Vay nóng Homecredit

Truyện:Cầm Đế - Chương 268

Cầm Đế
Trọn bộ 336 chương
Chương 268: Thánh Quang Thành , viện quân
0.00
(0 votes)


Chương (1-336)

Siêu sale Lazada


Nếu như thần long Vương đại nhân thật sự không có chết đi, hoặc là đúng là để lại cái gì, đối với chúng ta mà nói đúng là đại hảo sự

Nghe Áo Bố Lai Ân nói như vậy Diệp Âm Trúc trong lòng chợt hiểu, hắn rõ ràng, có lẽ đây cũng là nguyên nhân Áo Bố Lai Ân lần nữa nhượng bộ

Không cần hắn nóiDiệp Âm Trúc cũng rõ ràng. Thần long vương nếu như thật sự để lại cái gì, thì củng là huyết mạch chính thống của Đông Long đế quốc mới có thể thu được, cũng không phải Pháp Lam có thể lấy được

Hồi tưởng lại mình đột phá ma vũ cực bích thứ thần cấp thì mơ hồ nghe được tiếng gọi mơ hồ từ phía nam, liên tưởng đến ba động linh hồn cường đại, tim Diệp Âm Trúc như có lửa bùng lên, thân là đông long truyền nhân, còn có cái gì so với bái kiến tổ tiên Thần long trọng yếu hơn?

Đây cũng là oan uổng lớn nhất của Đông Long Bát Tông, Đông Long Bát Tông cùng Pháp Lam là tử địch cũng bởi vì năm đó Pháp Lam dẫn Tây Long đế quốc hủy diệt Đông Long, hơn nữa, di tích Thần Long chính là tại Pháp lam

"Hảo", Diệp Âm TRúc đại biểu Cầm thành rút cuộc đáp ứng diều kiện của Pháp Lam, vỗ tay cùng Áo Bố Lai Ân, hai người cùng cười, thần sắc thoải mái như nhau

Lúc này bất luận là đối với Cầm Thành hay Pháp Lam mà nói, đây chính là kết quả mà hai bên cùng muốn. Đương nhiên Diệp Âm Trúc có thể buông bỏ cừu hận của Cầm thành với Pháp Lam trong đó có nguyên nhân chính là những lời nói của Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn đại sư trước khi linh hồn tiêu tán

Về Cầm thành, các chủng tộc sẽ không nghi ngờ gì quyết định của Diệp Âm Trúc, mà Đông Long Bát Tông lại càng không

Bởi vì đây cũng chính là phương pháp nhanh nhất để Đông Long Bát Tông có thể gặp lại tổ tiên. Với lợi Ích lớn trước mắt. cừu hận đều có thể bỏ qua, về tình huống sau này thì Diệp Âm Trúc và Áo Bố Lai Ân không thể dự đoán

Áo Bố Lai Ân nâng tay hướng không trung phóng ra một đạo Kim Sắc Ma Pháp ấn ký. Một đạo thân ảnh như lưu tinh cản nguyệt hướng bên này mà đến, từ tốc độ phi đến mà nói thì người này thực lực rất mạnh, phi hành cực nhanh, thậm chí còn trên cả ám tháp chủ Tư Long đã bị Diệp Âm Trúc hủy diệt

Diệp Âm Trúc tuy không thấy nhưng năng lực Thiên Nhân Hợp Nhất so sánh với thị lực người bình thường còn xa hơn, có thể cảm ứng được hơi thở thất thanh kinh nghi "Ny Na nãi nãi?"

Trong rừng cây, Tô Lạp đứng trước một ngôi mộ mới, giọt nước mắt trong suốt rơi xuống từ khóe mắt

"lão sư, trước kia bất cứ người đã làm gì thì bây giờ người cũng đã được an nghỉ, danh lợi sẽ không còn quan trọng nữa. Dù thế nào người cũng là lão sư của ta, người nuối dưỡng ta từ nhỏ, ban cho ta lực lượng cường đại. Hãy để cho cừu hận theo người ra đi thôi"

Quỳ xuống đất, Tô Lạp hướng về phía ngôi mộ lạy 3 lạy. Một khối gỗ vừa được nàng điêu khắc thành tấm bia đơn giản, không ghi danh hiệu: "Tôn sư Tư Long chi mộ, đệ tử Tô Lạp cẩn lập", quang minh thánh nữ Mã Lệ Na một mực bên cạnh lẳng lặng đứng nhìn. Đến khi Tô Lạp làm xong hết thảy nàng mới đi tới bên Tô Lạp

"Tô Lạp tỷ tỷ, đừng đau buồn quaá. hết thảy đều cũng đã qua đi, ta nghĩ đối với Tư Long sư phụ mà nói đây có lẽ là kết cuộc tốt nhất"

Tô Lạp khẽ gật đầu, nhẹ nhàng lau nước mắt. Trong long nàng, ngoài đau xót còn môt loại cảm giác như trút được gánh nặng

Dù sao, sự tồn tại của Tư Long như một tòa núi lớn đè nặng trong long nàng. Tư Long chết đi, loại áp lực này và nỗi lo lắng sâu trong tâm như sương khói tan đi

Một thân ảnh yểu điệu từ xa tới, giống nhu Tô Lạp, nàng đứng trước mộ Tư Long và quỳ xuống lạy

