Vay nóng Tinvay

Truyện:Cầm Đế - Chương 232

Cầm Đế
Trọn bộ 336 chương
Chương 232: Cầm Đế 12 nhạc phường – Quần thể trị liệu
0.00
(0 votes)


Chương (1-336)

Siêu sale Shopee


" Điều kiện?" Ly Sát sửng sốt, nàng không nghĩ tới dưới tình huống thế này, Diệp Âm Trúc lại nói như vậy. Từ khi nhận thức Diệp Âm Trúc tới nay, đây là lần đầu tiên nàng nghe hắn nói chuyện kiểu này.

Dòng suối ảo ảnh màu tím uốn lượn giữa hư không, tàn quân Long tộc đang tháo chạy xa dần. Diệp Âm Trúc cũng không khống chế Tinh thần Kích quang trảm truy kích nữa, trầm giọng nói: " Không sai, Ly Sát, ngươi hẳn phải biết, trên thế giới này không có bữa ăn nào miễn phí. Muốn đạt điều gì, đều phải hết sức nỗ lực, ngươi muốn ta tha cho Long tộc, tha cho gia gia ngươi, vậy ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện."

Ngân quang lóe lên, Ly Sát hiện lại hình người giữa không trung, hàm răng nghiến lại, thanh âm khô khốc: " Ngươi nói đi, nhưng thân là một thành viên của Long tộc, bất kì chuyện gì tổn hại đến Long tộc ta tuyệt đối không làm."

Diệp Âm Trúc bình thản đáp: " Yên tâm, điều kiện của ta đối với ngươi cũng rất đơn giản. Chỉ cần ngươi đáp ứng, kể từ bây giờ, Ly Sát chính là thành viên của Cầm Thành, từ giờ về sau chỉ là ma thú của ta, hôm nay ta sẽ buông tha cho toàn thể Long tộc, buông tha cho gia gia ngươi."

Nghe Diệp Âm Trúc nói xong, Ly Sát vẻ mặt ngây ra, quay đầu nhìn về phía tàn quân Long tộc đang bay đi xa, khoảnh khắc trong mắt nàng toát ra một vẻ bi thương buồn bã. Có nàng ngăn cản, Thần thánh cự long Hoắc Hoa Đức đã mang theo đại quân Long tộc rời xa, gia gia của nàng cũng mặc kệ sống chết cháu gái, cứ vậy mà cao chạy xa bay. Hít sâu một hơi, Ly Sát nhắm mắt, tùy ý để nước mắt chảy xuống, lấy dũng khí gật đầu một cái: " Được, ta đáp ứng ngươi."

Diệp Âm Trúc hỏi lại: " Ngươi chắc không?"

Ly Sát giận dữ nói: " Ta nói là đáp ứng ngươi rồi, ngươi còn muốn thế nào nữa? Chẳng lẽ lời của ta nói ra còn có thể rút lại hay sao? Ngươi thắng, kể từ bây giờ, Ly Sát chính là ma thú của Diệp Âm Trúc, cho đến khi chủ nhân chết mới thôi."

Thanh âm Diệp Âm Trúc trở nên hòa hoãn rất nhiều, dòng suối ánh sáng tím khổng lồ trong nháy mắt thu lại, rồi biến mất giữa không trung. Tử kinh tinh thần chi kiếm trong tay hắn cũng tiêu mất, Tử như trước đã được hắn dùng đồng đẳng bổn mạng khế ước đưa về mặt đất.

Trên trời cao gió thổi cực mạnh, khiến cho toàn thân trường bào màu đen của Diệp Âm Trúc bay lên phần phật, kim quan đội trên đầu lóe ra ánh sáng nhạt. Ly Sát chỉ thấy hắn nhoẻn miệng nở một nụ cười hờ hững, một khắc sau, chuyện xảy ra khiến cho Ngân long công chúa này phải giật mình.

Diệp Âm Trúc thân hình chao đi một cái, cả người nhào đến trước mặt Ly Sát, thanh âm yếu ớt vang lên trong tai nàng." Đỡ lấy ta."

Ly Sát cơ hồ không có ý thức giơ tay chặn ngang eo Diệp Âm Trúc, thân hình nàng cao tương đương với hắn, mặt đối mặt, cách nhau chỉ hơn tấc mà thôi. Lúc này nàng mới nhìn rõ, Diệp Âm Trúc hai mắt vô thần, sắc mặt tái nhợt, bởi vì dồn dập hít thở nên trước ngực không ngớt phập phồng.

Từ trên người Diệp Âm Trúc, Ly Sát không còn nhìn thấy quang mang cường đại, thậm chí nàng còn không cảm giác thấy đấu khí cùng ma pháp lưu động. Làm sao mà hắn lại suy yếu tới mức này?

Một trận này tất nhiên là Cầm Thành chiến thắng, thậm chí có thể nói là toàn thắng. Trong trận đánh này, số lượng cường giả tập trung trên đài kết hôn của Diệp Âm Trúc tuy ít nhưng lại đóng vai trò hết sức trọng yếu, đồng thời cũng thừa nhận tiêu hao không ít.

Bọn họ ngăn chặn chủ lực công kích của đại quân Long tộc, cấp thêm thời gian cho các quân đoàn bên trong Cầm Thành thực hiện bố trí ma đạo pháo. Hai trăm đầu Cự long rơi vào trong dãy núi Bố Luân Nạp hoặc bị giết, hoặc bị bắt sống, cũng đồng thời làm yếu đi lực lượng của Long tộc. Trong số những người này, xuất lực nhiều nhất không thể nghi ngờ chính là Diệp Âm Trúc.

Từ khi bắt đầu dùng siêu thần khí đàn khúc Bình Sa Lạc Nhạn, Diệp Âm Trúc đã phải chịu tiêu hao cực lớn. Sau đó, hắn dựa vào thực lực chính mình đối đầu trực diện Kim long vương, bằng vào siêu thần khí cùng Trúc đấu khí cường hãn phá hủy phòng ngự của Kim long vương, tạo thời cơ cho Tô Lạp đắc thủ, nhất kích tất sát.

