← Ch.324 | Ch.326 → |
Đường Tam cười khổ nói: "Đối mặt với một vị phong hào đấu la có thể sẽ trả thù, thì sao ta lại không khẩn trương cơ chứ."
Thất trưởng lão tức giận nói: "Với thân phận của ta thì sao có thể đi trả thù chứ? Những lời nói trước kia không phải nói với ngươi, ta thu hồi. Nguyện chịu thua cá cược này, ta không nên chửi, mắng ngươi. Đã đồng ý cho ngươi quay lại tông môn."
Vừa nghe lời này, Đường Tam nhịn không được nhìn thất trưởng lão với hai mắt kinh ngạc.
"Nhìn cái gì vậy? Nguyện thua cược, ngươi nghe không hiểu à!" Nói xong những lời này, Thất trưởng lão không quay mặt lại, xoay người bước đi, nháy mắt đã không thấy đâu nữa.
Giờ khắc này, Đường Tam phát hiện, vị trưởng lão này tựa hồ cũng không phải quá khó tính, tính tình dám yêu dám hận của lão làm cho hắn phải suy nghĩ lại.
Ánh mắt chuyển sang hướng Đường Khiếu cùng các vị trưởng lão khác, Nhị trưởng lão hướng Đường Tam gật gật đầu, "Chúng ta luôn giữ chữ tín. Tỷ thí vừa rồi ngươi đã thắng. Cho phép ngươi nhận tổ quy tông."
Đường Tam có chút kích động hỏi: "Như vậy ta có thể bái tế gia gia rồi chứ?"
Nghe thấy thế, sắc mặt vài vị trưởng lão có vẻ có chút âm trầm, hiển nhiên nhớ tới lúc lão tông chủ qua đời mà không cam lòng, nhưng thấy Nhị trưởng lão gật gật đầu nên đành thôi, "Không thể. Bởi vì cha ngươi đã sai, ngươi còn chưa đủ tư cách bái tế lão tông chủ. Lúc trước ngươi đã nói, cha ngươi làm sai chuyện, ngươi sẽ thay hắn nhận lỗi với tông môn. Đúng vậy không Đường Tam"
Đường Tam trong lòng căng thẳng, nhưng trong lòng hắn đã tính, nhẹ nhàng thở ra, dù sao đây cũng coi là bước đầu tiên để hắn nhận tội thay cha. "Đúng vậy, ta nói rồi. Ta muốn biết phải thế nào mới có thể bái tế gia gia?"
Nhị trưởng lão nói: "Đã như vậy, chúng ta yêu cầu ngươi làm ba điều kiện với tông môn. Chỉ cần ngươi làm tốt ba sự kiện này, không những ngươi có thể thứ tội thay cha ngươi và nhận ngươi hồi tổ quy tông, chúng ta còn có thể cho cha ngươi một lần nữa trở về tông môn, cùng ngươi bái tế lão tông chủ."
"Cái gì?" Đường Tam chấn động, mắt hắn đã có chút đỏ lên. Mặc dù cha cũng không nhắc tới hy vọng quá xa vời này, nhưng Đường Tam biết, trong lòng cha vĩnh viễn cũng không muốn thoát ly hoàn toàn khỏi tông môn. Nếu cha có thể trở lại tông môn, bái tế gia gia. Đối với cha mà nói thì đây chính là điều mà cả đời cha cũng đều mong muốn.
Đương nhiên. Hắn rất thông minh nên cũng hiểu được, Nhị trưởng lão đưa ra điều kiện quá ưu đãi như vậy thì ba việc kia nhất định cực kỳ gian nan. Nhưng là hiện tại hắn cũng không còn lựa chọn nào khác.
Vì cha. Vì ngày quy hồi Hạo Thiên Tông, mặt hắn không biến sắc trả lời:
"Tốt, Ta đáp ứng." Đường Tam hạ giọng nói, thu liễm tâm tình kích động. Hắn càng thêm tỉnh táo và phân tích. Nhìn ra bên cạnh, vẻ mặt Đường Khiếu không chút thay đổi, cũng không tỏ vẻ gì, hiển nhiên cũng đồng ý với cách làm của Nhị trưởng lão.
Nhị trưởng lão lạnh nhạt cười, nói: "Ba việc này đối với ngươi ngay lập tức thì không có khả năng hoàn thành. Chúng ta cho ngươi kỳ hạn rất dài. Việc thứ nhất: Trong vòng mười năm hồn lực của ngươi phải đột phá tám mươi cấp."
Mười năm tăng lên hai mươi cấp. Đối với hồn sư cấp thấp mà nói, nếu liều mạng cố gắng có lẽ không khó. Nhưng Nhị trưởng lão lại yêu cầu là từ sáu mươi cấp đạt đến tám mươi cấp. Hai mươi cấp này tựa hồ cực khó.
Rất nhiều hồn sư, cả đời cũng khó có thể đạt tới cấp độ cao như vậy, huống chi chỉ ngắn ngủn trong vòng mười năm thời gian. Đường Tam năm nay hai mươi tuổi, mười năm sau. Hắn đúng là ba mươi tuổi. Ba mươi tuổi đột phá tám mươi cấp. Tại hồn sư giới mà nói đây tuyệt đối là sự kiện làm cho người ta nghe mà sợ hãi.
"Được, ta tin tưởng rằng mình làm được." Đường Tam không chút do dự đáp ứng. Hắn đã hoàn thành nhiều việc vốn không thể hoàn thành nên với điều này hắn không cho là quá khó.
