Vay nóng Homecredit

Truyện:Quang Chi Tử - Chương 214

Quang Chi Tử
Trọn bộ 320 chương
Chương 214: Long trượng triệu hồi
0.00
(0 votes)


Chương (1-320)

Siêu sale Lazada


Đầu tiên Chiến Hổ còn đang ngẩn người ra nghe, từ mắt hắn bắn ra quang mang kinh ngạc không ngừng, nghe xong liền cầm lấy quyển sách, vừa đọc vẻ mặt hắn càng ngày càng cao hứng. Rất nhanh hắn đã đọc lướt qua một lần hết cả quyển sách rồi hưng phấn nói:

-Thật tốt quá, Trường Cung, cảm ơn ngươi, có cái này đối với chúng ta mà nói thật sự rất quan trọng. Có nó sau này chúng ta tu luyện có thể nhanh gấp đôi, so với bây giờ thuận lợi hơn rất nhiều.

Ta khẽ lắc đầu nói:

-Chiến Hổ, huynh không cần tạ ta, huynh phải cảm ơn sài thúc mới đúng, lão nhân gia đã không màng đến thành kiến giữa các chủng tộc mà lại còn truyền thụ sở học cho nhân loại chúng ta, điều này nói lên cái gì? Chỉ có thể là Ma tộc thực sự có nguyện vọng kết giao với nhân loại, nên bằng mọi giá chúng ta cần phải đạt thành lần hòa đàm này. Huynh hộ pháp giúp ta đi, ta sẽ triệu hồi tiểu kim về.

Ta đứng ở trên tảng đá, nói thật, ta cũng chưa biết làm thế nào để triệu hồi, nhưng ta nghĩ, Tô Khắc Lạp để chi trượng cũng chính là Long thần chi trượng, tín hiệu của nó hẳn là có thể truyền đến cho tiểu kim đang ở gần đây mới đúng.

Ta giơ cao Tô Khắc Lạp để chi trượng, chậm rãi truyền ma pháp lực vào, ba loại năng lượng trong cơ thể toàn bộ đều biến đổi thành ma pháp lực điên cuồng tiến vào Tô Khắc Lạp để chi trượng, kim quang ở tay ta không ngừng lấp lánh, cho tới bây giờ ta vẫn không ngờ mình có năng lượng cường đại như vậy, bây giờ ta đã có thể tự tin mà thực hiện cấm chú một mình được.

Ta cũng không biết sau đó phải làm thế nào mới có thể triệu hồi tiểu kim về, chỉ có thể theo ma pháp lực không ngừng truyền vào đồng thời mặc niệm:

-Tiểu kim, bằng hữu của ta, mau trở lại bên người ta đi.

Không biết biện pháp này có tác dụng hay không nữa, ta cũng chỉ có thể tận nhân lực mới tri thiên mệnh. Nhưng rõ ràng ta cảm thấy Tô Khắc Lạp để chi trượng đang không ngừng phóng xuất một vòng năng lượng ba động hướng ra ngoài.

Chiến Hổ bất động đứng ở bên cạnh ta, ma pháp lực cường đại từ cơ thể ta dũng xuất khiến hắn kinh dị không thôi, hắn có nghĩ nát óc cũng không thể đoán được tại sao ta lại tiến bộ nhanh như vậy.

Kim quang mãnh liệt cũng hấp dẫn mọi người vây lại, Chiến Hổ nhỏ giọng kêu bọn họ đừng làm phiền ta. Khách Luân Đa cũng ở đó, sau khi thấy cường độ ma pháp do ta phát ra trong lòng hắn cũng thầm hiểu, vĩnh viễn hắn không có khả năng chống lại ta được.

Trong đầu ta đột nhiên truyền đến thanh âm quen thuộc của tiểu kim:

-Chủ nhân, ngươi ở nơi đâu?

Trong lòng ta mừng rỡ, ngửa mặt lên trời hú vang, vốn toàn thân ta đang uẩn hàm ma pháp lực cũng vì vậy mà tán phát ra chung quanh hình thành một cái quang võng nhỏ, mọi người ở chung quanh đều bị cỗ cường đại năng lượng này đẩy đi ra ngoài 10 thước, kim quang chói mắt từ viên bảo thạch trong suốt gắn trên Tô Khắc Lạp để chi trượng bắn về phía trời cao.

Những người khác đều không vấn đề gì, chỉ có Khách Luân Đa và Mộc Tử đều có vẻ cố hết sức vì phải chống lại năng lượng quang nguyên tố do ta vừa phát ra trong lúc vô tình. Bọn họ đều nhận thấy quang nguyên tố do ta phát ra tinh thuần, mạnh mẽ hơn nhiều so với trước kia, hai người cơ bồ phải đem hết toàn lực mới có thể ngăn cản được.

Đám mây trên không trung cũng bị kim quang do ta phát ra đâm xuyên qua, dường như một cây kim trụ nối liền từ mặt đất đến tận trời cao.

Một tiếng rồng ngâm liệu lượng chợt xuất hiện hòa cùng tiếng hú của ta, tiểu kim rốt cục đã trở lại. Từ một điểm nhỏ kim quang cứ to dần to dần. Ta cao hứng gọi to:

-Tiểu kim.

Ma pháp lực chợt chuyển hóa thành đấu khí, sưu một tiếng ta giống như một viên ma pháp pháo bắn thẳng lên không. Tiểu kim phát ra tiếng gầm nhẹ đầy hoan khoái, hiển nhiên nó cũng phát hiện ra ta, ở trên không, ta ôm lấy cổ nó rồi xoay người ngồi xuống lưng nó:

-Tiểu kim ngươi có khỏe không?

