← Ch.0350 | Ch.0352 → |
Phùng Dật tuy bị chặt đứt một tay nhưng khí thế vẫn bất phàm như xưa, sau khi tiêu sái cười, dưới cái nhìn chăm chú từ ánh mắt xinh đẹp của Liễu Đình, hắn thực rất ung dung giải thích.
"Trước kia thú vương trong Cực Hàn sơn mạch là Nham Băng Tuyết Lang Vương. Cho nên Sâm La điện mới có chút kiêng kị Ngân Dực Ma Lang. Nhưng hiện tại thì sao? Hiện tại trong Cực Hàn sơn mạch, thú vương chính là Tử Tình Viêm Sư Vương!".
Phùng Dật cười lạnh, một tiếng, lắc đầu nói: "Tử Tình Viêm Sư Vương cũng không phải có con là Ngân Dực Ma Lang, nó sẽ không rảnh rỗi quản nhiều việc ở Thiên Lang sơn. Hơn nữa, chúng ta chỉ là thừa dịp Ngân Dực Ma Lang ở sâu vào trong Cực Hàn sơn mạch mà khai thác Viêm Dương ngọc, Ngân Dực Ma Lang này căn bản không có khả năng biết chúng ta đang làm gì, có gì phải lo lắng?".
"Các chủ Đồ Mạc từng nghiêm khắc ra lệnh...". Lưu Duyên biện giải.
"Đồ Mạc?". Sắc mặt Phùng Dật lạnh lại như băng, hừ một tiếng, quát: "Các chủ Tinh Vân các nay hiện nay họ Liễu! Không phải họ Đồ! Ngươi đến tột cùng hiểu rõ tình hình hiện tại hay không?".
Liễu Đình thấy Lưu Duyên cứ một câu là Đồ Mạc các chủ, hai câu là Đồ Mạc các chủ, mặt cũng cười lạnh như băng, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc này hằn giọng nói: "Lưu Duyên! Đồ gia tuy nay ở Sâm La điện có quyền thế không nhỏ nhưng các chủ Tinh Vân các hiện tại chính là cha ta!
Lưu Duyên thầm than một tiếng, liền không khuyên bảo gì nữa, hắn biết cho dù hắn khuyên bảo cái gì cũng chỉ là phí vô ích, tự chuốc khổ vào thân mà thôi.
Liễu Đình đối với Huyền cấp tam phẩm Viêm Dương ngọc trong lòng cũng động tâm, vì nguyên nhân Nham Băng Tuyết Lang Vương nên nàng còn có chút do dự.
Lúc này nghe Phùng Dật giải thích rõ, lại phản kích Lưu Duyên một câu Đồ Mạc các chủ, nàng bỗng nhiên hạ quyết tâm nói: "Ta thấy việc khai thác Viêm Dương ngọc có thể tiến hành!".
"Nếu có thể khai thác được Viêm Dương ngọc, Tinh Vân các có thể dựa vào vật này đổi không ít thứ tốt từ Sâm La điện". Phùng Dật mỉm cười: "Đình Đình việc này đối với cha nàng cũng chính mà một chuyện tốt!".
Liễu Đình mặt cũng vẻ vui mừng.
Bởi vì Nguyên Thiên Nhai chết đi, Tinh Vân các cùng với Toái Băng phủ tình cảnh vài năm nay cũng không tốt cho lắm. Hai người Liễu Vân Đào và Nghiêm Văn Ngạn nghe nói dựa dẫm vào Sâm La điện, bọn họ khẩn thiết cống hiến linh tài vào nơi nương tựa mới này như chứng minh giá trị bản thân.
Nếu có thể khai thác được lượng lớn Viêm Dương ngọc, dùng Viêm Dương ngọc cống nạp cho Sâm La điện để lấy hảo cảm, để sau này có cơ sở tốt để tiến nhập Sâm La điện.
Cho nên Phùng Dật đề nghị cũng coi như là hợp tâm lý Liễu Đình, điều này làm cho Liễu Đình cảm thấy Phùng Dật rất thuận mắt, gần như bỏ qua chỗ cánh tay bị khuyết tật.
"Mọi người hãy tự chọn phòng ốc cho mình rồi quét dọn nghỉ ngơi, ngày mai chúng ta đi Dược sơn trước, nhìn xem tình hình Dược sơn, sau đó bắt tay vào việc chuẩn bị đến Thiên Lang sơn để khai thác Viêm Dương ngọc!". Phùng Dật hét to.
Phần lớn tộc nhân Phùng gia đều vâng lời, sôi nổi làm việc bù đầu.
Ngụy Lập cùng các võ giả Tinh Vân các trẻ tuổi cũng đi khắp nơi tìm nơi nghỉ ngơi vừa ý.
Trong đó có ba gã Luyện Thể cảnh võ giả bát, cửu trọng thiên vừa cười nói vừa bước đến gian phòng nhỏ của Tần Liệt.
"Chiếm cứ Lăng gia trấn, leo lên Dược sơn, muốn khai thác khoáng thạch Dược sơn lại còn muốn đến Thiên Lang sơn khai thác Viêm Dương ngọc...", trong phòng, ánh mắt Tần Liệt âm lệ.
Thấy có người đi đến chỗ hắn, Tần Liệt miệng cười lạnh lùng, sau đó lấy ra một cái gương đồng cẩn thận chỉnh lại mặt nạ da cáo Tống Đình Ngọc cho hắn mượn.
