Vay nóng Homecredit

Truyện:Đấu La Đại Lục - Chương 269

Đấu La Đại Lục
Trọn bộ 517 chương
Chương 269: Bát mạch Bách hải trở nên thông suốt
0.00
(0 votes)


Chương (1-517)

Siêu sale Shopee


Độc Cô Bác nhìn quang mang từ trong mắt Đường Tam đột nhiên phóng ra, không khỏi sửng sốt một chút, " Tiểu quái vật, ngươi nóng nảy quá đó, chẳng lẽ ngươi nghe không hiểu được những lời vừa rồi của ta sao? Hồn cốt này cũng không phải là cái ngươi có khả năng mơ ước."

Đường Tam không nói gì, tai nghe mà như không nghe, mắt thấy mà như không thấy, tay phải giơ lên, lam quang nhàn nhạt từ lòng bàn tay bắt đầu xuất hiện, dưới sự khống chế một cách chuẩn xác của hắn, một gốc cây Lam Ngân Thảo nhỏ bé từ trong lòng bàn tay chui ra, chỉ là hình dáng như một ngọn cỏ, nhìn qua cũng không có gì khác so với những ngọn Lam Ngân Thảo hoang dã khác. Vũ hồn xuất hiện cũng khiến cho hồn hoàn tự nhiên phủ bên ngoài cơ thể.

Vàng vàng tím đen, bốn cái hồn hoàn lặng yên xoay quanh thân, quang hoàn màu vàng sáng ngời rực rỡ, hồn hoàn màu tím quý khí bức người, còn hồn hoàn màu đen lại thâm thuý tựa như vực sâu vạn trượng, tràn ngập mị lực thu hút người khác.

" Ngươi...." Thân hình của Độc Cô Bác đứng vọt dậy, ánh mắt nhìn Đường Tam lập tức biến đổi, một cỗ khí thế sắc bén từ trong cơ thể hắn chợt phát ra, từ bốn phía đè ép đến Đường Tam.

Dưới tác dụng của áp lực bên ngoài, quang mang từ bốn cái hồn hoàn trên người Đường Tam bùng phát mạnh mẽ, duy có Lam Ngân Thảo trong lòng bàn tay vẫn nhẹ nhàng lắc lư, lay động như trước.

" Không, không có khả năng này." Độc Cô Bác dùng sức nhẹ nhàng đảo con mắt của mình, có chút kinh hoàng, cẩn thận nhìn cái hồn hoàn màu đen trên người Đường Tam.

Đường Tam mỉm cười nói:" Ngươi đã quên sao? Cái ta am hiểu nhất chính là biến cái không thể thành có thể, bây giờ thì ngươi đã hiểu tại sao ta có thể dám liều mạng cùng người của Vũ hồn điện hay chưa?"

Độc Cô Bác hút sâu một ngụm khí, chậm rãi đè sự kinh sợ trong lòng mình xuống, nói ra một câu mà Đường Tam không bao giờ ngờ tới:" Từ bỏ những trận chiến này đi, với tuổi của ngươi còn có thể tham gia những trận đấu về sau, tới khi đó, chắc chắn sẽ không còn ai là đối thủ chiến đội mà ngươi cầm đầu."

" Tại sao phải từ bỏ?" Đường Tam mở to hai mắt nhìn lão.

Độc Cô Bác trầm giọng nói:" Nếu như thực lực của ngươi vẫn giống như trước, hoặc là đệ tứ hồn hoàn chỉ là ngàn năm cấp bậc, ta cũng không cần lo lắng cho ngươi. Nhưng bây giờ lại không giống như thế, việc đệ tứ hồn hoàn đã đạt tới cấp bậc vạn năm sẽ mang đến cho ngươi vô số phiền toái. Ngươi cho rằng Vũ hồn điện sẽ không chú ý tới ngươi hay sao? Nếu ngươi là Vũ hồn điện, gặp được một thiên tài như vậy, vậy sẽ làm thế nào? Chỉ có thể có hai con đường, thu phục hoặc là huỷ diệt. Nếu như ta đoán không nhầm, bây giờ tư liệu về ngươi đã nằm trên bàn của ít nhất một gã Bạch Kim chủ giáo. Vũ hồn điện sẽ không xuống tay sau lưng với ngươi, bọn họ hoàn toàn có thể lợi dụng những trận đấu này, khiến cho ngươi trong trận đấu trên đài quang minh chính đại bị giết. Quy tắc trận đấu với vũ hồn mà nói, bất quá chỉ có thể là trò chơi mà thôi."

Đường Tam cười khổ nói:" Nói như vậy, ngươi vẫn không có cách nào sao?"

Độc Cô Bác liếc mắt nhìn hắn thật sâu, " Vũ hồn điện được xưng là hoàng kim đệ nhất là có ba người, cụ thể thế nào ta cũng không biết rõ, cũng không biết hồn hoàn cùng hồn kỹ của bọn họ là như thế nào. Nhưng ta có thể nói cho ngươi một chút, trong ba người này, hồn lực thấp nhất là năm mươi mốt cấp, còn lại hai người là năm mươi hai cấp, cũng đều là hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi. Khi bọn họ đột phá năm mươi cấp, thu được hồn hoàn thứ năm cũng là lúc Giáo hoàng tự mình thưởng cho Vũ Hồn Tử Lục Huân Chương, cũng được ghi chép lại trong Vũ hồn điện. Những người khác tạo thành chiến đội với họ lần này, không có ai hồn lực dưới bốn mươi lăm cấp. Đây là tất cả những gì ta biết."

Mặc dù Đường Tam vẫn biết là Vũ hồn điện rất cường đại, nhưng nghe đến đó hắn mới hiểu được tột cùng sự đáng sợ của Vũ hồn điện là như thế nào.

