Vay nóng Tinvay

Truyện:Đấu La Đại Lục - Chương 509

Đấu La Đại Lục
Trọn bộ 517 chương
Chương 509: Thái dương Thiên sứ
0.00
(0 votes)


Chương (1-517)

Siêu sale Shopee


Phải biết rằng, Thiên Sứ Thần Trang chính là Thần khí của Thiên Sứ Chi Thần đời trước, tuy rằng sau khi phá hủy vẫn có khả năng phục hồi lại, nhưng đối với bản thân của Thiên Sứ Chi Thần mà nói, cũng là nguyên khí đại thương. Sau khi đánh ra một kích này, thực lực của Thiên Nhận Tuyết cũng bị giảm xuống chín thành, đúng là không thành công thì thành nhân. Hơn nữa, trong vòng ba ngày sau đó, thực lực của nàng cũng chỉ ở trạng thái một thành mà thôi.

Nếu như lúc này, Đường Tam liều lĩnh phóng xuất ra một kích Hải Chi Dương, Thiên Nhận Tuyết lúc này đang toàn lực tập trung vào thân thể hắn, nhất định sẽ chết trong tay Đường Tam. Nhưng mà Đường Tam cũng căn bản không thể nào tránh thoát được một kích liều chết này của Thiên Nhận Tuyết, kết quả cuối cùng cũng là Đồng quy ư tận a.

Thiên Nhận Tuyết chờ đợi lâu như vậy, chính là chờ đợi cơ hội này. Sau khi phát động một kích tấn công này, nàng thậm chí cũng không thể bảo trì trạng thái phi hành của mình, cả người hướng về phía dưới Gia Lăng Quan mà rơi xuống. Nàng đem toàn bộ lực lượng của mình quán nhập vào trong thanh âm, đem thần niệm hoàn toàn bạo mở ra, hướng xuống Gia Lăng Quan hô lớn:

- Toàn quân Võ Hồn Đế Quốc, từ bỏ Gia Lăng Quan, lui về hết.

So sánh với Đường Tam, nàng đương nhiên không thể từ bỏ được Võ Hồn Đế Quốc. Toàn bộ lực lượng của Võ Hồn Đế Quốc, hồn sư quân đoàn... đều đã tổn thất hơn tám phần. Gia Lăng Quan đã không có khả năng cố thủ nữa, nàng nhận thấy đã không còn đủ lực lượng để hóa giải đám khí độc bên dưới. Lúc này nàng chỉ hi vọng, có thể giúp Võ Hồn Đế Quốc giữ lại một đám lực lượng cuối cùng. Trong lòng nàng đã suy nghĩ thông suốt, ngay sau đó, chính mình cũng sẽ bị công kích của Đường Tam hoàn toàn hủy diệt.

Nhưng mà, sự công kích theo như dự đoán của Thiên Nhận Tuyết cũng không có đến, thân thể nàng vẫn là rơi thẳng xuống phía Gia Lăng Quan. Thiên Nhận Tuyết lúc này miễn cưỡng có thể khống chế một chút thân thể của mình. Hắn không có phát động công kích ta, vì sao có thể? Nàng tuyệt đối không tin tưởng Đường Tam có thể tránh được một kích toàn tuyệt mệnh của mình.

Kỳ thật Thiên Nhận Tuyết trong quá trình quần chiến với Đường Tam đã lựa chọn thời cơ tiến hành một kích tuyệt mệnh này rất tốt, một chiêu này của nàng cũng là từ lần trước cảm nhận được từ tuyệt kỹ Đại Tu Di Chùy tạc hoàn của Đường Tam. Nhưng mà, lúc nãy nàng đã bị Đường Tam đánh bị thương, mắt thấy Đường Tam đã xông lên, nàng biết nếu bây giờ không công kích, chỉ sợ mình sẽ không còn cơ hội nào khác nữa. Cho nên nàng mới liều lĩnh phát động tấn công, đem toàn bộ thần lực cùng với năng lượng thần trang hoàn toàn tung ra hết, đem tất cả năng lượng Thái Dương Chân Hỏa ngưng tụ lại, phóng thích ra.

Quả thật, Đường Tam không có khả năng tránh né một kích liều mạng này của Thiên Nhận Tuyết, một lần nữa đối mặt với luồng năng lượng Thái Dương Thiên Sứ, từ hồng chuyển sang vàng kim, độ nóng đạt đến trình độ cực kỳ khủng bố kia, Đường Tam lại nở nụ cười. Cho đến bây giờ, hắn cũng chưa từng chịu đối mặt công kích với Thiên Nhận Tuyết, không phải là bởi vì đề phòng nàng đồng quy ư tận hay sao? Như thế nào lại có thể phạm phải sai lầm lớn như vậy đây?

Thiên Nhận Tuyết vô cùng kinh dị chứng kiến, thân thể Đường Tam trong không trung không ngờ vỡ ra, chính xác hơn mà nói, bộ Hải Thần Thần Trang trên người hắn vỡ ra. Nhưng cũng không phải giống như nàng, đem bộ Thiên Sứ Thần Trang hoàn toàn nổ tung tạo thành năng lượng, mà là từng khối từng khối tách rời ra, sau đó lại gắn lại như cũ, mà thân thể Đường Tam thì lại hóa thành một đạo lam quang nhàn nhạt, sau đó lại trở về bản thể, kết hợp lại với bộ thần trang như cũ.

Một thanh Hải Thần Tam Xoa Kích khác chợt xuất hiện giữa không trung, so với thanh Tam xoa kích cũ còn lớn hơn gấp đôi. Màu lam ban đầu biến mất, lúc này hoàn toàn biến thành một màu vàng trong suốt thuần túy. Đúng vậy, đây mới chân chính là vũ khí Hải Thần, bộ dáng nguyên thủy của Hoàng Kim Tam Xoa Kích.

- Nhân kích hợp nhất, Đẩu Chuyển Tinh Di.

Thức cuối cùng của Hoàng Kim Thập Tam Kích phát động.

