← Ch.253 | Ch.255 → |
Đường Tam một mực khắc khổ tu luyện, chưa bao giờ đình chỉ một khắc. Loại phương thức cảm thụ Lam Ngân Thảo hoang dã này làm hắn mơ hồ thấy được manh mối. Cụ thể là cái gì, cần phải xem biến hóa thêm một thời gian nữa.
Đại sư xem xong giải thích của Đường Tam, mỉm cười nói:"Hảo, vậy ngươi hãy quay về trước đi. Bọn chúng mấy trận đấu này đã chịu nhiều cực khổ rồi, để cho bọn chúng nghỉ ngơi chút đã. Nhớ kĩ thay quần áo rồi hãy ra, nhớ chú ý an toàn trên đường."
"Vâng." Đường Tam cười đáp ứng. Đại sư đối với hắn quan tâm như là phụ thân đối với nhi tử của mình, sau khi hướng đại sư hành lễ, cũng không kinh động đến những người khác, lặng yên từ phía sau rời đi.
Tất cả mọi người Sử Lai Khắc học viện hứng thú nhìn trận đấu, không một ai chú ý đến Đường Tam rời đi.
Ngược lại trong đám khán giả đang xem cuộc chiến bên kia, lại có một đôi mắt âm trầm thủy chung nhìn kĩ trên người Đường Tam, thấy Đường Tam biến mất khỏi khán đài, cặp mắt âm trầm kia cũng đồng dạng biến mất.
Đổi lại quần áo khác, Đường Tam lặng lẽ chuồn ra ngoài Thiên Đấu đại đấu hồn.
Lúc này bên ngoài Đại Đấu Hồn Tràng ngoại trừ một ít người không mua được phiếu cùng một ít người bán rong, coi như yên tĩnh.
Ra ngoài Đại Đấu Hồn Tràng, Đường Tam nhanh chóng bước về hướng Sử Lai Khắc hoc viện. Lúc này trong lòng hắn chỉ chú ý đến mỗi chuyện làm thế nào để thực lực mình trở nên càng mạnh, ngoài ra còn có biến hóa huyền bí của Lam Ngân Thảo
Bây giờ là giữa trưa, ánh nắng rực rỡ chiếu rọi trên thân thể làm cho người ta cảm thấy ấm áp. Đường Tam rất thích đắm chìm trong ánh mặt trời như vậy. Vừa đi bộ vừa suy nghĩ đến mấy vấn đề tu luyện, toàn thân buông lỏng thoải mái nói không nên lời.
Không biết tại sao, Đường Tam cảm giác con đường hôm nay có vẻ dài. Mặc dù tư tưởng đắm chìm trong suy nghĩ nhưng cũng cảm giác thấy mình hẳn là phải đến học viện rồi chứ.
Nhưng ngẩng đầu nhìn tựa hồ còn cách học viện một đoạn đường không ngắn.
Chẳng lẽ hôm nay ta đi chậm? Đường Tam nhíu nhíu mày, cước bộ vội đi nhanh hơn.
Cứ thế đi tới, cước bộ Đường Tam đột nhiên chậm lại, mơ hồn hắn đã cảm thấy một tia không đúng.
Ánh mặt trời rõ ràng rơi trên người, nhưng loại cảm giác ấm áp đã biến mất. Ngược lại có một tia âm lãnh tựa hồ từ bốn phương tám hướng vọt tới.
Nhanh chóng dừng lại, Ánh mắt Đường Tam xuất hiện vẻ cảnh giác. Chung quanh tựa hồ không có gì thay đổi, người đi đường qua lại không ngớt bên người hắn. Từ nơi này đã cách không xa Sử Lai Khắc học viện.
Chẳng lẽ là ta đa tâm? Đường Tam quay đầu lại nhìn hướng mình vừa đi tới, ánh mắt lợi hại đảo qua những người xung quanh nhưng cũng không thấy có cái gì không đúng. Hết thảy tựa hồ rất bình thường.
Lấy lại bình tĩnh, Đường Tam lúc này mới nhấc chân đi về phía trước, Huyền Thiên Công cũng tự giác vận lên.
Hắn rất tin tưởng cảm giác của mình. Từ sau khi được Băng Hỏa lưỡng nghi nhãn rèn luyện, loại cảm giác này hết sức rõ ràng. Trực giác nhạy cảm làm tia bất an trong lòng Đường Tam không ngừng lớn lên.
Nhưng tâm tính bình ổn khiến hắn không có bước nhanh hơn mà chậm rãi, đồng thời tận lực khuếch tán cảm quan của mình ra, tìm những dấu vết bất thường xung quanh.
Đi tới thêm một đoạn, Đường Tam đột nhiên dừng lại, sắc mặt trở nên ngưng trọng. Không đúng, tuyệt đối có chuyện.
Mặc dù cảm quan không phát hiện thấy bất kì vấn đề gì, nhưng Đường Tam thầm tính từ lần đầu tiên dừng lại đến giờ, hắn đã đi tổng cộng sáu trăm linh năm bước, dựa theo tình huống bình thường, hiện tại mình hẳn đã phải đến Sử Lai Khắc học viện mới đúng.