Năm mươi cấp. Hơn nữa lại là ba người năm mươi cấp.... còn lại toàn bộ đều ngoài bốn mươi lăm cấp. Điều này có ý nghĩa gì?

Đường Tam mặc dù với bản thân luôn tin tưởng mười phần, nhưng lúc này hắn tựa như chứng kiến một đạo khe núi rất khó có thể vượt qua. Cấp bậc thấp nhất của đối phương so với cấp bậc cao nhất của bên mình có thể còn cao hơn, đối thủ như vậy thực sự có thể chiến thắng sao?

Nhìn vào ánh mắt mờ mịt của Đường Tam, Độc Cô Bác thở dài một tiếng, nói:" Với tuổi của ngươi, cấp bậc bây giờ thậm chí còn kinh khủng hơn cả bọn hắn, càng huống chi ngươi còn có ngoại phụ hồn cốt, không nên suy nghĩ quá nhiều nữa, sẽ còn cơ hội khác, chỉ cần ngươi không đi phải con đường quanh co, rồi một ngày nào đó ngươi sẽ vượt xa bọn chúng."

Đường Tam đột nhiên nở nụ cười, có lẽ nguyên nhân bởi vì được Độc Cô Bác chỉ điểm khai giải nỗi lo trong lòng hắn, nên lúc này trong lòng hắn vô cùng thông suốt.

" Lão quái vật, không phải ngươi vừa mới nói qua sao? Đối với một gã hồn sư, niềm tin là cực kỳ quan trọng. Nếu thực sự lần này ta sợ hãi rút lui, vậy sự tin tưởng của ta sẽ bị đả kích không cách nào tưởng tượng được, cho dù thua thì sao chứ? Cho dù đánh không thắng bọn chúng, chẳng lẽ chúng ta lại không tự bảo vệ được sao? Chỉ có toàn lực ứng phó chiến đấu mới có thể biết được chênh lệch của hai bên, ta sẽ không bỏ cuộc đâu."

Nhìn Đường Tam, ánh mắt của Độc Cô Bác không tự chủ được dịu đi mấy phần, " Quên đi, không nói với ngươi nữa. Ngươi đã khỏe lại, ta đi trước đây, thật lâu mới quay trở lại, ta còn chưa ăn cơm mà. Đi ăn đã."

Nói xong, lục quang chợt lóe lên, thân ảnh cao lớn của Độc Cô Bác biến mất không tung tích.

Sự ấm áp lan tràn khắp cơ thể, Độc Cô Bác vội vàng trở về gặp mình đầu tiên tuyệt không phải bởi vì Tử Mẫu Đoạt Mệnh Truy Hồn Đảm, mà là sự quan tâm của hắn đối với mình, từ lúc ban đầu là mãnh liệt đề phòng tâm tư, đến bây giờ đã không còn chút phòng bị.

Tuổi tác của hai người mặc dù hơn kém nhau vài lần, nhưng từ trên người Độc Cô Bác, Đường Tam có thể cảm nhận được tình cảm cũng giống như Đại sư, thậm chí còn hơn là trong đó có vài phần tình nghĩa bằng hữu, hoặc như là anh em kết nghĩa.

Độc Cô Bác đi mất, việc đầu tiên của Đường Tam không phải là tu luyện, cũng không phải suy nghĩ, mà là ngủ.

Hai ngày hai đêm miên man suy nghĩ không dừng, đã làm cho tinh thần của hắn tiêu hao gần hết, không có thời gian nghỉ ngơi đủ, làm sao hắn có khả năng bắt đầu thí nghiệm những ý tưởng của mình đây? Cho nên, hắn không chút do dự lựa chọn việc ngủ, hơn nữa rất nhanh tiến vào giấc mộng đẹp.

Trong phòng của Bạch Kim chủ giáo là một màu vàng huy hoàng, diện tích hơn hai trăm thước vuông, trong phòng rộng rãi có bày biện các đồ vật trân quý.

Tát Lạp Tư đang ngồi trên một chiếc ghế lớn, điêu khắc có chút khoa trương hoa lệ, ở trước mặt hắn, có đang bày ra một phần văn kiện, là văn kiện từ Nặc Đinh thành gửi tới.

Không thể không nói, hiệu suất làm việc của Vũ hồn điện là rất cao, chỉ trong vòng thời gian không đầy một tháng, tựa như kim trong biển lớn, mà từ trong các tài liệu của Vũ hồn điện ở các thành thị tổng hợp lại, rồi ra được cái văn kiện này.

Tát Lạp Tư đã xem cái văn kiện này đến bảy lần, nhưng trong lòng hắn vẫn có chút không tin tưởng những gì mình thấy trước mắt lại là sự thật.

Bên trong văn kiện trước mặt hắn này là tư liệu về một gã hồn sư, tên của gã hồn sư này gọi là: Đường Tam.

Từ trong tư liệu kể ra, từ lần đầu tiên Đường Tam đến Vũ hồn điện đăng ký, xác nhận thân phận hồn sư, đến mỗi lần hắn lấy chứng nhận hồn sư cùng với mỗi lần hắn thu được hồn hoàn mới, tất cả đều có chi tiết tỉ mỉ.

Thu được hồn hoàn dạng gì, hồn lực cấp bao nhiêu, đây cũng không phải nguyên nhân trọng yếu khiến Tát Lạp Tư phải xem tư liệu đến bảy lần, cái khiến cho hắn phải nhìn đi nhìn lại nhiều như vậy, kỳ thực chỉ là nhìn một vài từ mà thôi, chính là số tuổi.

Mười bốn tuổi, chỉ mới mười bốn tuổi thôi, còn cách mười lăm tuổi mấy tháng nữa, vậy mà đã là Hồn tông hơn bốn mươi cấp. Hồn tông mười bốn tuổi, hơn nữa đệ tứ hồn hoàn của mình lại là vạn năm cấp bậc.

