← Ch.0022 | Ch.0024 → |
Lăng Ngữ Thi chuẩn bị xong nước nóng liền vui vẻ rời đi, trước khi đi nàng còn không quên dặn Tần Liệt sáng mai sẽ đến đón hắn.
Vừa ngâm mình trong thùng gỗ, hắn vừa ngẩng đầu nhìn xà nhà, mông lung suy nghĩ không thôi. Ngân dực ma lang là nhị giai linh thú, sánh ngang với võ giả khai nguyên cảnh. Nếu ngân dực ma lang chiến đấu cùng băng phách mãng thì phần thắng của ngân dực ma lang lớn hơn. Quan trọng nhất là ngân dực ma lang sống thành đàn! Mà Thiên Lang sơn là hang của chúng nó!
"Cứ mỗi năm tháng sáu ngân dực ma lang sẽ đi đỉnh băng triều thánh, bái kiến nham băng tuyết lang vương. Khi chúng nó trở về, nếu thấy hang của chúng nó bị nhân loại chiếm mất thì..."
Trong não Tần Liệt đột nhiên hiện ra hình ảnh đám người Lăng Ngữ Thi, Lăng Phong, Lăng Dĩnh bị đàn sói xé thành mảnh vụn... Không biết vì sao, vừa nghĩ đến cảnh thân thể mềm mại của Lăng Ngữ Thi bị xé vụn, trong lòng hắn vô cùng khó chịu, tâm tình không thể bình tĩnh lại.
"Xem ra ngày mai phải đi dược sơn lấy bức tượng gia gia, ài Thiên Lang sơn được gia gia đánh dấu."
Tần Liệt thầm quyết tâm, tâm thần khó chịu cũng an tĩnh trở lại. Hắn lập tức ngưng tụ tinh thần lực, xem xét linh trận đồ trữ linh trong Trấn Hồn châu. Tụ linh, trữ linh, tăng phúc, cố nhận, bốn trận đồ, hắn đã nhớ được tụ linh, hiện tại bắt đầu ghi nhớ những trận đồ còn lại.
...
Sáng sớm hôm sau, Lăng Ngữ Thi mang theo Lăng Phong, Lăng Dĩnh. Lăng Ngữ Thi mặc võ phục xanh đen, bó chặt lấy dáng người thon dài của nàng, làm không ít nam nhân Lăng gia ngẩn ngơ không thôi.
- Đại tiểu thư, phải mang theo hắn sao?
Lăng Hâm bằng tuổi với Lăng Phong, vóc người cao lớn, mày rậm mắt to, để râu ngắn, tu vi luyện thể tầng sáu, hắn có chút ý kiến với việc Lăng Ngữ Thi mang theo Tần Liệt.
- Lăng Hâm, ngươi ít nói đi!
Lăng Phong nhíu mày quở trách.
Lăng Hâm cũng có chút kinh sợ Lăng Phong, nên quệt quệt môi không nói gì nữa.
Đến gian nhà Tần Liệt, Lăng Ngữ Thi quát lên:
- Tần Liệt, chúng ta phải đi.
Chờ một lát, trong nhà không có tiếng đáp lại. Lăng Ngữ Thi không khỏi ngây ngốc đẩy cửa tiến vào, trong nhà không một bóng người...
Trên gương mặt xinh đẹp của Lăng Ngữ Thi lộ rõ vẻ thất vọng, nàng cắn chặt môi thầm thở dài trong lòng.
"Có thể là ta nghĩ nhiều, hắn căn bản không để ý ta nói, có thể là ta tự mình đa tình, hắn nghe thấy được rồi coi như chưa nghe thấy." Lăng Ngữ Thi không khỏi đắng chát tự giễu, nàng bước ra nhà đá, hít nhẹ một hơi rồi hờ hững nói:
- Chúng ta đi thôi.
Lăng Hâm thấy Tần Liệt không có nhà, ngầm vui vẻ nghĩ: bớt đi vướng víu a.
- Đại tiểu thư, không cần lo lắng, gia chủ sẽ phái người bảo vệ hắn.
Lăng Phong trầm ngâm một lát rồi nói.
