← Ch.612 | Ch.614 → |
Bất cứ lúc nào cũng có thể dùng truyền tống để rút lui, tùy thời có thể phát động tấn công phá hoại, tuyệt đối không thể lưu lại được. Đối thủ như thế thì chỉ có thể dùng hai chữ "kinh khủng" mới có thể hình dung được mà thôi. Tám tên Tử bào Đại Tế Ti chính là tám tên cường giả Chí Tôn, nhưng người ta từ đầu tới cuối có thể khôn đánh bất kỳ ai, mà một khi xuất thủ thì lấy đi tính mạng của mấy trăm ma sư, thậm chí ngay cả Sưu Hồn Đoạt Phách đại trận cũng bị phá hủy. Nếu như lần sau bọn họ lại đến thì Hắc Ám thần miếu còn có cái gì để phát hiện bọn họ trước chứ?
Khi ma lực loạn lưu trong không trung dần tản đi, trong lòng đám Tử bào Đại Tế Ti cũng vì sự cường đại của Quang Minh Thiên Can Thánh Đồ mà sinh ra lòng bi ai thì bất chợt có một cổ ma lực ba động đặc thù hấp dẫn sự chú ý của bọn hắn. Khi bọn hán chú ý nhìn lên chỉ thấy ở trong cấm thất từng bị phá hoại giữa Hắc Ám nội bảo lại đột nhiên có quang mang lóe lên, ngay sau đó toàn bộ khí tức đều biến mất.
- Chuyện gì xảy ra thế?
Thủ tịch Đại Tế Ti vội vàng thúc dục Kim Chúc Long đang cưỡi đằng không bay tới. Nhưng khi hắn tới đỉnh Hắc Ám nội bảo thì không khỏi trợn mắt há mồm.
Ở bên trong cấm thất sau lần trước còn sót lại một chút đồ, còn bây giờ thì cả hai cái túi da lớn mới để vào cũng đã không cánh mà bay. Ở trong cấm thất lúc này chỉ còn lại một chút tro bụi mà thôi.
- Lúc nãy, hắn chưa đi ư?
Thủ tịch Đại Tế Ti không thể nào tưởng tượng được chuyện gì đã xảy ra. Cũng giống như các Thiên Can Thánh Đồ đều cho rằng Cơ Động vào thời khắc cuối cùng kịp truyền tống với bọn họ, cả đám Tử bào Đại Tế Ti khi phát hiện truyền tống trận cũng đều cho rằng Cơ Động đã cùng rời đi với đầu cự long kia.
Nhưng vào giờ khắc này, hiện ra ở trước mắt bọn họ là một màn hoàn toàn khác. Nếu như Cơ Động đã đi rồi thì ai đã cướp sạch nơi này chứ? Mà luồng ma lực ba động vừa rồi không phải là ba động của truyền tống trận như lúc trước hay sao?
Quả thực, bọn họ có thể cảm giác được ma lực ba động mà Cơ Động lưu lại lúc rời đi. Cơ Động đã có can đảm không cùng truyền tống với đồng bạn, tuyệt đối không chỉ là vọng động. Nhiều Siêu Tất Sát Kỹ va chạm với nhau như vậy khiến cho không trung sinh ra loạn lưu, cũng tạo cho hắn khoảng thời gian nhất định. Vì vậy, hắn sau khi tiến vào cấm thất, liền thu tất cả mọi thứ ở đó vào trong Chu Tước thủ trạc, chờ cho đến khi ma lực loạn lưu ở bên ngoài yếu đi, liền toàn lực mở ra truyền tống pháp trận. Mặc dù bên ngoài thần miếu có phòng ngự đại trận cản trở nhưng dựa vào tu vi linh hồn đạt tới Thánh cấp trung giai của hắn thì muốn đột phá nó cũng không có vấn đề gì cả.
Nếu như không phải là Hắc Ám Hỗn Độn phòng ngự đại trận lúc trước đã bị thần lực do Hỏa Thần kiếm phóng xuất ra làm suy yếu đi một nửa thì Cơ Động tuyệt đối không dám làm như vậy. Bởi theo hắn nghĩ thì một mình hắn ở đây mà một khị bị đám Hắc Am ma sư phát hiện thì chỉ có một kết cục là bị vây công đến chết mà thôi. Nhưng bản thân đại trận này đã bị suy yếu đi rất nhiều, nên căn bản không thể ngăn cản được tu vi linh hồn Thánh cấp trung giai và truyền tống pháp trận tương liên mà hắn đã bày bố trước đó. Như thế thì hắn còn sợ cái gì nữa chứ?