Tiếp đó, Diệp Âm Trúc lại một lần nữa dùng sức bảo vệ chính mình cùng Tô Lạp. Âm nhận, cầm khúc, không thứ nào không làm hắn tiêu hao lực lượng thật lớn. Lúc này, hắn không giống như lần trước đối mặt với Tư Long, có linh hồn cường đại của Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn ủng hộ, hắn chỉ dùng lực lượng của chính mình cùng năng lựơng vô nguyên tố của Thiểm Lôi. Thiểm cùng Lôi mặc dù có thể tăng cường lực công kích cho hắn nhưng tiêu hao cũng tương đương như một kiện siêu thần khí phụ trợ. Hơn nữa, còn có Khô Mộc Long Ngâm Cầm nhanh chóng đã rút cạn năng lượng toàn thân của Diệp Âm Trúc.

Ngay lúc vừa rồi, Diệp Âm Trúc phóng thích Thiểm Lôi, bằng vào lực lượng cua chính mình, cùng Tử hợp nhất một thể, toàn lực phát động Toàn phong kích quang trảm đã cải tiến, cơ hồ trong nháy mắt đã hút hết năng lượng toàn bộ trên người hắn. Tử Tinh Bỉ Mông hóa thân thành siêu cấp vũ khí há lại có thể dễ dàng sử dụng vậy sao. Ngay khi Ly Sát xuất hiện trước mặt ngăn cản hắn truy sát Hoắc Hoa Đức, Diệp Âm Trúc kì thật đã như cung giương hết cỡ. Cho dù hắn dốc hết tàn lực thi triển công kích cũng không có khả năng đánh trọng thương Ngân long vương. Cho nên hắn tự biết tính toán, thu bớt năng lựơng toàn thân lại, cố duy trì thân mình giữa không trung đàm phán với Ly Sát, chẳng những mang lại cho nàng một món ân tình, mà còn mang lại thêm cho Cầm Thành một phần lực lượng cường đại.

" Kỳ lạ lắm sao? Ly Sát, đừng quên ta là người, không phải thần. Sức người luôn luôn là có hạn." Diệp Âm Trúc ôm ngang lưng Ly Sát. Hắn hoàn toàn không muốn mình tạo thành một truyền kì mới, Cầm Đế ngã từ trên trời xuống chết. Eo lưng Ly Sát nhỏ nhắn mềm mại. hai người thân thể cận kề. Cảm thấy hai đùi Ly Sát ấm áp bên cạnh, Diệp Âm Trúc vội vã thu liễm tâm tình của chính mình. Chỉ cần là nam nhân bình thường nhất định sẽ bị mỹ nữ hấp dẫn. Hắn cũng không ngọai lệ. Có điểm khác chính là hắn có khả năng không chế dục vọng cùng tâm tình của chính mình. Ngay lúc Hải Dương đồng ý đáp ứng chuyện của hắn và Tô Lạp, Diệp Âm Trúc đã âm thầm thề, cuộc đời này hắn không thể có thêm người phụ nữ thứ ba nào nữa.

" Ngươi không sợ ta đổi ý sao? Chỉ cần bây giờ ta thả ngươi xuống, Cầm Thành coi như quần long vô thủ. Long tộc chúng ta coi như có cơ hội trả thù. Các ngươi hôm nay giết nhiều tộc nhân Long tộc như vậy, sau này chắc chắn sẽ là tử địch của Long tộc."

Diệp Âm Trúc mỉm cười: " Ngươi muốn đổi ý sao? Bây giờ ngươi đã không còn là thành viên của Long tộc nữa mà là ma thú của ta. Cho dù chúng ta chưa có khế ước nhưng ta vẫn tin tưởng ngươi. Nếu ngươi muốn thay Long tộc báo thù, có thể nói đây là thời cơ tốt nhất hay cũng là thời cơ duy nhất trong cuộc đời ngươi đó."

Diệp Âm Trúc đánh cược, đánh cược vào lời hứa của Ly Sát cùng niềm tin mà hắn dành cho nàng. Đây cũng là hắn cho Ly Sát một cơ hội động thủ. Nếu lúc này Ly Sát ra tay, coi như hắn cùng vị Ngân long công chúa này ân tình chấm dứt. Cầm Đế không có ma pháp lực có lẽ không cách nào phi hành trên không trung nhưng trong khoảng cách ngắn như vậy, hắn muốn giết chết Ly Sát thật dễ như trở bàn tay. Bởi vì Diệp Âm Trúc chính là một vong linh ma pháp sư, chính mình có linh hồn lực cường đại. Chỉ cần dựa vào linh hồn cảm giác, nếu Ly Sát có ý nghĩ bất lợi cho hắn, Diệp Âm Trúc sẽ phản ứng trước nhất. Chuyện này không phải hắn không tín nhiệm Ly Sát mà là hắn tuyệt không thể để bản thân xảy ra chuyện gì không hay. Diệp Âm Trúc mới thành thân, còn có thê tử đang chờ phía dưới, còn có thân nhân cùng bằng hữu đang chờ ăn mừng đám cưới của hắn.

Ly Sát khống chế thân hình mình bay từ từ đáp xuống đất, nhìn Diệp Âm Trúc gần trong gang tấc. Đôi mắt đẹp của nàng không ngừng lóe ra quang mang phức tạp. Nàng cũng biết đây là thời cơ tốt nhất để hạ sát Diệp Âm Trúc. Cũng có thể chắc rằng sau khi thành công, phản hồi Ngân long thành nhất định sẽ được gia gia chỉ định là Ngân long vương kế thừa. Chính là, nàng thật sự có khả năng làm như vậy không? Nàng làm không được. Đúng vậy, nàng làm không được, không phải vì hứa hẹn lúc nãy. Lúc này trong tâm trí phức tạp của Ly Sát, không ngừng vang vọng khúc ca mà Diệp Âm Trúc ngày xưa từng hát cho nàng.

