← Ch.0017 | Ch.0019 → |
Vì trên người Hàn Thạc còn mang thương tích nên hôm nay Phạm Ny không có ý định tiếp tục giày vò hắn nữa, lại giúp hắn băng bó vết thương, cũng không ngần ngại để hắn ra về.
Suốt đường đi, Hàn Thạc hơi có chút ưu phiền, không ngờ đã bị Lỵ Toa phát hiện ra hắn giả ngây giả dại nhanh đến như thế.
Nhưng rõ ràng gần đây, bản thân hắn không gây sự với nàng chút nào, thật ra cũng vì bản thân nàng hơi điên, nên không so đo nhiều lắm. Nếu nàng biết mình đang trêu cợt nàng, dám chắc sẽ gây ra không ít phiền toái, lại còn cuộc hẹn phía sau trường nữa, không biết Lỵ Toa sẽ chuẩn bị đối phó hắn thế nào đây.
Trong khi Hàn Thạc nhíu mày nghĩ loạn thì đã quay trở về kho tạp phẩm của hắn lúc nào không hay. Hắn định mở cửa tiến vào, chợt phát run khi thấy bên trong có Khải Lý và Bác Cách hai người đứng chờ.
Hai người này lúc trước tại thí luyện trường, vì là kẻ chủ mưu nên bị Hàn Thạc đánh thảm thương, đến nỗi mặt mũi biến dạng bầm dập. Vừa thấy hai người họ ở chỗ này, Hàn Thạc trong lòng liền động tâm, bắt đầu nhìn ngó xung quanh một vòng, thầm nghĩ hai tên này mau trở lại báo thù như vậy, chẳng biết đã mai phục bao nhiêu người xung quanh nữa.
Nhìn quanh bốn phía một lát, Hàn Thạc liền lặng lẽ nheo mắt nhìn chằm chằm hai tên này, chậm rãi hướng tới gần chúng, đi vào chỗ rửa mặt nhặt lấy một hòn đá, ngây ngô cười hỏi:
- Hai ngươi không muốn đánh nhau nữa đấy chứ?
Khải Lý và Bác Cách thấy Hàn Thạc cầm tảng đá trong tay liền đồng loạt rùng mình, Khải Lý vội vàng nói:
- Xin ngươi buông tha cho bọn ta, bọn ta biết trước đây lỡ đắc tội với ngươi, đều là lỗi của bọn ta cả, từ nay về sau bọn ta không dám nữa, van xin ngươi buông tha cho bọn ta!
Bác Cách đứng bên cạnh cũng sợ sệt nhìn Hàn Thạc, run rẩy rút ra hai đồng bạc, rụt rè đưa cho Hàn Thạc, cất tiếng van xin:
- Đây là chút thành ý của bọn ta, xin ngươi nói giúp với sư phụ Phạm Ny buông tha bọn ta. Nếu không bọn ta sẽ bị đuổi khỏi học viện, hai người bọn ta đều rất nghèo, cả gia đình đều dựa vào tiền bạc kiếm được từ việc tạp dịch trong Ba Bỉ Luân học viện để kiếm vài đồng sống qua ngày, xin ngươi hãy buông tha bọn ta!
Hóa ra là cầu xin tha thứ, Hàn Thạc liền quăng tảng đá trong tay ra một bên, đôi mắt trở nên bình thản trở lại, điềm tĩnh đánh giá hai người.
Chờ cả nửa buổi, hắn mới mỉm cười:
- Ta không muốn hai đồng bạc này!
Bác Cách và Khải Lý liếc mắt nhìn nhau, rồi lại cùng ngó Hàn Thạc, đồng thời quỳ xuống, van xin:
- Bỏ qua cho bọn ta đi mà, sau nay bọn ta không dám nữa đâu!
- Đứng lên mà nói, đứng lên mà nói!
Hàn Thạc vội vàng mỉm cười nâng họ dậy, sau đó mới lên tiếng:
- Tiền bạc ta không cần, nhưng ta muốn các ngươi phải đáp ứng với ta một điều kiện, ta lập tức van xin Phạm Ny sư phụ, từ nay về sau ta cũng không gây phiền toái cho các ngươi nữa!
Trước đây, hai tên Bác Cách và Khải Lý còn không biết Hàn Thạc luôn giả ngây giả dại, cho đến khi nếm mùi thủ đoạn lãnh khốc của hắn tại thí luyện trường, bọn họ kinh sợ không dám nghĩ đến chuyện trả thù nữa, giờ đây Hàn Thạc đã vượt quá sự tưởng tượng của họ mất rồi!
- Vô luận điều kiện gì, chúng ta đều đáp ứng! - Bác Cách hấp tấp nói, khẩn thiết nhìn Hàn Thạc.
Hàn Thạc gật gật đầu, vẫn tiếp tục ung dung nhìn hai người, thoải mái nói:
- Từ nay về sau các nhiệm vụ tạp dịch của ta, các ngươi chịu khó làm hộ, xử lý trước giùm ta thì được rồi, chỉ cần các ngươi đáp ứng ta sẽ đi cầu xin Phạm Ny sư phụ cho.