Một luồng kim quang oánh nhuận như ngọc đột nhiên từ thanh chủ nhận của Hoàng Kim Tam Xoa Kích chợt tuôn trào ra. Chỉ thấy nó trong không trung đột nhiên hướng về phía Thái Dương Thiên Sứ phóng tới. Ngay khi nó hoàn toàn bao phủ luồng năng lượng nóng cháy của Thái Dương Thiên Sứ bên trong, thanh Hoàng Kim Tam Xoa Kích đột nhiên xoay một vòng, một vòng, lại một vòng, hoàn thành ba vòng, rồi lại chỉ thẳng lên trên cao.

Luồng năng lượng Thái Dương Thiên Sứ bị một luồng kim quang kì dị bao phủ bên trong, bị áp súc thành một đoàn năng lượng, trong nhát mắt bị quăng lên, hướng lên chỗ cao trong không trung mà bay lên.

Ngay sau đó, xa xa trên trời cao, một tầng quang mang màu đỏ kim trong nháy mắt bạo nổ, làm cho cả không trung đều biến sắc.

Oanh—

Thân thể của Thiên Nhận Tuyết nặng nề đập mạnh lên mặt tường thành. Ngay thời điểm nàng rơi xuống cũng làm cho cường giả song phương phải chú ý, không biết tình huống cụ thể là như thế nào. Đường Hạo quyết định thật nhanh, truyền mệnh lệnh lui lại. Dù sao cục diện cũng đã không thể thay đổi, không nhất thiết phải liều mạng với đối thủ.

Cường giả song phương trong tiếng gần rú kịch liệt đồng thời tách ra. Đám cường giả của Thiên Đấu Đế Quốc đồng thời lui hết xuống khỏi Gia Lăng Quan.

Rơi xuống từ độ cao vạn thước, đó là lực lượng khủng bố đến mức nào. Ngay trước khi Thiên Nhận Tuyết còn chưa rơi xuống, Kim Ngạc Đấu La đã nhìn thấy nàng không còn mặc Thiên Sứ Thần Trang nữa. Toàn thân Thiên Nhận Tuyết lúc này bị bao phủ trong quang mang màu đỏ kia, đã sớm không thể khống chế được thân thể mình nữa rồi. Vị Nhị cung phụng này đã cống hiến cả đời cho Võ Hồn Điện, thời khắc này đây, chỉ thấy hắn mạnh mẽ đánh lên ngực mình một cái, cả người trong nháy mắt bành trướng lên, làm da biến thành đỏ như máu, một tiếng nổ ầm vang, cả thân người đã hoàn toàn nổ tung.

May mắn là Đường Hạo đã sớm hạ lệnh rút lui, lúc này mới không có bị vị đỉnh phong đấu la tự bạo mà ảnh hưởng đến quân lính. Một mảnh huyết vụ thật lớn bạo mở trong không trung, Thiên Nhận Tuyết chỉ cảm thấy thân thể mình được một cỗ năng lượng nâng lên một chút, sau đó mới va chạm vào đầu tường. Tuy rằng đã được Kim Ngạc Đấu La hi sinh thân mình đỡ cho nàng một chút, nhưng mà một cú va chạm này, cũng làm cho tường thành Gia Lăng Quan cũng bị vỡ ra một cái lỗ thật to.

Thiên Nhận Tuyết dù sao cũng là thần, tại thời điểm này đây, sau khi được Kim Ngạc Đấu La nâng lên một chút, cũng giúp nàng rơi chậm lại nhiều. Sự va chạm kịch liệt này đối với nàng mà nói, cũng không tính là cái gì. Sự bi phẫn mãnh liệt tràn ngập trong lòng. Ý nghĩ liều chết trong lòng nàng chợt biến mất, nàng nhớ lại sự hi sinh của Kim Ngạc Đấu La, bản thân mình không thể chết uổng phí như vậy.

Nàng đột nhiên nhảy vọt lên, hô lớn:

- Rút lui.

Lúc này sáu đại cung phụng, đã bị đánh chết chỉ còn có bốn vị, cường giả cấp bậc Phong Hào Đấu La cũng mới vừa bị đánh chết thêm hai vị nữa, chỉ còn lại sáu vị. Mấy vị cung phụng nhanh chóng tụ tập lại xung quanh Thiên Nhận Tuyết, hướng về phía trong thành Gia Lăng Quan mà phóng vào. Thanh âm rút lui cũng nhanh chóng tràn ngập khắp Gia Lăng Quan.

Ở trên không trung, thanh Hoàng Kim Tam Xoa Kích chợt tách ra, Đường Tam khôi phục lại thân hình, một chút mệt mỏi tái nhợt chợt nháng lên trên mặt hắn. Tuy rằng hắn đã sớm chuẩn bị tốt một thức cuối cùng trong Hoàng Kim Thập Tam thức để hóa giải một kích tuyệt mệnh của Thiên Nhận Tuyết, nhưng năng lượng tiêu hao của bản thân cũng tương đương không nhỏ. Hải Thần tám cánh sau lưng đã hoàn toàn biến thành màu lam, điên cuồng hấp thu lực lượng đến từ đại hải.

Điều chỉnh lại một chút thần lực của mình, thân thể Đường Tam lúc này mới hướng phía Gia Lăng Quan phóng xuống. Bằng vào Tử Cực Ma Đồng của hắn, vừa kịp lúc chứng kiến cảnh Thiên Nhận Tuyết cùng với đám cường giả Võ Hồn Đế Quốc nhanh chóng rút lui.

Muốn đi dễ dàng như vậy sao? Đường Tam hừ lạnh một tiếng. Tuy rằng hiện tại thần lực trong cơ thể cũng đã tiêu hao không ít, nhưng tốc độ khôi phục của hắn cũng nhanh vô cùng. Thanh Hải Thần Tam Xoa Kích trong tay vung lên, một thức Nghìn Năm Không Du đã phát động.

Cảm nhận được lực áp bách khổng lồ chợt từ sau lưng truyền đến, Thiên Nhận Tuyết nghiến răng, dưới sự chiếu rọi của Thái Dương, thần lực bản thân nàng cũng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì được có một thành mà thôi, nàng rất rõ ràng, nếu tại thời điểm này Đường Tam đuổi giết tới, nàng căn bản không có khả năng chạy trốn được.

