Vay nóng Tinvay

Truyện:Cầm Đế - Chương 036

Cầm Đế
Trọn bộ 336 chương
Chương 036: A tạp địch á chi chiến
0.00
(0 votes)


Chương (1-336)

Siêu sale Shopee


Ngay khi bọn Diệp Âm Trúc rời Khoa ni á thành trở về Thánh tâm thành, cả Long khi nỗ tư đại lục cũng sôi lên bởi không khí chiến tranh. Đó không phải là do Lôi thần bộ lạc tiến đánh Mễ lan đế quốc bởi chiến tranh ngoài biên giới đối với đại lục không có chút ảnh hưởng gì mà là từ hai quốc gia. Hơn nữa hai quốc gia này từ trước đến nay vốn cùng thuộc một khối liên minh.

Phương bắc của Long khi nỗ tư đại lục có tất cả bốn quốc gia là Mễ lan, A tư khoa lợi và Phật la cùng Ba lặc mạc, trong đó Mễ lan đế quốc đóng vai trò là hạch tâm của khối liên minh này. Nhưng tại nam phương, thiên hạ lại thuộc về Lam địch á tư đế quốc, xung quanh đế quốc này cũng có ba quốc gia là Ba lợi, Ba bàng, A tạp địch á.

Hai thế lực này có thể sánh ngang với Pháp lam, cũng chính bởi sự ước thúc của Pháp lam mà bọn họ mới không có xung đột quá lớn.

Có thực lực cầm đầu các quốc gia ở phương bắc, rõ ràng thực lực của Mễ lan đế quốc phải cực kỳ cường đại, nhưng do có sự uy hiếp cưc kỳ lớn của cực bắc hoang nguyên, cho dù Mễ lan có dã tâm muốn xâm lược phương nam cũng không thể. Hơn nữa lại có Pháp lam đứng ở trung gian, khiến cả hai bên đều đắn đo cân nhắc, vì thế đại lục được yên ổn trong suốt trăm năm qua.

Nhưng ngay từ khi Mễ lan cùng các quốc gia phương bắc phải ứng phó sự công kích của thú nhân thì tại phương nam cũng xảy ra sự bất hòa nội bộ giữa Ba bàng cùng A tạp địch á. Mà nguyên nhân sâu sa của chuyện này lại có liên quan đến Âm Trúc. Lúc vừa mới rời khỏi Bích không hải, tại A tạp địch á, Diệp Âm Trúc đã giết chết sáu ma pháp sư của Ba bàng, việc hắn làm không có gì là sai cả nhưng lại đem đến cho A tạp địch á không ít phiền toái.

Chức nghiệp ma pháp sư tại một đế quốc như Mễ lan đã vô cùng cao quý, đủ để thấy trong một quốc gia nhỏ như Ba bàng, giá trị của ma pháp sư trân quý đến dường nào. Vừa nghe tin ma pháp sư của mình biến mất một cách kỳ quái, quốc vương Ba bàng đã trực tiếp đến A tạp địch á chất vấn, đương nhiên là quốc vương A tạp địch á không thừa nhận rồi, mà ngược lại còn chất vấn quốc vương Ba bàng là tại sao lại cho ma pháp sư bí mật xâm nhập A tạp địch á. Hai bên cứ giằng co như vậy, quốc vương Ba bàng lại ỷ vào thực lực của quốc gia mình đòi A tạp địch á phải bồi thường. Bọn họ nghĩ có thể lợi dụng thời cơ này lấy đi của A tạp địch á không ít tài sản. Nếu không phải có Lam địch á tư đế quốc và Pháp lam đứng đằng sau, sợ rằng Ba bàng cũng đã thôn tính A tạp địch á từ lâu rồi.

Nhưng trái với sự tưởng tượng của quốc vương Ba bàng, quốc vương A tạp địch á lại phản đối quyết liệt, không hề thừa nhận trách nhiệm có liên quan đến việc các ma pháp sư của Ba bàng mất tích. Hai quốc gia vì thế sinh ra thái độ thù địch, sau đó là chiến tranh lạnh, và rồi không nhịn nổi nữa, quốc vương Ba bàng đã đem 10 vạn đại quân đến tấn công biên cảnh A tạp địch á, mặc kệ Lam địch á tư đế quốc cùng Pháp lam.

Quân lực toàn quốc của A tạp địch á miễn cưỡng mới có 8 vạn binh linh, mà tố chất binh lính lại vô cùng kém, bản tính vốn lười biếng, căn bản là không có cách nào có thể so sánh được với 10 vạn quân tinh nhuệ của Ba bàng. Hơn nữa tại A tạp địch á, một đại đội long kỵ binh còn không có, trong khi Ba bàng còn có hai đại đội long kỵ binh cùng hai vạn trọng kỵ binh trong quân đoàn, hơn nữa còn có một trăm ma pháp sư các hệ đi theo yểm trợ.

Tại Phỉ nhĩ thành – tòa thành trấn thủ biên cảnh của A tạp địch á với Ba bàng.

