Vay nóng Tinvay

Truyện:Đại Ma Vương - Chương 0040

Đại Ma Vương
Trọn bộ 1027 chương
Chương 0040: Không nghĩ ngươi là người như thế
0.00
(0 votes)


Chương (1-1027)

Siêu sale Shopee


Ban đêm, ánh trăng trong sáng, nhẹ nhàng trải dài trên U Ám sâm lâm mênh mông. Ánh trăng màu bạc lung ling sáng tỏ khiến cho U Ám sâm lâm thêm vài phần yên tĩnh và an dật.

Một đám lều vải đơn giản được dựng biệt lập trêm thảm cỏ mềm. Đám đệ tử sau khi trải qua một ngày mệt nhọc, hoặc là thấp giọng trò truyện hoặc là yên lặng ngồi trầm tư. Hàn Thạc lén lút nấp sau một gốc đại thụ, miệng nhẩm ma pháp chú ngữ.

Giữa hư không hiện lên một luồng ánh sáng, mang theo một bộ xương khô tay cầm cốt đao đột nhiên xuất hiện, theo chỉ thị của Hàn Thạc vô thanh vô tức hướng về phía lều vải của Khắc Lạp Khắc bay đến.

Lều vải của Khắc Lạp Khắc cùng đám đệ tử cách khá xa. Hắn mặc dù ngoài mặt khiêm nhường hữu lễ, nhưng ngoại trừ đối Phạm Ny chân thật nhiệt tình ra, còn ánh mắt đối với đám đệ tử luôn cao cao tại thượng, ngầm ẩn chứa vẻ coi thường. Lều vải của mọi người cũng được phân biệt rõ ràng, một mình rời đi thật xa.

Tiểu khô lâu thân hình nhanh nhẹn, khung xương đen nhánh hòa cùng màn đêm làm một, di chuyển không phát ra một chút âm thanh, vài chục giây công phu liền dễ dàng đi tới lều vải của Khắc Lạp Khắc, sau mệnh lệnh của Hàn Thạc, tiểu khô lâu nhanh chóng nhảy vào lều vải của Khắc Lạp Khắc.

Chỉ nghe một thanh âm trầm đục vang lên, lều vải của Khắc Lạp Khắc ầm ầm sụp đổ, sau đó thân hình của tiểu khô lâu đột nhiên bay vút ra, cấp tốc theo hướng tây nam rất nhanh chạy trốn.

Khắc Lạp Khắc rống lên một tiếng tức giận, không kịp chỉnh trang quần áo, từ trong lều vải bay ra, tay cầm trường kiếm nhìn khắp bốn phía một lượt, gầm lên một tiếng rồi cấp tốc đuổi theo hướng tiểu khô lâu đã rời đi, trong miệng thấp giọng mắng không ngớt. Xong! Hàn Thạc cười thầm.

Thân hình dưới bóng cây cấp tốc bay tới bay lui, thấp giọng cười xấu xa sau lưng Khắc Lạp Khắc, Hàn Thạc cũng theo hướng Khắc Lạp Khắc vừa đi đuổi theo.

Hướng tây nam có một cái thủy đàm khá lớn, xung quanh mọc nhiều loại quái thụ ngoằn ngoèo uốn lượn, dưới ánh trăng trong trẻo chiếu sáng có thể thấy rõ nước chảy trong thủy đàm, lóng lánh ánh bạc.

Chợt có tiếng cười nói xao xác vang lên, theo đó từng trận tiếng cười yêu kiều không dứt từ thủy đàm truyền đến, khiến cho thủy đàm vốn tĩnh lặng tăng thêm vài phần sức sống.

" Lị Toa, ngươi không phải bắt đầu trưởng thành rồi đấy chứ, gần đây bộ ngực của ngươi hình như có thay đổi a?"

" Hi hi, Phạm Ny sư phụ, ta nói cho ngươi hay, kì thật bơi lội có thể giúp bộ ngực phát triển thêm đấy, ta sau khi thử qua mới phát hiện bí mật này."

"Thật sự?"

