← Ch.491 | Ch.493 → |
Hải ma nữ nhìn cánh cửa lớn đã đóng chặt, nghẹn ngào nói:
- Các ngươi lẽ nào quên rồi sao? Chúng ta có thể có ngày hôm này, Ba Đấu Tây đại nhân đã giúp đỡ chúng ta biết bao nhiêu? Không có đại nhân thì không có chúng ta, nhưng bây giờ chúng ta lại phải trơ mắt nhìn ngài chết đi, ta thật chịu không nổi!
Hải Mã đấu la thở dài một tiếng, nói:
- Tình trạng của đại nhân các ngươi cũng trông thấy rồi, cũng có thể điều này đối với ngài mà nói mới là kết quả tốt nhất, từ sau khi người đó lần nữa đến đây thì đại nhân đã thay đổi rồi. Lẽ nào ngươi nhìn không ra, tim của ngài cũng chết đi theo cái chết của người đó rồi, sống đối với ngài mà nói mới là càng thêm thống khổ!
- Được rồi, đều im lặng lại. Để chúng ta đợi Hải Thần đại nhân giáng lâm, cũng để cầu phúc cho Ba Đấu Tây đại nhân!
Hải Long đấu la chậm rãi đi lên phía trước nhất, một gối quỳ xuống đất, hai tay bày ra một tư thế trước ngực, không nói gì tiếp nữa.
Sáu vị đấu la bảo hộ thánh trụ còn lại, bao gồm Hải Ma Nữ trong lòng tràn đầy sự không cam lòng cũng xếp hàng quỳ xuống phía sau lưng Hải Long đấu la, trên mặt bảy người đều lộ ra vẻ bi thương, lặng lẽ cầu nguyện.
Trong Hải Thần điện.
Sau khi cửa chính khép lại, nơi đây nhất thời biến thành một màn đen kịt, mặc dù không phải lần đầu tiên đến đây, nhưng cảm giác lần này lại hoàn toàn không giống trước. Mục quang của Tiểu Vũ, Đái Mộc Bạch, Áo Tư tạp, Trữ Vinh Vinh, Mã Hồng Tuấn, Chu Trúc Thanh đều tập trung trên thân Đường Tam. Hắn sắp tiến hành truyền thừa thần vị à! Một khi hoàn thành thì hắn sẽ trở thành thần chân chính. Đó là thần à! Một vị thần thật sự!
Hô hấp của mỗi người đều bất giác trở nên dồn dập, mục quang nhìn Đường Tam cũng trở nên có chút vi diệu, trong đó, tình cảm nhiều nhất chính là hưng phấn và ngưỡng mộ, đương nhiên cũng có chút lo lắng mơ hồ. Tuy bọn họ không biết sau khi Hải Thần chi tâm vỡ nát sẽ có ảnh hưởng to lớn thế nào đối với sự truyền thừa của Đường Tam, nhưng họ luôn biết rằng việc truyền thừa thần vị là một việc mạo hiểm.
Đái Mộc Bạch đột nhiên giơ tay phải lên nắm lấy vai của Đường tam:
- Tiểu Tam, nhất định phải thành công!
Áo Tư Tạp đem các loại hương tràng cao cấp ép trong đáy hòm của mình lấy hết ra, đưa tới trước mặt Đường Tam, dùng hành động ủng hộ hắn. Đường Tam mỉm cười lắc đầu với hắn, kĩ năng bổ trợ của hồn sư loài người đối với Thần mà nói là không có tác dụng, điểm này từ lúc Đường Tam giết chết Thâm Hải Ma Kình Vương, sau khi tạm thời điều động lực của Tu La thần không cách nào tiếp nhận được thêm sự tăng phúc từ Cửu Bảo Lưu Ly Tháp của Trữ Vinh Vinh là có thể nhìn ra. Cho nên, trong quá trình hắn truyền thừa mấy loại hương tràng này sẽ không có tác dụng.
Mã Hồng Tuấn trực tiếp tặng Đường Tam một cái ôm thật chặt:
- Tam ca, từ trước đến giờ huynh đều là thần tượng trong lòng ta. Đối với ta, không có việc gì là huynh không làm được cả. Lần này cũng vậy!
Trữ Vinh Vinh thì giống như đã hẹn với Chu Trúc Thanh, hai nữ một tả một hữu đến bên Đường Tam, đồng thời cùng kiễng ngón chân lên hôn một cái lên mặt hắn.
Trữ Vinh Vinh hì hì cười nói:
- Đều nói sự cổ vũ của mỹ nữ có thể sinh ra năng lượng vô cùng, Tam ca, huynh đừng có làm chúng ta thất vọng nha!
Đặc biệt khác thường là, Đái Mộc Bạch cùng Áo Tư Tạp lại không lộ ra nửa phần đố kị nào, trong mắt bọn họ cũng chỉ có cổ vũ.
Tiểu Vũ là người cuối cùng đi đến trước mặt Đường Tam, những người khác đều đứng sang một bên, không nhìn bọn họ, lưu lại thời khắc cuối cùng này cho hai người họ.
Đường Tam kéo hai tay Tiểu Vũ, đưa đến bên miệng mình:
- Tiểu Vũ, ta đã cầu hôn muội, muội cũng đã nhận lời ta! Yên tâm đi, kể cả có khó hơn khổ hơn, vì muốn muội trở thành tân nương của ta, ta cũng nhất định sẽ thành công!
Khóe mắt Tiểu Vũ đỏ lên, nàng đột nhiên nhào vào trong lòng Đường Tam, hai tay vuốt ve gương mặt hắn, ngây dại nhìn hắn:
- Ca ca! Muội yêu huynh. Vì muội, huynh nhất định phải sống! Huynh nhớ kỹ, bất luận huynh là người, là thần, là quỷ, muội đều sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh huynh!
