← Ch.0609 | Ch.0611 → |
Người đến là Ốc Úc Phu mà Hàn Thạc rất quen thuộc, còn có Bá Đặc Tề Lợi từng là công tước của công quốc Bảo Lai Tháp. Công quốc Bảo Lai Tháp bị thành Bố Lôi Đặc Nhĩ chiếm đóng, Bá Đặc Tề Lợi bỗng biến mất tăm, nghe nói tên Triệu Hoán sư tà ác này trở về Thiên Tai giáo hội rồi.
Hai người đi thẳng vào phủ đệ Hàn Thạc ở thành Áo Sâm, đã đợi hắn rất lâu rồi, giờ mới thấy Hàn Thạc đang từ thương hội Bố Tư Đặc của Phỉ Bích trở về.
Lần này gặp mặt, thái độ hai người cung kính trước đó chưa từng có. Lập tức đi tới dùng đại lễ vái Hàn Thạc, ngược lại làm Hàn Thạc giật mình hết hồn.
- Hai vị, làm gì thế? - Hàn Thạc rất kinh ngạc, từ lễ nghi hai người này dùng để lễ bái hắn, Hàn Thạc phát hiện ra hai người này tựa hồ xem mình là trưởng bối ở Thiên Tai giáo hội, điều này làm cho trong lòng Hàn Thạc hơi xao động.
- Bố Lai Ân đại nhân, hai chúng ta lần này phụng mạng tới đây mời ngài, hy vọng ngài có thể chính thức cùng chúng ta đi tới tổng bộ Thiên Tai giáo hội một chuyến. - Ốc Úc Phu sau khi dùng đại lễ chào hỏi, cung kính nói.
- À?
Hàn Thạc kêu khẽ một tiếng, nghi hoặc hỏi:
- Tại sao mời ta tới Thiên Tai giáo hội?
Thiên Tai giáo hội thần bí trước nay không công khai về tổng bộ ở địa phương nào. Bao nhiêu quốc gia và tôn giáo đối địch với Thiên Tai giáo hội, tìm mọi biện pháp mà vẫn không tìm thấy tổng bộ của giáo hội này ở đâu, không ngờ lần này hai người Ốc Úc Phu tới đây, lại trịnh trọng mời hắn tới đó, thật làm Hàn Thạc có chút khó xử.
- Bố Lai Ân đại nhân, tráng cử của ngài ở ngoài thành Nam Phổ, còn có sự tích hủy diệt Băng Tuyết thần điện, làm cho Giáo hoàng đại nhân biết về ngài. Giáo hoàng đại nhân phân phó chúng ta, nhất định phải hết sức mời ngài tới Thiên Tai giáo hội một chuyến, Giáo hoàng có chuyện trọng yếu muốn nói với ngài, hy vọng Bố Lai Ân đại nhân đừng cự tuyệt. - Trong khi Ốc Úc Phu nói những lời này, ánh mắt vẫn không che dấu được sự sùng kính, xem ra những hành động lôi đình từ khi Hàn Thạc quay về đại lục Kì Áo quả nhiên làm khiếp sợ cả Thiên Tai giáo hội.
- Tại sao ta phải đi Thiên Tai giáo hội? Nếu Giáo hoàng đại nhân các ngươi có thành ý, hẳn là phải tự mình tới gặp ta mới đúng chứ. - Bây giờ thực lực Hàn Thạc đã tới mức này, cả đại lục Kì Áo cũng chẳng có mấy người lọt vào mắt hắn. Thiên Tai giáo hội cũng thế thôi, do đó Hàn Thạc mới cuồng vọng nói như vậy.
Ốc Úc Phu có lẽ đã được dặn dò từ trước, nên hắn cũng không hề tức giận trước những lời cuồng vọng của Hàn Thạc, ngược lại chỉ cười khổ giải thích:
- Năm năm trước Giáo hoàng đại nhân đã chuẩn bị tự mình tìm ngài nói chuyện, lần này sau khi biết tin tức của ngài cũng không ngoại lệ, thật sự đã chuẩn bị tự mình tới đây.
