← Ch.318 | Ch.320 (c) → |
Rốt cuộc cũng giải quyết xong Yêu vương, ta cũng được thần vương cứu lại nhưng trong lòng ta vẫn cảm thấy buồn rầu vô hạn, chính là vì Hải Thủy đã mất, nàng đã hy sinh vì ta a! Thần vương cũng nói rằng ngài cũng không có cách nào cải tử hồi sinh, chắc chắn Hải Thủy không thể trở lại nhân gian được nữa. Tại sao? Tại sao lại như vậy? Hải Thủy thiện lương như vậy, tại sao nàng phải chết.
Thần vương nói:
-Hài tử, sứ mạng gian nan kia con đã hoàn thành được, ta thật sự rất cao hứng, bây giờ nhân loại đều cho là con đã chết hay con ở lại thần tộc đi. Vị trí trước kia của Thước Già Lặc sẽ thuộc về con, con sẽ trở thành Đại thiên sứ, là một Quang thần vĩ đại. Ở thần giới con sẽ có táng mạng vô tận.
-Không!
Ta thê lương hét lớn:
-Không, con không muốn, con không muốn!
Thần vương tựa hồ ngạc nhiên hỏi lại:
-Hài tử, con phải biết, trở thành thần là mơ ước cỡ nào của rất nhiều người a!
Ta thống khổ lắc đầu nói:
-Không, thần vương, con không muốn thành thần, cũng không muốn suốt đời ở đây, con chỉ muốn ở cùng một chỗ với thân nhân, bằng hữu của mình. Ngài là thần vương, chẳng lẽ ngài không có cách nào để bằng hữu của con hồi sinh lại sao? Con chỉ có duy nhất một thỉnh cầu đó thôi, ngài đáp ứng con đi.
Thần vương thở dài nói:
-Hài tử, ta hiểu tâm tình của ngươi lúc này, nhưng ta đã nói rồi, đó là việc ta không thể làm được a! Ngươi hãy ước điều khác đi, bất luận là cái gì ta cũng đáp ứng với ngươi.
Ta chán nản quỳ xuống đất, nhìn tất cả thần khí xung quanh, lâu sau vẫn chưa nói lên lời.
-Hài tử, đùng như vậy, ngươi đã bảo vệ sinh mạng của tất cả các chủng tộc trên toàn đại lục còn mang lại quyền được sống cho cả thần tộc chúng ta nữa, có công tất trọng thưởng, nói lên thỉnh nguyện của ngươi đi.
Ta hít một hơi dài quyết định:
-Thần vương, con hy vọng người hãy thu hồi tất cả thần khí trở về đi, sau đó cho con trở lại nhân gian, con không cần táng mạng vô tận, con chỉ muốn là một nhân loại bình thường, cùng trải qua một cuộc sống bình dị với thân nhân, bằng hữu của con.
Thần vương kinh ngạc nói:
-Cái gì? Ngay cả bất tử mà ngươi cũng không muốn sao?
Ta trịnh trọng gật gật đầu khẳng định:
-Bất tử đối với con cũng không có ý nghĩa, nếu thân nhân, bằng hữu của con đều chết đi vậy con sống còn có ý nghĩa gì nữa. Cúi xin người thành toàn.
Cả nửa ngày sau, Thần vương mới lên tiếng:
-Hảo, nếu ngươi đã quyết định như vậy ta cũng không miễn cưỡng ngươi nữa. Trường Cung, ngươi sẽ vĩnh viễn là bằng hữu của thần tộc chúng ta.
Quang mang chợt lóe lên, ta cảm giác toàn thân mình đều ấm áp cùng sự thoải mái không nói lên lời, dường như toàn thân ta đang chìm trong đại dương ánh sáng.
-Trường Cung, ta đã thu hồi sáu kiện thần khí nhưng vẫn lưu lại năng lượng của Quang Minh thần trong cơ thể ngươi, táng mạng sinh lực của ngươi cũng hoàn toàn khôi phục rồi, hãy đi đi, đi làm những chuyện mà ngươi muốn làm đi. Chỉ có điều ta muốn nói với ngươi, cô nương bị Yêu vương chiếm đoạt thân thể kia linh hồn không có chết, ngươi còn có cơ hội tái kiến nàng đó.
