Vay nóng Homecredit

Truyện:Quang Chi Tử - Chương 227

Quang Chi Tử
Trọn bộ 320 chương
Chương 227: Hắc ám dung hợp
0.00
(0 votes)


Chương (1-320)

Siêu sale Lazada


Ta liếc sơ qua thân thể mình một chút, nói:

-Tu Ti đại ca, như vậy là tốt rồi, so với trước kia cũng đâu có gì khác biệt lắm đâu.

Tu Ti thở dài nặng nề nói:

-Ban đêm hôm qua, ta cố gắng dùng Tù và Thiên Thần giúp ngươi thanh tẩy hắc ám nguyên tố trên cơ thể, hắc ám nguyên tố ấy mặc dù tính ăn mòn rất mạnh nhưng dưới thần lực của Tù Và, các vết sẹo trên thân ngươi cũng từ từ bị phân giải hết. Ai ... chỉ trách ta công lực vẫn còn không đủ, ngươi tự mình soi gương lại đi.

Nói xong, hắn cúi đầu ủ rũ, nghiêng người oặt sang một bên.

Nghe ngữ điệu của hắn, ta có dự cảm bất thường, ngơ ngác đứng lên, với tay lấy chiếc gương bên cạnh giường, vừa soi vào, thấy bộ dạng của chính mình, ta ngửa mặt lên trời hét lên một tiếng thảm thiết. Tại sao? Tại sao lại như vậy? Số mạng của ta đích thực khổ như vậy sao?

Khuôn mặt ta trong gương so với trước kia cũng không khác nhau là mấy. Các vết sẹo lồi lõm trên mặt cũng lặn mất hết, nhưng quái ác thay vẫn còn lại những vết hằn ngang dọc chằng chịt trên khuôn mặt vốn rất anh tuấn của ta trước kia. Chiếc gương trong tay ta rơi xuống đất, xoảng một tiếng vỡ vụn, phát ra thanh âm lanh lảnh.

-Tu Ti đại ca, ta còn hy vọng chữa trị được nữa không?

Thanh âm ta bình tĩnh trở lại nhưng trong giọng nói không che giấu nổi nỗi bi thương.

Tu Ti đau khổ nói:

-Bởi vì ta vô năng, công lực chưa đủ, không thể một hơi bức hết hắc ám nguyên tố trong cơ thể ngươi ra ngoài, hắc ám nguyên tố còn sót lại giờ đã hoàn toàn dung hợp với da thịt của ngươi, trừ phi thay đổi da thịt toàn thân, nếu không ta sợ rằng không có phương pháp nào khác có thể trị khỏi được, nói cách khác, là tại vì ta trị bệnh cho ngươi, hóa ra làm hại ngươi không có cách gì khôi phục như ban đầu được nữa. Huynh đệ, ca ca xin lỗi ngươi a.

Ta đi tới bên cạnh Tu Ti, ngồi xuống, bá lấy vai hắn, an ủi nói:

-Huynh đã làm hết sức rồi, dù sao trị liệu cũng vẫn còn tốt hơn không trị liệu, Tu Ti đại ca, đệ tuyệt không trách huynh, chỉ tại số đệ mệnh khổ mà thôi.

Bên ngoài đột nhiên có tiếng ồn ào nhốn nháo, hiển nhiên là bị tiếng hét của ta vừa rồi làm kinh động. Dù sao cũng phải đối mặt, ta hít sâu một hơi, nhanh chóng mặc lại y phục, mở cửa phòng, ngoài cửa tụ tập rất nhiều người, Chiến Hổ đại ca, Đông Nhật, Cao Đức, Hành Áo, Kiếm Sơn, các thôn dân Thần Chi Thôn Lạc, còn có cả Mộc Tử và Khách Luân Đa, bọn họ cũng đều mang ánh mắt chờ đợi nhìn chăm chú vào cửa lớn của thạch thất.

