Vay nóng Tima

Truyện:Cầm Đế - Chương 128

Cầm Đế
Trọn bộ 336 chương
Chương 128: Thập diện mai phục phá Băng Hùng
0.00
(0 votes)


Chương (1-336)

Siêu sale Lazada


Sắc mặt Áo Lợi Duy Lạp có chút khó coi, nhưng nhìn vào Diệp Âm Trúc tràn đầy khâm phục.

-Âm Trúc, ngươi làm sao phát hiện phong bạo gần sắp đến?May là ngươi kịp điều chỉnh thế trận đội hình của các huynh đệ, nếu không lần này thì chúng ta thảm rồi. Lập trận hình tròn khiến các huynh đệ mọi người đứng sát gần nhau, thân liền thân, còn có các ma pháp sư yểm hộ tại trung tâm, Long Quyển Phong tuy mạnh, nhưng cũng không thể mang tất cả mọi người chúng ta thổi bay đi.. Chỉ là, phong bạo đến quá nhanh, ma pháp sư ở giữa không thể có được sự bảo hộ hoàn toàn, có bảy người bị Long Quyển Phong cuốn đi rồi.

-Cái gì? Bị cuốn đi mất bảy người?

Trong mắt Diệp Âm Trúc quang mang chợt lóe, quyền đầu nắm chặt, cảm nhận được sự căng thẳng cơ nhục của hắn, Hải Dương ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay hắn, thầm an ủi.

Đối với Diệp Âm Trúc mà nói, Tử Thần ngũ bách cùng hắn vào sinh ra tử, tại Cực Bắc Hoang Nguyên giữa vạn quân thú nhân tụ họp bảy vào bảy ra đều không có tạo thành tổn thất gì. Nhưng lúc này đây tại một tràng phong bạo đã mất đi bảy người. Hắn sao có thể không phẩn nộ đây?Phẩn hận trong lòng đối với Pháp Lam tức thời tăng thêm vài phần.

Áo Lợi Duy Lạp mắt thấy sắc mặt Diệp Âm Trúc không ổn, vội vàng tiếp tục nói:

-Yên tâm đi.. Mặc dù bọn họ đã thoát ly chiến trường, nhưng ta đoán là bọn họ không sao đâu, ngay lúc bọ họ bị gió cuốn đến, ta tự tác chủ trương để bọn họ hô lớn Pháp Lam thối ly chiến trường, Ngươi xem, bọn họ sau lúc bị gió cuốn đến còn có đầy đủ thời gian để phản ứng. Chỉ là trong pháp trận này của chúng ta mất đi bảy lực lượng ma pháp sư.

Nghe Áo Lợi Duy Lạp nói như vậy, Diệp Âm Trúc tức thời thở ra một hơi:

-Đại ca, ngươi như làm như vậy không phải là tự tác chủ trương. Đây là sự lựa chọn chính xác nhất, là ta không tốt, suy tính cũng không được chu đáo.

Nói đến đây. Thôi động đấu khí, hắn cũng phát âm truyền đến rõ ràng đến tai từng người Tử Thần chiến sĩ.

-Mọi người nghe cho rõ, từ giờ trở đi, sanh tồn sẽ trở thành đệ nhất pháp lệnh mỗi cá nhân các ngươi phải chấp hành. Một khi mất đi chiến đấu lực, hoặc là trong tình trạng không cách nào chống đỡ, các ngươi phải xem việc bảo vệ sinh mệnh là lựa chọn đầu tiên. Ta không phải dạy các ngươi tham sống sợ chết, nhưng quyết không hy sinh một cách vô vị, bảo tồn sinh mạng lực lượng mới là điều trọng yếu nhất. Thời điểm bắt buộc, ta mệnh lệnh các ngươi phải thốt ra 2 chữ "Pháp Lam" thoát ly chiến trường, ra ngoài ma pháp trận đợi sau, đều nghe minh bạch rồi chứ?

-Đã nghe rõ.

Năm trăm Tử Thần chiến sĩ ở điểm này là tốt nhất, bất luận thời điểm nào, đều cũng sẽ tuyệt đối tuân thủ mệnh lệnh từ trên đưa xuống. Sau khi Tây Đa Phu mang họ chuyển giao cho Diệp Âm Trúc, mệnh lệnh của Diệp Âm Trúc tự nhiên chính là pháp lệnh tối cao trong lòng bọn họ.

Ánh mắt điềm tĩnh lấp lánh, Diệp Âm Trúc trong mắt toát ra một tia nhu hòa.

-Mọi người nghĩ ngơi tại chỗ đi. Thời gian chuyển đổi hoàn cảnh lần tới cũng không còn xa.

Chiến tràng 7 nước 7 long thành tranh vị lần này căn bản không có nhiều thời gian nghĩ ngơi có thể. Mỗi 3 giờ đồng hồ thì luân phiên hoán đổi hoàn cảnh một lần khiến lần đầu tiên cường giả của 7 nước 7 Long Thành đối mặt tai nạn tự nhiên lại mang đến sự uy hiếp, lại thêm vào thời gian đối quyết lẫn nhau, đã khiến tràng tranh vị này trở nên nguy cơ tứ bề. Cho dù là Mễ Lan và Lan Địch Á Tư 2 đại cường quốc ra tay ứng phó cũng cực kì khó khăn.

-Áo Lợi Duy Lạp đại ca. Tình huống người của Lam Địch Á Tư tổn thất như thế nào?"Diệp Âm Trúc thấp giọng hỏi.

