← Ch.096 | Ch.098 → |
Cùng với hư ảnh Kim Phượng hoàng tách ra từ bản thể của Chu Tước bay tới, hai tay Cơ Động có chứa khí tức của Chu Tước cũng tự động nâng lên. Kim quang đại phóng, hư ảnh Kim Phượng Hoàng trực tiếp chui vào trong đó, Chu Tước ma lực tràn ngập trong đó cùng với Chu Tước ma lực trong Chu Tước thủ trạc dung hợp thành một thể. Cảm giác Khai Thiên Tích Địa càng trở nên mãnh liệt hơn. Cơ Động thậm chí còn cảm giác được cái Thủ trạc của mình dường như là sống lại, tràn ngập sinh mệnh lực khổng lồ và mạnh mẽ của Chu Tước.
Khí tức sinh mệnh lực dâng trào của Chu Tước lan tràn đến mọi ngóc ngách của Chu Tước Động, thanh âm của Chu Tước vang lên bên tai Cơ Động:
- Ta dùng năng lực mở rộng không gian ma lực của ta để cải tạo lại Thủ trạc này cho ngươi. Từ nay về sau cứ việc để Hỏa Nhi ở trong đó nghỉ ngơi. Bên trong thủ trạc có đầy đủ không gian cho nó, cũng có một tia ý niệm của ta lưu lại. Dựa vào một tia ý niệm này, ta thủy chung vẫn có thể cảm nhận được khí tức của Hỏa Nhi, nó cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại của ta, có thể coi như một hình thức liên lạc, có thể an ủi được nó. Cơ Động, ngươi ở lại đây thêm ba ngày nữa đi, để cho mẹ con chúng ta ở chung thêm ba ngày nữa. Ba ngày sau, các ngươi có thể rời khỏi đây.
- Được.
Ngoại trừ chuyện đồng ý, Cơ Động cũng không biết mình nên nói thêm gì nữa, chỉ là trong lòng âm thầm tự nhủ, sau này nhất định phải thường xuyên đem Hỏa Nhi về thăm Chu Tước.
Ba ngày sau, Cơ Động mang theo Thực Nhật Phượng Hoàng cẩn thận rời khỏi lãnh địa của Chu Tước. Ngày hôm đó, toàn bộ ma thú của Địa Linh Sơn đều lâm vào bất an, bởi vì Bính Hỏa Thần Thú Chu Tước cứ mãi bay lượn không ngừng trên không trung tại khu vực trung tâm Địa Linh Sơn, khiến cho vạn thú phải trốn cả trong nơi ẩn nấp, không dám chui ra.
Rốt cuộc không còn nhìn thấy mẫu thân, Hỏa Nhi đành buồn bã chui đầu vào trong Chu Tước Thủ Trạc đã qua cải tạo của Cơ Động. Nhìn bộ dáng bi thương của nó, Cơ Động cũng một trận đau lòng, chỉ có thể hy vọng nó sớm thích nghi với cuộc sống bên ngoài mà thôi.
Phóng người lên, luồng Âm Dương Lố Xoáy trên ngực Cơ Động vận chuyển mãnh liệt lên, cả người toàn lực tăng tốc, cầm một cây Phượng Hoàng Vỹ trong tay, tựa như một mũi tên hướng về phía Đông của Địa Linh Sơn chạy thẳng đi.
Thời gian không quá nửa ngày, hắn rốt cuộc cũng đã ra khỏi Địa Linh Sơn. Tuy rằng không khí bên ngoài cũng không tươi mát giống như trong rừng núi, nhưng cũng làm cho hắn cảm nhận được khí tức tự do. Đã qua ba tháng, không biết lệnh truy nã mình đã được rút lại hay chưa. Mà cho dù lệnh vẫn còn hiệu lực, Cơ Động cũng không hề e ngại. Đã nắm vững được năng lực Phi hành, nếu có kẻ muốn đuổi bắt hắn, cũng tuyệt không phải là chuyện dễ dàng gì. Trừ phi là những đối thủ có thực lực tương đương với Phất Thụy, cùng phối hợp với ma thú phi hành, mới có thể tuyệt đối nắm chắc.
