Vay nóng Tima

Truyện:Quang Chi Tử - Chương 197

Quang Chi Tử
Trọn bộ 320 chương
Chương 197: Sài thúc ở sài phòng
0.00
(0 votes)


Chương (1-320)

Siêu sale Lazada


Rất nhanh, ta phát hiện ra hắc y nhân mang theo ta bay trở lại hoàng cung, hắn làm gì vậy, chẳng lẽ hắn chính là thủ hạ của Ma hoàng hay sao?

Hắc y nhân dần giảm tốc độ, lặng lẽ đáp xuống nơi phụ cận sài phòng, nhìn mồ hôi thấm ướt khăn che mặt hắn ta biết hắn cũng đã kiệt sức rồi, trong lòng ta không khỏi mừng thầm.

Hắc y nhân mang ta tiến về sài phòng, nhìn khắp xung quanh một chút, quan sát xong hắn mới thở hổn hển nói ;

-Tiểu tử ngươi quả là nặng, thiếu chút nữa đã không về đến nơi rồi. Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, tạm thời ta sẽ không phế công lực của ngươi vì còn có một số việc ta muốn hỏi ngươi.

Nói xong hắn liền lột cái khăn bịt mặt của hắn xuống.

Ta nhất thời lặng đi, hắc y nhân trước mắt không ngờ lại là sài thúc suốt ngày chỉ biết uống rượu đốn củi kia, ta trợn mắt há mồm nói:

- Sài thúc tại sao lại là người?

Sài thúc cười hắc hắc, khôi phục thanh âm bình thường nói.

-Tại sao lại không thể là ta, từ ngày đầu tiên ngươi đến nơi này ta đã nhìn ra ngươi không đơn giản rồi, nói cho ta biết, tại sao ngươi lại có thần khí nhất cấp?

Cùng lão nói chuyện ta cũng phát hiện đấu khí của lão khôi phục rất nhanh ta hiểu rằng về vũ lực tuyệt đối ta không có cơ hội. Đối mặt với người thực lực có thể so sánh với ma hoàng ta thở dài nói:

-Nếu người muốn biết, ta sẽ nói cho người, là như thế này, ta vốn là một ma pháp sư của Ngải Hạ đế quốc từ nhỏ đã tu luyện quang hệ ma pháp...

Ta mang cả cuộc đời mình nói qua một lần đương nhiên kể cả khi nhận được truyền thừa của Thần vương cùng Thánh kiếm, khi ta nói đến chuyện của yêu vương đôi mày của sài thúc cũng nhíu lại.

-Là như vậy, chúng ta mới cùng nhau đi tới ma tộc, cố găng khuyên can Ma hoàng đừng tiếp tục dụng binh với nhân loại, mà phải kết hợp cùng mọi người cộng đồng chống đỡ yêu vương sắp sống lại, nhưng căn bản là Ma hoàng không nghe chúng ta giải thích, đánh ta trở thành trọng thương đồng thời cùng bắt đồng bạn của ta đi.

Sài thúc gật gật đầu nói:

-Ngươi cũng thật là ngang ngạnh, vì giải cứu đồng bạn mà tự hủy dung mạo của mình đến Ma cung nằm vùng.

Ta cười khổ nói:

-Ngài tưởng ta nguyện ý sao? Đó là do ta bị năng lượng hắc ám ma pháp của Ma hoàng xâm lấn, hủ thực thân thể của ta, nếu không phải có Thánh kiếm bảo vệ chỉ sợ rằng ta đã sớm xong đời rồi.

Nhưng thương thế của ta thủy chung không có cách nào khôi phục được.

- Thì ra là như vậy, hằng đêm khi ngươi đi ra ngoài, ta cũng âm thầm đi theo ngươi, dường như quan hệ của ngươi với Mộc Tử có chút không bình thường à.

Lão gia này quả là cẩn thận, vừa rồi ta cũng không hề kể lại chuyện với Mộc Tử, không ngờ tới lão đã một mực theo dõi ta, xem ra không thể dấu được lão điều gì mà dường như sài thúc cũng không có định ý với ta, ta xấu hổ cười nói:

-Nếu ngài đối với ma tộc hiểu rõ như vậy, hẳn là biết chuyện Mộc Tử đến nằm vùng ở quốc gia nhân loại, ta chính là đồng học với nàng, cũng có thể nói là người yêu của nàng, ta đối với Mộc Tử là hoàn toàn chân tâm, lần này đến Ma tộc cũng có một phần nguyên nhân là vì nàng, như ngài thấy đó với hình dáng của ta bây giờ làm sao xứng với Mộc Tử được nữa, chỉ có thể ngầm yên lặng nhìn nàng.

Nói đến đây tâm sự của ta quá xúc động khiến ta không nhịn được vẻ buồn bã chán nản.

Sài thúc nói:

- Thôi thay quần áo trước đi, vừa rồi náo loạn như vậy có lẽ đã kinh động ngươi của cả kinh thành rồi, nói không chừng sẽ có người lục soát đến nơi này đó.

Ta kinh ngạc nói:

-Ngài không định đem ta giao ra sao? Ta tới nằm vùng mà.