Đường Tam đương nhiên có thể hiểu rõ hàm ý trong lời nói của Tiểu Vũ. Tim hắn bỗng thắt chặt lại một chút, dùng lực ôm lấy Tiểu Vũ, tại chỗ dấu ấn màu huyết hồng trên trán nàng lưu lại một dấu hôn, lúc này mơi buông lỏng tay ra. Trong nháy mắt phóng người lên, thân ảnh vừa chớp thì đã giẫm lên tòa bình đài mà hắn đã từng rút ra Hải Thần Tam Xoa Kích đó.
Đột nhiện, Sử Lai Khắc lục quái đều cảm thấy rất rõ ràng một dòng năng lượng đặc thù dao động lan tràn ra xung quanh thân thể mình, trên trán bọn họ, hoa văn thần bí ban đầu từng xuất hiện qua lại lần nữa hiển hiện. Bất luận là hắc sắc ngũ mang tinh cũng tốt, lục mang tinh cũng được, còn có thất mang tinh hồng sắc của Trữ Vinh Vinh, quang mang trên trán sáu người gần như đồng thời sáng lên, tăng thêm vài phần quang sắc cho thế giới hắc ám này.
Phảng phất có một dòng năng lượng đặc thù dẫn dắt bọn họ, sáu người đồng thời phóng người lên không, mỗi người bay vọt lên trên một tòa bình đài.
Thanh âm thấp trầm của Hải Thần đấu la Ba Đấu Tây vang dội trong Hải Thần điện:
- Các ngươi đều đã chuẩn bị xong rồi chứ?
- Vâng, chúng ta chuẩn bị xong rồi!
Bao gồm cả Đường Tam vào trong, thất quái Sử Lai Khắc đồng thời hét lên. Thời khắc quyết định vận mệnh tương lai cuối cùng đến gần rồi. Nếu nói lúc này bọn họ không căng thẳng, đó là không thể, nhưng vào thời điểm này, bọn họ đã không còn bất cứ đường lui nào nữa. Lòng tin kiên định nhất định sẽ thành công tràn ngập trong đầu, mỗi người đều xuất ra trạng thái tốt nhất của mình.
Ba Đấu Tây chầm chậm giơ hoàng kim quyền trượng trong tay lên, quyền trượng dài đến ba mét, trên thân điêu khắc những hoa văn thần bí, trượng có hình thoi giống như trường mâu lồi lên, chỗ đỉnh nhọn của trường mâu đó dưới năm tấc khảm nạm một viên bảo thạch kim sắc hình thoi. Khi Ba Đấu Tây giơ cao nó lên, kim quang sáng ngời đã từ chỗ viên bảo thạch hình thoi đó phút chốc rực lên, rọi sáng cả tòa Hải Thần điện.
- Đứng vào trung ương của bình đài!
Ba Tái Tư nhàn nhạt nói. Thời khắc này, trên mắt nàng đã có thêm sắc ửng hồng, chính công phu trong nháy mắt này, nàng dường như lại trở nên trẻ trung tràn đầy sức sống, bi thương trong mắt đã tiêu tan đi, thay thế vào đó là sự hưng phấn mãnh liệt.
Ba Đấu Tây ngửa mặt lên trời cuồng hô:
- Đã đợi một trăm năm rồi, giờ khắc này cuối cũng cũng đã đến rồi. Hải Thần đại nhân vĩ đại a! Kẻ hầu của người cuối cùng đã có thể hoàn thành nhiệm vụ mà người giao phó rồi!
Kim sắc nhàn nhạt từ dưới chân Ba Đấu Tây bắt đầu dâng lên, tại thời khắc này, cả người nàng tựa như đều tiến nhập vào một loại trạng thái đặc thù. Quang mang kim sắc nhàn nhạt đó chính là hồn lực của Ba Đấu Tây, đây cũng là lần đầu tiên thất quái Sử Lai Khắc nhìn thấy vị Hải Thần đấu la này thật sự thể hiện ra lực lượng của mình.
Dưới quang mang kim sắc nhàn nhạt nhuộm lên, đầu của Ba Đấu Tây không gió mà lay động. Dưới quang mang kim sắc thấp thoáng dâng trào, liên tiếp từng chiếc hồn hoàn từ nội thể của nàng giải phóng ra. Trên mỗi hồn hoàn đều phủ lên một tầng ánh sáng kim sắc nhàn nhạt, phàng phất có thể nhìn thấy, trong toàn bộ chín hồn hoàn, cấp thấp nhất cũng đã là cấp bậc vạn năm rồi.
Đây chính là đại tế ti bảo hộ Hải Thần đảo, thực lực của Hải Thần đấu la, bát khảo đỉnh cấp mà nàng vượt qua năm đó không nghi ngờ gì đã từng đem cho nàng lợi ích vô cùng lớn. Vị cường giả chỉ cần ở trong phạm vi của biển thì vô địch toàn đại lục này, lúc này đang dùng năng lượng của nàng điểm lên nghi thức thần thánh.
Kim quang xán lạn. Kim quang càng lúc càng mạnh đem mỗi ngõ ngách trong Hải Thần điện hoàn toàn đều rọi sáng, hoa văn thần bí từng sáng lên khi Đường Tam rút ra được Hải Thần Tam Xoa Kích lúc này dưới tác dụng của hào quang mà Ba Đấu Tây giải phóng ra lại lần nữa sáng lấp lánh, hơi thở của thần thánh khiến tạp niệm trong lòng mỗi người đều lắng xuống.
