Vay nóng Homecredit

Truyện:Cầm Đế - Chương 170

Cầm Đế
Trọn bộ 336 chương
Chương 170: Tử thần long lang kị binh
0.00
(0 votes)


Chương (1-336)

Siêu sale Shopee


Áo Lợi Duy Lạp đột nhiên nở nụ cười."Nguyên lai khi ngươi tu luyện vì lý do như vậy. Xem ra, ngươi so với ta còn đang lo lắng hơn."

"Thật sự phải lo lắng sao?" Một âm thanh lạnh như băng vang lên, kèm theo đó là tiếng bước chân mạnh mẽ vang vọng, một thân hình cao lớn từ bên ngoài đi vào.

Nhìn qua khải giáp đen nhánh bao phủ toàn thân nhưng bước cũng không quá nặng nề, nhưng che chở tất cả các bộ phận trong thân thể kể cả các đốt ngón tay. Đeo phía sau lưng là một thanh trọng kiếm dài một thước bảy, trong ánh mắt lạnh như băng có chút hưng phấn không thể kìm nén, chính là Diệp Hồng Nhạn. Từ khải giáp trên người hắn cũng đủ để thấy rằng hắn đã tìm được tọa kỵ phù hợp với mình.

Hai tay ôm quyền, Diệp Hồng Nhạn đi tới trước mặt Diệp Âm Trúc co chân quỳ xuống "Hồi bẩm chủ soái, tử thần long lang kỵ binh tổ chức xong. Ba trăm tử thần chiến sĩ, trừ bảy tên ma pháp sư ra, mọi người toàn bộ bị thương nhẹ, nhiệm vụ hoàn thành."

Diệp Âm Trúc vội vàng đứng lên đỡ Diệp Hồng Nhạn đứng dậy. Một tia tử trúc đấu khí từ hai tay hắn truyền vào cơ thể Diệp Hồng Nhạn, hắn lập tức phát hiện trên người Diệp Hồng Nhạn ít nhất có bảy vết thương. Mặc dù đều không nguy hiểm đến tánh mạng, nhưng thế này cũng không thể xem như bị thương nhẹ. Nhất là trên miệng vết thương còn lưu lại dấu vết của chút hàn băng.

Diệp Hồng Nhạn đương nhiên hiểu được Diệp Âm Trúc đang làm gì. Lộ ra vẻ tươi cười hiếm thấy, "Nếu là quyết đấu sinh tử, có lẽ kết quả sẽ là đồng quy vu tận, ám ma hệ hủ thực ma pháp của long lang lợi hại phi thường. Bất quá, hủ thực trên người chúng ta đã bị chính đám long lang giải trừ rồi."

Diệp Âm Trúc nhíu mày nói: "Hồng Nhạn. Thực lực của ngươi đã đạt đến lam cấp rồi mà. Lam cấp như ngươi, chẳng lẻ còn không đối phó được long lang cấp bảy sao? Tại sao lại bị thương nghiêm trọng như vậy? Còn đám huynh đệ của chúng ta..."

Diệp Hồng Nhạn nói: "Yên tâm đi! Thương thế của các huynh đệ nặng nhất cũng chỉ giống như ta mà thôi. Ma thú khế ước với ta là đứa con duy nhất của long lang vương, nó hình như là cấp tám." Vừa nói, Diệp Hồng Nhạn vừa sờ sờ cái mũi của mình đầy tự hào.

Áo Lợi Duy Lạp đứng bên cạnh cười sang sảng, nói: "Hay lắm, Hồng Nhạn. Ngay cả tên long lang vương tử cũng bị ngươi thu phục. Xem ra, lần này long lang một tộc thực sự phải thần phục sự phát triển của Bố Luân Nạp sơn mạch chúng ta rồi."

Diệp Hồng Nhạn quay lại vặn hỏi: "Bố Luân Nạp sơn mạch này là của chúng ta. Hình như cùng với vị công tử của Tử La Lan gia tộc này không có chút quan hệ nào cả. Ta nghe nói, ngươi còn là được phái đến giám thị chúng ta nữa kìa."

Áo Lợi Duy Lạp cả giận nói: "Muốn đánh nhau không?"

Diệp Hồng Nhạn nhíu mày với hắn "Không phục hả!"

Hai người ngầm đã giao thủ cũng không phải một lần hai lần. Vốn là bọn hắn hai người hơn nữa còn có Diệp Âm Trúc ba người đều không phục lẫn nhau. Nhưng từ sau khi Diệp Âm Trúc đạt tới tử cấp, hai người cũng biết đã không còn cách nào có thể so sánh với Diệp Âm Trúc. Nhưng bọn hắn đều là một đời tuổi trẻ kiêu hùng, âm thầm giao đấu cũng không phải một lần hai lần. Nói về kinh nghiệm chiến đấu hiển nhiên là Diệp Hồng Nhạn phải mạnh hơn một chút. Nhưng nói về thực lực, Áo Lợi Duy Lạp lại thâm hậu hơn vài phần, cái này bù trừ cái kia, kết quả mấy lần so tài của hai người rốt cuộc cũng là hòa.

Áo Lợi Duy Lạp trừng mắt một cái, cả giận nói: "Quên đi, ngươi bị thương, không thèm cùng ngươi tranh cãi. Để sau này sẽ lại thu thập ngươi."

Diệp Âm Trúc nhìn hai người không ai nhường ai này. Hắn đương nhiên biết hai vị nầy này tương xung tương khắc lẫn nhau. Mặc dù thường xuyên tỷ thí, nhưng lại thân thiết hơn cả thân huynh đệ.

"Tốt lắm, Hồng Nhạn, ngươi còn không mau đi trị thương đi. Trước hết chúng ta phải chuẩn bị cho đám ma pháp sư tinh linh tộc thật tốt."