Nhưng hiện tại xem ra, khoảng cách đến đại môn của Sử Lai Khắc học viện còn một đoạn ngắn. Có thể hắn bước nhỏ đi, nhưng thay đổi cũng không thể lớn nhiều như vậy.
Mặc dù không biết tại sao gặp phải tình huống này, nhưng Đường Tam lập tức cảnh giác. Chư Cát thần nỏ liền rơi vào bàn tay hắn, bất chấp xung quanh có người đi qua, triệu hoán vũ hồn Lam Ngân Thảo của mình.
Hơi thở âm lãnh, tràn ngập sát khí. Đó là sát khí đủ để uy hiếp đến tính mạng.
Chung quanh đột nhiên rất yên tĩnh. Thanh âm nơi ngã tư đường đột nhiên biến mất.
Cảnh vật trước mắt tựa như bị một tầng vải mỏng che kín, hết thảy đều trở nên không rõ ràng.
Một thân ảnh nhàn nhạt xuất hiện bên ngoài mười thước trước mắt Đường Tam.
"Không hổ là đệ tử xuất sắc nhất của Sử Lai Khắc học viện, tính cảnh giác rất cao. Đáng tiếc ngươi phát hiện đã muộn rồi."
Đó là một bạch y lão giả. Người này Đường Tam không chỉ gặp qua một lần, chính là sư phụ dẫn dắt Thương Huy học viện. Phất Lan Đức từng nhắc nhở hắn chú ý đến Thì Niên, bảy mươi hai cấp hồn thánh này.
Chứng kiến người này tâm trạng Đường Tam càng lúc càng trầm xuống, lẳng lặng nhìn vào Thì Niên nói: "Hóa ra là sư phụ của Thương Huy học viện, không biết ngài cản ta là có gì chỉ giáo?"
Thì Niên cười lạnh nói:"Không có gì chỉ giáo, chỉ là muốn ngươi biến mất mà thôi."
Đường Tam lãnh đạm nói:"Vì toàn đại lục cao cấp hồn sư học viện tinh anh đại tái?"
Khóe miệng Thì Niên hiện ra một tia lãnh ý: "Mấy ngày nay ta một mực tìm kiếm cơ hội. Đáng tiếc ngươi đều cùng ở một chỗ với mấy đệ tử Sử Lai Khắc khác, ta không cách nào ra tay. Nhưng hôm nay ngươi lại đem cơ hội đến cho ta. Thật sự đáng tiếc, ngươi không phải là đệ tử của Thương Huy học viện."
"Ngươi muốn giết ta?" đồng tử của Đường Tam thoáng co rút lại một chút.
Thì Niên hừ lạnh một tiếng: "Cũng chỉ có thể trách ngươi quá xuất sắc. Sử Lai Khắc chiến đội tuy mạnh, nhưng trở nên cực mạnh chỉ vì có ngươi. Chỉ cần ngươi biến mất khỏi thế gian này, như vậy Thương Huy học viện chúng ta có thể tiến quân vào được vòng chung kết."
Đường Tam cười lạnh nói:"Ngươi cho rằng giết ta thì Thương Huy học viện có thể chiến thắng Sử Lai Khắc học viện sao?"
Thì Niên thản nhiên cười nói: "Giết một người không được thì ta giết thêm, giết đến khi đủ mới thôi. Mục tiêu kế tiếp có lẽ tiểu tử tên là Đái Mộc Bạch cũng nên."
Đường Tam nhìn bốn phía xung quanh một chút nói:"Ngươi ra tay ở nơi này sao? Đừng quên đây là ngã tư đường. Ngươi giết ta, sau này cũng đừng muốn đặt chân tại giới hồn sư."
Thì Niên cười, nếp nhăn trên mặt có thể đủ để kẹp chết một con ruồi, hàn quang trong mắt lóe ra: "Ta nếu quyết định động thủ, tựu đã sớm có sự chuẩn bị. Ngươi trông cậy vào quan hệ mật thiết với Thất Bảo Lưu Ly tông sẽ báo thù cho ngươi sao? Yên tâm đi ta sẽ không lưu lại chứng cớ cho bọn hắn. Ngươi xem xem, nơi này vẫn thực sự là ngã tư đường của Thiên Đấu thành sao?"
Cảnh tượng mông lung chung quanh đột nhiên trở nên rõ ràng. Đường Tam giật mình phát hiện mình đang đứng ở một mảnh đất hoang ở ngoại thành, quay đầu nhìn lại có thể thấy Thiên Đấu thành ở phía xa xa. Hắn lập tức đoán ra, đây là mảnh rừng nhỏ ngoài thành.
Đường Tam phản ứng cực nhanh, Chư Cát thần nỏ trên tay sớm đã chuẩn bị, mười sáu mũi tên bằng thiết tinh khí thế mạnh mẽ nhắm chuẩn về phía Thì Niên.
Mười sáu mũi tên chợt lóe ra rồi nhanh chóng biến mất.
Nhưng sắc mặt Đường Tam nhanh chóng trở nên vô cùng khó coi.
