← Ch.0085 | Ch.0087 → |
Ba người Hàn Thạc, Phỉ Bích, Khảm Đế Ti cùng tiến vào ngôi nhà rách nát cũ kĩ kia, bên trong bố trí vô cùng ngọn gàng sạch sẽ, thậm chí có một số vật phẩm có thể nói là còn trên cả xa hoa! Không ngờ bề ngoài cũ nát như thế mà bên trong lại cực kì hoa mĩ, tráng lệ như thế này.
Sau khi tiến vào, Khảm Đế Ti mạnh mẽ đóng cửa lại."Binh" một tiếng, dùng khoát kiếm nắm trong tay, che chắn cẩn mật.
- Khảm Đế Ti, ngươi không cần cẩn thận quá như vậy, vị hảo thúc thúc này của ta cũng không có vũ khí hay ma pháp gì cả, bây giờ y có trốn cũng không thoát đâu.
Phì Bích đã gỡ bỏ khăn che mặt xuống để lộ ra dung nhan tuyệt mĩ, tùy ý nhàn nhã ngồi xuống, lạnh lùng nhìn người mở cửa phòng.
Hàn Thạc đánh giá xung quanh một lượt, thông qua Nguyên Ma quan sát hết thảy bốn bề, cũng không thấy xuất hiện nhân vật khả nghi nào, lúc này mới tự rót cho bản thân một tách trà ấm, tham lam uống liền hai ngụm.
Cách La Phật vẻ mặt chán nản uể oải, thong thả đi tới giữa phòng, cười thảm một tiếng, nhìn Phỉ Bích Tuyết nói:
- Nha đầu giỏi lắm thật không nghĩ rằng ngươi vẫn luôn ẩn tàng thực lực, có phải Tạp La đã bị ngươi bắt đi rồi đúng không?
Phỉ Bích ngẩn ra, sau đó kinh ngạc nhìn Cách La Phật, lắc lắc đầu trả lời:
- Không phải, ta cũng vừa phát hiện ra chỗ này thôi.
- Cho Tạp La một con đường sống, ta đem mọi thứ ngươi muốn, kể cả tính mạng của ta giao hết cho ngươi.
Việc tới nước này, Cách La Phật tự biết khó thoát khỏi cái chết, ngược lại buông xuôi tất cả.
- Xin lỗi, Tạp La không nằm trong tay ta, nếu ta đoán không nhầm thì hẳn là An Đức Lỗ gia gia đã phái người tới, người tình của ngươi tất nhiên bị người của An Đức Lỗ gia gia dẫn đi rồi, ta không có quyền quyết định số phận của cô ta.
Phỉ Bích lắc lắc đầu, ánh mắt băng lãnh nhìn chằm chằm Cách La Phật, lát sau buột miệng hỏi:
- Phụ thân của ta có phải bị ngươi hại chết không?
- Không sai, hắn là do ta hạ độc mà chết, giờ ngươi cũng đã biết tất cả rồi, ta cũng chẳng cần phải dấu diếm nữa, ngươi còn muốn biết cái gì nữa? - Gương mặt Cách La Phật chết lặng, đờ đẫn gật đầu trả lời.
Hít sâu một hơi, Hàn Thạc cảm thấy rõ ràng nộ khí trên thân Phỉ Bích áp bức tới, chỉ thấy nàng chầm chậm đứng lên, nhìn Hàn Thạc và Khảm Đế Ti nói:
- Ta muốn ở một mình với vị hảo thúc thúc này, Bố Lai Ân mọi người có thể lui ra một chút được không?
Gật gật đầu, Hàn Thạc đặt chén trà xuống, cùng Khảm Đế Ti bước ra cửa trước, đi đến đầu ngõ xa xa thì dừng lại.
- Này, ta có thể hỏi ngươi một vấn đề được không?
Sau khi đi khỏi căn phòng, Khảm Đế Ti đứng đối diện với Hàn Thạc, không ngừng đánh giá hắn, nửa ngày trời rốt cuộc không nhịn được mới bắt đầu dò hỏi.
Hàn Thạc cúi đầu trầm ngâm nghĩ rốt cuộc Đỗ Khắc có địa vị gì thì nghe thấy Khảm Đế Ti dò hỏi, không khỏi ngẩng đầu nghi hoặc ngước nhìn Khảm Đế Ti.