Nhị trưởng lão hài lòng gật gật đầu khi nhìn ánh mắt Đường Tam hiện ra sự tin tưởng dứt khoát có thể làm được.
"Việc thứ hai, trong vòng mười năm. Ta yêu cầu ngươi giết chết một phong hào đấu la của vũ hồn điện. Bất luận ngươi dùng phương pháp gì, chúng ta chỉ cần kết quả."
Đồng tử Đường Tam bỗng co rút lại, đánh chết một gã phong hào đấu la? Không nói gì, hắn lại kiên định gật đầu.
Ánh mắt lúc này của Nhị trưởng lão bỗng trở nên ngưng trọng hẳn, ngưng thanh nói: "Chuyện thứ ba, ta yêu cầu hồn hoàn thứ tám của ngươi phải là một cái hồn hoàn mười vạn năm."
"Cái gì?" Nếu nói hai việc trước còn có thể hoàn thành, nhưng chuyện thứ ba mà Nhị trưởng lão đưa ra khiến Đường Tam cảm giác gần như không thể hoàn thành.
Hồn hoàn Mười vạn năm sao lại dễ dàng đạt được như vậy. Hiện tại Đường Tam chỉ biết phong hào đấu la mới đạt được, mà trong cả hồn sư giới cũng chỉ có cha mình cùng với giáo hoàng của vũ hồn điện mới có hồn hoàn mười vạn năm mà thôi. Hơn nữa cha đạt được hồn hoàn này là do mẫu thân.
Trước tiên không nói liệp sát hồn thú mười vạn năm khó khăn cỡ nào. Mà nhìn thấy một hồn thú mười vạn năm đã là cực kỳ khó khăn rồi. Huống chi lại là hồn hoàn thứ tám của mình.
Nhị trưởng lão trầm giọng nói: "Hồn hoàn thứ tư của ngươi chính là một vạn năm, hồn hoàn thứ năm cũng ít nhất vượt qua ba vạn năm. Thời điểm ngươi đạt được hồn hoàn thứ tám dĩ nhiên thân thể ngươi hấp thu một cái hồn hoàn mười vạn năm thì không thành vấn đề. Trong quá trình đạt được hồn hoàn, ngoại trừ tông môn sẽ không giúp ngươi nhưng ngươi cũng có thể nhờ vào ngoại lực, Chúng ta chỉ cần kết quả. Ngươi có mười năm thời gian. Mười năm sau, chúng ta hy vọng có thể ở chỗ này gặp lại ngươi. Hơn nữa nếu hoàn thành ba việc này, hai khối hồn cốt mà cha ngươi đã trả lại tông môn cũng sẽ là của ngươi. Ngươi không phải muốn tông môn lại một lần nữa huy hoàng sao? Ta bây giờ có thể đáp ứng ngươi, nếu ngươi hoàn thành ba việc này thì ngươi chính là tông chủ kế tiếp. Chỉ có ngồi trên vị trí này, ngươi mới có thể chính thức lãnh đạo hạo thiên tông quay lại thời huy hoàng ngày xưa."
Ánh mắt Đường Tam ngưng lại. Hắn biết, chính mình căn bản không thể mặc cả điều kiện...Trước hết không nói các trưởng lão sẽ nhất định không cho mình cò kè mặc cả mà chính mình muốn mặc cả cũng sẽ làm cho bọn họ xem nhẹ, coi thường.
"Được, ta sẽ làm được." Đường Tam cơ hồ cắn răng nói ra những lời này. Hắn phải làm được ba việc này, vì cha, vì chính mình và vì tông môn.
Vẫn giống như năm năm trước, bề ngoài của Sử Lai Khắc học viện cũng không thay đổi lớn, nhưng bên trong lại là khác hẳn. Năm năm trôi qua, nơi này đã có địa vị là học viện cao cấp hồn sư của Thiên Đấu Đế Quốc.
Năm năm trước khi Sử Lai Khắc thất quái tạo ra vầng hào quang sáng chói trong giải cao cấp hồn sư đại tái, trước sau đánh bại phần đông cường địch, nhất là tại thời khắc cuối cùng đánh bại chiến đội của vũ hồn điện học viện, quán quân của giải trước. Sử Lai Khắc học viện đã vinh danh vang dội.
Danh tiếng cực lớn, thậm chí đã áp đảo thiên đấu hoàng gia học viện.
Tin tức chiến thắng truyền về, Tuyết Dạ đại đế lập tức thực hiện lời hứa của mình, đều xưng phong hiệu cho Sử Lai Khắc thất quái, chỉ là cả thất quái đều không trở lại học viện khiến cho hoàng thất Thiên Đấu Đế Quốc không thể không nóng lòng. Vì thế Tuyết Dạ đại đế đã thấy được năng lực xuất chúng của các giáo viên Sử Lai Khắc học viện.
Nhất là được thêm tông chủ Trữ Phong Trí của Thất Bảo Lưu Ly tông nhắc nhở, nên đã hiểu được tầm quan trọng của đai sư đối với Sử Lai Khắc học viện.
Để có thể lưu lại được Đại Sư, Tuyết Dạ đại đế tự mình đi vào Sử Lai Khắc học viện cầu kiến, hắn không dùng lợi để dụ dỗ, bằng vào sự chân thành, rốt cục cảm động được Đại Sư.
Đại Sư đáp ứng, tạm thời ở tại thiên đấu thành, nhưng sẽ không rời đi Sử Lai Khắc học viện. Tuyết Dạ đại đế sách phong Đại Sư là Tổng Hiệu của hồn sư đế quốc, danh hiệu bá tước (Tước vị thứ 3 trong công hầu bá tử nam). Tại thời điểm cần thiết sẽ để hồn sư của đế quốc đến Sử Lai Khắc để nghe chỉ đạo của Đại Sư.