Sắc mặt khó coi của Áo Lợi Duy Lạp lúc này mới giãn ra một chút, cười hắc hắc, nói:

-Bọn chúng so với chúng ta thảm hơn nhiều, xung đột mặt phía trước nhất bao gồm Hắc Phượng Hoàng Công Chúa kia cùng với một lĩnh đội khác nữa bên trong, 22 chiến sĩ thuộc loại mẫn tiệp ở lần thứ nhất bị Long Quyển Phong cuốn đi rồi. Bất quá trọng trang giáp chiến sĩ của bọn chúng tập đoàn trùng phong trận hình tốt lắm, mặc dù sau đó bị thổi không biết bay đến chỗ nào. Nhưng ta có thể khẳng định trận hình của bọn chúng vẫn giữ được hoàn chỉnh như trước, và chiến sĩ của chúng ta giống nhau, sẽ không có tổn thất quá lớn, thảm nhất là một số ma pháp sư của chúng, một khi chiến sĩ xung phong, ma pháp sư mất đi sự bảo vệ, cũng đều bị Phong Quyển cuốn đi rồi, không biết rằng trong số bọn họ có bao nhiêu người có đủ thời gian để thốt lên hai chữ Pháp Lam. Bất quá ta tin rằng, số Ám Ma Hệ ma pháp sư này e rằng không có mấy người có thể tiếp tục xuất hiện ở trên chiến tràng cuộc chiến 7 nước 7 Long Thành tranh vị, còn như 2 Hắc Long kia, cũng tại thời điểm Phong Quyển vừa xuất hiện không thấy bóng dáng đâu nữa. Lần này, chúng ta có thể nói toàn diện chiếm giữ thế thượng phong, lần tới chỉ cần gặp được bọn chúng tại một hoàn cảnh không phải địa phương quá ác liệt, thì bọn chúng chết chắc rồi.

Mỉm cười, trong mắt Diệp Âm Trúc toát ra một tia nhu hòa, hai tay ôm trước ngực, ánh mắt biến hóa trở nên có chút tà ác.

-Hy vọng có thể gặp được bọn chúng sớm một chút, đánh tan được Lan Địch Á Tư, thì chúng ta cũng xem như đã đạt được thắng lợi cuối cùng. Ba Bàng vương quốc không đủ gây sự uy hiếp

Hơn nửa giờ đồng hồ sau, quang mang uốn khúc lại lần nữa xuất hiện, không khí của sa mạc bắt đầu vặn vẹo biến đổi, tất cả mọi thứ đều xuất hiện biến hóa kịch liệt. Tình huống bên trong cái siêu cường ma pháp trận này lại một lần nữa chuyển hoán.

Sự uốn cong từ từ biến mất, trước mắt dần dần trở nên rõ ràng lên, đương lúc Hắc Phượng Hoàng có thể nhìn rõ mọi thứ, sắc mặt tức thì trở nên khó coi. Ở trong sa mạc, nhưng nàng không có bản lãnh của Diệp Âm Trúc, cứ như vậy đến khi hoàn cảnh chuyển hoán cũng không thể tìm được phần lớn bộ đội của mình. Lúc này, hoàn cảnh cuối cùng biến hóa, chiến sĩ của Lam Địch Á Tư cũng đều xuất hiện ở trước mặt nàng. Nhưng lúc này, tâm tình của Hắc Phượng Hoàng cực kì không ổn định.

Nguyên bổn chiến đội có hơn 400 người, nhưng lúc này lại mất đi gần 100 người, chỉ còn lại hơn 300, điều khiến Hắc Phượng Hoàng phẩn nộ nhất là, tất cả ma pháp sư đều không thấy đâu, còn lại chỉ có số trọng giáp chiến sĩ kia và 20 thành viên Hắc Bách Hợp tùy tùng theo mình mà đến. Nhưng không một ngoại lệ, hình dạng của mỗi người đều cực kì nhếch nhác, có một số chiến sĩ thậm chí mũ giáp và binh khí cũng đều không thấy đâu. Chỉ có 2 cửu cấp Hắc Long và thân ca ca của nàng kế bên Lam Địch Á Tư vương tử Tát Ma Da còn giữ được hình thái hoàn hảo.

-Sao lại trở nên như vậy?Còn ma pháp sư đâu?Đều đi đâu rồi?

Hắc Phượng Hoàng lạnh lùng nhìn vào những người kế bên.

Tát Ma Da hừ lạnh một tiếng.

-Còn không phải là do ngươi chỉ huy bất lực. Thật sự không biết phụ vương nghĩ thế nào, lại có thể để cho ngươi, một nữ nhân huyết mạch bất thuần chánh như vậy đến chỉ huy cuộc chiến đấu này. Nếu xảy ra vấn đề, ngươi phải hoàn toàn chịu trách nhiệm.

Hắc Phượng Hoàng lạnh lùng liếc mắt Tát Ma Da một cái, cảm giác được rõ ràng một cổ sát khí tràn ngập từ trên thân Hắc Phượng Hoàng truyền ra, nhưng sát khí kia không phải là dọa nạt, băng lãnh sắc bén lúc nào cũng đều có khả năng bạo phát.

-Bỏ đi, bỏ đi. Hắc Phượng Hoàng, ma pháp sư tổn thất chúng ta cũng không có biện pháp. Lúc nãy như ta và Ai Địch đều chỉ có thể tự mình trụ lại mà thôi. Hy vọng bọn ma pháp sư Lam Địch Á Tư các ngươi thông minh một chút, ở trong phong bạo còn có cơ hội thoát li chiến trường. Hay là chúng ta trước tiên lại nói đến cách giải quyết nhanh tình huống trước mắt đi.

Nói chuyện chính là Mẫu Hắc Long Quỳnh Tư. Nàng và Ai Địch đều là Hắc Long thành niên một trong những đại biểu xuất sắc nhất, so với Hắc Long Dạ Tinh Hủ lúc trước Diệp Âm Trúc gặp được còn muốn mạnh hơn vài phần.

Hắc Phượng Hoàng cũng biết bây giờ không phải là thời điểm nội bộ lộn xộn, sau khi ý thức quay đầu nhìn lại, không khí xung quanh đang càng lúc càng trở nên nóng bức, nếu lúc này Diệp Âm Trúc ở đây mà nói, nhất định sẽ phát hiện, Lam Địch Á Tư chiến đội lúc này thân ở trong hoàn cảnh chính là bọn hắn lần thứ nhất gặp phải, núi lửa phun trào.

-Toàn bộ lui lại, Ai Địch, Quỳnh Tư, phiền toái các ngươi làm hết khả năng trì hoãn núi lửa phun trào. .

Hắc Phượng Hoàng lần đầu tiên phát ra mệnh lệnh, đến nhìn cũng không nhìn Tát Ma Da một lần, mà tiên phong hướng phía dưới núi mà đi. Hắc Phượng Hoàng bên này bọn họ đối diện là nguy cơ núi lửa phun trào, còn bên kia, Diệp Âm Trúc bọn họ đã đến đối mặt với một hoàn cảnh còn bất hảo hơn.

