← Ch.0373 | Ch.0375 → |
"Tần, Tần Liệt! Ngươi có biết chính bản thân ngươi đang làm gì hay không?". Tống Trí, người nhiều mưu trí ở Huyền Thiên Minh cũng bị hình ảnh trước mặt dọa giật mình, nhìn từng đầu hung thú dữ tợn khủng bố, hắn cũng kinh hãi, run sợ. Nhưng hắn vẫn giả vờ trấn định kêu la nói: "Hung thú này bước lên Xích Lan đại lục, sẽ dấy lên tinh phong huyết vũ, làm cho Xích Lan đại lục sinh linh đồ thán, Tần Liệt, ngươi có thể hình dung được hậu quả?".
"Tần Liệt! Ngươi quá điên cuồng rồi!". Tạ Chi Chướng cùng la hoảng lên.
Đám người Tống Vũ, Tạ Diệu Dương, Nhiếp Vân, Lý Dịch đều trầm mặc, sắc mặt trầm trọng vô cùng, đều hiểu được cục diện có chút khó giải quyết.
Bọn họ nhìn không ra cự thú này đột nhiên xuất hiện, đến tột cùng là lực lượng ở cấp độ nào, nhưng khi bọn họ dùng linh hồn cảm giác, biết hung thú viễn cổ này vô cùng cường hãn.
Bọn họ run sợ trong lòng cho nên không dám nhiều lời, sợ dẫn đến việc bị trùng kích không thể tưởng tượng nổi.
Tông Trí cùng Tạ Chi Chướng thét to, trong lòng bọn họ cũng có một tia ảo tưởng, hy vọng Tần Liệt có thể lấy đại cục làm trọng, có thể chế trụ những đầu hung thú này đừng làm bậy.
"Hậu quả? Ha ha ha, lúc này mà ngươi nói hậu quả với ta?".
Trong cái nhìn chăm chú của mọi người, Tần Liệt điên cuồng cười to, kèm theo vẻ chế giễu cùng khinh miệt.
"Nghe nói muốn thông qua ta để trao đổi Huyền Âm Cửu Diệp Liên cùng Giác Ma tộc, nhân cơ hội phá hủy Tà Minh thông đạo, chủ ý này là ngươi nghĩ ra phải không?". Tần Liệt cười lớn, chỉ vào Tống Trí, nói: "Dùng loại độc kế này hãm hại ta. Muốn bức toàn bộ tộc nhân Giác Ma tộc đến tử vong, ngươi có nghĩ đến hậu quả không? Ta vốn không muốn đi gây rắc rối, một lòng suy nghĩ muốn thông qua Không Gian Truyền Tống trận đưa Giác Ma tộc rời khỏi. Thời điểm mấu chốt lại là ngươi bỗng nhiên xuất hiện phá hỏng con đường rời khỏi, nhưng ngươi có lo lắng đến hậu quả?".
"Tà tộc dù sao cũng là Tà tộc! Bọn họ cho dù là bị hại chết cũng là trừng phạt đúng tội!". Âm thanh Tống Trí lạnh lùng.
Đây cũng là tiếng lòng của mọi người Huyền Thiên Minh, Bát Cực thánh điện, Hợp Hoan tông.
Nói thẳng ra là, trên việc bọn họ là dị tộc, vẫn không buông bỏ, từ đầu đến cuối đều đối đãi với dị tộc như tử địch. Trong lòng bọn họ, thủ đoạn đối xử với Tà tộc, vô sỉ hèn hạ cỡ nào nếu không bị lộ ra ngoài đều không có gì đáng trách.
"Tần Liệt! Ngươi giúp Tà tộc đối phó Nhân tộc chúng ta, ngươi còn có mặt mũi xuất hiện sao?". Nhiếp Vân quát chói tai.
"Dong dài cùng các ngươi thật là lãng phí thời gian". Tần Liệt bỗng nhiên lắc lắc đầu, biết việc đã đến nước này, có nhiều lời cũng vô ích.
Hắn phất phất tay, lãnh khốc nói: "Chuẩn bị xông lên! Võ giả Bát Cực thánh điện, Hợp Hoan tông, Huyền Thiên Minh đang tụ tập nơi này, giết không cần hỏi! Nghiền nát bọn chúng cho ta!".