Ngay lúc đám Tử bào Đại Tế Ti còn đang sững sờ thì hắn đã truyền tống xong, ngang nhiên cao chạy xa bay. Lúc này mới có thể nói là hoàn toàn cướp sạch được.
Năm trăm dặm ngoài Hắc Ám thần miếu, tia sáng chợt lóe lên, Đại Diễn Thánh Hỏa Long bỗng hiện ra. Nó vừa đáp ổn định xuống đất thì Mao Đài và Ngũ Lương Dịch cũng đồng thời gầm thét lên, trong thanh âm hiện rõ vẻ bất an. Không chỉ chúng, Thực Nhật Phượng Hoàng cũng vỗ cánh bay lên, vòng quanh Đại Diễn Thánh Hỏa Long, phát ra tiếng phượng minh đầy vẻ lo lắng.
Các Thiên Can Thánh Đồ từ trên lưng Đại Diễn Thánh Hỏa Long nhảy xuống. Lúc này, Trần Tư Tuyền vô cùng lo lắng, khuôn mặt xinh đẹp đã trắng bệch ra, hai tay nắm chặc lại nhìn về phía Hắc Ám thần miếu. Nàng nhanh chóng lấy Tư Động ở trong ma khí thủ trạc ra, ôn nhu bảo:
- Tư Động ngoan, ở đây chờ tỷ tỷ.
Nói xong câu đó, nàng liền quay đầu phóng lên, chuẩn bị phóng về phía Hắc Ám thần miếu.
- Tư Tuyền, nàng hãy bình tĩnh một chút đi!
Tốc độ của A Kim là nhanh nhất, lúc này cũng chỉ có nàng mới có thể ngăn được Trần Tư Tuyền, thân hình chợt lóe đã chặn ở trước người Trần Tư Tuyền, ngăn cản nàng.
- Buông tay ra!
Trần Tư Tuyền lạnh giọng.
Tiếp đó liền xuất hiện một màn mà khiến cho những Thiên Can Thánh Đồ khác đều phải giật mình. Ngày thường, Trần Tư Tuyền luôn ôn nhu dịu dàng, còn trong những nữ ma sư Quang Minh Thánh Đồ thì A Kim chính là người cường thế nhất, mà cũng chính là người có thực lực mạnh nhất.
Nhưng lúc này, Trần Tư Tuyền chỉ quát lạnh một tiếng mà A Kim lại liền chậm rãi buông tay ra, trong mắt thậm chí hiện ra thần sắc sợ hãi. Điều này không khỏi khiến cho các Quang Minh Thiên Can không thể lý giải được, bởi trong suy nghĩ của bọn họ thì điều ngược lại mới là đúng a!
Lãnh quang ở trong mắt Trần Tư Tuyền chậm rãi thu hồi, đang muốn phóng người lên lại nghe A Kim nói:
- Nếu như nàng muốn đi, ta sẽ đi cùng với nàng.
Trần Tư Tuyền sửng sốt, đôi mắt đầy thâm ý nhìn nàng, lắc đầu nói:
- Ngươi không cần đi!
A Kim đáp lại:
- Nàng không phải luôn tin tưởng hắn ư? Tại sao lần này nàng lại hấp tấp như vậy?
Trần Tư Tuyền cả giận nói:
- Ta dĩ nhiên là tin tưởng hắn, nhưng hắn hiện giờ lại đã đang thân hãm tuyệt cảnh. Đối phương có tới tám tên cường giả Chí Tôn lận đấy! Ngươi bảo sao ta không nóng lòng cho được chứ? Ngươi không phải cũng thích hắn hay sao? Sao ngươi không vội vàng gì cả thế?