Sự nóng bức và khô khốc của sa mạc tùy vào hoàn cảnh chuyển hoán mà biến mất, lúc này Diệp Âm Trúc bọn họ đối mặt là hàn lạnh, cái lạnh cực độ, mọi thứ xung quanh hoàn toàn là màu trắng xóa, trong thiên không còn có thêm gió tuyết. Loại tuyết lớn như lông ngỗng trong cuồng phong thổi lướt qua giống như là ngọn đao cắt vào cảm quan của các chiến sĩ và ma pháp sư.

Băng nguyên, Diệp Âm Trúc bọn họ lần này lâm vào là băng nguyên hoàn cảnh.

Thời điểm lúc cảm thụ được sự lạnh giá và cuồng phong xung quanh, trong Mễ Lan chiến đội, một tiếng hoan khiếu mãnh liệt vang lên, chính là A Đại, loại hoàn cảnh cực hàn trước mắt này đối với hắn chủng loại Băng Cực Ma Viên mà nói đơn giản là không còn gì tốt hơn, cùng với độ lạnh trong băng sâm mà so sánh, ở đây còn là đại vu kiến tiểu vu. (ý là mặt trời so với đom đóm, he he ^^-wind). Băng đao kia như những phiến tuyết thổi vào trên mình Băng Cực Ma Viên căn bản không có nửa phần ảnh hưởng, trong không khí đậm đặc băng nguyên tố và phong nguyên tố đều là những thứ Băng Cực Ma Viên thích nhất, sự tiêu hao thể lực tại sa mạc và lúc đối mặt với đại hải lúc này bắt đầu nhanh chóng khôi phục.

Diệp Âm Trúc tự nhiên cũng phát hiện sự hưng phấn của A Đại, hắn đương nhiên cũng rất là cao hứng. Mất đi sự giúp đỡ của Ly Sát, trừ bản thân hắn ra lúc này trong đội ngũ A Đại có thể nói là có lực chiến đấu mạnh nhất, trong một số phương diện bản thân mình cũng không cách nào cùng hắn so sánh, thực lực của hắn được khôi phục đương nhiên là chuyện đáng mừng.

Nhưng trừ A Đại ra, những người khác có thể không dễ dàng vượt qua như vậy. Trước đó khải giáp còn bị nắng chiếu nóng bỏng giờ nhanh chóng mất đi sự ấm áp, nháy mắt công phu đã bị đông lại như một khối băng hàn lãnh. Các ma pháp sư đã run cầm cập, cho dù có chiến sĩ bảo vệ, thời tiết của băng nguyên này cũng không phải là tình huống mà thân thể bọn họ có khả năng chi trì.

Diệp Âm Trúc nắm tay Hải Dương, đem trúc đấu khí truyền vào trong thân nàng, giúp nàng bảo trì thân nhiệt, đồng thời nhìn ra xa bốn phía, hy vọng có thể tìm được một ngọn núi địa hình cao ráo, không có thì một đồi núi nhỏ cũng tốt, như vậy chỉ cần tạo thành một cái hang động, thì tự nhiên đã có thể ngăn cản gió tuyết.

Trãi qua vài lần chuyển hoán hoàn cảnh, Diệp Âm Trúc đã từ từ hiểu ra, ở trong cái ma pháp trận này, cùng những quốc gia khác chiến đấu không phải là điều quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là như thế nào trong hoàn cảnh tai nạn tự nhiên cố gắng sống sót là tốt hơn hết.

Chỉ cần bên mình có thể thêm khả năng sinh tồn, tai nạn tự nhiên đồng thời cũng sẽ làm tiêu hao người tham chiến của những quốc gia khác, sau khi một bên giảm một bên tăng, trong ma pháp trận kiên trì thời gian càng lâu, cơ hội giành được thắng lợi sau cùng cũng sẽ càng lớn, đó cũng nguyên nhân là tại sao Pháp Lam thất tháp tháp chủ cho rằng trong 2 ngày đầu sẽ không có quá nhiều người rời khỏi chiến trường. Chỉ là bọn họ không nghĩ tới, thực lực của chiến sĩ 7 nước mặc dù không tầm thường, nhưng đối với tiếng gầm rú của đại tự nhiên còn là kém quá xa. Số chiến sĩ cường đại này khả năng thích ứng đối với ngoại giới còn rất xa mới đủ.

Dẫu sao, đại đa số người trong chiến sĩ và ma pháp sư của 7 nước cũng đều là không ngừng khổ tu mới có thành tựu như ngày hôm nay, ít nhiều cũng đã thật sự trải qua các loại cọ sát, mài dũa.

Xem xét cả nửa ngày Diệp Âm Trúc cũng không tìm thấy bất kì một địa hình nào nổi bật lên, đây hoàn toàn là một mảng băng nguyên bằng phẳng, nói cách khác, bọn họ căn bản không có chỗ nào để tránh gió tuyết.

-Âm Trúc làm sao đây?Chúng ta lần này không biết sẽ gặp phải quốc gia nào đây. Áo Lợi Duy Lạp đứng cạnh Diệp Âm Trúc nói.

Mặc dù đấu khí còn có thể chi trì, nhưng ở trong hoàn cảnh giá lạnh như vậy, không nghi ngờ gì nữa sẽ làm cho thể lực tiêu hao rất lớn..

Diệp Âm Trúc nói:

-Khộng cần quản đối mặt với quốc gia nào, chúng ta trước tiên cần bảo vệ được mình trong tự nhiên hoàn cảnh. Ở đây đã không có núi, thì chúng ta ở trên mặt đất tạo thành cái động, làm như vậy ở bên trong ít nhất tránh được gió. Ma pháp sư thi triển hỏa hệ, ma pháp sưởi ấm. A Đại, động thủ, ở trên mặt đất làm cho chúng ta một động huyệt có thể dung nạp tất cả mọi người.

-Vâng, Cầm Đế đại nhân.