Vỗ vỗ lên trán mình một chút, Tát Lạp Tư thực sự không muốn tin tưởng đây là sự thật.

Đứng lên, Tát Lạp Tư đi tới kệ sách ở cạnh tường, dùng tay kéo một quyển sách trên giá sách lại phía sau, cùng với một loạt âm thanh dát dát kỳ quái vang lên, kệ sách chậm rãi hướng sang bên cạnh, lộ ra vách tường.

Trên tường có một tấm kim loại hình vuông, nhàn nhạt tản ra hồn lực ba động, rõ ràng tấm kim loại này là một khối hồn khí đạo, áp tay lên trên mặt, nhất thời một tầng hồng quang nhàn nhạt từ trên tấm kim loại tản mát ra, trong khoảnh khắc đã bao trùm cả bàn tay Tát Lạp Tư.

Lại một loạt âm thanh kỳ quái tiếp tục vang lên, tấm kim loại chậm rãi lùi vào bên trong tường, lộ ra một cái khoảng trống hình vuông, khoảng trống không lớn, chỉ khoảng một thước vuông mà thôi, bên trong chứa một tập văn kiện.

Tát Lạp Tư từ từ lật từng trang, rồi từ bên trong lấy ra một phần, tại bên trên văn kiện này có ghi hai chữ: Tuyệt mật.

Toàn bộ văn kiện chỉ có ba trang giấy, phân biệt là ba phần tư liệu, Tát Lạp Tư cẩn thận tra tìm trên tư liệu đó, rất nhanh liền tìm được cái hắn muốn tìm kiếm.

" Mười lăm tuổi, mười sáu tuổi, mười bảy tuổi, trong ba bọn họ... người trẻ tuổi nhất cũng phải mười lăm tuổi mới đạt được bốn mươi cấp hồn lực."

Mạnh tay đóng tư liệu lại, phát ra bộp một tiếng, Tát Lạp Tư rất nhanh đóng cánh cửa bí mật lại, nhanh chóng bước lại vị trí ngồi của chính mình, tay lại cầm lấy tư liệu về Đường Tam, lần thứ tám cẩn thận nhìn lại con số kia.

" So với Hoàng Kim Nhất Đại còn muốn ít hơn một tuổi, Lam Ngân Thảo, phế vũ hồn? Thật sự là có ý tứ a. Cũng may mắn hắn chỉ là Lam Ngân Thảo, nhưng tốc độ gia tăng hồn lực của Đường Tam này quả thực quá mức nhanh, Tiên thiên mãn hồn lực Lam Ngân Thảo, xem ra hẳn là biến dị rồi."

Tát Lạp Tư hiển nhiên cũng không bị thái độ của Tuyết Dạ đại đế hôm trước làm ảnh hưởng, lấy một cây bút, hắn nhanh chóng viết một phong thư, bên trên phong thư có ghi năm chữ: Tuyệt mật, Giáo Hoàng mở.

Lặng yên chui vào trong rừng cây phía sau Sử Lai Khắc học viện, rất nhanh đi tới trên con đường quen thuộc, trên tay còn cầm theo một cái hộp gỗ, tốc độ của nàng rất nhanh, một đôi chân dài mỗi lần phát lực đều đẩy thân mình tiến về phía trước năm sáu thước, trong chốc lát đã đến bên ngoài mộc ốc.

Lặng lẽ chui vào trong mộc ốc, không đợi nàng kịp có động tác gì, một cây Lam Ngân Thảo cứng cỏi đã lặng yên quấn chặt lấy cái chân dài của nàng. Âm thanh trầm thấp từ trong bóng tối vang lên:" Ai đó?"

" Ca, là ta."

Cùng với âm thanh dễ nghe đó vang lên, Lam Ngân Thảo lặng yên lùi mất, Đường Tam đốt ngọn đèn trong mộc ốc lên.

Người đi tới đúng là Tiểu Vũ, Tiểu Vũ đưa tay đặt làn thức ăn ở trên bàn, có chút lo lắng nhìn Đường Tam, nhưng nàng cũng không biết là có vấn đề gì.

Tình huống của Đường Tam suốt hai ngày nay người khác mặc dù không biết nhưng nàng mỗi ngày đều vội mang thức ăn đến cho Đường Tam, tất nhiên trong đáy mắt tràn ngập sự lo lắng.

Mấy lần hỏi Đại sư những Đại sư đều nói với nàng rằng, vấn đề của Đường Tam phải để hắn tự giải quyết thì mới rõ ràng được.

Ngay cả Đại sư cũng không ngờ tới tình cảnh của Đường Tam so với tưởng tượng của hắn còn nguy hiểm hơn nhiều.

Dưới ngọn đèn chiếu sáng, dung nhan của Tiểu Vũ càng thêm mỹ lệ, một đôi mắt to đen láy, hàng lông mi thật dài, còn có cả cặp đùi dài bắt đầu có chút nổi bật. Mặc dù nàng chỉ thường xuyên mặc đồng phục áo vải bình thường, nhưng một cỗ mùi thơm tươi mới lại không ngừng từ trong cơ thể tỏa ra.

" Ca, ngươi hãy ăn một chút gì đi đã." Tiểu vũ mở lạp thức ăn, đem từng món ăn bên trong lần lượt lấy ra, bốn món rau một món canh, thêm cả mấy cái bánh bao, hết sức thịnh soạn, lúc này vẫn còn đang nóng hổi.

Đây cũng là nguyên nhân trọng yếu tại sao nàng phải vội vã mang thức ăn đến như vậy.

Âu yếm nhìn Tiểu Vũ, Đường Tam kéo cái ghế qua bên cạnh ngồi xuống, không chút khách khí bắt đầu ăn. Hai ngày chẳng biết mùi vị thức ăn là gì, lúc này nút thắt trong tâm đã được khai mở, tự nhiên cảm thấy muốn ăn rất nhiều, như gió cuốn xử lý hết đám thức ăn trước mặt.