Bản thân là Luyện Khí sư, hắn tinh thông Linh Trận đồ phức tạp, chỉnh lại nét mặt trên mặt nạ đối với hắn quả thật không có một chút khó khăn.
Hắn điều chỉnh lại nét mặt trên mặt nạ da cáo xong rất nhanh, lại lần nữa mang lên trên mặt.
Một gương mặt khôi ngô tuấn tú khỏe mạnh đầy nam tính hiện ra, thân thể hắn hiện tại cao to vạm vỡ, cộng thêm ánh mắt sắc bén cuồng vọng kiêu ngạo khiến hắn lập tức trở nên rất nam nhân đến mười phần.
Các võ giả trẻ tuổi Tinh Vân các tại nơi này đang đi gần tới, hắn chủ động đẩy cửa ra, tùy tiện đi ra ngoài, giương giọng quát: "Kẻ nào ồn ào ở bên ngoài? Mẹ nó, có biết đã quấy rầy lão tử đang tu luyện hay không?".
Không phân biệt tốt xấu, hắn trực tiếp lao vào giữa ba võ giả Tinh Vân các giống như con gà chọi trực tiếp lăng không ném ba người bay đi.
"Oành oành oành!".
Ba tiếng âm thanh thanh trầm thấp qua đi, toàn bộ ánh mắt mọi người ở Lăng gia trấn đều chú ý lên hắn.
Đang đi tới đình viện Lăng gia nghỉ ngơi, Liễu Đình cũng bị kinh động vội chạy đến đây.
"Hay cho một tên nam nhân kiêu ngạo bất phàm...".
Liễu Đình đi lại, vừa tập trung nhìn tới thì con mắt đột nhiên sáng lên.
Mang mặt nạ da cáo bên ngoài, bộ dáng Tần Liệt rất anh tuấn, một thân y phục màu đen bó sát người, tôn lên vẻ vạm vỡ cực kỳ. Hắn tùy tiện đứng cùng tộc nhân Phùng gia và mọi đám người Ngụy Lập, dường như cao hơn mọi người một khúc, đôi mắt chẳng những có thần sáng ngời mà cũng khiến cho người ta có một loại cảm giác cuồng ngạo vô pháp vô thiên làm cho thiếu nữ phải mê muội.
"Ồ? Lại còn có một mỹ nữ? Này, xin chào mỹ nữ!".
Vừa nhìn thay Liễu Đình đi tới, hai mắt Tần Liệt tỏa sáng, nhếch miệng cười ha ha, sải bước đi tới gần Liễu Đình.
Hai người Phùng Dật cùng Ngụy Lập gần đây đều vì Liễu Đình mà tranh giành tình nhân, nói đúng ra là không phân cao thấp, cả hai đều xem nhau không vừa mắt.
Lúc này bỗng dưng xuất hiện Tần Liệt, hơn nữa vừa xuất hiện đã tỏ ra hứng thú bừng bừng với Liễu Đình, lại còn to gan biểu hiện không kiêng nể, điều này khiến cho Phùng Dật và Ngụy Lập lập tức sinh ra nguy cơ mãnh liệt.
"Tiểu tử, ngươi là ai? Ngươi tại sao ở Lăng gia trấn?". Ngụy Lập vội vàng chặn đường.
"Đình Đình cẩn thận!". Phùng Dật càng hiểm, sau khi hét lên một tiếng liền thét to tộc nhân Phùng gia muốn đối phó Tần Liệt như là kẻ bắt cóc hành hung Liễu Đình, dáng vẻ như muốn lập tức giết người.
Sau khi hô lên một tiếng cẩn thận, toàn thân Tần Liệt đi nhanh tới Liễu Đình đang dùng ánh mắt sáng ngời liền có vẻ hoảng hốt đỏ mặt cũng liền khẩn trương bất an, cũng theo bản năng muốn xem Tần Liệt trở thành hung đồ mà đối đãi.
"Ha ha ha!".
Ngay khi bị tộc nhân Phùng gia cùng Ngụy Lập đang ngăn chặn, Tần Liệt ngửa đầu cười to, giậm một cái thật mạnh
Một cỗ trọng lực mạnh mẽ từ trong lòng đất trào ra, trọng lực xung quanh trong nháy mắt tăng vọt mấy chục lần.
Cả đám Ngụy Lập, Phùng Dật và tộc nhân Phùng gia nháy mắt như bị cự sơn đè lên đỉnh đầu, lòng bàn chân như bị đóng đinh, hoạt động đều rất gian nan.
Ngay giữa bọn họ, Tần Liệt dưới ánh mắt hung ác phẫn nộ của bọn họ, một đường hùng hùng hổ hổ đi tới trước người Liễu Đình, nhếch miệng hé ra một nụ cười sáng sủa, ánh mắt nóng rực nhìn Liễu Đình, nói: "Xin hỏi phương danh của mỹ nữ?
"Liễu, Liễu Đình, ta gọi là Liễu Đình". Liễu Đình ruột gan rối bời, đỏ mặt, lắp bắp nói.
Nàng vốn luôn điêu ngoa, kiêu ngạo, xấu xa, giờ phút này tiêu tan hết.
← Ch. 0350 | Ch. 0352 → |