Không có máu, đúng vậy. Mười sáu mũi tên mặc dù đâm vào người Thì Niên nhưng không có một giọt máu nào nhỏ ra, mũi tên cứ như là biến mất trong không khí vậy, ngay cả tiếng động cũng không phát ra.
Thì Niên có chút giật mình nhìn Chư Cát thần nỏ trong tay Đường Tam: "Đó là cái gì thế? Uy lực rất mạnh. Là hồn đạo khí sao?"
Đường Tam không có trả lời, chỉ là lẳng lặng nhìn Thì Niên.
Thì Niên cười, lúc này hắn tươi cười có vẻ thoải mái:"Trong lứa bạn đồng niên, ngươi không nghi ngờ gì rất mạnh, thậm chí ta chưa từng thấy ai xuất sắc như ngươi. Đáng tiếc chênh lệch của ta và ngươi không phải hai chữ thiên tài là có thể bù đắp. Vũ khí trong tay ngươi rất lợi hại, đáng tiếc, như ngươi đã thấy, thân thể của ta đều là do mộng cảnh ta gây cho ngươi. Cho dù ta vừa rồi cho ngươi chứng kiến cảnh tượng chân thật, nhưng thân thể đó cũng chỉ là ảo cảnh mà thôi. Trong ảo cảnh của ta, ta chính là chúa tể của tất cả. Đừng nói ngươi mới chỉ có bốn mươi cấp, cho dù người đồng cấp với ta, cũng không có cách nào từ trong mộng cảnh của ta thoát ra ngoài."
Đường Tam sắc mặt lúc này đã trở nên rất khó coi, liền thu hồi Chư Cát thần nỏ trong tay vào Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ.
"Đường Tam, ngươi biết niềm vui lớn nhất trong đời ta là gì không?"Thì Niên trên mặt đột nhiên có chút cổ quái, nếu có thể hình dung, có lẽ hai chữ dị thường rất thích hợp cho bộ dạng của hắn lúc này.
"Là cái gì?" Đường Tam thản nhiên hỏi.
Thì Niên mỉm cười nói:"Cả đời của ta, thú vui lớn nhất chính là nhìn đối thủ trong tàn mộng của ta mà nổi điên, thẳng đến cái chết. Chứng kiến một thanh niên thiên tài bị mình biến thành như vậy, ta nghĩ đã thấy hưng phấn rồi."
"Ngươi chắc chắn phải giết ta? Sẽ không có cái gì có thể chuyển biến sao?" Đường Tam thản nhiên nói.
Thì Niên sắc mặt đột nhiên trở nên dữ tợn nói:"Ta đã cho ngươi thấy được ta, ngươi cho rằng ta còn có thể bỏ qua cho ngươi sao? Không cần cố gắng dãy dụa, hết thảy đối với ngươi đã không còn ý nghĩa gì cả. Ngày này sang năm chính là ngày giỗ của ngươi. Nếu như con người thật sự có linh hồn, ngươi hãy dùng linh hồn của mình nhìn Thương Huy học viện như thế nào mà tiến được vào vòng trong."
Đường Tam không có nói nữa, mà ngồi khoanh chân tại chỗ, Lam Ngân Thảo hiện ra, chậm rãi biến thành một tầng phòng ngự xung quanh người hắn.
Thì Niên cười, cười ha hả:"Ngươi cho rằng, như vậy là có thể chống đỡ võ hồn của ta sao? Tiểu tử, ngươi quá ngây thơ rồi. Nếu tàn mộng của ta có thể dễ dàng chống đõ như vậy, ta đây cũng xứng với hai chữ hồn thánh sao? Chờ xem đi, ngươi sẽ từ trong cực độ thống khổ mà tiêu vong. Mà cái thống khổ đó, lại là của chính ngươi đem đến cho mình."
Thanh âm Thì Niên từ từ nhỏ trở lại, chung quanh hết thảy lần nữa mông lung, phản phất hắn đã đi rất xa, hoặc đã biến mất.
Đường Tam ngồi ngay ngắn bất động tại chỗ, lẳng lặng ngưng tụ hồn lực của mình. Bởi vì Lam Ngân Thảo xung quanh thân thể không ngừng chuyển động, từ bên ngoài rất khó thấy được vẻ mặt hắn như thế nào.
Chung quanh hết thảy đều xuất hiện biến hóa, Đường Tam giật mình phát hiện, nguyên bổn Lam Ngân Thảo đang khống chế xung quanh mình đột nhiên biến mất. Mặc dù cảm giác thấy nó vẫn tồn tại, nhưng tầm mắt lại không thấy bóng dáng của chúng.
Cảnh sắc chung quanh biến đổi, đã không còn là rừng cây nhỏ nữa mà là một tòa vách núi. Một vách núi Đường Tam vô cùng quen thuộc.
Quỷ Kiến Sầu, như thế nào ta lại ở Quỷ Kiến Sầu, hai mắt Đường Tam đang bình tĩnh đột nhiên trợn to.
