Vay nóng Tinvay

Truyện:Đại Ma Vương - Chương 0660

Đại Ma Vương
Trọn bộ 1027 chương
Chương 0660: Nói Thật Chứ Ta Rất Không Thích Giết Người Phóng Hỏa!
0.00
(0 votes)


Chương (1-1027)

Siêu sale Shopee


Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận có thể tụ tập Huyền Âm khí, trừ việc này ra, chỉ cần ở trong trận thoáng thay đổi một chút cũng có thể hình thành một ma trận có lực sát thương thật lớn. Người bố trí ra trận pháp này xem ra không muốn cho người thường tiến vào trong. Nhưng khi Hàn Thạc chính thức bước vào, mới phát hiện ra ở trung tâm Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận từng bước đều tràn ngập nguy cơ trí mạng.

Khu vực nơi bọn người Hàn Thạc và Đường Na đứng là một góc chết của trận pháp, có thể dùng để tị nạn. Nhưng góc chết này nếu là người không hiểu bố cục của Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận, quyết không có khả năng phát hiện ra được. Đương nhiên cũng không có khả năng tiến đến. Khi Hàn Thạc vừa vào, mỗi một bước đều nghiên cứu rất kỹ, suy đi tính lại rất nhiều lần mới có thể tìm được chỗ này.

Đoàn người Hàn Thạc đột ngột biến mất làm bốn người Áo Nhĩ Đức ai nấy thần sắc kinh dị, nhìn về phương hướng họ vừa biến mất không dám mạo hiểm xâm nhập một bước nào.

Có một phen gặp phải thống khổ lúc trước, họ chính thức hiểu được địa phương này đáng sợ như thế nào. Bốn Hạ vị thần chết sạch, họ cũng phải giãy dụa kịch liệt mới thoát khỏi tử vong, nhờ đó mới gian nan đi tới được nơi này. Họ hiểu mỗi một bước đều có thể gặp phải hung hiểm lớn hơn nữa. Ngay khi nhóm bốn người thấy Hàn Thạc biến mất, họ cho rằng đương nhiên nhóm người kia đã gặp nạn rồi.

- Bố Lai Ân, họ không thể thấy chúng ta thật à! Việc này là như thế nào? - Lệ Vi có vẻ rất ngạc nhiên vui mừng, hô khẽ.

Mấy người Đường Na cũng nhìn Hàn Thạc chăm chăm vẻ nghi hoặc, trong mắt tràn đầy vẻ khó hiểu.

- Nơi này cũng có quy luật, các ngươi không chú ý tình huống chung quanh, tự nhiên không thể phát hiện ra ở đây không chỗ nào không có quy luật cả! - Hàn Thạc mắt nhìn chằm chằm vào bọn người Áo Nhĩ Đức, thuận miệng nói.

- Có quy luật gì cơ? Mấy quả núi thôi mà, ta nhìn không thấy có gì đặc biệt so với những địa phương khác! - Lệ Vi lầm bầm, có vẻ không tin lắm.

Cũng không quay đầu lại, Hàn Thạc cười nhạt, chỉ vào phương hướng Áo Nhĩ Đức, giải thích:

- Ngươi chú ý một chút sẽ phát hiện nơi đó có một màn sương nhạt bay vòng quanh, màn sương đó bay vòng quanh mấy quả núi này rất có quy luật, còn có...

Hàn Thạc hiểu rất rõ về Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận, tiện tay chỉ một cái là chỉ tới điểm mấu chốt.

- Quái lạ! Thật thế!

Lệ Vi dựa theo Hàn Thạc chỉ điểm, giật mình cả kinh, phát hiện ra những lời hắn nói rất chính xác, những cảnh vật biến ảo hoàn toàn đúng như những gì hắn nói. Nhờ đó ánh mắt Lệ Vi bây giờ nhìn Hàn Thạc không khỏi có thêm vài phần sùng bái. Nàng tràn ngập kính ý nói:

- Ngươi... Ngươi rốt cuộc là người như thế nào? Không ngờ đến cả những biến hóa rất nhỏ xung quanh như vậy mà cũng có thể quan sát một cách rõ ràng!

