Vay nóng Tima

Truyện:Đại Ma Vương - Chương 0657

Đại Ma Vương
Trọn bộ 1027 chương
Chương 0657: Bố Lai Ân, hy vọng ngươi có thể tới gia tộc chúng ta làm khách
0.00
(0 votes)


Chương (1-1027)

Siêu sale Shopee


- Quy luật gì cơ, sao ta không phát hiện được? - Lệ Vi rất quái lạ, khó khăn quay đầu nhìn quanh, nhưng trong mắt nàng, ngoại trừ chướng khí độc đủ mọi màu sắc tràn ngập bốn phương tám hướng, rốt cuộc không thấy có gì đặc thù cả.

- Nơi này chỉ có chướng khí đủ mọi màu sắc, căn bản không nhìn rõ sự vật, làm gì có quy luật gì chứ? - Đường Na thần tình kinh ngạc, thì thào tự nói.

- Chẳng lẽ các ngươi không phát hiện ra sự lưu động của chướng khí này kỳ thật cũng có quy luật sao? - Hàn Thạc mỉm cười, chỉ điểm.

Nghe Hàn Thạc vừa nói như vậy, mọi người ngẩn ngơ, rồi tập trung toàn bộ sự chú ý vào sự lưu động của chướng khí chung quanh, đánh giá biến hóa của những chướng khí này.

Họ cẩn thận quan sát một lát, cũng phát hiện ra chướng khí đủ mọi màu sắc đó đang lưu động với một đặc điểm kỳ quái.

Chướng khí chia làm năm loại màu sắc đỏ, lam, lục, tím, đen. Năm loại chướng khí màu sắc khác nhau lại tương hỗ nhau, nhưng không hỗn hợp với nhau. Khi lưu động chung quanh họ thì năm loại chướng khí này như rất ăn ý, mỗi một lần đều do một luồng trong đó đi tới, dừng lại một thời gian rồi tự động tản ra, sau đó một loại chướng khí khác lại tiếp tục ăn mòn.

- Ủa! Dường như thật sự có quy luật!

Lệ Vi rất hưng phấn, sau đó kỳ quái nhìn Hàn Thạc đang đứng gần trong gang tấc, hỏi:

- Chẳng lẽ phương pháp rời khỏi của chúng ta có liên quan tới qui luật của những chướng khí này?

- Ta nghĩ hẳn là có liên quan! - Hàn Thạc lạnh nhạt đáp lại.

Ngũ Phương Mê Ảo trận dựa rất nhiều vào chướng khí năm màu này. Chỉ cần nhận ra chuẩn xác qui luật lưu động của những chướng khí này là có thể biết được phương pháp thoát khỏi đây.

- Tốt lắm, chúng ta hãy cẩn thận quan sát một chút! - Đường Na thật ra rất tín nhiệm Hàn Thạc, vội vàng quát khẽ.

Lời này vừa nói ra, mọi người bị đình trệ khá lâu trong Ngũ Phương Độc Vân Chướng, ai nấy đều tập trung tinh thần quan sát quy luật của chướng khí năm màu, hy vọng có thể tìm ra phương pháp rời khỏi nơi này.

Đáng tiếc quan sát một hồi, họ đích xác hoặc nhiều hoặc ít cũng tìm ra một vài quy luật lưu động của chúng, nhưng khổ nỗi lại chẳng hề biết gì về Ngũ Phương Mê Ảo trận, nên mặc dù biết được qui luật lưu động của chướng khí năm màu, cũng không tìm thấy phương pháp.

- Ta... Ta không chịu được nữa rồi! - Sắc mặt Ba Đốn đỏ bừng, thần lực tiêu hao quá nhiều làm trong lòng hắn cảm thấy sợ hãi.

Người hầu của Lệ Vi là Khảo Bá Đặc mặc dù không nói một tiếng nào, nhưng gương mặt hoàn toàn tương phản với Ba Đốn, nó tái nhợt, thoạt nhìn cũng như dầu khô đèn tắt rồi.

- Lệ Vi, chúng ta ra ngoài, tặng vị trí này cho Khảo Bá Đặc và Ba Đốn! - Vào thời khắc mấu chốt, Đường Na quyết đoán ra lệnh cho Lệ Vi. Rồi nghiêm chỉnh nhìn Hàn Thạc, nói:

- Bố Lai Ân, trong lúc này chúng ta phải đồng tâm hiệp lực!