Khi Cơ Động đi ngang qua một thị trấn nhỏ, hắn phát hiện ra cáo thị dán hình truy nã mình đã không còn dán ở đó nữa. Thời gian có thể xóa nhòa hết thảy, lệnh truy nã tuy rằng vẫn còn nguyên, chỉ có điều không có khả năng truy xét nghiêm mật như trước đây. Dù sao, Trung Thổ Đế Quốc muốn truy xét đến từng người dân trong đế quốc cũng không phải chuyện dễ dàng.
Cơ Động cởi bỏ bộ giáo phục trên người, thay một bộ quần áo bình thường trước kia đã mua khi còn đi cùng với Tất Tô và Tạp Nhĩ, lại lấy một ít bùn đất xoa lên mặt, cả người nhìn qua đã khác xa với hình vẽ dán trên cáo thị. Không biết bức hình trên lệnh truy nã này là do ai vẽ ra, ánh mắt Cơ Động được khắc họa hết sức đáng sợ, choáng đầy khí phách chấn nhiếp lòng người. Tuy rằng khuôn mặt hắn có nét trẻ con, thế nhưng khí tức tản mát ra trên người quả thật tràn đầy sự nguy hiểm.
Lúc này để che dấu bớt sự chú ý, Cơ Động lại tận lực thu liễm khí tức của bản thân, không phải người quen rất khó nhận ra hắn. Dù sao, những thanh niên độ tuổi mười lăm, mười sáu như hắn ở bất cứ nơi nào đều có rất nhiều. Bản thân Cơ Động cũng không tính là anh tuấn, tướng mạo hết sức bình thường, tại tình huống này, điều đó đúng là có tác dụng rất lớn, tướng mạo như vậy đi lẫn vào đám đông cũng không làm người ta dễ dàng chú ý đến.
Mục tiêu đầu tiên của Cơ Động chính là rời khỏi phạm vi lãnh thổ của Trung Thổ Đế Quốc, chỉ cần ra khỏi Trung Thổ Đế Quốc tự nhiên cũng không cần lo lắng chuyện bị truy nã. Bởi vậy mục tiêu đầu tiên mà hắn lựa chọn chính là Đông Mộc Đế Quốc. Nhưng mà, khi bắt đầu khởi hành, hắn liền phát hiện ra vấn đề. Đông Mộc Đế Quốc nằm ở phía Đông Đại Lục, phương hướng thì cũng không thành vấn đề. Vấn đề ở chỗ là, trong tay hắn cũng không có bản đồ đường đi, trên đường sẽ rất khó tiến hành tiếp tế, tiếp viện, cũng không biết nơi nào có thành thị để dừng chân. Lúc trước khi rời khỏi Nam Hỏa Đế Quốc, có Tất Tô mang theo bản đồ còn không thấy được vấn đề, lúc này một mình chạy đi, vấn đề này lập tức hiện ra.
Lên đường khoảng ba ngày, Cơ Động đã gặp phải nguy cơ cạn kiệt lương thực. Những đồ ăn thức uống hắn tồn trữ trong Chu Tước Thủ Trạc lúc ở Địa Linh Sơn cũng không có tiêu hao gì. Ở nơi đó có Chu Tước cung cấp cho hắn các loại hoa quả ăn đỡ đói. Chỉ là sau khi ra đi, cũng chỉ còn cách tự dựa vào bản thân mình mà thôi.
Thân thể Hỏa Nhi tuy rằng không lớn, nhưng sức ăn của nó so với Cơ Động thì nhiều hơn rất nhiều, lương khô Cơ Động mang theo chẳng khác gì đem muối bỏ biển.
Xem ra nhất định phải tìm đến một tòa thành thị nào để bổ sung thêm lương khô mới được. Cơ Động vừa ngồi nghỉ ngơi bên đường vừa tính toán.