Khảm Đế Ti là nữ tử có vẻ hơi cao một chút, da dẻ cũng không phải là trắng lắm, ngược lại là làn da dám nắng do quanh năm rãi nắng dầm sương, vóc người có vẻ rất mạnh khỏe rắn rỏi. Đôi gò bồng đảo vồng lên giường như muốn xé rách xiêm y thoát ra, cặp đùi săn chắc tràn đầy nhựa sống, tựa như một con ngựa hoang bất kham đợi người đến thuần phục.
- Có vấn đề gì?
Đối với ả Khảm Đế Ti này, Hàn Thạc cũng không có hảo cảm cho lắm. Nhưng cũng chưa đến mức căm ghét.
- Tại sao đối với công kích của thích khách ngươi đều rõ ràng, cứ như là mỗi kẻ đều bị ngươi nhìn thấu vậy? - Trên mặt Khảm Đế Ti hiện rõ lên hai chữ "tò mò", tràn đầy thích thú nhìn Hàn Thạc hỏi.
Hàn Thạc liếc ả một cái, nhàn nhạt nói:
- Có một loại Thiên Không Chi Nhãn ma pháp, chắc là ngươi đã nghe nói qua? Phương pháp ta sử dụng cũng không khác loại ma pháp trên là mấy, đương nhiên còn có chút khác biệt. Tình huống cụ thể thì không thể nói cho ngươi được!
- Phương pháp này của ngươi, ngay cả hai Ma Đạo Sư đều không thể phát hiện động tĩnh gì. Quả nhiên là phi thường thần kì, ngươi có thể có hay không truyền thụ cho bọn ta không, dong binh đoàn chúng ta nếu như học được phương pháp này, thì khả năng thành công của nhiệm vụ được đề cao rất nhiều, bọn ta nguyện ý vì nó mà trả giá tối đa có thể.
- Ta nghe nói ngươi là một thương nhân, ngươi có thể ra một cái giá, vô luận cao thấp đắt rẻ thế nào đều có thể thương lượng, thù lao kiểu nào cũng có thể, chỉ cần dong binh đoàn bọn ta có thể trả là được.
Mục quang Khảm Đế Ti lấp lánh nhìn Hàn Thạc, vẻ vô cùng thành khẩn cùng Hàn Thạch thương lượng.
Lắc lắc đầu, Hàn Thạc từ chối thẳng thừng:
- Xin lỗi, có một số thứ ta tuyệt đối sẽ không mang ra bán được, thật không phải với Khảm Đế Ti tiểu thư.
- Vậy ngươi có thể gia nhập Chiến Hỏa dong binh đoàn bọn ta không? Ta thân là phó đoàn trưởng dong binh đoàn, có thể trực tiếp cho ngươi nhập đoàn, bằng thực lực của ngươi nếu gia nhập dong binh đoàn bọn ta, nhất định sẽ có nhiều đất dụng võ. Khảm Đế Ti giường như đã biết trước Hàn Thạc sẽ cự tuyệt, không chút tức giận, ngược lại còn mời Hàn Thạc nhập bọn với các nàng.
- Thật có lỗi, tạm thời ta chưa có ý định này. - Hàn Thạc khách khí lại cự tuyệt một lần nữa.
- Tốt lắm, chờ ngươi sau này quyết định, nhất định phải nhớ, Chiến Hỏa bọn ta luôn hoan nghênh ngươi gia nhập. - Khảm Đế Ti trịnh trọng hứa hẹn.
Ngay lúc này ở phía sau, Phỉ Bích thần tình lãnh đạm, từ trong phòng đi ra, nhìn về phía Khảm Đế Ti cùng Hàn Thạc dò hỏi:
- Các ngươi đang nói chuyện gì thế?
- Không có gì, được rồi, Phỉ Bích, thế còn tên Cách La Phật kia thế nào rồi? - Khảm Đế Ti xấu hổ bĩu môi hỏi lại.
- Hắn tự sát rồi, ta cũng từ miệng hắn biết được vài điều, chúng ta có thể rời khỏi chỗ này. - Phỉ Bích vẻ mặt cổ quái nhìn Khảm Đế Ti trả lời.