Nhìn Đường Tam ăn một cách thống khoái như vậy, Tiểu Vũ đầu tiên rất là sửng sốt, rất nhanh trên mặt hiện lên vài phần ý cười, hai người ở cùng nhau nhiều năm như vậy, tâm tình của Đường Tam biến hóa như vậy sao nàng có thể không nhìn ra? Mắt nhìn Đường Tam đã vượt qua thời điểm nguy hiểm, sự lo lắng gắn chặt trong lòng Tiểu Vũ cũng dần được buông lỏng.

" Ca, nói cho ngươi một tin tốt, hồn lực của ta đã đạt ba mươi chín cấp."

Đường Tam có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên, một bên nhồm nhoàm nhai thức ăn trong miệng, một bên kinh hãi nói:" Mau vậy sao, nói không chừng đợi khi đến Tổng quyết chiến, ngươi đã có thể đột phá cấp bốn mươi rồi. Cho dù không được, chỉ cần hồn lực tăng thêm một bậc, thực lực cũng được tăng cường vài phần."

Tiểu Vũ mỉm cười, lắc đầu nói:" Trong đại chiến lần này đạt đến bốn mươi cấp e rằng không có khả năng, dù sao còn phải đột phá bình cảnh nữa. Chỉ là hẳn cũng không có nhiều khó khăn lắm đâu, ta sẽ cố gắng hết sức mà, ngươi cũng phải cố gắng nhiều a! Trận đấu ngày đó không thể trách ngươi được, dù sao chúng ta cùng bọn người Thái Long phối hợp vẫn còn yếu một chút, đợi đến Tổng quyết chiến, Sử Lai Khắc thất quái chúng ta đồng thời xuất tràng, kết quả nhất định sẽ không giống với như bây giờ, mỗi người chúng ta đều sẽ trợ giúp được cho ngươi, mọi người cùng nhau luyện tập một chỗ lâu như vậy, đã qua nhiều lần rồi, quán quân cuối cùng nhất định là chúng ta."

Trong chốc lát, Đường Tam đã ăn đống thức ăn trước mặt không còn chút gì, nhìn Tiểu Vũ thu thập bát đĩa mà tự nhiên cảm thấy bình tĩnh lại, không biết tại sao, bây giờ hắn lại không muốn tu luyện một chút nào.

" Ca, chúng ta đã lâu rồi không có luận bàn. Đầu tiên ngươi nghỉ ngơi một chút đi, sau đó chúng ta luận bàn một lát, thế nào? Không được dùng hồn kỹ cùng ám khí đó."

Nhìn bộ dáng như cười mà không cười của Tiểu Vũ, Đường Tam cười nói: " Tưởng thắng được ta có đúng không? Nói rõ như vậy là được rồi, chỉ là cho dù không dùng hồn kỹ, ngươi bây giờ chắc gì đã đánh thắng được ta."

Nếu không cho sử dụng hồn kỹ cùng ám khí, trước kia Đường Tam luận bàn cùng Tiểu Vũ thường xuyên bị nhận thất bại, nhu kỹ của nàng thực sự quá bá đạo, không thể áp sát được.

Một khi bị ném lên, đừng nói là cùng cấp bậc, cho dù là đối thủ cao hơn nàng một tầng cũng không có biện pháp gì, nói về năng lực chiến đấu tay chân, trong Sử Lai Khắc thất quái, Tiểu Vũ chắc chắn không thua Đường Tam, thậm chí còn trên cả Đái Mộc Bạch.

Tiểu Vũ cắn cắn cái miệng nhỏ nhắn, " Không tin, gần đây nhu kỹ của ta lại tiến bộ thêm một chút, chúng ta mới chỉ qua hơn nửa năm thời gian mà đấu tay đôi có thể đảo ngược như thế sao?"

Đường Tam gật đầu nói:" Cũng không khác lắm, gần nửa năm nay mọi người một mực diễn luyện lại chiến thuật."

Ưu điểm của nhu kỹ Tiểu Vũ rất rõ ràng, nhưng nhược điểm cũng lộ rõ.

Đó là phải áp sát được người, mà đối mặt với một số hồn sư cường đại, một khi phóng thích vũ hồn thì vô cùng khó khăn để áp sát được, phải sử dụng Thuấn Di cùng vì như thế.

Chẳng hạn như Kháng Cự Hỏa Hoàn của Hỏa Vũ, bất kỳ lúc nào cũng có thể đánh bật đối thủ ra xa người mình, nhu kỹ của Tiểu Vũ tự nhiên không có cách nào phát huy hiệu quả được.

Đối với điểm này, Đường Tam cùng Tiểu Vũ từng cẩn thận nghiên cứu qua, nhưng tới giờ vẫn chưa có được biện pháp hoàn mỹ, mặc dù cũng có thể thông qua sự phối hợp của hai người để giải quyết, nhưng năng lực đơn chiến của Tiểu Vũ lại vẫn như trước, không thể tăng lên được.

" Đến đây đi, chúng ta bây giờ hãy thử xem, hãy cho ta xem năng lực chiến đấu cận chiến của ngươi tăng tới trình độ nào rồi." Đường Tam mỉm cười hướng đến Tiểu Vũ nói, hắn cũng không phải là người thường, mặc dù đã ăn không ít thức ăn, nhưng bây giờ hoạt động chân tay vài phần cũng không có ảnh hưởng gì lớn.

Hai người kéo ra bên ngoài, đối mặt với nhau, dưới sự chiếu rọi của ánh trăng, cùng mỉm cười.

" Ca, ta động thủ đây."

" Đến đây." Đường Tam cười cười, ngón tay hướng Tiểu Vũ ngoắc ngoắc.