Diệp Hồng Nhạn gật gật đầu, xoay người đi ra ngoài, khi hắn đi tới cửa, đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn về phía Diệp Âm Trúc, "Âm Trúc, cám ơn lễ vật của ngươi, các huynh đệ đều rất thích."

Áo Lợi Duy Lạp không chút hảo ý nói: "Có trí tuệ ma thú làm đồng bọn, hơn nữa lại có vũ khí và khải giáp của đám đại sư ải nhân tộc chế tạo. Còn dám không thích?"

Diệp Hồng Nhạn nhìn hắn nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng tinh, "Ngươi cứ ghen ghét đi, dù sao ngươi không phải là thành phần của tử thần long lang kỵ binh."

"Ngươi...!" Áo Lợi Duy Lạp uất nghẹn, nhưng Diệp Hồng Nhạn lại đã đi khuất. Nhìn theo hướng hắn rời đi, Áo Lợi Duy Lạp không nhịn được bất đắc dĩ lắc lắc đầu, ngược lại nở nụ cười.

Sáng sớm. Khi những tia nắng mặt trời đầu tiên chiếu khắp mặt đất, hào khí bừng bừng khắp Cầm Thành.

Hôm nay là ngày Diệp Âm Trúc thống lĩnh Cầm Thành quân đội tinh duệ tuân thủ ước định cùng Ny Na công chúa xuất phát. Sau mười ngày chuẩn bị, Ải nhân tộc toàn lực chế tạo, rRốt cục đã miễn cưỡng hoàn thành yêu cầu của Diệp Âm Trúc.

Ba trăm linh tám long lang, kể cả long lang vương tử trong đó, trên lưng mỗi con đều cõng một gã chiến sĩ, khải giáp đen nhánh bao phủ từ đầu đến chân bọn họ, khuôn mặt vốn dĩ đã rất lạnh lùng thâm thúy càng làm cho bọn chúng tăng thêm vài phần sát khí.

Từ trong miệng đám long lang phát ra những tiếng gầm gừ nho nhỏ, tử thần long lang kỵ binh. Nhánh quân do kỵ binh cưỡi ma thú cấp bảy long lang này rốt cục cũng đã hình thành. Sức chiến đấu của bọn họ như thế nào, chỉ có trên chiến trường thực sự mới có thể kiểm nghiệm. Còn đến giờ phút này, bọn họ không cần nghi ngờ gì nữa chính là mũi nhọn của Cầm Thành.

Diệp Hồng Nhạn ngồi trên lưng long lang vương tử, dẫn đầu hàng. Thẳng lưng ưỡn ngực, tay cầm long lang trường thương, ánh mắt rực máu.

Trang bị trên người đám tử thần long lang kỵ binh, ngoại trừ tịch diệt chi pháo ra, chính là công việc quan trọng nhất của ải nhân tộc sau khi tiến vào cầm thành. Áo giáp toàn thân màu đen nhìn qua cũng không có nhiều điểm thần kỳ lắm này hoàn toàn không bình thường. Trước hết không nói đến bản thân chúng là đã kết hợp kim cương tinh, cương mẫu cùng với nhiều loại kim chúc cứng cỏi chế tạo thành, đơn giản chỉ nói công nghệ đặc thù của ải nhân tộc cũng đủ là kẻ khác nhìn mà ngưỡng mộ. Áo giáp này nhìn qua cũng không quá nặng nhưng lực phòng ngự lại cao hơn ba lần áo giáp của kị binh hạng nặng, Mà sức nặng lại chỉ bằng một phần ba áo giáp của kị binh bình thường. Chỗ bảo vệ các đốt ngón tay hoàn thiện phi thường, hơn nữa không có chút vướng víu. Tuyệt không ảnh hưởng đến di động của chiến sĩ trong chiến đấu.

Trong vòng mười ngày, ải nhân tộc đặc ý nhanh chóng chế tạo một bộ yên cương ăn khớp với áo giáp. Như vậy, bất luận long lang bay nhảy như thế nào, tử thần chiến sĩ trên lưng đều có thể ngồi vững vàng, hình thành nhân lang một thể. Mà tại những chỗ khuất bên trong khải giáp đều có khắc họa ba ma pháp trận tinh tế chính là đã kết hợp hai loại ma kim chúc tối cao là ma ngân và bí ngân, được bốn đại trưởng lão của ải nhân tộc đích thân điêu khắc thành. Hiệu quả của ba ma pháp trận phân biệt là gia tốc, phòng ngự và sức mạnh.

Gia tốc - Có thể tăng thêm ba mươi phần trăm tốc độ công kích của tử thần chiến sĩ.

Phòng ngự - Tăng cường ba mươi phần trăm lực phòng ngự của áo giáp. Chống được tất cả ma pháp hoàng cấp trở xuống, còn với ma pháp hoàng cấp trở lên có thể giảm đi một phần.

Sức mạnh - hiệu quả là tăng cường sức mạnh, cộng thêm cũng tương tự là ba mươi phần trăm.

Có ba ma pháp trận này, vô hình trung đã làm năng lực chiến đấu của tử thần chiến sĩ tăng thêm hơn ba mươi phần trăm. Từ các quân đoàn trong chiến đấu mà đánh giá, bọn họ không phải kỵ binh hạng nhẹ, cũng không phải kỵ binh hạng nặng. Bởi vì chính bọn họ đồng thời có tốc độ siêu việt của kị binh hạng nhẹ và lực phòng ngự cùng công kích siêu việt của kị binh hạng nặng. Chuẩn xác mà nói, đám tử thần long lang kỵ binh hẳn là là ma kỵ binh. Sức phòng ngự của đám tử thần chiến sĩ cộng thêm khả năng tăng cường sức phòng ngự của áo giáp và ma pháp phòng ngự của long lang đã khiến cho bọn hắn có năng lực chiến đấu cường đại đến mức khó có thể tưởng tượng được.

