← Ch.0174 | Ch.0176 → |
"Ngao!"
Tần Liệt vừa vào Huyết trì, lập tức kêu thảm thiết, như thú hoang điên cuồng giãy dụa.
"Ồ ồ! Ồ ồ!"
Những bọt máu to cỡ nắm tay ào ạt hiện lên, nổ tưng bừng, những sợi tơ máu dày đặc tán ra khắp nơi. Mùi máu tươi nồng đặc tràn ngập trong không khí, ai nấy đều như muốn ngộp thở.
Toàn thân Tần Liệt đỏ thẫm, cơ bắp không ngừng rung động, gân xanh trên cái cổ, trán, và cánh tay gồ lên, khiến hắn trông vô cùng dữ tợn.
"GR... À.. OOOO!!!!"
Tần Liệt điên cuồng gào thét, trong đồng tử đầy huyết sắc khiếp người, như một con yêu ma từ luyện ngục đang nhìn vào nhân gian.
"Đây là?" Ứng Hưng Nhiên hoảng sợ nhìn Phùng Dung. Phùng Dung cũng kinh hãi, nhưng giọng lại vô cùng hưng phấn: "Đây là huyết trì dành cho Vạn Tượng cảnh trung kỳ! Độ đậm đặc của linh huyết cực cao, những người có cảnh giới Vạn Tượng cảnh trung kỳ, thường phải ngâm trong huyết trì ba tới năm năm, mới được phép vào trong huyết trì này."
"Vậy sao còn không mau đưa hắn ra!" Ứng Hưng Nhiên quát to với Lang Tà.
"Ta đã nói rồi, nếu hắn không chịu nổi thì cứ việc nhảy ra mà." Lang Tà lãnh đạm như không, mắt vẫn nhìn Tần Liệt chăm chú."Hắn còn lợi hại hơn cả Bàng Phong, huyết trì này... Bàng Phong không dám chịu lâu, dùng cả Kim Thạch Quyết cũng không chịu nổi một tích tắc, mà hắn đã là người có tư chất tốt nhất trong đám mới vào. Tần Băng này... còn đáng sợ hơn ta nghĩ." Phùng Dung lầm bầm.
"Nếu hắn xảy ra chuyện gì, Khí Cụ Tông sẽ hỏng mất!" Ứng Hưng Nhiên nóng như lửa đốt.
Lang Tà vẫn im lặng.
Phùng Dung giả bộ không nghe thấy. Trong huyết trì, Tần Liệt đang phải chịu đựng sự ma luyện đáng sợ nhất trong đời, dùng thân thể mình cố gắng chống lại sự ăn mòn của huyết trì.
Hắn cảm thấy như mình đang bị ném vào đầm nham thạch nóng chảy của một ngọn núi lửa đang phun trào, sức nóng mãnh liệt của huyết thủy đủ nung chín người bình thường, đủ để đun chảy thiết thạch.
Bên trong sức nóng đáng sợ đó, còn mang theo một loại lực ăn mòn khó tả, ăn mòn thẳng vào bên trong huyết nhục.
Hắn có thể cảm giác được rõ ràng huyết nhục của mình đang nhanhchóng bị hủ hóa, sắp rã ra!
Nhưng bên trong nỗi đau khiến con người ta muốn hôn mê ấy, lại có một luồng lực ôn nhuận, sau khi bị ăn mòn, sau khi bị tan rã, sẽ tái tạo lại tế bào cho hắn, gầy dựng lại toàn bộ cơ thể cho hắn...
Ý thức của hắn dần trở nên mơ hồ, hắn bắt đầu có một ảo giác kỳ quái. Hắn thấy mình đang bị cự chùy gõ thành phấn vụn, bị cự sơn nghiền áp thành mảnh nhỏ, sau đó lại bị từng chút từng chút tụ hợp lại, thành từng phần của thân thể, rồi dần khôi phục nguyên dạng.