Cho dù đây là thần vị truyền thừa của Đường Tam, nhưng có thể chứng kiến một màn như vậy, đối với sáu người còn lại trong thất quái Sử Lai Khắc là cực kỳ quan trọng. Chỉ có thật sự trải nghiệm qua lễ rửa tội của thần lực này, thì bọn họ mới có khả năng trong tương lai cũng đạt đến tầng lớp như vậy.
Đường Tam đứng bên cạnh Ba Đấu Tây, lẳng lặng cảm thụ năng lượng mà Ba Đấu Tây phóng ra, trong lòng hết sức chấn động. Hắn vốn cho rằng, sau khi hồn lực của bản thân đạt đến cấp chín mươi chín thì hẳn là đã đủ để so sánh với sự cường đại của đẳng cấp như Ba Đấu Tây rồi, nhưng trên thực tế, sau khi Ba Đấu Tây phóng xuất ra uy năng của mình thì Đường Tam mới hiểu được rằng, cho dù mọi người đều là cường giả chín mươi chín cấp, nhưng thực lực lại vẫn như cũ có sự chênh lệch.
Nếu Bỉ Bỉ Đông so sánh với Ba Đấu Tây thì đó căn bản đã không thuộc cùng một cấp bậc. Khí tức thần thánh trên thân Ba Đấu Tây không nghi ngờ gì là đến từ lực lượng của Hải Thần, hơn nữa, trên thân nàng, năng lượng của nàng trong vô thức đã hóa vào trong mỗi một phần năng lượng, bao gồm trong cả chín hồn hoàn của nàng, đều tràn đầy khí tức của Hải Thần.
Nếu như bắt Đường Tam phải tìm ra một tham khảo để so sánh, thì người mà Đường Tam có thể nghĩ đến cũng chỉ có Thiên Nhận Tuyết. Ba Đấu Tây trước mắt giống như Thiên Nhận Tuyết không có đệ thập hồn hoàn, nàng tuy vẫn là chín mươi chín cấp, nhưng không nghi ngờ gì nàng đã bước một chân vào cấp bậc của Hải Thần, chỉ là bởi vì sứ mệnh của nàng mới khiến nàng vĩnh viễn cũng không cách nào thật sự bước vào được thế giới đó.
Thảo nào mà dựa vào thực lực cường đại như vậy của Thâm Hải Ma Kình Vương cũng không dám đến gần quá Hải Thần đảo, càng không dám đối kháng. Có mặt Ba Đấu Tây, cộng thêm Hải Thần thần lực ngưng tụ trên Hải Thần đảo, cho dù là Thiên Nhận Tuyết hiện tại muốn hủy diệt Hải Thần đảo, cũng cơ hồ là không có khả năng. Đây chính là lực lượng mà Hải Thần lưu lại, cũng là lực lượng mà Ba Đấu Tây trung thành với Hải Thần đã đạt được.
Hào quang nhàn nhạt sáng lấp lánh, thần sắc trên mặt Đường Tam trở nên thập phần bình lặng, hắn đang yên lặng chờ đợi thời khắc cuối cùng tới.
Thân ảnh chợt chớp lên, cơ thể của Ba Đấu Tây đã biến đổi một vị trí khác, từ vị trí sánh vai với Đường Tam trước đó mà di động đến trước mặt hắn, đứng đối diện với hắn. Ba Đấu Tây lúc này, ngay đến cả đôi mắt cũng đã biến thành màu hoàng kim, chín hồn hoàn trên người nàng đồng thời bành trướng ra, tăng lên lớn đến đường kính ngoài ba mét. Đường Tam chỉ cảm thấy một trận năng lượng ấm nóng vừa xẹt qua thân mình, thì thân thể của hắn đã bị chín hồn hoàn của Ba Đấu Tây bao phủ ở bên trong rồi.
Chín cái hồn hoàn đem theo màu hoàng kim nhàn nhạt đồng thời bao phủ hai người, loại cảnh tượng kỳ lạ này đối với thất quái Sử Lai Khắc mà nói vẫn là lần đầu nhìn thấy. Năng lượng khổng lồ vẫn dao động hết sức nhu hòa như cũ, chỉ là Hải Thần điện được điểm sáng lên này lại đã trở nên diễm lệ vô bì.
Hoa văn thần bí rực rỡ đại thể đều xuất hiện trọng Hải Thần điện dưới hình thức cuộn sóng, tập trung dày đặc trên đỉnh điện. Trên vách tường điện và trên bảy tòa bình đài dưới chân chúng, kim quang đó giống như thủy ngân đang từ từ chảy xuống. Năng lượng thần thánh dao động làm cho không khí trong này dường như mang theo hơi thở của Hải Thần.
Quyền trượng trong tay Ba Đấu Tây lúc này đang ở chính giữa nàng và Đường Tam, bảo thạch hình thoi màu hoàng kim đó trên tay trở nên càng lúc càng sáng, nhưng hào quang đó lại không hề có chút nào chói mắt. Dưới kim quang đó chiếu rọi, dấu ấn Hải Thấn Tam Xoa Kích trên trán Đường Tam cũng dần dần lóe sáng lên, cảm giác ấm áp trong nháy mắt lan tràn ra toàn thân. Trong thời khắc này, Đường Tam chỉ cảm thấy toàn thân mình ở mỗi một tế bào dường như đều linh hoạt lên, đang thỏa thích khiêu vũ.