" Bắc phương hữu giai nhân. Tuyệt thế nhi độc lập. Nhất tiếu khuynh nhân thành. Tái tiếu khuynh nhân quốc. Thục bất tri, khuynh quốc dữ khuynh thành, hà sự tối nan đắc ... "

" Diệp Âm Trúc, đáp ứng ta, đừng thương tổn tộc nhân Ngân long thành. Ta cầu xin ngươi. Đây là lần duy nhất trong đời ta cầu xin ngươi. Chỉ cần ngươi đáp ứng ta. Ta nguyện ý nỗ lực hết thảy. Ngươi bảo làm chuyện gì ta cũng làm, cho dù là chiếm thân thể ta, linh hồn ta, ta cũng không tiếc. Đây là chuyện cuối cùng ta làm vì Ngân long thành, chỉ cần ngươi đáp ứng ta. Sau này Ly Sát chính là người của ngươi."

Diệp Âm Trúc nhìn Ly Sát, thản nhiên nói: " Ngươi là ma thú của ta, ta đã buông tha cho tộc nhân của ngươi thoát khỏi đây. Ngươi không thấy mình đòi hỏi quá nhiều hay sao? "

Ly Sát buồn bã nhìn Diệp Âm Trúc: " Coi như ta van xin ngươi một lần." Diệp Âm Trúc thở dài một tiếng, nói: " Ta mặc dù là lãnh chúa Cầm Thành nhưng tại Cầm Thành ta không phải là người duy nhất có tiếng nói. Đầu tiên ta nói cho ngươi biết, thả tộc nhân của ngươi chắc chắn là không có khả năng. Bởi vì bọn họ đã là chiến lợi phẩm của Cầm Thành. Đồng đội sẽ không có phép ta làm vậy. Ta cũng không thể chỉ vì một mình ngươi mà ảnh hưởng tới cả Cầm Thành. Ta chỉ có thể đáp ứng ngươi, nếu tộc nhân của ngươi nguyện ý ở lại Cầm Thành, nguyện ý trở thành khế ước ma thú của Cầm Thành chiến sĩ, ta có thể bảo đảm tính mạng cho bọn họ."

" Không, chuyện này không có khả năng. Long tộc cao quý làm sao có thể trở thành tọa kỵ cho đám người các ngươi được. Tuyệt không có khả năng." Ly Sát quả quyết cự tuyệt lời nói của Diệp Âm Trúc.

Diệp Âm Trúc cười nhạt: " Cao quý? Thế nào là cao quý? Ở Cầm Thành, chúng sinh ngang hàng, bất kì chủng tộc nào địa vị cũng như nhau. Ta tin rằng khi đối mặt với tử vong thì cho dù Long tộc các ngươi cao quý đến đâu thì cũng phải biết cúi đầu thần phục thôi."

" Vậy nếu như tộc nhân của ta không đáp ứng thần phục Cầm Thành thì sao? "

Diệp Âm Trúc khóe miệng toát ra một tia cười lạnh lùng: " Toàn thân cự long đều là bảo bối, có lẽ Cự long chết đối với Cầm Thành chúng ta chỗ tốt nhiều hơn một chút đấy! "

" Ngươi... Diệp Âm Trúc, ta hận ngươi! "

Thân thể hai người rốt cục cũng đã đáp xuống tới đất, Ly Sát trừng mắt nhìn Diệp Âm Trúc, trong lòng lửa giận bốc cao ngùn ngụt nhưng nàng biết làm sao? Nhìn rõ thực lực Cầm thành hôm nay, giải thích thì chỉ có một, đó là Long tộc quá ngu xuẩn.

Nàng không hận Cầm Thành sát thương tộc nhân của mình, dù sao đi nữa, khi trận chiến này bắt đầu, nàng trong lòng đã hiểu rõ, một trận này căn bản đối với nàng không hề có khái niệm thắng lợi.

Bất luận là Long tộc hay Cầm Thành chiến thắng, đều là việc nàng không hề muốn chứng kiến, nhưng nàng lại không có cách nào ngăn cản sự việc này phát sinh.

Giờ phút này, khi tất cả mọi chuyện đều đã chấm dứt, Ly Sát trong lòng mặc dù ban đầu có chút không tình nguyện đáp ứng yêu cầu của Diệp Âm Trúc. Nhưng giờ không hiểu tại sao, trong lòng nàng lại sinh ra một cảm giác thoải mái dễ dàng.

Mắt thấy hai người rơi xuống đất, mấy đạo thân ảnh vọt tới đỡ, người thứ nhất tới trước mắt Diệp Âm Trúc chính là người có tốc độ nhanh nhất - Tô Lạp,

"Ta không việc gì, chỉ là có chút cơ thể suy nhược mà thôi." Hít sâu một hơi, Diệp Âm Trúc mỉm cười trìu mến nhìn Tô Lạp. Hắn không muốn Tô Lạp lo lắng. Đồng thời, với thực lực của mình bây giờ, hon nữa còn có hiệu quả từ Thần nguyên ma pháp bào, ma pháp lực cùng đấu khí tiêu hao mặc dù nhanh nhưng tốc độ khôi phục lại cũng phi thường tốt.

"Ly Sát tỷ, cảm ơn ngươi! " Tô Lạp chuyển hướng quay sang bên cạnh nói với Ly Sát. Ly Sát chỉ lắc đầu, trầm ngâm nghiêm mặt không đáp lời.

Diệp Âm Trúc mỉm cười nói: " Vừa rồi Ly Sát đã đáp ứng ta, từ bây giờ nàng ta chính thức gia nhập Cầm Thành, sau này mọi người chính là người cùng một phe rồi."

Ly Sát trừng mắt liếc Diệp Âm Trúc một cái nhưng cũng không phản bác lại lời hắn.

Trong sân, một đội chiến sĩ Cầm Thành dần dần tiến tới, tập hợp thành hàng ngũ chỉnh tề. Một thân ảnh đẹp đẽ phiêu phiêu lướt tới. Chính là người lúc nãy phát huy tác dụng tối quan trọng cho trận thắng, Tinh linh Nữ vương cũng là Pháo đài Nữ vương, An Nhã.