Nhánh tử thần long lang kỵ binh này mặc dù số lượng chỉ có ba trăm, nhưng một thân trang bị của bọn hắn lại có thể nói là đã sử dụng hầu hết tài liệu trân quý hiện có của Cầm Thành. Cho dù là yên cương của long lang chế tạo vội vàng cũng có điêu khắc một ma pháp trận gia tốc bên trong làm long lang vốn tốc độ đã như tia chớp lại tăng lên. Gần ba trăm người, hình thành một nhánh sư đoàn hùng mạnh.

Sau khi hiểu rõ các trang bị của tử thần chiến sĩ, Tử cũng phải nói rằng trừ khi do hắn thống lĩnh, nếu không cho dù là Bỉ Mông cự thú quân đoàn cũng chưa chắc có thể thắng được bọn họ.

Tử thần long lang kỵ binh lần này chính là đội tiên phong của Diệp Âm Trúc đi tới phía đông của Mễ Lan đế quốc, do Diệp Hồng Nhạn suất lĩnh.

Phía sau Tử thần long lang kỵ binh chính là trung ương quân. Số lượng của trung ương quân còn ít hơn nhiều so với tiên phong, chỉ có một trăm, nhưng bọn họ lại có ngoại hiệu là Lục chiến vô địch. Thống suất trung ương quân có ba người, cao nhất là người đứng đầu trong tứ đại thần thú của thú nhân tộc, Tử Tinh Bỉ Mông, xưng là Tử Đế.

Hai bên của Tử chính là 2 cường giả hoá thân thành nhân loại nhưng lại có thân hình cao ba thước, Sơn lĩnh cự nhân Minh và Chiến tranh cự thú Cách Lạp Tây Tư. Trung ương quân như vậy thì ai còn dám nghi ngờ về sức mạnh của họ? Diệp Âm Trúc ngồi trên vai Hoàng Kim Bỉ Mông Địch Tư ở trung ương quân theo dõi tổng thể. Cùng ngồi trên vai Bỉ mông cự thú với hắn còn có một trăm ma pháp sư tinh anh của Kỳ tông, Họa tông và Thư tông của Đông Long bát tông. Trong đó đương nhiên có cả hai hảo huynh đệ của Diệp Âm Trúc là Mã Lương và Thường Hạo.

Bên trái trung ương quân là 200 Lợi trảo Đức Lỗ Y và 300 Ác điểu Đức Lỗ Y hóa thành hình người. Nếu chỉ nhìn thoáng qua những Đức Lỗ Y này thì thấy bọn họ cũng chỉ là người bình thường, hơn nữa còn không có trang bị gì, tưởng như là những người yếu nhất của Cầm THành. Nhưng chỉ có những người chính thức tiếp xúc với bọn họ mới biết được rằng 2 nhánh Đức Lỗ Y này là đủ để hộ vệ cho Tinh Linh tộc. Đây là một biên đội hỗn hợp ma vũ.

Bên phải trung ương quân là 500 Thụ yêu Đức Lỗ Y có hình dáng kỳ lạ nhất. Nửa người phía trên là hình người nhưng phía dưới lại có tứ chi hạ xuống đất. Tổng cộng có sáu chi. Chắc chắn rằng bọn họ là đội ngũ kỳ lạ nhất.

Ba nhóm quân đội Đức Lỗ Y này do ba tộc trưởng Đức Lỗ Y tự mình suất lĩnh. Vì lần hành động này mà Cầm Thành có thể nói đã tung ra toàn bộ binh lực của mình.

Phía sau quân trung ương là hậu quân gồm 500 người. Bọn họ cũng không có tọa kỵ, trang bị trên người cũng rất đơn giản, nhẹ nhàng, hơn nữa lại rất khác nhau, còn có một chút không chỉnh tề, giống như là tạp quân vậy. Nhưng có ai biết rằng, nếu nói về năng lực tác chiến thì chiến đấu lực của 500 người này tuyệt không thua gì bốn nhánh quân còn lại, thậm chí còn hơn 1 số nhóm. Bởi vì trong nhóm 500 người này có cả Tông chủ Mai tông Mai Như Kiếm, Tông chủ Lan tông Lan Thanh, là hai đại tử cấp cường giả. Còn 500 chiến sĩ nhìn trông như không chỉnh tề nhưng đều là Đông Long chiến sĩ có thực lực trên hoàng cấp ngũ giai, tương đương với thanh cấp trung giai trong thải hồng cấp bậc (cấp bậc 7 sắc cầu vồng). Cho dù là các quốc gia trên đại lục cũng rất khó có thể tổ chức được như vậy, huống chi bọn họ đều có những tài năng đặc hữu của Đông Long vũ kỹ.

Đương nhiên, như vậy vẫn chưa hết. Ngoại trừ trên mặt đất, lần này Cầm Thành còn phát xuất ra một nhánh không quân. Một nhánh không quân đủ để các quốc gia phải hâm mộ, 1000 Giác ưng đã trưởng thành thân dài hơn bốn thước bay lượn giữa không trung. Kẻ cầm đầu là một thủy hệ cự long cấp tám. Ngồi ngay ngắn trên lưng cự long là Áo Lợi Duy Lạp. Bởi vì Giác ưng vương không tham dự hành động quân sự lần này nên nhánh không quân do Áo Lợi Duy Lạp suất lĩnh.

1000 không quân kia bản thân đã có lực công kích, tốc độ phi hành còn hơn cả cự long. Ngồi trên lưng mỗi giác ưng là một gã Tinh Linh chiến sĩ. Đó là do sau khi Diệp Âm Trúc và An Nhã thương lượng mới quyết định như vậy. Vì chiến đấu lực của Giác ưng có chút đơn bạc, để có thể tấn công đối thủ tốt hơn cần phải hoàn thiện nhánh không quân này. Do đó mỗi giác ưng đều phối hợp với một Tinh Linh cung tiễn thủ.