"Hào!". Mãng Vọng bạo rống một tiếng.
Hai mươi đầu tộc nhân Cự Linh tộc, nghe tiếng Mãng Vọng rống lên, đều ngửa mặt lên trời rít gào.
Tiếng hét giận dữ chấn thiên động địa từ Dược sơn truyền ra ngoài, như làm cho toàn thể Xích Lan đại lục đang run lên.
Tiếng gào của bọn họ đồng thanh vang lên. Từ phương hướng Thông Thiên Sơn, Huyền Thiên thành cũng truyền đến âm thanh cự thú gào lên đáp trả lại.
Trong lúc nhất thời, Xích Lan đại lục đều có tiếng thú rống vang dội ba phương, rung chuyển trời đất đến mịt mù tăm tối.
"Có cự thú đáp lại!" Sắc mặt Tống Vũ biến đổi lớn.
Lý Dịch cũng nhìn về phía phương hướng Thông Thiên sơn, bỗng nhiên ý thức được có chuyện không ổn, vẻ mặt lạnh lùng nhìn về phía Tần Liệt: "Ngươi đã làm chuyện gì?".
"Ồ, ta đã quên nói cho các ngươi biết". Tần Liệt vỗ vỗ đầu, như lúc mới tới, khom người xin lỗi, hắc hắc cười nói: "Có mấy chục đầu hung thú khác, phân ra đi Thông Thiên sơn cùng Huyền Thiên thành rồi, không ngoài ý muốn mà nói, hai thế lực cấp Xích Đồng ở Xích Lan đại lục sẽ bị san thành bình địa!".
Lời vừa nói ra, trong mắt Huyền Thiên Minh cùng Bát Cực thánh điện đều lộ ra vẻ sợ hãi, ngay cả Tống Vũ, Lý Dịch cùng hoảng sợ biến sắc.
"Tần Liệt! Ngươi dám!". Nhiếp Vân cuồng nộ, là người đầu tiên liều chết xông tới Tần Liệt.
"Ngươi điên rồi!". Tống Vũ cũng la hoảng lên.
Chỉ có Tạ Diệu Dương, nhìn Tần Liệt lúc này, bỗng nhiên toàn thân lạnh như băng.
Lúc Tống Trí dùng độc kế hãm hại Giác Ma tộc, hắn thật ra cũng không đồng ý, hắn cảm thấy thủ đoạn này không quang minh chính đại.
Nhưng Nhiếp Vân cùng với Tống Vũ một mực muốn như thế, hắn cũng nhất thời tham lam Huyền Âm Cửu Diệp Liên, cuối cùng cũng đồng ý.
Giờ phút này, nhìn Tần Liệt dẫn theo hai mươi đầu hung thú đột nhiên hiện ra, lấy khí thế bá đạo cuồng bạo trấn trụ phiến không gian này, hắn bỗng nhiên vô cùng hối hận.
"Tần Liệt Tần Liệt...".
Tống Đình Ngọc ở giữa võ giả Huyền Thiên Minh đang rơi vào trạng thái khiếp sợ vô cùng, thật ra thời điểm tiếng thú rống vang lên từ trong Cực Hàn sơn mạch, nàng cũng đã biết được là không ổn.
Nhưng nàng cũng không dự đoán được, Tần Liệt vậy mà có năng lực, mang theo hai mươi đầu hung thú viễn cổ chậm rãi đi đến.
"Điều này có ý nghĩa gì?".
Điều này có nghĩa ngay từ đầu Tần Liệt đã có đủ khả năng trực tiếp chống lại lực lượng liên thủ của ba phương thế lực Huyền Thiên Minh, Bát Cực thánh điện và Hợp Hoan tông.
Nhưng Tần Liệt cũng không có làm như vậy.
Hắn vẫn luôn luôn thối lui, luôn luôn nhường nhịn, tránh để cho các hung thú này làm cho Xích Lan đại lục sinh linh đồ thán.