Đúng lúc này, lực lượng súc tích nhiều năm của Võ Hồn Điện đã bày ra hiệu quả. Hai vị Tứ cung phụng, Ngũ cung phụng đồng thời gầm lên một tiếng giận dữ, đồng thời quay người lại. Võ hồn hai người trong nháy mắt bạo mở, tất cả năng lượng lập tức lan tràn trong không trung, một đoàn huyết vụ nổ tung, ầm vang.

Luồng quang mang kim sắc, đại biểu cho lực lượng khủng bố của một thức Ngàn Năm Không Du cơ hồ trong nháy mắt đã thôn phệ luồng năng lượng do hai gã cung phụng bạo thể mà phóng thích ra. Nhưng mà, bọn họ hi sinh cũng cấp cho Thiên Nhận Tuyết một khoảng thời gian để thoát đi.

Uy lực của Ngàn Năm Không Du đương nhiên cũng không phải dễ dàng hóa giải như vậy. Trong số sáu gã Phong Hào Đấu La đang chạy đi, cũng có ba gã bị cuốn vào trong đó, trực tiếp nổ tung thàng một đoàn huyết vụ. Trong số đám cường giả đang đào tẩu kia, chỉ vì một kích này, mười gã cấp bậc Phong Hào Đấu La đã tổn thất mất một nửa.

Bất quá, lúc này Đường Tam cũng không có tiếp tục truy kích. Lúc này, nếu hắn tiếp tục công kích Thiên Nhận Tuyết, nàng ta nhất định sẽ không có cơ hội nào khác, ngoại trừ tử vong, nàng căn bản không có cơ hội có khả năng khác. Nhưng mà, ngay khi phát động ra một kích Ngàn Năm Không Du, Đường Tam đã chứng kiến rõ ràng, trong Gia Lăng Quan, lúc này đã có hơn một phần ba phạm vi đã bị khí vụ màu xanh biếc bao trùm. Cứ mỗi một khắc, lại có thêm hàng vạn sinh mạng ngã xuống trong làm khí vụ kia.

Rút lui? Trong Gia Lăng Quan lúc này có chừng hơn năm mươi vạn người, làm sao có thể nói lui là lui ra hết ngay được? Mắt thấy từng cỗ thi thể đang không ngừng ngã xuống trong làn khói độc, thậm chí làn độc vụ còn bắt đầu lan tràn ra ngoài thành, Đường Tam không khỏi âm thầm than một tiếng, Thiên Nhận Tuyết, để cho ngươi sống lâu thêm một chút nữa đi.

Theo như Đường Tam phán đoán, Võ Hồn Đế Quốc đã không còn cơ hội trở mình nữa rồi. Thiên Nhận Tuyết đã bị mình đánh bị thương nặng, Thiên Sứ Thần Trang trong khoảng thời gian ngắn tuyệt đối không thể phục hồi lại. Với trạng thái hiện thời của nàng ta, thần niệm của nàng nhất định không thể tránh được sự dò xét của mình. Đầu tiên nên giải quyết nguy cơ kịch độc trước mắt này rồi hãy truy sát nàng cũng không muộn.

Chính vì thiện niệm trong lòng cùng với khả năng phân tích toàn cụ đã làm Đường Tam tạm thời buông ta sự truy sát Thiên Nhận Tuyết, nhưng hắn không thể nào ngờ được rằng, chính vì một tia thiện niệm nhất thời này, về sau đã gây cho hắn nguy cơ rất lớn.

Khống chế thân thể mình phiêu phù một chút trên tường thành Gia Lăng Quan, Đường Tam có chút bất đắc dĩ liếc mắt về phía Độc Cô Bác, lúc này đã lui về phía ngoại thành, thần sắc đã dại ra. Lão quái vật a lão quái vật, không ngờ người quyết định thắng bại của tràng chiến tranh này lại chính là lão. Chỉ sợ là ngay cả ngươi cũng không có nghĩ đến cục diện như thế này a. Về phần tàn cục, để ta đây thay ngươi thu thập đi.

Thân thể phiêu phù trong không trung, toàn thân phát ra quang mang màu lam trong suốt, Đường Tam lập tức trở thành tiêu điểm trên toàn bộ chiến trường. Nhất là đối với đại quân của Thiên Đấu Đế Quốc, bọn họ rõ ràng chứng kiến Thiên Nhận Tuyết giống như ngọn lửa lưu tinh rơi xuống, đập vào bờ tường của Gia Lăng Quan, còn Đường Tam thì lại nhẹ nhàng bay xuống. Điều này thôi đã đủ để nói lên kết quả trận thần chiến trên không trung rồi.

Tuy rằng đám khói độc xanh biếc kia đang từ trong Gia Lăng Quan lan tràn ra, nhưng trăm vạn hùng binh Thiên Đấu Đế Quốc lúc này giống như là đám tín đồ cuồng tín hướng về phía Đường Tam điên cuồng hưng phấn hò hét. Trong mắt bọn họ, tựa hồ như không có gì mà Đường Tam không thể giải quyết được. Loại sùng bái điên cuồng này thậm chí là ngay cả Hoàng đế Đế quốc Tuyết Băng cũng có cảm giác như vậy, huống chi là đám binh lính thông thường.

- Hải — Thần — vạn — tuế —. Hải — Thần — vạn — tuế —

Hiện tại đã biết, kết quả trận chiến này đã quyết định, Võ Hồn Đế Quốc đã không còn lực lượng gì phản kháng. Tuy rằng không thể nói là không có hao phí chút nhân lực nào, nhưng mà toàn bộ đại quân của Thiên Đấu Đế Quốc cũng không có chân chính gia nhậphết trong chiến trường, trận chiến này cũng đã kết thúc. Mỗi người cũng chỉ có một sinh mệnh, có thể không hề nguy hiểm mà giành được thắng lợi, có ai không hưng phấn đâu chứ?

