càng làm nó thêm kinh hoàng, bỗng bên người đột nhiên bộc phát một luồng năng lượng làm nó giật mình dừng bước. Phất Lan Đức lúc này đang ở phía sau từ trên trời giáng xuống.
"Phốc " - một đoàn lưới nhện từ dưới chân địa huyệt ma chu nhanh chóng bay lên, bất quá lúc này không phải để tấn công Phất Lan Đức mà là đem thân thể nó được bao phủ trong chu lưới tù lung.
Khanh thương một tiếng vang lên, lợi trảo của Phất Lan Đức cứng rắn đem chu lưới tù lung phá đi. Thừa dịp tốc độ của hắn chậm lại trong nhắy mắt, địa huyệt ma chu trực tiếp che mặt hướng tới một khe hở phía trước nhảy xuống. Con địa huyệt ma chu này không thể dễ dàng bị bắt như thế, trong các loài hồn thú họ nhện, nó quả nhiên là độc nhất vô nhị. Đừng xem thường nó với tám chiếc chân không cường tráng bằng của người mặt nhện nhưng nó lại có hai cái chân hoa văn cực kì mạnh mẽ, sắc bén, lúc trước nếu không phải do bị truy đuổi quá ráo riết thì nó đã sớm tìm cơ hội chui xuống đất mà thoát thân rồi. Lúc này, vừa hay trước mặt bị Phất Lan Đức tấn công tạo thành một cái hố, nó muốn lợi dụng để thoát đi khỏi hiện trường.
"Đứng lại đi." Thần trảo từ trên trời cao giáng xuống, chính xác cắm vào phần giáp lưng phía sau của địa huyệt ma chu với một lực lượng rất mạnh, mặc dù Đường Tam thân thể đang bay trên trời dụng thần trảo toàn lực thúc dục hồn lực nhưng thân thể vẫn còn được đà bay thẳng về phía trước.
Chu lưới tù lung chỉ có thể ngăn cản Phất Lai Đức trong khoảnh khắc, lại thêm Đường Tam trì hoãn con địa huyệt ma chu này cũng đã mất đi cơ hội chạy thoát cuối cùng. Một đại ưng trảo hung hãn ngay lập tức chộp vào phần giáp sau lưng nó, mặc dù không thể trực tiếp xuyên qua lớp giáp ngoài nhưng cũng đủ để đem thân thể địa huyệt ma chu kéo ngược trở lại.
← Ch. 230 | Ch. 232 → |