Chẳng những Lệ Vi, kể cả đám người Đường Na đều kinh hãi thất sắc, ánh mắt nhìn về phía Hàn Thạc ngập tràn kính ý.

Những quy luật như lời Hàn Thạc vừa rồi nói người bình thường rất khó có thể nhận thấy được. Cho dù một vài nhân vật biến thái vô cùng mẫn cảm với hoàn cảnh chung quanh, phỏng chừng cũng khó có thể nhận ra một cách rõ ràng như vậy. Đến cả một vài bố cục cây cối quái dị cũng có thể gây ra sự khác biệt. Hàn Thạc lại nói ra tùy ý như vậy, quả là một công kích rất lớn đối với những qui tắc trước nay họ biết.

"Rốt cuộc người này là như thế nào? Lại có thể nhận thấy tất cả biến hóa mỗi giây mỗi phút rõ như lòng bàn tay?"

- Quy luật này có liên quan gì tới địa phương này không? Tại sao họ không nhìn thấy chúng ta? - Đường Na càng tiếp xúc nhiều với Hàn Thạc, càng cảm thấy hắn khó có thể nắm bắt. Nàng cố ghi tạc những qui luật của cảnh vật chung quanh, nhưng lại vẫn không rõ việc này có liên quan gì tới việc họ đứng tại chỗ này?

- Nói về địa điểm này thì có điều rất thâm ảo. Kể cả thiên thời, địa lợi, thiên khí. Còn có một vài đặc tính vạn vật... - Hàn Thạc nghiễm nhiên thành bộ dạng lưu manh chuyên nghiệp, dùng một vài từ đao to búa lớn, một vài tri thức vật lý hóa học mà hắn biết ở thế giới trước, nói linh tinh một hồi cho đám Đường Na lúc này như lọt vào trong sương mù, thái độ rất chăm chú.

Đường Na chăm chú nghe Hàn Thạc giải thích, còn có đoàn người Ba Đốn, Lệ Vi thì ai nấy thần tình nghi hoặc, càng chú ý nghe càng không hiểu. Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai nấy vô cùng nghi hoặc.

"Các ngươi nghe mà hiểu được mới lạ. Chính ta còn không biết mình nói cái gì!" - Hàn Thạc cảm thấy buồn cười, càng thêm nghiêm trang giải thích kỹ lưỡng thêm cho họ, thỉnh thoảng còn pha thêm vào đó vài thuật ngữ chuyên môn của thế giới cũ, thái độ rất thành khẩn và chăm chú giải thích cho Đường Na.

Bọn người Đường Na mắt to mắt nhỏ, toàn bộ nhìn Hàn Thạc ngây ngốc, không ai dám nói gì.

Nếu Hàn Thạc không có biểu hiện thần kỳ như vậy, nếu hắn không phải thật sự đã đưa họ tới khu vực thần kỳ này, nếu vừa rồi hắn không miêu tả quy luật chung quanh một cách chính xác, họ nhất định sẽ cảm thấy Hàn Thạc chỉ nói khoác loác - Trên thực tế, Hàn Thạc cũng đích thật đang nói linh tinh!

Song chính là vì có quá nhiều việc lạ toàn bộ đều được chứng thực, những gì Hàn Thạc gây ra cũng tựa hồ hoàn toàn phù hợp với quy luật nào đó, do đó họ nghe hắn 'giảng giải' về vấn đề thâm ảo dị thường này, ai nấy đều không cho rằng Hàn Thạc nói linh tinh, ngược lại cố tỏ ra thông minh, cảm thấy nếu mình không hiểu những gì hắn nói thì trí tuệ của mình quá yếu.

Họ nghe xong một lúc lâu, thật sự là chẳng hiểu chút nào, Hàn Thạc thấy ai nấy đều chăm chú cực lực cố nghĩ cố hiểu, đến cả Đường Na cũng đột nhiên cảm thấy trí tuệ mình tựa hồ quá kém, hoài nghi đầu óc mình có phải thật sự là có chuyện không.

"Gặp phải cao nhân rồi!"