Mái tóc xanh biếc bay nhẹ trong gió, là người lúc trước đã rời khỏi Cầm thành, tinh linh nữ vương An Kỳ

Cái chết của Tư Long đối với An Kỳ còn ảnh hưởng sâu sắc hơn nhiều. So với Tô Lạp, thời gian nàng theo Tư Long đã không biết bao năm, đối với An Kỳ, Tư Long trong long nàng tồn tai 2 trạng thái hoàn toàn trái ngược, cực độ oán hận và cực độ tôn kính

Tư Long đã cho nàng lực lượng cường đại, đồng thời cũng tước đi tự do của nàng, ra lệnh cho nàng làm những điều nàng không muốn

"những cái ngươi cho ta, ta đã lạy trả ngươi, ngươi đã chết, những ân oán giữa ta với ngươi xem như kết thúc"

Ánh mắt tôn kình biến mất, còn lại trong đó chỉ còn là căm hận, nhổ 1 miếng nước bọt vào mộ Tư Long, sắc mặt An Kỳ trở nên trắng bệch

Mặc dù Tư Long đã chết, nhưng nàng đã vì tư Long làm nhiều việc thương thiên hại lý, nhất là với tinh linh tộc, An Kỳ hiểu, những tội nghiệt do mình gây ra không dễ dàng hòa giải

"An Kỳ tỷ tỷ, quá khứ hãy để nó trôi qua đi" Tô Lạp tiến lại nắm tay nàng

An Kỳ cười khổ nói:"quá khứ thật sự có thể bỏ qua sao?Tô Lạp, ngươi không rõ rồi, ta và ngươi không giống nhau, ta đã làm nhiều chuyện mà chính ta cũng không dám hồi tưởng, làm cho chính mẫu thân cũng phải tức chết, ta đã không còn mục tiêu để sống. Trước kia ta bị Tư Long khống chế hay chính bản thân mình sợ chết, còn bây giờ hết thảy dều kết thúc, cũng đến lúc ta cần giải thoát rồi"

Tô Lạp trong lòng kinh hãi:"An Kỳ tỷ tỷ, ngươi ngàn vạn lần không nên làm chuyện điên rồ. Tử đại ca vẫn còn đang chờ ngươi. nếu như ngươi có việc, hắn làm sao bây giờ?"

Nghe được cái tên này, thân thể An Kỳ nhất thời kịch chấn, nhìn Tô Lạp, quang mang trong mắt nhất thời trở nên phức tạp, đứng lên

Mã Lệ Na cũng vội vã đi tới bên người An Kỳ, nàng cùng Tô Lạp đều biết, thực lực An Kỳ đều trên các nàng, nếu như nàng cố ý muốn chết, cũng không phải bất cứ một người trong các nàng có khả năng ngăn cản

Ánh mắt An Kỳ dần bình tĩnh lại nhìn Tô Lạp "nghe Tư Long nói ngươi đã chết, nhưng ngươi ..."

Tô Lạp có chut mờ mịt đáp:"Ta cũng không biết, lúc đó sư phụ đã đánh nát hồn phách ta, ta tưởng rằng mình phải chết, nhưng sau đó ta tỉnh lại. Ta hỏi Diệp Âm Trúc nhưng huynh ấy không chịu trả lời, nhưng ta có thể cảm giác được chính Âm Trúc đã cứu ta"

Mã Lệ Na thanh âm vang lên:"Tô Lạp tỷ tỷ, ta thật sư hâm mộ người, có một người nam nhân vì người mà chịu nỗ lực hết thảy"

Tô Lạp trong lòng run lên, nhưng mặt ngoài lại không có toát ra thần sắc biến hóa:"Mã lệ Na, ngày đó ngươi cũng có mặt tại hiện trường, Âm trúc đến tột cùng là dung cách nào cứu sống ta nhất định ngươi biết được"

M ã Lệ Na nhẹ nhàng khẽ gật đầu:"vì ngươi, hắn đã tự dùng tánh mạng chính mình đánh cuộc, nhưng trời cao chiếu cố, đã cho hắn thắng cuộc, nhưng hắn cũng đã mất rất nhiều thứ"

Trong sát na, trong long Tô Lạp cực kì đau đớn, như ai dầy xéo tim mình, sắc mặt trở nên trắng bệch:"ta biết rồi, cặp mắt của Diệp Âm Trúc là vì ta ..., Mã Lệ Na, van cầu ngươi, nói cho ta biết ngay lúc đó sự tình ra sao"

Mã Lệ Na không có nhiều kinh nghiệm trong cuộc sống, đối với tình cảm nam nữ lúc đó cũng không quá hiểu rõ, theo tiềm thức, đem những gì mình mình chứng kiến ngày đó nói ra:"Khi đó hồn phách ngươi bị Tư Long sư phụ đánh vỡ nhưng Diệp Âm Trúc cũng không có biểu hiện lo lắng gì, hắn tựa như đã chuẩn bị rồi. Sau khi Tư Long sư phụ bỏ chạy, hắn lập tức thi triển một ma pháp mà trước kia ta chưa từng thấy. Sau khi cẩn thận tra cứu, đồng thời hỏi qua Áo Bố Lai Ân sư phụ có thể khẳng định đó là một người dùng chính thân thể mình triệu hoán một Vong Linh ma pháp, mà hiệu quả là mất đi 2 trong lục giác để hoán đổi lại một hồn, một phách của ngươi"