Khối bảo thạch hình thoi chính giữa Hải Thần Tam Xoa Khôi sáng lên, nó lóe sáng giống như là truyền đến lực lượng từ đại hải cho Đường Tam vậy. Hải Thần Chi Tâm trên Hải Thần Tam Xoa Kích cùng với khỏa bảo thạch ẩn chứa lốc xoáy trên bộ khải giáp của Đường Tam cũng đồng dạng lóe sáng lên.

Khi Đường Tam đem thanh Hải Thần Tam Xoa Kích giơ thẳng lên trên đầu, ba khỏa bảo thạch phát quang mang trong không trung hình thành một đường sáng thẳng tắp. Quang mang màu lam mênh mông mãnh liệt lấy thân thể hắn làm trung tâm rất nhanh ngưng tụ lại thành một cái lốc xoáy màu lam lớn, đường kính hơn trăm mét, phóng thẳng lên cao.

Không trung khi nãy vẫn còn là mặt trời tươi sáng, trong nhất thời trở nên tối lại một chút, mắt thường có thể chứng kiến rõ ràng được, từng phiến từng phiến mây đen không ngừng ngưng tụ lại trên Gia Lăng Quan, không khí cũng nhất thời tràn ngập lực áp bách.

Từng giọt từng giọt mưa từ trên trời rơi xuống, lúc mới bắt đầu, chỉ là rải rác, nhưng rất nhanh đã biến thành một trận mưa tầm tả. Ầm ầm đánh sâu vào trong Gia Lăng Quan.

Cái này gọi là tàn nhẫn, vô tình. Độc tố Bích Lân Xà Hoàng tuy rằng rất mãnh liệt, nhưng dưới trận mưa tầm tả, khí vụ màu xanh biếc dần dần bị nhạt đi, từ từ biến mất trong làn mưa. Một tầng quang mang màu lam mênh một từ trên trời giáng xuống, bao phủ cả toàn Gia Lăng Quan. Thanh âm bình thản, tràn ngập uy nghiêm của Đường Tam vang lên:

- Quân lính Võ Hồn Đế Quốc trong Gia Lăng Quan nghe đây, lập tức đầu hàng sẽ tha không giết. Nếu ngoan cố chống lại, giết chết không tha. Nếu bỏ trốn, giết chết không tha.

Không ai dám hoài nghi lời nói của Đường Tam. Lúc này, đám tướng sĩ của Võ Hồn Đế Quốc chưa thoát khỏi Gia Lăng Quan cũng không ai có thể rời đi nữa, luồng thủy mạc màu lam đã hoàn toàn bao phủ bên ngoài tường thành, bịt kín đường lui của bọn họ. Kịch độc lúc trước bên phía Thiên Đấu Đế Quốc đại quân phát tán đã mang đến cho bọn họ khủng hoảng quá lớn, ai lại dám tiếp cận màn thủy mạc đó cơ chứ? Huống chi, chạy ra khỏi được Gia Lăng Quan thì sao đây, bên ngoài là trăm vạn hùng binh của Thiên Đấu Đế Quốc a.

Nói xong câu đó, Đường Tam cầm thanh Hải Thần Tam Xoa Kích chỉ xuống phía ưới một chút, nước mưa thấm đẫm chất kịch động kia cũng không có chảy tới phía đám tướng lĩnh thủ thành, mà chảy ra hào nước bảo vệ bên ngoài thành. Sau này, nếu Đường Tam muốn toàn bộ tiêu diệt đám quân thủ thành mà không làm tổn thương gì đến đám Thiên Đấu Đế Quốc đại quân bên ngoài là chuyện hết sức dễ dàng. Hắn chỉ cần đem đám nước kịch độc đó đổ vào trong Gia Lăng Quan, như vậy không cần Thiên Đấu Đế Quốc đại quân phát động công kích, Gia Lăng Quan cũng sẽ biến thành một tòa tử thành.

Độc tố Bích Lân Xà Hoàng độc quả thật đáng sợ, bất cứ sinh vật gì trúng độc chết đi, thân thể bọn họ đều biến thành kịch độc, ngay cả xương cốt cũng bị ăn mòn, không còn lại gì. Trận mưa to này không ngừng tẩy rửa, không ngờ ngay cả một cỗ thi thể cũng không còn sót lại, đủ biết trình độ khủng bố đến mức nào.

Dưới tác động của Hải Thần thần lực, trận mưa kia tiến hành tẩy rửa từng ngóc ngách của tường thành Gia Lăng Quan. Kịch độc sợ nước, đây cũng là chuyện đương nhiên. Sau khi tẩy rửa xong kịch độc trong thành, nước mưa toàn bộ tập trung về hào nước bảo vệ ngoài thành, hào nước lúc này cũng đã tràn ngập kịch độc của Bích Lân Xà Hoàng.

Mắt thấy đám mưa đã tẩy rửa hoàn toàn sạch sẽ trong thành, Đường Tam lại vung tay trái lên, một đạo lam quang nhất thời phóng xuất lên không trung, đám mây đen bị đạo la, quang này mở ra một lỗ trống lớn. Ánh mặt trời ấm áp lại một lần nữa chiếu khắp mặt đất, hơn nữa, lỗ hổng kia không ngừng mở rộng ra, ánh mặt trời ấm áp lại một lần nữa chiếu rọi xuống đám tướng sĩ song phương. Mà đám nước mưa tẩy rửa trong thành cũng không còn lại giọt nào, toàn bộ đều chảy hết ra hào nước rộng lớn bên ngoài thành.

Nước bên dưới hào nước đã hoàn toàn biến thành màu xanh biếc, làm mọi người e sợ. Ai cũng biết, hào nước này đã biến thành một cái Tử Vong Chi Hà (Sông chết chóc).

Hành động của Đường Tam đến đây đương nhiên cũng không có ngưng hẳn, quang mang trên Hải Thần Tam Xoa Kích lại lần nữa phát sáng. Nhất thời, nước bên trong hào nước giống như là một cột sóng biển khổng lồ, phóng thẳng lên cao. Dòng nước cuộn tròn giống như dải ngân hà vậy, hướng về phía không trung bay lên, quay tròn xung quanh Đường Tam.