Nhìn đại quân của Ba bàng từ từ áp sát, sắc mặt của các tướng lĩnh Phỉ nhĩ thành đều trở nên ngưng trọng. Bọn họ hiểu một khi Ba bàng đã phái quân tiến đánh, sợ rằng sực việc không chỉ đơn giản ở mức bồi thường. Khi tòa thành này thất thủ, sợ rằng A tạp địch á cũng sẽ nhanh chóng thất thủ theo. Mà binh lính ở đây đã quá quen với cuộc sống yên bình, trong nhiều năm không hề luyện tập tác chiến, làm sao để đối phó bây giờ? Cuộc chiến này căn bản không cần đánh cũng biết kết quả rồi a!

Ngày hôm qua, đại quân Ba bàng đã đến dựng trại tại ngoại thành, trải qua một ngày tu chỉnh, sáng sớm nay đã bắt đầu rục rịch chuyển động, xem ra là chuẩn bị tấn công ngay.

" Tần Thương đại sư, bây giờ chúng ta phải làm gì? ". Nguyên soái Tác Nhĩ Tư Khắc Á của A tạp địch á có chút khẩn trương hỏi vị ma pháp sư bên cạnh.

Tần Thương cười nhạt, đáp: " Không việc gì phải khẩn trương như vậy. Tác Nhĩ Tư Khắc Á nguyên soái, xin mời ngươi ra lệnh cho tất cả các kỵ binh chuẩn bị sẵn sàng đi, có thể phóng ra bất cứ lúc nào. Quốc vương bệ hạ đã phong cho ta chức chỉ huy giả trong cuộc chiến lần này, ta tuyệt đối sẽ không để người thất vọng ".

" Được rồi, xin theo lệnh của ngài. Bất quá Tần Thương đại sư, ta cho rằng cách này sợ không ổn, trọng kỵ binh của địch nhân số lượng đông lắm, nếu trên bình nguyên khai chiến, ta sợ binh lính của chúng ta sẽ không chống đỡ nổi ".

Nhìn bộ dạng kinh hoàng pha lẫn sự sợ sệt của Tác Nhĩ Tư Khắc Á, trong mắt Tần Thương hiện lên sự khinh thường, lạnh lùng nói: " Tác Nhĩ Tư Khắc Á nguyên soái, ngươi trước hết phải hiểu điều này, làm một quân nhân, khi đối diện với địch nhân cho dù đông đảo và mạnh mẽ đến đâu cũng không được sợ hãi, phải dũng cảm chống lại. Nay ngươi là người thống suất toàn quân lại có thái độ như vậy, thử hỏi trận chiến này còn có thể thắng sao? Bây giờ, ngươi hãy đi an bài mệnh mệnh của ta đi, lập tức đi ngay! ".

Mặc dù ngày thường Tác Nhĩ Tư Khắc Á luôn luôn tự cao tự đại đối với mọi người nhưng khi đối diện với vị ma pháp sư trước mặt này, hắn không dám có chút nào bất kính, nhất là khi nhìn thấy huy hiệu trước ngực, hắn hiểu được thực lực bản thân chỉ nhỏ như một con kiến dưới mắt vị ma pháp sư này thôi. Hắn vội đáp ứng một tiếng m nhanh chóng rời đi.

Tần Thương than nhẹ: " Nếu chỉ hy vọng vào đám tướng lĩnh như thé này, xem ra A tạp địch á chẳng sớm thì muộn sẽ bị diệt quốc ".

" May mà còn có chúng ta, đúng không? ". Một người đi đến bên cạnh Tần Thương, khuôn mặt già nua, mái tóc dài màu trắng phất phơ trong gió, từ trên người tỏa ra sự tang thương cùng ngạo khí bất khuất, hai thứ trái biệt tạo cho người này một khí tức vô cùng đặc biệt.

Tần Thương mỉm cười, nói: " Lão hỏa kê (bạn già), ta biết ngươi xem thường những quân nhân như vậy. Đáng tiếc, nếu không phải vì bị ước thúc, ta tin rằng ngươi đã trở thành một trong những nguyên soái giỏi nhất trên đại lục rồi ".

Diệp Ly nhìn Tần Thương một hồi, sau đó mới thấp giọng nói: " Hy vọng nhân cơ hội chiến tranh lần này có thể khiến Đông long bát tông chúng ta quật khởi ".

Trong mắt Tần Thương bỗng lóe lên một đạo tinh quang: " Nhất định sẽ thành công. Việc chúng ta làm hôm nay sẽ tạo cơ hội cho những đứa trẻ của chúng ta. Ta tin rằng Âm Trúc sẽ lãnh đạo những người bạn đồng trang lứa với nó làm cho Đông long bát tông sống lại một thời huy hoàng như trước kia, giấc mơ cả đời của chúng ta sẽ được nó thực hiện ".

Ánh mắt Diệp Ly nhìn xuống dưới thành: " Bọn họ tới rồi kìa, ngươi chuẩn bị đi. Ta cũng đi đây ". Nói dứt câu, thân thể ông đã hóa thành một đạo tử quang biến mất trong không trung.