Diệp Âm Trúc không chú ý lắm đến An Nhã, hướng về Tử đang chạy tới, nói: " Tử. Cách Lạp Tây Tư cùng Minh tình huống thế nào? Vừa rồi ta cảm giác được bọn họ lúc bị Long tộc vây công tựa hồ là bị trúng thương."

Tử gật gật đầu: " Bọn họ chẳng sao đâu. Lực phòng ngự kinh khủng của Chiến tranh cự thú với Sơn lĩnh cự nhân đâu cần ngươi lo lắng quá như vậy? Nếu không phải số lượng Long tộc quá đông, ta nghĩ muốn thương tổn bọn họ thật không dễ dàng. Chỉ cần nghỉ ngơi chút thôi là khỏe lại." Diệp Âm Trúc cười nói: " Ta sợ không phải là sợ bọn họ xảy ra chuyện gì, mà là lo lắng hôm nay bọn họ không tham dự tiệc mừng hôm nay. Long tộc đã mang lễ vật tới đây. Hôm nay là ngày thành hôn của ta, cũng là ngày bắt đầu cuộc sống mới. Ta hy vọng mỗi một huynh đệ tỷ muội thành viên Cầm Thành đều có thể chia sẽ với ta niềm vui này."

Tử nở nụ cười, loại nụ cười phát ra từ sâu thẳm nội tâm này vốn rất ít xuất hiện trên khuôn mặt của Tử Tinh Bỉ Mông. Huynh đệ thân thiết nhất của mình kết hôn, lấy người hắn yêu thương nhất, hắn cũng vì Diệp Âm Trúc mà cảm thấy cao hừng lây.

An Nhã mỉm cười nói: " Đúng vậy, Long tộc mặc dù tới quấy rầy hôn lễ của Âm Trúc nhưng bọn chúng cũng mang lại một phần hậu lễ rồi. Cuộc vui của chúng ta còn chưa hoàn toàn chấm dứt đâu mà."

Diệp Âm Trúc mặc dù mắt không thấy gì nhưng tổn thất do Long tộc gây ra đối với Cầm Thành hắn có thể mường tượng rất rõ ràng. Đài làm lễ kết hôn đã bị san phẳng thành bình địa. Toàn bộ mặt đất trong sân đều bị lún tới năm thước có dư. Những chỗ bị Long tức oanh tạc có khi tạo thành các hố sâu hơn mười thước. Long tộc trận chiến này mặc dù tổn thất thảm trọng nhưng trung tâm Cầm Thành này cũng hứng chịu cơn thịnh nộ cuồng bạo của bọn chúng. Toàn bộ kiến trúc đều trở nên hoang vu tàn tạ như vừa trải qua một trận động đất, nơi nơi đều thấy phế tích và dấu vết của phá hoại.

Diệp Âm Trúc cũng có thể cảm thấy tâm tình của An Nhã, phẫn nộ cùng bi thương tràn ngập. Dù sao, Cầm Thành này toàn bộ phần lớn đều là cố gắng của An Nhã chỉ huy xây dựng, có thể nói là tâm ý của An Nhã dồn vào việc kiến thiết nơi này. Lúc này, nàng nhìn thấy thành quả vất vả mấy năm của mình bị hủy hoại, hóa thành phế tích, như thế nào lại không làm trong lòng nàng một trận đau khổ được.

Tô Lạp kéo tay chính mình, Diệp Âm Trúc đi tới trước mặt An Nhã: " An Nhã tỷ tỷ, hôn lễ vừa rồi coi như đã hoàn thành, cũng không cần tiếp tục nữa. Bất quá, hôm nay là ngày bắt đầu cuộc sống mới của ta, nhất định phải ăn mừng thật lớn mới được. Bây giờ Long tộc đã lui, cho dù là cho vàng bọn chúng cũng tuyệt không dám trở lại nơi này nữa. Hôm nay để cho toàn bộ quân dân chiến sĩ Cầm Thành ăn mừng lớn một chuyến. Trung tâm Cầm Thành của chúng ta mặc dù bị hủy vào tay Long tộc nhưng chúng ta dù sao cũng còn có thể gây dựng lại được, với món hậu lễ lần này Long tộc mang tặng cho chúng ta, cho dù là kiến thiết lại thêm mười khu trung tâm thành vẫn còn có dư. Tỷ tỷ không cần khổ sở làm gì, ta tin rằng không lâu sau đây, Cầm Thành lại một lần nữa phồn vinh trở lại."

An Nhã thở dài một tiếng: " Hôm nay vốn là ngày đại hỉ của ngươi, ta cũng không nên nói ra điều này. Nhưng trải qua cuộc tập kích lần này của Long tộc, ta chợt hiểu được. Trước kia, cách kiến thiết Cầm Thành của chúng ta có điểm không tốt. Lần này tái kiến trúc xem ra phải kĩ càng hơn một chút mới được."

Diệp Âm Trúc gật đầu, hắn tự nhiên hiểu được ý tứ của An Nhã, khu trung tâm của Cầm Thành trong dãy núi Bố Luân Nạp thật sự quá rõ ràng. Chỉ cần địch nhân từ không trung tập kích hoặc là trinh sát, mục tiêu đầu tiên lọt vào tầm ngắm tự nhiên là khu thành thị trung tâm này. Mảnh đất này bằng phẳng, địa thế trống trải, diện tích lại lớn, cơ hồ là mảnh đất bằng duy nhất trong dãy núi Bố Luận Nạp. Trong lần kiến thiết Cầm Thành ngày trước, dĩ nhiên chiếm ưu thế trở thành khu thành thị trung tâm của cả Cầm Thành.

Đối với tình thế bình thường mà nói, kiến thiết như vậy không thể nghi ngờ là phương pháp hợp lý nhất, nhưng hiện giờ đối với tình cảnh của Cầm Thành, loại phương pháp này xem ra không thích hợp. Long tộc công kích một trận, tất nhiên Cầm Thành đủ sức đánh trả nhưng khu trung tâm thành bị phá hủy gần như toàn bộ. Vì vậy ảnh hưởng đến cảnh quan chung của Cầm Thành. Do vậy An Nhã mới nói điều đó với Diệp Âm Trúc.