Sau đó, hắn lại bị đánh thành mảnh vỡ, rồi lại được ghép lạiCứ như thế, vòng đi vòng lại.
Loại đau đớn này, so với bị tia chớp lôi đình đánh trúng, còn đáng sợ hơn, còn khủng bố hơn!
Nên hắn liên tục kêu gào thảm thiết, gào rú không ngừng, nên hắn phải cố gắng tìm cách đối phó!
"Hồn dời!"
Tâm niệm vừa chuyển, từng sợi ý thức linh hồn nhập thành từng bó, như lưu tinh rơi vào trong Trấn Hồn Châu. Hắn tiến vào trạng thái Vô Pháp Vô Niệm.
Cơn đau vẫn vẹn nguyên trong từng khớp xương, từng đầu gân mạch, trong mỗi khối huyết nhục, dù trong trạng thái Vô Pháp Vô Niệm, hắn vẫn còn cảm nhận được cơn thống khổ khắc cốt ghi tâm này.
Nhưng mà, sức chống cự và chịu đựng đau đớn của hắn đã tăng lên rõ rệt.
Linh hồn rơi vào một trạng thái kỳ lạ, dùng tâm thần nhìn chung quanh, có thể giảm được rất nhiều cảm giác đau đớn, tác dụng này của trạng thái Vô Pháp Vô Niệm, cũng chính là điểm mấu chốt giúp hắn tuthành Thiên Lôi cức.
Khi hắn tiến vào cảnh giới Vô Pháp Vô Niệm, tiếng gào thét cũng giảm xuống dần.
Ứng Hưng Nhiên vốn đang căng cứng, lo sợ hắn chết, thấy hắn không còn lên tiếng nữa, thì tái mặt: "Hắn, hắn, hắn có phải gặp chuyện rồi không?" Ứng Hưng Nhiên hoảng sợ, gần mất kiểm soát.
"Hắn không có việc gì." Lang Tà cũng thầm cả kinh, trả lời: "Hắn đã thích ứng với Huyết trì.""Thích ứng?" Ứng Hưng Nhiên sững sờ.
Lang Tà gật đầu, khiến Phùng Dung và Ứng Hưng Nhiên kinh hãi: "Chẳng những hắn có khả năng lĩnh ngộ trác tuyệt, mà mức độ rèn luyện thân thể cũng cực cao, cả Bàng Phong cũng phải kém hơn ba phần!"
"Tông chủ, nếu người giao hắn cho ta, tối đa mười lăm năm, hắn có thể tiếp nhận Huyết Mâu từ tay ta. Ba mươi năm sau, hắn sẽ vượt qua ta, có bảy thành khả năng đột phá vào Như Ý cảnh!"
Phùng Dung và hai võ giả Huyết Mâu bên cạnh nghe thế đều quaysang nhìn Tần Liệt, ánh mắt nóng rực.
"Giao cho ngươi?" Ứng Hưng Nhiên hừ lạnh, "Đừng có mơ!"
"Thiên phú luyện khí của hắn còn siêu tuyệt gấp mấy lần tông chủ lập tông! Một người có thể đưa Khí Cụ Tông trở thành thế lực cấp Xích Đồng sao lại có thể lãng phí tinh lực vào võ đạo, thế là phung phí của trời!"
Nói xong, Ứng Hưng Nhiên vung tay áo đi ngay, không cho Lang Tà cơ biết nói thêm lời nào."Ngươi không có khả năng có được Tần Băng đâu." Phùng Dung xen vào.
Lang Tà cau mày, "Không có ai thích hợp tiếp nhận Huyết Mâu hơn hắn, Bàng Phong và Dĩ Uyên cũng vậy. Chỉ cần nhìn vào sự liều lĩnh đi đánh chết Lương Thiếu Dương của hắn là đủ thấy."
