Vay nóng Homecredit

Truyện:Cầm Đế - Chương 060

Cầm Đế
Trọn bộ 336 chương
Chương 060: Phụ tử chi chiến
0.00
(0 votes)


Chương (1-336)

Siêu sale Lazada


Diệp Trọng nói:

-Cũng không phải Tử linh, chúng ta gọi là yêu linh. Bởi vì trong chúng nó có chút tánh mạng, dưới sự khống chế của một ít cường đại tính mạng thể, cường đại phi tính mạng thể hướng chúng ta phát động công kích. Tánh mạng thể này mới chính thức là cường giả, chúng ta gọi là mẫu yêu. Đúng là bởi vì mẫu yêu tồn tại, yêu linh mới có thể hướng chúng ta hai phiến đại lục kéo dài vô hạn, mang đến hủy diệt, giết chóc cùng ôn dịch. Mẫu yêu thật sự quá mạnh mẽ, bọn họ có thể hấp thu bất cứ lực lượng nguyên tố nào bổ sung cho thân thể, tái chuyển hóa thành yêu linh phóng thích đi ra. Vưu Kì thích hấp thu các loại tánh mạng thể tử vong thì phát ra tử khí. Về phần nguyên bản của bọn chúng, chúng ta trí giả Đông Long từng nghiên cứu qua ngàn năm, cuối cùng cho ra kết luận là hai khối đại lục lúc va chạm kịch liệt sinh ra cọ xát mãnh liệt đè ép, sự đẩy ra mãnh liệt được gây ra trong không khí nguyên tố ba động bây giờ có thể giả thuyết cho rằng hai khối đại lục va chạm thì sinh ra một cấm chú vô cùng kinh khủng, cường hành đem không gian của chúng ta xé rách, hình thành một cái thông đạo đặc thù. Mà yêu linh chính là đến thế giới của chúng ta từ một không gian khác, hoặc là nói từ cái thế giới bình hành kia xuyên qua mà tới.

Nói đến đây, Diệp Trọng trên mặt toát ra một tia nhàn nhạt mỉm cười nói:

-Ngốc tiểu tử, chúng ta Đông Long đế quốc mặc dù đại bộ phận văn minh đều đã thất lạc, nhưng vẫn còn lưu lại một ít văn hiến, cũng nằm ở vị trí cao hơn so với văn minh của các quốc gia ở Long Khi Nỗ Tư đại lục. Sau này chờ ngươi có cơ hội sẽ tới chúng ta Đông Long bát tông tông môn sẽ thấy.

Diệp Âm Trúc nói:

-Vậy sau này tính. Với nền văn minh cao của Đông Long đế quốc chúng ta, thật không có phương pháp gì khắc chế Mẫu Yêu sao?

Diệp Trọng cười khổ nói:

-Nếu có, cũng sẽ không biến thành tình huống như bây giờ. Nếu không phải lần đại chiến nọ, Đông Long đế quốc chúng ta bị tổn thương nguyên khí nặng nề, phần lớn nền văn minh bị hủy diệt, sao lại bị Tây Long đế quốc hủy diệt được? Một lần nọ, Tây Long đế quốc bên này phải đối mặt với yêu linh do mẫu yêu thả ra mà thôi. Nhưng Đông Long sở quốc đối mặt chính là bản thân mẫu yêu, căn cứ vào năng lực thì có nhiều loại mẫu yêu khác nhau. Trong đó tối cường đại là một loại mà ngay cả Thần Long Vương của Đông Long đế quốc của chúng ta cũng không thể đối kháng. Nếu không phải Thần Long Vương trước khi trận chiến kết thúc, dụng tánh mạng làm cho mẫu yêu bị thương nặng, chúng ta căn bản là không có khả năng đuổi bọn mẫu yêu chạy về không gian của bọn chúng, hơn nữa cuối cùng tất cả thần long phong ấn vết rách không gian này lại.

Diệp Âm Trúc có hướng tới nói:

Thật muốn nhìn một chút, Thần Long của Đong Long đế quốc chúng ta có hình dáng như thế nào

Diệp Trọng nói:

-Dù sao không phải là bộ dáng của Long tộc bây giờ. Mặc dù Tây Long đế quốc 7 Long Tộc thân thể to lớn, năng lực cũng không khác, nhưng nếu so sánh cùng tổ tiên thần long, bọn họ còn thua xa. Lực lượng của thần long đến từ thiên địa. Sau này ngươi sẽ có cơ hôi nhìn thấy hình vẽ. Ai- Lúc đầu cho dù là có một vị thần long còn sống, Tây Long đế quốc cũng vị tất đã có thể hủy diệt tổ quốc của chúng ta a! Thần Long vì đối kháng Yêu Mẫu, đại bộ phận đều cùng chúng nó đồng quy vu tận. Cho dù như vậy, chánh thức hủy diệt cũng chỉ là một ít tiểu Yêu Mẫu thực lực không mạnh mà thôi. Mẫu Yêu Vương dẫn dắt mười hai Mẫu Yêu đã chết năm, còn thừa bảy cũng đều bị thương nặng cùng Mẫu Yêu Vương trở về thế giới của bọn chọ. Phong ấn của cái khe không gian cực kỳ kiên cố, nếu không, một khi bọn họ phản kích, căn bản không có người nào có thể ngăn cản.

Diệp Âm Trúc nắm chặt hai nắm đấm, trong mắt hàn quang lóe ra

-Tây Long đế quốc này thật sự là hèn hạ quá. Là Đông Long đế quốc chúng ta cứu toàn thể đại lục, bọn họ lại thừa lúc nguyên khí chúng ta bị tổn thương mà hủy diệt quốc gia chúng ta.