Diệp Âm Trúc gật đầu nói: " An Nhã tỷ tỷ, không bằng như thế này đi. Bây giờ thời gian cũng còn sớm, phiền tỷ dẫn dắt mọi người, trước tiên thu dọn chiến trường, trị liệu cho chiến sĩ thương binh, Thống kê tổn thất cùng thu hoạch thắng lợi của quân mình, đồng thời cũng thông báo cho toàn bộ các quân đoàn bộ binh ở đây. Nói cho bọn họ rằng tối nay ở ngay tại chỗ này, Cầm Thành mở đại tiệc, tất cả mọi người đều tham dự. Vấn đề tỷ nói ta cũng hiểu được chút ít. Theo ta tính toán, từ tình huống phát sinh ngày hôm nay, chúng ta có 3 vấn đề lớn cần giải quyết. Vấn đề đầu tiên, chính là số lượng toàn phương vị Ma đạo pháo vẫn còn chưa đủ, hơn nữa phân bố cũng chưa đều, vấn đề này phải cần Địa tinh bộ lạc cùng các Đại sư Ải nhân tộc tốn nhiều thời gian tu bổ nghiên cứu xem có cách nào cải thiện tình hình. Nhìn vào tình huống trận chiến hôm nay, có thể thấy toàn phương vị Ma đạo pháo trên phương diện phòng ngự có tác dụng vô cùng trọng yếu. Có thể nói cũng là mấu chốt quyết định thành bại của trận chiến này. Chúng ta nên để cho Ải nhân tộc Đại sư cùng công nhân của loài người chú tâm hơn nữa vào việc chế tạo Ma đạo pháo nhằm ngày càng nâng cao khả năng phòng ngự của Cầm Thành. Làm cho bất kì kẻ địch nào cũng không dám tùy ý bén mảng đến bầu trời Cầm Thành nữa." An Nhã đáp: " Được, ta sẽ tìm Cổ Lỗ trưởng lão cùng Lỗ Đặc Tư an bài theo ý đệ."

Diệp Âm Trúc nói: " Chuyện thứ hai, tỷ tỷ hẳn cũng thấy, khu trung tâm của Cầm Thành chúng ta chính là điểm yếu nhất của hệ thống phòng ngự. Không bằng cứ để bình dân bá tánh an cư trong dãy núi, đồng thời tiến hành đào núi làm thạch động lấy chỗ ở. Nếu có địch nhân tập kích, bình dân Cầm Thành trước hết là có thể tránh né thiệt hại nhờ vào núi non bảo vệ. Sau đó cũng có thể bố trí phòng ngự lợi dụng vào địa thế của dãy núi Bố Luân Nạp. Đợi khi nào Cầm Thành chúng ta tại Long Khi Nỗ Tư đại lục không còn địch thủ, lúc đó sẽ lại trùng tu khu thành trung tâm. Về phần khu đất trống này bây giờ, chỉ cần lấy đất san phẳng lại, biến khu này thành đại giáo trường của Cầm Thành, dùng để luyện binh cũng có tác dụng không nhỏ."

Ánh mắt An Nhã đảo qua một vòng khu thành trung tâm tàn tạ, hiện lên một tia thống khổ: " Được, xem ra cũng chỉ có cách như vậy. Bất quá, ta vẫn tin tưởng, vùng trời của Cầm Thành sau này nhất định trở thành vùng tuyệt đối không thể xâm phạm của cả Long Khi Nỗ Tư đại lục. Đến ngày đó, cũng là ngày chúng ta trùng tu khu trung tâm thành thị của Cầm Thành này."

Vốn xưa nay ít nói, Tử đứng bên cạnh cũng đột ngột lên tiếng: " Muội nói không sai, phần hậu lễ Long tộc mang đến, đủ đền bù cho tổn thất của chúng ta. Ta tin rằng ngày mà muội nhắc đến cũng sẽ còn cách không xa nữa đâu."

An Nhã đưa mắt nhìn Tử, bọn họ đều hiểu ý Tử muốn nhắc đến trong lời nói, chính là chỉ việc Pháp Lam công kích. Nếu Cầm Thành ngay cả Pháp Lam công kích còn có thể ngăn cản, vậy còn ai có thể công hãm Cầm Thành được đây?

"Âm Trúc, mọi thứ đã chuẩn bị hoàn hảo, chàng cùng mọi người đến đây đi." Thanh âm ôn nhu của Hải Dương truyền đến, nàng cưỡi trên người Tuyết Long Báo phiêu dật, nhẹ nhàng không một tiếng động hạ xuống cách người Diệp Âm Trúc không xa.

Diệp Âm Trúc mơ hồ đoán được Hải Dương nói đến việc chuẩn bị điều gì, hướng về Tử đứng bên cạnh nói: " Tử, ngươi mang theo Cách Lạp Tây Tư và Minh, chúng ta cùng đi." Trong Cầm Thành thứ gì nhiều nhất, không nghi ngờ gì đó chính là núi non. Trên núi có hang động, có khi là do thiên nhiên hình thành, có khí là do bàn tay con người đúc tạo. Lúc này tại một tòa sơn động to lớn, hơn 30 Bỉ Mông cự thú dưới sự dẫn dắt của ba đầu Hoàng Kim Bỉ Mông đang dàn trận thế, có thể xem là hoàn mỹ phòng ngự.

Toà sơn động này rất lớn, cho dù là trong dãy núi Bố Luân Nạp cũng là cực kì hiếm thấy. Bên trong động rộng lớn mà thoáng mát, lại thêm có hệ thống thông gió và ánh sáng do Địa tinh bộ lạc Đại sư nghiên cứu lắp đặt, bây giờ hang động mà dân Cầm Thành cư trú có thể nói là đông ấm hạ mát, một chút cảm giác ẩm thấp cũng không hề tồn tại, cũng bởi vì nguyên nhân như thế mà đại đa số bình dân Cầm Thành mới có thể yên tâm mà định cư trong vùng núi non.