- Phía sau chắc hẳn ta không có chuyện gì rồi, ta có thể hay không đi trước. - Hàn Thạc nhìn hai người nói chuyện với nhau, đột nhiên lên tiếng.
Đôi mắt đẹp của Phỉ Bích dừng lại trên người Hàn Thạc, ngơ ngác nhìn hắn vài lần, sau đó quay sang Khảm Đế Ti dặn dò:
- Khảm Đế Ti, Chiến Hỏa dong binh đoàn của các ngươi cũng có hai người chạy trốn tới, ngươi đi trước liên lạc với họ, nhân tiện xem giúp chúng ta xem trong sân còn người nào sống sót không.
Khảm Đế Ti vờ nghi ngờ nhìn Phỉ Bích cùng Hàn Thạc, cười ra vẻ đã rõ mọi chuyện rồi nhanh rời đi.
- Bố Lai Ân, ngươi có thể đi với ta một chút được không?
Phỉ Bích gặp phải ánh mắt đầy thâm ý của Khảm Đế Ti, gương mặt đẹp thoáng ửng hồng, đợi sau khi thân ảnh nàng khuất hẳn mới dần dần khôi phục vẻ thường ngày, vẻ mặt chờ đợi nhìn Hàn Thạc hỏi.
Hàn Thạc suy nghĩ một chút, liền hỏi.
- Cũng được, ngươi bây giờ muốn đi chỗ nào?
- Đi phương nam nhé, ta nghĩ hiện tại Bố Tư Đặc thương hội đối với ta đã không có chút uy hiếp nữa rồi.
Hàn Thạc không nói thêm câu gì nữa, cùng Phỉ Bích mĩ lệ, chầm chậm tản bước trên con phố điêu tàn, trên đường hiển hiện cảnh sinh hoạt khắc khổ ưu sầu của một số người, họ đối với y phục rực rỡ của Phỉ Bích và Hàn Thạc lộ rõ vẻ mặt hâm mộ.
- Ở cái thế giới này, thương nhân chúng ta quả thật chả có địa vị gì cả, mặc dù kiếm được chút ít kim tệ đấy, nhưng bản chất thân phận so với bá tánh bình dân cũng không khác là mấy.
Thanh âm Phỉ Bích xa xăm, đáp lại Hàn Thạc bên cạnh, khẽ cảm thán.
"Phỉ Bích tiểu thư, nàng có thấy ánh mắt những người này đang chăm chú nhìn nàng không, nó chẳng phải tràn đầy sự ngưỡng mộ lẫn ghen ghét sao? Đối với bọn họ mà nói, cuộc sống hiện tại của nàng chính là có nằm mơ cũng khó cầu được, nàng còn có điều gì không hài lòng ư?"
- Ha ha ha, hôm qua chúng ta thiếu chút nữa là chầu diêm vương rồi, cuộc sống đầy rẫy những nguy hiểm này bọn họ căn bản không tưởng tượng được. Có lẽ bọn họ vì miếng ăn mà ưu sầu, còn đối với bọn ta là vì tính mạng mà ưu sầu, còn chưa biết ai hâm mộ ai đâu nha!
Phỉ Bích trước tự giễu mình, than nhẹ một tiếng.
Sau đó đang đi chợt dừng lại, ánh mắt nhìn thẳng vào mặt Hàn Thạc, nói: "Bố Lai Ân, với năng lực của ngươi chỉ cần bản thân cố gắng, ngươi nhất định sẽ bay rất cao. Vốn dĩ ta còn muốn nhờ ngươi giúp ta cùng nhau quản lí thương hội, nhưng ta bây giờ đã nghĩ thông rồi, một cái thương hội Bố Tư Đặc nho nhỏ căn bản không đủ cho ngươi phát triển, ngươi cần có một không gian, một bầu trời rộng lớn hơn. Bố Lai Ân ngươi có bao giờ từng nghĩ tới cuộc sống trong tương lai chưa?"
Hàn Thạc ngẩn ra, nhớ tới thân phận chính mình, mặc dù đã bỏ trang phục của tên tạp dịch, nhưng như trước vẫn chỉ là một gã đệ tử của Ba Bỉ Luân ma vũ học viện thôi. Với thân phận cuộc sống này mà nói, cho dù rất nhanh chóng tốt nghiệp Ba Bỉ Luân ma vũ học viện, vẫn như trước, không có khả năng xuất ra tí đồ vật, đương nhiên đây không phải là cuộc sống mà Hàn Thạc mong muốn, chỉ là tạm thời hắn chưa có ý định gì mà thôi.