- Vậy tại sao hắn không tới. Ngược lại muốn ta phải tới? - Hàn Thạc cau mày, trầm giọng hỏi.
Với thực lực Hàn Thạc hôm nay, cũng không e ngại Thiên Tai giáo hội sử dụng âm chiêu. Cho dù hai hóa thân ngoại thân bị thương, Hàn Thạc cũng tự tin đủ sức tự bảo vệ. Chỉ có điều mấy ngày nay còn bận vài việc ở đế quốc Lan Tư Lạc Đặc, nhất thời cũng không có ý định ra ngoài, cho nên mới nói như vậy.
- Trước khi Giáo hoàng đại nhân đi tới đây, đã dùng tế đàn để nói chuyện với Thần tín ngưỡng. Chúng ta địa vị thấp nên cũng không rõ. Nhưng Giáo hoàng đại nhân có nói, lần này chính là Thần tín ngưỡng của Thiên Tai giáo hội tự mình lên tiếng, trịnh trọng mời ngài tới tổng bộ Thiên Tai giáo hội một chuyến. Vì lợi dụng tế đàn tổng bộ, ngài mới có thể nói chuyện được với Thần tín ngưỡng của chúng ta. - Ốc Úc Phu giải thích rất cung kính.
Vừa nghe thế, trong lòng Hàn Thạc chợt động, nghĩ tới một vài việc có thể làm.
Mấy ngày nay Hàn Thạc một mực cảm thấy âu sầu về Băng Tuyết thần điện và Tri Thù nữ thần La Ti. Trong lòng hắn hiểu rõ bất luận là Tri Thù nữ thần La Ti, hay là thế lực của Băng Tuyết thần điện, hắn đều không thể chỉ có một người mà có thể đối phó được. Một khi họ xuyên giới đến đây, Hàn Thạc biết mình căn bản không có phần thắng bao nhiêu. Hắn hiểu rất rõ thực lực của mình, hiểu được trong thời gian ngắn căn bản không thể chống lại hai phương.
Nghĩ ngợi một lát, trong lòng Hàn Thạc nổi lên một ý nghĩ, đó là tạm thời giả vờ theo một thế lực lớn. Trước khi thực lực mình còn chưa đủ cường đại, lợi dụng sức mạnh của người khác để khống chế Băng Tuyết thần điện và Tri Thù nữ thần, và cả Quang Minh giáo hội mà mình sắp đắc tội nữa.
Hai hóa thân ngoại thân của hắn tu luyện lực lượng nguyên tố Tử Vong và Hủy Diệt pháp tắc. Thân thể hóa thân ngoại thân Tử Vong hệ lại do Khô Lâu pháp trượng ngưng tụ thành. Trái lo phải nghĩ, Hàn Thạc cảm thấy hắn dễ dàng liên hệ với một phương thế lực của hai đại chủ thần Hủy Diệt, Tử Vong một cách dễ dàng. Còn căn cơ của hai đại chủ thần này ở đại lục Kì Áo chính là Thiên Tai giáo hội.
Nghe Ốc Úc Phu vừa nói như vậy, Hàn Thạc cơ hồ lập tức có thể khẳng định chẳng những hắn có loại ý nghĩ này, xem ra hai đại chủ thần cũng có ý định này, hẳn là muốn lợi dụng Thiên Tai giáo hội để thu hút hắn.
Nghĩ vậy, Hàn Thạc mỉm cười, dễ dàng nói:
- Hóa ra là như vậy, Ừm, ta hứa với các ngươi, nhưng các ngươi phải chờ ta một thời gian. Chờ ta xử lý xong sự tình bên này, sẽ lập tức cùng hai người các ngươi đi tới tổng bộ Thiên Tai giáo hội.
- Đa tạ đại nhân!