Nhìn đại quân của Ba bàng đang từ từ áp sát đến, trong mắt Tần Thương tràn ngập sát khí. Lần này phụ trách đại quân của Ba bàng là Y Sĩ Lợi Lôi nguyên soái. Ba bàng vương quốc có một điểm rất giống Mễ lan đế quốc là trong quân đội cũng có hai vị nguyên soái, ngoài Y Sĩ Lợi Lôi còn một người nữa đang trấn giữ biên cảnh bên Phật La vương quốc. -

Thế nhưng hai vị nguyên soái của Ba bàng thực lực lại hoàn toàn không đồng nhất, nếu vị nguyên soái kia dựa vào chính sự nỗ lực của bản thân để có thể đạt đến thành tựu ngày hôm này thì Y Sĩ Lợi Lôi lại nhờ vào em gái của mình là vương hậu của Ba bàng. Thế nhưng việc hắn lên nắm chức nguyên soái đã khiến cho rất nhiều đại thần của Ba bàng phản đối, nay nghe nói đến việc xuất binh đi đánh A tạp địch á, Y Sĩ Lợi Lôi xung phong nhận trách nhiệm lãnh đạo đại quân luôn. Chính hắn cũng rõ bản thân không có chút thực lực nào nhưng để đối phó với một A địch tạp á nhỏ bé thì quá dễ dàng, nếu không nhân cơ hội này để bịt mồm sự phản đối của các đại thần khác thì còn đợi đến bao giờ đây?

" Toàn quân xông lên cho ta, hãy san phẳng Phỉ nhĩ thành ". Y Sĩ Lợi Lôi giơ cao kỵ sĩ kiếm của mình lên ra lệnh. Mặc dù không có bản lĩnh gì nhưng Y Sĩ Lợi Lôi lại có một bộ mặt phi thường anh tuấn, người ngoài nhìn vào không thể nhận ra là hắn đã 40 tuổi mà tưởng chỉ mới ngoài 30, lại thêm một thân kim khôi kim giáp đại hồng chiến bào, nhìn bây giờ hắn cũng rất ra dáng một nguyên soái.

Một gã tham mưu đứng bên cạnh Y Sĩ Lợi Lôi vội nói: " Nguyên soái đại nhân, mặc dù trinh sát của chúng ta đã báo về là không có mai phục ở quanh đây, chúng ta có thể trực diện công kích nhưng dù sao Ba bàng và A tạp địch á từ trước đến nay vốn hòa hiếu, chúng ta không nên quá đáng quá, chỉ cần giả vờ tấn công một chút để dọa đối phương phải đầu hàng là được rồi ".

Y Sĩ Lợi Lôi khinh miệt nhìn vị tham mưu vừa nói: " Không biết thì đừng nên nói lung tung trước mặt ta. Binh pháp đã nói rồi, tham gia chiến trận phải dùng trinh sát trước tiên. Theo thám tử hồi báo toàn bộ A tạp địch á mới chỉ có tám vạn binh lính, hơn nữa thực lực cực kỳ yếu nhược, đừng nói là 10 vạn quân của chúng ta, chỉ cần có một vạn trọng kỵ binh trong tay là ta có thể nắm chắc việc hạ gục một tòa thành bé nhỏ như thế này. Lần này ta muốn đem toàn bộ những thành trì phòng thủ của A tạp địch á phá hủy đi, để cho họ biết đắc tội với Ba bàng chúng ta sẽ có hậu quả như thế nào. Toàn quân tổng lực công kích cho ta, trọng kỵ binh đi đầu, long kỵ binh phụ trách bảo vệ ma pháp sư, khinh kỵ binh ở hai bên, bộ binh đi sau đoạn hậu ".

Nhìn bức tường cao lớn của Phỉ nhĩ thành ở phía xa, tên quân sư không khỏi nhíu mày. Dù sao cũng đã học ở học viện quân sự, hắn biết những điều Y Sĩ Lợi Lôi vừa nói là không sai, nhưng không hiểu sao lần này hắn lại có một cảm giác cực kỳ bất an.

Mười vạn đại quân Ba bàng từ từ áp sát chân thành, các chiến xa và ma pháp sư đã chuẩn bị sẵn sàng. Y Sĩ Lợi Lôi tin rằng với đội quân ma pháp sư đông đảo của mình, quân đội của A tạp địch á nhất địch sẽ phải chịu thương vong nặng, thậm chí có thể oanh kích trực tiếp tường thành.

Đúng như Y Sĩ Lợi Lôi dự đoán, cửa thành của Phỉ nhĩ thành đóng chặt lại, quân đội A tạp địch á căn bản là không dám ra nghênh tiếp mà. Hắn đắc ý nhìn lên trên thành, trong đầu đang sung sướng với ý nghĩ khi mình công kích được A tạp địch á, các vương thất công tôn đại thần của A tạp địch á phải quỳ dưới chân mình xin tha mạng. Bỗng ánh mắt hắn tập trung vào một nhân vật đứng trên thành. Tuy binh lính của A tạp địch á rất đông nhưng nổi bật hẳn lên trong đó là một thân ảnh cao lớn mặc ma pháp bào màu trắng, mái tóc của người này cũng trắng xóa, dưới ánh mặt trời tỏa ra một khí tức thánh khiết.

" Ma pháp sư? Sao lại có ma pháp sư ở đây? ". Trong lòng Y Sĩ Lợi Lôi đã bắt đầu cảm thấy phiền toái, bất quá hắn cũng không để ý nhiều lắm, cho dù đối phương có một ma pháp sư thì cũng không có khả năng chống lại hơn trăm ma pháp sư hoàng cấp của hắn.