May mắn trên đường lớn cũng có người đi lại, Cơ Động quyết định tìm một người đi đường hỏi thăm một chút đường đi đến thành thị gần nhất, sau đó đến đó mua bản đồ, đồ ăn, thức uống, lại mua thêm vài bộ quần áo sắm sửa một chút rồi mới tiếp tục xuất phát. Càng cách xa Trung Nguyên Thành, hắn càng an toàn hơn. Phỏng chừng hiện tại hắn đã rời khỏi Trung Nguyên Thành hơn một ngàn năm trăm dặm.
Sau khi ăn xong chút lương khô cuối cùng, quăng khối thịt cuối cùng cho Hỏa Nhi, Cơ Động đang chuẩn bị tiếp tục lên đường. Đột nhiên, hắn phát hiện đằng trước cách đó không xa tựa hồ như có mấy người đang rất nhanh hướng về phía này chạy đến.
Tốc độ những người này rất nhanh, bởi vì khoảng cách còn khá xa, Cơ Động chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy tựa hồ có một người đang chạy nhanh ở phía trước, phía sau là khoảng bốn, năm người đang đuổi theo hắn. Rất rõ ràng bọn họ cũng không phải là người bình thường, mơ hồ có thể nhìn thấy quang mang ma lực phát ra lóng lánh.
Dần dần, những kẻ này chạy đến gần hơn, Cơ Động có nhìn thấy, chạy trước nhất là một gã thiếu niên độ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, quần áo mộc mạc, vẻ mặt phong trần. Y phục trên người có nhiều chỗ bị rách ra, cũng không ít chỗ có máu tươi trào ra. Đuổi theo sau hắn là bốn gã thanh niên độ tuổi đều khoảng hai mươi, mặc quần áo hoa lệ. Trên đỉnh đầu năm người, kể cả gã chạy trước, đều có Âm Dương Miện ngưng tụ.
Trên đỉnh đầu gã thiếu niên chạy phía trước rõ ràng là Dương Miện hai quan, trên Miện Phong Dương Miện có hai dấu ấn hình giọt nước màu đen, là Nhâm Thủy Hệ Hai Quan Ma sư.
Bốn người đuổi theo phía sau có hai người là Mậu Thổ Hệ, một người giống gã thiếu niên, là Nhâm Thủy Hệ cùng với một người là Canh Kim Hệ. Dương Miện trên đỉnh đầu bọn họ cũng đều không ngoại lệ, đều là cấp bậc hai quan.
Mắt thấy bọn họ đã đuổi bắt nhau đến trước mặt Cơ Động, đột nhiên, gã thiếu niên chạy trước nhất chợt lảo đảo một chút. Trên người gã thanh niên Mậu Thổ Hệ đuổi phía sau chợt lóe lên hoàng quang, mặt đất tựa hồ như chấn động lên một chút. Gã thiếu niên Nhâm Thủy Hệ đang chạy trốn đột nhiên nhất thời vấp chân một cái, lăn tròn một vòng trên mặt đất. Khi hắn đứng dậy, đã bị bốn gã thanh niên kia vây lấy, cách chỗ Cơ Động đang đứng chỉ hơn mười thước.
- Vân Thiên Cơ, lần này ta xem ngươi còn chạy đâu cho thoát.
Gã thanh niên Mậu Thổ Hệ lớn tuổi hơn một chút lên tiếng, trong mắt lộ ra vẻ dữ tợn.
Gã thiếu niên gọi là Vân Thiên Cơ kia mím chặt đôi môi. Tuy rằng vẻ mặt của hắn có vẻ phong trần, nhưng vẫn có thể nhìn ra được bề ngoài không tầm thường. Mày kiếm mắt hổ, mũi thẳng miệng vuông, vô cùng anh tuấn. Chỉ là bề ngoài tỏa ra một loại khí chất khiến người ta cảm thấy băng lãnh. Hắn cũng không có mở miệng, chỉ là dùng ánh mắt quật cường mà tràn đầy hận ý nhìn về phía gã thanh niên vừa mới lên tiếng.