Tuy nhiên, Huyền Thiên Minh và Bát Cực thánh điện luôn từng bước, từng bước bức bách hắn, cuối cùng dồn ép Tần Liệt vào đường cùng, đến lúc này bọn họ đã chọc giận Tần Liệt thật sự.
"Ài, quả nhiên là tự tìm đường chết".
Nghe thấy mệnh lệnh tàn nhẫn của Tần Liệt, nhìn thấy vẻ hoảng sợ trên mặt võ giả ba phương thế lực. Không biết vì sao, Tống Đình Ngọc không những không có một chút thương hại mà còn cảm thấy âm thầm khoái chí.
"Đáng đời!". Nàng quát lên trong lòng.
Có suy nghĩ giống nàng còn có Tạ Tĩnh Tuyền đang đứng bên cạnh Tạ Chi Chướng, lúc này bỗng nhiên nói ra một câu lạnh như băng: "Từ lần trước bao vây trừ khử Khí Cụ thành, Tần Liệt dùng Tịch Diệt Huyền Lôi làm cho thủ lĩnh ngũ đại thế lực của Sâm La điện hóa thành tro bụi, ta liền biết hắn điên cuồng. Nhưng các ngươi hết lần này tới lần khác đi trêu chọc hắn, thật không biết các ngươi nghĩ gì trong đầu".
"Hắn, hắn dù sao cũng chỉ là một võ giả Vạn Tượng cảnh, ai cùng thật không ngờ hắn lại có năng lực lớn như vậy", vẻ mặt Tạ Chi Chướng khổ sở.
Hắn cũng bắt đầu hối hận.
"Tần Liệt có thể luyện chế Tịch Diệt Huyền Lôi, chỉ cần hắn còn sống, hắn tốn một khoảng thời gian luyện chế ra vài trăm Tịch Diệt Huyền Lôi". Tạ Tĩnh Tuyền cau mày, ngữ khí lạnh lùng nói: "Cho dù không có hung thú này, hắn muốn phá hủy Huyền Thiên thành cùng Bát Cực thánh điện, cũng không phải là chuyện khó khăn gì".
Vừa nghe nàng nói như vậy, chẳng những là Tạ Chi Chướng, ngay cả Tạ Diệu Dương cũng là hối hận không thôi.
Nàng cũng hiểu được, chỉ cần Tần Liệt còn sống, sát tinh này xác thực là có năng lực khuấy đảo Xích Lan đại lục long trời lở đất.
"Oanh đùng đùng!".
Từng đợt thiên lôi nổ vang nặng nề từ sâu bên trong các tầng mây truyền ra, cùng với thiểm điện như mãng xà không ngừng ầm ầm đánh xuống.
Nhiếp Vân gia chủ Nhiếp gia Huyền Thiên Minh, tu vi Phá Toái cảnh sơ kỳ, hắn cầm trường kiếm trong tay, toàn thân mặc giáp trụ chói mắt, như thiên thần đang ở trong không trung lao về phía Tần Liệt.
Nhưng mà, khi hắn mới được nửa đường liền gặp phải lôi điện phủ đầy trời.
Trong tiếng rống giận dữ của Mãng Vọng, bầu trời như sụp đổ, lôi điện từ nơi sâu bên trong chín tầng mây như hồng quang diệt thế, như thác nước chói mắt đang điên cuồng từ trên cao buông xuống.
Thiên địa như ngàn đạo lôi điện liên tục oanh tạc.
Bên trong điện quang chói mắt, trong tiếng gầm rú kinh thiên động địa, toàn bộ lôi điện hung mãnh nhất, cuồng bạo nhất, to dài nhất đều đánh vào trên người Nhiếp Vân.
"Rắc rắc rắc!".
Khải giáp rạng rỡ thần quang trên người Nhiếp Vân, hầu như trong nháy mắt liền trực tiếp bị nổ thành phấn vụn.
Dáng người hắn tiêu sái dạo bước trong hư không, lập tức cháy đen thành than củi, mới bước ra được vài bước, liền bị lôi điện đầy trời đánh vào, tức khắc ngã quị xuống dưới.
"Gia chủ!".
"Phụ thân!".
"Đại ca!".
Người Nhiếp gia vừa thấy Nhiếp Vân ngão nhào xuống đất đều nổi điên hét rầm lên.