Dòng nước khổng lồ không ngừng quay chung quanh Đường Tam, làm thành một cái vòng tròn thật lớn. Mà trong toàn bộ hào nước bảo vệ xung quanh tường thành, ngay cả một giọt nước cũng không còn lưu lại. Tất cả đều bị cuốn theo dòng nước đó đưa lên không trung.

Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, một vầng thủy quang thật lớn không ngừng quay tròn xung quanh thân thể Đường Tam. Một màn kỳ dị này làm cho đám tướng sĩ song phương nhìn xem đến ngay người. Thần tích, đúng vậy, đây chính là thần tích a!

Vừa kịch liệt xoay tròn, một dòng nước màu lam bắt đầu từ trên vòng tròn nước kia bắt đầu tách ra. Cơn mưa vừa rồi đều là những thủy nguyên tố tinh thuần, hóa thành mưa phùn rơi xuống mặt đất, hấp thu đi đám độc khí đang lan tràn trong không trung. Lúc này, Đường Tam dùng thần lực tách ra một dòng nước xanh biếc từ trong đám nước kia. Dòng nước xanh biếc càng ngày càng đậm hơn, bắt đầu từ màu xanh ngọc bích đã dần dần chuyển sang màu xanh mặc lục. Không cần phải nói, đây chính là do kịch độc Bích Lân Xà Hoàng, thứ đã mang đi ngàn vạn sinh mệnh, áp súc lại mà thành.

Khi luồng thủy mang kia đã thu nhỏ lại vài lần, màu sắc đã hoàn toàn chuyển lại thành màu nước trong suốt, Đường Tam nâng tay trái lên, búng lên thanh chủ nhận của Hải Thần Tam Xoa Kích một cái.

Đinh—, một âm thanh giòn tan vang lên, thanh thúy vang vọng khắp chiến trường, một đốm lửa màu vàng bộc phát, bay thẳng về phía dòng nước màu xanh biếc kịch độc kia.

Oanh—, dòng nước xanh biết lập tức hóa thành một vòng lửa thật lớn, dưới sự dẫn đạo của Hải Thần Tam Xoa Kích, hướng lên trời cao bay lên. Tất cả các kịch độc, đều đã bị luồng lửa kia kịch liệt thiêu đốt, sau đó lặng yên biến mất.

Không biết ai là người đầu tiên hoan hô, Thiên Đấu Đế Quốc đại quân cũng giống như là đống rơm bị lửa châm, tiếng hoan hô, nhảy nhót nhanh chóng lan tràn ra khắp cả bình nguyên mênh mông.

Tiếng hoan hô đồng dạng không ngờ cũng từ trong Gia Lăng Quan vang ra. Đám Gia Lăng Quan tướng sĩ, thậm chí là những hồn sư còn sót lại của Võ Hồn Điện không ngờ cũng vì đám kịch độc biến mất mà kịch liệt hoan hô. Phần lớn bọn họ đều là người thường, cũng không phải là tín đồ trung thành của Võ Hồn Điện, bọn họ cũng không có tín ngưỡng cuồng tín. Đối với bọn họ, tính mạng mới là thứ đáng quý nhất. Đối với những lời nói khi nãy của Đường Tam, bọn họ là tin tưởng tuyệt đối. Đó chính là thần a! Thần còn có thể lừa gạt bọn họ hay sao? Hắn nói là không giết chúng ta, vì cái gì mà còn liều mạng chiến đấu? Cùng với thần chiến đấu, không phải là tìm đường tự sát hay sao?

Tuy rằng Thiên Nhận Tuyết cũng là thần, nhưng ấn tượng của nàng ta trong lòng tướng sĩ Võ Hồn Đế Quốc cũng là hết sức ngắn ngủi, cái này chính là thắng làm vua, thua làm giặc. Tại thời điểm nàng đại bại, tôn nghiêm của nàng trong lòng các tướng sĩ cũng đã rót mất. Mà Đường Tam dựa vào Hải Thần Thần lực kia đã hoàn toàn tẩy rữa được mảnh tử vực bị bao phủ bởi khí vụ Bích Lân Xà Hoàng kia. Vô tình, hình tượng thần thánh của Đường Tam cũng đã khắc sâu trong lòng của bọn họ. Lúc này đây, bọn họ làm sao còn có một tia ý niệm chiến đấu nào nữa đâu?

Leng keng, binh khí đầu tiên đã bị vứt xuống, thanh âm kia đồng dạng nhanh chóng lan truyền khắp trên chiến trường. Đám binh lính Võ Hồn Đế Quốc bắt đầu buông vũ khí trong tay bọn họ, quỳ rạp xuống đất, âm thanh đầu hàng liên tiếp vang lên.

Đường Tam gật đầu vừa lòng, hướng về phía đại quân của Thiên Đấu Đế Quốc nói:

- Bệ hạ, Gia Lăng Quan ta giao lại cho ngài, hiện tại ta phải truy sát Thiên Nhận Tuyết, cắt đi hoàn hoàn tia hi vọng cuối cùng của Võ Hồn Đế Quốc.

Tuyết Băng cao giọng đáp lại:

- "Kính tiễn sư phụ, ta xin ở trong Gia Lăng Quan đợi tin tức tốt của ngài.

Đối mặt với Đường Tam, hắn thậm chí còn không có tự xưng là "Trẫm". Chẳng bao lâu trước, hắn gọi hai tiếng "sư phụ" còn có chút gượng gạo, phần lớn chính là vì muốn mượn lực lượng của Đường Tam mà thôi. Nhưng thời khắc này đây, khi hắn kêu lên hai chữ "sư phụ", trong lòng chỉ có ngập tràn cảm giác vinh quang vô tận. Có sư phụ là thần, cho dù bản thân hắn là một vị đế vương, cũng đồng dạng là vinh quang cao nhất trong lòng của Tuyết Băng a!