"hai trong lục giác?"thân thể Tô Lạp càng thêm run rẩy, nước mắt không chịu sư khống chế từ đôi mắt đẹp chảy dài trên mặt

Từ khi được Âm Trúc cứu về Cầm thành, hắn chưa bao giờ hướng đến nàng nói gì, thậm chí so với trước còn tốt hơn. Nhưng cuộc sống hạnh phúc của mình tại thế giới này là đánh đổi bời 2 trong lục giác của hắn

Mã Lệ Na tưởng rằng Tô Lạp chỉ là cảm động, tiếp tục nói:"Từ góc độ nào đó, vận khí hắn thật tốt, nếu trong lục giác, hắn mất đi cảm giác thì thật sống không bằng chết, may mà hắn mất đi là thị giác cùng một giác quan nào đó. Tô Lạp tỷ, có một người nam nhân vì tỷ ma chấp hy sinh cả tình mạng của mình, ta thật sự vì tỷ mà cao hứng. Tỷ không thấy được đâu, lúc đó vẻ mặt hắn bình tĩnh tự nhiên như không có chuyện gì xảy ra, một chút cũng không miễn cưỡng hoặc kích động, phảng phất như lục giác không phải của hắn. Nam nhân có dũng khí như thế, ngay trong tại Pháp Lam cũng chưa từng có"

Thở dài, An Kỳ thầm nói:"khó trách Tử nói có thể bảo vệ ta, chỉ cần hắn còn sống, ta sẽ không việc gì. Hắn hẳn là từ Diệp Âm Trúc đã học được cái ma pháp ngốc nghếch này, thật là ngốc tử mà"

Ngơ ngác đứng đó, Tô Lạp cả thân người cứng nhắc, ngốc trệ, nàng phát hiện thậm chí mình cũng không hô hấp, Diệp Âm Trúc, tại sao, tại sao chàng lại ngốc như vậy, tại sao ...

Diệp Âm Trúc lúc này cũng không biết, nhưng gì mình che dấu đã bị Quang minh thánh nữ Mã Lệ Na vô ý vạch trần. Lúc này, Ny Na đi đến trước mặt hắn

Áo Bố Lai Ân mỉm cười hướng ny na khom người hành lễ, nói:" giám sát quan đại nhân, ta đã cùng Cầm Đế thương lượng thỏa đáng, bắt đầu từ bây giờ, Pháp Lam và Cầm Thành hết thảy đều xóa bỏ, hình thành quan hệ hợp tác, người có thể yên tâm"

Ny Na hướng về phía Diệp Âm Trúc, ánh mắt dò hỏi thấy hắn gật đầu, lúc này mới hừ một tiếng:"chuyện này tạm để đây, các ngươi tự tiện vi phạm Pháp điển ta tạm thời không truy cứu. Áo Bố Lai Ân, các ngươi rời đi Pháp Lam đã lâu, cũng cần phải trở về rồi"

Áo Bố Lai Ân gật đầu, nói: "đúng vậy, chúng ta phải lập tức về Pháp Lam, Âm Trúc, ta biết ngươi bên này vẫn còn có rất nhiều sự tình phải xử lý. Bất quá ta hy vọng có thể tại trong ba tháng thấy ngươi tới Pháp Lam. Chúng ta sẽ ở Pháp Lam chờ ngươi đến. Pháp Lam diện tích có hạn, ngươi có thể mang người của Cầm thành đến tu luyện, nhưng đừng quá 1 vạn. Dú sao tổng thể năng lượng tại Pháp Lam là hữu hạn, nên chọn những người ứu tú nhất mới có thể phát huy hết ưu điểm của nó

Diệp Âm Trúc nói: "Được, trong vòng ba tháng, ta nhất định sẽ lại đến Pháp Lam."

Lúc này, Tô Lạp, An Kỳ cùng Mã Lệ Na đã từ trong rừng cây cùng đi ra, Mã Lệ Na và Áo Bố Lai Ân cùng đại quân Pháp Lam hướng về phía Pháp Lam đi mất. Tràng chiến tranh này giữa Cầm thành và Pháp Lam cũng chấm dứt, nhưng không phải là kết thúc mà là mở ra cho mỗi bên một khởi đầu mới

"Tử, ngươi theo ta đến." An Kỳ người nhẹ nhàng rơi vào trước mặt Diệp Âm Trúc và tam đại thần thú, trên mặt mang theo một tia nhàn nhạt mỉm cười, sắc mặt tái nhợt cũng hồng nhuận trở lại, tâm tình của nàng cũng phảng phất bình tĩnh lại

Nói xong những lời này, An Kỳ xoay người bay lên trời, cũng không có hướng về phía Cầm Thành, mà là hướng về phương xa nhẹ nhàng đi

Tử thật vất vả mới gặp lại nàng, hướng về phía Diệp Âm Trúc giao phó một tiếng rồi vội vã chạy theo. Hắn nghĩ cho tới bây giờ vẫn không thay đổi, trong lòng hắn An Kỳ đã là thê tử của hắn