- Đúng a, gần đây người nhà Đỗ gia an phận rất nhiều, hẳn không dám làm loạn đâu.
Lăng Dĩnh cũng nói.
Lăng Ngữ Thi khẽ cười gật đầu, tùy ý nói:
- Đi thôi, dù sao cũng phải đi qua dược sơn, lát nữa đi qua gọi hắn, nếu như hắn không nghe thấy thì đành vậy.
Lời vừa nói ra, Lăng Phong, Lăng Dĩnh, Lăng Hâm đều đầy quái dị khó dị.
"Còn chưa từ bỏ sao? Chẳng lẽ nàng nghĩ mình là vợ hắn thật, thật sự động tình? Khó mà hiểu nổi..."
Mọi người ngầm lắc đầu, ánh mắt nhìn hướng Lăng Ngữ Thi mang theo nghi hoặc. Trong ánh mắt quái dị của mọi người, Lăng Ngữ Thi vẫn thản nhiên dẫn đoàn đi hướng dược sơn. Mặt trời dần nhô lên, một đoàn mười người đã đi đến chân dược sơn.
Nhìn vào quáng động dược sơn, Lăng Ngữ Thi hít sâu một hơi, dùng hết sức quát lớn lên:
- Tần Liệt, chúng ta phải đi rồi, ngươi có đi cùng không? Chúng ta chờ ngươi một tiếng, nếu ngươi không ra, chúng ta đành đi.
- Thời gian còn sớm, mọi người nghỉ chân trước đã.
Quay đầu lại, Lăng Ngữ Thi hờ hững nói, nàng cũng không để ý đến mọi người không vui, tự mình ngồi xuống một tảng đá.
Thấy nàng làm vậy, mọi người cũng đành chịu, chỉ có thể chờ đợi cùng nàng. Thời gian từng giây trôi qua, vẫn không một bóng người đi ra từ quáng động dược sơn, trong mắt Lăng Ngữ Thi càng lúc càng thất vọng, hiển nhiên, nàng cũng không dễ chịu.
- Kẻ ngu kia nghe thấy mới là lạ...
Chờ đợi thật lâu, Lăng Hâm cuối cùng dần không nhịn được khẽ thì thầm.
Lăng Phong hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
- Đại tiểu thư, thời gian đã đến, hắn hẳn không đi đâu.
Lăng Phong từ từ đứng lên, mặt hướng Lăng Phong, động tác lười nhác duỗi người của nàng to đậm eo nhỏ mảnh khảnh, ngực sữa to tròn. Nàng dịu dàng nói:
- Lăng đại ca, chúng ta nên đi chứ?
Lăng Phong nhìn nàng khoe dáng, có chút khó khăn gật đầu, sau đó nói:
- Đại tiểu thư, như nào đây?
- Đi thôi.
Lăng Ngữ Thi chán nản khẽ nói.
Thiên Lang sơn nằm trong Cực Hàn sơn mạch, gần đó có Cao gia, Lăng gia, Phùng gia là thế lực phụ dung Tinh Vân các. Khu mỏ hỏa tinh thạch ở vách đá dựng đứng, người thường muốn khai thác vô cùng khó, nếu không cẩn thận sẽ bị ngã chết.
Hỏa tinh thạch là mồi lửa để luyện khí, cũng là loại hay gặp nhất, vừa châm lửa, hỏa tinh thạch sẽ bừng cháy hừng hực, cung cấp năng lượng để dung luyện linh tài. Theo phẩm chất khác nhau, hỏa tinh thạch cũng chia đẳng cấp, đẳng cấp kém nhất là linh tài tam phẩm, phẩm chất tốt nhất cũng chỉ là phàm cấp ngũ phẩm, cũng không phải rất quý giá, nếu để võ giả Tinh Vân các đi khai thác thì lãng phí nhân lực. Bởi thế, Tinh Vân các an bài võ giả các thế lực phụ dung đến khai thác, sau đó thống kê số lượng hỏa tinh thạch khai thác được, sau đó dùng linh thạch để trả thù lao.