-Chủ nhân, rốt cuộc lại được thấy ngươi, đúng lúc ta gần như không thể nhịn được nữa thì thu được tín hiệu của ngươi.

-Mấy ngày này khổ cho ngươi rồi. Tiểu kim, chúng ta đi xuống đi. Các bằng hữu ta đều ở dưới kìa.

Tiểu kim thu long dực lại, lao xuống phía dưới, tốc độ làm ta hãi sợ không nhỏ, khi cách mọi người khoảng 10 trượng Tiểu kim đột nhiên lại giang đôi cánh ra giữa tiếng kinh hô của mọi người rồi giảm dần tốc độ, khinh phiêu phiêu đáp xuống mặt đất.

Đông Nhật kinh hô:

-Oa, tiểu kim, gần đây ngươi ăn được đồ tốt gì mà béo lên nhiều như vậy nga.

Tiểu kim hừ một tiếng nói:

-Ngươi mới béo ra đó, chỉ là do thân thể ta lớn lên thôi. Nếu không phục ta với ngươi đả một hồi. Bằng mấy mũi tên cùn của ngươi, hắc hắc, sợ rằng chưa phải là đối thủ của ta.

Đông Nhật kinh ngạc càng tăng thêm:

-Ngươi nói chuyện được sao?

-Tiểu kim ngạo nghễ nói:

-Đương nhiên, ta chính là hậu duệ của ngũ trảo kim long, nói được ngôn ngữ của nhân loại các ngươi có gì là đặc biệt, vậy rốt cục ngươi có định tỷ thí cùng ta không đây?

Nói xong nó duỗi long dực lại, mắt gờm gờm tiến lại gần phía Đông Nhật.

Đông Nhật vội vàng khoát tay:

-Không, không, không, ai mà dám tỷ thí với ngươi, không phải ngươi muốn cái tiểu mạng của ta ra đùa đó chứ?

Tiểu kim hắc hắc cười nói:

-Vậy vừa rồi ngươi nói ta mập thì tính sao!

Ta cười mắng:

-Tiểu kim, đừng đùa nữa, cứ xem vừa rồi ngươi và Đông Nhật đấu võ mồm thì có lẽ khi ở long cốc toàn lêu lổng với mấy con rồng đúng không

Nghe thấy ta lên tiếng Tiểu kim rõ ràng thu liễm đi rất nhiều, nó xấu hổ liếc mắt nhìn lén ta, chỉ thì thầm trong miệng:

-Những bằng hữu trong long cốc bảo rằng khi ra ngoài nhất định phải cơ trí, nếu không sẽ bị người ta khi dễ.

Đông Nhật buồn cười nói:

-Bị người ta khi dễ? Khỏe như ngươi thì có mấy người có thể khi dễ ngươi nữa.

Tiểu kim xoay người cả giận nói:

-Không phải ngươi vừa khi dễ ta đó thôi, người ta vốn rất anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, cao lớn uy mãnh, còn có nữ long bằng hữu còn gọi ta là đại suất long, thế mà ngươi dám chê ta mập.

Nếu không có chủ nhân xin tha cho ngươi, hắc hắc, ta đã tùng xẻo ngươi ra rồi.

Ngất, đây chính là Tiểu kim sao? Không riêng gì Đông Nhật chết lặng mà ngay cả ta cũng thành ngây dại. Trước kia ta chưa từng thấy qua Tiểu kim như vậy, nó như lột xác vậy, mặc dù nó vẫn nghe lời của ta nhưng... nhưng lại có thêm vài phần du côn. Đều do đám rồng du đãng kia làm hư Tiểu kim của ta, bất quá như vậy cũng rất thú vị.

Những lời đấu khẩu của Tiểu kim cùng Đông Nhật không những khiến ta và Đông Nhật ngất ngây còn khiến tất cả mọi người cùng lăn ra cười vui vẻ, ngay cả vẻ u ám trên mặt Mộc Tử cũng tạm thời tiêu mất.

Chỉ có Tiểu Nhu như đang lẩn tránh ở một bên còn không ngừng run run, mặc dù nàng đã tiến hóa thành A cấp ma thú, nhưng ở trước mặt sinh vật cường đại nhất đại lục - Rồng, nàng vẫn không thể tự chủ được mà không ngừng run rẩy. Nhờ cảm giác nhạy cảm khiến ta hiểu tình cảnh của nàng bây giờ, ta ân cần hỏi:

-Tiểu Nhu, ngươi làm sao vậy?

Tiểu Nhu biến thành hình người chạy đến bên cạnh ta, nhỏ giọng nói một cách đáng thương:

-Chủ nhân, ta rất sợ a.

Tiểu kim cũng phát hiện ra nàng, nó hướng cái đầu vĩ đại nhìn về phía tiểu Nhu hỏi:

-Chủ nhân, nàng là ai a?

Ta cười nói:

-Nàng cũng là bằng hữu của ta, lần tới Ma tộc đó, nếu không có tiểu Nhu thì có lẽ ngươi đã không thể gặp lại ta nữa đó.

Đôi mắt Tiểu kim chợt hiện lên một sắc thái khác thường, nó phi thường khiêm tốn hướng về phía TN cúi đầu tỏ ý tôn trọng nói:

-Cám ơn ngươi đã cứu chủ nhân ta, tiểu muội muội.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-320)