Ta nặng nề bước từng bước ra khỏi thạch thất, mọi người chứng kiến bộ dạng ta không hề thay đổi thảy đều sợ hãi kêu lên thất thanh, sắc mặt Mộc Tử càng trở nên tái nhợt.

Tâm tính ta vừa nãy vốn kích động bi thương giờ đã bình tĩnh trở lại, mỉm cười nói với mọi người:

-Tu Ti đại ca cũng đã cố hết sức rồi, thiên mệnh khó cưỡng, cám ơn các ngươi đã hộ pháp cho ta, tất cả trở về nghỉ ngơi đi, có gì ta sẽ thông báo đến mọi người sau.

Chiến Hổ đứng phắt dậy, chạy ngay đến chỗ ta, nắm chặt bả vai ta, quát:

-Nói cái gì thiên mệnh khó cưỡng chứ, Thần Vương cái lão già kia, ngươi sao lại làm khổ huynh đệ ta như vậy chứ ....

-Đại ca, đừng nói nữa, dẫu sao ta cũng đã quen với bộ dạng thế này, đau khổ cũng không giải quyết vấn đề gì, trước tiên thu xếp chuyện này cho xong đã. Tu Ti đại ca vì trị liệu cho ta đã hết sức lao lực, hiện giờ đang nghỉ ngơi ở trong phòng. Các ngươi cũng đều nghỉ ngơi cả đi, ở đây để ta lo cho.

Mộc Tử từng bước, từng bước chậm rãi hướng về phía ta đi tới, vẻ mặt rất bình thản, ta thì ngược lại, trái tim ta nhảy theo từng bước chân của nàng, nàng muốn nói gì với ta? Tuyên bố chuyện của hai người chúng ta thế là kết thúc hay sao?

Chiến Hổ vừa thấy Mộc Tử tiến lại, tự động nhích người tránh qua một bên, mọi người cũng đều yên lặng nhìn chăm chăm 2 người chúng ta.

Gió mát thổi thốc vào mặt ta, thổi bay cả mái tóc dài của ta ra sau, lộ ra toàn bộ khuôn mặt xấu xí như ác quỷ của ta, Mộc Tử vẫn tiếp tục bước tới, cách người ta ước chừng hơn 1 thước mới hoàn toàn dừng lại. Nàng ngây ra nhìn ta một lúc, đột nhiên dang tay ôm lấy khuôn mặt ta, nở nụ cười ôn nhu sáng lạn, nói:

-Trường Cung, huynh cũng không cần phải trị liệu nữa, bất luận huynh biến thành như thế nào, trong lòng muội, huynh vẫn là huynh trước kia, vẫn thương yêu muội, dỗ dành muội, vẫn là Trường Cung yêu quí nhất của muội. Suốt đời này, không ai có thể thay thế địa vị của huynh trong lòng muội được. Muội – yêu – huynh.

Ta toàn thân hoàn toàn tê liệt, nước mắt không cầm được, ròng ròng chảy xuôi theo khuôn mặt, nhỏ ướt cả cánh tay Mộc Tử.

-Có thể nào chúng ta khôi phục lại tình cảm như trước kia được không? Cho dù là bắt đầu lại một lần nữa cũng được, cho muội một cơ hội, để muội theo đuổi huynh đi.

Toàn bộ mọi người xung quanh nhìn về phía Mộc Tử, nghe nàng nói những lời này vẻ mặt ai cũng bộc lộ ra nét khâm phục không hề che giấu.

Ta kéo tay Mộc Tử ra, run giọng nói:

-Ta không xứng với muội, Mộc Tử à.

Mộc Tử mỉm cười nói:

-Sao lại không xứng, huynh là sứ giả thần linh mà, nhất định là ông trời đã để cho 2 ta gặp nhau, gắn kết số mệnh của 2 ta cùng với nhau. Diện mạo bên ngoài thật sự quan trọng vậy sao? Nếu huynh nhất định chú trọng diện mạo như vậy, muội nguyện ý đem khuôn mặt mình biến hóa cho giống như huynh, như vậy chắc huynh cũng có thể tiếp nhận muội rồi chứ?