Đồng thời, đế quốc cấp ngân sách cho Sử Lai Khắc học viện.
Vốn Tuyết Dạ đại đế định sát nhập Sử Lai Khắc học viện và thiên đấu hoàng gia học viện với nhau, viện trưởng sẽ do Phất Lan Đức đảm nhiệm, nhưng bị Phất Lan Đức cùng Đại Sư khéo léo cự tuyệt.
Bọn họ làm như vậy là không hy vọng đệ tử của Sử Lai Khắc học viện không bị phong cách quý tộc lây nhiễm.
Để có thể là đệ tử của Sử Lai Khắc học viện thì không thể đi cửa sau, hoàn toàn bằng vào thực lực của chính mình. Lúc này cả học viện được Phất Lan Đức cùng Tuyết Dạ đại đế toàn lực duy trì.
Cho nên Sử Lai Khắc học viện sẽ không có gì phiền toái.
Năm năm qua, phát triển rất rực rỡ. Mặc dù không có xuất ra những tiểu quái vật kinh điển như bọn người Sử Lai Khắc thất quái, nhưng coi như là công thành danh toại, ít ra không ít hồn sư tuổi còn trẻ nhưng thực lực lại không tầm thường chút nào. Làm cho hoàng thất Thiên Đấu Đế Quốc được tăng thêm khá nhiều hồn sư tài năng.
Lúc trước khi Đường Tam bị Đường Nguyệt Hoa cấm túc, vừa khi học tập xong liền vội vã đi gặp cha. trong một năm đó, hắn cũng chỉ là trộm trốn Nguyệt Hiên một lần để gặp Đại Sư, hướng sư phụ báo rằng mình vẫn bình an, lúc ấy hắn cũng chỉ cùng Đại Sư nói nói mấy câu rồi lập tức quay lại Nguyệt Hiên.
Ánh mặt trời chiếu sáng, bầu trời ngàn dặm không mây.
Những cơn gió nhẹ nhàng mang theo không khí nóng rực bao phủ quanh Sử Lai Khắc học viện. Có thể nhìn thấy không ít đệ tử của học viện mặc đồng phục màu xanh biếc rất đặc biệt này.
Giáo phục màu xanh biếc bây giờ đã trở thành tiêu chí vì Sử Lai Khắc học viện mà phục sức. những hồn sư trẻ tuổi đều mong muốn được mặc màu áo này, vì nó mà hãnh diện.
Lúc này, đúng giữa trưa, một nam một nữ hai người đi tới trước cửa Sử Lai Khắc học viện.
Bọn họ nhìn qua đều khoảng hai mươi tuổi, chàng trai thân hình to lớn, cô gái nhìn qua nhỏ nhắn. Nhìn thanh niên có một mái tóc dài màu vàng, hai tay chắp sau lưng, trên mặt mang thần sắc hơi kích động nhìn vào đại môn Sử Lai Khắc học viện, đây đính thị là phong thái của tiểu quái vật.
Vẻ mặt Cô gái lạnh như băng, dáng người nóng bỏng cực kỳ, dáng người hoàn mỹ đứng bên cạnh hắn, trên mặt đầy hàn ý làm người khác nhìn vào cũng phải sinh ra lực hấp dẫn mạnh mẽ. Cùng thanh niên mặc bộ hắc y đối lập, y phục của cô gái là mầu trắng, lộ ra cả làn da trắng mịn.
Thanh niên tóc vàng thở dài một tiếng, "Thời gian trôi quả là nhanh, đảo mắt cái đã năm năm rồi. Không biết bọn họ thế nào!" Cô gái nói không nhiều lắm, "Nhìn thấy chẳng phải sẽ biết sao.". Dưới diện mạo lạnh như băng là một đôi mắt to xinh đẹp đã mang theo vài phần kích động.
Hai gã đệ tử canh cửa của Sử Lai Khắc học viện đã chú ý tới hai người kia, nhìn hai người đang bàn luận, một gã bước tới hỏi:
"Hai ngươi có chuyện gì? Xin mời không đứng trước đại môn. Các ngươi nếu đến báo danh học viện thì đã tới muộn rồi. Hết thời gian báo danh rồi"
Người vừa lên tiếng là một gã đệ tử nhìn hình dáng cũng khoảng hai mươi tuổi, dù sao, bình thường mà nói, đệ tử của cao cấp hồn sư học đều khoảng hai mươi tuổi.
Thanh niên tóc vàng cùng cô gái mặc bạch y liếc nhau, không khỏi cười cười, "Chúng ta không phải đến báo danh. Phất Lan Đức viện trường cùng Đại Sư có trong học viện không?"
Đệ tử canh cổng nhíu nhíu mày, "Viện trường cùng phó viện trưởng vắng mặt, ta không biết. Tuy nhiên học viện đã có quy định, không được cho ngoại nhân tiến vào. Nếu các ngươi muốn gặp viện trưởng thì phải đăng ký trước. Nếu các ngươi nghĩ có thể qua cửa sau tiến vào học viện thì hai vị hãy quay về đi, Học viện Sử Lai Khắc của chúng ta không chào đón những đệ tử như vậy."
Thấy mặt thanh niên cùng nữ tử dáng vẻ cao quý, đệ tử canh cổng này có thể khẳng định họ là quý tộc, lập tức nghĩ ngay bọn họ định vào học bằng cửa sau.