Diệp Trọng lắc đầu nói:

-Chiến tranh luôn luôn tàn khốc, loài người trong thâm tâm luôn tràn ngập tính xâm lược. Không sai, Tây Long đế quốc là địch nhân của chúng ta, nói cách khác, bây giờ mỗi quốc gia trên đại lục đều là hậu duệ của địch nhân của Đông Long đế quốc chúng ta. Nhưng là, nếu từ mặt lợi ích phân tích, lúc đầu Đong Long đế quốc chúng ta đầy đủ lực lượng thì cũng đã thống nhất đại lục. Kẻ thắng làm vua, thành bại luận anh hùng. Thất bại chính là thất bại, chúng ta cũng không thể nói là Tây Long đế quốc có cái gì hèn hạ. Chỉ có thể nói, lúc ấy chúng ta đã suy yếu, không có cách nào bảo vệ gia viên chính mình được.

Nghe xong Diệp Trọng nói. Diệp Âm Trúc không khỏi sửng sốt

-Vậy quên đi mối thù này sao?

Diệp Trọng nói:

-Không quên đi có thể như thế nào đây? Người Đông Long đế quốc chúng ta chánh thức sống sót, về thuần chuẩn huyết thống không quá mấy vạn mà thôi. Bây giờ dân số đại lục cũng vượt quá ức vạn, nếu so sánh số lượng của chúng ta thật sự quá nhỏ. Căn bản là không có khả năng thống trị đại lục. Bất quá chúng ta Đông Long bát tông cũng có kế hoạch của chính mình. Về phần kế hoạch chính thức là cái gì, chỉ có bát tông tông chủ mới biết. Ông nội ngươi đã quyết định ngươi là người thừa kế của hắn. Chờ sau này ngươi thành Cầm, Trúc lưỡng đại tông chủ, tự nhiên sẽ biết. Âm Trúc, ngươi biết Đông Long bát tông của chúng ta thành lập như thế nào chưa?

Diệp Âm Trúc mờ mịt lắc đầu.

Diệp Trọng nói

-Lúc đầu, Đông Long đế quốc trải qua một đọan thời gian khôi phục trước khi Tây Long đế quốc đến, kỳ thật đã có thực lực nhất định. Nhưng mà chúng ta lại quên mất thế giới loài người sở hữu một loại năng lực mà Đông Long đế quốc chúng ta không có, là Ma Pháp. Đúng vậy, bởi vì Tây Long đế quốc có ma pháp sư tồn tại, mới có thể làm cho chúng ta không cách nào bảo vệ được phòng tuyến. Nếu không với vũ kĩ lạc hậu của bọn họ, làm sao là đối thủ của Đông Long võ sĩ của chúng ta? Chúng ta chính là truyền nhân của rồng a!

Diệp Âm Trúc trong lòng linh quang chợt lóe:

Nói như vậy bởi vì cảm giác được sự cường đại của ma pháp phương tây, cho nên mới có chúng ta Đông Long bát tông Cầm Kì Thư Họa bốn tông hay sao?

Diệp Trọng gật đầu nói:

-Sau khi diệt quốc, tộc nhân chúng ta bị đại lượng giết chóc đồng hóa, đến bây giờ cho dù một quốc gia nào cũng đều có thể thấy người tóc đen mắt đen. Bọn họ hoàn toàn không biết đã từng có Đông Long đế quốc tồn tại. Cầm Kỳ Thư Họa là văn hóa truyền thống của Đông Long đế quốc chúng ta, được ngưng kết bởi tinh túy của vô số các thế hệ trước. Sau khi diệt quốc, tổ tiên chúng ta thầm cảm thấy thực lực không đủ, trải qua vô số cố gắng cải tiến, dùng bốn loại truyền thống văn hóa luyện thành đặc thù ma pháp. Mặc dù xem xét về mặt nào đó, tựa hồ cùng ma pháp của Tây Long đế quốc có chỗ giống nhau, nhưng thật ra vẫn không giống lắm. Bất luận tốc độ tu luyện hay uy lực đều hơn hẳn. Chỉ bất quá dân số chúng ta quá ít, thiên phú lại càng hiếm. Cho nên khi thành lập Cầm Kỳ Thư Họa bốn tông, chỉ có một số cực ít người có thiên phú cao có thể xong chân truyền. Này cũng là nguyên nhân tại sao Cầm Kỳ Thư Họa bốn tông nhân số luôn cực kỳ thưa thớt. Mà Mai Lan Cúc Trúc bốn tông còn lại kế thừa võ thuật cổ truyền của Đông Long đế quốc chúng ta, văn minh còn lưu lại đã mất đi rất nhiều, còn lại đều là vũ kĩ truyền thừa trong bốn tông của chúng ta. Đại bộ phận di dân của Đông Long đế quốc chúng ta đều thuộc về Mai Lan Cúc Trúc bốn tông, mỗi người tập võ, vì mục đích một ngày nào đó có cơ hội quật khởi. Chuyện của hai vị gia gia ta bây giờ cũng đã nói cho ngươi. Chúng ta trợ giúp A Tạp Địch Á tự nhiên là có mục đích. Đợi cho đến lúc hai vị gia gia của ngươi ở A Tạp Địch Á nhược tiểu vương quốc này có đủ thực lực, chúng ta sẽ đem người của Đông Long bát tông dần dần chuyển đến đây. Biến nơi này trở thành căn cứ địa. Nếu không nói, bây giờ tông môn ở trên mặt đất thật sự không cách nào phát triển. Một trăm năm gần đây, cùng với việc gia tăng dân số, thực lực phổ thông cũng có đề thăng, chúng ta Đông Long bát tông nguyên khí cũng từ từ khôi phục, có lẽ trong một tương lai không xa sẽ có một chút hành động.