Thực lực của mọi người đều tiến bộ, mà Mê Tung Quỷ Ảnh Bộ của Đường Tam nương theo sự tăng dần của Huyền Thiên Công, dần dần đã đạt tới trình độ xuất thần nhập hóa, năng lực cận chiến của Tiểu Vũ mặc dù rất mạnh, nhưng chỉ cần không để cho nàng áp sát phát lực, vậy cho dù mạnh mẽ đến đâu nữa, cũng có tác dụng gì? Cho nên Đường Tam căn bản không nhận định mình sẽ thất bại.

Tiểu Vũ phát động, tốc độ của nàng quả thật rất nhanh, cũng không thấy nàng dùng chân phát lực, chỉ lắc mình một cái đã lập tức tới trước mặt Đường Tam rồi, mái tóc dài sau đầu quét ngang ra, che phủ một diện tích tầm nhìn lớn, hai tay đồng thời lộ ra, hướng đến cần cổ của Đường Tam.

Hai chân Đường Tam bước nhanh ba bước, thân thể lóe lên tựa hư ảo, thân trên đồng thời ngửa về phía sau, từ trong phạm vi khe hở công kích rất nhỏ, cực kỳ xảo diệu thoát ra ngoài, cũng không hề phản công lại, chân đạp Mê Tung Quỷ Ảnh Bộ lùi nhanh về phía sau.

Tiểu Vũ tự nhiên sẽ không từ bỏ ý định, thân trên đột nhiên hạ xuống, chân đột nhiên nhanh chóng bước tiến về phía trước, thân trên có chút nhoáng lên một cái, Đường Tam chỉ cảm thấy mắt hoa lên một trận, trong nháy mắt như vậy, thân thể Tiểu Vũ tựa như trở nên hư ảo, phảng phất như có ba nàng đồng thời hiện ra.

Nếu như không phải đối với kỹ năng của Tiểu Vũ cực kỳ thấu triệt, Đường Tam thậm chí còn cho rằng nàng đã sử dụng hồn kỹ. Trên lý thuyết mà nói, đó cũng không phải thuộc về hồn kỹ của Tiểu Vũ, sở dĩ đồng thời xuất hiện ba đạo nhân ảnh, nguyên nhân bởi vì tốc độ của nàng.

Ngay khi ba đạo thân ảnh đồng thời hiện ra, tốc độ của Tiểu Vũ đột nhiên tăng lên tới một cảnh giới kinh khủng, mặc dù không thể so sánh với Thuấn Di, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt đã vượt qua khoảng cách mà áp sát Đường Tam, ba đạo thân ảnh hai giả một thật, vây Đường Tam ở giữa.

Mái tóc lại quét ngang ra.

" Thật nhanh a!" Đường Tam than thở một tiếng, nhưng bước chân bên dưới cũng không có ngừng lại, Mê Tung Quỷ Ảnh Bộ nếu có thể dễ dàng bị phá như vậy, thì cũng không thể coi là tuyệt học của Đường Môn. Là năng lực để phụ trợ cho ám khí, khinh công luôn được Đường Môn cực kỳ trọng dụng.

Chỉ thấy thân thể Đường Tam cũng trở nên như hư ảo, cái bóng tựa như một người thực liên tiếp lóe ra vài lần, rõ ràng thấy hắn thoát khỏi từ phía bên trái, nhưng thực tế thân thể hắn lại ở bên phải rồi. Tình thế của Tiểu Vũ lại như trước, rơi vào khoảng không.

Dừng cước bộ lại, Tiểu Vũ tức giận nhìn Đường Tam, " Chạy nhanh như vậy làm gì, ta sẽ không nấu cho ngươi ăn nữa."

Đường Tam cười hắc hắc nói:" Đánh không lại, chẳng lẽ không được chạy sao? Nếu có bản lĩnh, ngươi bắt ta đi a."

Tiểu Vũ hừ một tiếng, " Ta cần phải động chân động tay mới được." Vừa nói, tay phải của nàng mang tóc mình bện lại.

" Ta đợi ngươi đến đây." Đường Tam trêu chọc nàng.

" Đến." Tiểu Vũ một tay nắm mái tóc đã bện của mình, thân trên hơi hướng về phía trước, trực tiếp hướng về Đường Tam lao tới, ngay khi Đường Tam chuẩn bị thi triển lại bài cũ, lại dùng Mê Tung Quỷ Ảnh Bộ để né tránh, thì Tiểu Vũ đột nhiên xuất chiêu.

Mái tóc vốn được bện lại, đột nhiên bung ra, vốn dĩ thật dài trong nháy mắt liền biến thành một mảng mây đen, hướng thân thể Đường Tam bao phủ lại. Đường Tam tốc độ tuy nhanh nhưng tất cả thực sự làm cho hắn bất ngờ, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, theo phản xạ liền lùi về phía sau.

Mái tóc dài có thể nói chính là cái Tiểu Vũ dùng để kéo dài khoảng cách công kích, khi bện lại thì dài chừng một thước sáu, lúc này đột nhiên bung ra, chiều dài mái tóc chợt tăng đến hơn hai thước, khiến cho Đường Tam phán đoán khoảng cách xuất hiện sai lầm, càng trọng yếu hơn nữa là, vốn mái tóc chỉ như một cây roi, phạm vi công kích dù sao cũng có hạn, nhưng lúc này mái tóc bung ra, chẳng những biến đổi từ những sợi thành một tấm lưới, đồng thời cũng trong nháy mắt che khuất đi tầm mắt của Đường Tam.

Tốc độ của Tiểu Vũ so với tưởng tượng của Đường Tam còn nhanh hơn, nếu lúc này Đường Tam có thể chứng kiến ánh mắt của Tiểu Vũ, nhất định có thể thấy được quang mang giảo hoạt trong đó. Lần tấn công trước, căn bản là nàng không thi triển ra tốc độ cực hạn của mình, lúc này nếu như Chu Trúc Thanh ở đây, nhất định sẽ phát hiện, tốc độ của Tiểu Vũ không hề kém nàng một chút nào, nhiều nhất là so với nàng kém hơn vài phần linh động mà thôi.