Ma lực màu đen lặng lẽ ba động chung quanh thân thể hắn, hiển nhiên là không hề có ý thúc thủ chịu trói.
Gã thanh niên Mậu Thổ Hệ hừ lạnh một tiếng:
- Đến lúc này rồi mà ngươi vẫn còn dám dùng ánh mắt đó mà nhìn ta à. Vân Thiên Cơ, ngươi đúng là tên dân đen ti tiện. Đệ đệ của ta chỉ mới có thân thiết với tỷ tỷ ngươi một chút thôi, ngươi đã dám ra tay thiến hắn. Ngươi yên tâm đi, bây giờ ta cũng không có giết ngươi đâu. Ta sẽ bắt ngươi đem về, để cho đệ đệ ta xử lý. Nhất định phải khiến cho ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng không xong. Bắt lấy hắn, trước tiên đánh gãy tay chân hắn, sau đó mang hắn về.
Ba người xung quanh hiển nhiên là hạng Thiên Lôi sai đâu đánh đó, vừa nghe tên thanh niên kia ra lệnh, lập tức ma lực đồng thời ngưng tụ, ra tay đánh thẳng về phía gã thiếu niên Nhâm Thủy Hệ Vân Thiên Cơ.
- Dừng tay.
Thanh âm trầm thấp đột nhiên vang lên, khiến cho mấy người vừa chuẩn bị động thủ kia chợt tạm ngừng lại một chút. Ngay trong nháy mắt này, gã thiếu niên gọi là Vân Thiên Cơ kia chợt đột ngột xoay mạnh người, hắc quang ngưng tụ chung quanh thân thể chợt nháy mắt ngưng tụ lại trên nắm tay phải, một quyền đánh thẳng về phía gã thanh niên cùng thuộc tính Nhâm Thủy Hệ với hắn. Thân mình hắn mượn đà nhảy ngược về phía sau, lăn tròn xuống đất mất vòng, vừa tránh né công kích của mấy người kia đánh tới, đồng thời cũng đã thoát ra khỏi vòng vây của bốn gã kia. Động tác của hắn chẳng những vô cùng lưu loát, hơn nữa một quyền chứa Nhâm Thủy Hệ ma lực của hắn cũng cực kỳ ngưng tụ. Dưới tình huống ma lực không hề chiếm thượng phong, lại dám ngoan cường ra tay công kích về phía mấy đối thủ đẳng cấp cao hơn mình, có thể thấy được gã thanh niên này vốn hết sức ngoan cường.
Thân thể lăn thêm mấy vòng dưới đất, Vân Thiên Cơ hất người một cái đã bật dậy, đủ thấy tố chất thân thể hắn cũng mạnh mẽ hơn người bình thường rất nhiều. Sau khi đứng dậy, hắn lập tức bỏ chạy tiếp về phía trước.
- Khốn kiếp, mau bắt lấy hắn.
Gã thanh niên Mậu Thổ Hệ khi nãy lên tiếng chợt nổi giận, gầm lên một tiếng, lập tức dắt theo đám kia đuổi theo.
Lúc Vân Thiên Cơ chạy ngang qua Cơ Động, cố ý quay đầu sang liếc nhìn Cơ Động một cái. Cơ Động cũng không để ý gì đến hắn, cũng không có nhìn hắn, tùy ý để hắn chạy qua. Nhưng mà, khi bốn gã kia tuy kích đến ngang chỗ hắn, hắn cũng không có bỏ qua dễ dàng như vậy, giơ một tay ra, đã chắn ngang đường bốn gã kia:
- Ta bảo các ngươi dừng tay lại, các ngươi không nghe hay sao?
Gã thanh niên Mậu Thổ Hệ giận dữ quát lớn một tiếng:
- Ngươi là muốn làm gì vậy, cút ngay.