Ba Đốn và Lệ Vi liếc mắt nhìn nhau, rồi nhìn Hàn Thạc đầy vẻ kính nể, quyết tâm lôi kéo hắn càng thêm mãnh liệt.

- Ta nói như vậy, các ngươi hiểu chưa? - Hàn Thạc nhìn mấy người vẻ chăm chú, rồi dò hỏi.

- Cũng có, hiểu được vài điểm, nhưng không hiểu hết! - Ánh mắt Lệ Vi nhìn Hàn Thạc có vẻ hơi bối rối, để tỏ ra mình không đến nỗi đặc biệt ngu ngốc, nên vội vàng gật đầu.

Ba Đốn nghe Lệ Vi vừa nói như vậy, lại thấy Hàn Thạc nhìn mình với ánh mắt kỳ vọng, cũng sợ Hàn Thạc cho hắn là ngu ngốc, nên cũng vờ vĩnh khẽ gật đầu, ra vẻ trầm tư, tựa hồ cũng ngộ ra điều gì.

Trong lòng Hàn Thạc muốn cười phá lên, ánh mắt càng thêm kỳ vọng, lại nhìn về phía Đường Na.

Dưới cái nhìn chăm chú của Hàn Thạc, vẻ mặt Đường Na hơi quái dị, đánh giá Lệ Vi và Ba Đốn một chút, thấy hai người bọn họ đã có chút lĩnh ngộ, trong lòng đầy vẻ kinh ngạc và khó hiểu, ý nghĩ xoay chuyển cấp tốc, "trong lúc này nếu thừa nhận mình chẳng biết gì, vậy chẳng phải nói là mình ngu hơn Lệ Vi và Ba Đốn sao", vừa nghĩ như vậy, Đường Na cũng ngọt ngào cười, khẽ gật đầu rụt rè, nói:

- Mặc dù có chút thâm ảo, nhưng cũng có thể hiểu được một chút!

"E hèm... hèm..."

Hàn Thạc liên tục ho khan để kìm tiếng cười của mình. Xem ba tên này ai nấy tự cho mình là thông minh, hắn đột nhiên cảm thấy ba người đến từ Chúng Thần đại lục này cũng khó thoát khỏi một vài thói quen của con người thế tục, đặc biệt hư vinh và tự cao, ngược lại còn nghiêm trọng hơn người thường một chút.

- Hai người các ngươi thì sao? - Cố nén cười, Hàn Thạc lại nhìn về phía Ba Văn và Khảo Bá Đặc.

Hai tên này liếc mắt nhìn nhau, thần tình xấu hổ, rồi liên tục lắc đầu, tỏ vẻ mình không rõ, bộ dạng rất xấu hổ, rồi lại không dám nhìn 'ánh mắt chân thành' của Hàn Thạc.

- Các ngươi quá ngốc! - Lệ Vi mở miệng khinh bỉ, Ba Đốn cũng khẽ gật đầu đồng ý, âm thầm may mắn là mình thông minh.

"A ha ha..." - Hàn Thạc rốt cuộc không chịu được, mở miệng cười vang.

- Bố Lai Ân, ngươi cười cái gì? Ngươi không cười nhạo họ đó chứ? - Đường Na nghĩ rằng Hàn Thạc cười nhạo Ba Văn và Khảo Bá Đặc liền cau mày, lên tiếng quát lớn.

- Không... Ta không có ý cười họ!

Mắt thấy hai người Ba Văn và Khảo Bá Đặc xem ra lúc này càng xấu hổ thêm, Hàn Thạc vội vàng giải thích:

- Ta chỉ cảm thấy chúng ta có thể thấy được Áo Nhĩ Đức. Còn Áo Nhĩ Đức thì không nhìn được chúng ta, cảnh này rất buồn cười mà thôi. Ha ha, bộ các ngươi không thấy thế à?

Hàn Thạc vừa nói như vậy, mọi người cũng phụ họa cười ha hà, ai cũng tán thành.

Lắc lắc đầu dở khóc dở cười, Hàn Thạc thầm nghĩ người thành thật quả nhiên có hại, thật thà như bọn người Ba Văn ngược lại thành loại nhân vật trí tuệ thấp. Bọn người này quả nhiên rất thú vị!