Tinh Linh tộc và Đức Lỗ Y tộc vốn thân thiết như răng với môi, để Tinh Linh cưỡi Giác ưng không có gì là bài xích nhau cả. VÌ vậy mà nhánh Giác ưng không kỵ binh này chính là một trong những đại quân thần bí của Diệp Âm Trúc trong chiến dịch này.

Hành động lần này có thể nói Cầm Thành đã tung toàn bộ tinh nhuệ của mình. Chỉ tính riêng cường giả trên tử cấp đã có Diệp Âm Trúc, Tử, Minh, Cách Lạp Tây Tư, 3 vị Hoàng Kim bỉ mông, 2 gã Băng Cực ma viên, 2 vị Tông chủ của Mai tông và Lan tông, nhiều tới 11 người. Thực lực hung hậu như vậy khiến Áo Lợi Duy Lạp khi nhìn thấy cũng phải giật mình, sợ rằng cả Phật La vương quốc cũng không tìm ra nhiều tử cấp cường giả như vậy. Huống chỉ trong những cường giả của quân đội Diệp Âm Trúc còn có 2 gã thập cấp ma thú.

Nếu Tinh Linh chiến sĩ kết hợp với Giác ưng và Long lang kết hợp với Tử thần chiến sỹ thì tính ra Cầm Thành đã xuất ra 3000 người. Nhưng 3000 chiến sỹ này có cả bốn đại chủng tộc của Đức Lỗ Y, Bỉ Mông cự thú, Long Lang và Đông Long bát tông, 300 Tử thần chiến sĩ. Trong chiến đấu thì bọn họ đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ. Nhìn thấy những cường giả xuất chiến lần này, Áo Lợi Duy Lạp tuyệt đối tin tưởng cam kết của Diệp Âm Trúc. Lực lượng trước mặt mặc dù chiếm không tới một phần mười nhân số Cầm Thành nhưng tuyệt đối là lực lượng mạnh mẽ nhất.

Diệp Âm Trúc vẻ mặt đầy sát khí, giơ Phượng Hoàng Linh trong tay lên, chỉ về phía đông:

- Hôm nay là lần đầu tên Cầm Thành chúng ta chủ động phát động chiến tranh với bên ngoài. Địch nhân của chúng ta chính là Phật La vương quốc ở phía đông của Long Khi Nỗ Tư đại lục. Phật La đã phản bội minh hữu Mễ Lan của chúng ta, bây giờ lại còn thừa dịp lúc nguy nan. Vì chiến lược chỉnh thể, để minh hữu của chúng ta có thể chiến thắng địch nhân xâm lược, chúng ta phải đập tan bước tiến công của Phật La vương quốc đối với Mễ Lan. Xuất phát.

Không dùng từ hoa mỹ nhưng đội quân hỗn hợp này của Cầm Thành đã cùng Diệp Âm Trúc trải qua Lục đạo chi quyết nên hoàn toàn tâm phục. 300 Long Lang ngửa mặt lên trời gào rít, theo đội quân tiên phong này dẫn đầu, 3000 bộ đội hỗn hợp cùng tiến bước. Quân đội của họ cũng không hề có hậu cần cung ứng gì.

Lúc này thì không ai có thể đoán trước được kết quả gì sẽ phát sinh sau khi Cầm Thành gia nhập hỗn chiến trên đại lục. Nhưng đời sau thì khâm phục rằng đây là một trong những quyết định anh minh nhất của Cầm Đế.

Đại quân mạnh mẽ xuất phát. Tốc độ tiến quân cực kỳ mau chóng. Lần này xuất chinh đều là các tộc tinh nhuệ, ngoại trừ tốc độ của Lợi trảo Đức Lỗ Y có hơi chậm một chút, các tộc còn lại đều có thể dùng tốc độ của điện xẹt để hình dung, nhất là Giác ưng trên không trung và Long Lang dưới mặt đất. Nếu không phải có ý kìm giữ thì bọn họ đã tách hẳn ra khỏi đại quân rồi.

Bước tiến của Bỉ Mông cự thú rất vững vàng, đương nhiên là do trên vai bọn họ còn có ma pháp sư. Còn có cả 100 địa tinh vóc người nhỏ bé. Địa tinh này hiển nhiên không tính là quân chiến đấu, nhưng có tác dụng trọng yếu đối với chiến thuật của Diệp Âm Trúc vì hắn đã có an bài. Trong tương lai không xa, 30 địa tinh tê liệt giả (máy đào, máy ủi gì đó) đang ở trong Tu Di thần giới của Diệp Âm Trúc sẽ phải do bọn họ điều khiển mới được.

Hồng quang chợt lóe, một cái đầu nhỏ bé khéo léo chui ra từ trong quần áo của Diệp Âm Trúc, có chút hưng phấn nhìn quanh:

- Cầm Đế đại nhân, thật là một khung cảnh hoành tráng!

Diệp Âm Trúc mỉm cười nói:

- Hồng Linh, ở Cầm Thành có làm ngươi buồn chán không?

Kẻ vừa chui ra từ áo hắn chính là Xích tinh Hồng linh. Lần này Diệp Âm Trúc đưa Hồng Linh đi là có dụng ý, đồng thời cũng muốn hắn hỗ trợ mình về năng lực phi hành.

Hồng Linh cười nói:

- Sao lại chán? Ta rất thỏa mãn cuộc sống ở Cầm Thành. Ít nhất trong Cầm Thành mọi người đều coi ta là bằng hữu, nhất là Ải nhân tộc và Địa tinh bộ lạc, bọn họ rất tốt đối với ta. Ta cũng không phải lo lắng có người tới giết. Đây đều là do Cầm Đế đại nhân ngài cấp cho. Hồng Linh đã tự coi Cầm Thành là nhà của mình rồi.

Diệp Âm Trúc mỉm cười nói:

- Vậy thì ta an tâm rồi.

