← Ch.204 | Ch.206 → |
Chiến Hổ cau mày kiểm tra thân thể chính mình, một hồi, hắn chân mày giãn ra cao hứng nói:
-Công phu của ta đã quay trở lại, mặc dù chỉ có 3 thành công lực. Nhưng tu luyện một thời gian, dám chắc năng lực sẽ hoàn toàn khôi phục.
Những người khác cũng đều tỏ vẻ có cùng một cảm giác.
Ta nhất thời mừng rỡ nói:
-Vậy tốt lắm.
Đông Nhật nói:
-Trường Cung đại ca, ngươi bây giờ có thể nói chuyện gì đã xảy ra?
Ta thần sắc nhất thời tối sầm xuống, từ từ kể ra hết mọi chuyện đã phát sinh ra trong khoảng thời gian này. Đến chỗ mọi người nghe ta bị Hắc Ám ma pháp hành hạ đến hủy đi dung mạo thì không hẹn mà cùng lộ ra thần sắc phẫn nộ lẫn quan tâm.
Chiến Hổ nắm bả vai ta, thống khổ nói:
-Trường Cung, khổ cho ngươi quá. Dưới tình huống này ngươi còn lại liều chết tới cứu chúng ta, cái mạng này của đại ca sau này sẽ là của ngươi.
Ta kích động nói:
-Đại ca, ngươi ngàn vạn lần đừng nói như vậy. Là ta làm hại các người suýt vứt bỏ tính mạng, đem bọn ngươi cứu ra là chuyện phải làm mà thôi.
Âm thanh Sài thúc vang lên phía sau lưng:
-Trường Cung, chúng ta cần phải trở về. Mặc dù ngự thiện phòng vẫn còn đủ củi để dùng, nhưng chúng ta nếu mất tích thời gian dài, dám chắc sẽ khiến cho những người khác hoài nghi.
Ta nhanh chóng giới thiệu cùng với mọi người:
-Vị... này chính là người đã trợ giúp ta giải cứu mọi người, Sài thúc.
Chiến Hổ gập người mau chóng hướng Sài thúc hành lễ, cảm tạ ân cứu mạng của hắn.
Sài thúc nhìn bọn họ một chút, mỉm cười nói:
-Thật sự là anh hùng xuất thiếu niên a. Khi ta còn trẻ như các ngươi cũng không mạnh bằng các ngươi bây giờ.
Ta nói:
-Sau này có cơ hội, còn muốn ngài chỉ điểm cho chúng ta nhiều.
Sài thúc nói:
-Thời gian không nhiều lắm, bằng hữu của ngươi trước hết ở lại nơi này chữa thương. Chúng ta mau trở về, tìm một cơ hội lấy binh khí trả lại cho các người.
Binh khí đối với mỗi người mà nói đều phi thường quan trọng, nhất là Tô Khắc Lạp để chi trượng của ta.
Ta gật đầu, quay qua Chiến Hổ đại ca nói:
-Đại ca, ngươi cùng các huynh đệ trước tiên ở chổ này nghỉ ngơi chữa thương. Bên kia có cái huyệt động, nếu có gì nguy hiểm các ngươi có thể ẩn nấp trong đó, dùng tảng đá lớn che lại. Sau 10 ngày, bất kể có lấy được binh khí hay không, ta đều quay trở lại đây hội họp cùng mọi người.
Chiến Hổ gật đầu nói:
-Yên tâm đi, phần lớn công lực của chúng ta đều khôi phục, không sợ gì cả. Ngươi phải hết sức cẩn thận. Nếu sự không thể, hãy mau quay trở lại
Cáo biệt mọi người, tâm trạng ta nhẹ nhàng đi rất nhiều. Dù sao, lần này ngoài ta ra cũng không có ai bị thương tổn gì.
Sài thúc hỏi:
-Mấy cái chạy trốn quyển trục kia của ngươi còn có thể dùng không?
Ta trả lời:
-Có thể sử dụng thì sử dụng, nhưng chúng ta phải cách chỗ ta đã dịnh vị 10 dặm mới có thể. Nói cách khác, trong vòng cách ngự thiện phòng 10 dặm chúng ta có thể trong nháy mắt đi trở về.
-Vậy là tốt rồi, chúng ta chỉ cần vào thành đô là có thể dùng. Cả ngày không thấy chúng ta, hy vọng bọn họ không có gì hoài nghi.
-Hẳn là không thể nào, đi trước thôi, củi dùng cho hôm nay đều được chúng ta dựng ở trước cửa. Huống chi, phát sinh nhiều sự việc như vậy, ai mà còn tâm tình ăn uống.