Ngay sau đó, Y Sĩ Lợi Lôi chứng kiến trên tay gã ma pháp sư mặc bạch y pháp bào kia bỗng lặng lẽ xuất hiện một cây cầm, nhìn xa không thể rõ hình dáng. Một tiếng " ong minh " từ cây đàn vang lên, khiến toàn thân Y Sĩ Lợi Lôi chấn động, trong nhất thời đại não hắn lâm vào trạng thái trống rỗng.

Quang mang trong mắt Tần Thương đại phóng, ngón trỏ tại thất huyền nhẹ gảy. Lại một tiếng " ong minh " nữa phát ra, thanh âm thâm trầm hùng hậu. Âm thanh phát ra khiến cho cả không khí như muốn cô đọng lại, trong khi từ mi tâm (điểm giữa trán) Tần Thương, một đạo tử quang lóe ra. Rồi ngay sau đó toàn thân ông được bao bọc bởi một vầng tử quang nhàn nhạt, thể hiện thực lực thật sự của ông – tử cấp thần âm sư duy nhất trên đại lục, đại ma đạo sư của thần âm hệ. Tần Thương đã bắt đầu diễn tấu.

" Tử cấp ma pháp sư? ". Phong thái đĩnh đạc lúc nãy của Y Sĩ Lợi Lôi đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự hoảng sợ hèn nhát, cả người run lên bần bật. Hắn đã hoàn toàn quên rằng là một nguyên soái, thái độ của hắn sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến sĩ khí của toàn quân.

Tử cấp chính là đại diện cho siêu cấp cường giả trên đại lục. Ngoại trừ Mễ lan và Lam địch á tư, sáu vương quốc còn lại đều không có lấy một người. Điều đó cũng giải thích tại sao Y Sĩ Lợi Lôi lâm vào trạng thái khủng hoảng như bây giờ.

Chứng kiến tử cấp ma pháp sư, sự kinh hoàng trong đại quân Ba bàng như một căn bệnh ôn dịch nhanh chóng truyền đi. Tử cấp đại biểu cho cái gì? Đó tuyệt đối là lực lượng siêu hủy diệt a! Sự có mặt của một tử cấp cường giả có thể dễ dàng thay đổi cục diện của một trận chiến.

Âm thanh của tiếng đàn vang lên rõ ràng trong tai mỗi binh lính của Ba bàng càng khiến cho bọn họ càng kinh hoàng hơn. Bọn họ đâu có biết rằng sau lưng Tần Thương có một khoách âm pháp trận cực lớn. Để chuẩn bị cho trận đánh ngày hôm nay, A tạp địch á đã phải dành rất nhiều thời gian cùng công sức. Tình cảnh của Tần Thương hôm nay tựa như của Âm Trúc tại Khoa ni á thành, có điều Tần Thương không cần phải mượn tinh thần lực của ai hết, bản thân ông đã là tử cấp cường giả rồi. Hơn nữa binh lính ở bên cạnh ông tuy thực lực yếu ớt nhưng số lượng lại đông hơn ở Khoa ni á thành rất nhiều và thực lực của quân đội Ba bàng cũng không thể sánh nổi với sự cường hãn của thú nhân.

" Nhanh, tất cả các ma pháp sư mau công kích người ngồi trên thành kia, không thể để ma pháp của hắn kịp thi triển ". Trong hoàn cảnh này, tên tham mưu có tên Tiêu Sắt ở bên cạnh Y Sĩ Lợi Lôi vẫn còn giữ được sự tỉnh táo, gấp giọng điều khiển.

Nhưng ngay lúc đó, một tiếng nổ cực kỳ to phát ra từ vị trí Tần Thương đã át đi giọng của hắn, kèm theo đó là một cột tử quang chọc trời từ vị trí khác bắn lên bắn lên. Tiêu Sắt biết nguy vội lao người tránh khỏi vị trí cạnh các ma pháp sư cùng long kỵ binh. Một vóc người cao lớn với thanh trường kiếm trong tay đang lao vào chém giết đại quân như đi chỗ không người, quang mang màu tím trên người mỗi lúc một đậm lên. Trời ạ! Lại thêm một người tử cấp nữa. Một tử cấp chiến sĩ – đại chiến sư, thực lực tương đương với tử tinh long kỵ tướng.

Diệp Ly không phải là một tử tinh long kỵ tướng, bởi ông không có cự long, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến thực lực cường đại của ông. Khi một chiến sĩ áp sát ma pháp sư, kết quả sẽ ra sao? Với kinh nghiệm nhiều năm chinh chiến của mình, DIệp Ly tuyệt đối không để cho các ma pháp sư có thể phóng thích ma thú ra phòng vệ, còn những thuấn phát ma pháp họ phát ra, đối với lực phòng ngự của Diệp Ly chả bõ bèn gì cả.

Việc xuất hiện đột ngột của ông thực ra rất dễ giải thích. Trước khi đại quân của Ba bàng kéo đến, quân của Phỉ nhĩ thành đã kịp làm một địa đạo kéo dài từ trong thành ra ngoài thành. Bằng vào thực lực của mình, Diệp Ly ở trong địa đạo có thể cảm nhận rõ ràng từng tiếng bước chân nặng nhẹ khác nhau mà phán đoán long kỵ binh ở chỗ nào, ma pháp sư ở đâu, trọng kỵ binh di chuyển chưa... , sau đó ông có thể bất ngờ phá đất trồi lên tấn công.