Mái tóc đột nhiên chia làm năm sáu phần, phân biệt quấn vào cổ, hai tay, hai chân của Đường Tam. Mê Tung Quỷ Ảnh Bộ của Đường Tam cùng chỉ có thể giúp hai chân hắn thoát ra thôi, còn lại hai cánh tay cùng với cổ cùng bị quấn chặt.

Đường Tam thầm kêu bất hảo, hai tay lập tức phản công, hướng đến mái tóc của Tiểu Vũ chộp tới, đồng thời thân thể liền nhảy lên, vừa vặn thoát khỏi cái chân dài của Tiểu Vũ vừa quét tới.

Nắm được mái tóc của Tiểu Vũ, Đường Tam đột nhiên có cảm giác quái dị, nhưng sợi tóc mang theo mùi thơm nhàn nhạt, truyền tới tay cảm giác rất mềm mại, quấn chặt tay hắn, khiến cho không thể rút lại được được, hơn nữa trên sợi tóc mơ hồ có một cỗ linh tính, linh hoạt tựa như có tính mạng.

Đột nhiên, đám tóc quấn quanh cổ cùng hai tay Đường Tam đột nhiên buông ra, rồi quấn tiếp lên hai cánh tay hắn, bất luận Đường Tam phát lực như thế nào, cũng không thể thoát khỏi mái tóc đen linh hoạt đó.

Tiểu Vũ cất tiếng cười duyên, " Ca, lần này xem ngươi có thể chạy đi đâu nào."

Đường Tam lúc này cũng đã ý thức được không ổn, vì tránh né cước của Tiểu Vũ mà thân thể hắn đã nhảy lên không trung, vốn định mượn nắm tóc trong tay để phát lực chuyển người sang một phương hướng khác, sợi tóc lại đột nhiên giữ lại, làm hắn không cách nào phát lực được, thân thể nhất thời bị treo ở trên không trung.

Bất luận là Mê Tung Quỷ Ảnh Bộ thần kỳ cỡ nào, nhưng bắt buộc vẫn phải mượn lực từ mặt đất, mà giờ Đường Tam làm sao có thể mượn lực được đây?

Tiểu Vũ đá một cước vào bên hông hắn chỉ là hư chiêu, đồng thời khi thu hồi sợi tóc, thân thể nàng có chút hơi hạ xuống, trong nháy mắt sau thân thể chợt lao vọt lên, truy kích hướng Đường Tam ở trên không trung.

Cánh tay nhỏ bé mềm mại lại một lần nữa hướng đến cổ Đường Tam, dưới tình huống bất đắc dĩ, Đường Tam chỉ có thể dồn lực vào hai tay.

Nhưng hai cánh tay của Tiểu Vũ thì sao? Hai cánh tay mềm mại mang theo sự nhu nhược tựa không xương, bám theo cánh tay của Đường Tam, trong nháy mắt kéo dài, thuận lợi trườn lên cổ hắn, cả người cũng đã leo lên theo.

Đường Tam chỉ cảm thấy bên hông chật chội, chính là đã bị cặp chân dài của Tiểu Vũ mạnh mẽ quấn lấy, bất luận là cánh tay hay chân của Tiểu Vũ đều mang đến cho hắn cảm giác tràn ngập sự mềm dẻo, thậm chí so với thuộc tính của Lam Ngân Thảo của mình còn mạnh hơn vài phần, ... nhưng cái đáng sợ nhất trên người Tiểu Vũ chính là mái tóc linh hoạt tựa như bình thường này. Đường Tam phát lực một cái, lực đạo trên người phóng ra lập tức sẽ bị thân thể mềm mại của Tiểu Vũ có những rung động theo quy luật, dần giải trừ hết.

Nếu dùng võ công ở thế giới trước của Đường Tam mà hình dung, vậy lúc này thân thể Tiểu Vũ thi triển năng lực cực mạnh giống như là ' Bốn lạng đẩy ngàn cân', bất luận ngươi dùng sức mạnh cỡ nào, căn bản không cách nào đả thương được nàng. Ngay cả hay tay cùng với cổ của Đường Tam đã bị hai tay của Tiểu Vũ hoàn toàn kiềm chế, muốn tiến công cũng không làm cách nào được.

Nếu lúc này đối mặt với địch nhân, Đường Tam có thể dùng đầu của mình đánh tới, nhưng đây là đối với Tiểu Vũ thì hắn sao có thể làm vậy được, vạn nhất làm Tiểu Vũ bị thương thì làm sao bây giờ? Càng huống chi nếu Tiểu Vũ thực sự là địch nhân, ngay trong nháy mắt quấn quanh cổ hắn, Yêu Cung liền phát động, cũng không cho hắn cơ hội kịp phản kháng.

Nhưng Tiểu Vũ cũng không có phát động Yêu Cung, mái tóc đen sau lưng tung bay, quấn vòng quanh cổ và hai tay Đường Tam buộc chặt lấy, hai người cứ mặt đối mặt như vậy từ trên trời rơi xuống.

Chân đạp thẳng xuống mặt đất, Đường Tam cũng có chút không tin đây là sự thật, nhìn thấy Tiểu Vũ gần trong gang tấc, hơi thở thơm tho, không nhịn được im lặng không biết nói gì.

Đường Tam có thể dám chắc, chính mình tuyệt đối không có khinh thường năng lực cận chiến của Tiểu Vũ, ngay từ đầu hắn đã sử dụng Mê Tung Quỷ Ảnh Bộ, nhưng cuối cùng vẫn thất thủ, mấu chốt là ở mái tóc dài của Tiểu Vũ cùng với những biến hóa trên thân thể nàng.