Cầm Thành tài phú rất nhiều, bình dân Cầm Thành thậm chí hầu như đã quên từ đóng thuế nghĩa là gì, bọn họ chỉ cần cố gắng nỗ lực sẽ thu lại hồi báo không nhỏ, toàn bộ thuế đều được miễn giảm, hơn nữa đã là cư dân Cầm Thành thì thực phẩm không phải tốn tiền mua. Toàn bộ thực phẩm cũng như nhu yếu phẩm đều do Cầm Thành thống nhất cung cấp. Là cư dân Cầm Thành, chỉ cần cố gắng ra sức nỗ lực tham gia hoạt động của thành, đãi ngộ tuyệt không thua kém gì một quý tộc cấp thấp của bất kì quốc gia nào trên Đại lục. Đương nhiên người già và trẻ em không nằm trong chế độ này. Toàn bộ người già và trẻ em đều được Cầm Thành nuôi dưỡng vô điều kiện.

Ba tháng trước, Đông Long học viện đã thành lập. Viện trưởng chính là Vị Minh thái thượng trưởng lão đảm nhiệm, phó viện trưởng là An Nhã. Có thể truyền dạy tất cả sở trường tập hợp từ toàn bộ cường giả các tộc.

Ý tưởng thành lập học viện do Diệp Âm Trúc đề xuất, hắn tốt nghiệp từ Mễ Lan ma vũ học viện, đã sớm nhận thức được tầm quan trọng của trường học với sự phát triển của trẻ em. Tại Cầm Thành, bất luận là chủng tộc nào đều có tư cách tiến vào học viện tham gia học tập rèn luyện.

Căn cứ theo tính cách của bản thân cùng với thiên phú mà lựa chọn hình thức tu nghiệp. Trong số học viên, Đông Long hậu duệ bắt buộc phải theo học lớp Đông Long lịch sử. Còn các tộc khác có thể bỏ qua môn này. Hang động cực lớn trước mắt này, chính là cơ sở học tập chính của Đông Long học viện.

Vì kiến thiết toà học viện này, Vị Minh thái thượng trưởng lão không biết đã hao tốn bao nhiêu tâm sức vào đó, lúc trước, lão vừa nghe Diệp Âm Trúc đề nghị thành lập học viện đã lập tức đồng ý cả hai tay. Đông Long Bát Tông ẩn nhẫn hơn ngàn năm. Nếu không có Cầm Thành trợ lực làm sao có thể trong vòng vài năm trở lại mà quật khởi. Vị Minh hiểu rõ chỗ thất bại của thế hệ bản thân và tiền nhân. Lão phát hiện thói kiêu ngạo và tầm nhìn hạn hẹp chính là hai vấn đề lớn nhất. Bây giờ, tại Cầm Thành có chừng hơn 200 vạn hậu duệ của Đông Long, đây là cơ hội tốt cỡ nào? Chỉ cần Cầm Thành có thể cầm cự cho một thế hệ phát triển, Vị Minh biết rõ, sau này tương lai Đông Long chắc chắn sẽ rất huy hoàng.

Sau khi trải qua khảo sát cẩn thận, Đông Long học viện cuối cùng chỉ định ngọn núi cao nhất dãy núi Bố Luân Nạp, cũng chính là ngọn núi có Tịch Diệt chi pháo trấn giữ để đóng đô. Dưới sự cố gắng của đông đảo cường giả, đem một sơn động tự nhiên mở rộng ra, khoét sâu vào bên trong núi. Có Địa tinh tê liệt giả cường hãn đào bới, trải qua cố gắng không ngừng khai phá. Rốt cục không gian bên trong núi đã có thể dung nạp gần 5000 đứa trẻ của Cầm Thành đồng thời tham gia học tập. Mặc dù diều kiện còn sơ sài một chút nhưng theo sự phát triển của Cầm Thành, nơi này cũng đang được dần dần hoàn thiện. Trong đó có một số mặt do Mã Lương cùng Thường Hạo là những người đã từng trải qua việc học tập tại Mễ Lan ma vũ học viện đề nghị, hấp thu không ít tinh hoa cùng ưu điểm từ Mễ Lan ma vũ học viện.

Sở dĩ chọn lựa toà núi này, bởi vì nơi đây là địa phương an toàn nhất của Cầm Thành. Trên đỉnh núi là Tịch Diệt chi pháo trấn giữ bảo vệ, xung quanh là lãnh địa của Bỉ Mông bộ lạc cùng Ải nhân tộc, Địa tinh tộc. Ngọn núi này độ cao và độ lớn có một không hai trong dãy núi Bố Luân Nạp, chỉ cần đám học sinh ở bên trong lòng núi, trừ phi có lực lượng san bằng cả tòa núi, nếu không là tuyệt đối an toàn.

Hôm nay là ngày thành hôn của Cầm Đế cùng với sự kiện Long tộc tập kích Cầm Thành, học sinh của các tộc đều là ở nhà tự học. Trong lòng núi rộng lớn lúc này, tụ tập hơn ngàn người. Cũng chính là những người xuất lực nhiều nhất trong cuộc chiến chống lại Long tộc.

Đại sảnh của huyệt động chính là đại lễ đường của Đông Long học viện, lúc trước Vị Minh thái thượng trưởng lão chủ trì lễ khai giảng chính là tại nơi này. Lúc này, trên đài chủ tịch là 14 người đang ngồi, không một ngoại lệ, trước mặt bọn họ mỗi người đều có một cái bàn. Ngồi ở phía đầu là hai người một già một trẻ, người trẻ chính là lãnh chúa Cầm Thành, Cầm Đế Diệp Âm Trúc, người già ngồi bên cạnh hắn chính là sư phụ, tiền nhiệm Tông chủ Cầm Tông, Tần Thương.

Phía sau hai người, chính là vị trí của Hải Dương, Ngoài ra còn có 11 mỹ nữ Lam tinh linh, tạo thành Cầm Thành mười hai nhạc phường, đều ngưng thần chờ đợi, tinh thần toàn bộ tập trung vào nhạc khí trên tay mình.