Hít sâu một hơi, Hàn Thạc đột nhiên mỉm cười nói:

- Các ngươi không cần đi ra ngoài!

- Tại sao. Khảo Bá Đặc đã sắp không chịu nổi nữa rồi. Cho dù thần khí bị hư hao, ta cũng không thể trơ mắt nhìn hắn chết được. Ta phải ra khỏi đây, ngươi đừng ngăn ta! - Lệ Vi thấy sắc mặt Khảo Bá Đặc càng ngày càng tái nhợt, vội la lên.

Khảo Bá Đặc ở xa xa nghe Lệ Vi nói vậy, trong đôi mắt vô thần ẩn hiện vẻ cảm kích, mắt thấy Lệ Vi la hét muốn ra ngoài, hắn khẩn cấp nói lớn:

- Tiểu thư bất tất lo cho lão nô. Tính mạng lão nô là để bảo toàn cho tiểu thư, chứ không phải để cho tiểu thư hy sinh cho ta!

- Nói cái gì, sao chết được, tất cả phải sống cho ta! - Đường Na quát lớn.

- Ta nói không cần đi ra ngoài là không cần đi ra ngoài!

Hàn Thạc thấy trong thời khắc này không ngờ Lệ Vi lại hảo tâm như vậy, thầm nghĩ nữ nhân này dù gì cũng không phải quá tệ. Mắt thấy ánh mắt mọi người một lần nữa nhìn chằm chằm vào mình, hắn tự tin nói:

- Ta đã tìm được quy luật, các ngươi đi theo ta, ta đưa các ngươi ra ngoài!

- Ngươi... Ngươi dám khẳng định? - Trong thời khắc tuyệt vọng này, Ba Đốn nghe Hàn Thạc nói thế, kinh hỉ hét lớn lên.

- Hẳn là không có vấn đề gì!

Hàn Thạc khẽ gật đầu, phân phó:

- Xếp hàng phía sau ta, ta đi mau thì các ngươi mau, ta đi chậm thì các ngươi cũng chậm, đừng có sai lệch một bước nào. Nếu không theo sát ta, không ra ngoài được thì chớ có trách ta!

- Bố Lai Ân... Ngươi... Ngươi cho rằng trước khi thần lực của họ hao hết sẽ đưa chúng ta đi ra khỏi nơi này à? - Đường Na cũng không hoàn toàn yên tâm, trước khi hắn hành động, hỏi kỹ lại một chút.

- Tin ta đi! - Hàn Thạc huênh hoang như một thằng lưu manh điển hình.

Trong thời khắc này, tất cả mọi người không có ai có biện pháp gì hay hơn, mắt thấy Hàn Thạc tự tin như vậy, với ý nghĩ đang ôm ngựa chết bỗng hóa thành ngựa sống, mọi sự coi như đã thống nhất, đều đến bên cạnh Hàn Thạc.

Thấy mọi người đã chuẩn bị xong, Hàn Thạc cũng không nói nhiều, hai mắt lóe ra hào quang, cẩn thận quan sát lưu động của chướng khí, rồi đột nhiên, khi một luồng chướng khí màu đỏ tiêu tán, một luồng chướng khí màu tím sắp xuất hiện, Hàn Thạc đột nhiên động thân, di động mau lẹ về phía bên trái năm bước. Phía sau hắn, bọn người Ba Đốn vô cùng cẩn thận làm theo hành động của Hàn Thạc. Vừa thấy hắn động thân, lập tức làm theo y như hắn.

Khi họ bước đủ năm bước, đột nhiên phát hiện ra chướng khí màu đỏ tưởng đã tiêu tan từ nãy bây giờ thần kỳ xuất hiện bên cạnh họ, vẫn xâm thực họ.

Yên lặng hơn mười giây, khi luồng chướng khí màu đỏ một lần nữa sắp tiêu tán, Hàn Thạc lại bắt đầu đột nhiên hành động. Lần này tốc độ thật chậm, bước từng bước về phía bên phải. Sau khi bước được mười bước, cảnh sắc chợt biến đổi, bọn người Hàn Thạc lại đến nơi chướng khí màu đỏ đó tụ tập.