Cái địa phương này trong trí nhớ của hắn khắc lại quá sâu. Bên ngoài mấy thước chính là vách núi mây mù lượn lờ. Mà ở phía sau, mấy thân ảnh màu trắng trở nên rất rõ ràng.
Cúi đầu, Đường Tam rõ ràng nhìn thấy y phục trên người mình đã thay đổi. Một chữ Đường thật lớn nói cho hắn rất nhiều điều. Mộng, chẳng lẽ tại Đấu La đại lục tất cả chỉ đều là một giấc mộng? Chính mình vẫn đang còn là đệ tử Đường Môn phạm môn quy sao?
Đường Tam ngơ ngác nhìn chăm chú về phía trước, cả người trở nên có chút mê mang. Mười thân ảnh hoàn toàn phong kín lối thoát của hắn. Những khuôn mặt phẫn nộ quen thuộc dần xuất hiện trước mắt hắn.
"Đường Tam, ngươi dĩ nhiên dám trộm Huyền Thiên Bảo Lục của bổn môn. Tội ác ngập trời."
"Đường Tam, Đường Môn đem ngươi nuôi lớn, dạy ngươi kĩ nghệ, ngươi lại làm ra chuyện đáng phẫn nộ này"
Một đám thanh âm không ngừng vang lên trong đầu Đường Tam. Rất nhanh, mười trưởng lão Đường Môn đã đứng trước mặt hắn, bao vây xung quanh hắn.
"Các vị trưởng lão, các người hãy nghe ta nói." Đường Tam không nhịn được phát ra âm thanh.
"Không có gì để nói cả. Đường Tam, ngươi tội ác quá lớn, phải chịu hình phạt lớn nhất của bổn môn."
Đường Tam tứ chi đã không thể động, bị bốn gã trưởng lão chế trụ, trong đó một gã trưởng lão giơ tay lên, nội gia cương khí từ lòng bàn tay tràn ra, một chưởng vỗ mạnh vào cánh tay hắn. Đường Tam kêu thảm một tiếng, xương cánh tay phải nứt ra từng khúc. Nỗi thống khổ nhanh chóng tràn lên não. Hắn cả người đều đã kịch liệt co rút.
Ngay sau đó là tay trái cùng hai chân. Trước nội gia cương khí của các vị trưởng lão, bộ xương trên người hắn không ngừng bị nghiền nát, cho đến khi không còn một khúc nào lành lặn mới thôi. Nhưng hắn không có chết, cả người không ngừng co rút, bất luận thân thể truyền đến những cơn đau kịch liệt, tinh thần hắn lại càng tỉnh tóa, như thể bắt hắn phải thừa nhận mỗi một phân của sự đau đớn đó.
Các trưởng lão khuôn mặt dần đạm hóa. Bọn họ đem Đường Tam đã bị gãy từng khúc xương vứt lại bên vách núi Quỷ Kiến Sầu, cũng mặc hắn kêu rên ở đây bảy ngày bảy đêm, sau đó bị chim ưng ăn thịt mà chết.
Đường Tam hai mắt đã trở nên mông lung. Thống khổ kịch liệt không ngừng cuộn lên, làm cả người hắn co quắp.
Tràng cảnh trước mắt hắn là Quỷ Kiến Sầu, nhưng là, trước mặt hắn bắt đầu xuất hiện một thân ảnh khác.
Thon thả, ưu mỹ, mái tóc thật dài, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, đúng là Tiểu Vũ.
Cùng Tiểu Vũ xuất hiện còn có một người khác, một đại thúc hơn bốn mươi tuổi, chính là đại thúc đã từng bị Tiểu Vũ dùng nhu kĩ bẻ gãy bộ xương toàn thân, Bất Nhạc.
"Tiểu, Tiểu Vũ..." Đường Tam muốn la lên, nhưng thế nào cũng không thể phát ra thanh âm. Hắn không rõ vì sao Tiểu Vũ lại cùng ở một chỗ với Bất Nhạc.
Bất Nhạc một tay bá cổ Tiểu Vũ, vẻ mặt dâm đãng nhìn Đường Tam. Mà trên mặt Tiểu Vũ, lại tràn ngập bi phẫn cùng không cam lòng.
"Ca, ca, cứu ta, cứu ta..." Tiểu Vũ liều mạng giãy dụa, nhưng nàng thế nào cũng không thể thoát ra khỏi đôi tay của Bất Nhạc đại thúc.
Làm cho Đường Tam hai mắt suýt nữa phún huyết là, quần áo trên người Tiểu Vũ từng cái từng cái bị Bất Nhạc cởi ra, lộ ra da thịt như dương chi bạch ngọc.
Nhìn bàn tay thô bỉ của Bất Nhạc đang trượt trên người Tiểu Vũ, nhìn miệng hắn không ngừng nuốt nước bọt cùng nụ cười dâm đãng, nhưng Đường Tam lại không làm được bất kỳ cái gì.
Máu tươi bắt đầu từ khóe mắt hắn chảy ra, nhưng toàn thân xương khớp đều đã bị vỡ vụn, hắn chỉ có thể trơ mắt ra nhìn Tiểu Vũ bị làm nhục.