Lưỡng đạo khí lưu màu xám nhẹ nhàng từ trong tay Diệp Âm Trúc phiêu xuất dung nhập vào cơ thể An Kỳ, trên không trung thân thể An Kỳ thoáng run rẩy một chút, nhưng nàng không có quay đầu lại, mà vẫn tiếp tục gia tốc đi xa

Như vậy, trong nháy mắt Diệp Âm Trúc từ trong hồn châu tìm thấy hồn phách của nàng, giúp cho nàng một lần nữa trở thành một tinh linh đầy đủ

Tử cùng An Kỳ đi, Cách Lạp Tây Tư và Minh cũng bởi vì lúc trước đánh một trận tiêu hao đại lượng năng lượng, hướng Diệp Âm Trúc vội vã hồi Cầm Thành tu luyện

Lúc này chỉ còn lại có Diệp Âm Trúc, Ny Na và Tô Lạp ba người

Diệp Âm Trúc nhìn không thấy, nhưng hắn lại có thể cảm giác được không khí có chút kỳ quái, Tô Lạp hơi thở rất không đều, thậm chí có thể nói có chút suy yếu. mà Ny Na lại cho hắn một loại cảm giác rất lạnh lùng, tựa như ánh mắt không còn hiền hậu như xưa, thậm chí hơi thở có phần địch ý, áp lực vô hình như đang đè lên người mình, cảm giác ánh mắt như có hàn quang

Tô Lạp là thê tử của mình, tự nhiên phải bận tâm đến. Diệp Âm Trúc hướng về phía Ny Na:"Nãi nãi, cảm ơn người đến kịp lúc". Không cần hỏi, Diệp Âm Trúc cũng biết, Pháp Lam hướng đến Cầm Thành dụng binh, Ny Na nhất định trước tiên đến Pháp Lam lấy thân phận giám sát quan biết được quyết định của Áo Bố Lai Ân và các tháp chủ, mới có thể cùng đến đây

Ny Na hừ lạnh 1 tiếng:"ta không dám nhận 1 tiếng nãi nãi, chuyện ta cần làm cũng đã xong rồi, ngươi trở về nói với Tần Thương, ta về Pháp Lam, nếu hắn muốn thì đến Pháp Lam tìm ta"

"nãi nãi, có chuyện gì vậy?, ta làm gì mạo phạm đến người sao?xin người cho ta biết"

Diệp Âm Trúc ngạc nhiên hỏi. Ny Ny giống như người thân ruột thịt của hắn, từ làn đầu gặp nhau, đây là lần đầu bà lấy thái độ này nói chuyện với hắn

Ny Na hừ lạnh:"quả nhiên là lão hỗn đãn giáo dục ra tiểu hỗn đãn, ngay ca việc làm cũng giống nhau. Diệp Âm Trúc, ngươi tự lo đi, hừ!"sau tiếng hừ lạnh nhạt, Ny Na cất mình bay đi, trong nháy mắt đã biến mất bỏ Diệp Âm Trúc ngẩn ngơ dứng đó. Ny Na là chiến sĩ cực mạnh của đại lục, bạch cảnh lục cấp, Diệp Âm Trúc chưa kịp hỏi gì thì đã không thấy bóng dáng.

Có chút không hiểu vì sai Ny Na tức giận, Diệp Âm Trúc bất đắc dĩ than:"Ny Na nãi nãi không biết sao lại như vậy, ta không làm gì đắc tội với bà mà"

"Âm Trúc, ta có việc muốn hỏi" Tô Lạp nhẹ nhàng nói

Diệp Âm Trúc đột nhiên trong lòng vừa động, phảng phất dường như nhớ ra cái, một tay kéo Tô Lạp bay nhanh về hướng Cầm Thành:"Tô Lạp có gì nói sau, chúng ta phải lập tức xuất binh, nếu không Mã Nhĩ Đế Ni Nguyên Soái ben kia sẽ nguy hiểm"

Nguy cơ bên này của Cầm thành được giải trừ, Diệp Âm Trúc lập tức nghĩ đến Mã Nhĩ Đế Ni cùng quân đoàn phương bắc của Mễ Lan. Bọn họ đối diện với binh lực của 3 đại bộ lạc thú nhân tuyệt đối vượt quá 200 vạn binh lực, đã gấp 5 lần binh đoàn phương bắc, cho dù có hơn 1000 ma pháp sư, sợ rằng phương bắc quân đoàn cũng rất khó khăn để ngăn cản thú nhân mãnh công

Diệp Âm Trúc tin tưởng, Lam Địch Á Tư nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy, khẳng định trước khi Pháp Lam xuất binh Cầm thành đã truyền lại tin tức cho Thú nhân tộc

Cảm thụ trong lòng Diệp Âm Trúc đang lo lắng, Tô Lạp cũng không nói gì nữa, nắm tay Diệp Âm Trúc nhưng ánh mắt vẫn không ly khai cặp mắt hắn, thần thai trong sang nhưng mất đi thị giác

Tử đang theo An Kỳ, đột nhiên tăng tốc độ lên trước rồi dừng lại

"An Kỳ, chờ một chút."