Lúc này, tất cả mọi người đều đã phát hiện ra Hàn Thạc luôn đi theo chướng khí màu đỏ đó, trong lòng dần dần tín nhiệm hắn hơn vài phần. Trước đây, chướng khí này phiêu hốt không chừng, tuyệt sẽ không xuất hiện một lần nữa bên cạnh họ. Họ tới tới lui lui không biết bao nhiêu lần, thế mà chưa bao giờ có thể tiếp cận một luồng chướng khí ăn mòn nào mãi.

- Ngươi thật sự có chút bản lĩnh! - Lệ Vi vẫn dựa sát vào Hàn Thạc, đột nhiên ghé vào tai hắn, nhẹ nhàng nói.

Hàn Thạc không bị ảnh hưởng một chút nào, tỉnh táo quan sát biến hóa phía trước. Phía sau hắn, bọn người Ba Đốn ai nấy nín thở ngưng thần, đợi bước kế tiếp của Hàn Thạc.

- Nghe ta ra lệnh, đợi lát nữa, mọi người lui về phía sau! - Hàn Thạc đột nhiên tỉnh táo hét lên.

Đoàn người Ba Đốn nghe Hàn Thạc nói thế đều hiện lên vẻ kinh dị. Không biết tại sao đang đi tới ngon lành, tên kia đột nhiên hạ lệnh bảo họ lui về phía sau. Nhưng tới lúc này rồi thì họ đều đem mọi hy vọng ký thác vào người Hàn Thạc, ai nấy đều trầm mặc không nói, nhưng ánh mắt kiên định, xem như chịu sự phân phó của hắn.

Đợi hơn mười giây, Hàn Thạc đột nhiên quát:

- Mau lui lại, tám bước!

Bọn người Ba Đốn không dám chần chờ một chút nào, vội vàng dựa theo sự phân phó của Hàn Thạc, vội vàng thối lui tám bước. Chờ họ dừng lại, bỗng phát hiện ra luồng chướng khí màu đỏ đó lại tiếp tục xâm thực bên người họ.

- Hắc, thần kỳ quá! - Ba Đốn hoan hô, tới giờ thì hắn đã không hề nghi ngờ gì Hàn Thạc nữa rồi, biết tên kia đích xác nắm chắc qui luật của chướng khí nơi này.

Đường Na tựa sát vào Hàn Thạc, cũng không nhịn được nắm chặt khuỷu tay hắn. Trong khi Hàn Thạc nghi hoặc cúi đầu nhìn lại, nàng thủ thỉ hỏi:

- Ngươi tìm được quy luật thật đấy à!

Tiếng kinh hô này không phải nghi vấn, mà là khẳng định. Xem ra nàng cũng đã hoàn toàn tin Hàn Thạc.

Hàn Thạc vẫn không trả lời, một lần nữa đi tiếp lên ba bước, thoạt nhìn chỉ tiến tiến lui lui, giống như hoàn toàn vô dụng, nhưng chướng khí màu đỏ vẫn thủy chung chưa từng rời khỏi họ.

Cuối cùng Hàn Thạc đi sang bên phải lùi năm bước. Cảnh sắc chung quanh đột nhiên biến hóa, rốt cuộc không có lấy một chút chướng khí nào cả. Đưa mắt nhìn quanh, họ phát hiện ra mình thật đã đi ra phía sau khu vực chướng khí thần bí rồi.

"Bộp bộp!"

Ba người Ba Đốn theo sát phía sau cũng thoát ra khỏi Ngũ Phương Độc Vân Chướng.

Ba người kinh ngạc một chút, rồi mừng hú lên. Khảo Bá Đặc và Ba Văn vẫn trầm mặc không nói gì, nhưng ánh mắt lại tràn đầy vẻ may mắn vì đại nạn không chết. Ba Đốn cười ha ha một trận, rồi nhìn về phía Hàn Thạc, mấp máy mấy lần mới nói được:

- Này, trước đây ta có mạo phạm, mong rằng ngươi đừng để ý. Ừm.. lần này... Cám ơn ngươi!

Một đệ tử thế gia tâm cao khí ngạo như vậy mà có thể trước mặt bọn người Đường Na, thấp giọng cúi đầu trước Hàn Thạc, có thể nói rằng những gì hắn vừa trải qua đích xác đã có chút trưởng thành.

Khẽ gật đầu, Hàn Thạc thần sắc vẫn như thường, không kể công không tự ngạo, nói khẽ:

- Khách khí rồi, tất cả mọi người đều cùng chiến tuyến, một người tổn thất là mọi người tổn thất, một người vinh là mọi người vinh hiển, phải trợ giúp lẫn nhau chứ!