Bính Hỏa cực nóng chợt trong nháy mắt bốc lên, hỏa diễm màu đỏ sậm cùng với Dương Miện màu trắng hiện lên, phát ra quang mang chói lọi. Dưới khả năng khống chế của phương pháp Âm Dương Thần Tỏa, Cơ Động chỉ hiển lộ ra ma lực Bính Hỏa. Mặc dù chỉ như vậy, nhưng nhiệt lượng cực nóng phát ra vẫn khiến cho bốn gã đang rầm rập đuổi tới phải lập tức ngừng lại.
Gã thanh niên Mậu Thổ Hệ kia vốn thấy Cơ Động cũng trạc tuổi của Vân Thiên Cơ, vốn căn bản không để hắn vào mắt. Thế nhưng lúc này thấy trên đỉnh đầu Cơ Động bày ra Dương Miện Bính Hỏa ba quan sáng rọi, sắc mặt nhất thời thay đổi. Cũng không phải ai cũng giống Cơ Động, có gan khiêu chiến vượt cấp. Theo quy tắc của giới Âm Dương Ma Sư bình thường, sự chênh lệch về cấp bậc chính là sự chênh lệch nhảy vọt. Hai quan đối đầu với ba quan, đó căn bản là không có bất cứ cơ hội gì.
Áp lực cực nhiệt do Bính Hỏa phát ra, lập tức chặn ngay được bốn người lại. Ánh mắt Cơ Động choáng đầy khí tức cao ngạo không ai bì nổi. Có lẽ mấy ngày hôm nay luôn luôn phải che giấu đi tông tích, khiến cho sự cao ngạo của hắn bị áp chế. Lúc này khi hắn nở rộ ra khí tức cường hãn, ma lực choáng đầy tính áp bức mãnh liệt. Bốn gã thanh niên trước mắt này có thể cảm giác được rõ ràng ma lực của Cơ Động bao hàm trong đó lực lượng mang tính bùng nổ cực kỳ cường hãn.
- Bính Hỏa Đại Sư?
Sự kiêu ngạo của gã thanh niên Mậu Thổ Hệ kia lập tức thu liễm vài phần:
- Vị Bính Hỏa Đại Sư này, chúng ta đang xử lý việc nhà, xin ngươi đừng nhúng tay vào.
Vân Thiên Cơ vốn đã chạy qua khỏi người Cơ Động một khoảng khá xa, có lẽ là bởi vì cảm nhận được Bính Hỏa ma lực dâng trào sau lưng truyền đến, không khỏi dừng chân, quay đầu nhìn lại. Nhìn thấy Cơ Động đang dâng trào Bính Hỏa ma lực đỏ rực, hắn cũng không có nói gì, chỉ là không ngừng từng ngụm từng ngụm thở hào hển. Hiển nhiên thể lực của hắn đã gần đến mức cạn kiệt, chỉ dựa vào một chút ý chí bất khuất mới có thể kiên trì chạy đến bây giờ.
Cơ Động cũng không thèm nhìn về phía bốn người trước mặt, chỉ nói đơn giản một chữ:
- Cút.
Ánh mắt gã thanh niên Mậu Thổ Hệ chợt ngưng lại, trầm giọng nói:
- Bằng hữu, ngươi có biết chúng ta là ai không? Ngươi có biết tùy tiện nhúng tay vào sẽ có hậu quả ra sao không?
Cơ Động ngay cả mí mắt cũng không có chớp lấy một cái, vẫn như trước lạnh lùng nói:
- Cút.
- Chúng ta có bốn người.
Gã thanh niên Mậu Thổ Hệ chợt gầm nhẹ một tiếng, ba người phía sau hắn cũng lập tức xông tới. Mà Vân Thiên Cơ đứng sau lưng Cơ Động cũng không thừa dịp này mà bỏ đi, ngược lại đi về phía Cơ Động, đứng sau lưng Cơ Động. Hận ý trong mắt hắn tựa hồ càng thêm mãnh liệt hơn.
Đúng lúc này, Cơ Động đột nhiên tấn công, thân hình chợt lóe lên, hồng quang cực nóng đã phóng ra. Động tác của hắn thật sự quá nhanh, gã thanh niên Nhâm Thủy Hệ còn chưa có phản ứng lại, một đoàn quang mang màu đỏ rực đã bùng nổ trước ngực hắn, đúng là một kích Liệt Dương Phệ.
