Vay nóng Homecredit

Truyện:Đại Ma Vương - Chương 0382

Đại Ma Vương
Trọn bộ 1027 chương
Chương 0382: Đào tường
0.00
(0 votes)


Chương (1-1027)

Siêu sale Shopee


Thần tình của Bác Lan Tư khi vừa nghe câu nói của Hàn Thạc liền bị kích động mãnh liệt. Mấy vết sẹo như giun bò trên khuôn mặt vằn vện vết sẹo của lão trở nên sống động khiến cho người khác có cảm giác hoảng sợ như gặp quỷ giữa ban ngày.

Cho dù là chủ nhân hiện tại của Bác Lan Tư là kiếm thánh Tạp La Lạp cũng không có phương pháp khống chế sát khí toàn thân của lão. Đối với người tự mình cô độc tìm tòi như Bác Lan Tư thì việc luôn phải đối mặt với mạo hiểm khi đi vào một lĩnh vực hoàn toàn chưa biết gì là điều dĩ nhiên. Kiếm thánh Tạp La Lạp cũng không thể cho lão bất kỳ sự trợ giúp gì.

Đối với Kiếm thánh Tạp La Lạp mà nói, nghiên cứu của Bác Lan Tư về sát khí căn bản là bàng môn tả đạo. Ông ta chẳng thèm lãng phí thời gian về phương diện này, cũng đã từng khuyên bảo Bác Lan Tư quay đầu về lãnh vực tu luyện đấu khí chính thống. Đáng tiếc là Bác Lan Tư càng lúc càng lún sâu, dần dà rồi trở nên trầm mê trong đó không tự thoát khỏi được. Tạp La Lạp không cách nào thuyết phục được Bác Lan Tư, trong tâm lại vẫn có vẻ xem thường nên không thể giúp đỡ được gì cho lão trên con đường "bàng môn tả đạo" này.

Hiện giờ lão nghe Hàn Thạc có được võ kỹ có thể khống chế sát khí. Đối với một người cô độc phiêu bạt trên một lãnh vực xa lạ đã lâu như Bác Lan Tư mà nói, lời nói của Hàn Thạc giống như âm thanh thiên nhiên xé toạc một lỗ thật lớn trên tấm màn cô độc lâu năm của lão. Bác Lan Tư lập tức bắt đầu trở nên không thể kềm chế được.

- Ngươi, ngươi nói thật chứ? - Bác Lan Tư hỏi lạc giọng, lại vừa có chút không tin tưởng, khuôn mặt giần giật càng lúc càng mạnh.

Lần trước Bác Lan Tư đã từng thấy qua Hàn Thạc đại chiến với Lợi Ách-Khải Ân của liên minh thương hội Ba Đặc. Bao gồm cả việc biểu hiện thần kỳ của hắn trong lần đầu gặp mặt đều khiến Bác Lan Tư có thứ cảm giác vui mừng như có tri âm. Nếu không hôm nay cũng sẽ không rời đi cùng Lao Luân Tư mà vẫn chần chừ nán lại muốn cùng Hàn Thạc bàn luận một phen, xem xem có thể từ trên người hắn thu hoạch được chút kỳ vọng gì đó không.

Hàn Thạc gật đầu, tự tin nói:

- Không những có thể vận dụng sát khi trên người của bản thân, ta còn có phương pháp có thể hấp thu lấy sát phạt chi khí trên chiến trường của binh mã tướng lãnh. Ha ha, thứ võ kỹ này ta nghĩ khắp cả Kỳ Áo đại lục chỉ có một mình ta là am hiểu mà thôi.

Lời này vừa nói ra, hung sát chi khí quanh người Hàn Thạc tràn mạnh ra ngoài. Từng đoàn sương mù dầy đặc màu huyết hồng đột nhiên từ trên thân thể Hàn Thạc trào ra. Trong sương mù màu huyết hồng kia lại mang theo sát khí hung ác tuyệt vọng cùng oán hận vô tận, khiến cho người khác phát ra cảm giác run rẩy cả tâm linh. Từng đoàn sát khí dưới sự thao túng từ tinh thần Hàn Thạc biến thành từng đường kẻ như các lưỡi đao nhọn bén, lấy Hàn Thạc làm trung tâm rồi triển khai ra một đóa hoa yêu dị tà ác màu huyết hồng như thực chất vậy.