Cận chiến của Tiểu Vũ rõ ràng càng trở nên mạnh mẽ, nhưng đó cũng không phải là do hồn hoàn gia phụ thêm cho nàng. Đường Tam cũng rất tò mò, đến tột cùng là nàng đã làm như thế nào.

" Ta thắng." Tiểu Vũ nhìn Đường Tam cười hì hì, hai chân quấn quanh hông hắn cũng không buông xuống, khoảng cách tiếp xúc rất gần, khiến hai người lúc đó có thể nghe thấy tiếng hô hấp của nhau.

Nhìn Tiểu Vũ ở trước mặt gần như vậy, ánh mắt Đường Tam có chút đọng lại, trong cơ thể tựa như có một đoàn lửa thiêu đốt, hơi trở rõ ràng trở nên nặng nề hơn.

Tiểu Vũ rất nhanh phát hiện được biến hóa của Đường Tam, nét tươi cười trên khuôn mặt dần thu lại, đồng thời chăm chú nhìn hắn, hai tay đang buộc chặt tay hắn nhẹ nhàng động đậy, thả hai tay của Đường Tam ra, nhưng hai tay mình vẫn như trước ôm lấy cổ hắn. Kiều đồn (mông) nhỏ lúc này đang áp sát tại tiểu phúc (bụng dưới) của Đường Tam. Hô hấp của nàng cũng tương tự trở nên trầm trọng, thậm chí còn có thể nghe được cả âm thanh của tiếng tim mình đập.

Hai tay của Đường Tam không ý thức được liền ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Tiểu Vũ, kéo nàng lại gần, cánh tay Tiểu Vũ cũng đồng thời dùng sức, một tia tình ái thơ ngây đang lan tràn dần ở trong lòng hai người.

" Oạp..." Một tiếng kêu to trong đêm đột nhiên vang lên phá vỡ sự yên lặng, Đường Tam trong đầu đột nhiên thanh tỉnh lại, tâm thần thu liễm lại.

Nàng là muội muội a, ta đây là làm gì vậy?

Ý thức được liền buông hai tay đang ôm ở bên hông nàng ra, Đường Tam có chút kinh hoàng nắm lấy bả vai Tiểu Vũ đang ở cao hơn đầu mình, " Tiểu Vũ, ngươi làm như thế nào vậy? Năng lực cận chiến của ngươi tựa hồ được tăng cường hơn rất nhiều." Vào lúc này, điều Đường Tam có thể làm chính là nói lái sang chuyện khác, chỉ có vậy mới có thể làm giảm bớt vài phần sự xấu hổ trong nội tâm hắn.

" Ừ..." Cảm nhận được tâm tình lạnh dần đi của Đường Tam, Tiểu Vũ cũng dần dần tỉnh táo lại, nhưng nàng vẫn như trước không muốn thoát ly sự tiếp xúc với Đường Tam, hai chân mặc dù từ trên người Đường Tam buông xuống, nhưng hai tay vẫn ôm ở cổ Đường Tam như trước, đưa thân thể mình đi lại tới gần, đầu tựa ở trên vai Đường Tam, trên mặt tự nhiên toát ra nét cười nhàn nhạt.

Đường Tam muốn đẩy Tiểu Vũ ra, nhưng lại có chút không đành lòng, Tiểu Vũ mở miệng trước, " Ca, ngươi có biết tại sao năng lực cận chiến của ta được tăng cường thế không?"

Đường Tam mờ mịt lắc đầu, hắn mặc dù thông minh, nhưng giờ đã có chút mất đi năng lực tự trả lời.

Tiểu Vũ nói:" Ta vẫn biết điểm yếu trong kỹ năng của mình, nhưng tại không lâu trước ta đã ngộ ra cái Nhu trong Nhu Kỹ. Hồn kỹ không nhất định phải là do Hồn hoàn gia phụ, cường giả chân chính thì tự thân phải có rất nhiều những năng lực không phải hồn kỹ. Tựa như Tử Cực Ma Đồng của ngươi đánh vào tinh thần, cũng không phải như vậy sao? Bản thân chúng ta đều có rất nhiều tiềm lực, có thể phát hiện ra một loại hồn kỹ, sáng tạo ra hồn kỹ của chính mình, thì lĩnh ngộ so với hồn hoàn mang lại thậm chí còn sâu hơn, cũng càng thực dụng hơn."

Nghe Tiểu Vũ nói xong, Đường Tam không nhịn được sửng sốt một chút, cũng quên cả việc đẩy Tiểu Vũ ra, liền lập tức lâm vào trong suy tư. Tiểu Vũ có thể nói là đã vì hắn mở ra một cánh cửa lớn. Nếu như nói Độc Cô Bác lúc trước đề tỉnh hắn khiến hắn tưởng tượng ra sự phát triển kỹ năng của mình trong tương lại một cách đại khái, vậy Tiểu Vũ đã giúp hắn xóa hết những mơ hồ trước mắt đi, tất cả đều trở nên rõ ràng.

Tiểu Vũ vẫn tựa ở trên vai Đường Tam, " Còn có khi chúng ta sử dụng hồn kỹ, cũng có thể tinh tế biến ảo một chút, để hồn kỹ tự thân phối hợp lẫn nhau, cùng phối hợp với hồn kỹ đồng bọn, mặc dù không phải là vũ hồn dung hợp kỹ nhưng phát huy tác dụng chắc chắn sẽ mạnh hơn một hai cấp."