A Đại lên tiếng đáp ứng. Trong loại hoàn cảnh này, thực lực của hắn không nghi ngờ gì nữa có thể phát huy trình độ tốt nhất, bước lớn nhanh rời khỏi trước chiến đội ngoài mười mét, kèm theo một tiếng thét gào dữ dội, song quyền đồng thời giơ lên, mang băng lam sắc quang mang nặng nề hướng mặt đất nện xuống.

"Ầm...m" một tiếng nổ vang, một cái hố lớn có đường kính hơn 5 mét tức thì xuất hiện dưới chân A Đại, nhưng kèm theo theo cái hố khổng lồ hiện ra còn vang lên một âm thanh vô cùng đặc biệt

"Xì...ì"

Bọt nước bắn tung tóe. Thân hình A. Đại tức thời tiêu thất không thấy đâu.

Mặt dưới lớp băng không ngờ lại là nước, cái này thật...quá biến thái. Diệp Âm Trúc kinh ngạc một hồi, vừa định tiến về phía trước cứu A. Đại, nhưng nhìn thấy một đại thủ đầy lông lá từ miệng hố lò dò hiện ra, bám miệng hố băng."Rào.. o" một tiếng, A. Đại lại xuất hiện trước mặt moị người, chỉ là lúc này hắn đã biến thành một con gà nhúng nước.

Toàn thân bộ lông trắng đều ướt đẩm, bên ngoài còn phủ một lớp băng mỏng, dưới cái thời tiết cực kì băng giá này, mắt nhìn còn muốn đóng băng. A. Đại thân mình khẽ run, một tầng băng vụ từ trên người hắn tản ra, theo đó băng lam sắc quang mang bành trướng, băng thủy trên người hắn kì tích là cứ như vậy mà biến mất.

-Cầm đế đại nhân, phía dưới này đều là nước, còn muốn tiếp tục phá nữa không?

-Đều là nước còn phá cái gì nữa ah? Diệp Âm Trúc khuôn mặt bất đắc dĩ nhìn vào cái hố lớn. Lúc này, lục sắc đấu khí quang mang đã từ trong giữa đội ngũ phóng xuất ra, đồng thời, còn có từng đoàn từng đoàn hỏa cầu chói mắt.

Sau này từ Cực Bắc Hoang Nguyên trở về, thực lực chiến đấu của Tử Thần Ngũ Bách chiến sĩ nhất định sẽ được đề thăng, mặc dù cùng với sự ma luyện không có khác nhau bao nhiêu, nhưng càng quan trọng hơn nữa là, Diệp Âm Trúc lúc đầu cơ hồ không hề ngừng nghĩ đạn bồi nguyên tĩnh tâm khúc, đối với sự phát triển thực lực xem ra có tác dụng rất lớn. Lúc này, Tử Thần Ngũ Bách chiến sĩ mặc dù còn chưa giống như Pháp Lam kỵ sĩ cái dạng biến thái đều là thanh cấp trở lên, nhưng cũng đề thăng đến lục cấp phổ thông.

Hỏa quang lao đao trong gió tuyết như sắp vụt tắt, đấu khí chống lại hàn lãnh càng nhanh chóng tiêu hao. Cái này chỉ là vừa mới bắt đầu mà thôi, Diệp Âm Trúc biết rằng, nếu cứ tiếp diễn như vậy, gió tuyết dày vò ba tiếng đồng hồ thì nếu chúng nhân không bị đông cứng, cũng sẽ mất đi hơn nữa chiến đấu lực.

-A. Đại. Ngươi có thể dùng băng tường tạo thành một cái phòng hay không?đem mọi người bao phủ ở bên trong. ?

Diệp Âm Trúc đột nhiên nghĩ đến băng hệ ma pháp của A. Đại.

Quả nhiên A. Đại gật gật đầu, đáp:

-Không vấn đề.

Từ trên người hắn phóng thích ra lam sắc quang mang dần dần chuyển thành lam tử sắc. Hoa tuyết đang bay lượn trong không trung giống như bị một cỗ sức mạnh đặc thù lôi kéo lại, nhanh chóng bay hướng về phía kề bên thân người A. Đại tụ lại. Một tầng vầng sáng băng lam sắc không ngừng hướng phía ngoài tản ra, từ dưới chân A. Đại bắt đầu, một mặt tường băng nhanh chóng hình thành.

Thực lực của cửu cấp ma thú nói cho cùng thì vẫn là cường đại, chỉ một thoáng công phu, một mặt băng tường cực lớn đã xuất hiện kế bên người A. Đại, nương theo ma pháp lực không ngừng quán nhập hoa tuyết lơ lửng trên không trung ngưng tụ lại, tường băng rất nhanh chóng bành trướng, đương lúc nó trở thành hình hơn một nữa vòng cung, các chiến sĩ Tử Thần Ngũ Bách cảm nhận được hàn phong đã bị ngăn chặn rất nhiều. Diệp Âm Trúc chỉ huy chúng nhân tụ tập tại kế bên tường băng, dưới sự nỗ lực không ngừng của A. Đại, băng tường dần dần khép lại hình thành một ống trụ cao chừng sáu mét. Như vậy về sau, hàn phong và băng tuyết xung quanh đã không thể thổi vào người của chiến sĩ và ma pháp sư. Đương nhiên, sự cố gắng của A. Đại đã có kết quả, chóp đĩnh của băng trục hướng trung ương khép lại, một tòa phòng băng cự đại như vậy đã được hình thành dưới sự nỗ lực của Băng Cực Ma Viên. Mặc dù nhìn qua đơn sơ một chút, nhưng vào lúc này đối với các chiến sĩ Tử Thần Ngũ Bách mà nói không nghi ngờ gì nữa là tuyết trung tống thán (tặng than trong trời gió tuyết, ý sự giúp đỡ khi nguy cấp).

Tiếng gào thét mãnh liệt của hàn phong trở nên dần nhỏ lại, không có gió tuyết, đấu khí tiêu hao đại lượng lớn của chúng nhân hồi phục dưới sự giúp đỡ của các ma pháp sư, nhiệt độ trong phòng băng từ từ tăng lên, khải giáp cũng không còn băng lãnh nữa. A. Đại tịnh không lưu lại trong phòng băng, hắn trông coi tại một cánh cửa nhỏ phía dưới phòng băng, tự mình thủ hộ bên ngoài. Hàn phong lẫm liệt hoàn cảnh mới càng thích hợp với hắn.

