← Ch.173 | Ch.175 → |
-Cái gì mà rất anh tuấn, hắn có đẹp trai bằng ta không?
-Đương nhiên làm sao so với ngài được, ngài rất anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, cao lớn uy mãnh...
Ta cắt ngang lời hắn nói:
-Bớt vuốt mông ngựa ta đi, được rồi, mau nói về Khách Luân Đa và Thánh quang hộ vệ đội kia đi.
Tô Hòa mặt hồng lên cười cười nói:
-Thánh quang hộ vệ đội là quân đoàn cực mạnh của chúng ta, cũng là quân đội chuyên bảo vệ phụ hoàng ta. Về cơ bản cũng giống như hoàng gia hộ vệ đội của nhân loại thôi.
Ta lấy bản đồ Thánh quang đế quốc ra nhìn một lúc rồi nói:
-Vậy bây giờ chúng ta sẽ phải đi qua Khốn thú quận, Túc Lam quận, Vũ Đức quận mới đến kinh thành đúng không?
Tô Hòa ứng thanh:
-Đúng vậy, đó là ba đại quận, nếu theo tốc độ bây giờ có lẽ chừng hơn 20 ngày mới có thể tới nơi.
Hơn 20 ngày thật sự là quá lâu đối với ta, lại còn không thể bay tới bay lui trên bầu trời Ma tộc nữa chứ.
Đông Nhật nói:
-Ngươi giới thiệu cho chúng ta về phong thổ nhân tình của Ma tộc một chút đi.
Tinh thần Tô Hòa liền tỏ ra rất hăng hái:
-Vậy là ngài tìm đúng người rồi, mỹ nữ Ma tộc chúng ta thực sự phi thường nổi danh, cứ nhớ đến vóc người các nàng là...
Mới nói đến đó mà nước miếng đã chảy ra đầy miệng hắn, trách sao thực lực tiểu tử này kém như vậy, nguyên lai là do quá đam mê sắc dục đây mà, không yếu mới là lạ.
Đông Nhật cả giận nói:
-Ngươi đúng là đồ sắc quỷ không biết xấu hổ, ai hỏi ngươi điều đó.
Tô Hòa cười cười nói:
-Thật là không phải, ta có chút không thể kìm hãm được. Nói đến Ma tộc chúng ta không thể không nói đến chế độ phân cấp, Thánh quang đế quốc chia làm hai thành phần cơ bản, một là ma thú cũng chính là Ma tộc cấp thấp, bình thường bọn chúng đều là do chúng ta thống trị. Còn lại là người như ta vậy, cơ bản là không khác biệt mấy so với nhân loại các ngươi.
Người của Ma tộc lại chia làm hai loại, một loại tròng mắt không có màu tím thì địa vị tương đối thấp hơn, chỉ có tròng mắt như các ngươi bây giờ mới là loại Ma tộc cao cấp nhất. Chỉ có người có tròng mắt màu tím mới được làm quan ở trong triều.
Không ngờ có nhiều điều như vậy, ta hỏi tiếp:
-Vậy ma thú của các ngươi cũng phân loại ư?
-Ma thú được phân chia theo cấp bậc, có 5 loại tất cả phân biệt là A, B, C, D và S.
D cấp ma thú là loại yếu nhất, đồng thời cả cấp C và D cũng chiếm số lượng nhiều nhất, cơ bản chiếm hơn 90% quân đoàn ma thú của chúng ta.
B cấp ma thú tương đối ít hơn rất nhiều mà A cấp ma thú chỉ có không tới 300 con đồng thời còn là vương bài của quân đoàn ma thú chúng ta, các loại cự thú bình thường thực lực không dưới Bỉ Mông quân đoàn của Thú nhân, chính thức chiến đấu chỉ có hơn 100 con còn lại cơ bản đều là tọa kỵ của các Đại tướng quân hoặc các quý tộc có công của Ma tộc. Nói trắng ra là, ma thú kỳ thật chỉ là nô lệ của cao cấp Ma tộc chúng ta mà thôi.
Ta hừ lạnh nói:
-Nói vậy là các ngươi đã nô dịch những người khác. Thật là không có đạo lý, tất cả sinh vật trên đại lục đều ngang hàng nhau mới đúng.
Tô Hòa nghe xong ta nói chợt lóe lên một tia tinh mang trong mắt nhưng chỉ nháy mắt đã khôi phục bình thường, hắn thở dài nói:
-Ngài nói rất có đạo lý, nhưng nếu quản chế lũ ma thú này sợ rằng chúng ta còn chưa xâm lược nhân loại các ngươi thì đã bị ma thú tiêu diệt hết rồi. Ma thú không hề có suy nghĩ, chúng chỉ biết hành động theo bản năng mà bản năng của chúng là gì? Đó chính là nhược nhục cường thực. Hơn nữa, lực công kích của ma thú phi thường mạnh, cho dù là D cấp ma thú thì người Ma tộc bình thường cũng chưa chắc có thể ứng phó được, ngài bảo, nếu chúng ta không khống chế chúng thì phải làm gì bây giờ.