Đồng tử Bác Lan Tư chợt mở rộng ra, nhìn chằm chằm lấy Hàn Thạc. Các vết sẹo chằn chịt ngang dọc trên mặt cứ như giun uốn éo chuyển động trên mặt của lão. Mùi huyết tinh nồng nặc không thể áp chế được trên người Bác Lan Tư bắt đầu khuyếch tán, chỉ là vĩnh viễn không cách nào được như Hàn Thạc, thuần thục tiến hành thao túng khí tức kỳ dị như vậy.

Bác Lan Tư có thể cảm giác được lực lượng ẩn hàm trong đó, cũng có thể hơi trực tiếp dùng lực lượng này thôi giục đấu chí người khác trên trường chiến đấu. Nhưng thao túng một cách tinh diệu như Hàn Thạc thì lão không so bì được. Lão chưa bao giờ dám tưởng tượng được, cũng là lần đầu được Hàn Thạc biểu lộ cho thấy. Đến giờ Bác Lan Tư mới hiểu rõ một khi có thể đi sâu về lãnh vực này thì cũng có thể phóng ra quang mang cùng lực hủy hoại còn đáng sợ hơn cả đấu khí.

- Bố, bá tước Bố Lai Ân. Ta có thể theo ngài học tập loại võ kỹ này không? - Chiếu theo thân phận cùng với sự lão luyện của Bác Lan Tư, hẳn sẽ không thất lễ như vậy. Nhưng bao năm cô độc tìm kiếm mà vẫn bất lực lẫn mờ mịt đã khiến cho sự nhẫn nại của lão lên đến cực điểm. Hôm nay vừa thấy được con đường tối tăm giờ hiển hiện chói lọi bày ra trước mắt, lão già cô độc này cũng đành không cách nào khống chế được bản thân.

Hàn Thạc bật cười, lắc lắc đầu rồi nói với Bác Lan Tư vẻ tiếc rẻ:

- À à, Bác Lan Tư lão tiên sinh, ngươi lại nói đùa rồi. Đừng nói là thứ võ kỹ thần kỳ này, cho dù là đấu khí phổ biến rộng rãi nhất của Kỳ Áo đại lục, nếu muốn tu luyên của người khác cũng không dễ dàng như vậy.

Trong đôi mắt Bác Lan Tư khó nén được nét ảm đạm, bùi ngùi thở dài một tiếng rồi đau khổ nói:

- Thật xin lỗi, là ta quá đường đột. Bất quá ta hy vọng thật sự có thể tu luyện được loại võ kỹ này. Bất kể là ngươi đề giá lớn cỡ nào! Trên thế giới này, có lẽ cũng chỉ có một mình ngươi mới có thể chỉ điểm cho tra trên con đường cô độc này. Làm một kẻ bơ vơ lần mò trong hung hiểm cùng thống khổ, ta đã trải qua quá nhiều rồi.

Hàn Thạc nhìn chằm chằm lấy lão già, bất kỳ chút chuyển động nào trong con ngươi của lão ta để lộ ra tâm tình đều có thể nhìn thấy được rõ ràng cả. Sau khi Bác Lan Tư mở lời cảm khái tận tâm can xong, Hàn Thạc mới nhíu mày nghĩ kỹ một hồi, sau đó lại do dự một chút rồi mới nhíu chặt mày lẩm bẩm tự nói:

- Kỳ thật loại võ kỹ này khi lão sư của ta lưu hạ lại, cũng không nói không được truyền ra ngoài.

Tinh thần Bác Lan Tư vừa sa xuống tận cùng, nghe vậy lại lập tức mừng rỡ nhìn Hàn Thạc rồi lắp bắp:

- Bố, Bố Lai Ân, ngươi, ngươi...

Trong lúc cả kinh, lời nói của Bác Lan Tư có chút không được mạch lạc, nhưng Hàn Thạc biết lão ta đang muốn biểu lộ ý nghĩ gì. Hắn dường như suy nghĩ chính chắn một hồi rồi mới chợt nói:

- Ngươi muốn tập loại võ kỹ này không phải là không được, nhưng phải gia nhập vào nhất mạch của chúng ta, coi như là ta thay mặt lão sư của ta thu nhận một đồ đệ. Nhưng ngươi trước giờ vẫn theo Tạp La Lạp tiên sinh, hơn nữa vẫn cho mình là nô bộc, ta nghĩ chuyện này cũng không thoả đáng lắm. Xem ra là không thể nào rồi.