Nghe xong cha nói, Diệp Âm Trúc tự bản thân mới có thể hiểu rõ

-Cha, A Tạp Địch Á vương quốc tuy yếu, nhưng vị tất cũng không dễ dàng khống chế. Con nghĩ bát tông chúng ta không nên coi thường vọng động như vậy. Nhiều năm ẩn nhẩn như vậy, có lẽ các quốc gia trên đại lục cũng không biết đến sự tồn tại của chúng ta, cũng sẽ không trở thành uy hiếp của chúng ta. Nhưng là, trấn thủ ở Pháp Lam thất tháp, đối với lịch sử nhất định có trí nhớ khắc sâu, một khi phát hiện hậu duệ Đông Long đế quốc chúng ta xuất hiện với quy mô lớn, sợ rằng sẽ bất lợi đối với chúng ta.

Diệp Trọng có chút kinh ngạc nhìn con trai mình

-Ngươi xem ra cũng rất thấu triệt a! Cái này cũng chúng là chuyện mà trước mắt chúng ta lo lắng nhất. Sự cường đại của Pháp Lam thất tháp chúng ta còn xa mới có khả năng chống lại. Nhưng trong tông môn có không ít kích tiến phái, quá độ phỏng chừng chính mình thực lực. Dù sao bát tông cũng là do tám vị tông chủ quyết định, cho nên chúng ta cũng không hoàn toàn khống chế, nhưng tạm thời cũng không có hành động gì quá lớn. Hai vị gia gia của ngươi tận lực ngăn cản kích tiến phái này. Nga, được rồi, vừa rồi ngươi nói ngươi được thụ phong Cầm thành, điểm này ta cũng nhất trí với ý kiến của Tử. Cái địa phương kia phi thường tốt, nằm ở cực bắc hoang nguyên, nếu có thể tạo nên một thông đạo với thú nhân tộc, trong tương lai khi Tử thống nhất Thú Nhân tộc, tiến có thể đánh, lùi có thể thủ. Quả thật là một địa phương tốt không sai. Chờ sau này ta trở về cùng hai vị gia gia thương lượng một chút, nếu tại A Tạp Địch Á không thể thành, thì có thể tính tới chuyện đưa tông môn đi đến cầm thành. Ở nơi này từ đó phát triển tương đối tốt.

Diệp Âm Trúc gật đầu, nhưng trong lòng lại có một chút lo lắng, căn cứ những gì cha miêu tả, Đong Long bát tông do tám vị tông chủ cúng nhau xử lý sự vụ, mà hai vị gia gia của mình hoàn toàn không thể chiếm địa vị chủ đạo. Nếu bọn họ tới cầm thành, lúc đó sẽ phát sinh chuyện gì đây?

-Chuyện bên trong bát tông bây giờ ngươi không cần lo lắng quá nhiều, ngươi còn trẻ, quan trọng nhất là phải gia tăng thực lực chính mình. Bất luận tại nội bộ tông môn hay trong tương lai chiến đấu với người ngoài, cũng phải đủ thực lực để cầm cự. Tần gia gia của ngươi luôn cho ngươi là thiên tài mà hắn đang đợi, đừng làm cho hắn thất vọng a!

Diệp Âm Trúc thấy cha với ánh mắt cổ vũ, gật đầu nói:

-Con sẽ cố gắng.

Diệp Trọng nói:

-Âm Trúc, ngươi phải nhớ kỹ, vĩnh viễn không nên tự mãn. Dù cho ngươi so với bạn cùng lứa tuổi mạnh hơn nhiều cũng không thể tự mãn. Phải xem Pháp Lam Thất tháp như là cường địch để cố gắng tu luyện. Tử cấp cũng không phải mục tiêu tối hậu của chúng ta. Nếu ngươi chính mình có năng lực tử cấp siêu việt, cũng là lúc chúng ta đối với Pháp Lam Thất Tháp bắt đầu phát động công kích.

-Siêu việt tử cấp?

Diệp Âm Trúc kinh ngạc nhìn cha.

Diệp Trọng gật đầu nói:

-Pháp Lam thất Tháp thật ra chính là phong ấn ngày xưa của 47 vị long thần tiền bối, ở nơi này nhất định các vị tiền bối còn lưu lại rất nhiều đồ vật. Mục tiêu tối hậu của Đông Long bát tông chúng ta chính là chiếm lại quyền khống chế những nơi này. Tử cấp cũng không phải là cấp cuối cùng, lúc đầu thần long tiền bối cùng mẫu yêu đều là siêu việt tử cấp. Về phần trên tử cấp là cấp độ gì thì ta cũng không biết. Nhưng chúng ta Đông Long bát tông luôn lấy siêu việt tử cấp làm mục tiêu tập luyện. Tỷ như Trúc đấu khí của Trúc Tông chúng ta, trải qua Thanh, Hoàng, Tử trúc còn có Chung Cực ngọc trúc, đồng dạng chia làm cửu giai. Chỉ bất quá còn không có người nào có thể tiến nhập vào tầng đó mà thôi.

Trước mắt phản phất mở ra một cánh cửa mới, tử cấp cũng không phải là cấp cuối cùng. Những lời nói này đã khắc sâu vào tận đáy lòng của Diệp Âm Trúc.

-Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài một chút, cũng cho ta kiểm nghiệm một chút, ngươi rời nhà hơn nữa năm này tu vi đã có tiến bộ như thế nào.

Diệp Trọng mỉm cười đứng lên, vỗ vỗ vào bả vai con mình, hướng phòng ngoài đi đến.

Diệp Âm Trúc nhanh chóng đi theo. Vừa rời túc xá, Diệp Trọng thân hình triển khai. Biến thành một mũi tên nhọn màu vàng hướng Mễ Lan Ma Vũ học viện bắn ra ngoài.

Diệp Âm Trúc thúc giục Trúc đấu khí trong cơ thể nhanh chóng đi tới. Phụ tử hai người tại Mễ Lan Ma Vũ học viện nhanh chóng phi hành, trong chớp mắt đã biến mất không thấy.