Thanh niên tóc vàng nở nụ cười, "Học đệ, ngươi thực sự làm rất tốt công việc của mình. Chỉ là ta nghĩ không cần phải phí công như thế. Mời ngươi vào thông báo một tiếng với viện trưởng, nói Đái Mộc Bạch cùng Chu Trúc Thanh đã trở lại. Ta nghĩ, viện trường sẽ hoan nghênh chúng ta đến."
Đôi nam nữ nhìn rất xuất chúng này đúng là thành viên của Sử Lai Khắc thất quái, lão đại tà mâu bạch hổ Đái Mộc Bạch cùng với U minh linh miêu Chu Trúc Thanh.
Bọn họ đều không có quên ước định năm năm trước, cho dù tại Tinh La đế quốc bọn họ cũng còn có rất nhiều sự tình muốn làm.
Nhưng lời hẹn năm năm bọn họ nào dám quên? Sống tại Sử Lai Khắc học viện ngần ấy năm, bọn họ đã có ấn tượng sâu sắc mà cả đời cũng chẳng quên được.
Năm năm đã đến. Bọn họ hy vọng quay về Sử Lai Khắc học viện, thăm Phất Lan Đức, Đại Sư, Liễu Nhị Long, những người đã nuôi dạy mình khôn lớn.
Đương nhiên, chủ yếu là mong chờ thời khắc thất quái quy tụ đầy đủ.
Cho nên. Bọn họ đã trở lại. Đái Mộc Bạch cùng Chu Trúc Thanh nội tâm kích động thậm chí vẻ mặt còn hiện ra tia hoài niệm.
Nhưng ngoài tưởng tưởng của hai người. Đệ tử kia vẫn bình tĩnh như trước, lúc này còn kèm theo cả sự khinh cực kỳ. "Ngươi là Đái Mộc Bạch? Thế thì ta còn là Đường Tam học đệ. Đi đi, trước các ngươi cũng đã có hai mươi ba lần giả mạo để muốn tiến vào học viện rồi. Ta sẽ không mắc bẫy đâu. Xin mời hãy mau rời khỏi nơi này. Nếu không nghe đừng trách ta phải ra tay tiễn khách"
Đái Mộc Bạch sửng sốt một chút. Hắn đương nhiên sẽ không cùng học đệ trước mặt này đôi co. Sờ sờ mũi: "Có người giả mạo chúng ta? Trúc thanh. Xem ra chúng ta thật sự lưu lại ấn tượng quá lớn cho học viện rồi " Cùng năm năm trước so sánh thì hiện Đái Mộc Bạch càng thêm cao lớn hơn, lại còn ẩn trên mình đầy chí khí vương giả. Chu Trúc Thanh từ tiểu cô nương cũng đã phát triển thành cô gái tuyệt sắc.
Mặc dù còn chưa thành thục. Nhưng nhìn qua đã là khuynh quốc khuynh thành làm cho đệ tử canh cổng vẫn có chút khách khí.
Đệ tử canh cổng rốt cục đã hết kiên nhẫn, nhìn thấy Đái Mộc Bạch với ánh mắt còn mang theo vài phần ghen ghét. "Còn không đi mau. Bằng không ta sẽ không khách khí"
"Hả? Vị... học đệ này tính cách hay thật, tự nhiên dám không khách khí với đái lão Đại của chúng ta nữa chứ. Lá gan thật không nhỏ mà!" Âm thanh quái dị truyền đến.
Đái Mộc Bạch cùng Chu Trúc Thanh bị hấp dẫn bởi giọng nói. Đó chính là mập mạp đang từ cổng bước ra. Vẻ mặt hài hước thấy bọn họ.
Người này nhìn có cảm giác cao thước tám, cao lớn mập mạp, tóc ngắn, trên vẻ mặt còn mang theo nự cười.
Trong năm năm qua, hắn biến hóa cũng không nhiều lắm, Đái Mộc Bạch liếc mắt nhận ngay ra là mập mạp. Tiểu mập mạp hóa thành đại mập mạp, đúng là lão Tứ của thất quái, Tà Hỏa phượng hoàng Mã Hồng Tuấn đáng yêu?
"Tên mập mạp chết tiệt. Ngươi lại đây." Đái Mộc Bạch đi nhanh về hướng Mã Hồng Tuấn. Mã Hồng Tuấn ha hả cười, đưa hai tay mập mạp lao tới, đem Đái Mộc Bạch ôm chặt lại. Nghe trên người cả hai có tiếng xương răng rắc.
"Đái lão Đại, sao ngươi lại bạo lực như thế chứ, thật sự là ta muốn ôm trúc thanh cơ."
"A - -" tiếng kêu thảm thiết ......
"Thôi, ta sai rồi. Buông tha ta đi. Lão Đại. Tấm thân nhỏ nhắn của ta làm sao chịu được sự ngược đãi của ngươi, chẳng lẻ ngươi cùng trúc thanh đã đến thời điểm như thế này sao, a - -" tiếp tục kêu thảm thiết ......
Chu Trúc Thanh ở bên kia nhìn thấy, mặt có chút đỏ lên.
Trước tiền môn Sử Lai Khắc học viện một gã đệ tử khác đi đến thì thào nói: "Lần này bên trong còn chút khó khăn! So với vài lần trước cũng khác biệt nhiều "
"Nhìn vẻ mặt ngươi kìa." Mã Hồng Tuấn tức giận trừng trừng đi tới, Thật vất vả lắm mới từ người Đái Mộc Bạch tránh thoát, một cỗ áp lực mênh mông mà hùng hậu tràn ngập từ trên người hắn chợt phóng thích ra.
