← Ch.0339 | Ch.0341 → |
- Khó trách, trong khoảng thời gian này chúng ta có ba thành viên bị Tái Nhĩ Đặc bắt sống và giết chết. Hắn hẳn là từ miệng Tạp Tắc Nhĩ biết được người đã cứu chúng ta lần trước cũng là chàng, sau đó Tái Nhĩ Đặc hẳn là đã biết được thân phận của chàng.
Đức Lỗ Y phản bội Tạp Tắc Nhĩ, khi truy sát bọn Tắc Tây Lị Á thì bị Hàn Thạc đột nhiên xông ra cản trở. Về đến Tử Kinh kỵ sĩ đoàn, Tạp Tắc Nhĩ nhất định thuật lại tình huống này cho Tái Nhĩ Đặc. Lần trước, rất nhiều thành viên Ám Mạc đều đã gặp mặt Hàn Thạc, ba thành viên bị bắt khi bị Tái Nhĩ Đặc nghiêm hình hành hạ nhất định đã khai ra sự thật.
- Nói như vậy, ta lại càng muốn nhân cơ hội tiêu diệt Tái Nhĩ Đặc. Ta dám cam đoan hắn còn chưa khôi phục thương thế, trước mắt đúng là thời cơ hạ thủ tốt nhất. - Hàn Thạc hạ quyết tâm trảm thảo trừ căn, lãnh khốc nói với Ngải Mễ Lệ.
- Không sai. Tái Nhĩ Đặc đích xác còn chưa khôi phục thương thế, bất quá đúng là vì như thế nên sự phòng hộ chung quanh hắn lại càng thêm nghiêm ngặt cẩn mật. Tử Kinh kỵ sĩ đoàn chính là một trong mười đại kỵ sĩ đoàn của đại lục, bên trong có thể không chỉ có hai cường giả là Tái Nhĩ Đặc và Tạp Tắc Nhĩ, nghe nói lần này còn có cả Hỏa hệ Đại ma đạo sư Mã Tác. Lão bà này cũng là một nhân vật lợi hại, khó có thể dễ dàng đối phó như vậy. - Ngải Mễ Lệ sợ Hàn Thạc sẽ chủ quan, vội vàng đem nội tình của Tử Kinh kỵ sĩ đoàn tiết lộ cho Hàn Thạc.
Nhếch miệng cười khinh thường, Hàn Thạc nói:
- Hỏa hệ Đại ma đạo sư này cũng đã chết rồi, sẽ không còn có bất cứ uy hiếp gì nữa, nàng yên tâm đi!
Nghe thấy những lời này, Ngải Mễ Lệ lại lấy làm kinh hãi, ngơ ngác nhìn Hàn Thạc đang tràn đầy tự tin, ướm hỏi:
- Chẳng lẽ cũng bị chàng giết?
Hàn Thạc gật đầu, đáp:
- Vẫn là ta!
Ngải Mễ Lệ:
-......
Ôm lấy Ngải Mễ Lệ, Hàn Thạc cười hì hì nói nhỏ:
- Đã lâu không gặp nàng, thật sự quá nhớ nhung. Nàng dẫn ta tới cái góc vắng vẻ này, có phải là muốn cho ta...... Hắc hắc......
Trong khi Hàn Thạc ôm lấy Ngải Mễ Lệ thì bàn tay hắn cũng không ngoan ngoãn chút nào. Ngải Mễ Lệ bị thủ pháp thuần thục của hắn làm cho đôi mắt xinh đẹp như mê đi, thở hổn hển thốt lên bằng giọng thiên kiều bá mị:
- Thiếp chỉ định tìm nơi an tĩnh để thương lượng chính sự mà thôi, chàng không nên hiểu lầm?
- Ta đã hiểu lầm rồi! - Hàn Thạc khẽ kêu lên rồi bế bổng Ngải Mễ lên chạy thẳng vào bên trong nham động. Không lâu sau thì từ bên trong vọng ra những tiếng rên rỉ và tiếng thở hổn hển bị kiềm nén lại.
Qua một lúc thật lâu, hai người mới từ bên trong nham động đi ra, quần áo còn hơi xộc xệch. Ngải Mễ Lệ ngân ngấn nước mắt, thân thể mềm mại nhẹ nhàng dựa vào người Hàn Thạc, trong khi nói chuyện có chút sầu muộn:
- Nhiệm vụ lần này giao cho Tắc Tây Lị Á quản. Cô ấy đối với chàng dường như rất có thành kiến. Bây giờ nên xử lý thế nào cho tốt đây?