Tâm sự A Kim bị một câu của Trần Tư Tuyền làm lộ, hơn nữa còn làm trò ở trước mặt các Thiên Can Thánh Đồ khiến cho nàng nhất thời ngây dại. Trần Tư Tuyền cũng ý thức được mình đã nói sai, áy náy nói:
- Xin lỗi A Kim! Ta vô ý thương tổn nàng rồi! Nhưng ta không thể không có Cơ Động, cho dù phải chết ta cũng phải chết chung một chỗ với chàng!
Chuyện A Kim thích Cơ Động, đám người già đời như Thiên Cơ, Diêu Khiêm Thư, Lang Thiên Ý đã sớm nhìn ra, Miểu Miểu cũng đã nhìn ra một chút dấu vết. Nhưng điều này lại khiến cho Đỗ Minh, Đỗ Hinh Nhi và Lam Bảo Nhi rất giật mình. Nhất là Lam Bảo Nhi, nàng vốn đã đem phần tình cảm kia chôn chặt dưới đáy lòng, bởi nàng hiểu rằng mình căn bản sẽ không có nửa phần cơ hội nào. Cho đến bây giờ, Cơ Động còn chưa chịu đón nhận tình cảm của một người hoàn mỹ như Trần Tư Tuyền thì sao có thể tiếp nhận phần tình cảm của mình được chứ? Lúc này nàng mới biết được, đem tình cảm chôn chặt dưới đáy lòng không chỉ có một mình nàng, mà A Kim cũng như vậy, hơn nữa các nàng lại cùng thích một người.
Nghe những lời đó của Trần Tư Tuyền, sắc mặt của A Kim có chút tái đi, nhưng cuối cùng nàng lại hít sâu một hơi, dũng cảm nhìn thẳng Trần Tư Tuyền, nói ra một câu mà chỉ có hai người bọn họ mới có thể hiểu được:
- Ta chỉ nghĩ vĩnh viễn thủ hộ ở bên cạnh các người mà thôi!
Trong mắt Trần Tư Tuyền bỗng chứa đầy nước, dang hai tay ôm lấy A Kim:
- Ta xin lỗi nàng! Thật sự xin lỗi nàng!
Bỗng ngay sau đó, A Kim lại đột nhiên kêu lên một tiếng. Các Thánh Đồ khác giật mình nhìn lại, nhìn thấy thủ chưởng của Tư Tuyền dựng thẳng thành tay đao, đánh vào bả vai A Kim. Cho dù A Kim có thân thể Thánh cấp nhưng dưới một kích như vậy của Tư Tuyền cũng phải chậm rãi ngã nhào vào ngực nàng.
Trần Tư Tuyền lẩm bẩm nói:
- Thật xin lỗi nàng, A Kim! Ta biết ta rất ích kỷ nhưng cho dù chết chung với chàng thì cũng chỉ có thể một mình ta thôi.
Vừa nói, nàng đã ôm A Kim bay về phía các Thánh Đồ, giao A Kim cho Miểu Miểu, liền xoay người chuẩn bị phóng đi.
- Đợi một chút!
Thiên Cơ đột nhiên hét lớn lên.
Thân hình Trần Tư Tuyền hơi chậm lại, nhưng cũng không xoay người lại, vẫn đang muốn vọt người đi. Nhưng câu nói sau đó của Thiên Cơ lại khiến nàng phải dừng lại.
- Cơ Động trở lại rồi! Hắn đã trở lại rồi!
Trần Tư Tuyền đột nhiên quay đầu lại, cặp mắt nhìn chằm chằm vào truyền tống trận. Quả nhiên, quang thải mười màu bắt đầu khởi động, quang mang kim hồng sắc chợt sáng lên, không khí chợt vặn vẹo một chút, ngay sau đó, Cơ Động đã hiện ra trước mắt mọi người.
- Ha ha ha ha! Lần này lời to rồi!
Cơ Động vừa mới xuất hiện liền cười to lên. Bộ dáng hưng phấn của hắn như thế cũng là lần đầu tiên các Quang Minh Thiên Can Thánh Đồ nhìn thấy.
Bất quá, nhìn thấy bộ dạng cười to kia, tất cả mọi người đều trầm mặc như cũ, ánh mắt nhìn hắn rõ ràng có chút quái dị.