Tô Lạp ngồi bên vai kia của Địch Tư, nhìn Diệp Âm Trúc và Hồng Linh nói chuyện với nhau, ánh mắt nàng có chút mờ mịt. Hắn thực sự không phải là Âm Trúc trước kia, trừ vẻ ưu nhã vốn có. Trên người hắn, Tô Lạp thấy một nét uy nghiêm của một người lãnh đạo.

Diệp Âm Trúc giơ Phượng Hoàng Linh trong tay lên, trên không trung xuất hiện một phù hào (dấu hiệu) đặc biệt. Nhất thời, một trận cuồng phong nổi lên. Áo Lợi Duy Lạp đang cưỡi thủy hệ cự long liền khống chế ma thú đồng bọn của mình hạ xuống, phi thân hạ xuống phía trên mình Địch Tư.

Có lẽ bởi vì cự long và bỉ mông cự thú trời sinh bài xích nên tọa kỵ của Áo Lợi Duy Lạp không dám hạ xuống thấp.

- Âm Trúc, có chuyện gì?

Áo Lợi Duy Lạp hỏi.

Diệp Âm Trúc nói:

- Đại ca, phiền huynh thông qua ma pháp truyền tin hỏi tình hình Mễ Lan trước một chút. Chủ yếu là 2 vấn đề. Một là nói cho Mễ Lan phương đông quân đoàn rằng chúng ta khoảng trong vòng 7 ngày có thể tới tiền tuyến, yêu cầu họ kiên trì bám trụ. Thứ hai, huynh hỏi xem tình hình chiến đấu của phương bắc quân đoàn thế nào? Mã Nhĩ Đế Ni nguyên soái và 2 đại bộ lạc của thú nhân hắn là đã triển khai chiến đấu toàn diện rồi.

Áo Lợi Duy Lạp đáp ứng một tiếng, một lần nữa cưỡi cự long bay lên. Diệp Âm Trúc để Ny Na đem Áo Lợi Duy Lạp đến Cầm Thành không chỉ là vì tình nghĩa huynh đệ hay vì năng lực của Á Lợi DUy Lạp mà còn là để tiện liên lạc với Mễ Lan đế quốc. Dù sao Ny Na cũng không thể nói cho mình mật mã truyền tin ma pháp được.

- Cầm Đế đại nhân!

Một âm thanh có chút đáng thương đột nhiên vang lên. Diệp Âm Trúc cúi đầu nhìn xuống, kinh ngạc phát hiện thấy âm thanh đáng thương này xuất phát từ miệng của một nam tử cao ba thước có cái đầu bóng loáng.

- Cách Lạp Tây Tư, ngươi làm sao vậy?

Nhìn Chiến tranh cự thú, Diệp Âm Trúc không khỏi có chút buồn cười.

Cách Lạp Tây Tư ủy khuất vỗ vỗ vào bụng mình nói:

- Cầm Đế đại nhân, có thể cho ta ăn trước một chút được không? Ta đói đến mức sắp sửa không thể cử động được rồi. Từ lúc trở về đây, ta chưa khi nào được ăn no cả.

Nhìn người này, Diệp Âm Trúc không nói gì mà chỉ thầm nghĩ: bản thể của Tử và Minh cũng không nhỏ nhưng chỉ có gã này là tham ăn. Chưa được ăn no? Phải biết rằng các tộc trong Cầm Thành đều không cần ăn cơm. Khả năng ăn uống của Cách Lạp Tây Tư quả thực vô cùng kinh khủng. Một ngày lượng lương thực của hắn đủ cho 5000 người ăn. Hơn nữa kẻ ngày ăn không hề biết no, một lần ăn có thể thu nạp vô số lương thực vào chứa trong cơ thể. Lúc trước, khi hắn còn ở trong băng quyển, mồi lần hắn ăn xong lại ngủ mười ngày, nửa tháng. Sau khi tới Cầm Thành thì Diệp Âm Trúc làm sao có thể cho hắn ăn uống như vậy được?

- Cách Lạp Tây Tư, ngươi hãy nhẫn nại một thời gian nữa. Sau khi tới tiền tuyến, đương nhiên ta sẽ cho ngươi ăn no. Lần này ta mang lương thực còn chưa đủ cho ngươi ăn no, còn những người khác thì làm sao bây giờ?

Cách Lạp Tây Tư cũng biết sức ăn của mình rất lớn, dáng vẻ đáng thương lại nhìn Diệp Âm Trúc vài lần, lặng lẽ nói:

- Kỳ thật Cầm Đế đại nhân, những kẻ tóc xanh kia nhìn có vẻ ngon, mùi lá cây trên người bọn chúng làm ta thích.

Nhìn gã này, Diệp Âm Trúc chẳng biết nói gì. Hắn còn muốn ăn cả Thụ yêu Đức Lỗ Y. Không cần phải nói thì Diệp Âm Trúc cũng biết rằng một mình Cách Lạp Tây Tư giết chết 500 chiến sĩ Thụ nhân Đức Lỗ Y này không thành vấn đề. Gã này quả thực rất đói rồi.

Sắc mặt trầm xuống:

- Cách Lạp Tây Tư, ngươi nhớ kỹ cho ta. Bây giờ bên người ngươi đều là minh hữu của chúng ta, là đồng bọn của chúng ta. Cho dù chết đói ta cũng không cho phép ngươi động đến một sợi tóc của họ. Với năng lượng dự trữ trong cơ thể ngươi thì kiên trì thêm bảy ngày cũng tuyệt không thành vấn đề. Ta xin cam đoan với ngươi, sau khi tới tiền tuyến, ta sẽ cho ngươi ăn thả cửa.

Cách Lạp Tây Tư nhìn đôi mắt uy phong của Diệp Âm Trúc, bất đắc dĩ thỏa hiệp nói:

- Được rồi, ta sẽ kiên trì thêm. Ai bảo tại bụng to cơ, thật là khổ quá đi mất!

