Vay nóng Homecredit

Truyện:Quang Chi Tử - Chương 175

Quang Chi Tử
Trọn bộ 320 chương
Chương 175: Chiến Hổ phát uy
0.00
(0 votes)


Chương (1-320)

Siêu sale Shopee


Thân hình Chiến Hổ chợt động, đối diện cùng hùng nhân kia phẫn nộ quát:

-Ngươi nói ai là tạp chủng, ta thấy ngươi người không ra người, gấu chẳng phải gấu mới đúng là đồ súc sanh tạp chủng đó.

Ta thấp giọng nói với Chiến Hổ:

-Đại ca, đừng chuốc lấy phiền toái làm gì.

Mắt hùng nhân kia liền hồng lên, hắn gầm lên một tiếng giận dữ, đại thủ vỗ xuống người Chiến Hổ. Xem ra cuộc chiến này là không thể tránh khỏi rồi, ta lên tiếng:

-Đại ca tha cho nó một mạng, giáo huấn nó một chút là được rồi.

Ta thật không muốn chọc vào phiền toái, dù sao bây giờ chúng ta đang ở nơi đất khách, lại còn có nhiệm vụ trên người nữa.

Chiến Hổ hừ lạnh một tiếng, nhanh như chớp chuyển tới sau lưng hùng nhân nắm lấy lớp lông dày sau lưng hắn quát to:

-Ngươi cút đi cho ta.

Nói rồi dùng sức ném hắn ra ngoài. Thân thể hùng nhân bay ra ngoài đến 7, 8 thước nặng nề rơi xuống đất. Người Ma tộc chung quanh nhất thời đều cất tiếng hoan hô, xem ra cừu hận của bọn họ với thú nhân thật sự rất sâu đậm.

Thân thể hùng nhân quả rất rắn chắc, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, từ mặt đất đứng lên nói:

-Ngươi dám đánh ta đừng trách ta không nhịn nữa đó.

Nói xong liền dụng hùng chưởng vĩ đại phách xuống mặt đất hét lớn:

-Thiên băng địa liệt.

Một cái khe thật lớn xuất hiện phía trước mặt hắn cấp thời kéo đến dưới chân Chiến Hổ. Ta kinh ngạc nói:

-Thổ hệ ma pháp.

Hùng nhân này cư nhiên có ma pháp. Thú nhân nói chung đều là chiến sĩ trời sinh, nhưng trí tuệ bọn họ rất thấp, rất khó tiến lên công phu cao cấp, ma pháp càng không cần phải nói đến.

Tô Hòa thấp giọng nói:

-Đại địa chi hùng Ốc Nhĩ Lý Tây.

Chiến Hổ chứng kiến đối thủ tự nhiên có đòn tấn công này thì cũng giật mình, hắn khẽ nhảy sang bên cạnh, nhanh tựa gió vọt tới sau lưng hùng nhân, lại nắm lấy hắn quẳng mạnh ra ngoài. Lần này có vẻ nặng tay hơn trước rất nhiều, hùng nhân giãy dụa vài cái rồi nằm im.

Cái khe dưới đất từ lúc Chiến Hổ tránh đi vẫn không ngừng mở rộng ra. Lúc nó gần đến chỗ chúng ta thì ta đành cầm Tô Khắc Lạp để chi trượng phát ra một đạo tiểu thứ nguyên trảm, bởi vì đang ở trên đất của Ma tộc ta đương nhiên không dám dụng quang hệ ma pháp. Tiểu thứ nguyên trảm vừa phát ra đã đem toàn bộ năng lượng của đòn Thiên băng địa liệt hút kiệt. Cái khe tiến đến chỉ còn lại chút dấu vết. Ta phát hiện, hùng nhân này dụng thổ hệ ma pháp cũng không phải là hoàn toàn, trong đó còn có cả một bộ phận đấu khí dường như có chút tương tự với cách ta dụng ma đấu trảm trước kia.

Tô Hòa đứng ở bên cạnh lộ ra vẻ kinh ngạc nói:

-Oa, ngài thật sự là lợi hại a.

Ta trừng mắt lên nhìn hắn một cái quát:

-Câm miệng.

Chiến Hổ lúc này đã đi tới trước mặt hùng nhân kia rồi nói:

-Còn muốn đấu tiếp nữa không?

Hùng nhân ngước cái đầu vĩ đại lên phát ra một tiếng hống khiếu không cam lòng nhưng vừa chạm vào ánh mắt sắc bén của Chiến Hổ, khí thế nhất thời đại giảm cam chịu nói:

-Ta nhận thua.

Ta cũng lên tiếng gọi:

-Đại ca, chúng ta đi thôi.

Chiến Hổ đá đá vào hùng nhân nói:

-Sau này cẩn thận một chút, đừng tùy tiện áp bức người yếu thế, nếu ta còn thấy nữa sẽ cắt đứt cái đầu xấu xí của ngươi xuống.

Hùng nhân nghe xong những lời hắn nói thì toàn thân đã run lên.

Lúc Chiến Hổ quay trở lại đội chúng ta, ta nói với hắn:

-Chúng ta mau đi thôi, thú nhân xuất hiện ở đây có lẽ không chỉ có một người. Bớt chuốc lấy phiền toái là hơn.