Cũng tại chính thời khắc này, năng lượng Tu La thần vẫn luôn bị năng lượng Hải Thần áp chế cũng bị năng lượng ấm áp nhu hòa đó dần dần bức chế, từng giọt từng giọt từ chỗ cánh tay trái Đường Tam rút đi, cuối cùng không thể trở thành năng lượng gây trở ngại cho năng lượng Hải Thần truyền đi khắp cơ thể Đường Tam nữa. Trong mơ hồ, Đường Tam cảm giác được rằng, lực của Tu La thần đã bị lực của Hải Thần mà Ba Đấu Tây dẫn động trong Hải Thần điện ép trở về lại trong Hạo Thiên chùy của mình.
Tòa Hải Thần điện này, trên cảm giác thì giống như là một pháp trận to lớn cực đại, còn chỗ bình đài trung tâm nơi Đường Tam đứng chính là mắt của pháp trận này.
Lục mang tinh (ngôi sao sáu cánh) màu hoàng kim bắt đầu sáng lên ở dưới chân Đường Tam và Ba Đấu Tây, lục mang tinh màu hoàng kim to lớn này đường kính có đến năm mét, sáu góc của lục mang tinh phân biệt chỉ hướng của sáu tòa bình đài khác, sáu đạo kim quang phân biệt từ sáu góc phóng ra, bắn lên trên sáu tòa bình đài. Nhất thời, sáu đạo quang trụ kim sắc to lớn từ chỗ sáu tòa bình đài đó đột nhiên dâng lên, mỗi một quang trụ đều tràn đầy bình đài, cũng đồng thời nuốt chửng thân thể sáu người bạn của Đường Tam ở bên trong nó.
Lục quái cảm giác rõ ràng thân thể bản thân đang bị một dòng năng lượng kì quái hút dẫn, tinh thần lực của bọn họ đều tiến vào một thế giới kì diệu, trong thế giới này, một loại tinh thần đặc thù dao động tiếp nối cùng với linh hồn của bọn họ. Trong ý niệm, bọn họ cảm giác được bản thân giống như là đang chống đỡ một cây cột trụ của căn phòng, thân thể không cách nào di động được nữa, ngay đến cả nhịp hô hấp cũng đã bị quang mang kim sắc này khống chế.
Ba Đấu Tây chăm chú nhìn Đường Tam, chỗ khóe miệng lộ ra một tia mỉm cười nhàn nhạt:
- Đường Tam, ngươi thật đã chuẩn bị tốt rồi chứ?
Đường Tam không chút lẩn tránh, mục quang trong suốt chăm chú nhìn vào đôi mắt của Ba Đấu Tây:
- Phải, ta đã chuẩn bị xong rồi!
Thanh âm của Ba Đấu Tây đột nhiên trở nên nghiêm túc:
- Hải Thần, là vị thần nắm trong tay mọi sinh linh của biển, là người kế thừa của Hải Thần, ngươi sẽ phải vì bảo hộ con dân của ngươi mà tận hết sức lực! Đường Tam, ngươi có thể làm được không?
Đường Tam không chút do dự đáp:
- Ta có thể!
Ba Đấu Tây hỏi tiếp:
- Hải Thần là người đại diện cho ánh sáng, là người nắm trong tay biển lớn, ngươi có thể giữ cho sự thiện lương trong lòng ngươi tồn tại mãi mãi, đem lực lượng của Hải Thần vĩnh viễn dùng vào chính nghĩa không?
Đường Tam lần nữa khẳng định đáp:
- Ta nhất định sẽ đem chính nghĩa của Hải Thần đến cho nhân gian!
Ba Đấu Tây nói:
- Hải Thần có lực lượng thống ngự biển cả, là người kế thừa Hải Thần, tân nhiệm Hải Thần, ngươi thời thời khắc khắc phải ghi nhớ, không được bôi nhọ tôn nghiêm của Hải Thần, phải đem thần quang của Hải Thần phân phát đi mọi ngõ ngách trong biển lớn, dùng thần lực của ngươi phụ trợ cho con dân của ngươi, không để bất cứ địch nhân bên ngoài nào đến xâm lấn!
- Được, ta nhất định sẽ làm được!
Mục quang của Ba Đấu Tây phảng phất như muốn xuyên suốt thân thể của Đường Tam, ánh mắt hai người tiếp xúc, Đường Tam cũng không có ý muốn lẩn tránh hay ngăn cản, để tùy ý mục quang sắc bén đó của Ba Đấu Tây nhìn vào chỗ sâu thẳm nhất trong mắt mình, giống như đang nhìn thấu linh hồn mình vậy. Hắn biết, vấn đề của Ba Đấu Tây không phải hỏi việc công theo lệ cũ, mà là đại diện cho Hải Thần đưa ra câu hỏi, cũng là đến từ khảo nghiệm của Hải Thần, nếu tại lúc này, trong nội tâm Đường Tam xuất hiện ra chút do dự nào thì hắn cũng sẽ không thể nào kế thừa được thần lực của Hải Thần.
Cái mà Ba Đấu Tây nhìn thấy là thế giới nội tâm của Đường Tam, cái mà mục quang của nàng nắm được cũng là một thế giới nội tâm hoàn mỹ không chút sứt mẻ.
Gật đầu thỏa mãn, quyền trượng trong tay Ba Đấu Tây điểm về trước, làm bảo thạch màu hoàng kim hình thoi trên quyền trượng gắn lên trên dấu ấn Hải Thần Tam Xoa Kích ở trán Đường Tam:
- Vinh quang của Hải Thần sẽ vì ngươi mà kéo dài!