Diệp Trọng càng đi tới trong lòng càng cảm thấy kinh ngạc, lúc này hắn đã dùng đến sáu thành đấu khí của bản thân, nhưng con mình lại như trước không nhanh không chậm theo sát bên người, không có một chút tụt lại. Phải biết rằng, đấu khí chênh lệch một giai thì thực lực chênh lệch gấp đôi. Diệp Trọng tự hỏi chính mình là Hoàng Trúc bát giai, đấu khí cường độ so với Âm trúc Hoàng trúc nhất giai hơn ít nhất là mười lần. Nhìn trước mắt mình đã sử dụng đến sáu thành đấu khí, con mình không tài nào rút ngắn khonảg cách mới đúng. Cái này đại biểu cho điều gì đây?

Phải biết rằng, tốc độ này ngoại trừ một chút ít công pháp đặc thù của thích khách, hoàn toàn đều là dựa vào sự hỗ trợ của đấu khí. Đấu khí càng mạnh, tốc độ tự nhiên càng nhanh hơn.

Rất nhanh, phụ tử hai người cũng ra khỏi Mễ Lan Ma Võ học viện. Diệp Trọng thủy chung vẫn giữ vững tốc đọ chạy ở phía trước cho đến khi đến chỗ lần trước hắn cùng Âm Trúc và Tử nói chuyện mới dừng lại.

Diệp Âm Trúc đuổi tới bên cạnh cha dừng cước bộ lại, có một chút thở dốc vì để theo kịp cha, hắn đã phải dùng toàn lực. Hắn biết là cha hắn đang khảo nghiệm trình độ tiến bộ của hắn, nên không dám chậm trễ chút nào.

Diệp Trọng xoay người, kinh hãi nhìn Diệp Âm Trúc nói:

-Con trai. Trúc đấu khí của ngươi đã đạt đến giai nào của Hoàng cấp rồi?

Diệp Âm Trúc nói:

-Ngũ giai. Trong khoảng thời gian gần đây tiến bộ có chút chậm.

Diệp Trọng trợn to mắt nhìn con mình

-Cái gì? Ngũ giai? Qua một chút. Ngươi lúc rời nhà mới là nhất giai a!Ta nhớ kỹ khi ta bằng tuổi ngươi bây giờ, ta còn là thanh trúc cấp bậc. Vậy mà trong tông môn đã xem như là tu luyện rất nhanh. Gia gia của ngươi thường xuyên khích lệ ta đây. Trời ạ! Chẳng lẽ ta sinh ra một tiểu Long vật sao?

Diệp Âm Trúc cười hắc hắc nói:

-Không, ba ba. Người sanh ra một thiên tài mới đúng. Bất quá, cũng là con có vận khí tốt. Đấu khí trước sau hai lần đại phúc độ tăng lên, kỳ thực đều là do Tử trợ giúp. Một lần là con cùng Tử ký kết đồng đẳng bổn mạng khế ước, lần khác, là lúc con đưa cho hắn tử tinh cự kiếm, thực lực hắn tăng nhiều cũng làm cho con cũng có ảnh hưởng. Đồng đẳng bổn mạng khế ước nọ hiệu quả thật sự là không sai. Nếu ma pháp của con có đột phá, tinh thần lực của Tử cũng sẽ tăng lên. Ngược lại, nếu thực lực của hắn có tiến bộ, đấu khí của con cũng tùy ý tăng lên. Cho nên đấu khí của con mới có thể tăng trưởng nhanh như vậy.

Có chút bất đắc dĩ nhìn con mình, Diệp Trọng cảm thán nói:

-Nhân bỉ nhân khí tử nhân a! Lúc đầu, ta từ Hoàng Trúc nhất giai luyện đến ngũ giai, cũng phải dùng đến mười năm thời gian mới luyện thành. Ngươi bây giờ chỉ cần nửa năm. Cái này, chẳng trách gia gia của ngươi chuẩn bị lập ngươi làm người thừa kế Trúc Tông của chúng ta. Tiểu tử thúi, xem chiêu.

Quang mang chợt lóe, Diệp Âm Trúc chỉ cảm thấy hoa mắt, một mảnh quang mang màu vàng đã đập vào mặt mà đến. Gần như là tiềm thức, Diệp Âm Trúc thân hình bay nhanh lui về phía sau, tay phải phất nhanh một lũ quang mang màu hoàng lục đã phát ra. Quang mang lóe ra trong lúc đó, một vòng tròn sáng ngưng tụ thành một mảnh trúc ảnh, đang hướng quang mang màu vàng nọ. Đúng là trúc ngự.

-Phanh, phanh, phanh, phanh, tiếng đấu khí va chạm giống như tiếng pháo trúc vang lên, Diệp Âm Trúc thân hình bay nhanh lui về phía sau, y ỷ vào sự mềm dẻo của Bích Ti, hấp thu một bộ phận lớn của lực công kích, mới có thể miễn cưỡng ngăn cản được đấu khí mạnh mẽ như thế. Nhưng địa áp mãnh liệt vẫn còn làm cho hắn hô hấp bị kiềm hãm. Trúc đấu khí phảng phất bị áp chế, vận hành không nhanh như lúc bình thường.

-Ba, ngươi đánh thật sự ư!

Bích Ti không có chút chậm trễ, thủy chung vẫn duy trì Trúc ngự, dưới ống tay áo phải, bốn ngón tay huy động Bích Ti, chính mình phòng ngự thật nghiêm ngặt.

-Trong chiến đấu, ngươi nghĩ địch nhân sẽ nương tay sao?

Diệp Trọng ngoài miệng nói một câu, nhưng động tác trên tay lại không có dấu hiệu dừng lại. Một thanh trúc kiếm màu xanh biếc xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn, chỉ thấy hắn vung tay lên, trúc kiếm mang theo một đạo quang mang ám hoàng sắc giống như linh dương quải giác hướng Diệp Âm Trúc bổ tới.