Hướng Thiên Lang sơn trái ngược với Tịch Mịch lĩnh, vừa ra dược sơn là đi ngược hướng. Mười người Lăng gia dần đi ra dược sơn, Lăng Ngữ Thi khẽ quay đầu lại nhìn dược sơn, trong lòng nàng tràn ngập thất vọng. Tất cả mọi người đều biết nàng không vui, nên cũng không dám nói nhiều, cả Lăng Hâm nói nhiều nhất sau khi không thấy Tần Liệt cũng vui vẻ không nói gì.
Đi dưới bóng cây cổ thụ, mọi người dần bàn tán, hưng phấn bàn chuyện khai thác ở Thiên Lang sơn. Cả Lăng Phong, Lăng Dĩnh cũng tham dự, từng người hưng phấn bàn tán xem lần này nhận được bao nhiêu linh thạch.
Lăng Ngữ Thi khẽ kéo khoảng cách với mọi người, một mình đi ở phía trước. Nàng cúi đầu lặng lẽ đi, trong lòng có tâm sự nên thi thoảng mới ngẩng đầu nhìn đường. Bởi vì nàng dần cảm thấy Tần Liệt không ngốc, cảm thấy hắn nghe được lời nàng nói, cho nên mới nói muốn hắn cùng đi đến Thiên Lang sơn.
Nhưng qua chuyện này, nàng lại không dám xác định. Còn có một khả năng, chính là nàng tự mình đa tình - nàng thà tin Tần Liệt không nghe hiểu lời nàng nói, còn hơn là hắn bỏ mặc nàng...
"Hẳn là hắn không hiểu, quên đi, là ta nghĩ nhiều thôi." Lăng Ngữ Thi tự an ủi chính mình, nội tâm chua xót trào dâng, lại ngẩng đầu lên nhìn phái trước.
Nàng đột nhiên ngẩn ngơ, theo ý thức xoa xoa mắt, hai mắt dần biến sáng ngời, nụ cười đắng chát của nàng cũng được thay bằng tươi vui.
Ở phía trước, dưới một bóng cây đại thụ, một hình bóng gầy còn đờ đẫn đứng đó, vạt áo hắn dính sương sớm, cũng không biết đã chờ bao lâu rồi. Không phải Tần Liệt thì là ai?
Trong lòng Lăng Ngữ Thi tràn ngập hạnh phúc, nàng không thể kiềm nén cười tươi, nàng lướt nhanh đến bên hắn.
Trước mặt mọi người, nàng lần đầu tiên thoải mái nắm tay hắn, sau đó quay lại nói:
- Hóa ra hắn một mực chờ ở phía trước.
Đám người Lăng gia ngây ngốc nhìn nhau, đột nhiên cảm giác được có gì đó không đúng: kẻ ngu biết chờ người sao?
- Các ngươi đi trước đi!
Lăng Ngữ Thi cũng mặc kệ bọn họ kinh dị, ra lệnh bọn họ đi trước.
Khi mọi người đi qua nàng và Tần Liệt, bộ dáng muốn bao nhiêu quái dị có bấy nhiêu, Lăng Dĩnh thậm chí còn kinh ngạc như gặp quỷ.
Mọi người dần tiến lên, vượt qua hai người.
- Ài, ngươi thật là, còn làm ta đau lòng chờ nữa!
Đợi khi mọi người đi xa, Lăng Ngữ Thi gò má ửng đỏ, tròng mắt đầy thâm ý nhìn hắn, nhè nhẹ đánh lên ngực hắn một cái sau đó ôn nhu cười:
- Cũng may ngươi đã đến. Điều này giúp ta biết ngươi nghe hiểu ta nói, để xem ngươi có thể giả vờ bao lâu nữa?
Đến lúc này, nàng đã có thể khẳng định, Tần Liệt không ngu ngốc như bề ngoài, ít nhất cũng có lúc tỉnh lại.
Tần Liệt cũng không lập tức biểu lộ gì, tròng mắt vẫn đờ đẫn, đợi khi nàng nói xong liền nắm chặt tay nàng đi theo đoàn người.
- A, ngươi thích như vậy thì ta để ngươi nắm tay.
Lăng Ngữ Thi nhìn bóng lưng hắn, khẽ cười lắc đầu rồi đi theo.
← Ch. 0022 | Ch. 0024 → |