Một dòng năng lượng nóng rực đột nhiên từ trong bảo thạch hình thoi truyền vào trong đầu Đường Tam. Đường Tam chỉ cảm thấy linh hồn của mình dường như trong nháy mắt đã nổ tung vậy. Thanh âm già nua mà hồn hậu đã từng nhiều lần xuất hiện trong thời khắc này lại lần nữa vang lên, hơn nữa còn tràn đầy tình cảm mãnh liệt:
- Hải Thần cửu khảo đệ cửu khảo, Hải Thần truyền thừa, bắt đầu!
Không có bất cứ sự giải thích nào đối với khảo hạch, chỉ vẻn vẹn mười mấy chữ, lập tức đã làm cho tinh khí thần của Đường Tam đề tăng đến đỉnh cao chưa từng có.
Sáu năm nỗ lực thông qua được Hải Thần bát khảo, thời khắc cuối cùng này rốt cuộc cũng đến rồi, Đường Tam sao có thể không hưng phấn đây?
Hào quang lấp lánh, Ba Đấu Tây giơ cao quyền trượng, một đạo kim quang bắn ra, trực tiếp bắn vào vị trí chính giữa đỉnh của đại điện. Lập tức, kim quang mãnh liệt từ trong không trung dao động, lục mang tinh kim sắc dưới chân Đường Tam phút chốc sáng lên.
Kim quang lấp lánh, quang mang dày đặc đem cơ thể Đường Tam và Ba Đấu Tây bao phủ hoàn toàn bên trong, còn kim quang từ trong quyền trượng bắn ra vào thời khắc này lại tản ra, hóa thành tổng cộng mười ba đạo kim quang từ trời giáng xuống, tại ngoại vi lục mang tinh hình thành mười ba đoàn hỏa diễm kim sắc.
Một hư ảnh kim sắc to lớn cực đại từ sau lưng Ba Đấu Tây dần dần hiện ra. Thân ảnh này Đường Tam vô cùng quen thuôc, chính là Hải Thần đã từng cứu tính mạng hắn, truyền thụ cho hắn thần kĩ! Chỉ là, hư ảnh Hải Thần xuất hiện sau lưng Ba Đấu Tây này rõ ràng hơn nhiều so với cái Đường Tam đã từng nhìn thấy qua. Tuy vẫn nhìn không rõ tướng mạo như cũ, nhưng lại có thể nhìn thấy trên thân ngài mặc một bộ giáp màu hoàng kim hoa lệ.
- Cánh cửa thần thánh sắp mở ra, thần vị Hải Thần sắp truyền thừa, hậu tuyển của Hải Thần à! Mời nhập vào đại môn mà Hải Thần vì ngươi mà mở ra, hãy dùng lực lượng của ngươi, tâm của ngươi, linh hồn của ngươi cùng với mọi thứ mà ngươi có đi tiếp nhận khảo nghiệm cuối cùng của Hải Thần!
Thanh âm của Ba Đấu Tây đột nhiên trở nên vang cao vô kể, cả người tinh thần tựa hồ đã đạt đến đỉnh cao trước đây chưa từng có, quyền trượng trong tay nàng vỡ vụn ầm ầm, còn có chín cái hồn hoàn phân bố xung quanh thân thể của Ba Đấu Tây, đem nàng cùng Đường Tam bao phủ vào bên trong, cũng đồng thời vỡ vụn.
Trong nháy mắt mà chín cái hồn hoàn đó vỡ vụn, Đường Tam chỉ cảm thấy không gian xung quanh xuât hiện biến hóa cực lớn, tất cả mọi thứ đều trở nên không chân thực, thân thể của hắn đã không thể di động được nữa, toàn thân đều bị một dòng năng lượng cuồn cuộn khổng lồ đến mức hắn không tưởng tượng được khóa chặt.
Hỏa diễm kim sắc mãnh liệt ở xung quanh hắn vụt bay lên, đó dường như chính là năng lượng xuất hiện sau khi hồn hoàn của Ba Đấu Tây vỡ vụn, hỏa diễm đồng dạng, cũng thiêu đốt trên thân Ba Đấu Tây, vẻ uy nghiêm và thần thánh trên mặt nàng dần dần mất đi, nhìn Đường Tam, chỉ còn sót lại mục quang hiền hậu.
- Không.....
Đường Tam liều mạng muốn thét lên, nhưng tiếng của hắn lại một chút cũng không cách nào phát ra được, mắt nhìn hỏa diễm kim sắc trên thân Ba Đấu Tây dần dần từ màu vàng nhạt biến thành màu vàng sáng, rồi từ màu vàng sáng biến thành màu vàng ròng, còn thân thể của Ba Đấu Tây, cũng chính trong biến hóa màu sắc hỏa diễm này mà dần dần tiêu biến.
- Hài tử, đừng đau lòng, đây là sứ mệnh của ta. Bắt đầu từ ngày ta trở thành đại tế ti của Hải Thần đảo, quản lí của Hải Thần điện, thì ngày này đã định sẵn rồi. Là đại tế ti của Hải Thần đảo, ta không những phải bảo hộ mọi thứ của Hải Thần đảo, truyền bá ân nghĩa của Hải Thần, mà đồng thời cũng phải trở thành người dẫn đường cho Hải Thần đời sau. Bây giờ, tất cả mọi thứ này ta đều đã hoàn thành rồi, kế tiếp thì con chỉ có thể dựa vào lực lượng của bản thân thôi. Hài tử, ta đã sống hơn một trăm năm rồi, giống như cụ cố của con, chúng ta với niên kỷ như vậy, cũng không phải là chết yểu nữa. Đừng bi thương, sứ mệnh mà Hải Thần đại nhân giao phó cho ta ta nhất định phải hoàn thành. Về một điểm này, thân phận của ta và Thiên Đạo Lưu là giống nhau. Bây giờ ta có thể nói cho con, Thiên Tuyết tuy đã thành Thần, nhưng Thiên Đạo Lưu là người dẫn đường của nàng, cũng chắc chắn sẽ giống ta, vì truyền thừa thần vị mà hiến tế, đây là điều mà chúng ta nhất thiết phải làm. Chỉ có dùng thân thể của chúng ta làm vật dẫn, lấy năng lượng của chúng ta làm cầu nối, thì mới có thể dẫn được thần lực chân chính, giúp đỡ con hoàn thành truyền thừa thần vị. Nếu như Đường Thần còn sống thì có lẽ ta còn có chút nuối tiếc, nhưng chàng hiện đã đi trước ta một bước rồi, ta còn có gì để mà lưu luyến nữa đây?