Cơ Động dĩ nhiên không thể nào biết được trước khi hắn trở về đã xảy ra chuyện gì. Vì thế, sau khi cuồng tiếu một hồi lâu, đột nhiên phát hiện không có ai hưởng ứng, không khí cũng có chút quái dị, hắn mới thu liễm lại, nhìn về phía mọi người. Nhìn thấy ánh mắt quái dị của mọi người, hắn không khỏi sững sờ, hỏi:
- Các người sao lại nhìn ta như thế?
Bất quá, hắn cũng nói tiếp:
- Đúng rồi, là ta không đúng. Ta đã không câu thông với các ngươi. Bất quá, ta lúc ấy sẽ không có nguy hiểm gì đâu. Với loạn lưu sinh ra khi nhiều Siêu Tất Sát Kỹ va chạm như thế, bọn họ căn bản không thể nào phát hiện được ta tiềm nhập vào nội bảo được đâu. Huống chi trên người ta lại không thể thiếu Ma Kỹ Tửu được chế luyện từ Địa Ngọc, đủ để chống đỡ tới lúc ta truyền tống về nên bọn họ cho dù phát hiện được cũng sẽ không có bất kỳ vấn đề gì.
Nghe Cơ Động nói thế, Trần Tư Tuyền đột nhiên nấc lên, quay đầu bỏ chạy, nước mắt tự động chảy xuống. Cơ Động nhìn qua chỉ thấy những giọt thủy châu lay động trong không trung.
- Tư Tuyền sao thế? Ấy, Miểu Miểu, A Kim sao lại hôn mê ở trong lòng ngươi thế, nàng hẳn là không bị thương mới đúng chứ!
Cơ Động không khỏi sờ đầu hỏi mọi người. Trần Tư Tuyền khóc chạy đi, khiến cho hắn không tự chủ phải giật mình.
Miểu Miểu tức giận nói:
- May mà ngươi trở lại kịp thời, nếu ngươi chậm thêm một chút nữa thì e là diễn ra một màn tuẫn tiết theo chồng rồi. Hơn nữa, không chỉ một mà tới hai người. Ta thật không thể hiểu được, Tư Tuyền tốt như vậy, lại cam nguyện vì ngươi mà hy sinh tất cả, sao ngươi vẫn cứ như ngươi tâm địa sắt đá không chịu tiếp nhận nàng thế.
- Đúng thế! Miểu Miểu tỷ nói không sai chút nào. Lão sư, người nên đối xử tốt hơn với Tư Tuyền tỷ mới đúng đấy!
Đỗ Hinh Nhi cũng mở miệng tiếp lời.
Cơ Động nhìn về phía Trần Tư Tuyền chạy đi, lúc này đã không nhìn thấy thân ảnh của nàng nữa rồi. Trong lòng thầm than một tiếng, tiện tay ném hai cái túi lớn ở trên tay tới trước mặt mọi người, sau đó liền phóng người đuổi theo Trần Tư Tuyền.
- Đây là cái gì?
Diêu Khiêm Thư là người có hứng thú nhất với tài vật, vì thế nhìn thấy Cơ Động ném hai cái túi lớn trên mặt đất liền hưng phấn chạy tới, không hề khách khí mở ra.
Ngay khi hắn mở cái túi da ra, nhất thời một cổ ma lực ba động phóng xuất ra, đánh tới Diêm Khiêm Thư khiến hắn phải ngồi xổm luôn xuống. Ánh mắt của tất cả các Thiên Can Thánh Đồ, trừ A Kim đang hôn mê đều bị hấp dẫn về phía đó. Mọi người cơ hồ là đồng thời hít sâu một hơi.
Trong cái túi lớn đó không ngờ lại tràn đầy Hắc Ám Tinh miện, quang mang tỏa ra sáng ngời khiến cho mọi người đều hoa mắt.
- Trời ạ! Bao nhiêu Hắc Ám ma sư chết đi mới có nhiều Tinh miện như thế này vậy trời. Nhìn kìa, trong này hình như còn có Tinh miện của ma sư Bát quan nữa đấy!
Thiên Cơ trầm ngâm nói:
- Ta biết rồi, Cơ Động vừa rồi sở dĩ không chịu cùng trở về với chúng ta, có lẽ là do phát hiện hai cái túi Tinh miện này, vì thế hắn mới mạo hiểm như vậy. Đây hình như là Tinh miện của những Hắc Ám ma sư mà chúng ta đã giết chết lần trước.