Còn đám người Tống Vũ, Lý Dịch, Triệu Trường Sinh vốn cũng chuẩn bị bắt vua trước bắt giặc sau, cũng muốn chế trụ Tần Liệt trước.
Nhưng mà vừa nhìn thấy Nhiếp Vân chưa bước ra được vài bước đã bị lôi điện đầy trời đánh vào cháy đen rồi rơi xuống, sắc mặt toàn bộ những người này đều biến đổi.
"Mãng Vọng, tộc nhân ngươi... Có thể đối phó với tất cả những người này? Cảnh giới bọn họ tới đâu?".
Tần Liệt thấy Nhiếp Vân khí thế hùng hổ xông đến, vốn cũng có chút lo lắng, lúc này lại trầm tĩnh lại, cẩn thận dùng linh hồn hỏi.
"Căn cứ vào sự phân chia lực lượng, thời kỳ lực lượng ta toàn thịnh nhất là đồng đẳng với linh thú bát giai, tương đương với cường giả Bất Diệt cảnh các ngươi. Tuy nhiên, đó là trước kia. Hiện tại, lực lượng ta tổn hao quá nhiều, nhiều nhất ta chỉ có thể phát huy lực lượng của linh thú thất giai sơ cấp, đại khái là tương đương với võ giả Niết Bàn cảnh sơ kỳ. Ta cần một khoảng thời gian rất lâu để khôi phục, mới có thể một lần nữa đạt tới đỉnh phong".
"Tộc nhân này của ta, thời kỳ toàn thịnh cũng đều yếu hơn ta một bậc, đại khái là lực lượng linh thú thất giai. Mà hiện tại, bọn họ cũng có vẻ yếu đuối, chỉ có thể phát huy ra lực lượng linh thú lục giai, tương đương với võ giả Phá Toái cảnh hậu kỳ".
"Tuy trải qua giấc ngủ sâu triền miên, bọn họ vô cùng suy yếu nhưng nếu muốn xóa bỏ toàn bộ sinh linh ở Xích Lan đại lục, cũng là việc dễ dàng!".
Mãng Vọng rất tự tin đáp lại, trong mắt hắn, không đơn thuần là Xích Lan đại lục, cho dù là khu vực xung quanh Lưu Vân đại lục và Thiên Vận đại lục, cũng không có một thế lực cấp Xích Đồng nào có thể chống lại bọn họ lúc này.
"Cho dù là giai đoạn suy yếu nhất, ngươi chỉ cần có lực lượng võ giả Niết Bàn cảnh, vậy cũng đủ rồi". Tần Liệt hoàn toàn yên tâm.
Tộc nhân Cự Linh tộc này, cho dù trong trạng thái suy yếu, cùng đồng đẳng với võ giả Niết Bàn cảnh, hơn ba mươi võ giả Phá Toái cảnh hậu kỳ, cỗ thế lực này muốn nghiền nát Huyền Thiên Minh, Bát Cực thánh điện cùng Hợp Hoan tông, hoàn toàn không có một chút khó khăn.
Huống chi là còn có tứ đại cường giả Giác Ma tộc, cùng đứng phía sau Tần Liệt.
"Vậy thì xé nát bọn chúng cho ta!".
Hắn đưa tay chỉ về hướng đám người Tống Trí, Tống Vũ, Nhiếp Vân, Lý Dịch, sắc mặt lạnh như băng hạ ra mệnh lệnh, muốn phát tiết ấm ức nhiều ngày.
"Rống! Rống! Rống!".
Từng đầu cự thú hoặc là hoành hành trong không trung, hoặc là cuồng bạo lao ra, nháy mắt vây quanh Dược sơn cắn xé tàn nhẫn.
Theo mệnh lệnh Tần Liệt phát ra, lại xuất hiện đàn hung thú, không kìm nén cuồng bạo trong lòng mà ào ào xông vào.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Dược sơn đều bị bao vây, quái vật cùng với mùi tanh hôi và khí tức hung tàn, liên tục phóng mạnh về hướng Dược sơn.