Vốn định nghỉ lại nơi này một đêm nhưng giờ nháo loạn một trận như vậy nên chỉ có thể đi luôn tối nay thôi.

Chiến Hổ gật gật đầu rồi nói với Tô Hòa:

-Thú nhân đều khinh người như vậy sao?

Tô Hòa bèn giải thích:

-Không phải tất cả đều như vậy, bất quá thú nhân đều sùng bái sức mạnh, thú nhân càng lợi hại thì mắt càng để lên đầu, mới tạo thành tính tình như vậy. Ngài vừa dạy dỗ hắn như vậy đảm bảo sau này tái ngộ hắn tuyệt đối không dám kiêu ngạo với ngài.

Chiến Hổ cười vang nói:

-Đi thôi.

Hai chân thúc vào hông ngựa khiến nó vọt lên như tên bắn vậy.

Đại ca thật sự là hào khí can vân a, bị hắn kích động tất cả đoàn cùng thúc vào chiến mã, theo sát phía sau. Chỉ có mình Tô Hòa là chậm ở phía sau, hắn vội gọi lớn:

-Chậm một chút, ta lạc lại mất.

Sau khi ra khỏi thành thị, mọi người cho ngựa chạy chậm dần lại,

Tô Hòa thở ra một hơi dài, hắn nằm dài trên lưng ngựa không ngừng thở hổn hển. Kiếm Sơn nói:

-Thật vô dụng, thế mà cũng làm hoàng tử.

Tô Hòa cười khổ đáp:

-Ta làm sao dám sánh cùng các vị anh hùng được.

Ta chỉ vào một hàng đại thụ trước mặt nói:

-Mọi người đến phía trước nghỉ ngơi một chút rồi cùng ăn tối đi.

Xuống ngựa xong tất cả mọi người cùng ngồi một chỗ, từ thứ nguyên đại trung ta lấy lương khô phân phát cho mọi người < vì lần này đi xa nên ta đã mang toàn bộ ma tinh thạch đưa cho Tu Ti, chỉ để lại một ít cực phẩm, còn toàn bộ là các loại thức ăn và nhu yếu phẩm >, Tô Hòa lộ rõ vẻ cao hứng, từ sau khi chúng ta bắt được tiểu tử này, mỗi bữa đều ăn rất nhiều đồ ăn, hơn nữa đối với thức ăn của loài người thì khen không ngớt miệng, mỗi ngày vào giờ ăn cũng là lúc hắn cao hứng nhất.

Đông Nhật nhìn hắn cười nói:

-Tiểu tử ngươi có vẻ ngang sức ăn với Trường Cung đại ca đó, ngươi cũng chỉ là một người mà phải ăn lượng thức ăn của ba người.

Tô Hòa vừa gắp lấy thức ăn vừa nói:

-Trước kia ta cũng không có ăn nhiều như vậy, mà tại thức ăn của nhân loại các ngài thật sự quá ngon, ta là không thể nhịn được thôi.

Chứng kiến bộ dáng hắn lúc ăn cơm trong lòng ta tự nhiên sinh ra một cảm giác thân thiết nên nói:

-Để cho hắn ăn đi, người ta dù sao cũng là một hoàng tử, tối thiểu chúng ta cũng cần lịch sự a. Hảo, Tô Hòa, vừa rồi ngươi gọi hùng nhân kia là đại địa chi hùng cái gì mà lí tây tây, có chuyện gì sao?

Trong mắt Tô Hòa lộ ra vẻ thán phục, nhìn vẻ mặt hắn thì dường như đó là sự thực, hắn nuốt chỗ thức ăn trong miệng rồi nói:

-Ngài quả là nhạy cảm a, vừa rồi ta chỉ nhỏ giọng thì thầm trong lúc sực nhớ đến người đó mà ngài cũng biết. Là như thế này, Thú nhân tộc ngoại trừ Bỉ Mông vương suất lĩnh Bỉ Mông quân đoàn thì còn có mấy chi quân đoàn cũng rất lợi khác nữa, trong đó có cả trọng kỵ binh do hùng nhân tạo thành, mà đoàn trưởng chính là Đại địa chi hùng Ốc Nhĩ Lí Tây, mặc dù hắn là hùng nhân nhưng có lí trí phi thường tinh minh, hơn nữa dựa vào ưu thế của thân thể nên rất nhạy cảm với năng lượng của thổ hệ ma pháp, hùng nhân mà chúng ta vừa gặp phải kia chắc chắn là thủ hạ của hắn, bởi vì chỉ có những người rất thân cận với hắn mới được hắn truyền thụ thổ hệ ma pháp.

Ta hài lòng noi:

-Xem ra không giết ngươi là đúng, ngươi đúng là quyển từ điển sống a.

Tô Hòa cười nói:

-Mặc dù ta không thường xuyên ra chiến trường nhưng cũng có nghe qua về những chuyện loại này rất nhiều, chúng ta là những người hiểu rõ về thú nhân nhất mà.

Chiến Hổ nói:

-Lần trước ngươi nói ma thú của Ma tộc các ngươi có S cấp, mà ngươi chưa nói nó có mấy con vậy?


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-320)