Bị Liệt Dương Phệ oanh thẳng ngay chính diện sẽ có kết quả gì? Cho dù là đối thủ có tu vi mạnh hơn Cơ Động cũng tuyệt không dễ chịu gì. Huống chi gã thanh niên Nhâm Thủy Hệ này ma lực còn không bằng hắn. Hỏa diễm nóng rực nháy mắt đã bao trùm toàn bộ thân thể hắn, khiến cho thân thể hắn giống như là một ngọn đuốc khổng lồ vậy. Thanh âm gầm rú khủng khiếp không ngừng vang lên, gã thanh niên Nhâm Thủy Hệ kia giống như là trúng phải thuật định thân vậy, ma lực Nhâm Thủy của hắn căn bản không khởi phát được nửa phần tác dụng ngăn cản. Công kích của Cơ Động thật sư quá mức bạo lực, bản thân Bính Hỏa vốn đã có lực bùng phát cực mạnh, lại được hắn thi triển ra, khiến cho uy lực càng tăng lên bội phần.
Một quyền Liệt Dương Phệ đánh ra, Cơ Động cũng không hề nhìn lại xem kết quả một quyền của mình, thân thể xoay mạnh một cái, hai tay đồng thời đánh ra. Bính Hỏa đậm đặc nháy mắt hóa thành một bức tường lửa, ngăn cản ba người kia phóng lên cứu người. Chân phải hắn liên tục phóng ra, mang theo vài phần ma lực ngưng tụ, phân biệt đá vào bụng của ba gã kia, ba đạo thân ảnh nhất thời bị đá bay ngược ra.
Mãi đến lúc này, Cơ Động mới nhàn nhạt hỏi lại:
- Số lượng thì có thể quyết định được gì?
Bất động như núi, động như Liệt hỏa. Cơ Động đã từng đối mặt với cường giả cấp bậc Thiên Sĩ cũng không hề chùng bước, căn bản không hề để mấy tên này vào mắt.
Gã thanh niên Nhâm Thủy Hệ bị Liệt Dương Phệ đánh trúng kia từ từ ngã xuống. Còn may cho hắn, Cơ Động cũng không có dùng Bính Ngọ Nguyên Dương Thánh Hỏa công kích, nếu không, một kích kia đã trực tiếp biến hắn thành tro tàn.
Chỉ là cho dù như vậy, nhưng hắn cũng tuyệt đối chịu khổ sở. Mặt ngoài làn da xuất hiện một lớp tro mỏng. Hai tay lúc trước giơ ra để ngăn cản Liệt Dương Phệ đã hoàn toàn không còn cảm giác, ma lực Nhâm Thủy Hệ của bản thân cũng chỉ có thể miễn cưỡng bảo vệ được nội phủ mà thôi.
- Chúng ta đi.
Thực lực chính là cội nguồn của quyền lực, gã thanh niên Mậu Thổ Hệ kia lồm cồm bò dậy, cũng không dám liếc mắt nhìn Cơ Động một cái, mang theo hai gã đồng bọn bị đá ngã kia lập tức quay đầu bỏ chạy.
Phốc một tiếng, một âm thanh đấm đá chợt từ bên cạnh người Cơ Động truyền đến. Cơ Động quay người nhìn lại, không khỏi nhíu mày, chỉ thấy Vân Thiên Cơ đang không ngừng đấm đá liên tục vào thân thể gã thanh niên Nhâm Thủy Hệ đang nằm lăn dưới đất. Hắn mặc kệ quần áo mình đang bị Bính Hỏa thiêu đốt, gần như điên cuồng công kích vào gã địch nhân đã không còn sức phản kháng. Chỉ sau vài cú đấm đá, gã thanh niên Nhâm Thủy Hệ kia đã không còn chút khí tức nào nữa.
P/s: Đã gộp thành 1 chương
← Ch. 096 | Ch. 098 → |