Nghe Hàn Thạc đáp ứng đi theo, Ốc Úc Phu rõ ràng thở phào một hơi. Rồi tỏ vẻ lấy lòng nói:
- Bố Lai Ân đại nhân, thật ra lần đầu tiên gặp mặt, ta đã biết tất cả mọi người đều là người mình. Ha hà, đại nhân lần này vừa xuất hiện, đã làm hai đại sự, các trưởng lão trong giáo hội đều chấn động, bây giờ lại có Thần trực tiếp truyền tấn, đại nhân quả nhiên khác người thường, mong rằng đại nhân tương lai có thể nói giúp cho chúng ta.
- Hy vọng đại nhân nói giúp. - Bá Đặc Tề Lợi một mạch không nói gì, cũng cười nói mấy câu lấy lòng.
Hai người Ốc Úc Phu và Bá Đặc Tề Lợi năm năm trước vẫn tận tâm trợ giúp Hàn Thạc, làm cho thành Bố Lôi Đặc Nhĩ chiếm được bảy đại công quốc, mắt thấy lần này Hàn Thạc cường thế trở về, Thiên Tai giáo hội lại trọng thị hắn trước đó chưa từng có, họ đều tỏ ra hưng phấn hơn bất kỳ ai khác.
Mỉm cười đánh giá hai người vài lần, Hàn Thạc khẽ gật đầu, vỗ vỗ vai Ốc Úc Phu, cười nói:
- Người thông minh luôn luôn có hảo vận, yên tâm đi, nếu tương lai thật sự có cơ hội, ta sẽ không quên những hỗ trợ trước kia của các ngươi đâu.
- Đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân! - Hai người Ốc Úc Phu mừng rỡ, vội vàng hưng phấn cảm ơn Hàn Thạc.
Hàn Thạc còn chưa chính thức gia nhập Thiên Tai giáo hội, tất cả lãnh đạo cao cấp ở Thiên Tai giáo hội, kể cả Giáo hoàng, đều chấn động, hai người biết Hàn Thạc một khi chính thức tiến vào Thiên Tai giáo hội, hắn lại cầm trong tay Khô Lâu pháp trượng thì nhất định sẽ có ảnh hưởng rất lớn. Có một câu cam đoan của Hàn Thạc, hai người như thấy được cảnh tương lai huy hoàng, nên không kìm nén được tâm tình, đều tỏ ra hưng phấn một cách rõ ràng.
- Được rồi, các ngươi đi trước đi, chờ ta xử lý sự tình bên này xong, lập tức cùng các ngươi tới tổng bộ Thiên Tai giáo hội. - Thấy hai người thần tình rạng rỡ, Hàn Thạc điềm nhiên phân phó.
- Biết rồi đại nhân, đợi đại nhân xử lý xong sự tình bên này, liên lạc với chúng ta là được. - Ốc Úc Phu cung kính vái một lễ, lúc này mới cùng Bá Đặc Tề Lợi rời đi.
Ốc Úc Phu sớm nói trước cho Hàn Thạc về phương thức liên lạc với Thiên Tai giáo hội, căn bản không xem hắn là ngoại nhân.
Nghĩ đến cũng hợp lý thôi. Thần khí Khô Lâu pháp trượng của Thiên Tai giáo hội đang ở trên tay hắn, hắn cũng là một Vong Linh pháp sư, lại là tử địch của Quang Minh giáo hội. Những gì hắn gây nên cũng phù hợp với tôn chỉ của Thiên Tai giáo hội, Thiên Tai giáo hội đương nhiên sớm đã xem hắn là người của mình rồi.
Sau khi hai người Ốc Úc Phu ly khai, Hàn Thạc vẫn tự hỏi thật lâu, nhớ tới năm đó linh hồn mình bị xâm nhập ở Tử Vong Mộ Địa, hắn hiểu được lúc trước vị Thần đó muốn có được tín ngưỡng của hắn, làm hắn toàn tâm toàn ý phục vụ cho Thiên Tai giáo hội. Song bây giờ Hàn Thạc cũng đã là một vị Thần rồi, Hàn Thạc tin chỉ cần những Tà Thần này không ngu, hẳn là sẽ không một lần nữa lợi dụng thủ đoạn này ra.