- Không, có thể chứ, có thể chứ!

Bác Lan Tư vội vàng la hoảng một tiếng. Trong lúc Hàn Thạc đang kinh dị nhìn kỹ thì lão lập tức giải thích:

- Ta đi theo chủ nhân chỉ là trong kỳ hạn năm năm. Ta vì báo ân đã lưu lại bên mình chủ nhân bảy năm rồi. Mặc dù hiện tại vẫn cam chịu ở lại bên mình chủ nhân, nhưng ta hiện giờ đã được tự do. Chỉ cần ta nói với chủ nhân một tiếng, vậy thì không có vấn đề gì cả. Nếu như ngươi không để tâm, ta nguyện ý gia nhập vào nhất mạch của ngươi, cùng tu luyện võ kỹ thần kỳ kia.

Bác Lan Tư vừa nói như vậy, Hàn Thạc chợt cảm thấy giật mình. Không ngờ lão ta rõ ràng đã có thân phận tự do, không ngờ vẫn cam chịu ở lại bên cạnh Kiếm thánh Tạp La Lạp. Xem ra người này thật sự là một người vô cùng thích hợp làm tay sai cho hắn. Việc này chiếu theo đạo lý thì cũng không có vấn đề gì rồi. Chỉ là Hàn Thạc ít nhiều vẫn còn có chút kiêng kỵ tới vị kiếm thánh Tạp La Lạp kia, có chút lo lắng vì chuyện này sẽ phải trở mặt với ông ta.

Nhưng Hàn Thạc tin tưởng thực lực trước mắt của mình cũng chẳng cần phải sợ vị kiếm thánh Tạp La Lạp kia. Bác Lan Tư trước mắt chính là nhân tuyển thích hợp vô cùng để tu ma. Hàn Thạc do dự một hồi rồi mới mở miệng giải thích với lão:

- Ngươi tốt nhất nên suy tính cho kỹ. Nên biết một khi cùng ta tu tập võ kỹ, là sẽ phải chịu ước thúc của chính ta.

Nhất mạch này của chúng ta còn có rất nhiều quy củ. Thân là sư huynh, ta có quyền khiến ngươi ngươi làm một số chuyện ngươi sẽ không nguyện ý. Ngươi nếu cự tuyệt thì sẽ coi như là bất tuân sư huấn, ta có quyền thu hồi võ kỹ tu luyện được của ngươi. Ngoài ra, ngươi còn phải nói với Tạp La Lạp tiên sinh một chuyến, sau đó mới tự suy nghĩ kỹ càng vài ngày. Đợi khi ngươi đã suy nghĩ thật kỹ, có được quyết định thật sự thì chẳng ngại gì tới tìm ta nói chuyện cho rõ ràng.

Hàn Thạc nói đến đây thì ánh mắt Bác Lan Tư dần dần khôi phục lại vẻ tỉnh táo. Lão đã sống lâu năm như vậy thì tự nhiên sẽ không khờ khạo để đến nỗi không nhìn rõ được tình huống này. Mặc dù võ kỹ của Hàn Thạc có làm loạn tâm chí của lão ta một chút, nhưng khi hắn vừa nói tới mớ sư huấn cùng với ước thúc thì Bác Lan Tư nhìn sơ qua đã biết được ý Hàn Thạc muốn biểu đạt – có nghĩa là toàn bộ phải nghe theo lời ta, cho dù thế nào đi nữa!

Chuyện này kỳ thật cũng như phụng thị chủ nhân Tạp La Lạp hiện giờ. Dùng thân phận nô bộc vì chủ nhân sắp xếp mọi việc. Vô luận là giết người, phóng hỏa, cướp bóc, chiếm đoạt, chỉ cần mệnh lệnh chủ nhân hạ xuống đều phải dồn hết sức mà làm. Điều Hàn Thạc vừa biểu đạt thật ra cũng là ý này.

Lão lúc này mới thật sự bắt đầu cân nhắc được thua. Từ lâu lão đã biết rõ con người Hàn Thạc là loại người đầy dã tâm không cam chịu tịch mịch rồi. Ngoài ra sát khí tà ác nồng nặc trên người Hàn Thạc, vô luận nhìn thế nào cũng không giống bộ dáng hiền hòa người tốt của Tạp La Lạp. Một khi đi cùng đường với hắn, xem ra nhất định sẽ trở lại nghiệp cũ, làm mấy trò đầy máu mà không thể để lộ ra ánh sáng bên ngoài.