Thấy Hàn Thạc không hề mượn cớ mình xuống nước mà nói vài câu xúc phạm hắn, Ba Đốn tuy miệng không nói gì, nhưng trong lòng thì lại cảm kích hơn nữa. Hắn đã không còn ánh mắt coi rẻ và bất thiện nhìn Hàn Thạc như lúc đầu nữa, bây giờ chỉ còn sự cảm kích vô cùng, đột nhiên hắn phát hiện ra những gì Đường Na nói rất chính xác: Hàn Thạc có rất nhiều chỗ đáng cho họ học tập.

Tỷ như gặp phải hiểm cảnh này, hắn thủy chung không hoảng hốt. Thậm chí so với Đường Na thì Hàn Thạc còn có vẻ trấn định hơn. Hơn nữa đều luôn lặng lẽ tìm phương pháp rời khỏi, chưa từng bỏ cuộc! Loại tâm chí và nghị lực này tuyệt đối chỉ khi gặp phải những nguy cơ sinh tử mới dần dần bồi dưỡng được. Chỉ với điểm này thì Ba Đốn cũng đã phục rồi.

Như vậy xem ra Ba Đốn phát hiện mặc dù thực lực Hàn Thạc không phải là đặc biệt cường hãn, nhưng một vài phẩm chất trên người Hàn Thạc nhất định sẽ làm cho hắn tương lai trở thành một nhân vật không tầm thường. Ba Đốn có thể tới nơi này, cũng không phải là một kẻ bất tài, khi hắn hiểu rõ hơn về Hàn Thạc, thái độ đối đãi với Hàn Thạc lập tức xảy ra biến hóa rất lớn.

- Hà hà, lần này may mà có ngươi, bằng không ta và Ba Văn chỉ sợ đã khó thoát kiếp này. Đại ân không nói nhiều, sau khi xong nhiệm vụ lần này, Bố Lai Ân, hy vọng ngươi có thể tới gia tộc chúng ta làm khách, hai huynh đệ chúng ta nhất định sẽ cảm tạ ngươi rất nhiều! - Thái độ Ba Đốn đối với Hàn Thạc biến hóa cực nhanh, làm cho ai nấy đều kinh ngạc. Ba Văn trầm mặc ít nói càng như lọt vào trong sương mù, không rõ huynh trưởng hắn làm sao đột nhiên nói như vậy.

Đường Na cũng âm thầm gật đầu, liếc mắt kinh ngạc nhìn Ba Đốn, thầm nghĩ người này cũng không phải một kẻ bất tài.

Nghe Ba Đốn nói như vậy, Hàn Thạc nhìn Ba Đốn thật lâu, thấy vẻ mặt hắn chân thành, trong lòng Hàn Thạc cũng nghĩ ngợi một chút, rồi đại khái đoán được ý nghĩ của Ba Đốn, vì vậy cười hắc hắc nói:

- Thế nào cũng có dịp thôi!

- Còn có gia tộc chúng ta nữa. Bố Lai Ân, ngươi cũng đã cứu chúng ta, ta đại diện cho gia tộc, cũng mời ngươi tới làm khách! - Lệ Vi cười hì hì đưa ra lời mời.

Hàn Thạc ngạc nhiên, đột nhiên phát hiện ra mình tựa hồ thành một món hàng đắt giá. Hai kẻ này ngay từ đầu rõ ràng ghét mình như hủi, thoáng cái trở nên nhiệt tình như vậy, làm hắn nhất thời có chút không thích ứng. Thấy ánh mắt Lệ Vi vẫn còn nhìn mình chằm chằm, hắn lại tiếp tục cười nói:

- Hắc hắc, thế nào cũng có dịp, thế nào cũng có dịp thôi!

- Bố Lai Ân, ngươi có thể diện thật! Hai vị Lệ Vi và Ba Đốn trước giờ vẫn có tiếng ngạo mạn, không ngờ lại cùng mời ngươi, ha ha! - Đường Na cười khanh khách, chọc ghẹo Hàn Thạc.

Nhún vai, Hàn Thạc tỏ vẻ rất thoải mái, khóe miệng nở nụ cười nhạt:

- Được rồi được rồi, mọi người nghỉ ngơi một chút đi, sau này còn gặp phải nhiều thứ rắc rối hơn!