Hiện trên mặt đất Diệp Âm Trúc không giống như lúc mới rời khỏi Bích Không Hải không có chút kinh nghiệm chiến đấu nào. Đồng thời với việc huy động Bích Ti, Hải Nguyệt Thanh Huy cầm cũng đồng thời được hắn triệu hồi, đồng thời Nguyệt Thần Thủ Hộ phóng thích một đoàn nhũ quang hoa màu trắng, phụ trợ Trúc ngự tiến hành phòng ngự. Biết thực lực của cha mình ở Hoàng Trúc bát giai, tương đương với Lam cấp trung giai, muốn trong một khoảng thời gian ngắn muốn công phá cũng không phải là dễ dàng.

-Ông ---, tay trái bốn ngón khinh đạn, bốn đạo âm nhận bay nhanh ra, mang theo tiếng xé gió chói tai, phân biệt tấn công tứ chi của Diệp Trọng.

-Hảo.

Đối với việc con mình nhanh chóng phản ứng, Diệp Trọng vô cùng hài lòng, nhưng mà trúc kiếm trong tay hắn chém ra không có thu hồi, ngược lại ám đấu khí hoàng sắc còn tăng cường thêm vài phần, thân hình không lùi mà tiến tới. Thân thể cao lớn chợt về phía trước tiến từng bước một. Trong nháy mắt, Diệp Âm Trúc giật mình phát hiện, trước mắt mình tự nhiên xuất hiện hai người cha.

Bốn đạo cao tần chấn động âm nhận trước tiên hiện lên, phân cách trước sau Diệp Trọng, nhưng đó chỉ là một đạo tàn ảnh mà thôi. Diệp Trọng lúc này cũng đã dùng trúc kiếm tấn công phòng ngự của Diệp Âm Trúc.

Tiếng vang phá bạch vang lên. Chỉ trong nháy mắt, ám hoàng sắc đấu khí nọ dễ dàng phá sự phòng ngự của Nguyệt Thần Thủ Hộ, cùng Bích Ti của Diệp Âm Trúc liều mạng đánh bừa một cái. Diệp Âm Trúc chỉ cảm thấy ngực một trận khó chịu, khẽ quát một tiếng, thân hình lại lùi lại phía sau. Hắn hoảng sợ phát hiện, đấu khí của chính mình cũng bị đánh xơ xác.

Lúc ở tại Bích Hải Không tu luyện một năm, đều là Diệp Ly truyền thụ Trúc tông tuyệt học cho hắn, cũng chính là tinh luyện tam thức này. Đây chính là lần đầu tiên Diệp Âm Trúc có cơ hội cùng cha giao thủ. Lúc này hắn mới phát hiện, chính mình cùng cha trong lúc đó có sự chênh lệch không chỉ đơn giản là về mặt đấu khí. Bất luận nắm chặt thời cơ công kích hay ứng dụng đấu khí, bản thân mình đều kém cha quá xa.

Bích Lục trúc kiếm đã khẩn trương hoàn thành ám hoàng sắc, Diệp Trọng trên mặt rất nghiêm túc, rõ ràng không có ý lưu tình. Đấu khí của hắn không phóng thích ra ngoài, cũng không có huyễn lệ kiếm quang, nhưng chính là hoàn toàn ngưng tụ đấu khí lên Trúc kiếm, lại gây cho Diệp Âm Trúc một áp lực lớn hơn.

Áo Lợi Duy Lạp cũng là lam cấp, nhưng lúc đầu Diệp Âm Trúc lại cùng Áo Lợi Duy Lạp bình thủ đối một kiếm, cũng không cảm giác được ấp lực lớn như bây giờ. Căn bản hắn ngay cả cơ hội thở dốc cũng không có, Trúc kiếm của cha dã đâm tới. Một diểm quang tinh ám hoàng sắc tại trước mắt trong nháy mắt phóng đại, chánh là hắn cũng biết đây là nhất thức Trúc Tinh Hàn.

Tay trái cầm Nguyệt Thanh Huy cầm, ngay cả cơ hội tái phóng xuất âm nhuận cũng không có, thân cầm thon dài ngược lại trở thành gánh nặng, bất đắc dĩ, Diệp Âm Trúc chỉ có thể trước tiên đưa tay thu hồi cổ cầm, Thấy không thể chống đỡ Trúc Tinh Hàn trước mặt, hắn ngược lại rất tỉnh táo, trong mắt quang mang đại phóng, giống như hai khỏa phồn tinh hướng đến hai mắt cha. Mặc dù bây giờ là ban ngày, quang mang trong mắt hắn cũng rõ ràng có thể thấy được.

Đột nhiên chứng kiến mắt con mình sáng rực lên, Diệp Trọng nhìn vào, đột nhiên, hắn giật mình phát hiện, ánh mắt con mình giống như lưỡi dao bén, trực tiếp xâm nhập vào trong óc của mình, toàn thân phảng phất cũng đều trở nên trì độn, trong đầu một trận hôn mê, trên tay trúc kiếm đã hạ ý thức chậm nữa phần, Trúc Tinh Hàn nọ từ trước đến nay chưa từng có khí thế yếu như vây.

Lợi dụng sát na này, Diệp Âm Trúc liều thân mà lên, đối mặt Trúc Tinh Hàn, Bích Ti trong tay nhanh chóng hóa thành một vòng sáng màu bích lục quấn quanh mà lên, không ngừng quấn quanh trúc kiếm của Diệp Trọng, đồng thời cũng hướng đến cánh tay của Diệp Trọng. Thân thể hoàn toàn ở một bên, không nhân nhượng đánh tới, thoát khỏi nguy hiểm do Trúc Tinh Hàn gây ra.