- Quyền thế cùng địa vị hiển hách, hẳn mới là cái đích mà ngươi truy cầu. Thương nhân dù có tiền đi nữa, cũng chỉ là chỉ là một tiểu nhân vật để người ta xâu xé, chỉ có người có thanh danh hiển hách, địa vị siêu phàm, mới có đủ tư cách nắm trong tay tất cả, quyết định sinh tử của kẻ khác, ngươi hẳn là muốn trở thành loại người này!
Đôi mắt đẹp Phỉ Bích lóng lánh rực rỡ hào quang, dừng lại trên người Hàn Thạc, thanh âm tràn đầy mị lực.
Trong lòng không hiểu lý do gì mà có chút kích động, mấy thứ này Hàn Thạc cũng từng nghĩ qua, chỉ là chưa bao giờ rõ ràng như giờ phút này. Nếu may mắn tự lấy lại sinh mạng mới, vậy sẽ không có gì phải cố kị hưởng thụ tất cả nữa, chính mình có thực lực này tại sao lại không một phen nỗ lực cơ chứ. Trước sự dụ hoặc của Phỉ Bích, dục vọng trong tâm đã không cam lòng bắt đầu ngóc đầu dậy, dần dần biến thành liệt hỏa thiêu đốt.
Một lúc lâu, Hàn Thạc hít sâu một hơi, gật gật đầu trầm giọng đáp:
- Ta hiểu ý tứ của nàng, nhưng cái duyên kì ngộ của ta dường như chưa tới.
Trên mặt đột nhiên nở ra nụ cười rạng rỡ, Phỉ Bích tựa hồ chỉ đợi Hàn Thạc nói câu này, bây giờ nghe hắn nói ra, lập tức nhìn chằm chằm Hàn Thạc giải thích:
- Ngươi sai rồi, kỳ ngộ vẫn đều trong chiền tranh thu được quân công mà đạt được quyền thế cùng địa vị, đó là phương pháp nhanh nhất. Các đề quốc đều không ngừng tại biên giới, chỗ trọng điểm không ngừng cùng nước láng giềng tranh đấu, chưa từng dừng lại, ta nghĩ trong tương lai gần sẽ có đại chiến nổ ra, ta nghĩ ngươi hẳn là tiến vào, là bằng hữu tốt ta nguyện ý giúp ngươi, tận lực giúp ngươi.
- Ta rất cảm kích ý tốt của nàng, nhưng ta muốn dựa vào hai bàn tay chính mình, tìm được bản thân hẳn là tìm được tất cả.
Hàn Thạc nhìn Phỉ Bích kiên định nói tiếp:
- Phỉ Bích tiểu thư, ta cần nàng chuẩn bị giúp ta một ít lương thực, qua vài ngày ta sẽ tới Bố Tư Đặc thương hội, ta nghĩ sau này chúng ta sẽ còn nhiều cơ hội hợp tác.
- Vậy được rồi, ta cũng phải nói rằng, ngươi cũng đừng theo ta đi lung tung nữa. Ta tin tưởng với năng lực của ngươi, hẳn là sẽ rất nhanh tại đế quốc bộc lộ tài năng, đến lúc đó chớ quên ta đó! - Phỉ Bích quay sang Hàn Thạc nháy nháy mắt, dí dỏm nói.
- Ha ha, hôm nay nàng nói lời này, đã gợi ý rất lớn cho ta, ta vẫn nhớ kĩ. Sau này gặp lại Phỉ Bích Tiểu thư, cũng đừng quên lương thực của ta nha!
Hàn Thạc nhìn vừa cười vừa nói, đột nhiên thay đổi phương hướng, nhằm thành Bắc đi.
Chờ Hàn Thạc rời đi rất xa, Phỉ Bích mới có chút tức giận dẩu môi, thở phì phì thấp giọng nói chỉ nàng mới nghe thấy:
- Tên gia hỏa đáng ghét, ngươi chỉ nhớ có lương thực của ngươi thôi!
← Ch. 0085 | Ch. 0087 → |