Sài thúc vuốt cằm nói:

-Ta không giao ngươi ra cũng đâu có chứng minh là ta buông tha cho ngươi. Ngươi đừng tưởng rằng lời nói mới rồi đã làm ta cảm động, ta là vì tin nhất cấp thần khí nên mới tin tưởng ngươi.

Ta hỏi:

-Ngài cùng Ma hoàng đều nhắc đến nhất cấp thần khí, đó là cái gì vậy, chẳng lẽ thần khí còn phân cấp bậc sao?

Sài thúc dụng ánh mắt ngây ngốc nhìn ta nói:

-Đương nhiên có phân cấp, chẳng lẽ Thần vương không có nói cho ngươi biết khi truyền Thánh kiếm cho ngươi sao? Thần khí chia làm 5 cấp, càng cao cấp càng có uy lực. Chỉ có thần vương mới có thể phân phối được. Sở dĩ ta tin tưởng vào ngươi cũng chính là vì nguyên nhân đó, chắc chắn thần vương sẽ không thể đem bội kiếm giao vào tay một người tà ác được, theo ngươi nói thì cây Tô Khắc Lạc để chi trượng kia có lẽ là tứ cấp thần khí, còn Hắc Ám Ma Long thương mà Ma hoàng dụng chính là từ thời thượng cổ Ma thần truyền xuống, được xếp là nhị cấp thần khí.

Ta kinh ngạc nói:

-Thì ra là như vậy, vậy tại sao ta có nhất cấp thần khí cùng một tứ cấp thần khí lại không thể đỡ được nhị cấp thần khí của Ma hoàng?

Sài thúc vừa thay quần áo vừa nói:

-Đó là bởi vì thực lực của ngươi không đủ cao, ngươi tưởng rằng thần khí dễ sử dụng như vậy sao? Đừng nói nhất cấp thần khí mà với thực lực của ngươi bây giờ ngay cả tứ cấp thần khí đều không thể sử dụng được hết uy lực, mà đương kim Ma hoàng của chúng ta là thiên tài cao thủ trẻ nhất mà còn đến hơn 50 tuổi mới có thể sự dụng được toàn bộ uy lực của Hắc Ám Ma Long thương, mặc dù việc đó có sự trợ giúp của tọa kỵ hắc ám ma long của hắn nhưng tuyệt đối cũng là do hắn có thiên tư cùng cố gắng, ngươi bây giờ còn kém hắn có lẽ gần hai cấp bậc. Mặc dù về võ học Ma hoàng còn chưa đạt đến cảnh giới Chiến thần nhưng đã không còn kém bao xa nữa. Trừ phi ngươi nghe theo lời Thần vương nói, đến hạp cốc gì đó tiếp nhận truyền thừa của Quang thần, nếu không, đừng nói là yêu vương mà ngay cả Ma hoàng tuyệt đối ngươi vẫn chưa phải là đối thủ.

Lão phân tích rất đúng. lúc ta mạnh nhất lại có 2 kiện thần khí mà cũng không đánh lại Ma hoàng quả thật là có sự chênh lệch về thực lực, vốn ta tưởng là mình đã là đệ nhất cao thủ toàn đại lục rồi nhưng giờ so với Ma hoàng và sài thúc thì vẫn còn thua xa.

Sài thúc đã thay quần áo xong, đột nhiên lão hô khan một tràng, sắc mặt tái nhợt, năng lượng của ta đã khôi phục được một chút nên vội bước lên phía trước đỡ lấy lão hỏi:

-Sài thúc, người làm sao vậy?

Sài thúc trừng mắt nhìn ta một cái, từ bên cạnh cầm lấy cái rìu rồi bước ra sân bổ củi, lão vừa làm vừa nói:

-Cũng tại ngươi hại, ta già rồi, không còn mấy sức lực nữa, hôm nay dụng sức nhiều quá nên bệnh cũ tái phát.

Ta đi tới nói:

-Để ta làm giúp cho, ngài nghỉ ngơi đi.

Bây giờ cái tiểu mạng của ta nằm ở trong tay người ta, ai dám tùy tiện trêu chọc lão ý chứ.

Sài thúc nói:

-Không cần, để tự ta làm, nắm đó lúc luyện đến cấp bậc Chiến thần ta đã đả thông kinh mạch quá vội vàng, mặc dù thành công nhưng cũng bị thương nơi phế tạng, phế tính mộc, vì bị hao tận phế khí nên ta mới ở chỗ này bổ củi hơn mười năm nay đó. Năm nay ta đã 97 tuổi rồi, sợ rằng cũng chẳng còn mấy năm được mạnh khỏe nữa.

Ta đi thay quần áo của mình rồi đi ra nói với Sài thúc:

-Vừa nhìn đã biết ngài không phải người bình thường rồi, vì sao phải ở chỗ này, hẳn không phải là ở chỗ này chỉ vì bổ củi chứ?

Sài thúc lạnh lùng nói:

-Ta cũng không sợ khi tiết lộ cho ngươi, ta chính là thúc thúc của đương kim Ma hoàng, đệ đệ của Thái Thượng Ma hoàng, sở dĩ ta ở chỗ này nhiều năm nay là để thủ vệ Thánh quang đế quốc, nếu ngươi muốn làm điều gì nguy hại cho Ma tộc, hừ, ta sẽ khiến cho ngươi chết không toàn thây.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-320)