Lam quang hống như lưu tinh bình thường chợt lóe lên, mang theo một chuỗi tàn ảnh dài phóng thẳng về phía xa xa. Sau khi thân thể Đường Tam hoàn toàn biến mất, mãi đến hơn mười lần hô hấp sau, luồng lam quang kia mới dần dần tam biến đi. Trên mặt Tuyết Băng biểu lộ niềm tự hào trước giờ chưa từng có, chỉ thẳng Thiên Tử Kiếm lên trên trời:

- Truyền mệnh lệnh của trẫm, thẳng tiến vào Gia Lăng Quan, cẩn tuân chỉ dụ của Hải Thần đại nhân, kẻ nào hàng thì tha chết, có gan phản kháng, giết không tha.

Cùng với mệnh lệnh của Tuyết Băng, đám đại quân Thiên Đấu Đế Quốc sớm đã súc thế nhanh chóng bước thẳng về phía Gia Lăng Quan. Lúc này đây, bọn họ đã không còn gặp phải bất cứ sự phản kháng nào. Tràng chiến tranh này, với sự toàn thắng của Thiên Đấu Đế Quốc mà hoàn hoàn chấm dứt.

Không để ý đến đám đại quân đã tiến vào thành nữa, sau khi Đường Tam xử lý xong kịch độc của Bích Lân Xà Hoàng, đã ngay lập tức hướng về phía thần niệm của mình gài trên người Thiên Nhận Tuyết mà đuổi theo. Vừa rồi khi hắn xử lý kịch độc, ước chừng tốn khoảng thời gian nửa canh giờ, tuy rằng hiện tại Thiên Nhận Tuyết đã bị thương nặng, thực lực còn lại không đầy một thành, nhưng có một khoảng thời gian rảnh rỗi lâu như vậy, cũng đủ để cho nàng chạy đi một quãng rất xa. Đường Tam không hi vọng để lại cho Võ Hồn Đế Quốc cơ hội hồi phục nào. Nột khi để cho Thiên Nhận Tuyết khôi phục lại thực lực, sẽ là vô cùng phiền toái. Dù sao, nàng cũng là một cường giả thần cấp, nếu như nàng không còn kiên trì được tín niệm của mình, lấy phương thức du kích không ngừng quấy rầy đại quân của Thiên Đấu Đế Quốc, sẽ trở thành uy hiếp rất lớn. Phải thừa dịp nhân cơ hội này hoàn toàn hủy diệt đi mối uy hiếp kia, trận chiến tranh mới chân chính xem là đạt được thắng lợi, Võ Hồn Đế Quốc cũng hoàn toàn mất đi mồi lửa hi vọng cuối cùng. Về phần Bỉ Bỉ Đông đã trở về Võ Hồn Thành, Đường Tam căn bản là không để vào mắt.

Rất nhanh, Đường Tam đã nhìn thấy đám tướng sĩ của Võ Hồn Đế Quốc, khi nãy đã chạy thoát khỏi Gia Lăng Quan, lúc này giống như chó nhà có tang, không ngừng hướng về phía Võ Hồn Thành chạy đi. Bọn họ sau khi chạy ra khỏi Gia Lăng Quan, với tình trạng của mình, bọn họ không thể chạy xa. Mà trên thực tế, những người có thể chạy thoát, còn không đến một phần năm tổng số quân lính trú đóng tại Gia Lăng Quan lúc trước. Số lượng hồn sư lại ít đến đáng thương, tổng số cũng không đến hai ngàn người. Kịch độc Bích Lân Xà Hoàng của Độc Cô Bác có hiệu quả hết sức khủng bố, làm cho đám hồn sư quân đoàn của Võ Hồn Đế Quốc kinh sợ đến mức nằm mơ cũng bị ác mộng.

Nhưng mà, ngay khi Đường Tam đuổi kịp đám quân sĩ Võ Hồn Đế Quốc đang hốt hoảng chạy trốn kia, sắc mặt hắn đã trở nên cực kỳ khó coi. Bởi vì ngay tại thời khắc này, hắn đột nhiên mất hẳn sự cảm ứng đối với Thiên Nhận Tuyết.

Lúc trước mặc dù hắn tạm thời buông tha cho Thiên Nhận Tuyết, để nàng đào tẩu, tiến hành xử lý đám kịch độc trong thành, nhưng hắn vẫn còn đem một tia thần niệm gắn lên trên người nàng. Hắn tin tưởng rằng, với thực lực hiện tại của Thiên Nhận Tuyết, bất luận là tốc độ hay là thần niệm, cũng hoàn toàn không thể nào chống lại mình. Kết cục cuối cùng tự nhiên cũng không có thay đổi gì.

Không ngờ ngay lúc này, thần niệm trên người Thiên Nhận Tuyết không hề báo trước đột nhiên biến mất, giống như là nàng vừa mới rời khỏi thế giới này vậy. Tình huống như vậy Đường Tam như thế nào cũng không muốn xảy ra. Hắn có chút không tin tưởng, lập tức gia tăng thần niệm của mình, tiến hành tìm kiếm, Hải Thần thần niệm khổng lồ từ trên khỏa bảo thạch hình thoi trên Hải Thần Tam Xoa Khôi phóng xuất ra, quét ra khắp nơi xung quanh tiến hành tìm kiếm. Nhưng mà, không như hắn mong muốn, hắn có thể cảm nhận được mỗi cỗ hơi thở của từng tướng sĩ cùng với hồn sư Võ Hồn Đế Quốc đang đào tẩu kia, nhưng lại không hề cảm nhận được chút gì hơi thở của Thiên Nhận Tuyết. Đồng dạng biến mất, còn có hơi thở của năm tên cường giả Phong Hào Đấu La đi chung với Thiên Nhận Tuyết. Nếu nói là mất đi tung tích của Thiên Nhận Tuyết còn có chút đạo lý, có thể là nàng đối với thần niệm bản thân có năng lực khống chế đặc thù gì đó. Nhưng mà, mấy tên Phong Hào Đấu La kia lại không thể quét không ra được. Trong lòng Đường Tam không ngờ lại có cảm giác như vừa thả hổ về rừng vậy.

Hắn đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha như vậy, dùng tốc độ cao nhất triển khai thân mình, phát ra thần niệm bao phủ khắp nơi trong phạm vi ngàn dặm xung quanh, tìm kiếm tung tích của Thiên Nhận Tuyết.