Nhân loại các ngài không phải cũng giết gà tế vịt, cưỡi ngựa chăn dê đó sao < nguyên văn sát kê tể áp, kỵ mã mục dương: ý nói cũng đàn áp giết mổ gia súc, hê hê >.
Nói đến lời cuối, vẻ mặt Tô Hòa cũng tràn đầy kích động, bộ dáng hắn tràn đầy chánh khí khiến ta không khỏi ngẩn ngơ, xem ra tiểu tử này cũng không phải là hoàn toàn vô dụng a.
Ta cẩn thận ngẫm lại, lời hắn vừa nói quả thật cũng rất có lý, bất chợt lòng ta nảy ra một tia hảo cảm đối với hắn.
Lúc này dường như Tô Hòa đã ý thức thấy mình đã nói quá trớn nên hắn vội vàng nói:
-Ta không phải cố ý, vừa rồi chỉ là thiển kiển, ngài đừng quá để ý đến nó.
Ta mỉm cười nói:
-Lời ngươi vừa nói rất có lý, nhìn bộ dáng vừa rồi của ngươi chẳng có chút nào của phế vật nha.
Tô Hòa vội nói:
-Nhất thời hồ ngôn, nhất thời hồ ngôn.
Ta hô:
-Cả đội cùng đi nhanh lên nào.
Nói xong tiện tay phát ra một tia đấu khí xuống mông ngựa của Tô Hòa, cùng với tiếng kêu hoảng hốt của Tô Hòa thì cả đội cùng bắt đầu tăng tốc.
Hai ngày sau, chúng ta đi tới tòa thành đầu tiên từ khi đến Ma tộc, theo như Tô Hòa nói nơi này là Khốn thú quận, năm đó chính nơi đây đã thành công ngăn cản Thú nhân tộc tiến công mà thành danh.
Sau khi vào thành, ta phát hiện nơi đây rất giống với thành thị của nhân loại, bất quá kiến trúc có phần hơi lạc hậu mà thôi. Ta kinh ngạc hỏi Tô Hòa:
-Ở đây sao giống với thành thị của chúng ta vậy?
Tô Hòa cười khổ trả lời:
-Nói thật, quả thực nhân loại các ngài phát triển trước chúng ta rất nhiều, mấy ngàn năm trước chúng ta cũng đã học tập theo cuộc sống của nhân loại rồi, hiệu quả rất tốt khiến Ma tộc mới có thể phát triển nhanh đến thế.
Ta nói:
-Sao chưa nhìn thấy con ma thú nào a, không phải là số lượng ma thú lớn hơn người Ma tộc rất nhiều sao?
-Đại bộ phận ma thú khỏe mạnh đều đã ở tiền tuyến còn những ma thú bình thường nếu không có sự cho phép của chủ nhân cũng không thể tùy tiện ra ngoài.
Đông Nhật nói:
-Ai bảo không có ma thú, các ngươi nhìn xem kia không phải sao?
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía mà Đông Nhật chỉ, quả nhiên, đang có một hùng nhân thân cao ngoài 3 thước đang đi về hướng chúng ta.
Tô Hòa kinh ngạc nói:
-Đây không phải là ma thú, là thú nhân đó, quái, tại sao lại có thú nhân ở đây nhỉ?
Ta nói:
-Không phải các ngươi đã liên thủ cùng Thú nhân tộc rồi sao? Vậy thì có thú nhân ở đây cũng đâu có gì là kỳ quái.
-Ngài không biết đó thôi, chúng ta mấy năm liền chiến tranh cùng Lam Vũ đế quốc của thú nhân, cừu hận có phần còn lớn hơn cả với nhân loại, cho nên tại địa bàn của Ma tộc chúng ta rất ít khi xuất hiện thú nhân, huống chi kia lại là một thú nhân tương đối cao cấp, hẳn là hắn cũng có trí tuệ rồi.
Mắt Tô Hòa còn lóe lên một tia cừu hận khi nói đến thú nhân.
Không rõ hùng nhân kia có nghe thấy lời chúng ta vừa bàn luận hay là tự nhiên thấy cảm hứng với chúng ta mà đôi mắt đầy hung tính của hắn cứ nhìn chằm chằm vào nhóm chúng ta.
Tô Hòa thấp giọng nói:
-Bất hảo, có lẽ hùng nhân này muốn tìm chúng ta để gây sự đó.
Hắn vừa dứt lời hùng nhân kia đã tiến tới, khi giáp mặt chúng ta hắn quát to:
-Tại sao mấy tạp chủng Ma tộc các ngươi lại soi ta?
Lời hắn nói liền khiến mọi người Ma tộc xung quanh cùng tức giận.
← Ch. 173 | Ch. 175 → |