Ngay khi Diệp Ly lao lên tấn công, các ma pháp sư của Ba bàng đều bị trúc đấu khí của ông chấn nhiếp, không thể động thủ. Rồi sau đó toàn thân Diệp Ly không ngừng bắn ra vô số đạo phong duệ cường quang màu tím, khiến cho huyết vũ bay đầy trời, hơn trăm tên ma pháp sư giờ chỉ còn có một người sống sót. Thuấn sát! Bị một tử cấp đại chiến sư công kích bất ngờ, có thể nói họ chết cũng xứng đáng.

Diệp Ly vừa đánh vừa cười một cách sảng khoải, tựa như muốn đem toàn bộ oán khí của bản thân tích trử trong mấy chục năm qua phát tiết ra ngoài. Đối mặt với đại quân Ba bàng đang hùng hục xông tới, ông nhẹ nhàng nhảy lên tránh né, trong khi toàn thân không ngừng bắn ra các đạo phong duệ. Với cách này, ông dễ dàng xé đôi đại quân của Ba bàng, từ vị trí trung quân xuyên thẳng một mạch trở lại Phỉ nhĩ thành, cho dù là long kỵ binh cũng không có cách nào ngăn cản.

Tiêu Sắt ngây ngốc đứng nhìn, đây là lần đầu tien trong đời hắn chứng kiến sự đáng sợ của một tử cấp cường giả trên chiến trường, miệng thì thào tự nhủ: " Đoạt đi tính mạng của mười vạn đại quân cùng trăm ma pháp sư dễ dàng như lấy đồ trong túi, đây là thực lực của đại chiến sư sao? ". Lúc này hắn đã hiểu được tại sao A tạp địch á lại có thể phản kháng lại Ba bàng một cách quyết liệt như vậy. Nếu chỉ có một tử cấp ma đạo sư, A tạp địch á còn có thể do dự chứ nay lại có thêm một tử cấp đại chiến sư, bọn họ có thể nắm chắc mười phần.

Y Sĩ Lợi Lôi giờ chỉ biết ngây ngốc đứng nhìn, không còn biết phải ra mệnh lệnh gì nữa. Đúng lúc đó thì cầm khúc của Tần Thương cũng bắt đầu phát huy tác dụng.

...

Quay trở lại với Diệp Âm Trúc, ngay sau khi cuộc chiến tại Khoa ni á thành kết thúc, Diệp Âm Trúc và các đệ tử học viện đã được hộ tống đến Thánh tâm thành. Sau những ngày điên cuồng công kích, đại quân thú nhân đột nhiên rút đi một cách bất ngờ, có thể nói năm nay là năm thú nhân công kích dữ dội nhất trong các năm, tuy thế chỉ thiệt hại chủ yếu về nhân lực, lương thực hoàn toàn không bị mất mát tí gì. Tổn thất lớn nhất của Mễ lan đế quốc lần này là sự hi sinh của 500 ưng chuẩn long, bù lại thú nhân cũng mất đi 4 vạn quân tinh nhuệ cùng 100 bỉ mông cự thú, có thể nói là thú nhân vẫn thiệt hại nặng nề hơn.

Thánh tâm thành. Tại trướng chỉ huy.

" Toàn bộ sự việc là như vậy, ngoại trừ hai hoàng kim bỉ mông không biết bằng cách gì đã đem toàn bộ số bỉ mông cự thú đi, còn lại 4 vạn quân của thú nhân đều chết sạch không còn một mống. Nhưng tuần long của chúng ta cũng đã...". Nói đến đây, Áo Lợi Duy Lạp không khỏi buồn bã cúi đầu.

Trong trướng bây giờ có rất nhiều người, cả Tư Thiết Lạp và Hương Loan đều ở đây, Mã Nhĩ nguyên soái cùng những tướng lĩnh chỉ huy im lặng nghe Áo Lợi Duy Lạp báo cáo lại tình hình. Hai mươi vị quân đoàn trưởng của quân đội Mễ lan đều có mặt ở đây, ngoài ra các ngân tinh long kỵ tướng đều được quyền tham dự. Đương nhiên cũng không thể thiếu được người anh hùng của trận chiến lần này, đệ tử năm thứ nhất của thần âm hệ, Diệp Âm Trúc.

Nghe cháu mình hồi báo, sắc mặt Mã Nhĩ không chút biến đổi, nhưng nếu để ý thì thấy hữu thủ của ông đang bóp chặt vào thành chiếc ghế đang ngồi. Ông không đau lòng được sao? Mỗi một kỵ sĩ ưng chuẩn long đều do chính tay ông dạy dỗ, tại chiến trường đã vô số lần lập chiến công hiển hách. Có thể nói mỗi người trong số đó đều là anh hùng, thậm chí đều có thể trở thành quý tộc. Nhưng mà lúc này, 500 " đứa con " đó, không một ai sống sót. Nhìn một cách tổng thể, trận đánh tại Khoa ni á thành có thể nói là thắng lợi cực kỳ lớn, tiêu diệt được bốn quân đoàn chủ lực của thú nhân, trọng yếu nhất là hoàn toàn phá hủy được ý đồ của bọn họ. Mã Nhĩ cũng rất dễ dàng hiểu ra ý đồ của thú nhân khi vượt qua vùng núi Bố luân nạp, ông cũng hiểu thắng lợi này đối với Mễ lan có ý nghĩa to lớn chừng nào..