Diệp Âm Trúc trong lòng thầm cảm thấy may mắn lúc trước đã mang A. Đại theo. Mặc dù từ công kích lẫn phòng ngự hắn không thể cùng hoàng kim bỉ mông so sánh. Nhưng trong loại hoàn cảnh này, tác dụng của A. Đại không thể nghi ngờ so với hoàng kim bỉ mông còn lớn hơn nhiều.

Diệp Âm Trúc để cho chúng nhân tại phòng băng nghĩ ngơi, không ngừng trải qua các loại tai nạn tự nhiên, mà thường xuyên còn là thời tiết cực đoan hoàn cảnh. Sự tiêu hao đối với mỗi người đều rất lớn, không có thời gian riêng dành để nghĩ ngơi nên cần phải tranh thủ nắm bắt từng phút thời gian có thể nghĩ ngơi. Bản thân hắn một mình ra khỏi phòng băng chuyển thân lên trên đầu vai của A. Đại, lợi dụng độ cao nhìn ra xa. Sự xâm tập của gió tuyết tạm thời sẽ không có vấn đề gì, hiện giờ điều cần thiết phải chú ý chính là nhân họa, ai mà biết được hoàn cảnh lần này biến hóa đồng thời cũng sẽ xuất hiện quốc gia nào đây?

Chính tại lúc này, cuồng phong rít gào, Diệp Âm Trúc cố gắng nhìn ra xa, cẩn thận quan sát động hướng xung quanh. Hắn hiện giờ không hề lo lắng sẽ gặp phải cường quốc. Nhìn lại theo xác xuất, hoàn cảnh lần trước bọn họ vừa gặp qua Lam Địch Á Tư, lần này tính khả năng có thể tương ngộ lần nữa cũng nhỏ đi nhiều. Mà trong số các nước, thích hợp nhất với hoàn cảnh chiến đấu trước mắt chắc chắn là Thủy Long Thành. Nhưng cùng Ba Lợi vương quốc có minh ước hai Thủy Long đã sớm trong hỏa sơn hoàn cảnh kia bị chính mình hạ gục rồi. Cho nên nói, hiện giờ bất luận là quốc gia nào xuất hiện ở chỗ này, đều phải giống với phe mình nhận lấy gió tuyết băng lãnh. Dưới tình huống tiêu hao giống nhau thì nếu như thật sự gặp Lam Địch Á Tư, Diệp Âm Trúc cũng có lòng tin giành được thắng lợi.

Bất quá, rất nhanh Diệp Âm Trúc đã phải thất vọng, bởi vì ở đây hắn không hề thấy bất kì một quốc gia nào xuất hiện, trên bầu trời cụng không có Long tộc phi hành. Trong lòng không khỏi thầm kinh ngạc, chẳng lẽ trong cái hoàn cảnh này chỉ có một phương của mình sao?Nghĩ kĩ lại, khả năng này cũng không thể là không có. Nói cho cùng, 7 nước 7 Long Thành tranh vị là 7 phương tham chiến, nếu hoàn cảnh biến hóa và truyền tống chiến sĩ các nước không theo quy luật mà nói, đơn độc một quốc gia xuất hiện như vậy trong một hoàn cảnh cũng có khả năng.

Chính lúc Diệp Âm Trúc thầm cảm thấy may mắn có thể có ba giờ đồng hồ thời gian nghĩ ngơi. Đột nhiên, Băng Cực Ma Viên A. Đại phát ra một tiếng gầm thị uy.

-A. Đại, chuyện gì vậy?

-Cầm Đế đại nhân, có địch nhân, là Băng Hùng. (Gấu).

Diệp Âm Trúc thuận theo phương hướng chỉ tay của A. Đại nhìn lại. Quả nhiên, ở giữa nền băng tuyết trắng xóa, một đám thân hình thật lớn màu trắng như tuyết hướng phía bọn họ tiếp cận. Bởi vì thân hình của bọn chúng cũng là màu trắng, dưới dạng hoàn cảnh này rất khó phân biệt ra.

Diệp Âm Trúc trong lòng thầm cười khổ, nguyên bổn còn nghĩ gió tuyết là một trong những tai nạn tự nhiên dễ đối phó nhất, không ngờ rằng không gặp được người nhưng lại gặp phải ma thú. Băng Hùng là loại ma thú có thuộc tính băng, lục cấp. Mặc dù không có trí tuệ cao cấp, nhưng loại ma thú này tự thân có lực phòng ngự rất mạnh, băng thuộc tính và công kích vật lí của bọn chúng đủ để khiến người ta phải nhức đầu. Thật may, xuất hiện ở chỗ này chỉ là hơn mười con Băng Hùng, bản thân mình một người vừa đủ có thể giải quyết rồi.

Chính lúc Diệp Âm Trúc thấy may mắn về số lượng Băng Hùng, trong đầu đột nhiên xuất hiện một tia cảm giác có nguy hiểm, sau khi ý thức hướng phương hướng của chứng nhìn ra. Giờ mới phát hiện, Băng Hùng tịnh không phải chỉ có ở một phương, mà là từ bốn phương tám hướng tề tụ mà đến, nếu cứ như vậy mà tính, số lượng Băng Hùng đã gần trăm con.

Một trăm con băng hệ lục cấp ma thú, đó là khái niệm gì đây?Xem như là một ngàn long kỵ binh đại đội cũng vị tất là đối thủ của chúng. Diệp Âm Trúc thoáng một chút do dự, trong mắt hàn quang chợt lóe, trong lòng đã có quyết định, vỗ vỗ vào đầu A. Đại, nói:

-Ta trước tiên mang ngươi truyền tống trở về. Bọn gia hỏa đần độn này để mình ta giải quyết.