"Binh tới có tướng ngăn, nước lên có đê chặn, cần phải lợi dụng Thiên Tai giáo hội, chờ thực lực ta đạt tới cảnh giới nhất định, đến lúc đó ai khống chế ai cũng không nói chính xác được." - Nghĩ ngợi chốc lát, Hàn Thạc thầm nhủ.
Vài ngày kế tiếp, Hàn Thạc bồi thường cho ba cô ở thành Áo Sâm. Phóng thích toàn bộ áp lực chờ đợi năm năm dài đằng đẵng của các nàng. Những gì Hàn Thạc biểu hiện ở thành Nam Phổ, còn cả sự kiện vừa gây nên ở Băng Tuyết thần điện ở đến quốc Tạp Tây, qua việc cố tình truyền bá của tổ chức Ám Mạc, một lần nữa gây chấn động khắp đế quốc Lan Tư Lạc Đặc.
Giống như trong một đêm, Hàn Thạc đã thành đối tượng tín ngưỡng mới của nhân dân đế quốc Lan Tư Lạc Đặc, Tự Nhiên thần giáo họat động nhiều năm ở đế quốc Lan Tư Lạc Đặc có rất nhiều tín đồ, nhưng không thu được nhiều như Hàn Thạc mấy ngày nay. Trải qua hướng dẫn của Hàn Thạc, ngày càng có nhiều dân chúng ở đế quốc thật sự coi hắn trở thành vị Thần để tín ngưỡng, cũng cung cấp cho Hàn Thạc một phần tín ngưỡng lực.
Hàn Thạc thích ý hưởng thụ tất cả những thứ này. Nhưng cũng có một số việc có điều phiền toái. Tỷ như ngày đó sau khi điên đảo với Ngải Mễ Lệ xong, nàng bèn hỏi hắn về đoàn người Khiết Bích Nhi.
Ngải Mễ Lệ thân là lãnh đạo ở Ám Mạc, thêm nữa Khiết Bích Nhi lại thu hút ánh mắt mọi người khi xuất hiện ở Nhật Diệu cốc, chuyện này nàng không biết mới là lạ.
Loại vấn đề này làm Hàn Thạc đau đầu nhất, không thể không làm mặt dày giải thích cho Ngải Mễ Lệ, nhất là chú trọng đến đặc thù ma công của mình và tình thế bất đắc dĩ của mình.
Nhưng rất hiển nhiên, Ngải Mễ Lệ căn bản không tin giải thích của Hàn Thạc, giận dỗi hậm hực nói:
- Chàng thật là háo sắc, mọi người ở đế quốc ai cũng biết cả, bây giờ chàng nói là bị ép nên bất đắc dĩ, vậy chàng tự giải thích cho Phạm Ny và Phỉ Bích, hai nàng cũng biết rồi đó.
Ngải Mễ Lệ vừa nói như vậy, Hàn Thạc chỉ biết cười khổ. Hắn biết Ngải Mễ Lệ còn dễ đối phó, hai người Phỉ Bích và Phạm Ny càng khó nói chuyện.
- Còn nữa, Hải Luân trước kia là công tước công quốc Hi Luân, con gái Thánh kỵ sĩ Tố La là Tô Phỉ, hai người đó chàng sẽ làm gì? - Ngải Mễ Lệ giận thở hổn hển nói tiếp.
- Tô Phỉ mắc gì tới ta? - Hàn Thạc gào lên oan uổng.
- Hừ, người ta từ đế quốc Tạp Tây xa xôi ngàn dặm tới thành Bố Lôi Đặc Nhĩ của các chàng, cống hiến rất nhiều cho chàng, bây giờ lại xây dựng một quân đội cho thành Bố Lôi Đặc Nhĩ ở khu vực công quốc, ai không biết nàng có ý với chàng?
Ngải Mễ Lệ than nhẹ, học theo Phỉ Bích đấm vào ngực Hàn Thạc, u oán nói:
- Chàng sao lăng nhăng thế?
Hàn Thạc cười khổ, không biết nên nói cái gì cho tốt, thôi thà không nói còn hơn.
← Ch. 0609 | Ch. 0611 → |