"Tông chủ sẽ không cho ngươi đâu." Phùng Dung nói. Lang Tà gật đầu, không thảo luận thêm về chủ đề này, "Có lẽ Lương Ương Tổ đã tới ngoài thành rồi, ta phải đi ra xem, ngươi trông chừng Tần Băng.""Không vấn đề." Phùng Dung vui vẻ.
Lang Tà rời đi.
"Hai người các ngươi, làm thêm một thùng máu Thiết Dực Kim Giác Tích nữa đổ vào huyết trì của Tần Băng cho ta." Lang Tà vừa đi, Phùng Dung đã cười khoái trá, sai hai võ giả Huyết Mâu Võ Giả làm việc.
Hai người kia biến sắc, một người ngần ngừ: "Vậy có phải là quá mạnh hay không?""Không chết được đâu, ta nhìn kỹ rồi, đừng có nhiều chuyện!" Phùng Dung lạnh mặt, trong mắt dần hiện lên huyết sắc, khí chất đột nhiên biến đổi.
"Đã biết." Hai võ giả Huyết Mâu cúi đầu, ngoan ngoãn làm theo, không dám nói thêm lời nào.
Một thùng máu Thiết Dực Kim Giác Tích mới tinh, còn nóng hổi, cứ thế được đổ vào huyết trì của Tần Liệt. Máu vừa đổ vào, dù đang trong trạng thái Vô Pháp Vô Niệm, Tần Liệt vẫn cảm nhận được cơn đau mãnh liệt. Như có một cây cương châm ánh vàng rực rỡ đâm thẳng vào trong óc hắn, vào sâu trong linh hồn hắn.
"Oanh!"
Hắn run rẩy kịch liệt, không thể tiếp tục duy trì trạng thái Vô Pháp Vô Niệm, linh hồn tản ra, trở về bản thể.
Cơn đau ít nhất gấp đôi lúc trước tràn khắp toàn thân.
Ngay lúc hắn rống lên vì đau, Phùng Dung cười mỉm: "Ta nhìn nãy giờ, phát hiện ngươi chưa hề vận Linh quyết để ngăn cản Huyết trì chi lực, xem ra ngươi chưa kích phát hết tiềm lực của mình, đã như vậy thì để ta bỏ giúp ngươi một mồi lửa nhé."
Tần Liệt giật mình.
Linh quyết! Đúng nha, có thể vận Linh quyết để chống cự!
Tần Liệt lập tức vận Hàn Băng Quyết, lôi Hàn Băng chi lực trong nguyên phủ Băng Cầu ra.
"Ba ba ba ba!"Lực Hàn Băng từ các lỗ chân lông tuôn ra, dũng mãnh xông vào chiến đấu với huyết thủy khiến cả huyết trì muốn nổ tung.
Khắp người Tần Liệt như đeo đầy pháo, từ trên xuống dưới vang lên những tiếng nổ mạnh, khiến Phùng Dung và hai Huyết Vệ kinh hãi.
"Tần Băng, ngươi muốn cả người nổ tung đấy à?" Phùng Dung vội vã: "Nếu cả ngũ tạng lục phủ cũng nổ, vậy... ngừng lại, từ từ thôi, đừng có nóng lòng gấp gáp!"
Trong lòng Phùng Dung cũng hơi lo lắng, nên mới lên tiếng, nhưng trong lời nói lại để lộ ra bản tính điên cuồng của mình. Da mặt hai Huyết Vệ run run.
"Ngũ tạng lục phủ mà nổ thì ai mà sống được? Phùng huấn luyện viên quả nhiên là Phùng huấn luyện viên, không hổ là người duy nhất có thể sánh vai với đại nhân..." Hai người thầm nghĩ.
"Không sao, ta không sao cả!" trong huyết trì, Tần Liệt nghiến chặt răng, thần thái dữ tợn, điên cuồng vận chuyển Linh quyết.
Hắn chuyển từ Hàn Băng Quyết sang Thiên Lôi cức.