Trước mắt Đường Tam đã là một vùng mông lung, trong thời khắc này, trong đầu hắn xuất hiện rất nhiều đoạn kí ức. Hắn còn nhớ rất rõ, Ba Đấu Tây sau khi biết hắn phải tiến hành Hải Thần cửu khảo, đã từng trong khảo hạch lộ ra sát khí. Lúc này hắn mới hiểu rõ vì sao Ba Đấu Tây lại có phản ứng như vậy, Hải Thần truyền thừa của bản thân là cần phải lấy sinh mệnh của vị Hải Thần đấu la này làm vật dẫn!
Đường Tam cũng nhớ lại thần tình của các vị đấu la bảo hộ Hải Thần thất thánh trụ khi hắn cùng bạn bè lần nữa lên đến Hải Thần đảo. Hóa ra, bọn họ không phải vì sắp hoàn thành sứ mệnh nên thấy mất mát, mà là bi thương bởi Hải Thần đấu la Ba Đấu Tây sắp phải hiến tế vì Hải Thần truyền thừa.
Nếu sớm biết như vậy, bản thân còn có thể lựa chọn tiến hành Hải Thần truyền thừa sao? Vì sự duy trì của Hải Thần, Ba Đấu Tây không chỉ bỏ đi tuổi thanh xuân của nàng, cả đời của nàng, đến cuối cùng, lại còn phải bỏ ra cả sinh mệnh của nàng nữa.
- Hài tử, đừng khóc! Chết không đáng sợ, đối với ta mà nói, đây ngược lại là một sự giải thoát rất tốt. Vốn là vào lúc con bắt đầu Hải Thần cửu khảo, trong lòng ta vẫn còn có chút không cam lòng, thậm chí có chút mất cân bằng và bài xích, cũng đã từng thử lấy lực lượng của mình gây ảnh hưởng cho khảo hạch của con. Đó cũng không phải vì ta sợ chết, càng không phải ta muốn phản bội lại mệnh lệnh của Hải Thần đại nhân, mà là bởi vì trong lòng ta còn có một việc chưa xong, ta còn muốn gặp lại Đường Thần một lần nữa. Mà nguyện vọng của ta con đã thay ta hoàn thành rồi, kiếp này ta với chàng chưa thể bầu bạn cùng nhau, bây giờ ta sẽ đi theo chàng, ta tin rằng, ở một thế giới khác, ta và chàng nhất định có thể ở cùng nhau. Kế tiếp thì mọi chuyện chỉ có thể dựa vào lực lượng của bản thân con rồi, tuy con đã không được Hải Thần Tam Xoa Kích trợ giúp nữa, nhưng ta đã chứng kiến con sáng tạo ra quá nhiều kỳ tích rồi, tin rằng lần này cũng sẽ không ngoại lệ. Con nhất định sẽ thành công, nhất định sẽ trở thành Hải Thần chân chính. Có thể đưa con đến con đường Hải Thần truyền thừa, nhìn con đi đến bước cuối cùng, kì thực, ta vẫn còn may mắn hơn Đường Thần! Đi đi, hài tử, dùng sự kiên cường của con, sự dũng cảm và lực ý trí vô tận của con tiếp nhận khảo nghiệm cuối cùng của Hải Thần đại nhân! Chúc con thành công...
Thanh âm của Ba Đấu Tây dần dần trở nên xa vời mà rất nhỏ, thân thể của nàng cũng ở trong hỏa diễm màu vàng ròng đó dần dần tiêu biến, lực lượng xung quanh cũng trong thời khắc này mà trở nên thô bạo, quang mang màu vàng ròng hóa thành một đạo quang trụ cực lớn, nuốt hoàn toàn thân thể Đường Tam vào trong.
Lòng Đường Tam rất đau, rất đau. Cái chết của Đường Thần đối với hắn mà nói vốn đã là đả kích không nhỏ, Ba Đấu Tây lúc này vì sự truyền thừa của hắn mà hiến tế lại càng làm lòng hắn đau như dao cắt. Đôi lão tình nhân này lúc tuổi già còn phải trải qua đau khổ giày vò như vậy, ông trời cũng thật quá không công bằng đối với họ rồi.
Nỗi thống khổ kịch liệt đang gặm nhấm tâm hồn hắn, xung quanh thân thể tuy trở nên càng lúc càng nóng bỏng, nhưng so sánh với nỗi đau khổ trong nỗi tâm hắn, thì căn bản lại chẳng đáng gì.
Ba Đấu Tây tiền bối, những gì người đã bỏ ra nhất định sẽ không uổng phí, ta nhất định sẽ hoàn thành di nguyện của cụ cố và người, đạt được truyền thừa Hải Thần thần vị. Đường Tam vốn đã là một người cứng rắn, hắn tuyệt sẽ không bị ngấm chìm trong bi thương, mà sẽ chỉ hóa đau thương thành lực lượng. Trong giây phút này, ý trí của hắn trở nên đông cứng vô kể, mắt nhìn hỏa diễm màu vàng ròng trước mắt lại không hề có nửa phần sợ hãi, ưỡn thẳng ngực lên.