Nhưng mà Tạp La Lạp lại không thể cho lão thứ mà Hàn Thạc có thể cho lão. Ngoài ra về phương diện khác, kiếm thánh nhân hoà hiền từ Tạp La Lạp, so với cái tên trẻ tuổi dã tâm tà ác bừng bừng này thật sự càng hợp với khẩu vị của lão hơn.

Bàn tay Bác Lan Tư nhúng đầy máu vốn vẫn lưu luyến mùi vị tuyệt vời của sát lục. Vì việc nghiên cứu sát khí không thể kềm chế được đã khiến lão dường như say đắm trong sát lục không thể tự thoát khỏi. Ở bên cạnh Tạp La Lạp nhiều năm như vậy mà Bác Lan Tư vẫn không thể quên được mùi vị đó. Sự xuất hiện của Hàn Thạc đã gợi cho lão một con đường khác -- một con đường mà lão đang thèm muốn.

Sau khi do dự giữa lý trí và dụ hoặc một hồi, Bác Lan Tư cũng không thể tự quyết định được ngay, cuối cùng ngập ngừng:

- Ta sẽ thận trọng cân nhắc đề nghị của ngươi. Đợi ta có quyết định rồi sẽ đến tìm ngươi.

- Vô luận ngươi quyết định thế nào, ta đều sẽ tôn trọng quyết định của ngươi. - Hàn Thạc cười trả lời.

Trước khi Bác Lan Tư bỏ đi, đột nhiên nghĩ ra gì đó, quay đầu lại hỏi Hàn Thạc:

- Nhất mạch võ kỹ mà ngươi tu luyện đó, tên gọi là gì vậy?

- Thiên Ma môn!

- Thiên Ma môn... Thiên Ma môn. Ta nhớ rõ rồi! - Bác Lan Tư lẩm bẩm một mình rồi phóng người nhảy lên nóc nhà, trong chớp mắt đã không còn thấy tung tích.

- Hắc hắc, một khi vào ma môn, ngươi sẽ không thoát khỏi được vòng chưởng quản của ta. Tạp La Lạp ơi Tạp La Lạp, không phải là ta cố ý đào nhà của ngươi, nhưng thật sự thì nhân tài thế này ngươi căn bản không dạy cho khá được a. - Sau khi Bác Lan Tư đi khỏi, Hàn Thạc mới dương dương tự đắc lẩm bẩm nói.

Trong phủ công tước!

Hôm nay công tước Á Hi Bá Ân bí mật gặp mặt một số khách đặc biệt – là một nhóm nhân viên thần chức của Quang Minh giáo hội.

Nhân số bao gồm Hồng Y đại chủ giáo Chiêm Khoa Tư của Quang Minh giáo hội tại đế quốc Lan Tư Lạc Đặc, thêm vào một số thần điện kỵ sĩ và bạch y tế sư. Trong phủ công tước, ngoài Á Hi Bá Ân còn có vương tử Tra Lý Tư đang bàn luận vui vẻ.

Quang Minh giáo hội là cơ cấu tôn giáo có thế lực ảnh hưởng lớn nhất tại đại lục. Tại Kỳ Áo đại lục có rất nhiều quốc gia có đủ loại cơ cấu võ lực đủ kiểu. Bất kỳ quốc gia nào có Quang Minh điện, cũng đều có thần thánh kỵ sĩ làm hộ vệ. Căn cư theo quy mô lớn nhỏ của thần điện mà số lượng của đám thần thánh kỵ sĩ hộ vệ cũng không giống nhau.

Tại tổng bộ Quang Minh giáo hội ở Áo Đăng đế quốc, nhân số của thần điện kỵ sĩ đoàn của Quang Minh thần điện trên cả vạn người. Ở đại lục bao nhiêu năm nay đều vẫn có sự tồn tại của thập đại kỵ sĩ đoàn. Thần điện kỵ sĩ đoàn của Quang Minh giáo hội vẫn có thanh danh hiển hách, bên ngoài lại càng có lời đồn đài nói là thần điện kỵ sĩ đoàn mới là kỵ sĩ đoàn mạnh nhất của đại lục.

