← Ch.0593 | Ch.0595 → |
Thành Nam Phổ, tường thành như bộ mặt nữ nhân bị dày xéo nhiều năm, khắp nơi tàn phá, gạch đá tan hoang.
Những lỗ thuốc nổ rất rõ ràng. Chỉ huy quân sự thiên tài Phạm Lôi Trạch, vẻ mặt tiều tụy bận rộn chỉ huy quân dân, thậm chí lắm khi tự mình động thủ, hỗ trợ vận chuyển mấy tảng đá, tu bổ những vách tường đã yếu đi trông thấy.
Phạm Lôi Trạch bận rộn giữa đám người, sớm không còn phong độ rạng ngời năm đó. Tóc rối bù, khải giáp đầy bụi bẩn, không sáng bóng như trước nữa. Nếu không phải Hàn Thạc có trí nhớ thật tốt, người bình thường thật sự rất khó có thể chỉ liếc mắt mà nhận ra hắn trong đám người, chỉ cho hắn là một bần dân trong đám đó mà thôi.
Khổ chiến gây áp lực cho nhân dân Nam Cương càng ngày càng khó có thể chịu được, Phạm Lôi Trạch làm thần thủ hộ cho Nam Cương, áp lực của hắn tuyệt đối vượt qua tất cả mọi người khác!
- Phụ thân... cha... cha làm sao tới nông nỗi này! - Phạm Ny kêu lên bi ai. Trong nháy mắt nàng đã chạy tới bên cạnh Phạm Lôi Trạch, nước mắt trong suốt ngập tràn hốc mắt, tựa hồ sẽ trào ra bất kỳ lúc nào.
- Ny con, sao con lại tới Nam Cương? - Phạm Lôi Trạch đột nhiên nhìn thấy con gái, có vẻ cực kỳ kinh hỉ, cười ha hả, dang tay định ôm lấy nàng.
Dường như đột nhiên nhớ tới cái gì, Phạm Lôi Trạch dừng động tác của mình lại, mất hẳn sự kinh hỉ, nghiêm túc nói:
- Con tới đây làm gì? Ta không phải đã gửi thư cho con, bảo không được đến rồi sao? Tình thế Nam Cương nguy hiểm như vậy, ta không muốn con tới đây chịu hung hiểm!
- Bản thân cha cũng sắp không chống đỡ được nữa, còn muốn xen vào việc của con làm gì?
Phạm Ny tức giận hừ một tiếng, nước mắt đầy mi rốt cuộc không khống chế được nữa, chảy dài trên gương mặt nàng, tạo thành hai dòng sông trên gương mặt trắng nõn.
- Con biết cha quan tâm tới con, nhưng con gái cũng phải lo lắng cho phụ thân chứ.
Trong mắt hiện lên vẻ an ủi và vui sướng, nhưng Phạm Lôi Trạch lại cố tình che dấu đi, chỉ vào Phạm Ny phẫn nộ quát:
- Ta thân là quân đoàn trưởng Nam Cương, mặc dù chết trận ở đây cũng là phù hợp với trách nhiệm của ta. Còn con thì khác, con là một trong những Đại ma đạo sư xuất sắc nhất đế quốc, cũng là chủ nhiệm Vong Linh hệ ma vũ học viện Ba Bỉ Luân. Con có trách nhiệm trọng đại, trong tay còn có nhiều đệ tử, sao có thể gánh chịu nguy hiểm với ta ở đây chứ?
- Lần này con tới đây không phải là thân phận gì khác, con là con gái cha. Con lo cho cha nên đến thăm cha, thế thôi!
Phạm Ny đã đến bên cạnh Phạm Lôi Trạch, cũng bất chấp lão phản đối, đưa tay vén mớ tóc rối bù của cha mình, trước khi lão bạo nộ phát hỏa, lại dịu dàng nói:
- Huống chi, con không phải tới đây một mình.
- Còn có ai?
Phạm Lôi Trạch sửng sốt, sau đó theo ánh mắt Phạm Ny nhìn ra xa. Đột nhiên sắc mặt lão đại biến như gặp quỷ, đột nhiên mắng to:
- Xú tiểu tử, lại là ngươi! Liên tiếp năm năm, không có tin tức gì cả. Ngươi có biết con gái ta chờ ngươi khổ sở bao nhiêu không. Tiểu hỗn đản, lúc trước ngươi hứa với ta như thế nào. Ngươi đối đãi với người con gái ngươi yêu như vậy hả...
Hàng tràng mắng chửi tuôn ra từ miệng Phạm Lôi Trạch, Phạm Lôi Trạch vừa thấy Hàn Thạc, tính tình như thuốc nổ của lão rốt cuộc không thể khống chế được, mở miệng chửi mắng tựa hồ không thể dừng lại.
Hàn Thạc cười khổ, đối với nhạc phụ tính tình như vậy, hắn vừa hâm mộ vừa bất lực, thêm nữa lão nói cũng là sự thật, Hàn Thạc căn bản không tìm ra lý do để phản bác, chỉ có thể tùy ý cho lão phát tiết tức giận trong lòng.