Cũng vì động tác này, Đường Tam phát hiện, thân thể lại có thể hoạt động rồi. Tất cả hỏa diễm màu vàng ròng đột nhiên thu lại trước mặt hắn, một cánh cửa lớn từ trong hỏa diễm màu vàng ròng đó thiêu đốt xuất hiện trước mặt Đường Tam.
Nói là cửa, nhưng căn bản lại không có cửa thật sự tồn tại. Cánh cửa nhìn giống như hỏa diễm hình thành đó, hỏa diễm màu vàng ròng đó, như đang vẫy tay với Đường Tam.
Đường Tam biết, đây là cái giá đổi từ sinh mệnh của Ba Đấu Tây, Hải Thần truyền thừa chi môn, là cánh cửa nàng đã mở ra vì hắn.
Dùng lực hít thở sâu một hơi, đem phổi mình lấp đầy, hữu thủ Đường Tam nắm chặt Hải Thần Tam Xoa Kích, làm việc nghĩa không lùi bước đi đến cánh cửa lớn màu vàng ròng đó.
Bên bờ biển, Thiên Tuyết một thân cung trang hoa lệ đột nhiên mở hai mắt, nhìn về biển cả vô bờ vô bến, hai đạo hỏa diễm màu vàng thực chất bỗng từ trong mắt nàng bắn ra, sau lưng nàng, Thiên Sứ Thánh Kiếm nháy mắt hiện ra, chầm chậm từ phía sau bay tới trước người nàng.
Một tia thần sắc quái dị xuất hiện trên mặt Thiên Nhận Tuyết:
- Bắt đầu rồi sao? Đường Tam, ngươi quả nhiên không làm ta thất vọng! Không hổ là nam nhân duy nhất trong cuộc đời này hợp ý ta. Ta sẽ ở đây đợi ngươi, đợi sau khi ngươi kế thừa Hải Thần, xem ngươi có thể đánh thắng ta, hay ta có thể chinh phục ngươi!
Không nỗ lực cản trở Đường Tam kế thừa thần vị nữa, thần niệm của Thiên Nhận Tuyết đã trở nên thông đạt vô kể, không có nửa phần tạp niệm nào nữa, tâm của nàng cũng trong khoảng thời gian tu luyện này mà tiến vào cảnh giới của Thần. Tất cả năng lực của Thiên Sứ Chi Thần đang bị nàng từng chút tiêu hóa hấp thu. Nàng hiện tại, mới thật sự đã trở thành thần của Thiên Sứ, thật sự có được lực lượng của Thần.
...
Lúc thân thể xuyên qua cánh cửa hỏa diễm màu vàng ròng đó, Đường Tam chỉ cảm thấy toàn thân mình đều bị ràng buộc lại, lực ép cực lớn dường như muốn bóp vỡ thân thể hắn vậy. Nhưng, sau khi hắn một bước vượt qua cánh cửa lớn này, thì tất cả lực ép lại tiêu biến trong nháy mắt, cảnh vật xung quanh phút chốc biến đổi, đã đi đến một thế giới khác.
Đây là một thế giới lam sắc, vừa đến nơi này Đường Tam đã phát hiện, áp lực của thân thể tuy không còn nữa, nhưng bản thân lại không cách nào hô hấp được. Xung quanh là màu lam đậm thông suốt, thân thể hắn đang rơi xuống.
Đây là..., Đường Tam bình tĩnh đánh giá bốn phía, trong quá trình cơ thể rơi xuống, hắn đã cảm giác ra mình đang ở nơi nào rồi.
Không giống với Thiên Sứ Thần điện nơi Thiên Nhận Tuyết đã tiến hành Thiên Sứ Chi Thần truyền thừa, chỗ mà Đường Tam đến lại là thế giới dưới đáy nước.
Thiên Sứ chi thần là thuộc về bầu trời, còn Hải Thần là thuộc về đại dương, cho nên lúc truyền thừa Thiên Sứ chi thần, nơi mà Thiên Nhận Tuyết đã ở, là tại Thiên Sứ thần điện trong không trung vô tận, còn Đường Tam kế thừa Hải Thần thần vị, nơi xuất hiện lại là thế giới dưới đáy biển. Đương nhiên, thế giới đáy biển này không tồn tại trong thế giới hiện thực, chỉ có xuyên qua cánh cửa của Hải Thần truyền thừa, mới có thể đến được thế giới này.
Cơ thể trầm xuống, hiển nhiên là vì trọng lượng của Hải Thần Tam Xoa Kích trong tay, tốc độ Đường Tam trầm xuống rất nhanh, mà áp lực xung quanh cơ thể cũng bắt đầu tăng lên, chỉ là tia sáng xung quanh lại không có vì thân thể hắn trầm xuống mà sinh ra biến đổi.
Đây chính là chỗ của Hải Thần truyền thừa sao? Đường Tam dùng một đạo thần quang khống chế Hải Thần Tam Xoa Kích của mình, đem trọng lượng duy trì dưới trạng thái bằng với lực nổi của nước biển. Đồng thời, thân thể hắn cũng vì thế mà trôi nổi trong làn nước biển cùng ánh sáng bất biến này. Hắn phải xem rõ ràng tình hình nơi này trước mới được.
Ổn định lại thân thể, trấn định lại tinh thần, đem bi thương vì Ba Đấu Tây hiến tế chôn vào sâu đáy lòng, Đường Tam mới bắt đầu quan sát đánh giá mọi thứ trước mắt.