Hai gã đệ tử bị phái tới canh cổng chắc chắn cũng không phải là học viên xuất sắc gì. Thực lực cũng chỉ khoảng ba mươi cấp là nhiều. Bị áp lực của Mã Hồng Tuấn tiến đến nhất thời sắc mặt đại biến cuống quít thoái lui.
Mã Hồng Tuấn giơ nắm tay to lớn lên uy hiếp:"Lão tử với thực lực như thế này còn phải vào học tiếp không chứ?"
"Năm năm không thấy, tính cách kiêu ngạo của mập mạp ngươi vẫn không giảm mà còn tăng lên đấy!" Âm thanh từ xa vang lại.
Mã Hồng Tuấn bất chấp mặt dày, quay người lại, thấy rõ người tới thì lập tức giơ bàn tay to đùng, phi người vọt đi, "Oa, Vinh Vinh biến thành đại mỹ nữ rồi. Nhanh cho ca ca ôm muội một cái nào."
Vẫn mặc y phục màu phấn hồng, tóc dài thướt tha, Trữ Vinh Vinh vẫn như ngày xưa. Nàng cùng với Chu Trúc Thanh có vẻ đẹp khác nhau. Chu Trúc Thanh thì thân hình nóng bỏng lại kèm theo vẻ mặt luôn lạnh như băng, hai cái đó kết hợp lại khiến vẻ đẹp của nàng rất đặc biệt, mà Vinh Vinh lại mang theo vẻ đẹp nhu mỳ, toàn thân đều tản ra khí chất cao quý rất đặc thù, tựa như nàng giống với vũ hồn Cửu Bảo Lưu Ly tháp vậy.
Nàng còn chưa đến hai mươi tuổi, nhưng trên người lại có khí chất rất ung dung.
"Mập mạp, đi tìm chết." Ngay khi Mã Hồng Tuấn vọt tới trước thì có một thân hình xuất hiện ngăn hắn, Chu Trúc Thanh như ảo ảnh xuất hiện, đứng cùng chỗ với Trữ Vinh Vinh.
Đái Mộc Bạch đặt bàn tay to sau bả vai Mã Hồng Tuấn, "Mập mạp chết tiệt, còn muốn chiếm tiện nghi à! Mặc dù Tiểu Áo là thực vật hệ hồn sư, nhưng ngươi trêu Vinh Vinh một chút ta sẽ liều mạng với ngươi."
Mã Hồng Tuấn ca thán một tiếng, "Ta đây Thần phong tuấn lãng, đẹp đẽ cao quý, thế nhưng tại sao vẫn không được mỹ nữ xem trọng nhỉ? Nhìn đám người các ngươi đều thành đôi thành cặp mà ta thấy ghét quá đi!"
Đái Mộc Bạch không tức giận nói: "Bốn chữ Thần Phong tuấn lãng này dùng trên người ta thì mới đúng. Ngươi không cần phải vũ nhục bốn chữ này chứ." Nói đến nơi đây, hắn hướng Trữ Vinh Vinh hô: "Vinh vinh, Tiểu Áo đâu?"
Đang ôm Chu Trúc Thanh, thân thể Trữ Vinh Vinh bỗng cứng đờ, hai mắt bỗng đỏ lên, "Ta cũng không biết hắn có thể quay về hay không."
Năm năm trôi qua, Áo Tư Tạp vẫn bạt vô âm tín, thậm chí không gửi chút tin tức nào về Thất Bảo Lưu Ly Tông. Trữ Vinh Vinh một mực chờ hắn, ngày này qua ngày khác, nàng thủy chung đợi chờ hình bóng trở về của Áo Tư Tạp.
Ở cùng nhau lâu ngày mà không nhận ra, nhưng khi Áo Tư Tạp ra đi, Trữ Vinh Vinh mới hiểu được Áo Tư Tạp trong lòng chiếm địa vi to lớn như thế nào. Cái loại... cảm giác mất mát, hoài niệm, khiến nàng khó có thể tự kiềm chế.
Nàng phát hiện, sau khi Áo Tư Tạp rời đi thì mình lại càng thương nhớ hắn hơn!
Mỗi khi nàng nhớ tới ánh mắt kiên nghị vô cùng của Áo Tư Tạp lúc gần đi, nhớ lời hẹn mười năm, trong tâm nàng không nhịn được sự đả kích to lớn, lệ trong mắt cứ thế mà tuôn ra. Mười năm, con người cả đời có bao nhiêu cái mười năm?
Nàng thậm chí có thể tưởng tượng Áo Tư Tạp sau mười năm sẽ có những kinh nghiệm gì.
Nàng thường xuyên một mình chạy lên núi, quay về bốn phía gào to, "Tiểu Áo, ngươi trở về cho ta. Ta không cần ngươi cường đại, ta chỉ cần ngươi trở về. Chỉ cần ngươi quay lại bên ta, cho dù quy củ của tông môn nghiêm ngặt, ta cũng mặc kệ, không muốn ngươi rời xa ta".
Mặc cho nàng gào thét thế nào, nhưng cũng chỉ có âm thanh của mình vọng lại mà thôi, Áo Tư Tạp như trước vẫn bạt vô âm tín.
Trữ Vinh Vinh thấy hối hận, vì sao lúc trước mình lại không chủ động, vì sao mình lại không nghĩ một biện pháp gì đó để được ở một chỗ với hắn chứ. Nàng thật sự sợ, sợ có một ngày đột nhiên nhìn thấy đệ tử của tông môn mang thi thể của hắn về.