Nhưng nếu xét theo góc độ tình cảm, ông tuyệt đối không thể chấp nhận điều này. Nếu có thể, ông không cần sự hi sinh của 500 ưng chuẩn long kỵ sĩ đổi lấy 4 vạn quân tinh nhuệ của thú nhân.

Nhìn sắc mặt lạnh lùng của Mã Nhĩ, không khí trong đại trướng trở nên nặng nề hơn rất nhiều. Các tướng lĩnh theo Mã Nhĩ nhiều năm đều quá rõ tính cách của ông, sợ rằng ông không thể chịu nổi đả kích này, sẽ không kiềm chế được bản thân mình nữa.

Hương Loan cũng cảm thấy không khí ở đây không được ổn cho lắm, miễn cưỡng cười, nói: " Mã Nhĩ nguyên soái, lần này quân ta tuy tổn thất không nhỏ nhưng thú nhân lại thiệt hại nặng nề hơn chúng ta nhiều. Đây là một trận đại thắng a! Sau khi trở về, ta nhất định sẽ xin phụ hoàng truy tặng danh hiệu cho những binh lính đã hi sinh trong trận chiến này, người thân của họ cũng sẽ được đế quốc trợ cấp đầy đủ ".

Mã Nhĩ chậm rãi đứng lên, xoay mình đối mặt với Hương Loan và Tư Thiết Lạp, khom người nói: " Đúng như lời công chúa điện hạ vừa nói, lần này chúng ta đã có một trận đại thắng. Có thể nói đây là trận thắng lớn nhất của chúng ta tư trước đến nay với Lôi thần bộ lạc, quan trọng hơn là đã đập tan âm mưu tấn công vào Phổ lợi á bình nguyên của thú nhân. Trong trận chiến lần này, người có công lớn nhất là Diệp Âm Trúc, mặc dù hắn chỉ là một đệ tử của Mễ lan học viện, hơn nữa lại là một ma pháp sư, nhưng một mình có thể dẹp tan đại quân thú nhân. Với công trạng như thế, ta nhất định sẽ tới quân bộ bẩm báo, để đích thân hoàng thượng ban thưởng cho hắn ".

Nghe Mã Nhĩ nói, Hương Loan và Tư Thiết Lạp thở phào nhẹ nhõm. Đối với vị nguyên soái này, thẳng thắn mà nói, trong lòng họ đều có chút e ngại. Nếu Mã Nhĩ nhất định truy cứu đến cùng việc Âm Trúc hủy diệt hơn 1000 tuần long cùng ưng chuẩn long kỵ sĩ thì quả thực rất phiền toái. Trong quân danh, Mã Nhĩ còn có biệt hiệu là " thiết huyết ", vạn nhất ông ấy nổi điên lên muốn giết Diệp Âm Trúc, Hương Loan và Tư Thiết Lạp cũng chỉ biết bó tay đứng nhìn. Dù sao địa vị của La lan gia tộc trong Mễ lan đế quốc cũng vô cùng trọng yếu, hoàng đế Tây Nhĩ Duy Áo cũng sẽ biết nên tôn trọng ý kiến của Mã Nhĩ, tuyệt đối không vì một gã ma pháp sư cỏn con mà trách phạt Mã Nhĩ.

Diệp Âm Trúc cảm thấy không khí trong đại trướng đã trở nên dễ thở hơn. Hắn vẫn tin rằng Mã Nhĩ nguyên soái đối với mình sẽ không gây ra một bất lợi gì. Nghe thấy ông nói mình lập công lớn, hắn vội nói: " Lão Mã, không, Mã Nhĩ nguyên soái, kỳ thật mình ta cũng chẳng làm nên điều gì. Nếu không phải do mọi người tận tình trợ giúp, ta cũng không thể làm được như vậy đâu ".

Ngân tinh long kỵ tướng Áo Tư Đinh cười lạnh một tiếng: " Cái gì mà nhiệt tình trợ giúp, chẳng lẽ 500 ưng chuẩn long kỵ sĩ cũng nhiệt tình trợ giúp ngươi sao? ".

" Câm miệng! ". Mã Nhĩ chợt quát lên một tiếng. Áo Tư Đinh sợ run cầm cập, áp lực cực lớn từ người ông nội hắn tỏa ra khiến hắn cảm thấy hít thở cũng có chút khó khăn.

Trong mắt Mã Nhĩ hàn quang lóe ra, hướng tới Diệp Âm Trúc nói: " Được lắm, không hổ danh là người được An Nhã tiểu thư coi trọng. Cho dù có là ta ở đấy cũng không thể đánh bại được 4 vạn quân thú nhân. Có điều ngươi lại dùng chiêu hi sinh 500 ưng chuẩn long kỵ sĩ, công cũng lớn mà tội cũng không nhỏ. Ta sẽ báo cáo lại mọi việc với bệ hạ, để người tự mình xử trí ".