Về phần đám binh lính Võ Hồn Đế Quốc vừa chạy ra khỏi Gia Lăng Quan, Đường Tam tự nhiên sẽ không đối phó với bọn họ. Tới cấp bậc của hắn rồi, tự nhiên không có khả năng vì đám nhân loại bình thường kia mà tạo thành sát nghiệp. Trong lòng Đường Tam, trận chiến tranh này đã chấm dứt rồi. Hắn chỉ là không hi vọng Thiên Nhận Tuyết trong tương lai trở thành phiền toái của Thiên Đấu Đế Quốc mà thôi. Mà trên thực tế, cho dù Thiên Nhận Tuyết có khôi phục lại thực lực, cũng vĩnh viễn không thể trở thành đối thủ của hắn.

Đường Tam tiến hành truy tìm suốt một canh giờ, một canh giờ đối với một vị thần mà nói, đã là một khoảng thời gian dài. Đã qua một khoảng thời gian như thế mà không tìm đạt được kết quả gì, Đường Tam biết, chính mình sợ rằng không có khả năng tìm được tung tích của Thiên Nhận Tuyết.

Mang theo chút tâm tình buồn bực, hắn lúc này mới miễn cưỡng quay lại Gia Lăng Quan. Bất luận nói như thế nào, hôm nay cũng đã đại thắng, Võ Hồn Đế Quốc đã mất đi chỗ phòng ngự căn bản nhất. Hồi chiến tranh sau này sẽ trở nên đơn giản hơn nhiều. Nếu nàng còn muốn để cho Võ Hồn Đế Quốc còn có cơ hội nào đó, sau này hắn nhất định xuất hiện trong chiến trường. Mình đã có thể đánh bại nàng ta một lần, nhất định có thể đáng bại nàng ta một lần nữa.

Ngay khi Đường Tam trở về đến Gia Lăng Quan, đại quân Thiên Đấu Đế Quốc đã hoàn toàn tiếp quản chỗ trọng yếu nhất của Võ Hồn Đế Quốc này. Gia Lăng Quan quả thật là một tòa hùng quan, trăm vạn đại quân đã có hơn năm mươi vạn người tiến vào trong quan nhưng cũng không có cảm giác chật chội. Đám binh lính cùng với hồn sư đầu hàng cũng bị tạm thời giam lại, tịch thu vũ khí. Dựa theo lời hứa lúc trước của Đường Tam, ai đầu hàng đều được tha mạng, những ai có chút gan phản kháng cũng lập tức bị đại quân Thiên Đấu Đế Quốc lập tức bao vây lại. Trong Gia Lăng Quan tràn ngập tiếng hô hào, nhảy nhót của đám Thiên Đấu Đế Quốc đại quân. Cho dù là binh sĩ bình thường nhất cũng biết rõ, tuy rằng bọn họ chỉ vừa công hãm một tòa thành quan trọng của Võ Hồn Đế Quốc mà thôi, nhưng mà chiến thắng này cũng đại biểu cho hồi chiến tranh này sắp chấm dứt.

Lúc Đường Tam quay lại, vì muốn tránh khỏi cho đám tướng sĩ kích động quá phận cùng với nhiệt tình quá mức, trước khi hắn vào thành đã lặng lẽ thu hồi bộ Hải Thần Thần Trang, thay đổi một bộ quần áo bình thường rồi mới tiến vào. Bằng vào thần niệm dẫn đường, hắn rất nhanh chóng tìm đến được phủ nguyên soái bên trong Gia Lăng Quan. Lúc này, tất cả đám tướng lãnh trọng yếu cùng với hồn sư cường giả của Thiên Đấu Đế Quốc cũng đã tụ tập hết tại nơi này.

Tiến vào nguyên soái phủ, Đường Tam lập tức cảm nhận được một cỗ cảm xúc hưng phấn mãnh liệt. Dùng Hải Thần Thần lực che dấu mình, hắn thoải mái ẩn tàng thân mình. Chỉ cần hắn không muốn, ai cũng không thể nhìn thấy được hắn. Đây chính là năng lực ẩn thân cường hãn nhất của Hải Thần Chi Tâm trước đây. Trừ khi là thần niệm thần cấp, nếu không hắn cũng giống như là không hề tồn tại trên thế giới này vậy.

Trong Nghị sự đại sảnh của nguyên soái phủ Gia Lăng Quan, lúc này Tuyết Băng đã ngồi ở chủ vị cao nhất, nụ cười trên mặt vị Hoàng đế bệ hạ của Thiên Đấu Đế Quốc này từ khi Đường Tam xuất hiện trên chiến trường cho đến bây giờ tựa hồ như chưa từng biến mất vậy. Lúc này Qua Long Nguyên soái cũng không có ngồi bên cạnh hắn, mà đang ở ngoài chủ trì trăm vạn đại quân ổn định Gia Lăng Quan, tiến hành toàn diện khống chế. Mà nhiệm vụ của đám hồn sư cũng đã hoàn thành, đám công thần của trận chiến: Sử Lai Khắc lục quái, Đường Hạo, Đường Khiếu, Đại Sư, Phất Lan Đức, Độc Đấu La lúc này cũng đều tụ tập ở nơi này.

- Độc Cô tiền bối, một trận chiến ngày hôm nay ngài đã khổ cực nhiều rồi a! Kịch độc của ngài, làm cho thương vong của quân ta cũng giảm xuống rất nhiều, cũng trực tiếp làm tan rã sĩ khí của đối thủ. Luận công lao, ngoại trừ sư phụ ra, công ngài hẳn là cao nhất.

Tuyết Băng tận đáy lòng hướng về Độc Cô Bác nói, bọn họ ai cũng biết, Đường Tam hiện tại là cường giả thần cấp, tự nhiên sẽ không coi trọng công lao gì. Mà trên thực tế, tác dụng của Độc Cô Bác đối với trận chiến này quả thật không nhỏ hơn Đường Tam chút nào.