Phía dưới đài chủ tịch, mấy ngàn chiến sĩ im lặng ngồi xếp bằng trên mặt đất, ngồi ở hàng đầu tiên chính là Tử, lão đại của Tứ đại thần thú.

Thần sắc của Cách Lạp Tây Tư cùng Minh có vẻ bất hảo nhất, cường hãn phòng ngự mặc dù giúp cho bọn họ bảo trụ tánh mạnh dưới hợp kích của quần long, nhưng rõ ràng phải chịu thương thế không nhẹ.

Thiểm, Lôi mặc dù không có bị thương, nhưng cung cấp vô nguyên tố năng lượng trong thời gian dài cho Diệp Âm Trúc làm cho bọn họ tiêu hao cũng rất lớn, lúc này đang ngồi cùng một chỗ với Ny Na, Tô Lạp.

Ở phía sau, một đội quân ngồi xếp hàng ngay ngắn chỉnh tề, cũng là đạo quân tối cường hãn của Cầm Thành, Tử thần Long lang kỵ sĩ đoàn.

Tài quyết thần lực, có thể nói là gây cho Long tộc đả kích nghiêm trọng nhất, nhưng tác dụng phụ mà Tài quyết thần lực này gây ra cũng thật sự là rất ghê gớm. Dưới ngọn lửa màu đen thiêu đốt, Tử thần Long lang kỵ binh đánh nát chỗ dựa tinh thần cuối cùng của Long tộc, nhưng bọn họ cũng đồng thời vì sử dụng quá độ lực lượng của chính mình mà tiêu hao thể lực đến mức gần như suy kiệt. Kể cả Long lang tọa kỵ, toàn bộ Tử thần kỵ sĩ đều sắc mặt tái nhợt, tính mạng lực yếu ớt. Có thể tới được nơi này, chính là nhờ có chiến sĩ các tộc khác giúp đỡ mới có thể chi trì được.

Không thể không thừa nhận sự cường hãn của Tử thần long lang kỵ binh, mặc dù thân thể suy kiệt quá độ nhưng tinh thần của bọn họ vẫn kiên nghị như trước, vẫn kiên cường ưỡn thẳng lưng mà ngồi, không một ai gục xuống, cho đến lúc này, vẫn có thể ngồi thẳng nguời bên cạnh Long lang tọa kỵ của chính mình.

Ngoại trừ những người này, nhân số còn lại tập trung ở Đông Long lễ đường đều là chiến sĩ của các tộc bị thương trước lúc cự long bị ma đạo pháo bắn hạ. Số lượng trọng thương rất ít, đa số đều chỉ bị vết thương nhẹ hoặc là mất sức do tiêu hao quá nhiều lực lượng. Hiện tại, bọn họ toàn bộ đều đã tập trung ngồi ngay ngắn bên trong đại lễ đường.

Nhắm cả hai mắt, Diệp Âm Trúc ngày càng cảm giác được tầm quan trọng của Hải Dương đối với mình, lúc khai chiến thì thực lực Hải Dương vốn kém nên không thể trợ giúp cho mình nhiều như Tô Lạp. Nhưng nàng đầu óc tinh tế thông minh đã sớm chuẩn bị mọi chuyện sau khi chiến đấu kết thúc. Lập tức ban bố mệnh lệnh toàn bộ chiến sĩ bị thương tập trung về nơi này, mục đích chỉ có một, tập thể trị liệu.

Thần Âm ma pháp, là một loại ma pháp thần kỳ, bản thân nó không có cách nào trị liệu thương thế trực tiếp nhưng lại có thể thông qua âm luật tuyệt vời, sinh ra tinh thần ma pháp ba động, tự cải tạo tình huống thân thể của người nghe. Thông qua bổn nguyên bồi bổ phương thức, tự trị liệu thương thế, hiệu quả không rõ ràng như các phép trị liệu của Quang hệ và Thủy hệ ma pháp nhưng điểm tốt về sau thì lại hơn rất nhiều lần so với hai loại ma pháp kia.

Diệp Âm Trúc quay lại nói với Hải Dương đang ngồi phía sau: " Bắt đầu đi! "

Giai điệu hài hòa êm ái vang lên ngân nga trong lòng núi, làm cho mỗi một chiến sĩ Cầm Thành đều có thể nghe thấy rõ ràng, vầng sáng nhàn nhạt từ trên người Cầm Đế mười hai nhạc phường phát ra, lấy Hải Dương đứng đầu mười hai mỹ nữ đồng thời tấu nhạc mặc dù vẫn chưa đạt tới bạch cảnh thủy chuẩn nhưng với sự cố gắng tu luyện không ngừng, đám Lam tinh linh mỹ nữ cũng có tiến bộ không nhỏ. Lúc này tập trung sức lực của mọi người, một vòng quang hoàn màu tím sẫm từ từ phóng thích ra quang mang màu tím mênh mông. Hai mắt nhắm lại, cảm nhận sự bình yên thư thái tuyệt vời mà giai điệu mang lại, Diệp Âm Trúc rõ ràng cảm giác được chính bản thân mình tốc độ hấp thu nguyên tố ma pháp tăng lên đáng kể. Hắn cùng Tần Thương đều chưa bắt đầu tấu nhạc. Trước kia lúc chiến đấu bọn họ đều tiêu hao lực lượng quá lớn, trước hết phải tạm thời nghỉ ngơi khôi phục trong một khoảng thời gian nhất định mới có thể gia nhập vào đội ngũ diễn tấu này được.

Mặc dù chưa có Diệp Âm Trúc cùng Tần Thương hai đại thần âm sư gia nhập, Cầm Đế mười hai nhạc phường thể hiện thực lực cũng đã vượt qua lúc trước Diệp Âm Trúc một mình thi triển quần thể trị liệu.