Diệp Trọng dù sao thực lực cũng cường đại, cắn lưỡi một cái, nhất thời tỉnh táo lại. Măt thấy Bích Ti quấn quanh tới, cổ tay hắn có chút rung lên, vốn đấu khí được ẩn giấu trong trúc kiếm, bỗng sống dậy trong nháy mắt phát ra, dĩ nhiên đem uy hiếp của Bích Ti đánh ta, ngay cả thân thể của Diệp Âm Trúc cũng bị đấu khí đánh sâu vào chấn bay đi ra ngoài.

Thật mạnh. Đây là ý niệm duy nhất trong đầu Diệp Âm Trúc.

-Thứ!

Một tiếng gầm nhẹ chói tai từ trong miệng vang lên, đại não Diệp Trọng vừa là một mảnh hôn mê, lúc này đây thậm chí so với trước càng thêm rõ ràng. Đó là Diệp Âm Trúc kết hợp tinh thần ma pháp cùng với phương pháp đặc thù công kích bạo âm của Cầm Tông. Thực lực yếu kém một chút, trực tiếp sẽ bị tiếng quát chói tai này chấn vựng. Những ngày này mỗi ngày buổi sáng hắn đàn cầm, buổi chiều hắn cũng sẽ đi Phất Cách Sâm học tập, bởi vì hắn chủ tu cầm, cho nên không có khả năng từ Phất Cách Sâm học cường đại tinh thần hệ ma pháp, nhưng một chút tinh thần hệ ma pháp hữu dụng phi thường hắn cũng học được từ Phất Cách Sâm. Với hơn mười năm tích lũy kinh nghiệm của hắn, tại thực chiến hiệu quả cực cao.

Lợi dụng thân hình cha còn trì trệ, Diệp Âm Trúc không dám chậm trễ, bằng tốc độ nhanh nhất lùi nhanh về phía sau. Hắn biết, bằng vào trình độ vũ kĩ của hắn muốn ngăn cản công kích của cha là điều không thể. Chỉ là trong vài cái giao thủ ngắn ngủi tự mình đã dùng toàn lực. Muốn thành công cùng cha đối kháng, tự mình phải phát huy lực lượng của cầm. Thân hình lóe lên, cơ hồ trước tiên, Diệp Âm Trúc đã lùi về phía sau mấy chục trước, lúc này Diệp Trọng đã lại một lần nữa hướng về phía hắn vọt lại. Hơn mười thước đối với Lam cấp cao thủ mà nói, chỉ bất quá nháy mắt công phu mà thôi. Thu hồi Bích Ti, từ trong không gian giới chỉ nhanh chóng lấy ra Phi Bộc Liên Châu cầm, lợi dụng nháy mắt công phu, bàn tay bắt đầu vuốt ve dây đàn, lúc này hắn hoàn toàn có thể chú tâm vào giai điệu, âm nhận do Tần Thương vì hắn nghiên cứu ra trong nháy mắt bộc phát ra bảy âm nhận. Hai tay bảy luồng, tổng cộng 14 đạo cao tần âm nhận lóng lánh quang mang màu vàng, cơ hồ tại trước tiên mênh mông phát ra, đúng là bởi vì Diệp Trọng vọt tới với tốc độ rất nhanh, có vẻ tốc độ của âm nhận này càng thêm đáng sợ. Tiếng rít chói tai, sinh ra tác dụng nhiễu loạn nhất định. Trải qua. Trải qua sự cải biến âm nhận của Diệp Âm Trúc, bất luận là ở khoảng cách công kích hay cường độ công kích, đều có sự đề cao hơn nhiều. Trong phút chốc phát ra 14 đạo cao tần âm nhận đã là cực hạn của hắn. Mặc dù cha là Lam cấp cao thủ, nhưng hắn có nguyên vẹn tin tưởng có thể bằng âm nhận dày đặc này ngăn cản cước bộ của cha. Chỉ cần có thể kéo giãn khoảng cách với cha, kế tiếp chính là cự ly tốt nhất để phát huy uy lực của cầm khúc. Cha dù sao tu luyện cũng chính là đấu khí, tại cầm khúc của mình phát huy hoàn toàn, chỉ sợ tinh thần lực còn chưa đủ.

Nhìn 14 đạo cao tần âm nhận trong nháy mắt phóng tới, Diệp Trọng hét lên một tiếng:

-Hảo

Hắn vọt tới trước với tốc độ cũng không có dấu hiệu giảm bớt chút nào, chỉ là huy động Trúc kiếm trong tay ra phía trước.

Một màn kỳ dị xuất hiện, Diệp Âm Trúc chứng kiến rõ ràng, than thể Diệp Trọng trong quá trình vọt về phía trước cũng nhanh phân ra bảy đạo thân ảnh, cũng chỉ là phân ra nửa thân người trên, phảng phất tại khoảnh khoắc Diệp Trọng đã biến thành một người với tám thân mình. Trên tám thân mình đồng thời xuất hiện tám Trúc kiếm, tám thanh kiếm lay động chung với nhau, trong khoảng thời gian ngắn, mỗi đạo thân ảnh cũng xuất ra lưỡng bại câu thương kiếm. Trong 14 kiếm đó, đón nhận 14 đạo âm nhận của Diệp Âm Trúc. Nhưng còn hai đạo kiếm, phát ra hai luồng hoàng quang chói mắt, theo hướng Diệp Âm Trúc chém tới.

-Đây là tuyệt kỹ gì vậy?

Diệp Âm Trúc sợ ngây người. Nhanh chóng phát ra mười bốn đạo âm nhận, hắn còn chưa hồi khí, đã lại công kích lần nữa.

Mười bốn tiếng huýt gió đồng thời vang lên, mười bốn đạo âm nhận Diệp Âm Trúc phát ra đồng thời tiêu mất vô hình, hai đạo kiếm trảm đấu khí nọ cũng đã tới trước mặt hắn.