Phạm Ny kinh ngạc hô lên một tiếng, sau đó bụm miệng ngăn tiếng cười, nũng nịu nói:

" Khó trách, ta nói gần đây ngươi như thế nào lại thích bơi lội như vậy, nguyên lai sự tình là như vậy a, đã như vậy hôm nay ta cũng phải thử một lần."

" Phạm Ny sư phụ, bộ ngực của người đã cao như vậy, còn để ý cái chuyện này sao?"

" A a, đương nhiên, không có bất kỳ nữ nhân nào không để ý chuyện này chứ."

"Như vậy a, hì hì, trừ bơi lội ra, còn cần uống sữa, xoa bóp khi tắm rửa, đều có thể giúp bộ ngực trở nên cao hơn và đầy đặn hơn, đây chính là kinh nghiệm của ta a! Gần đây nhất ta vẫn làm như vậy, thực sự cảm nhận được sự thay đổi của bộ ngực, Phạm Ny sư phụ có thể thử xem thế nào."

"Nha, Lị Toa nhìn ngươi bây giờ rất giống người nói mê a, có điều gần đây bộ ngực ngươi quả thật có thay đổi, xem ra biện pháp ngươi nói thực sự có hiệu quả."

"Điều đó là đương nhiên rồi, hi hi, nghe lời ta chắc chắn không có sai đâu."

Lị Toa đắc ý khẽ cười một tiếng, nói với Phạm Ny.

Ngay lúc đó! tiếng bước chân "đạp, đạp", đột nhiên từ xa xa vang lên, Phạm Ny cùng Lị Toa hai người liếc mắt một cái, Phạm Ny nhíu mày nói:

" Thanh âm gì vậy?"

Lỵ Toa trầm mình trong nước chỉ nhô đầu lên, lắc lắc đầu nói:

" Không biết a, địa phương này là ta hôm nay lúc đi nhặt củi mới phát hiện ra, hẳn là không người nào biết mới đúng a."

Phạm Ny cùng Lị Toa hai người có chút giật mình, đúng lúc hai người đang định rời đi thì tiếng bước chân càng ngày càng gần. Ngay sau đó Khắc Lạp Khắc đầu đầy mồ hôi, đột nhiên xuất hiện tại bờ thủy đàm, chỉ thấy Khắc Lạp Khắc hết nhìn đông lại nhìn tây, không ngừng dò xét chung quanh.

Đợi đến khi Khắc Lạp Khắc thấy được bên trong thủy đàm có mặt Phạm Ny cùng Lị Toa, cả ba người đồng thời kinh hô một tiếng, Lị Toa nhớn nhác, vội vàng giấu thân mình trong thủy đàm, hoảng loạn chỉ vào Khắc Lạp Khắc, tức giận mắng:

" Đáng ghét, người thân là kỵ sĩ cao quý, lại đi làm cái trò nhìn trộm này, thật là khiến người khác khinh bỉ."

" Không phải, không phải như ngươi nghĩ đâu, ta đuổi theo một tên quái vật đến đây, mới nhìn thấy chỗ này." Khắc Lạp Khắc vội vàng giải thích.

"Lập tức li khai nơi này, Khắc Lạp Khắc ngươi thật khiến ta quá thất vọng, không nghĩ tới ngươi là loại người như thế!"

Phạm Ny vẻ mặt tức giận, gương mặt vốn tươi cười giờ đây phủ một tầng sương lạnh, lạnh giọng quát.

" Phạm Ny sư phụ, ta không phải là đến đây nhìn trộm đâu, hãy nghe ta giải thích." Khắc Lạp Khắc đầu đầy mồ hôi, hắn cũng không có nghĩ đến lại có thể gặp Phạm Ny cùng Lị Toa bơi ở chỗ này, trong lòng hiểu được có chút không hợp lí, liên tục giải thích.

" Rời khỏi đây ngay lập tức!"

Trong khi Khắc Lạp Khắc giải thích, Phạm Ny cùng Lị Toa hai người cùng lớn tiếng quát, đồng thời mở miệng mắng nhiếc. Chỉ còn biết bất đắc dĩ cười khổ, Khắc Lạp Khắc thở dài một tiếng, hướng về phía hai người hơi khom lưng, xấu hổ nói:

" Xin lỗi hai vị, bây giờ ta sẽ lập tức rời đi, hi vọng hai người không nên nghĩ ta xấu xa như vậy, ta thật sự không cố ý."