Trong lòng ta cả kinh, vừa định cất lời hỏi thì đã bị quang mang mãnh liệt bao phủ, quang mang lóe lên, trước mắt ta một màu trắng toát hết thảy mọi vật đều biến mất.
..............................
Dù đã tiêu diệt được yêu tộc nhưng cả Tư Đặc Luân pháo đài đều bị vây trong một màn sầu vân thảm vụ, bởi vì Trường Cung Uy người con của ánh sáng đã hi sinh để cứu đại lục, hắn đã vì hòa bình của đại lục mà phụng hiến toàn bộ tuổi trẻ lẫn táng mạng của mình.
Lao Luân - Địch khẽ vuốt mái tóc dài của Mộc Tử và Tiểu Nhu, lão lệ chậm lăn:
-Hảo hài tử, đùng khóc nữa. Người đi thì cũng đi rồi. Trường Cung là đồ đệ duy nhất của ta, cũng là niềm kiêu hãnh của ta, hắn đã vì cứu chúng ta mà hi sinh tính mạng của mình. Sự hi sinh của hắn tựa như mất đi ngàn quân vậy.
Lời an ủi của Lao Luân - Địch chẳng những không ngăn được tiếng khóc của mọi người ngược lại còn khiến tất cả mọi người xung quanh đều khóc ròng. Trường Cung - Uy vì tiêu diệt Yêu vương đã không tiếc thiêu đốt sinh mạng chi hỏa của mình, tráng cử sâu nặng đó đã rung động tâm tư của tất cả mọi người. Hình ảnh của Trường Cung - Uy chắc chắn sẽ khắc sâu trong tâm trí bọn họ, vĩnh viễn cũng không phai nhòa.
-Báo –
Một gã lính truyền lệnh vội vàng chạy vào bộ chỉ huy
- Báo cáo, không trung đột nhiên xuất hiện dị tượng.
Mọi người cùng cả kinh, Truyền Tùng Chấn vội hô:
-Cái gì dị thường, nói mau.
-Trên trời đột nhiên xuất hiện một đám mây ngũ sắc đang dừng ở phía trên bầu trời pháo đài.
Mọi người cùng ngơ ngác nhìn nhau, Chiến hổ nói:
-Chúng ta cứ đi xem đi.
Chúng nhân thần hộ lĩnh cùng thủ lãnh quân đội ba nước cùng đi ra khỏi bộ chỉ huy. Quả nhiên đúng như lời tên lính vừa nói, trên bầu trời có một đám mây ngũ sắc đang lơ lửng dưới ánh mặt trời chiếu rọi càng thêm huyền diệu.
Truyền Tùng - Chấn trầm giọng quát:
-Truyền lệnh, tất cả quân đội chuẩn bị, tất cả mau đề phòng.
Sự xuất hiện của yêu tộc đã sớm làm cho mọi người đều có tâm lý kinh cung chi điểu.
-Không cần đâu, Chấn sư phụ, chẳng lẽ ngài không muốn ta quay lại sao?
Một giọng nói quen thuộc vang vọng khắp cả pháo đài. Kim quang từ đám mây lóe lên, một thân ảnh nhanh như chớp chợt xuất hiện trước mặt mọi người.
-Trường Cung.
Ta nhìn người nào cũng lệ rơi, mỉm cười nói:
-Đã làm mọi người lo lắng rồi, ta trở lại đây.
Mộc Tử cùng Tiểu Nhu cùng lao vào lồng ngực ta, Mộc Tử vừa khóc vừa nói:
-Huynh chạy đi đâu đó, làm muội lo chết mất thôi.
Ta nhẹ vuốt mái tóc dài của Mộc Tử, dịu dàng nói:
-Nha đầu ngốc, mọi chuyện đều qua rồi, vừa rồi là ta đến thăm quan thần giới một chuyến mà thôi, chỉ đáng tiếc một điều là Hải Thủy, nàng....
-THẦN GIỚI.
Mọi người cùng kinh hô không ngớt.
← Ch. 318 | Ch. 320 (c) → |