Hương Loan và Tư Thiết Lạp còn lạ gì vị nguyên soái này nữa, nếu không phải là Diệp Âm Trúc mà là người khác, sợ rằng kết cục của hắn đã rất thê thảm rồi. Bởi vì có mối quan hệ với An Nhã nên Mã Nhĩ cố nén sự giận dữ trong nội tâm lại.

" Ta không nghĩ tới công lao, lúc đó ta chỉ không muốn chứng kiến thú nhân làm tổn hại đến bằng hữu và các bạn học của ta nên mới ra tay. Mã Nhĩ nguyên soái, ta tự thấy bản thân ta cũng không làm gì quá đáng cả. Áo Lợi Duy Lạp đại ca đã nói với ta, trên chiến trường, chỉ cần đạt được thắng lợi thì có thể dùng mọi thủ đoạn ".

" Âm Trúc...". Diệp Âm Trúc vô tình nói như vậy khiến Áo Lợi Duy Lạp đứng một bên cũng phải sợ hãi. Tính tình ông nội mình hắn biết rất rõ, nếu người biết việc này do mình cổ vũ, hắn thật không dám nghĩ tới phẫn nộ của Mã Nhĩ đến đâu nữa.

Quả nhiên, ánh mắt của Mã Nhĩ chuyển qua Áo Lợi Duy Lạp, có chút trào phúng nói: " Nga, nói như vậy Áo Lợi Duy Lạp cũng có công không nhỏ đâu nhỉ? Không sai, không sai, cuối cùng La lan gia tộc chúng ta cũng xuất hiện một vị tướng quân thiên tài giỏi ma pháp. Các ngươi đều có công lớn a! ". Nói đến đây, thanh âm của ông chợt biến thành giận dữ: " Áo Tư Đinh, Áo Tạp Phúc, bước lên phía trước! ".

Hai huynh đệ liếc nhìn nhau, bước từng bước một lên phía trước, tim đập thình thịch. Mã Nhĩ chậm rãi đi đến bên cạnh Áo Tạp Phúc: " Lúc đầu mệnh lệnh của ta giao cho ngươi là gì? ".

Áo Tạp Phúc mặc dù trong lòng kinh hãi, nhưng vẫn phải nói: " Mệnh lệnh của ngài là giao cho ta thống lĩnh 1000 long kỵ binh bảo vệ các đệ tử của Mễ lan học viện tại Khoa ni á thành ".

Mã Nhĩ trầm giọng nói: " Vậy tại sao ngươi lại đem hơn nửa long kỵ binh trong số đó chạy đến Thánh tâm thành? Còn có ngươi nữa, Áo Tư Đinh, làm một vị đại ca mà ngươi lại không ngăn cản Áo Tạp Phúc, thậm chí còn thông đồng câu kết với nó nữa. Nếu không phải sai lầm của các ngươi, quân đội của chúng ta tại Khoa ni á thành mới tổn thất lớn đến thế ".

" Ông nội, chúng con...". Áo Tư Đinh vừa muốn giải thích đã bị Mã Nhĩ nguyên soái chặn lại.

" Câm mòm! Ngươi phải gọi ta là nguyên soái. Giờ ta tuyên bố, Áo Tư Đinh, Áo Tạp Phúc huynh đệ tự ý làm trái lệnh cấp trên, làm cho quân đội tổn thất trầm trọng. Trước hết bác bỏ tước hiệu long kỵ tướng của chúng đi, đợi áp giải về đế quốc rồi xử trí sau. Dẫn đi! ".

Không một ai dám đứng ra cầu xin cho hai huynh đệ Áo Tư Đinh vào lúc Mã Nhĩ nổi giận như thế này. Trong đại trướng lúc này may ra chỉ có Diệp Âm Trúc là vẫn bình thường như cũ, những người khác đều bị cơn thịnh nộ của Mã Nhĩ làm cho run rẩy. Nhưng hắn cũng hoàn toàn tán đồng với cách xử lý này của Mã Nhĩ vì cảm thấy hai huynh đệ Áo Tư Đinh hoàn toàn không oan uổng chút nào.

Bốn binh lính cường tráng chạy vào từ bên ngoài áp giải hai huynh đệ Áo Tư ĐInh đi. Mặc dù thực lực của hai người đều không phải yếu nhưng chẳng dám kháng cự, ngoan ngoãn chịu trói. Thật ra tuy bề ngoài Mã Nhĩ tỏ ra phẫn nộ như vậy nhưng bên trong đều có dụng tâm cả. Nếu tướng lĩnh mà mắc phải tội như hai người, theo quân lệnh được quyền chém luôn chứ cần gì phải áp giải về đế quốc.

" Vương tử điện hạ, công chúa điện hạ, Thánh tâm thành ở sát biên cương, không thích hợp cho hai người ở lâu. Ta sẽ lập tức sai người hộ tống hai vị cùng các đệ tử học viện trở về Mễ lan thành, thuận tiện cũng áp giải hai thằng nghiệt chướng kia luôn. Áo Lợi Duy Lạp, ngươi mau đưa hai vị điện hạ và Diệp Âm Trúc về nghỉ ngơi ".

Áo Lợi Duy Lạp thầm thở phào nhẹ nhõm, không dám nhìn lại ông nội mình một lần, vội đáp ứng một tiếng. Ra ngoài đại trướng, Tư Thiết Lạp mới thở dài một hơi: " Mã Nhĩ nguyên soái tựa hồ rất tức giận ".