Ngoài ra, phần đông số Quang Minh tế tự của Quang Minh giáo hội cũng cũng có lực lượng đồng dạng kinh người như thế. Tỷ như nhân vật Hồng Y đại chủ giáo Chiêm Khoa Tư vậy, đối với bất kỳ ai mà nói đều là ác mộng, nhất là với đám ma pháp sư của Ám Hắc hệ cùng với Vong Linh hệ. Đụng phải Hồng Y đại chủ giáo Chiêm Khoa Tư có thần khí trên người, căn bản đành để mặc cho Chiêm Khoa Tư tuyên dương sự vĩ đại của Quang Minh thần, chứng minh sự hèn mọn của bọn họ. Lực lượng tôn giáo tại đại lục này mạnh không tưởng tượng nổi. Tín ngưỡng là thứ mơ hồ mông lung thật là thứ rất khó giải thích. Nó nhiều khi có thể ra lệnh cho một người bình thường trở nên điên cuồng mù quáng, sau đó làm ra những chuyện bất chấp lý lẽ. Quang Minh giáo hội am hiểu nhất chính là lợi dụng lực lượng của tín ngưỡng khiến cho ngu dân và cả giới quý tộc mù quáng, hơn nữa lại còn theo đường hướng không chính xác.

Ở đế quốc Lan Tư Lạc Đặc, lực lượng của Quang Minh giáo hội cũng không thể xem thường. Các thành thị của đế quốc Lan Tư Lạc Đặc đều có thần điện của Quang Minh giáo hội. Nơi có thần điện tự nhiên sẽ có lực lượng vũ trang của nó. Đám lực lượng tư nhân hoàn toàn tin thờ Quang Minh thần kia, đối với bất kỳ một đế quốc nào mà nói thật là một yếu tố không được ổn định lắm.

Nhưng có lẽ vì ảnh hưởng của Quang Minh giáo hội quá lớn và lực lượng vũ trang tư nhân của Quang Minh giáo hội tại bất kỳ quốc gia nào không ngờ lại đều có thể tồn tại một cách hợp pháp. Đây chính là tiếng nói từ đáy lòng cùng yêu cầu đến từ những người tin thờ Quang Minh thần. Cho dù là bệ hạ Ô Đặc Lôi Đức của đế quốc Lan Tư Lạc Đặc cũng coi như đã ưng thuận ngầm.

Cũng may là Quang Minh giáo hội tại đế quốc Lan Tư Lạc Đặc cũng chẳng phải là giáo hội chủ yếu. Ngoài ra, dân chúng vẫn còn tin thờ các loại thần linh như nữ thần tự nhiên, nữ thần băng tuyết. Các giáo hội đủ loại hỗn loạn này trải khắp bất kỳ thành thị nào của đế quốc Lan Tư Lạc Đặc, nhưng đều không thể nào làm lay chuyển căn cơ của đế quốc.

Khi đế quốc Lan Tư Lạc Đặc lâm vào cảnh vương tử tranh quyền, đối với tôn giáo mà nói thì lúc này cũng không thể không chọn lựa nhân tuyển. Tuyển chọn chính xác có thể đem lại lợi ích trực tiếp cho giáo hội của mình, thậm chí còn có thể độc chiếm hết tại đế quốc Lan Tư Lạc Đặc. Chiêm Khoa Tư chính là vì đã chấm trúng đại vương tử Tra Lý Tư cho nên mới xuất hiện trong phủ đệ của công tước Á Hi Bá Ân.

Có một giáo hội cường đại như Quang Minh giáo hội giúp đỡ, đối với Á Hi Bá Ân mà nói tự nhiên cũng là một chuyện vui vẻ. Đại vương tử Tra Lý Tư cũng vô cùng cao hứng như vậy. Thân là một kỵ sĩ chính thống, hắn vốn đã có hảo cảm đối với Quang Minh giáo hội. Khi được Quang Minh giáo hội toan tính trợ giúp hắn, niềm hảo cảm này tự nhiên gia tăng rất nhiều.

Sau khi bàn tính hứa hẹn về quyền lợi và chi viện thế lực xong, hai bên đều hài lòng thỏa mãn. Trong lúc công tước Á Hi Bá Ân cùng đại vương tử Tra Lý Tư đang nhiệt tình tiếp đãi đám nhân viên thần chức này thì Chiêm Khoa Tư lại đột nhiên thở dài nói:

- Bá tước Bố Lai Ân của thành Bố Lai Đặc Nhĩ, không biết công tước đại nhân thấy thế nào?