Dưới phản ứng tự nhiên, Diệp Âm Trúc chỉ có thể dụng đến một tư thế buồn cười, trên mặt đất lăn tròn, chật vật né tránh hai đạo đấu khí nọ, nhưng là, hắn mục đích muốn phát động cầm khúc của hắn đã bị phá hủy.

Mười bốn đạo âm nhận chỉ là làm cho thân thể Diệp Trọng trì trệ một chút, tám đạo thân ảnh nọ liền hợp lại thành một cá thể, hắn đã đi đến trước mặt Diệp Âm Trúc, trúc kiếm điểm xuất, hướng cổ họng Diệp Âm Trúc đâm tới.

Cơ hồ không tự chủ, Diệp Âm Trúc giơ tay phải lên, Bích Ti đã không kịp thi triển, một đạo nhũ màu trắng quang hoa từ tay phải hắn trong nháy mắt bộc phát, đón trúc kiếm đâm đi ra ngoài.

Không có thanh âm, thân thể Diệp Trọng cơ hồ dùng tốc độ nhanh nhất lộn vòng ra, khi hắn rơi xuống đất thì, kinh ngạc nhìn thanh trúc kiếm trong tay mình đã bị gãy một đoạn.

Mặc dù chỉ là trúc kiếm, nhưng là, nhưng lại là một loại Bích trúc cực kỳ hiếm thấy ở Bích Không Hải Nội, tài chất cực kỳ cứng cỏi, so với kim chúc cũng không có kém hơn, trải qua phương pháp chế luyện đặc thù của Trúc tông, cũng có thể xem như là một thanh binh lợi khí. Lúc này bất ngờ bị chặt mất một đoạn, hơn nữa duệ khí thật khiến Diệp Trọng sửng sốt.

Diệp Âm Trúc lúc này đã từ trên mặt đất đứng lên, tại tay phải của hắn cầm một thanh trường kiếm nhũ bạch sắc, chuôi kiếm phía dưới lộ ra hình dáng long vĩ, mũi kiếm phảng phất là từ trong mệng rồng phun ra, thân kiếm hẹp, màu trắng nhũ quang hoa lóng lánh, nguyên tố đặc thù ba động, bất ngờ xuất ra nó thật là bất phàm. Cho dù không có đấu khí rót vào, kiếm phong cũng có ba tấc kiếm quang tự hành phun ra nuốt vào.

-Hảo kiếm. Ta như thế nào lại quên, con trước đây đã từng nói qua, đây chính là dùng sừng thần thánh cự long chế thành bảo kiếm cấp thần khí sao.

Diệp Âm Trúc gật đầu, lúc này hắn mới phát hiện, mặt dù chỉ là giao thủ trong giây phút ngắn ngủi, nhưng quần áo trên người đã ướt đẫm. Cha giống như cuồng phong bạo vũ không ngừng công kích, mang đến cho hắn áp lực cực kỳ lớn.

-Cha, con không phải cố ý hủy đi kiếm của người đâu

Diệp Âm Trúc có chút xấu hổ nhìn cha, hắn tự nhiên biết cây bích trúc kiếm trân quý, cha đối với bảo kiếm của mình phi thường trân trọng.

Diệp Trọng thu hồi trúc kiếm bị gãy lại, sang sảng cười nói:

-Không có gì, so sánh với sự phát triển của con mình, một thanh kiếm làm sao bằng. Ân, con tiến bộ so với sự tưởng tượng của ta còn muốn hơn nhiều. Chẳng những đấu khí cùng với tinh thần lực đều có tăng tiến lớn, điểm yếu nhất của con là kinh nghiệm chiến đấu cũng đã gia tăng không ít. Duới sự công kích cường đại như vậy mà có thể kiên trì lâu như vậy, Đông Long bát tông chúng ta con là người trẻ tuổi duy nhất đó.

Diệp Âm Trúc đi tới trước mặt cha, hai tay đưa Nặc Khắc Hi kiếm tới,

-Cha thanh kiếm của người đã bị phá hủy, hãy lấy thanh kiếm này đi. Trong tay cha ắt hắn sẽ phát huy tác dụng lớn hơn so với ở trong tay con. Con có Bích Ti như vậy là đủ rồi.

Diệp Trọng tiếp nhận Nặc Khắc Hi chỉ kiếm, đây là bảo kiếm cấp thần khí a! Là một chiến sĩ sử dụng kiếm, hắn như thế nào lại không thích đây? Tay trái tại trên thân kiếm búng một cái, một tiếng vang như long ngâm phá không dựng lên, thân kiếm ông minh, nhũ bạch sắc quang hoa đại thịnh, kiếm quang phun ra nuốt vào, phảng phất như sống động, thậm chí còn bám một tầng nhàn nhạt vụ khí.

-Hảo kiếm, quả nhiên là hảo kiếm!

Diệp Âm Trúc giải thích nói:

-Lúc không cần nó có thể hóa thành giới chỉ, có thể dụng tinh thần lực khống chế mũi kiếm dài ngắn, sau khi vượt quá chiều dài nhất định, mới có thể biến thành trách kiếm. Đáng tiếc nó hơi nhỏ một chút, so với kiếm trước kia của cha không giống. Bất qua uy lực của nó bù vào ắt hẳn là đủ.

Diệp Trọng mỉm cười, một lần nữa đưa Nặc Khắc Hy chi kiếm vào trong tay Diệp Âm Trúc nói:

-Sỏa tiểu tử, con giữ đi, mặc dù là kiếm tốt, nhưng không thích hợp với ta. Thanh kiếm này, quả thật chính là làm riêng cho con. Con không có ngón tay út, cầm kiếm không dễ, nhưng thanh kiếm này thân mình rất nhẹ, trên chuôi kiếm có Long Lân phù điêu có thể giúp cho con cầm nó. Thân kiếm cũng thích hợp cho con phát huy. Có nó, khi đối địch, con càng có khả năng chiến thắng. Hơn nữa nó còn có thể hóa thành giới chỉ, tại thời khắc công kích mấu chốt có thể bất ngờ làm địch nhân bị thương. Không phải vừa rồi ta không hoàn toàn tránh được, đã bị con chém Trúc kiếm sao.