Tô Lạp cười khanh khách, nói:

- Âm Trúc, ngươi thật là tệ. Ngươi bắt người khác tham gia chiến tranh với ngươi mà lại không cho người ta ăn no. Quả thực là rất không tốt. Nếu các quốc gia có thần thú như vậy, sợ rằng sẽ không tiếc bất cứ thứ gì để thỏa mãn sức ăn của hắn.

Diệp Âm Trúc cười khổ nói:

- Ta có biện pháp gì sao? Cách Lạp Tây Tư thân là Chiến tranh cự thú, sức chiến đấu và sức ăn của hắn đều kinh khủng như nhau. Cầm Thành của chúng ta chỉ là một gia đình nho nhỏ, làm sao nuôi nổi hắn chứ?

Tô Lạp nói:

- Vậy ngươi còn dẫn hắn đi làm gì? Không thể để hắn chết đói được.

Diệp Âm Trúc cười hắc hắc, nói:

- Ta đưa hắn từ băng sâm trở về mà không thể cho hắn ăn no được nên lần này đưa hắn đi đương nhiên sẽ có người cung cấp lương thực cho hắn thay ta.

Tô Lạp hai mắt sáng rực, xem ra đã hiểu được ý tứ của Diệp Âm Trúc: " Âm Trúc, ngươi bây giờ thật sự quá là ... "

Diệp Âm Trúc cười, nói: " Quá hèn hạ phải không nào? Đây đều là do hoàn cảnh đưa đẩy mà thôi, bây giờ để ta giải thích lời nói lúc nãy. Đôi khi cũng rơi vào tình huống thân bất do kỷ Ta vốn chưa từng nghĩ tới sẽ thành lãnh chúa một phương, lại càng không mong tới chuyện trở thành Nhiếp chánh vương của Đông Long đế quốc. Từ trước tới giờ, ước mong lớn nhất của ta là sau khi tốt nghiệp học viện có thể đi khắp Mễ Lan du lịch một phen, bồi dưỡng tăng trưởng kiến thức cùng thông qua lịch duyệt mà phát triển cầm nghệ. Đương nhiên nếu có ngươi bên cạnh bầu bạn thì không còn gì tuyệt hơn. Nhưng bây giờ ta có thể làm vậy hay sao? Trách nhiệm của ta đối với Cầm Thành thật sự quá nặng nề. Cuộc chiến lần này cùng với Phật La mà kết thúc, chúng ta cũng còn phải đối mặt với vô số thử thách khó khăn phía trước nữa ".

Nhìn người trong lòng mặt toát ra vẻ bất đắc dĩ, Tô Lạp trong lòng không khỏi đau xót khôn nguôi. Nàng thậm chí chỉ muốn nhào tới thổ lộ thân phận của mình cho Diệp Âm Trúc nhưng mỗi khi nghĩ tới một năm thời gian tự do cuối cùng còn lại của mình thì lại chần chừ không nỡ. Thân bất do kỷ, đúng thật là thân bất do kỷ a!

Rất nhanh sau đó, Áo Lợi Duy Lạp đã thu thập tin tức từ khắp nơi trên Mễ Lan đế quốc báo lại cho Diệp Âm Trúc, chẳng những đầy đủ tin tức từ quân đoàn phương Đông và quân đoàn phương Bắc, ngay cả tin tức từ chiến trường chính cũng đưa về.

Chiến trường giao tranh chủ yếu của Mễ Lan và Lam Địch Á Tư nằm phía bên kia đất nước. Bởi vì chênh lệch binh lực khá xa, Tây Đa Phu nguyên soái quyết địn tiến hành co cụm phòng ngự, bỏ lại phần lớn biên cảnh Mễ Lan. Ông dùng thế "ỷ dốc" lấy bảy tòa thành cách nhau không xa tạo thành một mạng lưới phòng tuyến vững chắc giăng ngang, xem như tạm thời có thể ngăn chặn bước tiến của liên quân Lam Địch Á Tư cùng Ba Bàng công kích. Ba Lặc Mạc vương quốc giao chiến cùng Ba Lợi vương quốc cũng đang đến thời kì khốc liệt. Hai quốc gia chiến tranh không phải ngày một ngày hai mà chấm dứt được. Tình huống lực lượng quốc gia không khác biệt lắm, chiến đấu phát triển đến mức kịch liệt thì bắt đầu chuyển sang trạng thái giằng co. Sau này so sánh chủ yếu là so về tài nguyên, tài lực cùng nhân lực mà phân thắng bại.

Chiến trường chính ổn định làm cho Diệp Âm Trúc trong lòng nhẹ nhõm đôi phần. Quân đoàn phương Bắc do Mã Nhĩ Đế Ni thống lãnh cũng không sảy ra điều gì bất lợi. Mặc dù hai đại bộ lạc của Thú nhân tập kết cơ hồ toàn bộ quân đội, kể cả hơn trăm đầu Bỉ Mông cự thú, tạo thành Bỉ Mông quân đoàn hùng hậu. Nhưng Thú nhân quân đoàn lại không hề có ma pháp sư hỗ trợ, muốn công hãm phòng tuyến do Mễ Lan Chi Thuẫn (chỉ Mã Nhĩ Đế Ni) thống lãnh quả thật khó hơn lên trời. Diệp Âm Trúc cũng không nắm rõ, kỳ thật Lam Địch Á Tư yêu cầu đối với Thú nhân tộc chỉ là nhờ bọn chúng kìm châm quân đoàn phương Bắc. Không cho đoàn quân có chiến đấu lực mạnh mẽ nhất Mễ Lan này rảnh tay xuống chi viện cho chiến trường chính ở phương Nam.