Lam tinh linh là tinh linh chủng tộc nhạy cảm nhất. Chức nghiệp Thần âm sư này không thể nghi ngờ gì chính là thích hợp nhất cho các nàng, mỗi khi các nữ hài tử này diễn tấu nhạc khúc thì tâm hồn của các nàng đồng thời đều gia nhập vào cầm khúc, vào ý cảnh mà cầm khúc thể hiện. Mặc dù không cách nào so sánh với cảnh giới Thiên nhân hợp nhất mà Diệp Âm Trúc đạt tới nhưng cảm giác tâm hồn tự nhiên dung nhập vào cầm khúc này so với bất cứ thần âm sư bình thường nào cũng là cường đại hơn rất nhiều lần.

Dưới tác dụng của giai điệu tuyệt vời, thân thể suy yếu của đám chiến sĩ bắt đầu có phản ứng, từng chút từng chút tích lũy lại lực lượng.

Trong góc của hang núi, có một mỹ nữ tuyệt sắc đang đứng, ánh mắt của nàng thỉnh thoảng lại chuyển từ gương mặt Diệp Âm Trúc sang Hải Dương, từ sâu thẳm ánh mắt lộ vẻ hoang mang phức tạp. Nàng chính là Hương Loan.

Trước kia cùng Long tộc đại chiến, Hương Loan bên cạnh có Ny Na thủ hộ, tự nhiên là không chịu thương tích gì, bản thân cũng không tiêu hao lực lượng. Lúc này, nàng nhìn Hải Dương dẫn dắt Cầm Đế mười hai nhạc phường diễn tấu trên đài chủ tịch, trong lòng nàng cảm giác lẫn lộn trào dâng, bao hàm cả hâm mộ cùng đố kỵ, đủ loại tâm tình phức tạp.

Hương Loan còn nhớ rất kỹ, trước khi Diệp Âm Trúc tới Thần Âm hệ, chính mình cùng Hải Dương là hai người đứng đầu của Thần Âm hệ ma pháp sư trẻ tuổi. Khi đó, bất luận là Âm Trúc hay Hải Dương, tu vi thần âm ma pháp so với chính mình đều có chênh lệch không nhỏ. Nhưng chỉ vài năm trôi qua, mọi sự đã thay đổi chóng mặt.

Diệp Âm Trúc cũng không phải là thiếu niên ngây ngô khờ khạo ngày ấy, Hải Dương cũng không còn là cô gái tự ti lãnh đạm như băng ngày xưa. Lúc này hai người bọn họ, nghiễm nhiên đã trở thành nhân vật bá chủ một phương. Từ việc hôm nay Cầm Thành đánh bại Long tộc, xét về thực lực, Cầm Thành mặc dù không lớn, dân cư không đông, không so sánh được với bất kỳ quốc gia nào, nhưng thực lực chính thức ẩn chứa bên trong lại vô cùng cường hãn hoàn toàn đủ để chống lại bất kì quốc gia nào. Quả thực, Cầm Thành có điểm giống như một Pháp Lam thứ hai trên Long Khi Nỗ Tư đại lục.

Hương Loan không biết Diệp Âm Trúc bằng cách nào thực hiện được như thế nhưng sự thật hiển nhiên vẫn là sự thật. Hôm nay, hắn cùng Tô Lạp, Hải Dương kết hôn. Ngay khi Hương Loan biết tin tức này, trong lòng quặn thắt một hồi, nội tâm của nàng cho biết nàng đã mất đi cơ hội của chính mình. Mặc dù nàng không muốn thừa nhận nhưng hình bóng Diệp Âm Trúc ngây ngô khờ khạo trước kia trong lòng nàng cũng không cách gì xóa nhòa đi được.

Chính là, cho dù có biết thì làm thế nào? Chẳng lẽ lại cùng với tỷ muội thân thiết nhất của mình tranh giành nam nhân hay sao? Không thể được, tuyệt đối không thể được.

Hương Loan từ nhỏ sinh trưởng tại hoàng cung Mễ Lan đế quốc, xung quanh nàng luôn có hàng tá vệ tinh vây quanh. Tại hoàng thất, địa vị của nàng còn cao quý hơn đệ đệ của mình là hoàng tử Phí Tư Thiết Lạp, cao quý ưu nhã cùng với khí chất tự tôn của hoàng thất đã dung nhập vào chỗ sâu nhất trong tiềm thức của nàng. Thân là công chúa Mễ Lan đế quốc, nàng biết chính bản thân mình không có khả năng dẹp bỏ rào cản thân phận để phát triển quan hệ cùng Diệp Âm Trúc. Từ lúc biết được Hải Dương thích Diệp Âm Trúc, nàng đã sớm bỏ qua tất cả tình cảm cùng cơ hội của mình dành cho Diệp Âm Trúc.

Lần này, nàng đến đây tham dự hôn lễ của Diệp Âm Trúc cùng Tô Lạp, Hải Dương, một mặt là để chúc mừng hạnh phúc tỷ muội thân thiết nhất của mình. Mặt khác cũng là đặt kết thúc cho chuyện của mình cùng Diệp Âm Trúc

Chính là, sau khi Hương Loan tới Cầm Thành, gặp lại Diệp Âm Trúc, điều làm nàng kinh ngạc nhất không phải là sự phát triển cường đại của Diệp Âm Trúc mà là cặp mắt đã mất đi thần thái của hắn.

Từ trước kia rất lâu, ấn tượng sâu đậm nhất mà Diệp Âm Trúc lưu lại cho nàng chính là đội mắt trong suốt của hắn. Đó là đôi mắt mà Hương Loan chưa từng thấy qua, mang vẻ tĩnh lặng và thuần khiết hiếm thấy. Nhưng Diệp Âm Trúc bây giờ, đã mất đi 2 trong sáu cảm giác của mình.

Ngay khi nàng phát hiện điều này, Hương Loan đau lòng đến không cách nào thở nổi. Đối diện Hải Dương, nàng cố gắng nén đau để ngăn không cho nước mắt chảy xuống. Nhưng trong lòng nàng lại cảm giác rất rõ rằng, tín niệm kiên định cắt đứt tình cảm của bản thân với Diệp Âm Trúc đã xuất hiện vết nứt rất lớn.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-336)