← Ch.232 | Ch.234 → |
Ta hạ khăn che mặt, nói:
-Chẳng lẻ xâm lấn thật sự trọng yếu vậy sao? Ta biết ma tộc các ngươi rất khổ, nhưng tây đại lục các ngươi cũng có những thứ mà đông đại lục không có, nếu song phương đều có nhu cầu, tại sao không bình đẳng trao đổi, hà tất phải động can qua, làm khổ dân chúng mà cũng làm suy yếu quốc lực, huống chi, bây giờ có yêu tộc ở dị đại lục đang chuẩn bị hành động, chỉ cần không cẩn thận sợ là không giữ được biên cương như bây giờ, có lẽ còn có nguy cơ diệt tộc.
Tu Vũ đứng lên một chút, cả giận nói:
-Ngươi bớt ở chỗ này nói nhảm, nói không chừng bệ hạ chính là bị lời đồn của các ngươi mê hoặc, cái gì yêu tộc, đó chỉ là truyền thuyết mấy ngàn năm trước, thật sự có hay không ai biết được, chỉ bằng lời nói một mặt của các ngươi mà muốn ta giao binh quyền sao?
-Mộc Tử, mặc dù bệ hạ hạ có chỉ ý, nhưng ngươi biết thúc thúc vẫn tán thành xuất binh đánh loài người, một chút như vậy mà bắt ta thối lui thì ta làm không được.
Xem ra Thiểm Vân nói tướng nơi sa trường chưa chắc đã tuân lệnh vua rất có lý, Khách Luân Đa nói:
-Vậy điện hạ muốn kháng mệnh sao?
Tu Vũ trừng mắt liếc hắn một cái, trầm ngâm đứng lên, vô số ý niệm hiện lên trong đầu hắn, nếu hắn muốn kháng mệnh thì hắn còn chưa có cái can đảm này, huống chi còn có Mộc Tử sủng ái của hắn ở giữa.
Tu Vũ thở dài, nói:
-Để ta suy nghĩ một chút được không? Gần đây chúng ta quả thật là án binh bất động.
Mộc Tử đột nhiên cường ngạnh đứng lên:
-Thúc thúc, hôm nay ngài phải cho ta một câu trả lời thuyết phục, bởi vì ta đang ở cố gắng hòa đàm với tam quốc của loài người, ta không muốn, vừa có chút tiến triển đã có chiến hỏa. Thúc thúc, Mộc Tử sẽ hại ngài sao? Ngài tin tưởng chúng ta đi.
Tu Vũ khó khăn nói:
-Mộc Tử, để thúc thúc suy nghĩ một chút.
Nếu chỉ một chút như vậy mà bắt Tu Vũ giao ra binh quyền thì cũng làm khó hắn thật, nhiều năm qua hắn và Tu Đạt hai người vẫn tán thành xuất binh tiến công loài người, lúc này rốt cục mới có cơ hội, có thể thống lĩnh đại quân áp sát Tư Đặc Luân yếu tắc, lúc này mà bắt hắn buông tay thì làm sao mà hắn can tâm.
-Báo cáo.
Trướng ngoại truyền đến thanh âm của thông tấn binh.
-Nói.
Thông tấn binh cách trướng bồng nói:
-Bẩm cáo điện hạ, Tát Đạt điện hạ dẫn theo tả vệ đội đã trở lại, nói là muốn lập tức gặp ngài.
Chúng ta đồng thời kinh hãi, Mộc Tử kéo tay Tu Vũ nói:
-Thúc thúc, Tát Đạt thúc thúc bởi vì không hài lòng với quyết định của phụ thân, đã bị phụ thân giam lỏng, sao lại đột nhiên đến nơi này, chắc chắn là có gian trá.
Tu Vũ trầm tư một chút, nói:
-Để ta gặp rồi hãy nói sau, nói không chừng ma hoàng thay đổi chủ ý, không muốn hòa đàm với loài người?
Tu Vũ nói làm ta giật mình, đúng vậy, Tát Đạt lúc này quay lại biết đâu là do ma hoàng thay đổi chủ ý.
Mộc Tử tỉnh táo lại đầu tiên, nói:
-Vậy được rồi, thúc thúc, ngài ở chỗ này gặp Tát Đạt thúc thúc, chúng ta ẩn núp trước, nếu có biến hóa gì chúng ta cũng kịp tới trợ giúp.
Tu Vũ gật đầu, quát:
-Người đâu, dọn sạch nơi này cho ta.
Tiếp theo, hắn chỉ chỉ hai bên cái tủ, nói:
-Các ngươi trốn ở sau cái tủ đó, không được ta phân phó thì đừng đi ra.
Mộc Tử gật đầu, mọi người phân biệt ẩn núp.