Phán đoán của Áo Lợi Duy Lạp phi thường chính xác, lúc này nguy cơ lớn nhất của Mễ Lan xuất hiện tại phương Đông. Biên giới phía Đông vốn chưa từng xảy ra chiến tranh quy mô lớn, quân đoàn phương Đông chiến đấu lực yếu ớt, dưới sức công kích mãnh liệt của toàn bộ quân đội Phật La lui dần từng bước. Đại quân Phật La đã tiến vào biên cảnh Mễ Lan. Bây giờ quân đoàn phương Đông cũng phải bắt chước Tây Đa Phu nguyên soái, lấy một dải thành thị trọng yếu làm trung tâm phòng tuyến mới có thể miễn cưỡng kìm bước tiến vũ bão của quân đội Phật La. Nhưng bọn họ có thể cầm cự thời gian bao lâu thì không ai dám dự đoán. Căn cứ vào tin tức tình báo từ phía quân đoàn phương Đông truyền đến, một vạn quân tinh nhuệ nhất của Phật La, Huyết Sắc Vệ Đội đang trên đường hành quân thần tốc ra tiền tuyến.

Diệp Âm Trúc ngẩng mặt nhìn trời một lát: " Xem ra chúng ta phải tăng tốc hành quân mới được. Nếu chúng ta tới biên giới phía Đông trễ, quân đoàn phương Đông bị tiêu diệt thì chúng ta cũng không cách nào ngăn được bước tiến quân đội Phật La đâu. Dù gì đó cũng là 50 vạn đại quân đấy ".

Đế quốc Lam Địch Á Tư.

Một nam tử cao lớn anh tuấn ngồi trên vương tọa tại hoàng cung, cao cao tại thượng, trên mặt lộ ra nụ cười nhạt. Người này thân thể khôi vĩ, bả vai rộng. Mái tóc dài màu lam xõa trên vai, mặc dù tuổi đã ngoài 60 nhưng thoạt nhìn như chưa quá 50 tuổi. Đôi mắt sáng quắc bắn ra uy phong tứ phía. Trên người khoác áo bào tượng trưng cho vương vị Lam Địch Á Tư, áo thêu hình ngũ trảo. Đỉnh đầu không đội vương miện, chỉ có một dải lụa cột tóc vắt ngang qua trán mà thôi

Nếu Diệp Âm Trúc ở đây, hắn nhất định phát hiện, nam tử này có nhiều điểm rất tương đồng với Hắc Phượng Hoàng, bất quá khí tức của người này âm trầm hơn rất nhiều.

Đây chính là đế vương chính thức của Lam Địch Á Tư đế quốc. Cùng với Mễ Lan đại đế Tây Nhĩ Duy Áo được xưng tụng là hai đại đế vương trên Long Khi Nỗ Tư đại lục - Mạc Lạp Đế, Mạc Lạp Đế gia tộc. Từ khi thành lập Lam Địch Á Tư đế quốc tới nay, nhân tài trùng trùng xuất hiện. Mỗi đời đế vương chẳng những là lãnh đạo kiệt xuất mà còn có vô số cường giả hỗ trợ. Bởi vì Mạc Lạp Đế gia tộc có huyết mạch của Hắc Phượng Hoàng tồn tại, chính bản thân mình có thể sử dụng năng lực cường đại của Phượng Hoàng.

Người này là Mã Tây Mạc đại đế. Cũng là cha ruột của Hắc Phượng Hoàng mà Diệp Âm Trúc quen biết, cũng chính là người phát động ra cuộc chiến tranh hỗn loạn cả đại lục này, kẻ đứng sau toàn bộ âm mưu.

Là người kế vị đời thứ 30, Mã Tây Mạc hiểu được trước mắt chính là cơ hội ngàn năm có một, hoàng tộc Lam Địch Á Tư dưới sự lãnh đạo của Mạc lạp Đế gia tộc đã áp chế hoàn toàn Mễ Lan đế quốc. Chiến cuộc mặc dù thay đổi liên tục nhưng đại bộ phận đều nằm trong tính toán của vị hoàng đế tài ba này.

Mã Tây Mạc tay trái với lấy một chén thủy tinh, trong chén chứa thứ nước đỏ sậm màu như máu tươi, sóng sánh một chút. Chén rượu tỏa ra hương bồ đào ngây ngất. Đây là thói quen của Mã Tây Mạc, mỗi khi lão cảm thấy thư thái trong lòng, sẽ lập tức thưởng thức món rượu bồ đào thơm nồng này.

Văn võ bá quan của Lam Địch Á Tư lúc này không ai không cảm thấy vui vẻ. Mễ Lan lui khỏi phòng tuyến phía nam đã mở rộng bản đồ của Lam Địch Á Tư thêm 2%. Mặc dù diện tích ấy đối với Mễ Lan đế quốc mà nói thì không ăn nhằm gì nhưng đó là một khởi đầu không thể tốt đẹp hơn. Liên quân số lượng đông gấp bội đối phương, đã dồn ép quân đội đối phương đến mức không thở được.

Mạc Lạp Đế nhấp nhẹ một ngụm hồng tửu, mỉm cười nói: " Tới đây, để cho quân vụ đại thần của chúng ta báo cáo tình huống chiến trường ".

Quân vụ đại thần của Lam Địch Á Tư đế quốc, Khắc Lôi Tư Ba từ giữa hàng quan võ bước lên một bước. Thân là nhân vật chủ chốt của phái chủ chiến dưới tay Mã Tây Mạc, tình hình chiến trường diễn biến thuận lợi không khỏi làm cho vị quân vụ đại thần này cực kì hưng phấn.