Thân thể mềm mại của An Kỳ dừng lại trên không trung, đôi mắt mở to, thần thái toát ra quang mang suy tư

"An Kỳ, ta phải đi trở về. Âm Trúc cần ta trợ giúp, ngươi theo ta cùng nhau trở về đi thôi"

An kỳ nhẹ nhàng đáp xuống, thần thái phức tạp, hỏi:"Tử, ta hỏi ngươi, nếu ta và Diệp Âm Trúc đồng thới xảy ra chuyện, trong lúc đó ngươi sẽ cứu người nào?"

Tử ngây ngẩn cả người, nhìn An Kỳ, ánh mắt lóe sáng "ngươi không nên hỏi vấn đề này"

An kỳ ánh mắt toát ra tia cười lạnh:"thật sao?ta không nên hỏi sao?ta đã biết đáp án, ngươi chắc chắn cứu hắn, không phải ngươi nói tìm huynh đệ ngươi sao, vĩnh viễn không nên tìm ta nữa", vừa dứt lời nàng phóng người về phía xa đi

Nhìn bong lưng An Kỳ rời xa, thần tình Tử ngây dại, ngực phảng phất như có gì chẹn ngang không nói nên lời, tại sao? An Kỳ..., tại sao?

Trong lòng tuy thồng khổ nhưng Tử không có hành động nào đuổi theo An Kỳ, vì trong lòng hắn hiểu rõ lời của nàng, quả thật trong lúc đó hắn sẽ lựa chọn huynh đệ của mình

Tốc độ không ngừng gia tăng, nước mắt như trân châu bay trong gió

Thân thể An Kỳ vừa run rẩy vừa phi hành:"Tử, xin lỗi, ta không muốn tổn thương ngươi, nhưng ta không thể hại ngươi, vì ngươi ta phải rời đi, ta không thể để vì ta mà ngươi rơi hoàn cảnh khó xử"

Nàng thế nào lại nguyện ý cùng người yêu chia lìa, nhưng nàng biết, nếu còn ở bên mình Tử chỉ đem lại phiền phức cho nam nhân yêu mến của mình

Cực Bắc Hoang Nguyên

Mã Nhĩ Đế Ni từng ngụm từng ngụm thở hào hển, trước mắt cảnh vật đã biến thành một mảnh đỏ như máu, hắn không biết địch nhân chết dưới kiếm mình có bao nhiêu người. Con hào hộ thành trước Thánh Quang thành đã lấp đầy xác thù nhân, thậm chí còn vượt lên trên cả bờ hào

Tại bên người Mã Nhĩ Đế Ni đã không còn một gã binh sĩ Mễ Lan nào lành lặn, cơ hồ trên mỗi cơ thể đã có ít nhất 5 vết thương

Mã Đặc Lạp Kỳ lẳng lặng nằm sau lưng Mã Nhĩ Đế Ni, cách 10 thước. Trên người hắn tuyệt không tìm ra bất cứ tia ma pháp ba động nào

Tất cả ma pháp sư đều rời khỏi chiến trường, bởi vì bọn họ đã không còn chút ma lực nào, còn lại sinh mạng để rời đi cũng chỉ còn không tới 300 ma pháp sư

Mà thủ lĩnh ma pháp sư, Mã Đặc Lạp Kỳ, cũng vì phóng thích ma pháp cuối cùng ma vĩnh viễn mất đi tính mạng của mình vì có thể đem Thú Nhân đánh lui, Mã Nhĩ Đế Ni đã thiêu đốt sinh mạng hỏa diễm để phóng thích ra cấm chú tính mạng ma pháp. Hắn vốn đã lớn tuổi, thân thể suy nhược, dưới tình huống này cũng đã nhẹ nhàng rời khỏi thế giới này

Cho dù vị ma pháp sư cường đại này đã ra đi, nhưng trên khuôn mặt vẫn lưu lại nét tươi cười. Tướng quân khó tránh trận vong, nhưng chết trên chiến trường mới là cách kết thúc tốt nhất cho những quân nhân như hắn

Thú nhân rốt cuộc cũng thối lui, chỉ một ngày, chỉ duy nhất chiến đấu một ngày, 60 vạn binh lính thú nhân đã vĩnh viễn nắm lại trên phiến chiến trường này, chưa kể đến những người bị thương

Mà Thánh Quang thảnh, từ 40 vạn quân, còn lại có thể chiến đấu không tới 8 vạn người, khi bọn họ mất đi sự giúp sức của ma pháp sư, không có thời gian nghỉ ngơi, tổn thương buổi chiều gấp 3 lần buổi sáng

Từ lúc thú nhân và nhân loại giao chiến đến nay, không có lần nào có thể so sánh với hôm nay, thú nhân điên cuồng công kích, bất kể thương vong, hoàn toàn không cho Thánh Quang thành một giây phút nghỉ ngơi để tu chỉnh

Song phuong tổn thương kinh khủng, chỉ một trận đánh đã làm tổn thất hơn 80 vạn binh lính 2 bên, đó là chưa tình đến người bị thương

Đây là một con số khủng khiếp

Thân thể Mã Nhĩ Đế Ni đã sắp mất đi cảm giác, nhưng hắn vẫn đứng trên tường thành, đại quân thú nhân rốt cuộc đã rút lui, nhưng là trên chiến trường này, mọi việc vẫn chưa chấm dứt