A. Đại ngây người một lúc, từ lúc gia nhập về theo Diệp Âm Trúc tới nay, trừ ra phải chịu một số hạn chế tự do nhất định, cuộc sống của hắn còn là rất sảng khoái. Lúc ở Cầm Thành, trừ ra thỉnh thoảng vận chuyển một ít đá, tịnh không có quá nhiều công việc. Hắn xem lại, Tử khiến cho hắn sợ hãi nhất, nhưng để cho hắn bội phục và thân cận nhất chính là Diệp Âm Trúc. Cầm khúc mĩ diệu kia hắn không giờ phút nào không nhớ sâu sắc. Hắn hoàn toàn có thể cảm nhận được trong cầm khúc kia thực lực của bản thân cực nhanh tiến bộ. Lúc này đây chính là thời khắc biểu hiện, làm sao có thể để cho Cầm Đế đại nhân tự mình đối địch đây?

-Cầm Đế đại nhân, cho ta được giúp ngài đi. Bọn chúng số lượng mặc dù không ít, nhưng ta sẽ khiến cho bọn chúng không thể tiến đến.

A. Đại đấm đấm vào ngực mình, lời nói tràn đầy tự tin.

Diệp Âm Trúc lắc lắc đầu, từ bờ vai rộng rãi của A. Đại phóng người lên, thân hình chợt lóe đã ngồi trên nóc phòng băng.

-Ngươi một mình đối phó không được nhiều Băng Hùng vậy đâu. Ta để ngươi đi là vì lo lắng cho ngươi, trở về đi.

Vừa nói, không đợi A. Đại nói tiếp quyết tâm, ngân quang lóe sáng, hắn đem A. Đại tống vào không gian của mình.

Phi Bộc Liên Châu Cầm đã nằm trên hai đầu gối Diệp Âm Trúc, đối phó số Băng Hùng này, nếu Tử Thần Ngũ Bách chiến sĩ đồng thời xuất động mà nói, đương nhiên có thể giải quyết được. Nhưng sự tiêu hao khi tác chiến tại nơi băng thiên tuyết địa này là điều Diệp Âm Trúc không hy vọng được trông thấy.

Cho nên, hắn thà rằng tự mình tiêu hao nhiều một chút, cũng muốn bảo toàn chiến đấu lực của Tử Thần Ngũ Bách. Suy cho cùng, chân chính quyết chiến còn xa mới bắt đầu.

-Ngưng thần nội liễm, tâm vô ngoại vật, bất luận bên ngoài xảy ra chuyện gì, đều giữ vững cho tốt tâm thần các ngươi. Hải Dương, ngươi trong phòng băng đạn tấu"Bồi Nguyên Tĩnh Tâm Khúc""

Thanh âm của Diệp Âm Trúc trực tiếp truyền vào trong phòng băng.

Nghe âm thanh Diệp Âm Trúc có chút ngưng trọng, Hải Dương lập tức ý thức được bên ngoài đã phát sinh chuyện gì, nhưng hiện giờ thân đang nằm trong vòng nguy hiểm, nàng biết rằng mình không có vũ kĩ, tốt nhất là nên nghe lời Diệp Âm Trúc phân phó, bằng không không những sẽ không mang đến cho hắn sự giúp đỡ trái lại còn tăng thêm phiền toái. Cho nên vừa nghe Diệp Âm Trúc căn dặn, nàng cố gắng kiềm chế lo lắng, xuất ra cổ tranh bắt đầu diễn tấu"Bồi Nguyên Tĩnh Tâm Khúc".

Mái phòng băng, Diệp Âm Trúc nghiêm trang ngồi ở đó, một thân tuyết bạch Thần Nguyên ma pháp bào tựa hồ khiến cho hắn đã hoàn toàn dung nhập vào trong cái hoàn cảnh này, chỉ có mái tóc dài đen nhánh đang tung bay trong cái thế giới màu trắng của tuyết như càng thêm nổi bật.

Băng Hùng tiếp cận với tốc độ không nhanh, Diệp Âm Trúc rõ ràng nhìn ra được, số lượng của Băng Hùng tựa hồ còn gia tăng, số Băng Hùng này giống như là có tổ chức một tổ hợp tạo thành hình tròn thật lớn từ từ khép lại, hướng về phía phòng băng mà đến.

Nếu như Hải Dương nhìn thấy được Diệp Âm Trúc hiện giờ hẳn là sẽ rất kinh ngạc, bởi vì nàng sẽ nhận ra, tay đặt lên cầm huyền của Diệp Âm Trúc không những không giống như trước kia toát ra sự ưu nhã vô hình, trái lại còn thêm vài phần xơ xác.

"Ong...o...ng.... Ong......"

Diệp Âm Trúc hai tay đồng thời phát động trên bảy sợi huyền cầm, vừa gãy lên huyền cầm phát ra từng chuỗi nối tiếp từng chuỗi âm thanh "Ong.." thanh thúy.

Bát chỉ máy động không ngừng gia tăng tốc độ, âm thanh "Ong.."trầm thấp kia cũng dần dần trở nên càng lúc càng mãnh liệt.

Từng vòng từng vòng tròn âm ba màu vàng sậm giữa gió tuyết lan tràn. Cho dù là gió tuyết lạnh căm cũng không thể khiến cầm âm kinh khủng này ngừng lại một chút. Từng vòng tròn ánh sáng màu vàng sậm lấy thân thể Diệp Âm Trúc làm trung tâm, đồng thời hướng 4 phương 8 hướng tản ra. Mỗi một cầm âm thanh trong đất trời mênh mông như càng thêm rõ ràng.

Trong phòng băng, chính lúc đạn tấu"Bồi Nguyên Tĩnh Tâm Khúc" Hải Dương đột nhiên nghe được cuồng bạo chi âm tiết tấu dồn dập tay lên xuống cảm thấy một chút rối loạn, ánh mắt xinh đẹp toát ra vài phần hoảng loạn.

""Thập Diện Mai Phục", thế nào lại là "Thập Diện Mai Phục"."

Là một trong những học viên ưu tú nhất của Thần Âm Hệ, nàng sao lại không nhận ra thiên cổ danh khúc đứng đầu này?

Không sai, Diệp Âm Trúc lúc này đang diễn tấu chính là Cầm Tông cửu đại danh khúc một trong tam đại Thần Khúc, hiệu quả sát lục rất điên cuồng"Thập Diện Mai Phục".