Ta càng hoảng sợ, lớn tiếng nói:

-Không nên như vậy a, Mộc Tử, muội đừng bức ép ta quá, cho ta thời gian suy nghĩ kĩ càng, được không?

Mộc Tử thấy ta thay đổi thái độ, rõ ràng rất hài lòng, ôn nhu cười nói:

-Muội không bức ép gì huynh, lúc nào huynh muốn tiếp nhận muội, muội cũng sẵn sàng chờ đến lúc đó, nhưng có điều con gái có thì, huynh đừng bắt muội chờ quá lâu, để muội để dành chút tuổi thanh xuân cho huynh nữa, được không?

Thanh âm ôn nhu của Mộc Tử thủ thỉ truyền vào tâm ta, trái tim ta nhất thời kích động mãnh liệt, thiếu chút nữa đã đáp ứng nàng, nhưng tự ti rốt cuộc cũng chiến thắng tình cảm, ta buồn bã gật đầu, nhẹ giọng nói: -Mọi người nhanh chóng nghỉ ngơi đi. Chúng ta bây giờ có thể nói là chưa gặp nguy hiểm gì nhưng cũng không thể xem là an toàn tuyệt đối được. Bảo trì trạng thái tốt nhất rất là quan trọng.

Mộc Tử khẽ nhón gót chân, nhẹ nhàng hôn phớt lên mặt ta, cảm giác êm ái mềm mại nụ hôn của nàng để lại nhanh chóng xoa dịu tâm hồn ta, lại đồng thời thổi bùng lên ngọn lửa tình ái của ta đối với nàng.

Mộc Tử đi rồi, những người còn lại đều đứng yên một chỗ, ngơ ngác nhìn ta, hiển nhiên là vẫn còn chưa hoàn hồn, ta cười mắng:

-Các ngươi xem biểu diễn còn chưa xong sao? Nhanh đi nghỉ ngơi đi.

Cao Đức kêu lên một tiếng kì quái, chạy đi trước tiên, Chiến Hổ nhẹ nhàng vỗ vỗ vai ta, cùng với mọi người đồng thời chậm rãi rời đi.

Khách Luân Đa là người cuối cùng rời khỏi, hắn đi tới trước mặt ta, mỉm cười nói:

-Công chúa là một cô gái tốt, Trường Cung, ta thật lòng chúc phúc cho hai người.

Ta kì quái nói:

-Nhưng nàng là hôn thê của ngươi tại Ma tộc, chẳng lẽ ngươi ngay đến cả ghen cũng không cảm thấy hay sao?

Khách Luân Đa ngây ra một chốc, nói:

-Ghen, ha ha, như thế nào mà ghen được, chỉ có một người có thể làm ta ghen thôi, nhưng không phải công chúa, ta toàn tâm toàn ý thương yêu người đó rồi, mặc dù công chúa thật sự rất đẹp nhưng ta đối với nàng hoàn toàn không có tư tình nam nữ.

-Thật sự không nghĩ tới, Khách huynh cũng là một người chí tình chí nghĩa như vậy.

Khách Luân Đa vui vẻ nói:

-Lần đầu nghe ngươi xưng hô với ta như vậy, thật sự rất xuôi tai, chỉ cần ngươi không để bụng chuyện cũ là tốt lắm rồi. Yên tâm đi, ta tuyệt đối không phải là tình địch của ngươi. Ngươi bị biến dạng như vậy, công chúa xem ra đau khổ cũng không thua ngươi bao nhiêu đâu. Ngươi cố gắng sớm tiếp nhận tình cảm của nàng đi, không nên để cho nàng phải chịu khổ thêm nữa.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-320)