Cửa thành môn đề phòng nghiêm ngặt, ngay cả ngoài thành khắp nơi đều là binh lính. Ta trên mặt đất hóa ra một cái truyền tống ma pháp, đưa ta cùng Sài thúc thuận lợi truyền tống vào thành.
Vừa vào thành, ta lập tức dùng chạy trốn quyển trục, thuận lợi quay trở lại nhà xí.
Chúng ta bịt mũi mới đi vào sài phòng, một người đại sư phó chuẩn bị thức ăn bước vào, đối mặt Sài thúc nói:
-Lão Sài, cả ngày nay các người chạy đi đâu?
Sài thúc nói bừa lí do:
-Hôm nay ta có điểm không thỏa mái, một mực trong phòng nghỉ ngơi
Đại sư phó rất là thô tâm, một điểm cũng không phát hiện bộ dáng phong trần của chúng ta, hưng phấn nói:
- Ngươi có biết hay không, hôm nay phát sinh đại sự. Tù nhân hành thích bệ hạ, tự nhiên đều được giải thoát đi hết.
Sài thúc cố tình kinh ngạc nói:
- Cái gì, tại địa giới của chúng ta lại có người giải cứu tù phạm sao, là ai làm?
Đại sư phó nói:
-Nghe nói do hai người làm, Không biết bọn hoàng gia hộ vệ đội làm gì, ngay cả một bóng người cũng không bắt được. Bất quá, nghe nói hai người bọn họ sử dụng cấm chú, còn có một con rồng hỗ trợ. Không phải là hai người các ngươi làm sao?
Ta cùng Sài thúc đồng thời kinh hãi, ta lập tức đem dung hợp năng lượng hội tụ trên tay, cảnh giác nhìn bốn phía, chuẩn bị tùy thời phá vòng vây.
Chính lúc chúng ta đang kinh nghi, đại sư phó đột nhiên nở nụ cười nói:
-Các ngươi đừng sợ, chỉ bằng các ngươi, một già một tàn phế, làm được gì, ta chỉ nói giỡn thôi mà.
Chúng ta lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, không khỏi thầm mắng trong lòng.
Sài thúc nói:
-Đại sư phó, người không thể nói lung tung, nếu như để làm cho hoàng gia hộ vệ đối với chúng ta hai người bắt đi, ta xem ai che củi cho các người nấu cơm.
Đại sư phó cười nói:
-Vậy các ngươi đi chẻ củi đi, ta phải về nấu cơm.
Hắn nào có biết, chính là chúng ta đây, một già, một tàn phế làm cho cả ma đô đều long trời lở đất.
Nhìn hắn đi, ta lau một chút mồ hôi trên đầu, nhìn chung quanh một chút. Không có ai, nói khẽ với Sài thúc:
-Rốt cuộc vượt qua kiểm tra.
Một ngày sau, ta cùng Sài thúc cơ bản đã được khôi phục đến trạng thái tốt nhất. Xong một ngày làm việc, trời chiều chiếu xạ phía chân trời tràn đầy những đám mây màu hồng, khiến cho lòng ta mê say.
Sài thúc đi tới bên ta than thở:
-Trời chiều vô hạn hảo, chỉ là cận hoàng hôn a.
Ta mỉm cười nói:
-Ngài như thế này mà gọi là già sao. Ma tộc còn cần ngài làm đại thụ chống trời a.
Sài thúc khe khẽ lắc đầu:
-Mặc kệ là sinh vật gì, đều có tính mạng. Ta đã sớm nhìn thấu, ở cái tuổi này của ta, dù có chết cũng không phải là chết yểu rồi. Nhưng nhất định phải chết một cái chết xứng đáng mới được.
Nghe hắn nói như vậy, ta trong lòng đột nhiên có một dự cảm xấu. Đối với ta mà nói Sài thúc là một vị trưởng bối đáng kính.
Sài thúc nói:
-Thôi không nói nữa, công lực của ta cũng đã cơ bản phục hồi, chúng ta chuẩn bị đi thu hồi các loại binh khí.
Kỳ thật, đi thu hôi binh khí đối với ta chỉ là một cái cớ. Mục đích chính thức của ta là có thể gặp lại Mộc Tử vài lần. Ta ngoài miệng mặc dù nói phải rời xa nàng, nhưng thủy chung trái tim ta vẫn ở tại chỗ này, ở lại bên cạnh nàng. Nhớ tới dung nhan động lòng người của nàng, trong lòng ta không khỏi đau nhói.
Sài thúc xem sắc mặt ta đột nhiên biến tái nhợt, hỏi:
- Ngươi làm sao vậy? Chẳng lẽ thương thế lại tái phát sao?
Ta bất đắc dĩ liếc mắt nhìn hắn một cái, không có trả lời.
← Ch. 204 | Ch. 206 → |