" Ca ngợi Pháp Lam, ca ngợi Lam Địch Á Tư, dưới sự lãnh đạo anh minh của đại đế, tình hình quân sự diễn biến tốt đẹp ". Trong mắt hắn quang mang lưu chuyển, mang theo một tia khát máu. Khắc Lôi Tư Ba cũng là nhất đại danh tướng, nhưng từ nhiều năm nay, hắn luôn luôn bị hai đại nguyên soái của Mễ Lan đế quốc áp chế. Người ta chỉ nghe nói đến Mễ Lan chi thuẫn cùng Mễ Lan chi mâu chứ chưa có ai chú ý đến hắn. Lần này Lam Địch Á Tư cũng có cơ hội động binh với Mễ Lan, Khắc Lôi Tư Ba mặc dù đã là quân vụ đại thần nhưng trong lòng vẫn canh cánh nỗi nhục. Đối với việc hủy diệt Mễ Lan, khát vọng của hắn xem ra không kém Mã Tây mạc đại đế là mấy.

- Căn cứ tin tức khắp nơi báo về, phòng tuyến phương Bắc của Mễ Lan, 3 đại bộ lạc của Thú nhân đã chế ngự thành công chủ lực phương Bắc quân đoàn và quân đoàn cứu viện của A Tư Khoa Lợi. Ít nhất hơn 60 vạn đại quân Mễ Lan tinh nhuệ không cách nào trợ giúp phương Nam và phương Đông. Phía Bắc nước ta, biên giới giao tranh cùng Mễ Lan, quân ta cũng chiếm ưu thế rõ rệt. Liên minh quân ta cùng Ba Bàng vương quốc, số lượng vượt trội gấp đôi Mễ Lan. Đồng thời lại toàn bộ là quân tinh nhuệ, so sánh với đám tân binh yếu ớt của Mễ Lan thì chiếm ưu thế rõ ràng. Mễ Lan phương Nam quân đoàn có đến hơn nửa là tân binh, chiến đấu lực kém cỏi, mặc dù Tây Đa Phu đã dựa vào hệ thống thành thị trọng điểm cấu tạo nên một phòng tuyến tương đối kiên cố nhưng thần nghĩ rằng, chỉ cần đại quân ta không ngừng gia tăng áp lực. Cho dù liều mạng chiến đấu cũng có thể trong vòng vài tháng tiêu diệt toàn bộ quân đoàn phương Nam của địch. Đương nhiên đây chỉ mới là phỏng đoán sơ bộ của bộ quân vụ.

Mạc Lạp Đế lại nhấp một ngụm rượu nữa, trong mắt ánh lên một tia quang mang sắc bén: " Vậy tình hình biên giới phía Đông thế nào? Phật La vương quốc đã triển khai quân đội tới đâu? "

Khắc Lôi Tư Ba hưng phấn nói: " Phương Đông chính là mặt trận mà phe ta nắm nhiều phần thắng nhất. Quân đoàn phương Đông của Mễ Lan đế quốc chỉ có vỏn vẹn 20 vạn người, hơn nữa chưa từng trải qua chiến tranh khốc liệt, phần lớn chỉ là loại lính kiểng (lính chỉ để có cho đủ quân số chứ cóc biết đánh đấm gì). Phật La dốc hết quân lực cả nước, lấy chủ lực là đội quân lúc trước đã từng chinh chiến với Thú nhân. Lúc này đã tiến quân vào sâu trong biên giới Mễ Lan. Mặc dù quân đoàn phương Đông của Mễ Lan cố gắng co cụm phòng ngự nhưng theo tin tức từ phía Phật La truyền đến, thời gian không quá một tháng nhất định có thể tiêu diệt hoàn toàn. Đến lúc đó, liên quân của ta hội quân cùng Phật La, nội ngoại giáp công, đảm bảo chiến tuyến của Mễ Lan tất sẽ tiêu tan trong thời gian ngắn ".

Mạc Láp Đế khóe miệng khẽ nhếch lên cười: " Hy vọng người Phật La đừng làm cho ta phải chờ quá lâu ".

Mặc dù đang chiếm thượng phong nhưng trong số Lam Địch Á Tư đại thần cũng có không ít người phản đối chiến tranh. Nhưng với tình huống như vậy, không ai điên lại đi chọc giận Mã Tây Mạc đại đế.

" Bệ hạ, đã có một khối lượng lớn lương thảo được chuẩn bị xong. Kể cả từ A Tạp Địch Á điều đến 3000 xe lương ". Tài vật đại thần là Thác Nhĩ Đa tranh thủ tấu thêm một tin tốt.

Quả nhiên, tia vui vẻ trong mắt Mạc Lạp Đế chuyển thành vẻ hưng phấn rực rỡ: " Hay lắm, Thác Nhĩ Đa, ngươi làm tốt lắm. Ta biết trong lòng ngươi lo lắng đại chiến lần này quốc lực tiêu hao không ít. Nhưng các ngươi chớ quên rằng, Mễ Lan có danh xưng là tài phú chi quốc. Một khi chúng ta tiến sâu vào biên giới Mễ Lan, còn lo gì bổ cấp hậu cần? Lấy chiến tranh nuôi chiến tranh mới là mục đích chân chính của chúng ta. Khắc Lôi Tư Ba ".

" Có thần!" Khắc Lôi Tư Ba cung kính khom người.

Mạc Lạp Đế trầm giọng: " Truyền lệnh của ta, hạ lệnh cho Khắc Lỗ Tư Ba nguyên soái thồng lĩnh quân đội Bắc phạt, phát động tổng công kích đại quy mô nhằm vào quân đoàn phương Nam của Mễ Lan. Không có quân đoàn này có cơ hội đi cứu viện phương Đông. Dùng ma pháp truyền tin cho bọn Thú nhân bên kia một chút, đốc thúc bọn chúng mãnh liệt hơn. Nếu để cho Phật La vương quốc giáp mặt với quân đoàn phương Bắc thì phần thưởng chúng ta hứa cho bọn chúng nhất định phải cắt bớt đi một ít. Thác Nhĩ Đa, lương thực mà Phật La chi viện cho tam đại bộ lạc của Thú nhân thế nào rồi? "


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-336)