Đường Tam kinh ngạc nói:" Ngươi từ bao giờ lại thông thạo như vậy, đây cũng chính là cái ta định nói với mọi người. Chúng ta phối hợp hồn kỹ còn có thể tiếp tục tăng mạnh, nhất là phối hợp hồn kỹ của bản thân mình. Ngươi bây giờ có ba hồn kỹ, ta cho rằng phương thức phối hợp tốt nhất chính là Mỵ Hoặc, Thuấn Di, Yêu Cung. Mị Hoặc để giằng co với đối thủ, Thuấn Di để trong nháy mắt áp sát, cuối cùng là bộc phát uy lực của Yêu Cung, cứ như thế, chắc chắn là có thể phát huy lực chiến đấu lớn nhất. Chỉ cần đối thủ hơi có chút khinh thường, vậy sẽ không còn lực hoàn thủ nữa."

Buông hai tay đang ôm cổ Đường Tam ra, Tiểu Vũ chủ động rời khỏi hắn, dưới ánh trăng chiếu rọi, nàng hướng đến Đường Tam mỉm cười, " Nếu như ngươi đã nghĩ thông suốt, ta đây cũng yên tâm rồi. Ca, ta tin tưởng ngươi nhất định ngươi sẽ là hồn sư cường đại nhất. Không quấy rầy ngươi nữa, ta đi đây."

Nói xong, nàng đi vào mộc ốc, bắt đầu thu thập đồ đạc cho vào hạp thức ăn, chuẩn bị rời đi.

" Chờ một chút." Đường Tam gọi Tiểu Vũ lại, vài bước đi tới phía sau nàng, nhẹ nhàng cẩn thận cầm lấy mái tóc đã chạm đất của nàng.

" Ta giúp ngươi buộc tóc lại đã, sau đó ngươi hãy đi."

Một mảng đỏ ửng từ má lan đến tận trán, hạ tay để hạp thức ăn xuống, khe khẽ cúi đầu.

Mái tóc dài hai thước, nó cũng rất mềm mại, vốn không cần tốn nhiều sức là có thể buộc lại, nhưng Đường Tam lại tốn đến nửa canh giờ. Cùng so sánh với một lần trước, lần này hắn hơi hơi phát hiện ra cách buộc tóc cho đẹp rồi, cảm nhận sự mềm mại và ấm áp trong tay, tâm tư của hắn chợt thông suốt hơn rất nhiều.

Tiểu Vũ đi về, Đường Tam không có trở vào mộc ốc mà lại tiến vào rừng, ở trong phiến rừng này thong dong đi dạo. Lấy mộc ốc làm trung tâm, không ngừng bước đi, nếu cẩn thận quan sát là có thể phát hiện mỗi bước đi của hắn là vô cùng đều đặn, khoảng cách của mỗi bước đi cơ hồ đều bằng nhau.

Kỳ lạ hơn nữa là Đường Tam vẫn nhắm hai mắt của mình lại, mắt không cần nhìn nhưng hắn thủy chung cũng không va vào cây cối, tuân theo một quỹ tích chính xác, chậm rãi bước đi.

Quang mang màu trắng nhàn nhạt bắt đầu từ trên người hắn xuất hiện, những chỗ hắn đi qua, những cây Lam Ngân Thảo trên mặt đất đều xuất hiện sinh cơ, nhẹ nhàng lay động.

Cứ như vậy, Đường Tam đi suốt một đêm, sau một đêm, khi hắn trở lại mộc ốc ngồi minh tường thì Lam Ngân Thảo khắp trong rừng cũng đều trở nên tươi tốt hơn trước vài phần.

Thời gian một tháng cũng không phải lâu lắm, trong thời gian một tháng này đối với Sử Lai Khắc thất quái không hề nhẹ nhàng. Đường Tam ở trong phòng bế quan hết mười ngày, sau mười ngày hắn liền trở lại cùng đồng bọn, bọn họ cùng nhau tiếp nhận sự huấn luyện ma quỷ của Đại sư.

Đại sư cho bọn hắn huấn luyện cũng không giống như trước, dựa theo như lời Đại sư nói, lần này kế hoạch huấn luyện tên là ' Kích phát tiềm lực'.

Cái gì là 'Kích phát tiềm lực'? Đại sư giải thích rất đơn giản, áp lực càng lớn thì động lực càng lớn, tiềm lực cũng càng dễ dàng phát ra.

Cho nên kế hoạch 'Kích phát tiềm lực' này chính là không ngừng chiến đấu. Sử Lai Khắc thất quái đối mặt với đối thủ không nhiều lắm, chỉ có một người, là Sát Lục Chi Giác Liễu Nhị Long.

Thực lực của Liễu Nhị Long trong học viện cũng không phải là người mạnh nhất, hồn lực còn thấp hơn Triệu Vô Cực cùng với Phất Lan Đức một chút.

Nhưng nói về năng lực thực chiến, Triệu Vô Cực cùng Phất Lan Đức cũng không dám đối mặt với nàng. Phương thức công kích của nàng, tất cả đều là cái loại áp bức điên cuồng, tựa như núi lửa điên cuồng bùng phát, căn bản sẽ không để cho đối thủ cơ hội thở nào.

Trước khi Đường Tam từ trong mộc ốc về, sáu người Đái Mộc Bạch ở dưới sự công kích tựa cuồng phong vũ bão của Liểu Nhị Long, đều lâm vào thế hạ phong. Khi Đường Tam quay về thì cục diện cũng có thay đổi một chút, mặc dù không bị xem là đảo ngược tình thế, nhưng cũng không phải là quá khó nhìn.

" Thất vị nhất thể." Đường Tam hét lớn một tiếng, thân thể lùi nhanh về phía sau.

Lúc này hắn đã hoàn toàn không thể hít thở được, ngọn lửa khổng lồ hóa thành một con cự long khổng lồ tràn ngập khắp đất trời, dũng mãnh lao đến. Mặc dù hắn có thể miễn dịch với ngọn lửa, nhưng lực trùng kích cường đại ẩn dấu trong ngọn lửa này cũng không phải là cái hắn có thể đối phó.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-517)