- Chỉ là một tên may mắn, nịnh hót bợ đỡ, không lợi không màng mà thôi. Ngoài ra, cái tên gia hỏa này cũng chẳng có tầm nhìn gì. Ta thấy chuỗi ngày tốt đẹp của hắn sẽ mau kết thúc rồi. - Công tước Á Hi Bá Ân trầm mặt mỉm cười rồi mở lời đánh giá về Hàn Thạc.

- Công tước đại nhân sai rồi. Người này tuyệt đối không phải dễ đối phó đâu. Lực lượng sau lưng người này là Thiên Tai giáo hội, là đối thủ lâu đời ngấm ngầm tranh đấu với Quang Minh giáo hội bọn ta mấy trăm năm nay. Chúng ta biết rõ sự đáng sợ của Thiên Tai giáo hội. Thật không dám giấu giếm, ta đã từng tự mình động thủ, mang theo mấy vị thần điện kỵ sĩ tập nã người này. Nhưng mà sau hai lần thất bại trở về, tự mình còn bị chút thương tích nữa.

Nói tới đây Chiêm Khoa Tư thở dài một tiếng rồi nói tiếp:

- Giáo hoàng đã ra chỉ thị, lệnh cho các nhân viên của bọn ta tại đế quốc Lan Tư Lạc đặc bằng bất cứ giá nào thanh trừ đi người này. Ta hy vọng công tước đại nhân có thể giúp đỡ bọn ta.

Sau khi Chiêm Khoa Tư nhắc tới Thiên Tai giáo hội, đột nhiên sắc mặt công tước Á Hi Bá Ân và kể cả đại vương tử Tra Lý Tư trở nên có chút khó coi. Sự tồn tại của Thiên Tai giáo hội đối với đại quý tộc như Á Hi Bá Ân mà nói tự nhiên là hiểu rõ trong lòng. Đó là sào huyệt tà ác của đám ác ma chân chính tụ tập lại. Á Hi Bá Ân thật không ngờ Hàn Thạc lại đến từ nơi này. Chuyện này thật khiến lão có chút lo lắng trong lòng.

Nhưng lần trước Á Hi Bá Ân và cả đại vương tử Tra Lý Tư đã xuất thủ qua, điểm này hai người tin rằng Hàn Thạc đã biết. Bất luận là chính bản thân Hàn Thạc hay Thiên Tai giáo hội đều là thứ người hung tợn có thù tất báo. Điều này khiến hai người hiểu rõ mình đã trở thành địch nhân không chết không thôi với Hàn Thạc.

Mặc dù tiếng ác của Thiên Tai giáo hội như cồn, nhưng Quang Minh giáo hội vẫn có thể kềm chế được Thiên Tai giáo hội qua cuộc đấu tranh mấy trăm năm nay. Điều này đủ thấy Quang Minh giáo hội cũng là tổ chức giáo hội cường mạnh như vậy. Hiện giờ vừa nghe Chiêm Khoa Tư đề cập tới việc tiêu diệt Hàn Thạc, Á Hi Bá Ân lập tức thẳng thắn trả lời:

- Lần trước chúng ta đã từng thử qua. Nhưng lại sơ ý bị thất bại. Người này trợ giúp cái tên con tư sinh kia, ta nghĩ sớm muộn gì cũng chỉ có đường chết. Ý của Chiêm Khoa Tư tiên sinh là muốn hắn biến mất sớm một chút à?

Hồng Y đại chủ giáo gật gật đầu mở giọng cảm thán đau buồn:

- Người này là một yếu tố bất ổn cho Kỳ Áo đại lục. Sự tồn tại của hắn sẽ mang đến tai nạn cho Kỳ Áo đại lục. Tôn chỉ của Quang Minh giáo hội chúng ta một mực vẫn là thanh trừ hết thảy những thành phần không tuân theo thần ý này. Hắn chính là đối tượng mà chúng ta cần phải lập tức tiêu diệt.

- Vậy chủ giáo đại nhân người có biện pháp tốt gì không? - Á Hi Bá Ân đợi lời nói kích động của Chiêm Khoa Tư kết thúc rồi thuận thế hỏi theo.

- Ta cũng đang suy tính, nhưng cần phải có lực lượng trợ giúp của hai vị...- Hồng Y đại chủ giáo Chiêm Khoa Tư gật gật đầu rồi bắt đầu trình bày ý định của ông ta cho hai người.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-1027)