Tử Thần Ngũ Bách chiến sĩ thoáng xuất hiện một chút dao động. Hải Dương lập tức thanh tỉnh lại, "Thập Diện Mai Phục"dưới sự khống chế của Diệp Âm Trúc, ảnh hưởng đối với phòng băng chắc chắn là nhỏ nhất. Nàng lúc này mới hiểu rằng tại sao Diệp Âm Trúc cần mình đạn tấu"Bồi Nguyên Tĩnh Tâm Khúc", lúc này càng quan trọng không phải là bồi nguyên, mà là tĩnh tâm ah!, để cho các chiến sĩ tĩnh tâm tu luyện.

Cắn răng chịu sự kích thích của"Thập Diện Mai Phục đối với tinh thần bản thân, Hải Dương lại bắt đầu đạn tấu.. Lần này, nàng đã không còn nhẹ nhàng như trước đó.

Ảo ảnh song thủ Diệp Âm Trúc phóng khoáng lướt trên cổ cầm, sắc mặt băng lãnh.

"Ong.... ong.... ong..... ong.... ng....."Thanh âm càng lúc càng nhanh, chính là đoạn thứ nhất của "Thập Diện Mai Phục", "Liệt Doanh".

Chọn dùng"Bán Phất Luân" kĩ xảo, từ chậm đến nhanh, liên tục không ngừng, lập tức đưa người ta đến cánh đồng hoang mênh mông và hàng rào doanh trại trong khúc dạo đầu của chiến tranh, tiết tấu tự do, cường độ âm thanh càng lúc càng mạnh, hành động chủ yếu tay phải đạn tấu buông lơi xuống thấp, dùng cầm khúc phô diễn ra khí thế của tràng diện chiến trường, kéo theo tâm tình khẩn trương, khiến người đình trụ hô hấp, phảng phất như tiến vào một bức tràng diện chiến tranh tráng lệ.

Sát cơ băng lãnh lấp lánh trong mắt Diệp Âm Trúc, toàn lực thi triển hướng bốn phương tám hướng phóng thích, cầm âm tức thời trở nên càng lúc càng mãnh liệt. Sóng âm nguyên bổn đã biến thành từng vòng tròn ánh sáng ám hoàng sắc riêng biệt.

Bọn Băng Hùng đi trước dưới sự bao phủ của cầm âm cơ hồ cùng lúc đều dừng lại. Loại ma thú thực lực cường đại nhưng trí tuệ rất thấp bọn chúng bắt đầu bất an rít gào.

Cầm âm biến đổi, âm thanh"Ong...ng"chợt ngưng hẳn, trong giá lạnh ngón trỏ tay phải có chút cứng nhắc lộ ra trên cầm huyền lựa chọn một lát, phát ra một âm thanh như xé lụa. Thân thể bọn Băng Hùng cũng theo loại âm thanh bất chợt đến này rung động một hồi. Nhanh chóng tiếp theo, tốc độ của cầm khúc lại càng nhanh hơn, song thủ bát chỉ của Diệp Âm Trúc kéo theo một chuỗi ảo ảnh, cầm khúc trước đó còn trầm thấp trở nên sôi sục lên. Bát chỉ liên tục sử dụng thủ pháp"Trường Luân", "Câu Luân", "Phất Luân", khiến cầm khúc từ giai đoạn thứ nhất"Liệt Doanh" tiến vào giai đọan thứ hai "Xuy Đả".

Trong giai điệu sục sôi vẫn không mất sự trầm ổn, kiên định mà uy nghiêm, phảng phất như có vô số đại quân đang từ bốn phương tám hướng từ xa đến gần, hào hào tráng tráng hướng Băng Hùng bọn chúng bức tới.

Những âm thanh gầm gừ của Băng Hùng không ngừng vang lên, tâm tình bất an nhanh chóng lan nhanh, sau đó càng lúc càng trở nên dữ dội, đồng thời bọn chúng cũng ngừng lại việc bao vây, có một số Băng Hùng thậm chí đã dựng đứng thân người, hung ác nhìn về hướng vị trí Diệp Âm Trúc.

Chính tại lúc này, cầm khúc lại biến đổi, nguyên bổn khí tức dài mà trầm ổn lại vừa vững vàng trang trọng toàn luật, đột nhiên trở nên nhu hòa mà linh hoạt, tay trái cực nhanh ấn dây, tay phải cùng "Phượng Điểm Đấu" kĩ xảo đặc sắc mang âm phù đánh tan thành nhất phách bốn âm, loại đồng âm này thay đổi hiệu quả, dùng cầm khúc liên tục không ngừng hướng trước tiến lên, chính là giai đoạn thứ ba của"Thập Diện Mai Phục", "Điểm Tướng".

Đạn tấu đến đây, Diệp Âm Trúc đã hoàn toàn tiến nhập vào cầm khúc khúc ý hàng đầu này, băng lãnh sát cơ trong cầm khúc dần dần biểu lộ ra ngoài, Phi Bộc Liên Châu Cầm thanh âm thanh thúy mà sôi sục cũng trở nên càng lúc càng cường hoành.

Tiết tấu của"Thập Diện Mai Phục"bắt đầu trở nên càng lúc càng trong trẻo, sau khi trải qua giai đoạn"Điểm Tướng", tiến nhập vào"Bài Trận", "Tẩu Đội"hai bước quan trọng, không khí dưới tác dụng của cầm khúc tác dộng dường như trở nên ngưng trọng, áp lực to lớn trong ma pháp lực màu vàng sậm của Diệp Âm Trúc phóng thích không ngừng hướng Băng Hùng thi áp.

Băng Hùng bọn chúng bởi vì ảnh hưởng của cổ cầm mà trở nên một trường điên loạn, đến lúc hai mắt đỏ hồng đột nhiên cầm khúc lại chuyển, trong tiềm thức của Băng Hùng cảm giác địch nhân tựa hồ đã hoàn toàn biến mất. Nhũng thanh âm rất nhỏ nhưng xuất hiện tại nơi sâu thẳm trong linh hồn chúng, thanh âm từ nhanh xuống chậm, nhẹ mà không tán, như là do đại quân của địch nhân tiến lên tạo thành vũ khí sắc nhọn đang dần dần ép đến. Mặc dù không có sôi sục khảng khái như trước đó, nhưng lúc này cổ cầm triển hiện đầy đủ nét đặc hữu của đại trận tiền đó là bầu không khí yên lặng hòa cùng khẩn trương. Đây chính là cầm khúc chuyển sang giai đoạn cao trào, "Mai Phục".