Ánh mắt Tiểu Vũ tràn ngập tuyệt vọng cùng căm hận, mà phần tuyệt vọng cùng căm hận này, dĩ nhiên là dành cho Đường Tam.
"Không, không ..." Đường Tam muốn hét lên, muốn đứng dậy, nhưng hắn nói cái gì cũng không được. Mắt thấy bàn tay tội ác của Bất Nhạc đã bắt đầu chậm rãi dò xét về phía dưới.
"Tiểu mỹ nhân, nếu không thể kháng cự, tốt nhất nên hưởng thụ đi. Thúc thúc thương ngươi mà. Ha ha ha ha..." Thanh âm Bất Nhạc tựa như tiếng dơi đêm rất khó nghe, mỗi một lời như là gai nhọn đâm sâu vào trong lòng Đường Tam.
"Không ". Thanh âm tê tâm liệt phế điên cuồng vang vọng trong lòng Đường Tam. Hắn đã lâm vào trong cực độ điên cuồng. Nhưng những hình ảnh trước mắt lại trở nên vô cùng rõ ràng.
Bất Nhạc đã bắt đầu thở dốc, ánh mắt Tiểu Vũ tuyệt vọng không ngừng nhìn về phía hắn. Đệ thất hồn hoàn màu đen quỷ dị không ngừng phóng thích hắc sắc quang mang chói mắt, trên mặt Thì Niên đầy tàn nhẫn cùng nụ cười quỷ dị.
Mà ngay bên ngoài mười thước, Đường Tam cả người đang nằm co rút kịch liệt. Lam Ngân Thảo bao quanh thân thể Đường Tam, Thì Niên không cần xem cũng cảm giác được Đường Tam đang bên bờ vực sụp đổ rồi.
Lâu lắm rồi không có niềm vui thú hành hạ đến chết này. Đáng tiếc cho thiếu niên thiên tài này, ai bảo ngươi lại đối lập với ta chứ? Tốt lắm, ta phải xem một chút, ngươi chết như thế nào?
Thật sự rất muốn xem, huyễn cảnh của hắn tột cùng là cái gì?
Đệ thất hồn kĩ Ác mộng của ta chỉ biết chế tạo ác mộng dành riêng cho chuyện sợ hãi nhất đã xảy ra. Cái mà thiếu niên thiên tài này sợ hãi nhất là cái gì nhỉ?
Bên trong Lam Ngân Thảo, thân thể Đường Tam sau cơn co rút đã trở nên yếu đi. Cả người bây giờ chỉ còn nhẹ nhàng co quắp.
Lam Ngân Thảo xung quanh bắt đầu đổ rạp xuống, từ bên ngoài có thể thấy bên trong Đường Tam mặt đỏ bừng bừng, khóe miệng đã chảy xuôi một dòng máu tươi.
Thiên tài thì sao chứ? Cũng không phải chết một cách thống khổ trong tàn mộng của ta sao? Thì Niên nụ cười trên mặt càng trở nên tàn nhẫn. " Thật sự là đáng tiếc. Nếu như ta có thể đạt tới Phong Hào Đấu La là có thể chứng kiến ác mộng của hắn rồi. Như thế thì lại càng thêm hoàn mỹ."
Thiên Đấu Đại Đấu Hồn Tràng.
Đang tập trung tinh thần xem trận đấu, tay phải Tiểu Vũ đột nhiên động đậy một chút, trong lòng truyền đến một cảm giác nóng rực.
Mang theo chút kinh ngạc, Tiểu Vũ bỏ tay vào lấy Tương tư đoạn trường hồn ra.
Tương tư đoạn trường hồng đột nhiên xảy ra biến hóa kì diệu, đóa hoa lấp lánh một hồng quang nhàn nhạt, một khí lưu nóng rực đập mạnh vào mặt.
Đây là làm sao? Tiểu Vũ sửng sốt một chút. Không biết tại sao, chứng kiến hồng quang này, một cảm giác bất an mãnh liệt từ đáy lòng dâng lên.
Nhanh quay đầu lại, thấy chỗ ngồi của người mà mình quan tâm nhất đã trống trơn.
Huyết sắc quang mang, huyết sắc tai ương, ánh mắt Tiểu Vũ chợt khẩn trương vô cùng.
"Tiểu Tam đi đâu rồi?" Nàng khẩn trương hỏi. Thanh âm cực lớn, làm Sử Lai Khắc học viện mọi người đồng thời kinh ngạc
Đại sư nói:"Tiểu Tam nói về trước tu luyện rồi."
"Tiểu Tam đã xảy ra chuyện rồi. Chắc chắn hắn xảy ra chuyện rồi." Tiểu Vũ tay cầm Tương Tư Đoạn Trường Hồng khẩn trương nói, không một chút do dự chạy ra ngoài.
Trữ Vinh Vinh nhìn theo hướng Tiểu Vũ chạy đi:"Tiểu Vũ làm sao vậy? Đại sư không phải đã nói tiểu Tam quay về học viện sao? Bên trong Thiên Đấu thành có thể xảy ra chuyện gì cơ chứ?"