Vì không muốn suy nghĩ đến hắn nữa, nên năm năm qua, Trữ Vinh Vinh liều mạng cắm đầu vào tu luyện. Buồn tẻ, tĩnh mịch trong tu luyện khiến vẻ mặt của Vinh Vinh khi đoàn tụ với mọi người có tốt hơn một chút, còn đỡ hơn vẻ mặt thống khổ quằn quại trong nỗi nhớ nhung và day dứt thường ngày của nàng. Đái Mộc Bạch cùng Mã Hồng Tuấn đã ý thức được có điều không đúng, hai người nhanh chóng đến gần Trữ Vinh Vinh, cùng Chu Trúc Thanh ba người hướng nàng thấp giọng hỏi han.
Bên kia, hai gã đệ tử canh cổng hiển nhiên là bị Mã Hồng Tuấn dọa phát sợ, nói nhỏ vài câu, trong đó một người rất nhanh chạy về học viện báo tin.
Trong suốt năm năm không thấy mặt đồng bọn, Trữ Vinh Vinh không thể kìm được nội tâm bi thương, Vừa chảy lệ vừa nhớ tơi quá trình lúc trước Áo Tư Tạp rời đi, nàng nói lại cả quá trình hắn rời đi cho mọi người.
Nghe nàng thuật lại, ba người Đái Mộc Bạch đều trầm mặc, ngay cả Mã Hồng Tuấn cũng thu hồi vẻ mặt hi hi ha ha của mình lại. Đái Mộc Bạch thở dài một tiếng, "Tiểu áo này, bình thường nhìn qua luôn hi hi ha ha cười, nhưng thực tế, hắn có lòng tự tôn rất lớn. Mà hơn nữa, hắn thật sự yêu ngươi. Lúc trước, vì có thể sánh được với ngươi, hắn tu luyện cực kì nỗ lực, so với chúng ta còn hơn nhiều. Mười năm, hy vọng trong mười năm này hắn gặp được những điều tốt đẹp"
Chu Trúc Thanh đang yên lặng ôm Trữ Vinh Vinh vào trong lòng, hướng Đái Mộc Bạch mắng: "Ngươi nói ít đi vài câu. Vinh vinh đã chịu thống khổ nhiều rồi. Chuyện này cũng không thể trách Vinh Vinh, chỉ có thể xem như tạo hóa trêu ngươi."
Nghe Chu Trúc Thanh nói, Trữ Vinh Vinh khóc càng thêm thương tâm. Năm năm qua, nàng vẫn cố gắng nén chịu áp lực cùng tình cảm của mình xuống, lúc này thấy đều là đồng bọn cùng sinh cộng khổ nên rốt cuộc nàng không nén được, đã phóng thích toàn bộ sự thống khổ của nội tâm ra trước mặt mọi ngừoi.
Đái Mộc Bạch cùng Mã Hồng Tuấn cũng không nghĩ tới, vốn nên làm giảm sự thương sót của nàng nhưng nay lại biến thành bi thương càng nhiều. Mã Hồng Tuấn nhịn không được nói: "Không biết Tam ca cùng Tiểu Vũ thế nào rồi. Bọn họ không biết có việc gì không."
Trong mắt Đái Mộc Bạch lộ ra suy tư, "Đáng tiếc, bọn họ cũng không biết lời hẹn ước năm năm của chúng ta, lần này sợ là không thấy được bọn họ rồi. Mọi người xa cách, chẳng biết khi nào mới có thể gặp lại."
Trong Sử Lai Khắc thất quái thì Đái Mộc Bạch không hổ là lão Đại, nhưng trong quá trình chiến đấu thì Đường Tam lại trở thành trung tâm. Nếu không có Đường Tam thì tại toàn đại lục cao cấp hồn sư học viện tinh anh đại tái bọn họ quyết không có khả năng đi xa đến vậy. Nếu nói bẩy người bọn họ đều là quái vật, thì Đường Tam không thể nghi ngờ đúng là quái vật trong quái vật (Siêu cấp quái vật, Siêu cấp thần thú zZzZ –Dangneo).
Người ngoài chỉ thấy Đường Tam như là thiên tài, mà chỉ có Sử Lai Khắc thất quái mới tự biết được Đường Tam có trình độ đến mức nào. Nếu để Đái Mộc Bạch đưa ra một đánh giá về Đường Tam, thì đó cũng chỉ là hai chữ "toàn năng" mà thôi.
Chu Trúc Thanh ôm Trữ Vinh Vinh, an ủi nói: "Người hiền sẽ được chở che, Vinh Vinh, đừng khóc nữa. Tiểu áo nhất định sẽ bình an trở về. Ngươi không phải có ước định mười năm với hắn hay sao? Tại tông môn chờ đi, ngươi sẽ thấy hắn khỏe mạnh trở về."
Trữ Vinh Vinh buồn bã: "Ngoại trừ chờ đợi, ta còn có thể làm cái gì đây? Ta thực sự rất hối hận, vì cái gì mà khiến lúc trước hắn phải rời đi. Vì cái gì ta không thể kiên định một chút mà chống lại quy môn. Hắn chỉ là một hồn sư hệ thực vật ( Quên mất, ở đây Thực vật không phải là cây cối, mà chính là đồ ăn đó – Dangneo)! Không có người bên ngoài trợ giúp, đến cả đạt được hồn hoàn đối với hắn cũng là rất khó khăn. Đều là ta không tốt."