Nói xong, Khắc Lạp Khắc vẻ mặt ủ rũ cúi đầu rời đi, miệng liên tục phát ra lời lẽ oán hận, than vắn thở dài cho vận khí đen đủi của mình.

Đợi sau khi Khắc Lạp Khắc rời đi, Hàn Thạc thậm thà thậm thụt từ dưới bóng cây hiện ra, hướng về phía Khắc Lạp khắc giơ ngón giữa, cười gian giảo (đoạn này mình thích dịch là cười đểu hơn nhưng hoa đại ca thích gian giảo, thôi thì chấp nhận vậy), thấp giọng nói:

" Muốn tranh đàn bà với ta, kỵ sĩ cao quý nhà người đi chết đi!"

" Nguyên lai kỵ sĩ cao quý cũng làm loại việc khiến người khác khinh bỉ này."

Lị Toa vẫn như cũ bất bình tức giận, hừ nhẹ một tiếng xem thường nói.

" Nam nhân đều thật xấu xa, kỵ sĩ cao quý cũng vậy, tạp dịch hèn mọn cũng vậy. Chỉ là có người thì che giấu, có người thì không mà thôi."

Phạm Ny hừ nhẹ một tiếng, cảm khái nói.

" Tạp dịch? Phạm Ny sư phụ không phải ám chỉ Bố Lai Ân chứ?"

Lị Toa sững sờ, sau đó chợt nghĩ tới cái gì đó, nhìn Phạm Ny quái dị hỏi.

" Ách..... , không phải không phải, ta chỉ cảm thán một chút, thuần túy là cảm thán mà thôi, khách khách, Lị Toa người đừng nghĩ lung tung."

Phạm Ny vừa lỡ miệng, nghe Lị Toa hỏi như vậy, trong lòng cả kinh, cười khan át đi.

Có điều Lị Toa sau khi nghe giải thích, trên mặt tràn đầy hồ nghi, ánh mắt nhìn về phía Phạm Ny có chút cổ quái, thấp giọng lâm râm nói:

" Có thể hay không là chỉ Bố Lai Ân?"

Hàn Thạc ẩn núp trong bóng cây, đang say đắm nhìn hai người mê mệt, nghe các nàng nói như vậy, bất giác tâm lí có chút khổ sở. Có điều không đợi Hàn Thạc cảm khái, hai mắt đã đột nhiên mở to, cả người ngây ngốc.

Chỉ thấy phía sau, Phạm Ny từ từ đi đến bờ thủy đàm, thân thể ẩn giấu ở bên trong thủy đàm dần dần hiện ra. Ánh trăng trong trẻo chiếu rọi trên thân thể hoàn mĩ không tì vết của Phạm Ny. Da thịt nàng trắng nõn tinh khiết còn vương vài giọt nước, dưới ánh trăng chiếu rọi từng hạt như những viên bảo thạch đang nhẹ nhàng rơi xuống làm cơ thể nàng tựa như khoác lên một lớp lụa mỏng.

Dưới ánh trăng nửa người trên hoàn toàn lộ ra, tuyệt mĩ khiến cho Hàn Thạc lóa mắt. Bộ ngực sữa săn chắc đầy đặn, đính trên đỉnh là hai hạt đỏ tươi, sắc hồng nhuận mê người, vùng bụng nhỏ nhắn không một chút mỡ thừa, trơn láng thon thả, cánh tay ngọc thon dài mềm mại như ngó sen trắng, mái tóc dài màu tím ướt sũng xõa trên vai trần, xinh đẹp tràn đầy vẻ câu hồn đoạt phách. Từ bụng nhỏ trở xuống, nửa người chìm trong nước, có điều thủy đàm trong suốt dưới ánh trăng chiếu rọi xuống như muốn để cho Hàn Thạc thấy được đùi đẹp trắng trẻo.