- Không quan hệ. Nhiệm vụ của ta và của các nàng không có xung đột, cũng không định đoạt công lao gì đó của cô ấy. Ta chỉ cần giết Tái Nhĩ Đặc, nhân tiện xem xem có thể tìm được một ít ma tinh quáng thạch hay không thôi. - Hàn Thạc không quan tâm về ấn tượng của Tắc Tây Lị Á đối với hắn như thế nào. Hắn không có hảo cảm gì đối với nữ nhân này, nếu không phải Ngải Mễ Lệ cùng đội ngũ với cô ta thì thậm chí lần trước cũng không xuất thủ ngăn trở Tạp Tắc Nhĩ truy sát bọn họ.
-Ài!
Ngải Mễ Lệ than nhẹ một tiếng và nói với Hàn Thạc:
- Kỳ thật Tắc Tây Lị Á này cũng là người tốt, đối với chúng ta cũng rất thân mật, quan hệ cá nhân với thiếp lại càng tốt. Thật không biết tại sao chàng với cô ấy lại trở thành như vậy chứ.
- Không nói chuyện này nữa. Ta muốn đi đến cái khu mỏ kia xem trước một chút, có sự tình gì thì sẽ tới tìm nàng. Chỉ cần ta biết nàng đang ở tại nơi này, ta nghĩ là không ai có thể phát hiện được, nàng yên tâm đi. - Hàn Thạc nhận được thông tin cần thiết từ Ngải Mễ Lệ liền quyết định không tiếp tục ở lại chỗ này nữa mà chuẩn bị một mình đi trước đến khu mỏ ma tinh kia xem rốt cuộc trong đó xảy ra cái gì.
Ám Mạc lần này đi đến U Ám sâm lâm, lúc đầu vẻn vẹn chỉ để quan sát hành động của Tử Kinh kỵ sĩ đoàn. Tử Kinh kỵ sĩ đoàn của Liên minh thương hội Ba Đặc tới biên giới của Lan Tư Lạc Đặc đế quốc, giới cao cấp của đế quốc tất nhiên cần phải biết rõ ý đồ của bọn họ. Tắc Tây Lị Á vẫn phụ trách công việc ở ngoài biên cương nên cũng tiếp nhận nhiệm vụ trọng đại lần này. Phải dựa theo báo cáo của Tắc Tây Lị Á thì mới dần dần nắm bắt được mục đích của Tử Kinh kỵ sĩ đoàn.
Đối với bất cứ quốc gia nào, quặng ma tinh đều là tài nguyên hiếm có, bất quá các loại chủng tộc ở thế giới trong lòng đất nhiều không thể tính nổi, nhân số của mỗi chủng tộc lại càng vượt quá sức tưởng tượng, cho nên giới cao cấp của Lan Tư Lạc Đặc đế quốc biết được tin tức này cũng không có ý định giữ cho riêng mình, chỉ là hy vọng có thể phá hỏng hành động của Tử Kinh kỵ sĩ đoàn, tận dụng khả năng tìm được một ít quặng ma tinh.
Tử Kinh kỵ sĩ đoàn tiến vào thế giới trong lòng đất, lần trước đến ma tinh quáng trường do Tích dịch nhân cai quản thì bị đánh cho tơi tả phải bỏ chạy, sau đó thì biệt tăm biệt tích luôn. Nhưng theo lời Ngải Mễ Lệ, Hàn Thạc biết rằng chúng vẫn chưa rời khỏi thế giới trong lòng đất, tựa hồ bắt đầu tiến hành các hoạt động cướp bóc đối với các chủng tộc ở nơi đây.
Ở thế giới trong lòng đất, các chủng tộc phân bố không đồng đều tại các khu vực. Hắc ám tinh linh có rất nhiều trang bị ma pháp Hắc ám hệ, khu vực của ngư nhân thì nhiều các loại thủy tinh đẹp đẽ, còn một số chủng tộc kỳ lạ dường như có các loại sản phẩm hiếm rất đắt tiền.