"Mặc kệ như thế nào. Chúng ta đi xem một chút." Đái Mộc Bạch đứng lên, đuổi theo hướng của Tiểu Vũ. Sử Lai Khắc thất quái đồng khí liên chi, mọi người đều đứng dậy. Mặc dù bọn họ trong lòng không cho rằng Đường Tam xảy ra chuyện gì, nhưng phòng ngừa chuyện vạn nhất có thể xảy ra nên vẫn tập thể hành động.
Huyễn cảnh như trước tiếp tục, đại thúc hèn mọn Bất Nhạc đã chuẩn bị tiến hành bước cuối cùng, hai tay đã dang chân của Tiểu Vũ ra, chuẩn bị...Thống khổ tê tâm liệt phế phảng phất muốn đem tâm của Đường Tam xé thành mảnh nhỏ. Đúng vào lúc này, hai mắt Đường Tam đã đỏ sậm, chợt có biến đổi.
Trong phút chốc, màu đỏ trong mắt đã đột nhiên biến mất, tử sắc kim quang phun ra, hình ảnh Tiểu Vũ cùng Bất Nhạc trước mắt liền bị nghiền nát. Tất cả huyễn cảnh chung quanh Đường Tam cơ hồ trong nháy mắt biến mất.
Tay trái đập mạnh xuống đất, thân hình bắn lên, cả người Đường Tam trên không trung làm một hành động vặn mình, cánh tay phải phất đi bắn theo một luồng quang mang, hai tròng mắt màu tím nhìn kĩ vẻ mặt kinh ngạc của Thì Niên.
Một đạo hắc mang vô thanh vô tức đã tới trước người Thì Niên. Làm hồn thánh, Thì Niên phản ứng cực nhanh, nhưng lúc này hắn muốn né tránh đã không kịp nữa rồi. Song chưởng trong nháy mắt giơ lên, hồn lực cực độ ngưng tụ. Cánh tay trái có chút tê rần, hắc mang đã chạm vào nơi đó. Dù hắn trong nháy mắt không tiếc hao tổn hồn lực ngưng tụ cũng không thể ngăn trụ được.
Phịch
Đường Tam cả người như trái cầu da căng tròn, từ không trung thân thể nặng nề ngã xuống mặt đất, hít từng ngụm khí thở hổn hển. Hai mắt hắn đã khôi phục bình thường, một tay miễn cưỡng chống đỡ thân mình đứng dậy, tay kia lau vết máu trên miệng.
Mặc dù đã chặn lại được hắc mang nọ, nhưng khuôn mặt Thì Niên lúc này cũng đã thừ ra, thì thào nói:"Không, không có khả năng. Ngươi bất quá chỉ là một thiếu niên vừa qua khỏi bốn mươi cấp hồn lực, như thế nào có thể phá đệ thất hồn kĩ của ta chứ?"
Đường Tam lạnh lùng nhìn hắn, đứng tựa vào một cây cổ thụ ở bên, miễn cưỡng chống đỡ thân thể mình.
"Ở trên thế gian này không có cái gì là không thể. Ngươi thua rồi."
"Ha ha ha". Thì Niên cười như điên nói:"Ta thua? Ngươi tuổi còn nhỏ nhưng khẩu khí lớn thật. Mặc dù ta không biết ngươi thoát khỏi mộng cảnh của ta như thế nào nhưng ngươi cho rằng, như vậy là đủ để dành chiến thắng ư? Thật sự là rất buồn cười. Bằng vảo bảy mươi hai cấp hồn lực của ta, dù không dùng kĩ năng gì thì ngươi cũng không có khả năng phá vỡ hoặc chế trụ. Cho dù ngươi phá được kĩ năng của ta, kết quả vẫn không thay đổi. Bất quá trước khi ngươi chết ta cho ngươi một cơ hội. Ta rất tò mò muốn biết ngươi thoát khỏi mộng cảnh của ta như thế nào? Nói ra, ta sẽ cho ngươi được chết thống khoái."
Đường Tam dựa vào đại thụ nói:"Ngươi không có tư cách, làm quỷ hồ đồ đi. Diêm vương gọi ngươi canh ba, ngươi không thể sống tới canh năm. Vĩnh biệt"
Thì Niên đầu tiên là sửng sốt một chút, ngay sau đó, sắc mặt hắn trở nên quái dị. Cả người thân thể đã cứng ngắc, tay phải giơ lên chỉ vào Đường Tam, muốn nói cái gì đó nhưng nói không nên lời. Hai mắt hắn trừng trừng chết không nhắm được mắt.
Đường Tam lạnh lùng nhìn đối thủ, đối với tất cả mọi chuyện phát sinh trước mắt dường như đoán được trước.
Phịch một tiếng, thân thể Thì Niên ngã xuống đất, thất khiếu chảy huyết sắc, trên người tràn ngập một tầng hắc sắc quang mang kì dị. Máu đen trên mặt đất không ngừng khuếch tán ra bên ngoài. Dần dần, thân thể Thì Niên từng bộ phận tan dần ra, rồi cứ như thế tan thành mây khói.