- Không thành vấn đề, Bố Lai Ân người yên tâm, chúng ta biết sẽ phải làm thế nào, nhất định sẽ làm tốt nhiệm vụ của ngươi. - Dường như sợ Hàn Thạc đổi ý nuốt lời, Khải Lý nhanh chóng đã đáp ứng.
Vong Linh Hệ tổng cộng có bốn tạp dịch, nếu hai người Bác Cách và Khải Lý thật sự bị đuổi đi, nhất thời sẽ mất một nửa số người làm, nhiệm vụ của hai tên đó tất nhiên sẽ rơi xuống đầu Hàn Thạc và Kiệt Khắc, sẽ chẳng còn lấy một phút thời gian rảnh, chuyện này y đương nhiên không nguyện ý.
Bây giờ Khải Lý cùng Bác Cách đáp ứng điều kiện của Hàn Thạc, như vậy hắn có điều kiện dành nhiều tinh lực hơn cho việc khác, cái này thật sự là gió đã đổi chiều, trước đây Bố Lai Ân vẫn phải làm hộ hai người này rất nhiều nhiệm vụ vượt mức quy định, giờ đây tình thế đảo ngược, coi như là gián tiếp trợ giúp Bố Lai Ân báo thù rồi.
Thấy bầu trời đã tối sầm, Hàn Thạc nhớ ra đã sắp đến giờ hẹn với Ly Toa, có vẻ miễn cưỡng nói:
- Tốt, lát nữa ta còn phải đến phòng học một chút, các ngươi không còn việc gì thì về đi, chuyện hôm nay nếu các ngươi dám để lộ ra, ta sẽ đánh cho các ngươi đến không nhận ra mình là ai nữa!
Khải Lý và Bác Cách nghe ngữ khí Hàn Thạc đầy vẻ uy hiếp, vội vàng khúm núm vâng vâng dạ dạ đi ra. Lần trước trong thí luyện trường, thủ đoạn lãnh khốc của Hàn Thạc đã ghi lại dấu ấn khó quên trong lòng họ, khiến họ không còn ý dám trả thù nữa.
Ngay khi Hàn Thạc định rời đi, Bác Cách đột nhiên nhớ ra điều gì đó, vội nói với hắn:
- Bố Lai Ân, khi ngươi đến lớp học thì không nên đi từ chỗ giả sơn ra, Lỵ Toa vừa mới chỉ huy bọn ta bố trí cạm bẫy dây thừng hố sâu, nói là muốn kiểm tra trí tuệ triệu hoán sinh vật, ngươi ngàn vạn lần đừng đánh bậy đi vào!
Hàn Thạc ngạc nhiên, trong lòng khẽ động, liền hiểu ra Lỵ Toa đã sớm có chuẩn bị, cô nàng đúng là muốn kiểm tra trí tuệ của triệu hoán sinh vật ư, thực ra căn bản chuẩn bị là để đối phó hắn.
- Các ngươi biết cạm bẫy cụ thể bố trí ở chỗ nào không, kể lại cho ta một chút, tránh để ta vì trời tối mà đi vào! - Hàn Thạc cau mày, nói với Khải Lý và Bác Cách.
Hai người này bây giờ mới biết, Lỵ Toa căn bản là vì đối phó Hàn Thạc mới bố trí những cạm bẫy này, hơn nữa bây giờ đang là lúc cầu xin Hàn Thạc, cũng vì sợ hắn, liền nhanh chóng đem cách bố trí bẫy rập ra vẽ tỉ mỉ cho Hàn Thạc.
- Tốt, ngày mai gặp, sáng mai nhớ lau giùm ta tượng đá giữa đường thật sạch sẽ, ta muốn hưởng thụ cảm giác làm biếng một chút. - Hàn Thạc tùy tiện phân phó, dường như chẳng có việc gì xảy ra vậy, sau đó tiếp tục hướng về phòng học đằng sau giả sơn đi đến.
Phòng học của Hắc Ám hệ, ngay phía sau chỗ rẽ đằng sau giả sơn. Tiểu ma nữ Lỵ Toa đang ẩn thân ở đó, khóe miệng hiện ra một nét cười thầm đắc ý, hai tròng mắt rạng rỡ, hưng phấn nhìn Hàn Thạc từ từ xuất hiện ở đằng xa.
"Tên Bố Lai Ân quỷ tha ma bắt, dám giả ngây giả dại trêu chọc ta, chẳng những đem xác chết ra dọa ta, lại còn đá đít ta trên thí luyện trường, cho ta phương thức luyện chế ác tâm, lần này không thể không giết chết ngươi." Lỵ Toa trong lòng oán hận, nắm thật chặt đoạn dây thừng trong tay.
Một đầu dây thừng khác buộc thành một vòng tròn đặt trên con đường phía sau giả sơn mà Hàn Thạc chắc chắn phải đi qua, chỉ cần gã bước một chân vào, Lỵ Toa lập tức kéo mạnh một nhát, đem Hàn Thạc treo lủng lẳng đầu chúc xuống đất, ngoài ra phía trên còn một cái lưới sẵn sàng buộc chặt y lại.