Lúc trước, tại Long Vực, Diệp Âm Trúc bởi vì bị bức nhập tuyệt cảnh mà gần như đã điên cuồng diễn tấu"Thập Diện Mai Phục"cầm khúc đứng đầu này, cho dù là linh hồn cường đại của cốt long lúc cầm khúc tiến vào giai đoạn"Mai Phục" cũng không cách nào khống chế, càng không cần nói đám này mặc dù so với cốt long có nhiều bản năng hơn, nhưng cường độ linh hồn còn thua xa so với cốt long."Mai Phục" vừa xuất, nỗi sợ hãi ở trong lòng Băng Hùng bọn chúng đã không cách nào áp chế.

Từng đầu từng đầu Băng Hùng đã bắt đầu tiến vào trạng thái điên cuồng tìm kiếm sinh vật kế bên, hùng chưởng khổng lồ và hàm răng sắc bén chính là vũ khí công kích của bọn chúng, mà lúc này sinh vật ở kế bên bọn chúng chỉ có những đồng bạn. Trong nháy mắt, phảng phất giống như đốt lên một đám than hồng, bắt đầu điên cuồng chém giết, nhưng chỉ toàn là nội bộ Băng Hùng chém giết.

Trong mắt Diệp Âm Trúc sát cơ trở nên càng lúc càng thịnh, như là có cái gì đó muốn từ trong nội thể hắn phún xuất ra ngoài, trên Thần Nguyên ma pháp bào không ngừng phát ra những tiếng kêu rất nhỏ. Băng thuộc tính ma pháp nguyên tố khổng lồ trong không khí đang bị nó nhanh chóng thanh lọc lại chuyển vào thể nội Diệp Âm Trúc. Diệp Âm Trúc lúc này đã hoàn toàn đắm chìm vào sát lục trong lòng mình, không hề nhận ra rằng vì biến hóa của cơ thể mình, Thần Nguyên ma pháp bào lúc này đã không còn là bị động hấp thu ma pháp nguyên tố trong không khí tiến hành thanh lọc, mà là chủ động chạm đến, giống như là ống hút nước thông thường hút nước. Như vậy là trong nháy mắt nguyên tố truyền vào cơ thể hắn bỗng nhiên được tăng cường.

Điên cuồng, tâm tình giết chóc không chỉ xâm thực Băng Hùng, đồng dạng cũng đang gặm nhấm Diệp Âm Trúc. Hắn lần đầu tiên chính thức đạn tấu cầm khúc "Thập Diện Mai Phục" này diệt địch, là dùng "Cửu Châm Kích Thần Đại Pháp" trong nháy mắt tăng cường ma pháp lực bản thân mới hoàn thành. Sau khi cầm khúc hoàn thành, bởi vì hiệu quả của"Cửu Châm Kích Thần Đại Pháp" biến mất, khiến ma pháp lực trong nháy mắt rơi xuống mức thấp nhất làm cho hắn thanh tĩnh lại. Nhưng lần này lại không như vậy, đề thăng đến Kiếm Đảm Cầm Tâm cửu giai đỉnh phong của hắn, bổn thân đã sở hữu năng lực đạn tấu cầm khúc đứng đầu này. Lúc này cầm tâm của hắn cũng đang tiến từ Kiếm Đảm Cầm Tâm hướng Tử Vi Cầm Tâm bước vào thời khắc vi diệu.

Tần Thương lúc trước lựa chọn để Diệp Âm Trúc thời gian ra ngoài lịch lãm, tuyệt không nghĩ đến rằng đệ tử thiên tài của mình lại có thể trong thời gian ngắn như vậy bước nhập Kiếm Đảm Cầm Tâm. Khi Diệp Âm Trúc li khai Bích Không Hải bất quá mới chỉ là Xích Tử Câm Tâm cửu giai ah!Trong việc tu luyện của Cầm Tông, Tử Vi Cầm Tâm là cánh cửa mấu chốt quan trọng nhất, hoặc có thể nói là khảo nghiệm nguy hiểm nhất, một khi đột phá được Tử Vi Cầm Tâm, Cầm Ma Pháp thế là đã bước vào đại thành lĩnh vực, theo đó ma pháp lực dần dần đề thăng. Nhưng cái này lại xưng là sát lục cầm tâm của Tử Vi Cầm Tâm thì càng cực độ nguy hiểm, một khi tâm trí không đủ kiên định bị cầm âm phản phệ vào trong vòng giết chóc, thì sẽ bị hãm nhập vào cảnh vạn kiếp bất phục. Cầm Tông tiền bối đã từng có không ít người vì tu luyện đến Tử Vi Cầm Tâm không thể thông qua khảo nghiệm mà sụp đổ. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao trong Đông Long Bát Tông Cầm Tông đệ tử là ít nhất, đến thời của Tần Thương thậm chí là nhất mạch đơn truyền. Tần Thương sớm đã suy tính kĩ càng, đợi lúc Diệp Âm Trúc đột phá Tử Vi Cầm Tâm do chính ông làm hộ pháp, đã có kinh nghiệm lúc trước bản thân đột phá, nên sẽ không có gì quá nguy hiểm. Nhưng giờ này khắc này, tại chiến trường cuộc chiến bảy nước bảy Long Thành tranh vị này, bởi vì một cầm khúc tràn ngập giết chóc và điên cuồng"Thập Diện Mai Phục", Diệp Âm Trúc đạt đến đỉnh phong Kiếm Đảm Cầm Tâm cầm ma pháp cuối cùng lại tự động tăng vọt.

Diệp Âm Trúc lúc này đã quên hết mọi thứ xung quanh, càng không để ý đến đám lục cấp Băng Hùng kia đang tàn nhẫn giết chóc lẫn nhau, tiên huyết Băng Hùng chảy thành dòng, cùng với phòng băng ở giữa đã hình thành một vòng tròn huyết sắc khủng bố.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-336)