Thì Niên tự nhiên mà chết sao? Không, đương nhiên không. Trời cao rất công bình, loại vận khí này chỉ là tương đối thôi. Hắn chết là chết trong tay Đường Tam, hoặc nói cách khác là chết trong kế hoạch của Đường Tam.
Thân là hồn thánh bảy mươi hai cấp, vô luận thế nào Thì Niên cũng không ngờ tới Tử Cực Ma Đồng của Đường Tam lại là khắc tinh của tất cả huyễn cảnh. Nếu là Tử Cực Ma Đồng ban đầu, có lẽ sẽ bởi vì chênh lệch hồn lực quá lơn mà không thể nào phá vỡ được đệ thất hồn kĩ của Thì Niên.
Nhưng là, Tử Cực Ma Đồng của Đường Tam đã được Vọng Xuyên Thu Thủy Lộ rèn luyện, trở thành hỏa nhãn kim tinh, đừng nói đệ thất hồn kĩ, cho dù là đệ cửu hồn kĩ, chỉ cần là huyễn cảnh đều không thể nào che được hai mắt của hắn.
Từ lúc Đường Tam phát hiện sự việc bất thường, hắn đã thầm vận Tử Cực Ma Đồng cẩn thận quan sát xung quanh. Lúc mà Thì Niên cho răng Đường Tam đang ở trong huyễn cảnh, thật ra Đường Tam vẫn biết vị trí chính thức của hắn, chỉ là thủy chung không phát tác mà thôi.
Bốn mươi cấp hồn sư cùng bảy mươi hai cấp chênh lệch quá lớn, Đường Tam biết cho dù chính mình muốn chạy trốn cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Cho nên, từ khi Thì Niên bắt đầu lộ ý muốn giết hắn, hắn liền cấp cho mình một cơ hội, kiến tạo một tình huống có thể nhất kích giết chết địch nhân. Đường Tam biết, đó chính là hi vọng sống sót duy nhất của mình.
Cho nên, hắn một mực chờ, cho dù huyễn cảnh hành hạ thống khổ, hắn cũng ẩn nhẫn chịu đựng, thẳng đến khi Tiểu Vũ sắp chính thức chịu nhục hắn mới bộc phát. Lúc đó cũng không phải là thời cơ tốt nhất mà Đường Tam muốn có, nhưng thực sự hắn đã không thể chịu được nữa.
Lấy sự thông minh của Đường Tam, hắn làm sao không biết Lam Ngân Thảo bao phủ bên ngoài cơ thể không thể bảo vệ mình khỏi huyễn cảnh được? Không, đương nhiên không. sử dụng không phải là bảo vệ mình mà dùng để che mắt của Thì Niên mà thôi.
Dưới tình huống Thì Niên bị che mắt, Đường Tam lấy từ trong Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ ra một đồ vật, là phao cứu mạng duy nhất của hắn lúc này.
Ám khí Đường Môn bài danh đệ tam, Truy Hồn Đoạt Mệnh Diêm Vương thiếp.
Không chọn lựa loại ám khí cơ quan, cũng không lựa chọn loại ám khí có thể bao phủ rộng do mình chế tạo là Truy Hồn Đoạt Mệnh Đảm, bởi vì Đường Tam biết mình chỉ có một cơ hội.
Một khi thất bại, lấy chênh lệch hồn lực của song phương, cho dù đối phương không dùng tàn mộng võ hồn, trừ bỏ Diêm Vương thiếp, Đường Tam không có bất kì cái gì có thể phá vỡ phòng ngự của đối phương.
Hắn thậm chí không sử dụng bất kì kĩ năng khống chế nào với thân thể đối phương, bởi vì điều đó căn bản là không cần. Nhất là bởi vì Đường Tam cũng không có dư thừa hồn lực thi triển hồn kĩ. Với lại, đối phương có thể thoát khỏi Diêm Vương thiếp sao? Nếu là như vậy, ám khí này sao có thể bài danh đệ tam? Thế nào có thể được gọi là thiếp mời của Diêm Vương?
Hắc mang nhàn nhạt nọ, chính là toàn bộ hồn lực ngưng tụ của Đường Tam. Đây là do Đường Tam sau khi vượt qua bốn mươi cấp, mới có được một kích như vậy.
Lúc đầu tại Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn, Đường Tam chế tạo được tổng cộng ba miếng Diêm Vương thiếp, lúc này mới bộc lộ ra hiệu quả kinh khủng của nó.
Diêm Vương thiếp, có hai hiệu quả đặc biệt, gọi là nhất thiếp song sát.
Đầu tiên là kịch độc. Kịch độc khó giải. Cho dù độc châm vừa vào cơ thể trong nháy mắt đem chi thể chặt đi cũng không thể ngăn cản độc tố lây lan.
Cho dù Đường Tam sử dụng Diêm Vương thiếp cũng phải vận Huyền Ngọc thủ tới cực hạn, không dám dễ dàng để tay tiếp xúc.
Sự kinh khủng thứ hai nằm ở cấu tạo của Diêm Vương thiếp. Sau khi vào cơ thể, nó sẽ lập tức vỡ vụn khiến độc tố theo huyết mạch đi khắp cơ thể, mảnh vỡ Diêm Vương thiếp cũng đánh thẳng vào trái tim.