Độc Cô Bác cười khổ nói:

- Bệ hạ, lão phu thật sự là quý quá không dám nhận. Có thể thả không thể thu, thiếu chút nữa đã gây thành đại họa. May mắn là Đường Tam có thể đem đám kịch độc này xử lý, nếu không mà nói, ta chỉ sợ sẽ trở thành tội nhân thiên cổ.

Đường Hạo ha ha cười, nói:

- Tội nhân thiên cổ có thể không đúng, nhưng danh hiệu đồ tể thì ngươi trốn không thoát. Kỳ thật cũng không có gì, cùng lắm là sẽ độc chết hết người của Võ Hồn Đế Quốc mà thôi. Chúng ta chỉ cần rút quân, tùy ý để ngươi từ từ đem đám khí độc kia xử lý. Gia Lăng Quan cũng sẽ đồng dạng vào tay, chẳng qua thời gian sẽ kéo dài hơn một chút mà thôi.

Những lời của Đường Hạo vừa nói ra, sắc mặt của đám người ở đây đã có chút tái nhợt. Lúc ấy trong Gia Lăng Quan có hơn mấy chục vạn người của Võ Hồn Đế Quốc a! Nhưng Đại Sư đang ngồi cạnh bên Đường Hạo lại gật gật đầu, không chút nào che dấu vẻ đồng ý của mình đối với lời nói của Đường Hạo. Nếu nói về oán niệm đối với Võ Hồn Đế Quốc, Đại Sư cùng với Đường Hạo tuyệt đối là sâu nặng nhất. Bởi vì Võ Hồn Điện mà năm đó, Đường Hạo có nhà mà không thể về, thậm chí ngay cả lần cuối cùng nhìn mặt phụ thân cũng không được, vợ hiền lại vì hắn mà tiến hành hiến tế, nỗi thống khổ cùng với oán hận suốt hai mươi mấy năm qua cũng không thể dễ dàng gạt bỏ. Cho dù là đem toàn bộ Võ Hồn Đế Quốc giết hết không còn một mạng nào, Đường Hạo cũng tuyệt đối không biến sắc mặt. Đại Sư cũng đồng dạng như vậy, gia tộc Lam Điện Bá Vương Long trực tiếp bị diệt tộc, hắn hận là không thể ngay lập tức đem Võ Hồn Đế Quốc hoàn toàn giết chết hết.

Nghe những lời Đường Hạo nói, sắc mặt Độc Cô Bác nhất thời vui lên một chút, cười gượng một tiếng, nói:

- Hạo Thiên Đấu La, cái này có thể nói là sát khí ngập trời đó! Loại sự tình này cũng là lần đầu tiên ta làm ra. Ta cũng không nghĩ rằng lại sinh ra hiệu quả khủng bố đến như vậy. Độc của ta từ nay về sau sẽ không bao giờ sử dụng trên chiến trường nữa.

Tuyết Băng cười nói:

- Độc Cô tiền bối không cần như thế, bất kỳ thực lực cường đại thế nào dùng theo chính đạo thì là chính, dùng theo tà đạo thì là tà. Bây giờ nói lại, nếu lúc đó không có kịch độc của ngài, chúng ta hướng về phía Gia Lăng Quan toàn lực tấn công, chẳng lẽ số người chết sẽ ít hơn hay sao? Đến lúc đó, không chỉ là người của Võ Hồn Đế Quốc chết, mà tướng sĩ của chúng ta cũng sẽ thương vong rất nhiều, số lượng thương vong còn có thể vượt qua số lượng của tướng sĩ Võ Hồn Đế Quốc nữa. Cho nên, ngài cũng không nên có ý ái náy gì cả. Bất luận nói như thế nào, chúng ta cũng đã đạt được thắng lợi trong trận chiến tranh này. Thẳng thẳng mà nói, đối với các vị tiền bối, ta thật sự không biết phải cảm tạ như thế nào. Ta chỉ có thể nói, sau này các vị tiền bối có yêu cầu gì, Thiên Đấu Đế Quốc nhất định dốc hết sức hoàn thành.

Đường Khiếu nói:

- Ta xin đa tạ bệ hạ trước. Năm đó Hạo Thiên Tông chúng ta bởi vì Võ Hồn Điện mà bế môn, lần này coi như chúng ta góp một phần sức mọn, dựa vào cơ hội này, hy vọng bệ hạ có thể cho phép Hạo Thiên Tông chúng ta một lần nữa được khai tông lập phái tại Thiên Đấu Thành.

Tuyết Băng mừng rỡ, nhanh chóng nói:

- Điều này là đương nhiên. Mong còn không được. Có thể được Hạo Thiên Tông tọa trấn tại Thiên Đấu Thành, là vinh hạnh của ta, cũng là vinh hạnh của toàn bộ Thiên Đấu Đế Quốc.

Ngoại trừ Đường Tam ra không nói, Hạo Thiên Tông trước đây cũng là thiên hạ đệ nhất tông môn, uy danh còn cao hơn của Thất Bảo Lưu Ly Tông nữa. Tuy rằng lần này người Hạo Thiên Tông đến không nhiều lắm, nhưng hai huynh đệ Đường Hạo, Đường Khiếu bày ra thực lực cũng đã chứng minh đầy đủ danh hiệu đệ nhất tông môn ngày trước cũng không phải là hư danh. Tuyết Băng có thể nào không mừng rõ đây chứ?

Lam quang lóe lên, một đạo thân ảnh đã lặng yên xuất hiện trong phòng nghị sự, đám Phong Hào Đấu La thoáng khẩn trương lên một chút, nhưng rất nhanh đã dịu xuống lại. Ngoại trừ Đường Khiếu, Đường Hạo, Đại Sư ra, những người khác đều đã đứng lên.

Tuyết Băng phản ứng kịch liệt nhất, hắn không ngờ trực tiếp tiến lên vài bước, quỳ một gối xuống, cung kính nói:

- Nghênh đón sư phụ.

Không cần phải hỏi, thân ảnh màu lam lặng yên xuất hiện đúng là Đường Tam, sau khi đuổi giết Thiên Nhận Tuyết không có kết quả mà trở về.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-517)