Với Tái Nhĩ Đặc mà nói, tiến vào thế giới trong lòng đất này cũng giống như tiến vào một khu vực săn bắt thú, tất cả các chủng tộc của thế giới trong lòng đất đều thành con mồi của hắn, ngoại trừ gặp phải sự ngăn chặn tại ma tinh quáng trường của Tích dịch nhân ra thì các loại vật phẩm có giá trị của tất cả các chủng tộc đều bị hắn tùy ý cướp bóc.
Thế giới trong lòng đất rộng mênh mông, có diện tích thật lớn, ngay cả Ám Mạc xuất động nhiều thành viên như vậy mà vẫn không thể tìm được tung tích của Tử Kinh kỵ sĩ đoàn. Hàn Thạc tất nhiên cũng sẽ không lãng phí thời gian với chúng nhưng trái lại, cái ma tinh quáng trường do Tích dịch nhân canh giữ kia mới thật sự là địa phương mà hắn cảm thấy có hứng thú, trong đó sinh vật cường đại kỳ lạ kia lại càng làm cho Hàn Thạc cảm thấy tò mò. Hắn muốn biết tại sao sinh vật kỳ lạ này có thể làm cho Tái Nhĩ Đặc được trang bị thần khí đầy đủ mà không có cách nào chống lại được.
Hàn Thạc như là con côn trùng biết bay lẹ làng phi hành giữa những bụi cây tươi tốt trên mặt đất xuyên qua khu vực huyệt động san sát nơi Tích dịch nhân cư ngụ. Thần thức cường đại, hơn nữa có một Âm ma dò xét bốn phía, hắn không gây chú ý cho bất cứ một tên Tích dịch nhân canh phòng nào, bay thẳng một mạch từ tận bên trong cùng đến ngọn núi trọc màu nâu đỏ mới dừng lại.
Thế giới trong lòng đất cũng không phải quanh năm không có ánh sáng. Vách đá cao mấy ngàn thước trên đỉnh đầu có đầy các loại thực vật phát ra ánh sáng, bởi vậy thế giới trong lòng đất vĩnh viễn được bao phủ bởi một loại ánh sáng mờ mờ dìu dịu. Ngọn núi trọc màu nâu đỏ kia cao khoảng hai ba trăm thước, trên núi ngoại trừ nham thạch màu nâu đỏ thì không có bất kì loại thực vật hay động vật nào.
Từ xa nhìn lại thì ngọn núi trọc này giống như là một cái hồ lô úp ngược, mặt trên rộng lớn phía dưới thon nhỏ dần, thoạt nhìn làm cho người ta rất lo lắng không biết chân núi nhỏ bé có thể chịu đựng được sức nặng của hai dãy núi đá cao rộng hình hồ lô hay không. Trên mặt ngọn núi trọc hình hồ lô dường như có rất nhiều nham động lớn nhỏ, đen ngòm, sâu không thấy đáy, không biết đi thông đến địa phương nào.
Vài Tích dịch nhân da màu nâu đỏ cầm vũ khí tuần phòng cẩn mật tại mấy cái động khẩu, không biết có phải là để đề phòng Tử Kinh kỵ sĩ đoàn xâm lấn một lần nữa hay không. Chung quanh ngọn núi trọc này có rất nhiều dấu tích những bước chân lộn xộn, một vài hố đất lồi lõm và một số lùm cây tựa như bị vũ khí sắc bén chém qua làm lá cây rơi rụng lả tả.
Từ bên ngoài nhìn vào quang cảnh này, Hàn Thạc lập tức hiểu rằng nơi đây nhất định đã xảy ra một trận chiến đấu. Cứ như vậy quan sát một lượt, hắn suy nghĩ phương pháp tiến vào ma tinh quáng trường, cuối cùng triệu hoán ra Thổ giáp thi, sai nó đi vào sâu trong lòng ngọn núi để thử xem kết quả thế nào. Nếu không thể thông qua Thổ giáp thi tiến vào trung tâm quáng trường thì còn nghĩ biện pháp khác.
Chỉ cần là bùn đất thì đều không thể cản trở Thổ giáp thi đi xuyên qua. Thổ giáp thi xuất hiện theo ma pháp chú ngữ của Hàn Thạc, sau đó liền chui vào trong lòng đất, trong chớp mắt đã biến mất không thấy tung tích. Bất quá Hàn Thạc có cảm ứng tâm linh với Thổ giáp thi, biết rằng nó đang làm theo chỉ thị của bản thân mình chậm rãi tiến đến quáng trường kia.