Áo Lợi Duy Lạp cười khổ nói: " Tính khí của ông nội ta vốn là vậy, chọc giận vào rồi thì hậu quả rất nghiêm trọng. Đại ca, nhị ca lần này xui xẻo rồi ".

Tư Thiết Lạp vỗ vỗ vai hắn, nói: " Yên tâm đi, học trường, phụ hoàng nhất định sẽ không trừng phạt La lan gia tộc đâu. Dù sao hai vị long kỵ tướng đều do ý nghĩ ra trận giết địch lập công, nếu là ta mà rơi vào tình cảnh ấy chắc cũng lựa chọn tương tự ".

Áo Lợi Duy Lạp gật đầu, sau đó chuyển hướng qua Âm Trúc nói: " Âm Trúc, vừa rồi thiếu chút nữa ngươi hại chết ta a! Ta thật không biết việc dạy ngươi binh pháp có phải là sai lầm trong đời ta không nữa ".

Diệp Âm Trúc không hiểu hỏi lại: " Ta hại ngươi sao? Lúc nào? ".

Nhìn bộ dạng ngây thơ đan thuần của hắn, Áo Lợi Duy Lạp không biết nói gì hơn, bất đắc dĩ thở dài nói: " Quên đi, mọi việc đều là quá khứ rồi. Bất quá ngươi đã khiến ta một lần được mở rộng tầm mắt, ta không thể ngờ rằng cách kháng địch của ngươi là như thế. Xem ra cách nhìn nhận của mọi người về thần âm sư từ trước đến nay là hoàn toàn sai rồi, qua trận chiến này, ta nghĩ thần âm sư mới là loại ma pháp sư cường đại nhất ".

Hương Loan cùng Tư Thiết Lạp gật đầu tán đồng, trong mắt bọn họ, Diệp Âm Trúc mới chỉ là một hoàng cấp ma pháp sư nhưng lại có thể đương đầu với 4 vạn quân thú nhân. Giờ đây ai dám nói thần âm sư là yếu đuối đây?

Giống như lúc ở tại học viện, Diệp Âm Trúc và Tô Lạp được bố trí vào cùng một phòng. Vừa vào cửa, Âm Trúc đã bị Tô Lạp hỏi luôn: " Thế nào, Âm Trúc, Mã Nhĩ có làm khó ngươi không? ".

Âm Trúc sửng sốt đáp: " Không có a! Tại sao ông ấy phải làm khó ta cơ chứ ".

Tô Lạp thở phào nhẹ nhõm: " Vậy là tốt rồi. Đám ưng chuẩn long kia đối với Mễ lan đế quốc mà nói cực kỳ trọng yếu, lần này toàn bộ tổn thất, ta sợ Mã Nhĩ không thể chịu được chuyển sang trừng phạt ngươi. Ngươi trước tiên nghỉ ngơi chút đi, thân thể đã hoàn toàn hồi phục chưa? ".

Diệp Âm Trúc ngồi xuống giường của mình, mỉm cười nói: " Hoàn toàn ổn định rồi, tinh thần lực khôi phục rất nhanh. Lần này thật là nguy hiểm, những tinh thần khác truyền vào khiến cho ta suýt nữa không kiềm chế nổi nữa, nhưng sau đó lại trở về bình thường. Hơn nữa ta còn có cảm giác tinh thần lực của ta tăng lên ".

" Tinh thần lực tăng lên? Thông qua chiến đấu cũng có thể sao? ". Tô Lạp có chút kinh ngạc hỏi.

Diệp Âm Trúc lắc đầu đáp: " Ta cũng không biết nữa, tinh thần lực của ta trước đây chỉ như một dòng nước nhỏ, khi mượn tinh thần lực của mọi người tạo thành một dòng thác lớn, khi trả lại thì ít nhiều cũng đã khiến dòng nước nhiều thêm ".

Tô Lạp cười nói: " Ngươi a! Lần sau không nên mạo hiểm như thế nữa. Các ma pháp sư khác rất thận trọng trong việc sử dụng ma pháp, các loại nguyên tố ma pháp thật ra rất nguy hiểm, một khi không khống chế được sẽ phản hồi lại ngay, khiến cho người sử dụng có thể mất mạng. Này, lau mặt cho tỉnh táo đi ". Vừa nói, hắn vừa đưa cho Diệp Âm Trúc một cái khăn ướt.

Diệp Âm Trúc có chút sửng sốt nhìn chiếc khăn, hương khí từ đó tỏa ra thoang thoảng, rất giống mùi hương của các nữ tử hay dùng." Tô Lạp, hình như kể từ sau trận chiến tại Khoa ni á thành, tính tình ngươi thay đổi ".

Tô Lạp mỉm cười nhìn hắn " Thay đổi ra sao? Như thế nào mà ta lại không cảm thấy nhỉ? ".

" Trước kia ngươi đối với ta không có ân cần như thế này a! ".

Trong mắt Tô Lạp bỗng lóe lên một tia quang mang quái dị, bất quá Diệp Âm Trúc không nhìn thấy: " Ngươi không phải là đã trả tiền lương cho ta cả đời sao? Tiền đã nhận, tự nhiên đối với ngươi phải tử tế một chút ".


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-336)