Thú Nhân tàn quân, giống như thủy triều rứt về pháo đài Lôi Thần Chùy, nhưng Mã Nhĩ Đế Ni rõ ràng chứng kiến từ pháo đài Lôi Thần Chùy, 2 nhánh quân đoàn khoảng 10 vạn như lôi đình vạn quân tiến về Thánh Quang thành. 10 vạn, là 10 van người tiến về Thánh Quang thành nhưng cả Thánh Quang thành không hề có một tiếng động, một mãnh yên tĩnh

Bởi vì 10 vạn quân này chính là 2 quân đoàn chủ lực. Bộ lạc Lôi Thần chính là Hoàng Kim quân đoàn và chiến Thần bộ Lạc là Bạch Hổ quân đoàn. Chiến tranh đã đến hồi chính, 2 đại bộ lạc, 2 quân đoàn vương bài đã xuất hiện tại chiến trường

Không khí yên tĩnh và tuyệt vọng bao trùm Thánh Quang thành, hàn phong mãnh liệt, máu trên vết thương nhiều chiến sĩ đã đóng băng, trong thời tiết này, nhân loại đúng là không cách nào so sánh với thú nhân, cho dù không có giáp trụ, nhưng bề ngoài của họ dù phòng ngự hay giữ ấm đều phát huy tác dụng rất lớn so với nhân loại

Càng huống chi thú nhân tại Cực Bắc hoang nguyên đã sinh sống bao nhiêu năm, đã sớm thích ứng với cái lạnh giá

Mà chiến sĩ nhân loại một khi bị thương, quần áo và giáp trụ rất khó bảo vệ, nhất là trong kịch chiến, ai có lợi thế hơn đây?

Lúc đầu, khi chiến tranh kịch liệt, các chiến sĩ với nhiệt huyết thiêu đốt, không cảm giác thấy gì, nhưng sau khi thú nhân lui lại nữa canh giờ, cái lạnh dần dần cảm ứng được, càng lúc càng lạnh, miệng vết thương bắt đầu đóng băng, . Nhất là thi thể mễ lan chiến sĩ còn lưu lại, tuy ngắn ngủi nữa canh giờ, nhưng thành viên bị thương không thể chiến đấu bắt đầu gia tăng

Mặc dù họ sắp đối mặt với chỉ 10 vạn người, nhưng đây là những thú nhân tinh nhuệ nhất, là Hoàng Kim quân đoàn - sư nhân, và Bạch Hổ quân đoàn - hổ nhân, bọn họ là những binh sĩ thú nhân được trang bị kĩ lưỡng nhất, chiến đấu lực cường hãn nhất. Tãi lúc này, Mễ Lan không có Ma pháp sư, làm thế nào để chống lại

Long Kỵ Binh?tai cuộc chiến trước đã tiêu hao gần như không còn, Long Kỵ tướng cơ hồ toàn bộ vẫn mệnh, chỉ còn 1 số ít những người trong thương còn sống, mạc dù họ đã cấp cho đich nhân hao tổn thật lớn nhưng lúc này, tại Thánh Quang thành, số lượng để ra trận hoàn toàn không còn, là một trận chiến tuyệt đối không công bình

Hoàng kim quân đoàn cùng bạch hổ quân đoàn càng lúc càng tiến gần Thánh Quang thành, màu vàng của đầu sư và những vằn đen trắng xen kẽ của da hổ, những ánh mắt âm u lạnh lẽo, hơi thở đầy mùi tinh huyết thể hiện sát lục chi tâm của 2 quan đoàn

Mã Nhĩ Đế Ni biết, cả quân đoàn phương Bắc bây giờ không có khả năng ngăn cản đợt tấn công này của thú nhân. Mặc dù tình trạng này là do Cầm thành làm Thánh Quang thành trở nên thiếu binh lực, nhưng hắn không căm hận Cầm thành, ai có thể nghĩ Pháp Lam đột nhiên xuất binh, huống chi nếu không có Cầm thành thì Mễ Lan đế quốc đã sớm hủy diệt

Áp lực đè nặng lên Thánh Quang thành. Mã Nhĩ Đế Ni hoàn toàn ổn định tâm thần, ngửa mặt lên trời hô lớn:"Hỡi các Mễ Lan Chiến sĩ, chúng ta hãy dùng máu của mình để bảo vệ an toàn cho tổ quốc, cho gia đình chùng ta, đại trương phu da ngựa bọc thây. Ta! Mã Nhĩ Đế Ni cảm thấy tự hào vì Quân đoàn phương Bắc không có kẻ nhu nhược, cho dù chỉ còn hơi thở cuối cùng vẫn phải bảo vệ từng tấc đất của chúng ta"

Từng thanh, từng thanh vũ khì giơ lên khỏi đầu, đối mặt với tình huống thập tử vô sinh, Mễ Lan chiến sĩ đã không còn để sinh tử trong long, giết 1 tên là hòa, giết 2 tên là lời, tuyệt không buôn bán lỗ. Trong tình huống này một khi Thánh Quang thành bị phá, tất cả đều chết, vậy tai sao không cố sức giết nhiều địch nhân 1 chút

Lúc này, Hoàng kim và bạch hổ quân đoàn chỉ cách Thánh Quang thành 20 dặm. Cước bộ chỉnh tề làm cho Thánh quang thành run nhè nhẹ