- ......
Liên tiếp chửi bới nhặng xị, mà Phạm Lôi Trạch vốn là một thùng thuốc nổ kinh người, uy lực quả thật kinh người. Một lát sau, Hàn Thạc thấy lão vẫn không có dấu hiệu dừng lại, trực tiếp dùng thần lực làm một vách thanh âm chung quanh.
Hàn Thạc mỉm cười gật đầu lia lịa, dường như đang chăm chú lắng nghe lời giáo huấn của Phạm Lôi Trạch, thái độ tốt một cách thần kỳ.
- Xú tiểu tử, đừng tưởng rằng thái độ ngươi tốt như vậy thì ta sẽ buông tha cho ngươi! - Sau một trận mắng chửi trời long đất lở, Phạm Lôi Trạch cũng không còn khí lực nữa, trừng mắt nhìn Hàn Thạc, cuối cùng vẫn cho thấy lão không chịu bỏ qua.
Hàn Thạc vẫn mỉm cười nhìn Phạm Lôi Trạch, mặc dù tai hắn không nghe thấy lời mắng của lão, nhưng từ linh hồn dao động của lão, Hàn Thạc đã cảm ứng được Phạm Lôi Trạch sau một hồi mắng chửi sướng miệng như vậy, đã phát tiết hết những áp lực trầm trọng trong lòng. Lão thoạt nhìn có vẻ chửi mỏi mệt không chịu nổi, nhưng Hàn Thạc biết tinh thần lão đã đỡ hơn rất nhiều sau một tràng chửi mắng như vậy.
- Tạm thời không nói chuyện riêng nữa, ta lần này tới đây, là để giúp ông một tay, diệt trừ uy hiếp của đế quốc Thú Nhân! - Sau khi Phạm Lôi Trạch phát tiết xong, Hàn Thạc nể mặt Phạm Ny, đầu tiên là biểu đạt sự có lỗi rất thành khẩn, sau đó mới thong thả nói.
- Cái gì? Diệt trừ uy hiếp của đế quốc Thú Nhân á? Có phải ngươi biến mất quá lâu nên không rõ tình huống hả? - Phạm Lôi Trạch mới thoáng bình phục, lại giống như bị điểm một mồi thuốc nổ nhảy dựng lên, dùng ánh mắt như nhìn người điên nhìn Hàn Thạc, gào lên.
- Ông không nghe lầm!
Hàn Thạc tự tin nói:
- Ta đã đến đây, nói lên rằng nhiệm vụ này cơ bản cũng không có gì khó khăn cả.
- Xú tiểu tử, ngươi điên thật rồi, ngươi tưởng ngươi phải đối mặt với một hai Thú Nhân hử? Ngươi nghĩ rằng bằng vào một mình ngươi có thể đẩy lui mười mấy vạn Thú Nhân đại quân sao? Ngươi cho rằng mình là thần à? - Phạm Lôi Trạch bị Hàn Thạc chọc tức đến nối muốn phát điên, lão cảm thấy những lời Hàn Thạc quá điên cuồng.
- Đối với người bình thường, ta đích thật là Thần! - Hàn Thạc ngạo nghễ nói.
Phạm Lôi Trạch nhảy dựng lên, mặt đỏ ké chỉ vào Hàn Thạc, đang định nói cái gì đó, lại bị hắn đột nhiên phất tay chế trụ, ngắt lời lão, kiêu ngạo nói:
- Bất tất nhiều lời, sự thật ra sao, ông sẽ lập tức thấy ngay ấy mà.
Không để cho Phạm Lôi Trạch có cơ hội nhảy lên chửi bới tiếp, Hàn Thạc vừa nói xong, nghênh ngang đạp không hướng ra ngoài thành. Dưới cái nhìn chăm chú của rất nhiều quân dân thành Nam Phổ, từng bước bay về phía đám quân trướng Thú Nhân dày đặc phía trước.
- Đó là ai? Làm sao dám nói chuyện với Phạm Lôi Trạch đại nhân như vậy? - Một tráng hán bình dân ngạc nhiên hỏi.
- Bố Lai Ân đại nhân! Hắn là Bố Lai Ân đại nhân! Lần trước ở thành Áo Sâm đế quốc ta có gặp hắn một lần, tuyệt đối không sai đâu! - Một sĩ quan quân đội từng tham dự nội loạn vài năm trước ở đế quốc đột nhiên kêu lên sợ hãi.
Hắn vừa nói xong, mọi người đều kinh hãi!
Trên tường thành tất cả quân dân vừa nghe tên sĩ quan quân đội đó kêu lên như vậy, giống như một nồi nước bị nấu đã lâu mà chưa sôi, đột nhiên bùng lên, tiếng gào thét kinh hỉ ồn như chợ vỡ từ từng góc tường thành vang lên.
- Bố Lai Ân đại nhân xuất hiện rồi! Bố Lai Ân từng khiêu chiến các cường giả trong đế quốc, chưa từng thất bại bao giờ!