Khi mục quang hắn từ phía trước song song chuyển xuống phía dưới, trong nội tâm hắn tức thời xuất hiện sự chấn động không gì so sánh được, biểu cảm của cả người trong thời khắc này đều đã cứng lại.
Đó là cái gì? Cái mà Đường Tam nhìn thấy là cung điện. Đúng vậy, chính ở ngoài nghìn mét phía dưới hắn, chính ở trong biển cả ánh sáng bất biến này, một tòa cung điện to lớn đang lặng lẽ nằm đó.
Đạt đến chín mươi chín cấp hồn lực, Huyền Thiên Công lên tới đỉnh cao, Đường Tam hoàn toàn có thể dựa vào nội hô hấp để chống đỡ thân thể của mình, ít nhất trong thời gian ngắn tuyệt sẽ không thành vấn đề. Nhưng sự xuất hiện của kì cảnh trước mắt này, lại làm hắn suýt nữa vì hô lên kinh ngạc mà uống phải nước biển.
Sự to lớn của tòa cung điện đó, so với cung điện lớn nhất trong hoàng cung Thiên Đấu đế quốc mà Đường Tam thấy qua còn lớn hơn mười lần. Cho dù là nhìn từ ngoài nghìn mét, thì nó vẫn hùng vĩ như vậy.
Cung điện đơn độc tọa lạc dưới đáy biển, theo tầm nhìn có thể, độ cao của tòa cung điện đó ít nhất đã vượt qua nghìn mét, đây là loại cung điện hùng vĩ đến mức nào! Hơn nữa, ngoại vi tòa cung điện đó dường như có một vòng hào quang kim sắc nhàn nhạt, tựa hồ chính là nhờ sự tồn tại của hào quang này mới chiều sáng thế giới dưới đáy biển.
Thật quá đẹp, trong lòng Đường Tam không nhịn được cảm thán một tiếng, đây có lẽ mới là Hải Thần thần điện chân chính. Dùng trọng lượng của Hải Thần Tam Xoa Kích khống chế cơ thể mình, Đường Tam chầm chậm rơi xuống Hải Thần thần điện phía dưới. Truyền thừa vị trí của Hải Thần, không nghi ngờ gì là sẽ tiến hành trong tòa Hải Thần thần điện hùng vĩ này.
Rất nhanh, Đường Tam đã đến giáp với tầng hào quang kim sắc đó, chính vào lúc hắn muốn trực tiếp xuyên qua hào quang tiến vào bên trong, thì vấn đề xuất hiện.
Một âm thanh băng lạnh không chút hơi thở của sự sống trong nước biển xung quanh hắn vang lên, bởi vì sự xuất hiện của âm thanh, nước biển còn xuất hiện sự rung động nhẹ:
- Chỉ kẻ có Hải Thần chi tâm mới có thể tiến nhập vào Hải Thần thần điện, không có Hải Thần chi tâm, không thể tiến nhập!
Thanh âm này là làm cách nào truyền đến, là từ ai phát ra, đối với Đường Tam mà nói lại không quang trọng, quan trọng là, hắn phát hiện, bản thân lại thật sự không cách nào tiến vào trong hào quang kim sắc nhìn có vẻ rất mỏng này được.
Đó không biết là năng lượng gì hình thành, nhưung lại cực kì kiên cứng, hào quang kiên cứng cách trở Đường Tam bên ngoài.
Làm sao bây giờ? Không thể tiến nhập vào trong màn hào quang này được thì không nghi ngờ gì sẽ không cách nào tiến hành truyền thừa của Hải Thần được. Nhưng, Đường Tam sao có thể lấy ra Hải Thần chi tâm đây? Vì cứu hắn, Hải Thần chi tâm đã vỡ nát rồi. Mắt nhìn truyền thừa ở chính trước mắt, vì mất Hải Thần chi tâm, phiền phức của Đường Tam đã đến rồi.
Đường Tam bình tĩnh đứng trên hào quang, cũng không vì đề khó xuất hiện trước mắt mà nản lòng. Hắn rất rõ, ban đầu Hải Thần thần niệm đã chịu cứu mình mà hy sinh Hải Thần chi tâm, vậy thì, truyền thừa trước mắt không phải không có cơ hội. Hơn nữa, vùng hào quang này trên cảm giác tuy kiên cứng, nhưng hắn đơn giản phán đoán một chút, thì hào quang này nhiều nhất cũng chỉ tương đương với phòng ngự cấp thần, mà Đường Tam trên mức độ nhất định, thông qua phương pháp Đại Tu Di chuy cộng thêm lực lượng tự thân hắn, lại đã có lực công kích thần cấp rồi. Có thể là, phá vỡ hào quang này không hẳn là không có khả năng.
Vừa nghĩ, Đường Tam vừa điều chuyển Hải Thần Tam Xoa Kích trong tay, khiến lưỡi kích hướng xuống, song thủ nắm trên cán kích của Hải Thần Tam Xoa Kích, kĩ năng khống chế trọng lượng phóng xuất, làm Hải Thần Tam Xoa Kích trong phút chốc đạt đến trọng lượng một trăm linh ba vạn cân, đồng thời, hắn cũng giải phóng ra vũ hồn Lam Ngân Hoàng của mình. Hồn lực toàn thân đột nhiên đề tụ, Hải Thần chi quang cũng từ chỗ dấu ấn Hải Thần Tam Xoa Kích trên trán mà bắn ra, truyền vào trong Hải Thần Tam Xoa Kích. Hắn đã làm được việc phá vỡ hào quang này, mạnh mẽ định tiến vào Hải Thần thần điện.
← Ch. 491 | Ch. 493 → |