- Được rồi được rồi, nói đi nói lại, chúng ta bây giờ phải đối phó với họ. Bởi vì chúng ta biến mất, mấy tên gia hỏa này ai nấy đều vô cùng cẩn thận, đều không dám xâm nhập một bước. Xem ra đã bị sự kỳ dị ở nơi này dọa vỡ tim rồi! - Đường Na ngăn Lệ Vi và Ba Đốn cười nhạo, hỏi Hàn Thạc.

- Rất đơn giản, cứ ở chỗ này phát động công kích từ xa vào người họ là được. Ta có thể cam đoan, họ tuyệt đối không biết công kích đến từ nơi nào, cũng không cách nào phát hiện ra tung tích của chúng ta! - Hàn Thạc ổn định tâm cảnh một chút, giải thích cho họ.

- Chỉ đơn giản như vậy à? - Đường Na hỏi lại.

- Chỉ đơn giản như vậy thôi! - Hàn Thạc trả lời khẳng định.

- Được. Chúng ta còn chờ gì nữa, hắc hắc, loại cơ hội tập kích này cũng không có nhiều lắm đâu! - Đường Na yêu kiều cười rộ lên, có vẻ rất vui vẻ, phân công mọi người chuẩn bị tấn công.

Đoàn người Ba Đốn Lệ Vi ai nấy đều đem những thủ đoạn công kích mình đắc ý nhất ra, đứng trong vùng rừng đá này, hướng về phía bốn thân hình mờ mịt của đám Áo Nhĩ Đức xa xa mà ra tay.

Đường Na hai tay xòe ra, vô tận khí Hắc Ám che kín tầm mắt, đánh thẳng vào Khải Tát. Lệ Vi và Khảo Bá Đặc thi triển lực lượng nguyên tố Tử Vong, một Vong Hồn Qua Toàn, một Linh Hồn Phong Bạo phóng ra. Hai huynh đệ Ba Đốn và Ba Văn hội tụ sức mạnh Hủy Diệt thành từng lưỡi dao sắc bén bắn nhanh ra ngoài.

Chỉ có Hàn Thạc vẫn không nhúc nhích, lạnh nhạt nhìn công kích của năm người, căn bản không có ý ra tay.

- Không hay! - Khải Tát ở bên ngoài thấy chấn động, hắn đã cảm ứng được công kích mãnh liệt đang đến, vội vàng bắt đầu động thủ ngăn cản những tập kích không biết đến từ nơi nào.

Ai Lí Khắc Sâm không nói nhiều lời, tay trái hoa một vòng trong hư không, một tấm màn băng trong suốt hình thành bên người hắn, lấp lánh ánh sáng tuyệt đẹp, thân ảnh hắn được bao kín bên trong, trông có vẻ cực kỳ mộng ảo.

- Ngươi không nên cử động! - Áo Nhĩ Đức không hoảng hốt, chỉ quay đầu lại nói với Khải Lợi một câu như vậy, cũng không thấy hắn có động tác gì, công kích từ sức mạnh Hủy Diệt của hai huynh đệ Ba Đốn Ba Văn đánh về phía này toàn bộ bị ngăn trở, không thể đi tới một bước.

Trên đường đi, Khải Lợi hẳn là được Áo Nhĩ Đức bảo vệ thành thói quen. Hắn cũng tuyệt đối tin tưởng Áo Nhĩ Đức, nên không có lấy một chút khẩn trương nào, an tĩnh tránh phía sau Áo Nhĩ Đức, bản thân mình không xuất ra bất kỳ sức mạnh nào.

- Ba Đốn Ba Văn, không cần ra tay với Áo Nhĩ Đức, công kích của các ngươi không có lực sát thương với hắn! - Đường Na thấy Áo Nhĩ Đức nhẹ nhàng hóa giải công kích của hai người Ba Đốn Ba Văn, vội vàng quát khẽ.

Ba Đốn, Ba Văn đồng ý ngay, cũng như mấy người Đường Na, Lệ Vi, tới tấp công kích vào hai người Khải Tát và Ai Lí Khắc Sâm, không còn quản tới Áo Nhĩ Đức nữa.