Với nhất thiếp song sát này, Diêm Vương thiếp chưa bao giờ để ai sống sót, cho dù là ngay cả Đường Môn cũng không chắc là có thể giải độc. Cũng không phải Diêm Vương thiếp không có thuốc giải, thế gian luôn vỏ quýt dày có móng tay nhọn, có độc dược ắt hẳn có giải dược.
Nhưng là, tốc độ lan truyền của Diêm Vương thiếp quá nhanh, cho dù là có giải dược, cũng không có cơ hội nào.
Diêm Vương thiếp vào cơ thể, chỉ cảm thấy có chút tê rần, không mang đến cảm giác thống khổ, nên lúc cảm giác bất thường cũng là lúc tử vong. Lấy bảy mươi hai cấp hồn lực như Thì Niên, cũng chỉ có thể nói vài câu rồi biến thành một bãi hắc thủy.
Đường Tam không có rời đi, bởi vì hắn đã không còn khí lực nữa rồi. Diêm Vương thiếp dễ phóng ra như vậy sao? Đem nội lực ngưng tụ một điểm, cho tới khi đến cực hạn mà Diêm Vương thiếp có thể chịu được, đem phóng đi. Chỉ có như vậy mới có thể phá vỡ lớp phòng ngự.
Bất kì hộ thể cương khí nào cũng không thể ngăn cản Diêm Vương thiếp xâm nhập, đây là điểm đáng sợ nhất của nó. Hơn nữa với thủ pháp phóng ám khí của Đường Tam, né tránh cơ hồ là không thể.
Ở thế giới này, có lẽ sẽ có trường hợp ngoại lệ. Dù sao có một số loại hồn kĩ phòng ngự có thể ngăn cản công kích của Diêm Vương thiếp, thí dụ như mấy tên Huyền Vũ Quy hồn sư mà Đường Tam từng gặp.
Lấy cái võ hồn Huyền Vũ Quy này tu luyện đến một trình độ nhất định, hơn nữa có sự chuẩn bị trước bảo vệ toàn thân, cũng không chắc không thể chống lại được Diêm Vương thiếp.
Đáng tiếc, Thì Niên là một vị huyễn cảnh hồn sư. Phòng ngự không phải là am hiểu của hắn. Càng huống chi, hắn nào biết Đường Tam lại có thứ ám khí kinh khủng như vậy.
Thở hổn hển từng ngụm, Đường Tam nhìn bãi hắc thủy đã làm cỏ dại xung quanh héo úa, trong lòng không nhịn được thở phào một hơi.
Muốn giết hắn, dù sao cũng là một vị hồn thánh bảy mươi hai cấp.
Nếu đối thủ không sử dụng huyễn cảnh mà là một vị cường công hệ hồn sư, cho dù mình có Diêm Vương thiếp, kết quả cũng chỉ là lưỡng bại câu thương mà thôi.
Trong nội tâm hắn, mãnh liệt cảm giác thấy thực lực của mình là không đủ.
Mặc dù trong đám bạn đồng trang lứa, chính mình có thể xem như nổi trội, nhưng cùng cường giả chân chính so sánh thì vẫn còn kém quá xa.
Từ trong túi Như Ý Bách Bảo lấy ra một mảnh Long Chi diệp nhét vào mồm, khôi phục thể lực của mình. Trong lúc Đường Tam đang chuẩn bị điều tức một phen, nhanh chân phản hồi Sử Lai Khắc học viện, ánh mắt hắn chợt dừng lại ở một thải quang trên bãi hắc thủy.
Một cỗ kinh ngạc mãnh liệt nảy lên trong lòng. Hắn rất hiểu rõ tính ăn mòn của kịch độc trong Diêm Vương thiếp.
Đừng nói là quần áo, cho dù cứng cỏi như bảo thạch cũng bị độc tố trong đó ăn mòn thành nước. Vậy đến tột cùng là đồ vật gì lại không bị độc dịch ăn mòn?
Cố gắng chống thân thể đứng lên, Đường Tam cẩn thận đến gần bãi hắc thủy. Khi hắn nhìn rõ vật phát ra thải quang đó, đồng tử không tự giác co rút lại.
Đó là một đoạn xương, dài khoảng bảy tấc, từ vị trí mà xem, thì đó chính là một đoạn thu nhỏ của xương cánh tay trái.
Hai chữ chợt khuếch tán trong đầu Đường Tam, làm đại não hắn nhất thời lâm vào trống rỗng.
Hồn cốt.
Đúng vậy, cái này khẳng định là hồn cốt, cánh tay trái hồn cốt. Không ngờ Thì Niên có tàn mộng võ hồn, lại còn có một kiện bảo vật như vậy.
Đường Tam trong lòng không có vui mừng đan xen với sợ hãi, mà chỉ là sợ hãi. Nếu lúc trước Thì Niên dùng hiệu quả của khối hồn cốt này, như vậy...
← Ch. 253 | Ch. 255 → |