Trong trướng bồng vừa mới thu thập sạch sẽ, hồng y vệ binh chợt nghe bên ngoài hô:
-Tát Đạt điện hạ đến.
Tu Vũ chỉnh lại quần áo ra trước cửa ngênh đón, thân ảnh cao lớn của Tát Đạt ma vương xuất hiện trong tầm mắt chúng ta, sau lưng hắn còn có hơn mười tùy tùng, làm cho ta cảm thấy buồn cười là bọn họ cũng che mặt. Ta cuối cùng phát giác ra Tát Đạt có cái gì không giống với bình thường nhưng không biết là chỗ nào.
Tu Vũ nói:
-Ca, huynh đã trở lại.
Tát Đạt hừ một tiếng, nói:
-Lần này hồi hoàng đô thật sự là tức chết ta rồi, ta xem ma hoàng đúng là lão hồ đồ, lại muốn hòa đàm cùng loài người.
Tu Vũ bất động thanh sắc đưa chén nước cho Tát Đạt, nói:
-Ca, nói nhanh lên, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Tát Đạt uống một ngụm nước, đặt cái chén lại trên mặt đất, nói:
-Huynh đệ, ngươi tin ca ca hay không?
Tu Vũ nhất thời im lặng, sau đó nói:
-Đương nhiên tin.
Tát Đạt giọng căm hận nói:
-Tốt, nếu như vậy, huynh đệ chúng ta làm chút đại sự, bây giờ chúng ta nắm đại quyền, nếu ma hoàng phái người đến bắt chúng ta hòa đàm với loài người, chúng ta sẽ ......
Nói đến đây, hắn nói thầm vào tai Tu Vũ vài câu.
Nghe xong Tát Đạt nói, Tu Vũ dường như rất giật mình, lớn tiếng nói:
-Ca, cái này tuyệt đối không được, chúng ta đều là thành viên ma tộc, sao có thể phản bội bệ hạ được, huống chi, nếu chúng ta phản bội huynh không sợ ma hoàng tìm chúng ta tính sổ sao? Huynh có nắm chắc có thể ngăn cản hắc ám ma long và hắc ám long thương của ma hoàng không?
Hắn cố ý nói lớn lên, hiển nhiên là cho chúng ta nghe, lão già này đúng là có không ít tâm kế.
Tát Đạt âm âm cười, nói:
-Huynh đệ, ngươi nhỏ giọng chút, ngươi muốn cho tất cả mọi người nghe thấy sao? Nếu không có biện pháp đối phó hắn ta sẽ đưa ra biện pháp này sao? Huynh đệ, ngươi nghe ta, giao binh quyền cho ta, sau khi thành công chúng ta thu thập loài người trước, sau đó thu thập thú nhân, đến lúc đó, cả đại lục chính là vật trong túi huynh đệ chúng ta, chúng ta chia đội giang sơn, ngươi xem coi thế nào.
Nói đến những lời này, trên mặt Tát Đạt toát ra một loại hơi thở tà ác, mờ ảo bao quanh dung mạo, có vẻ không có một chút tức giận.
Tu Vũ thấy thế bị dọa lui về phía sau vài bước, nói:
-Ca ca, ngươi đây là làm sao vậy?
Ta trong lòng chợt động, truyền âm cho mọi người nói:
-Cẩn thận, Tát Đạt đã bị yêu tộc yêu hóa rồi, mọi người nghe ta chỉ huy, chút nữa đồng thời tấn công, ngàn vạn lần không thể cho bọn chúng cơ hội, nếu không sẽ tạo thành tổn thất rất lớn.
Ta cảm giác được những người chưa từng nhìn thấy yêu tộc như Mộc Tử và Khách Luân Đa nhất thời khẩn trương, Chiến Hổ đại ca là người đầu tiên ngưng tụ thần lực của mình. Đối phó yêu tộc thì biện pháp tốt nhất chính là dùng thần lực. Nếu Tát Đạt bị yêu hóa rồi, vậy những người bịt mặt phía sau hắn cũng đã bị yêu hóa, cướp lấy binh quyền ma tộc là chuyện rất trọng yếu, yêu vương dám chắc sẽ phái những thủ hạ đắc lực nhất tới. Cho nên chúng ta phải dùng tốc độ như lôi đình tiêu diệt hoàn toàn đối phương mới được, nếu không hươu chết về tay ai còn chưa biết được. Chỉ một mình Tát Đạt bị yêu hóa đã khó đối phó rồi.
Vẻ mặt Tát Đạt càng thêm tà ác, hắn vươn tay phải, nói:
-Mau, đệ đệ, mau đưa binh phù cho ta.
Toàn thân hắn hiện ra một tầng khí màu xám, chậm rãi đi về phía Tu Vũ.
← Ch. 232 | Ch. 234 → |