Lúc ấy Cơ Động đột nhiên bay về phía Cấm thất, các Thiên Can Thánh Đồ đều cho là hắn phát hiện ở trong Cấm thất có Thiên Ngọc nên mới cam nguyện mạo hiểm. Nhưng lúc này, mọi người mới phát hiện là suy nghĩ của mình đã hoàn toàn sai lầm rồi. Cơ Động không kịp trở lại cũng không phải là bởi vì Thiên Ngọc mà là lấy nhiều Hắc Ám Tinh miện để cho đồng bọn có thể tăng lên tu vi.
Tu vi của Trần Tư Tuyền còn chưa tới Cửu quan, bản thân lại không có dùng tọa kỵ phi hành mà chỉ chạy bộ, còn Cơ Động là bay theo nên tốc độ tự nhiên nhanh hơn nàng nhiều.
Bởi thế, khi vừa bay lên Cơ Động liền phát hiện được thân ảnh của Trần Tư Tuyền. Hắn dùng Đằng Xà Thiểm để gia tốc, trong nháy mắt đã đuổi kịp, chặn ở trước mặt Tư Tuyền.
Trần Tư Tuyền dừng bước, nhìn Cơ Động ở trước mặt, tức giận hừ lạnh, nói:
- Ngươi tránh ra! Ngươi ngăn ta làm gì? Ngươi đuổi theo ta để làm gì?
Những lời này khiến cho Cơ Động có chút sững sờ. Đây là lần đầu tiên Trần Tư Tuyền nổi giận với hắn.
- Tư Tuyền, ta vừa rồi thật sự nắm chắc có thể bình an trở lại nên mới hành động như thế. Là ta không đúng khi không kịp báo cho các ngươi. Nàng đừng nóng giận mà!
Trần Tư Tuyền lạnh giọng đáp lại:
- Ta tức giận thì có liên quan gì đến ngươi chứ? Ai nói là ta tức giận vì ngươi chứ? Không cần ngươi tới đây an ủi ta. Ngươi không phải là gì của ta, mà ta cũng không là gì của ngươi!
Cơ Động có chút lúng túng, nói:
- Chúng ta là đồng bạn mà!
Trần Tư Tuyền nổi giận, hét lên:
- Ngươi tránh ra, ta muốn yên tĩnh một mình!
Cơ Động có thể nhìn ra lần này nàng thật sự nổi giận nên lắc đầu nói:
- Không, ta không tránh!
Trần Tư Tuyền nhìn hắn, bởi vì tức giận mà bộ ngực sữa nàng không ngừng phập phồng:
- Tại sao ngươi không tránh ra? Ngươi có tư cách gì mà quản ta. Ngươi cũng đâu có quan tâm đến ta. Không nói với ai một lời nào liền mạo hiểm một mình, ngươi coi chúng ta là đồng bạn hả?
Cơ Động quả thật không biết nên trả lời Trần Tư Tuyền như thế nào. Hắn căn bản không thể hứa hẹn với nàng bất cứ điều gì, còn nếu như nói hắn đối với nàng không hề động tâm một chút nào thì cũng không thể nào được. Từ lúc biết nàng đến giờ, nàng vẫn luôn lo cho hắn chỗ ăn, chỗ ở, luôn đi theo bên cạnh hắn; mỗi khi hắn chiến đấu, nàng sẽ phụ trợ ở bên; mỗi khi xuất hiện nguy hiểm, nàng cũng không để ý đến mà luôn ở bên cạnh hắn. Còn có lần trước hắn đi giúp giải quyết hôn ước, chuyện ở ôn tuyền trong tửu điếm kia, hắn thật sự cái gì cũng không biết ư? Hắn chỉ không có cách nào để đối mặt với chuyện đó mà thôi.
Thân thể Cơ Động chợt lắc lư, sắc mặt trắng bệch, cả người mềm nhũn ra, ngã ngửa ra sau. Lúc hắn ngã xuống, trong lòng chợt than thầm: "Xin lỗi nàng, Tư Tuyền! Ta biết nàng đối với ta rất tốt, nhưng ta đã là một người chết rồi."
← Ch. 612 | Ch. 614 → |