Bất quá, Thổ giáp thi còn chưa tới gần khu vực đó thì đột nhiên từ bên trong núi quặng ma tinh truyền đến một tiếng gầm rú làm đất rung núi chuyển, dường như có một sinh vật khổng lồ đang ngủ say bừng tỉnh dậy. Một luồng năng lượng kỳ lạ có thể truyền nhập vào trong lòng đất từ bên trong ngọn núi trọc kia phóng mạnh về hướng Thổ giáp thi.
Thần thức của Hàn Thạc lập tức cảm ứng được khí tức cực kỳ cường đại bên trong ngọn núi trọc, đầu óc rất nhanh chóng cân nhắc một chút, liền phán đoán đây là một sinh vật cường đại có thể so với Hỏa Diễm lĩnh chủ. Hàn Thạc vội vàng hạ mệnh lệnh cho Thổ giáp thi mau lui lại.
Thổ giáp thi lúc này còn chưa tới gần ngọn núi, giống như là một con cá trạch linh hoạt, nhanh chóng quay về dưới chân Hàn Thạc. Không chờ luồng khí tức kia tiếp cận, hắn liền nhảy vọt ra khỏi lòng đất tới bên người Hàn Thạc.
Tay trái lay động khô lâu pháp trượng, một luồng hắc vụ bao bọc lấy Thổ giáp thi vừa từ dưới đất thoát ra. Khô lâu pháp trượng trong tay hắn dấy lên một cơn gió nhẹ. Khi đám hắc vụ bao quanh nó bị cơn gió từ từ thổi tan đi thì Thổ giáp thi ở bên trong hắc vụ cũng biến mất không còn thấy đâu nữa.
Luồng lực lượng kỳ dị tới dưới chân Hàn Thạc bỗng đột nhiên bị mất đi mục tiêu lại theo đường cũ quay về trung tâm của ngọn núi trọc. Sau đó có một tiếng tru đất rung núi chuyển vang lên, hơn trăm Tích dịch nhân từ những hang động nham thạch trên núi xông ra, tay cầm vũ khí bắt đầu cẩn thận chuẩn bị đối phó với trận tấn công có thể xảy ra vào bất cứ lúc nào.
- Khó trách Tái Nhĩ Đặc năm lần bảy lượt bị đánh cho tơi tả phải bỏ chạy. Có một sinh vật lợi hại như vậy trấn giữ ma tinh quáng trường, Tái Nhĩ Đặc nhất định rất đau đầu. -" Hàn Thạc thấp giọng lầm bầm một câu, chậm rãi thối lui lại vào một chỗ âm u kín đáo, từ xa quan sát những Tích dịch nhân bộ dáng như gặp đại địch, biết rằng nhờ có sinh vật kỳ lạ kia trợ giúp, bọn họ đã nhận được tin tức có người xâm nhập.
Có một sinh vật lợi hại như vậy chiếm cứ núi hồ lô úp ngược, Hàn Thạc muốn vô thanh vô tức tiến vào quáng trường thì cũng có chút khó khăn. Linh giác của sinh vật này cực kỳ đáng sợ, ngay cả Thổ giáp thi từ trong lòng đất lẻn vào mà vẫn bị hắn phát hiện nên Hàn Thạc không dám cam đoan chính bản thân mình ẩn giấu khí tức toàn thân thì có thể tiến vào bên trong quáng trường hay không.
Có một chút không nắm chắc thì Hàn Thạc tất nhiên sẽ không nguyện ý làm, không cần đề cập tới sinh vật cường đại kỳ lạ kia, chỉ cần có mấy trăm Tích dịch nhân xuất hiện cuồn cuộn bên trong quáng sơn cũng không phải là trong một thời gian ngắn có thể thu thập được.
Do dự một chút, Hàn Thạc tạm thời từ bỏ ý nghĩ lẻn trộm vào thăm dò thực hư, chuẩn bị chờ sau đây Tử Kinh kỵ sĩ đoàn đến, đem gió đông trợ giúp Tái Nhĩ Đặc thì sẽ xem mọi chuyện thế nào.
Vô luận là Tái Nhĩ Đặc hay là bất cứ người nào khác, chỉ cần mục đích cuối cùng là quặng ma tinh ở nơi này thì bọn họ nhất định sẽ xuất hiện thêm lần nữa. Hàn Thạc hiểu được điều này cho nên cũng không vội rời khỏi nơi đây, ngược lại tạm thời ở lại ẩn nấp dưới chân một khối nham thạch, vừa yên lặng tu luyện vừa chờ đợi những kẻ đó đến.