- Nam Cương có phúc rồi! Bây giờ thì chiến sự Nam Cương hẳn đã chuyển tình thế rồi, Bố Lai Ân đại nhân chính là người đứng đầu thành Bố Lôi Đặc Nhĩ. Hắn đã xuất hiện, vậy quân đoàn Thiết Huyết ở thành Bố Lôi Đặc Nhĩ hẳn cũng sắp xuất hiện theo!
- Đúng đó, quân đoàn Thiết Huyết bây giờ chính là quân đoàn có chiến lực cường đại nhất đế quốc, không tính quân đoàn Bào Hao! Hơn nữa, quân đoàn Thiết Huyết không bị tiêu hao nhân lực trong chiến tranh, lần này tới đây, nhất định có thể đưa tới hy vọng cho thành Nam Phổ. Hắc, chúng ta bất tất phải rời khỏi cố hương nữa, thật tốt quá! - Tiếng ủng hộ nhiệt liệt vang khắp bốn phương tám hướng, mỗi một người khi nghe Hàn Thạc đến đều tràn đầy sự an tâm hưng phấn.
- Tên xú tiểu tử tự đại hết thuốc chữa này, không ngờ lại tạo thành sự an tâm cho quân dân như vậy. Mẹ nó chứ, nếu những người này mà nhìn thấy hắn bị đại quân đế quốc Thú Nhân xé tươi, không biết sẽ nghĩ như thế nào? Tên hỗn đản chẳng biết trời cao đất rộng này, chẳng lẽ hắn nghĩ rằng thật hắn có thể một mình ngăn cơn sóng dữ sao, xử lý nguy cơ mà hai năm trời chúng ta không giải quyết được à? - Phạm Lôi Trạch thì thào, nhìn con gái mình, gầm gừ nghiến răng.
- Có lẽ thế, thế giới này, không có việc gì là tuyệt đối cả!
Phạm Ny chúm chím cười, lắc lắc lăc lắc tay Phạm Lôi Trạch, làm nũng nói:
- Phụ thân, Bố Lai Ân mấy năm qua bị Quang Minh giáo hội hãm hại mãi đến bây giờ. Cha đừng trách chàng được không?
- Không hay!
Phạm Lôi Trạch tức giận trừng mắt nhìn Phạm Ny, nhỏ giọng nói:
- Tên tiểu hỗn đản này có phải là điên rồi không. Lại dám hành động bừa bãi như vậy. Không ngờ con cũng không ngăn cản hắn. Tiểu Ny con, sao dạo này không biết chừng mực vậy chứ?
Phạm Ny bị Phạm Lôi Trạch huấn thị như vậy, thở phì phò hừ nhẹ một tiếng, biết mình có nói gì lão cũng sẽ chẳng tin, nên cũng không giải thích nữa, chỉ đưa hai mắt lóe sáng nhìn theo Hàn Thạc, đợi những hành động tiếp theo của hắn.
- Bố Lai Ân đại nhân, Bố Lai Ân đại nhân lại đi thẳng về phía đế quốc Thú Nhân! Trời ạ, Bố Lai Ân đại nhân điên rồi kìa? Đó là mười mấy vạn quân đội Thú Nhân chứ ít gì?!
- Chuyện gì thế? Bố Lai Ân đại nhân sao lại bất trí như vậy, trời ạ, nên làm cái gì bây giờ?
Quân dân đứng trên tường thành rốt cục phát hiện ra mục đích hành động của Hàn Thạc, ai nấy đều thi nhau thét lên, tạo nên âm thanh vô cùng hỗn loạn trên tường thành.
Trong khi tất cả mọi người hoặc công khai hoặc âm thầm lo lắng cho Hàn Thạc, một đạo ánh sáng bỗng hiện lên ở phía chân trời. Đột nhiên, một con Cốt Long thật lớn phá không chui ra, trên con Cốt Long có một nhân vật Tử Vong đang ngồi bệ vệ với một khí thế áp đảo cả thiên hạ.
Tiểu Khô Lâu cầm trong tay một cây Cốt Thứ dài, lẳng lặng phát ra những âm thanh triệu hoán. Thân là một Hạ vị thần tu luyện lực lượng nguyên tố Vong Linh, Tiểu Khô Lâu đã có đề cao rất lớn đối với việc vận dụng sức mạnh Vong Linh.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, dưới những đạo hào quang bắn dọc ngang khắp cả bầu trời, ngàn vạn sinh vật bất tử lần lượt xuất hiện. Dưới sự uy nghiêm của Tiểu Khô Lâu, chúng sắp hàng thành đội ngũ chỉnh tề, rầm rập hướng về phía đế quốc Thú Nhân.
Hào quang trong không trung bắn tung tóe, lực lượng nguyên tố Tử Vong cực kỳ đậm đặc, dưới sự triệu hoán của Tiểu Khô Lâu, những sinh vật bất tử này cuồn cuộn đến từ Vong Linh giới, trong khoảnh khắc, đứng đặc cả một khu vực rộng lớn!
← Ch. 0593 | Ch. 0595 → |