"Là ai khiến Vinh Vinh của chúng ta thương tâm như thế này?" Thanh âm đột nhiên vang lên. Âm thanh này đối với bốn người Sử Lai Khắc thất quái đều có chút lạ lẫm, mấy người đang bởi vì chuyện thương tâm của Áo Tư Tạp, đột nhiên nghe được âm thanh lạ lẫm, hơn nữa lại do bên ngoài mà đến, đều không khỏi nhíu mày.
Tiếng khóc của Trữ Vinh Vinh bỗng ngừng bặt, ngẩng đầu hướng tới nơi âm thanh phát ra nhìn lại.
Một thanh niên thân cao hơn một thước chín, hành động dứt khoát mà thong dong. hình thể cực kỳ cân xứng xuất hiện trong tầm mắt bọn họ. Quần áo đều là mầu trắng, có dáng vẻ ưu nhã thong dong. Kể cả trong lúc Giơ tay nhấc chân cũng vô hình trung tản ra khí chất quý tộc đặc trưng.
Vẻ mặt anh tuấn phẳng phất như luôn có một nụ cười kèm theo. Tóc dài mầu lam lặng lẽ trùm lên vai. Một đôi mắt giống như lam bảo thạch tràn ngập thần thái đặc thù.
Cho dù trong lòng đã có chuẩn bị nhưng Chu Trúc Thanh cùng Trữ Vinh Vinh khi gặp lại người tuổi trẻ này cũng đều không khỏi ngây người. Các nàng phát hiện trên người thanh niên này tìm không thấy dù là nửa phần tỳ vết nào. Bất luận là khí chất, tướng mạo hay ngoại hình, âm thanh, đều làm cho người ta có một loại cảm giác "Viên Dung Như Ý".
Nhìn qua hắn đi cũng không mau. Nhưng chỉ vài bước đã đến gần bên mọi người.
Hắn ước chừng chỉ khoảng hai mươi tuổi. Là một người trẻ tuổi thiên tài trong thiên tài. Sử Lai Khắc tứ quái đối với người thanh niên có cảm giác nhìn không thấu.
Có lẽ bởi vì cùng là nam nhân nên có phần ghen ghét, Đái Mộc Bạch khoanh tay từng bước, từng bước đã đứng ở phía trước mặt bốn người. hàn quang trong Tà mâu chợt phát. Hơi thở vô hình tạo ra uy lực đặc thù của vương giả. Lạnh giọng nói: "Ngươi là ai?"
Lam phát thanh niên mỉm cười, chạy tới trước mặt bốn người, "Thực làm cho ta thương tâm mà! Mới năm năm trôi qua mà các ngươi đã quên ta? Đái lão Đại. Ngươi đối với huynh đệ mà có thái độ này sao? Mập mạp, ngươi vẫn đầy đặn quá nhỉ."
Đái Mộc Bạch có chút sững sờ, như thanh âm, tướng mạo cùng khí chất của thanh niên trước mặt này thì trong bộ nhớ của mình tuyệt đối không có người nào tương tự, nhìn cử chỉ thân thiết nhưng không giống như làm bộ, nhất là nghe âm thanh của hắn, chính mình trong lòng cũng sinh ra một cảm giác có chút thân thiết.
Đột nhiên, Trữ Vinh Vinh kinh hô một tiếng, "A! Ngươi trên người như thế nào lại có như ý Bách bảo nang cùng Nhị Thập tứ kiều nguyệt minh dạ của Tam ca chứ?"
Quan sát của phụ nữ luôn cẩn thận và tỉ mỉ. Nghe được Trữ Vinh Vinh nói, ba người Đái Mộc Bạch đã lập tức chú ý tới hai kiện hồn đạo khí cực phẩm bên hông lam phát thanh niên trước mặt này.
Sắc mặt Đái mộc nhất thời biến đổi, trên người khí thế đại tăng, "Cuối cùng ngươi là ai? Sao ngươi có đồ của Đường Tam?"
Lam phát thanh niên, đúng là Đường Tam. Chỉ có điều, trong năm năm hắn thay đổi nhiều nhiều lắm, không chỉ là vẻ ngoài mà lần lam ngân hoàng giác tỉnh tạo ra. Hai đại lĩnh vực trong thân, Lúc này hắn cùng năm năm trước so sánh thì khí chất đã xảy ra biến hóa long trời lở đất. Thế nên bọn Đái Mộc Bạch chắc chắn sẽ không nhận ra.
Nghe thấy trong giọng Đái Mộc Bạch đầy địch ý cùng vài phần lo lắng. Đường Tam không khỏi âm thầm cảm động, đồng bọn đúng là đồng bọn, bọn họ luôn quan tâm đến an nguy của mình!
Không muốn đùa bỡn mọi người, Đường Tam khẩn thiết nói: "Đái lão Đại, ta là Đường Tam đây!"
"Ngươi là Đường Tam?" Đái Mộc Bạch mở to hai mắt nhìn hắn trừng trừng.
Đường Tam gật gật đầu, vì để Đái Mộc Bạch tin tưởng rằng chính mình, hắn biểu hiện thành ý cực kỳ khẩn thiết. Ngày đó tại Hạo Thiên Tông, vài vị trưởng lão đưa ra ba yêu cầu, Nếu hắn làm được thì sẽ chính thức nhận nghi thức nhận tổ quy tông.
Mặc dù hắn không thể bái tế mộ gia gia, nhưng cuối cùng vì có thể quay lại Hạo Thiên Tông, Tông môn đã đưa ra ba yêu cầu cho hắn, mà ba yêu cầu đó`không phải thời gian ngắn là có thể hoàn thành được, hơn nữa Đường Tam cũng hiểu được khoảng cách đột phá sáu mươi cấp đã không xa.