Ma công đạt tới cảnh giới Phân Ma thì càng về sau càng khó tiến bộ, bất quá sau này mỗi khi đột phá được một tầng thì thực lực của bản thân lập tức có thể đề cao gấp mười, gấp trăm lần trước đó. Sở Thương Lan cũng chỉ đạt đến đỉnh điểm của cảnh giới Cửu biến mà đã có thể ngao du tới mặt trăng. Nếu có thể đạt tới cảnh giới đó thì tại cái thế giới này đã có thể so sánh với thần linh rồi.
Hàn Thạc chỉ cần đột phá Phân Ma tới cảnh giới Túng Dục, sau đó tiến thêm một bước liền có thể tiến vào Cửu Biến chi cảnh, đáng tiếc bắt đầu từ cảnh giới Phân Ma thì cùng một cảnh giới tựa hồ đều có rất nhiều giai đoạn, tu ma giả nếu trên đường tu luyện mà không gặp kỳ duyên thì sẽ phải tốn không biết bao nhiêu năm tháng khổ tu mới có thể tiến lên được một bước.
Từ trong trí nhớ của Sở Thương Lan, Hàn Thạc biết từ cảnh giới Phân Ma tới cảnh giới Túng Dục nếu không gặp kỳ duyên thì ít nhất phải mất trăm năm thời gian, từ cảnh giới Túng Dục tới cảnh giới Cửu Biến mất năm trăm năm thời gian cũng không nhất định là đủ, trên đường tu luyện có thể tẩu hỏa nhập ma hay không thì không ai nói chính xác được. Còn như như từ cảnh giới Cửu Biến đến cảnh giới Thiên Ma thì ngay cả Sở Thương Lan cũng không có bất luận đầu mối gì, nếu không hắn cũng sẽ không cần bắt theo Hàn Thạc khi quyết chiến cùng tam đại cường giả trên mặt trăng để cầu mong có đột phá.
- Một trăm năm, khoảng thời gian này thật sự quá dài, xem chừng thì cần phải tìm một cách khác mới được. - Hàn Thạc lẩm bẩm, đối với câu nói về duyên kỳ ngộ trong trí nhớ Sở Thương Lan đã bắt đầu ngấm ngầm lưu tâm, chuẩn bị khi có thời gian sẽ từ phương diện này hạ thủ.
Vì kỳ ngộ đơn giản là một vùng trời đất thích hợp để tu ma giả lợi dụng âm khí ma khí khổng lồ tu luyện, hoặc là ăn được một loại kỳ bảo đích thực gì đó mà trời đất phải nuôi dưỡng hàng vạn triệu năm mới có thể có được, hoặc là lợi dụng lực lượng sinh linh tu luyện ma khí sau đó nhờ vào lực lượng ma khí tu dưỡng Ma Anh, còn có cách là thôn tính tất cả lực lượng của những tu đạo giả, tu ma giả đồng loại.
Hàn Thạc ngồi xếp bằng ở phía sau nham thạch, vừa xuy xét về khả năng gặp kỳ ngộ vừa suy nghĩ về một số chuyện khác, đó là khả năng cùng tu luyện để cả ma pháp và ma công cùng tiến bộ, bất tri bất giác thời gian vài ngày đã trôi qua. Một hôm đầu óc Hàn Thạc đột nhiên bừng sáng, nảy sinh ra một chủ ý.
Lần trước khi đối phó với Chiêm Khoa Tư, Chiêm Khoa Tư có thần khí Khải Kỳ Lục đã hoàn toàn phá hủy rất nhiều Vong Linh ma pháp của Hàn Thạc. Triệu hoán bất tử sinh vật, Toan Tính Chiểu Trạch (ao axit) bị thánh quang chiếu rọi vào thì lập tức bị tịnh hóa tiêu tán, đối với một Vong Linh ma pháp sư như Hàn Thạc mà nói thì đây thật là một đả kích trí mạng.
Nếu bản thân Hàn Thạc không tu luyện ma công, dùng phương pháp huyền bí tạo ra năm bất tử sinh vật thần kỳ thì có lẽ khi đối mặt với những công kích của Thần điện kỵ sĩ và Chiêm Khoa Tư lần trước, hắn rất có thể đã bị thua.