Mã Nhĩ Đế Ni cố gắng bình tĩnh, thẳng lưng, dù chết hắn cũng muốn chết đứng, trọng kiếm trong tay từ từ giơ lên. Đây đã là những sức lực cuối cùng của lão soái

Đang lúc này thì tiếng bước chân của Hoàng Kim quân đoàn và Bạch Hổ quân đoàn dần chậm lại

Vừa lúc bắt đầu, Mã Nhĩ Đế Ni còn tưởng rằng thị giác mình có vấn đề, nhưng rất nhanh hắn phát hiện ra là sự thật, mình không có nhìn lầm, 2 đại quân đoàn thú nhân chẳng những tốc dộ chậm lại mà còn ngừng lại hẳn. Ánh mắt của những sư nhân và hổ nhân lúc này không phải là nhìn về phía Thánh Quang thành mà đang nhìn về phía xa, về bầu trời sau lưng Thánh Quang thành

Cố nén đau đớn toàn thân, Mã Nhĩ Đế Ni chậm rãi quay người lại, hắn nhìn thấy được một cảnh tượng không bao giờ có thể quên

Một vật thể cự đại phiêu phù lơ lửng trên không trung. Nó che mất cả ánh sáng mặt trời bằng thân ảnh khổng lồ, là hơn 1000, không là 3000 Giác Ưng Kỵ Sĩ. -

Ở phía trước là một thân ảnh to lớn, là cốt long đang phi hành, bộ xương đó không phải là Ma Pháp nguyên tố hình thành mà là hơn 1000 đầu cốt long, bên cạnh còn 200 đầu cư long đang bay. Mặc dù trên thân thể đại đa số cự long đều là vết thương, nhưng tinh thần thì cực kì hưng phấn, trên mặt đất ma pháp nguyên tố nương theo hướng bọn nó kịch liệt di chuyển như đám mây bay trong trời chiều hướng về phía Thánh Quang thành

"Mã Nhĩ Đế Ni Nguyên Soái, ngươi đã khổ cực nhiều rồi, bây giờ giao cho Cầm thành chúng ta đi". Âm thanh của Diệp Âm Trúc vang ra từ Cầm Đế Hào hàng không mẫu hạm. Sau một khắc. thân ảnh mà Mã Nhĩ Đế Ni quen thuộc đã xuất hiên tai không trung, tay ôm cổ cầm, khuôn mặt anh tuấn thản nhiên mang theo lãnh ý

Cầm Thành thắng, đây là ý niệm đầu tiên xuất hiên trong đầu Mã Nhĩ Đế Ni, chì có chiến thắng Pháp Lam thì các chiến sĩ Cầm thành mới có thể xuất hiện tại đây. Mặc dù Mã Nhĩ Đế Ni không biết những cốt long này từ đâu ra, nhưng từ những vết thương trên người cự long có thể nhìn ra Cầm thành cùng pháp Lam đã đánh nhau 1 trận thảm thiết

Giờ khắc này, Mã Nhĩ Đế Ni phảng phất già mười tuổi, lão lệ tràn đầy(nước mắt người già), trọng kiếm rơi xuống đất:" Diệp Âm Trúc, ngươi cuối cùng đã quay về rồi!"

Đúng vậy, Cầm Thành trở về không chỉ có không quân. Cánh cửa Thánh Quang Thành bị hai đại bộ lạc thú nhân công kích liên tục một ngày đêm vẫn không mở, giờ này chầm chậm mở rộng ra. Một thân ảnh cao to chậm rãi đi ra từ trong thành, bước đi hung tráng, mạnh mẽ bước trên những thi thể của thú nhân trên chiến trường.

Bỉ Mông cự thú, niềm kiêu ngạo của thú nhân tộc, tồn tại lục chiến vô địch, một lần nữa lại tới Cực Bắc Hoang Nguyên, chiến trường giữa Pháo Đài Lôi Thần Chùy và Thánh Quang thành. Chỉ có điều lúc này bọn họ không còn đại biểu cho Bộ Lạc Lôi Thần nữa.

Ngoại trừ những người bị thương, Tử còn mang đến hơn 600 chiến sĩ Bỉ Mông cự thú, do ba vị Bạch Kim bỉ mông thống lĩnh chậm rãi bước trên chiến trường. Dẫn đầu chính là huynh trưởng của TỬ, người đã từng là Bỉ Mông vương Tang Thác Tư của Bộ Lạc Lôi Thần.

Theo tại Bỉ Mông quân đoàn là Tử Thần Long Lang kỵ sĩ đoàn, Tử tinh quân đoàn từ bên trong Thánh Quang thành nối đuôi nhau ra. Người bị thương lưu tại Cầm thành, có thể đến nơi đây đều là người hoàn hảo, không tổn hao chiến lực gì.

Cổ Đế và Kiều Khoa Nhĩ phân biệt đứng ở trước mặt quân đoàn vương bài của mình. Giờ khắc này, tâm tư của tù trưởng hai đại bộ lạc đã hoàn toàn chìm xuống đáy vực. Cầm Thành rốt cuộc đã tới, song song với họ, còn có cả tứ đại thần thú trong truyền thuyết Thú nhân tộc. Trong sự bảo vệ của Tử Tinh quân đoàn, Tử, Cách Lạp Tây Tư, Minh, Thiểm, Lôi đồng thời xuất hiện.