"Oanh oanh oanh oanh rầm rầm!"Tia chớp lóe sáng, tiếng sấm nổ ầm ầm, tiếng nổ còn kịch liệt hơn lúc nãy!
Cả người hắn đều như sắp nổ tung!
Hắn biến sắc, vội chuyển lại linh quyết, từ Thiên Lôi cức sang Địa Tâm Nguyên Từ Lục.
Linh quyết này vừa ra, những tiếng nổ lập tức chấm dứt, nhiệt độ kinh người trong huyết trì cũng hạ xuống một cách kỳ diệu.
Nhưng lại xuất hiện một lực hút rất mạnh từ trong lòng đất ngay bêndưới huyết trì của Tần Liệt tỏa ra.
"Đại Địa Chi Lực?" Tần Liệt máy động, cảm giác được dưới đất biến hóa, xuất hiện một luồng khí cực nóng và cực mạnh..
Hắn cả kinh, bật thốt: "Dưới Huyết trì là cái gì? Sao huyết trì nóng vậy, có phải phía dưới có lửa đốt không?"
"Nói nhảm, không có lửa đốt, làm sao huyết trì nóng như vậy được?" Phùng Dung khinh bỉ: "Nếu huyết thủy không đủ nóng làm sao dung hòa linh huyết và mấy chục loại linh dược được? Uổng cho ngươi là Luyện Khí Sư, chẳng lẽ không biết nếu không có nhiệt độ cao, thì nănglượng của bản thân huyết thủy không thể đủ để thẩm thấu huyết nhục xương cốt của ngươi hay sao?"
"Không đúng! Sức nóng bên dưới rất mạnh, đây là, đây là Địa Tâm Chi Hỏa!" Tần Liệt run mạnh.
Nhờ Địa Tâm Nguyên Từ Lục, hắn đã đoán ra lửa đang dùng để đốt huyết trì là loại lửa gì rồi.
Địa Tâm Hỏa của Diễm Hỏa Sơn, vốn chỉ dùng để đốt lò luyện, rèn luyện Linh khí!Thế mà những người này lại dùng nó để đốt huyết trì!
Khó trách huyết thủy trong huyết trì lại nóng đến rợn người như thế, khiến hắn thiếu chút nữa chống đỡ không nổi.
"Xem như ngươi cũng có chút kiến thức, đoán ra được chúng ta dùng Địa Tâm Hỏa để đốt Huyết trì, ờ, đầu óc cũng không quá đần." Phùng Dung cười khanh khách, "Dùng huyết trì để rèn luyện khí lực cho võ giả, là do tông chủ mấy đời trước nghĩ ra."
"Kỳ thật, đây cũng là một loại phương pháp luyện khí, ai bảo bọn họ đều là Luyện Khí Sư làm gì!""Huyết trì, cũng giống với lò luyện, lấy Địa Tâm Hỏa làm mồi lửa, thân thể ngươi làm chủ tài, linh huyết và hơn mười loại linh thảo làm phụ tài, phụ tài đương nhiên luôn muốn dung nhập vào chủ tài, nên mới chui vào bên trong cơ thể ngươi. Luyện ngươi như luyện Linh khí mà làm, khiến tất cả mọi ngóc ngách trong người ngươi đều được tăng cường, để có độ cứng cỏi và lực lượng cường hãn."
Phùng Dung cười thoải mái, "Tần Băng à Tần Băng, ngươi cũng muốn trở thành Tông Sư Luyện Khí, ngươi không thể đem chính mình ra luyện khí à? Ngươi không muốn nếm thử hương vị chính mình là 'Khí ', bị người ta luyện chế hay sao, thế đáng tiếc lắm đó!"Cô cười khanh khách, "Ta từ chỗ A Hải tới đây chính là để chuyên 'Luyện' ngươi, để sau này ngươi khỏi thấy tiếc nuối đấy."
Tần Liệt bỗng có dự cảm bất tường.
← Ch. 0174 | Ch. 0176 → |