Ra khỏi Ngũ Phương Độc Vân Chướng, phía dưới còn có một Âm Phong Hắc Sát Cương. Bây giờ họ đang ở nơi giao tiếp giữa hai ma trận, tạm thời không bị trận pháp ảnh hưởng. Trải qua một phen ma luyện lần trước, mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều tiêu hao thần lực. Bây giờ không thể xem nhẹ được.

- Bố Lai Ân nói đúng, tất cả mọi người đừng nói chuyện nữa, khôi phục trong chốc lát đi. - Đường Na lập tức đồng ý với những lời của Hàn Thạc, khẩn cấp nói.

Tất cả mọi người đều biết phía trước còn có khốn cảnh, cũng không còn nói thêm gì nữa, đều dùng những lực lượng nguyên tố trong thiên địa lặng lẽ khôi phục sức mạnh vừa mất đi.

Chỉ có Hàn Thạc thần sắc vẫn thong dong, vì chướng khí độc căn bản không xâm thực vào vòng tròn hộ thân của hắn. Ma Nguyên lực của Hàn Thạc hao tổn cực ít, không cần tĩnh tâm khôi phục như họ, chỉ lặng lẽ quan sát hai người Ba Đốn và Ba Văn.

Hai người Ba Đốn và Ba Văn đều tu luyện Hủy Diệt pháp tắc, hơn nữa có thực lực Hạ vị thần hậu kỳ. Hàn Thạc biết rất ít về Hủy Diệt pháp tắc, nên không bỏ qua bất kỳ một cơ hội đề cao thực lực cho mình. Tri thức của mình đối với Hủy Diệt pháp tắc quá kém, bây giờ có một cơ hội quan sát, tự nhiên phải nắm bắt ngay.

Thần chi lĩnh vực hai người Ba Đốn và Ba Văn vừa triển khai, bên trong nó đã tràn đầy khí tức hủy diệt. Thần chi lĩnh vực của họ làm không gian vặn vẹo, những hòn đá không khí không gian chung quanh đều chịu ảnh hưởng của Hủy Diệt pháp tắc, đều như bị phá hủy. Dưới tác dụng của Hủy Diệt pháp tắc, thần lực trong cơ thể hai người đều khôi phục từng chút một.

Cũng tu luyện Hủy Diệt pháp tắc, trong cơ thể Hàn Thạc có một hóa thân ngoại thân Hủy Diệt hệ, lúc này cẩn thận cảm ngộ sự vận chuyển Thần chi lĩnh vực bên trong hai người Ba Đốn Ba Văn, lặng lẽ nhớ kỹ, định ngày nào đó sẽ thử nghiệm.

Trong khi Hàn Thạc âm thầm quan sát Ba Đốn và Ba Văn, thân thể Đường Na chìm trong một khoảng Hắc Ám đã khôi phục bình thường. Vừa thấy Đường Na khôi phục, Hàn Thạc vội vàng thu hồi tầm mắt mình khỏi hai người Ba Đốn Ba Văn.

Những việc thế này là tối kỵ. Hàn Thạc cũng không muốn để Đường Na phát hiện ra cử động vô lễ của hắn. Bất luận kẻ nào cũng sẽ không nguyện ý để người khác nhìn ngó khi tu luyện, nguyên nhân sẽ làm cho nhược điểm về sức mạnh của mình bại lộ, rất có thể sẽ bị người ta nắm được, làm mình lâm vào cảnh bất lợi.

Thần sắc Hàn Thạc vẫn như thường, mỉm cười với Đường Na, đang chuẩn bị nói gì đó, thì đột nhiên nghe xa xa truyền đến một tiếng kêu sợ hãi rợn tóc gáy. Thanh âm thê lương dị thường, như là một người đang giãy chết.

Hàn Thạc cau mày, rồi lại có chút hả hê:

- Xem ra những người kia gặp phải phiền toái rồi. Nghe thanh âm, tựa hồ có người đã gặp bất hạnh rồi. Đối với chúng ta mà nói, thật sự đây là đại hạnh!

- Ngươi mới là đại hạnh của chúng ta. Không có ngươi, mới đây chúng ta đã gặp phải bất hạnh rồi! - Đường Na nhìn chăm chú Hàn Thạc, duyên dáng cười khanh khách. Xem ra vì đối phương đã tử vong một người mà Đường Na thấy rất thoải mái.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1027)