Tang Thác Tư ngửa mặt lên trời nổi giận gầm lên một tiếng:

- Cổ Đế, không ngờ rằng Tang Thác Tư ta đã trở về. Ngươi nợ cả nhà chúng ta, giờ cũng nên bồi thường rồi.

Bỉ Mông cự thú Quân Đoàn chậm rãi tách ra hai bên. Tử được các vị thần thú hộ vệ trông như chúng tinh phủng nguyệt (các vì sao quay quanh mặt trăng), đi tới bên người Tang Thác Tư, nhìn Cổ Đế ở đối diện. Lúc này, tâm tình của hắn đang mãnh liệt sôi trào.

Đã bao nhiêu năm? Từ lúc bắt đầu chạy thoát khỏi Pháo Đài Lôi Thần Chùy đến bây giờ, cuối cùng đã có thể đường đường chính chính quay về

Nhìn các xác chết nằm khắp nơi trên bình nguyên, ánh mắt của Tử càng trở nên lạnh lẽo. Tám mươi vạn sinh mệnh đã ngã xuống như vậy, Tử đột nhiên có cảm giác nản lòng thoái chí. Hắn đã không còn muốn thấy giết chóc nữa, không muốn thấy thú nhân chết trong tay chính mình nữa.

- Cổ Đế, Kiều Khoa Nhĩ, các ngươi tự sát đi.

Thanh âm của Tư còn lạnh lẽo hơn cả cái lạnh của Cực Bắc Hoang Nguyên. Lời nói bình thản truyền khắp chiến trường, không chỉ bên Thánh Quang thành nghe được mà cả những chiến sĩ bên người Cổ Đế và Kiều Khoa Nhĩ cũng nghe được rất rõ ràng.

Toàn thân Cổ Đế hơi run rẩy, ngẩng đầu nhìn bầu trời rồi lại chăm chú nhìn Cầm Đế Diệp Âm Trúc, nhìn thấy cốt long khổng lồ và cự long, tiếp đó nhìn mấy trăm Bỉ mông cự thú và hàng nghìn ma thú cao cấp trước mặt, trong lòng hắn đã chẳng còn chút hy vọng nào.

Chậm rãi, Cổ Đế đi ra từ Hoàng Kim quân đoàn, ưỡn ngực bước một bước tới chiến trường. Chiến sĩ Cầm Thành xuất hiện ở đây chỉ có thể chứng minh một vấn đề: Pháp Lam đã thất bại. Lam Địch Á Tư tự nhiên cũng thất bại. Mà những thủ lĩnh của tam đại bộ lạc Thú nhân cũng khó tránh khỏi số phận bại vong.

Nhìn xung quanh bồn phía, Cổ Đế dột nhiên phát hiện tim mình trở nên trống rỗng, mỗi một thi thể tộc nhân tựa hồ chứa đầy oán khí

Đây là tại sao? Bời vì một người mình mà tộc nhân chết ở chiến trường đã bao nhiêu người mình cũng không nhớ rõ

"Cổ Đế đại ca, ngươi ......" Kiều Khoa Nhĩ vội vàng từ bạch hổ quân đoàn bước tới bên cạnh Cổ Đế

Cổ Đế nhàn nhạt thản nhiên nhìn Kiều Khoa Nhĩ một cái, sư nhãn đã trở nên ảm đạm

Kiều Khoa Nhĩ có chút vội vàng thấp giọng nói:" Cổ Đế đại ca, để cho huynh đệ cản phía sau, chúng ta lập tức rời đi vẫn còn kịp, cho dù là Tử Tinh Bỉ Mông, nếu muốn tiêu diệt 10 vạn quan tinh nhuệ cũng mất thời gian, chỉ cần rời khỏi chiến trường, chúng ta nhất định có cơ hội Đông Sơn tái khởi"

Tử tự nhiên thấy được từ trong 2 đại quân đoàn sư vương cùng hổ vương, lãnh quang lóe lên:" Cổ Đế, chẳng lẽ ngươi cho rằng tộc nhân chúng ta chết chưa đủ sao?chẳng lẽ ngươi muốn tộc nhân chúng ta diệt vong ngươi mới vừa lòng sao?

Cổ Đế đích thân thể thoáng run rẩy một chút, ánh mắt ảm đạm nhìn về phía Kiều Khoa Nhĩ "chúng ta đã không có cơ hội Đông Sơn tái khởi, truyền thuyết là chính xác, thật sự chì có Tử Tinh Bỉ Mông dẫn dắt mới có thể làm cho tộc nhân chúng ta cường đại lên, làm cho thú nhân tộc lần nữa là cường giả sừng sững tại Long Khi Nỗ Tư Đại Lục

Kiều Khoa Nhĩ kinh hãi:" Cổ Đế đại ca, chúng ta vẫn còn cơ hội, vẫn còn co hội ...ủa! ngươi làm sao vậy, tỉnh táo lên đi" Kiều Khoa Nhĩ nắm chặt 2 vai Cổ Đế dung sức lay mạnh, cố gắng giúp Cổ Đế khôi phục đấu chí


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-336)