Đây là lần đầu tiên Hàn Thạc nhìn thấy nữ nhân khỏa thân, nhưng lại là một đại mĩ nữ xuất chúng. Dưới ánh trăng Phạm Ny thân thể còn vương vài giọt nước, hoàn mĩ đẹp đẽ đủ để Hàn Thạc hoàn toàn nhìn đến ngây người, cả người trong lúc đó rơi vào trạng thái ngớ ngẩn.

Một tiếng động khác vang lên, đột nhiên rơi vào tai Hàn Thạc. Hắn vẻ mặt ngốc nghếch đang nhìn xuất thuỷ phù dung* bỗng nhiên bừng tỉnh, sau đó nhìn quanh bốn phía.

Một tiếng thét kinh hoàng vang lên, từ trong miệng Lị Toa truyền đến. Chỉ thấy Lị Toa đang dầm mình trong thủy đàm, sợ hãi chỉ về phía sau, thất thanh hét lên:

" Phạm ......Phạm Ny sư phụ, Thâm Thủy Độc Mãng!". (Độc mãng ở nơi nước sâu)

Phạm Ny ngây người, sau đó quay đầu lại, phát giác từ chỗ xa của thủy đàm, một con mãng xà thật lớn chừng năm sáu thước, trên mình cắm tua tủa gai xương, đồng tử của con mãng xà này màu xanh thẫm, lóng ánh quang mang hung tàn độc ác, miệng lớn đầy răng nanh liên tục phun ra sương mù màu xanh thẫm, nhanh chóng tiếp cận Lị Toa.

"Chạy nhanh lên Lị Toa, nhanh lên một chút a!"

Phạm Ny sắc mặt đột nhiên thay đổi, sợ hãi lớn tiếng hét lên. Nhưng mà Lị Toa đúng là bị doạ sợ đến choáng váng, vốn thân hình đang di chuyển rất nhanh trong thủy đàm, bởi vì Thâm Thuỷ Độc Mãng xuất hiện, mặc dù tay chân điên cuồng quẫy đạp, đập nước liên tục, nhưng đúng là tốc độ phản ứng lại chậm đi rất nhiều.

"Phạm Ny sư phụ, oa oa.... cứu ta!"

Lị Toa thanh âm nghẹn ngào, sợ hãi hoảng loạn hét lên, tay chân cũng cố gắng bơi lại gần bờ, đáng tiếc Thâm Thuỷ Độc Mãng cách nàng càng lúc càng gần.

" Đáng chết, Khắc Lạp Khắc bây giờ lại không thấy đâu!"

Phạm Ny không để ý mắng một tiếng, thân thể hoàn mỹ bắt đầu phản hồi thủy đàm, hướng về chỗ Lị Toa chạy đến.

Đến lúc này, Hàn Thạc đã hoàn toàn tỉnh lại, mắt nhìn thấy hai người không ngừng đến gần Thâm Thuỷ Độc Mãng, Hàn Thạc do dự một chút, cuối cùng từ bóng cây đột nhiên nhảy ra, lớn tiếng nói:

" Sao lại thế này, hả, là Thâm Thuỷ Độc Mãng, ta đến giúp các ngươi."

Thâm Thuỷ Độc Mãng là tam cấp ma thú, thân thể chẳng những có lực công kích cường đại, miệng còn có thể phun ra hơi độc, hiện tại nó ở trong nước, vô luận là tốc độ hay lực uy hiếp đều tăng lên rất nhiều.

Một con tứ cấp ma thú Hàn Sương Phi Ưng, cả đoàn người đã phải dùng lực chín trâu hai hổ mới có thể kích sát, hiện tại con Thâm Thuỷ Độc Mãng này tuyệt đối khó đối phó. Giờ đây ngay cả bản thân Hàn Thạc một điểm nắm chắc cũng không có, nhưng hắn cũng không thể đứng nhìn Phạm Ny bị ăn thịt, chỉ có thể liều chết xông ra.

"Đáng chết, liều mạng!"

Hàn Thạc tay cầm chủy thủ, thân hình nhanh như tia chớp, sau khi từ trong hắc ám lóe lên, trực tiếp hướng thủy đàm phi đến.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1027)