Lỵ Toa nhìn Hàn Thạc hình như chẳng biết gì, cứ ung dung đi đến, trong lòng ngấm ngầm cười lạnh, chỉ thấy Hàn Thạc hết nhìn đông nhìn tây một phen, lại thậm thà thậm thụt chậm rãi đi tới, vừa đi vừa nói:
- Lỵ Toa, cô ở đâu, ra đây đi.
- Ta ở đây, ta có lời muốn nói với ngươi, nếu ngươi không dũng cảm tiến tới ngươi sẽ toi mạng! - Lỵ Toa ở phía sau giả sơn hừ một tiếng nói.
Hàn Thạc nhìn thoáng qua hai bên trái phải, ra vẻ chẳng biết gì, hướng về phía dây thừng nọ mà đi tới. Lỵ Toa trong lòng vui vẻ, hai tay nắm chặt dây thừng, chỉ chăm chăm chờ Hàn Thạc tiến vào.
Ngay khi một trong hai chân Hàn Thạc sắp rơi vào bẫy, hắn đột nhiên dừng lại, quát to:
- Lỵ Toa, cô trốn ở đâu vậy?
Cái bẫy cách chân Hàn Thạc vài tấc, thấy hắn sắp bước vào trong đó, Lỵ Toa không tự chủ thiếu chút nữa đã động thủ, nhưng phát giác Hàn Thạc đột nhiên dừng lại, khiến cho Lỵ Toa tính toán sai lầm, trong lòng bỗng run lên.
Ngay khi cô ta buông lỏng tâm thần định mở miệng đáp lời, thân thể vừa dừng lại của Hàn Thạc trong nháy mắt đã bước hai bước qua cái bẫy kia rồi, vẫn đăm đăm nhìn về phía trước đi tới, trong miệng lầm rầm:
- Lỵ Toa, cô làm cái quỷ gì vậy hả?
Vậy là các cạm bẫy của Lỵ Toa đã vì cái dừng lại của Hàn Thạc mà để hắn ung dung né tránh được hết. Lỵ Toa cụt hết cả hứng, thở phì một cái, chửi thầm Hàn Thạc mấy câu, thầm hận tên này sao vận khí quá tốt, nhưng lại không biết rằng thật ra trong lòng Hàn Thạc đã biết trước rồi.
- Ta ở đây, làm sao bây giờ ngươi mới đến! - Lỵ Toa nghiến răng nghiến lợi, từ chỗ trốn phía sau giả sơn đi ra, đứng trước mặt Hàn Thạc giận dữ nói.
- Àh, không có gì, chỉ vì lưng còn có chút đau nhức, nên ta trở về nghỉ ngơi một chút, cảm ơn ngươi hôm nay đã giúp ta băng bó vết thương. - Hàn Thạc thản nhiên hướng về phía Lỵ Toa vừa đi vừa nói.
Bỗng nghe một tiếng "cọt kẹt" vang lên, dường như hắn vừa dẫm gãy một mảnh gỗ, ngay sau đó là một tiếng kêu hốt hoảng của Hàn Thạc, trong chốc lát thân thể hắn biến mất, nhưng vẫn còn một tiếng rên rỉ thống khổ từ dưới miệng hang đen ngòm truyền đến.
- Ha ha, Bố Lai Ân quỷ tha ma bắt, ngươi rốt cục cũng rơi vào bẫy của ta. Hôm nay xem ta thu thập ngươi thế nào, xem ngươi còn dám giả ngây giả dại khi dễ Vong Linh Đại Ma Đạo Sư tương lai nữa không!
Vẻ mặt cụt hứng của Lỵ Toa ngay lập tức biến mất cùng lúc Hàn Thạc rơi xuống hố, trong lòng nàng mừng như điên, hưng phấn hoan hô ầm ĩ, từ sau giả sơn chạy vụt ra chỗ hố bẫy xem xét.
Lỵ Toa vừa cười đắc ý vừa đi tới cạnh miệng hố, một mặt mắng chửi Hàn Thạc, một mặt nhặt đá định ném vào đầu Hàn Thạc, nhằm mục đích báo mối thù vì từng bị Hàn Thạc khi dễ. Bỗng mắt cá chân phải nàng ta bị một bàn tay tóm chăt, Lỵ Toa cả kinh hồn phi phách tán, cúi đầu nhìn phía dưới, thì ra Hàn Thạc một tay nắm miệng hố bẫy, một tay nắm lấy mắt cá chân phải của mình, tuyệt nhiên không có lọt vào hố bẫy, trên mặt hắn vẫn còn nguyên nụ cười xấu xa nhìn nàng.
- Xuống đây nào!
Hàn Thạc cười hắc hắc, lợi dụng Lỵ Toa đang hoảng hốt, tay phải dụng lực lôi kéo, khiến cho Lỵ Toa ngã nhào xuống hố bẫy nàng đã mất bao công sức sắp đặt.
← Ch. 0017 | Ch. 0019 → |