Lúc trước khi Sử Lai Khắc thất quái chia lìa thì hắn cùng Tiểu Vũ rời đi trước nên tự nhiên không biết ước hẹn của năm năm sau, nhưng khi hắn học tại Nguyệt hiên thì đã quay về Sử Lai Khắc học viện một lần, Đại Sư có nói chuyện này cho hắn biết, thế nên hắn mới đến nơi này cùng mọi người gặp mặt.
Gặp lại bốn người, hình mạo mọi người đều đã xảy ra chút ít thay đổi, nhưng khuôn mẫu vẫn nguyên lai như vậy, lúc này hắn cũng có tâm tình cực kỳ kích động.
"Đái lão Đại, năm năm rồi, chúng ta đều cao lớn hơn. Có điểm biến hóa cũng là bình thường." Đường Tam mặc dù biết lời nói chưa đủ thuyết phục nhưng vẫn cười khổ nói ra.
Đái Mộc Bạch nhìn về phía Mã Hồng Tuấn, "Ngươi tin lời nói của hắn không?"
Hàn quang trong đôi con ngươi của Mã Hồng Tuấn lóe ra, "Tin hắn mới là lạ, trước tiên bắt hắn rồi nói sau. Hắn dám giả mạo Tam ca để làm gì, không cho hắn nếm mùi khổ thì ta thấy hắn sẽ không nói thật đâu."
Mặc dù đã vài năm không thấy, nhưng từng cùng một chỗ, sự phối hợp của họ vẫn ăn ý như trước, giống như đã thấm trong mấu họ rồi, Thanh âm của Mã Hồng Tuấn vừa rứt, Đái Mộc Bạch đã một chưởng chụp xuống ngực Đường Tam. Khí thế hùng hậu trong nháy mắt bộc phát, nếu cùng trước kia so sánh thì hồn lực hiện giờ của hắn đã hơn hẳn, khiến khí thế cường đại bao trùm xuống. Mặc dù chưa phóng thích vũ hồn, nhưng với hổ chưởng này đánh ra, không khí bên người Đường Tam đã trở nên ngưng trọng hẳn lên.
Đường Tam thật sự bất đắc dĩ, Đái Mộc Bạch cùng Mã Hồng Tuấn căn bản chưa cho hắn cơ hội giải thích mà đã động thủ.
Đối với thực lực của Đái Mộc Bạch hắn hiểu rất rõ, Tuy nhiên, vài năm không gặp, không ngờ thực lực lão Đại lại tiến nhanh như vậy, cho dù là hắn cũng không dám thẳng mặt tiếp nhận tà mâu bạch hổ chưởng cương mãnh đang công kích tới. Dưới chân động một chút, thân thể Đường Tam đã vọt về phía sau, hai tay đang ở hai bên sườn, nhướn lên một chút.
Đái Mộc Bạch nhất thời cảm giác được một cỗ hấp lực mãnh liệt khiến cho hồn lực mình đánh ra bị bắn sang một bên, vút lên trên không.
Mà lúc này, Mã Hồng Tuấn đã phóng thích ra vũ hồn của mình.
" - Oanh" một tiếng, ngọn lửa nóng bừng bỗng bao quanh người hắn, hào quang đỏ rực bao trùm tới năm thước xung quanh, kỳ dị chính là quần áo trên người hắn cũng không có chút nào bị ngọn lửa thiêu cháy
Ánh mắt trở nên lợi hại, mái tóc đỏ dài sau gáy, toàn thân biến thành hỏa diễm màu đỏ, đồng thời, một đôi cánh thật lớn màu đỏ trong lưng Mã Hồng Tuấn mọc ra, cả người hắn đã trở nên cao lớn hơn vài phần, các thớ mỡ trên người hắn tựa hồ co rút lại một chút. Kỳ lạ nhất là đôi con ngươi của hắn phát ra hai ngọn lửa rất bất thường.
Hai vàng, hai tím, một đen, năm hồn hoàn ở trên người được phát động, hồn lực mạnh mẻ mang theo hơi lửa nóng rực đặc thù lan truyền khắp không gian, trong khoảnh khắc không gian trở lên vặn vẹo, xuất hiện như những đợt sóng nước vậy.
"Được mập mạp, ngươi tiến bộ không nhỏ nhỉ! Để ta xem nào" Đái Mộc Bạch gầm lên một tiếng, trong phút chốc cuồng phong bạo phát, tóc vàng kim trong khoảnh khắc biến thành màu trắng, thân thể chợt bành trướng, trong chớp mắt đã vượt qua hai thước rưỡi, toàn thân bao trùm bởi lông vằn đen trắng, hai bàn tay hổ thật lớn vươn ra, mỗi một ngón tay đều lộ ra móng tay màu vàng sắc bén như lưỡi dao, ngoài sự bưu hãn xuất hiện trên người hắn ra, mọi người còn có thể cảm nhận được hơi thở điên cuồng, cơ thể kịch liệt bành trướng đã khiến quần áo trên người hoàn toàn tan nát.
Hai vàng, hai tím, hai đen, sáu hồn hoàn chỉnh tề đã xuất hiện trên người Đái Mộc Bạch, hắn đã đột phá sáu mươi cấp, đạt tới cấp bậc hồn đế.
Mã Hồng Tuấn nhịn không được cả kinh nói: "Lão Đại không hổ là lão Đại, ngươi đã đạt đến hồn đế rồi, ta mới năm mươi bảy cấp. Xem ra ta cố gắng còn chưa đủ thì phải!"
← Ch. 324 | Ch. 326 → |