Diệp Âm Trúc nói:

-Nhưng mà, con là thầm âm sư, thanh kiếm này cho cha là có tác dụng nhất.

Diệp Trọng trong mắt toát ra một tia quang mang hiền lành, sờ sờ đầu con mình nói:

-Sỏa tiểu tử, đây là thần khí a! Chẳng lẽ con không biết, thần khí một khi nhận chủ, trừ khi chủ nhân tử vong, còn lại là không thể để cho người khác sử dụng sao? Nó trong tay ta căn bản không có một chút tác dụng, so ra còn kém xa so với trúc kiếm.

Nghe cha nói như vậy, Diệp Âm Trúc mới nhớ lại, quả thật, Nặc Khắc Hi chi kiếm đã nhận mình là chủ. Bất đắc dĩ thu trường kiếm về.

Diệp Trọng chánh sắc nói:

-Vừa rồi ta đối với con khảo nghiệm mặc dù thời gian không dài, nhưng cơ bản cũng phán đoán ra thực lực của con bây giờ, Âm Trúc nói cho ba ba biết, con đối với trận đánh vừa rồi có ý kiến gì không?

Diệp Âm Trúc suy nghĩ một chút nói

-Bị áp chế, hoàn toàn bị áp chế. Từ lúc vừa mới bắt đầu động thủ, con đã bị cha áp chế ở thế hạ phong. Cha bất luận là đấu khí hay phương thức công kích, cùng với thời cơ đều nắm rất chắc. cuối cùng khi con phát ra 14 đạo âm nhận, tưởng rằng mình sẽ có cơ hội. Nhưng mà cha chẳng những chấn nát âm nhận của con, mà còn hoàn toàn phá hủy cơ hội phát động cầm khúc của con. Làm cho con ngay cả cơ hội đánh đàn cũng không có. Nếu không có cú đánh cuối cùng bằng Nặc Khắc Hi chi kiếm, con đã thua.

Diệp Trọng gật đầu nói:

-Con nói đúng. Nhưng con có nghĩ tới tại sao lại gặp tình huống như vậy không? Con cùng đấu khí của ta cách tam giai, nhưng con lại có cầm ma pháp. Nếu lấy thực lực tổng hợp mà nói, con hoàn toàn có thể cùng Lam cấp cường giả đối kháng. Tại sao đối với công kích của ta lại không có biện pháp gì?

Diệp Âm Trúc sững sờ nói:

-Bởi vì con không thể gia tăng khoảng cách. Con điểm mạnh chính là cầm khúc, nếu cầm khúc của con phát huy được tác dụng, con nắm chắc có thể cùng cha đối kháng.

Diệp Trọng gật đầu nói:

-Đúng rồi, đây là một trong những nguyên nhân. Nhưng còn có một nguyên nhân khác chính là khả năng nắm chắc cơ hội của con không đủ cùng với kỹ xảo chênh lệch. Thẳng thắn nói cho con biết, vừa rồi tại lúc khảo nghiệm con, ngoại trừ toàn lực sử dụng đấu khí ra, về phần kĩ xảo ta chỉ sử dụng bốn thành. Nếu không ngay cả một chiêu con cũng đỡ không được.

-Cái gì? Cái này không có khả năng. Mặc dù cha sao với con mạnh hơn, nhưng cũng không có khả năng thắng trong một chiêu a!

Diệp Âm Trúc cơ hồ bật thốt lên. Kể từ sau khi tới Mễ Lan Ma Vũ học viện cho đến giờ, hắn tại trong đám đệ tử là người mạnh nhất, cho dù cùng cao niên trung cấp xuất sắc đệ tử so sánh cũng không thua mấy. Lúc này đối với cha hơn mình tam giai đấu khí nói mình ngay cả một chiêu cũng không đỡ được, Diệp Âm Trúc thật có chút không phục.

Diệp Trọng mỉm cười nói:

-Như thế nào? Không tin? Tốt lắm, chúng ta thử lại xem.

Vừa nói, hắn lấy ra cây trúc kiếm mới bị gãy vừa rồi, chỉ còn một nửa, nắm chuôi kiếm

-Vậy con cẩn thận đó.

Nghe được phụ thân nói, phản ứng đầu tiên của Diệp Âm Trúc chính là nhanh chóng bay lùi lại về phía sau, tay phải vận dụng Bích Ti, toàn lực phát ra trúc ngự, đồng thời tinh thần lực trong nháy mắt tập trung, trong mắt hàn quang đại phóng, không chút khách khí quay về phía Diệp Trọng phát ra một cái tinh thần xuyên thứ.

Quang ảnh ám hoàng sắc, không hề hoa tiếu lọt vào trong Bích Ti, Diệp Âm Trúc giật mình phát hiện cha cũng tan mất, nhưng ám hoàng sắc quang ảnh nọ giống như thủy ngân trên đất không chỗ nào không thấu, trúc ngự trước mặt nó, dĩ nhiên cũng trở nên không hề tác dụng. Chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn quang mang cường hãn từ khe hở giữa trúc ngự chui ra, ám hoàng sắc quang ảnh giống như mây khói nọ tiêu tán thì, cổ họng Diệp Âm Trúc đã có một thanh kiếm, bị phá vỡ chỉ còn một nữa, mà chủ nhân của thanh kiếm, tự nhiên chính là cha hắn Diệp Trọng


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-336)