Nguyên nhân khiến cho Quang Minh giáo hội của Chiêm Khoa Tư và Thiên Tai giáo hội phải lo sợ để ý Hàn Thạc chính là do đám Tiểu Khô Lâu không sợ thánh quang. Hàn Thạc đúng là đã gây ra sự chú ý về phương diện này.
Những bất tử sinh vật đẳng cấp cao như Tà Ác kỵ sĩ, bản thân có lực sát thương và lực công kích kinh khủng nên cũng không hề quá sợ hãi những loại ma pháp Quang hệ thông thường, nhưng nếu là do Chiêm Khoa Tư sử dụng Khải Kỳ Lục phát động thánh quang thì Hàn Thạc biết Tà Ác kỵ sĩ cũng tương tự sẽ khó có thể tránh khỏi bị thương nặng.
Trong không biết bao nhiêu năm tháng đã qua, các Vong Linh pháp sư và Thiên Tai giáo hội sở dĩ trong cuộc đấu tranh với Quang Minh giáo hội luôn luôn ở thế hạ phong đều bởi vì tác dụng khắc chế của thánh quang đối với bất tử sinh vật, một khi cái quy tắc này bị phá vỡ thì Hàn Thạc tin tưởng Quang Minh giáo hội sẽ khó mà chiếm cứ ưu thế thượng phong được mãi mãi.
Quang Minh giáo hội sợ nhất chính là điểm này, ta chính nên từ điểm đó mà hạ thủ. Tà Ác kỵ sĩ đẳng cấp cao, sắp tới còn có khả năng triệu hoán cả Cốt ma và Lão thi yêu, ta không nghĩ bọn chúng có năng lực thần kỳ giống như Tiểu Khô Lâu, Thổ giáp thi, nhưng ta theo bí pháp dùng ma công luyện chế cốt cách thân thể của bọn chúng thêm một lần nữa thì chắc hẳn là có thể làm cho bọn chúng không sợ thánh quang hủ thực nữa?
Đối với bất tử sinh vật đẳng cấp cao, có trí tuệ như Tà Ác kỵ sĩ, Cốt ma Lão thi yêu mà nói, chỉ cần không sợ thánh quang hủ thực thì sẽ có thể phát ra lực sát thương kinh khủng. Đến lúc đó Quang Minh giáo hội đối diện với những bất tử sinh vật đẳng cấp cao có thể cuồn cuộn xuất hiện không ngừng, thánh quang không có tác dụng thì nhất định sẽ vô cùng sợ hãi chứ?
Hàn Thạc trong lòng ngấm ngầm suy xét, càng nghĩ càng hiểu rằng đây là một phương pháp nhanh nhất để đề cao thực lực của bản thân mình. Chỉ cần có thể luyện chế thành công những bất tử sinh vật không sợ thánh quang, Hàn Thạc tin tưởng khi Chiêm Khoa Tư đối mặt với bản thân hắn vào lần tới thì cho dù mang theo bao nhiêu Thần điện kỵ sĩ cũng chỉ có một đường là chết mà thôi.
-Xem ra lần này quay về Tử Vong Mộ Địa thì phải bắt đầu thí nghiệm xem cần phải làm như thế nào thì mới có thể để cho bất tử sinh vật không sợ thánh quang chiếu rọi. - Hàn Thạc hạ quyết tâm, lầm bầm thầm nghĩ.
Đúng lúc này, Âm ma vẫn được Hàn Thạc bố trí ở chung quanh đã quan sát được tung tích một đám đông sinh vật tới gần. Âm ma hướng về phương hướng đó dò xét một lượt, phát hiện ngoại trừ Tử Kinh kỵ sĩ đoàn toàn thân khải giáp sáng bóng, còn có chủng tộc Hắc ám tinh linh quen thuộc, ngay cả Đại Na tộc mẫu của Hắc ám tinh linh lần trước đã từng giao du cùng Hàn Thạc cũng mang theo tộc nhân đi theo Tái Nhĩ Đặc.
- Thú vị, tất cả địch nhân đều đồng thời xuất hiện. - Hàn Thạc lẩm nhẩm nói, từ tư thế ngồi xếp bằng lập tức đứng lên, chuẩn bị nhìn kỹ xem bọn chúng sẽ đối phó với sinh vật cường đại ở bên trong ngọn núi trọc như thế nào.
← Ch. 0339 | Ch. 0341 → |