Tràng cảnh này, như cự ưng che đen trời, ưng trảo như sức mạnh của cánh tay thiên thần xé nát bầu trời, hung hăng chộp xuống dưới.
Vượn khổng lồ ánh vàng rực rỡ, hét lên giận dữ, tiếng kêu khuấy lên bão gió bập bùng không ngừng liên tục đánh về hướng Dược sơn.
Thằn lằn đỏ sậm, thân hình như bàn là, từng đám mây hình nấm như hỏa diễm đỏ thẫm đang kịch liệt thiêu đốt, sức nóng khủng bố bên trong từng đoàn hỏa diễm, từ trong cơ thể hắn phóng ra, hướng về phía võ giả ba phương thế lực mà ầm ầm rơi xuống.
Một đầu cá sấu toàn thân băng giáp, thân hình run run, phun ra một ngụm hàn khí thật dài về phía mọi người.
Trong hàn khí, băng vụn, băng tảng hỗn tạp vào nhau, hình thành trận bão hàn băng, đổ ập xuống đầu các võ giả này.
Thân hình vĩ đại của con nhện du động, mỗi nơi hắn đi qua, từng trảo nhện như là đao nhọn sắc bén cắm xuống đất, tạo thành một cái giếng thịt sâu không thấy đáy.
Toàn bộ võ giả Nhân tộc có can đảm chắn trước mặt hắn, bị trảo nhện sáng loáng của hắn vạch một cái, lập tức thi thể bị chia lìa liền hóa thành từng đống thịt vụn.
Thi thể này sau khi bị tách rời, còn bị một cỗ hàn lực đông cứng lại, một tầng hàn sương che mất, tiên huyết cũng không nhỏ xuống được một giọt.
Mãng Vọng trôi nổi trên bầu trời xám xịt, không ngừng rít gào, từ sâu trong chín tầng mây dẫn dắt từng đạo lôi điện, liên tục ầm ầm nổ tung đám người trên Dược sơn.
Từng đạo long xà thiểm điện lao xuống, mặt đất khắp nơi cùng bầu trời tràn ngập lôi điện, nhìn vào giống như từ trên trời buông xuống một bức rèm che bằng lôi điện.
Lôi điện tàn sát bừa bãi trên bầu trời, mây hình nấm như hỏa diễm đỏ sậm, những đóa hỏa diễm như thiên thạch rơi xuống, lẫn cả mưa đá sắc bén như kiếm cũng từ bốn phương tám hướng bắn xuống ầm ầm.
Mặt đất khắp nơi chấn động, do bị cự thú trùng kích, Dược sơn ầm ầm rung mạnh không ngừng, khu vực xung quanh Lăng gia trấn từng bị cự thú nghiền nát qua, ngay cả mảnh ngói cũng không còn, đều bị chấn thành phấn vụn.
Ngay tại lúc này, lôi điện điên cuồng, hỏa diễm nện xuống, mưa đá đùng đùng, cự thạch cuồn cuộn, thiên địa như sắp bị hủy diệt vậy.
Võ giả Huyền Thiên Minh, Hợp Hoan tông, Bát Cực thánh điện, bị cự thú trùng kích cho nổ tung, chỉ trong một chốc liền tổn thất vô cùng nặng nề. Người có cảnh giới bên dưới Như Ý cảnh hầu như không có một chút sức phản kháng, bất luận là đoàn hỏa diễm đánh trúng hay là bị lôi điện bắn tới hoặc là bị băng đá rớt trúng, gần như là chết thảm trong nháy mắt.
Cho dù là cường giả Như Ý cảnh cũng là hoàn toàn không chống đỡ được bao lâu. Liên tiếp bị đánh vào ầm ầm như vậy, trong một chốc lát liền chống đỡ không nổi.
Âm thanh gào rú thê thảm, tiếng kêu ré, tiếng rống giận dữ, tiếng khóc, tiếng kêu gào từ trong miệng ba phương thế lực không ngừng truyền ra.
Tần Liệt ngồi ngay ngắn trên đầu Mãng Vọng, sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt bình tĩnh nhìn đàn hung thú đang nghiền nát ba phương thế lực.
Hắn không một chút đau lòng.
← Ch. 0373 | Ch. 0375 → |