Năm người Đường Na toàn bộ đều đã hành động, các loại phương thức công kích làm Hàn Thạc hoa cả mắt, tới tấp từ trên tay họ phóng thích ra, nhất nhất lướt qua không gian không hề có chướng ngại phía trước, bắn về phía Khải Tát và Ai Lí Khắc Sâm.

Phương thức ra tay của những người này quả là ngạc nhiên cổ quái, hoặc là dùng binh khí, hoặc là dùng thần lực trong cơ thể, hoặc là mượn lực lượng nguyên tố trong thiên địa, sau đó thêm sức mạnh của mình vào đó. Đường Na thì dùng lực lượng đặc thù trong Thần chi lĩnh vực, dùng một loại phương thức mà Hàn Thạc không thể giải thích được liên tục công kích ra.

Công kích như vậy trong chốc lát, Hàn Thạc phát hiện ra Khải Tát và Ai Lí Khắc Sâm mặc dù thần lực cũng đã bị tiêu hao, nhưng vì nguyên nhân chính là họ là Trung vị thần, công kích của bốn Hạ vị thần bắn về phía họ cũng không thể thu được hiệu quả gì thiết thực.

Chỉ có công kích của Đường Na mới làm cho Ai Lí Khắc Sâm và Khải Tát như lâm đại địch, chống đỡ rất gian nan. Bọn người Ba Đốn cũng hiểu được sức mạnh của mình không thể tạo thành đả kích trí mạng cho Khải Tát và Ai Lí Khắc Sâm, nên chỉ hướng công kích của mình đi theo sau công kích của Đường Na, đợi Đường Na xé rách phòng tuyến của họ, mới thừa dịp thế tiến vào. Cái này mới thực sự trở thành phiền toái cho Khải Tát và Ai Lí Khắc Sâm.

Sau một phen bắn phá điên cuồng, hai người Khải Tát và Ai Lí Khắc Sâm đã thở hổn hển, cơ hồ chật vật muốn bỏ chạy.

Từ đầu tới cuối, Áo Nhĩ Đức vẫn không ra tay giúp hai người Khải Tát và Ai Lí Khắc Sâm chống đỡ, chỉ nhíu mày ngưng thần đánh giá chung quanh, tựa hồ muốn biết rõ những đòn tấn công này tới từ nơi nào.

Nhân vật bố trí ra cự hình Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận bố trí này cao hơn Áo Nhĩ Đức không biết bao nhiêu cấp bậc, lại đến từ một vũ trụ có phương pháp tu luyện hoàn toàn khác hẳn, cũng không phải là thứ mà Áo Nhĩ Đức có thể hiểu được. Mặc dù hắn ngưng thần không ngừng quan sát, nhưng chỉ tốn công vô ích mà thôi.

- Hô hô, mẹ nó, hai tên này ương ngạnh thật đó! - Sau một phen công kích, thần lực Ba Đốn đã hao phí không ít, thở phì phò, thấp giọng mắng.

- Ủa, Bố Lai Ân, sao ngươi không động thủ? - Ba Đốn vừa thở, vừa đột nhiên chú ý tới Hàn Thạc đang lạnh lùng nhìn chăm chú về phía trước, mở miệng dò hỏi. Nghe hắn vừa hỏi như vậy, mọi người cũng đều quay lại nhìn Hàn Thạc.

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Hàn Thạc không hề xấu hổ, cười hắc hắc nói:

- Thực lực ta thấp kém, ta không muốn bêu xấu!

Tới lúc này, cho dù Hàn Thạc nói mình không đủ sức trói gà, họ cũng tuyệt đối không dám coi thường hắn. Nghe Hàn Thạc nói thế, không ai trách cứ gì. Ba Đốn còn chủ động nói cho hắn:

- Ngươi không cần ra tay, chỉ cần ngươi bảo trì cái đầu tỉnh táo là được rồi. Có cái đầu thông minh của ngươi ở chỗ này, chúng ta có thể đỡ được rất nhiều khí lực.

Mọi người hoàn toàn đồng ý!

- Bố Lai Ân, ngươi chỉ cần quan sát chung quanh tất cả cho tốt, như vậy là đủ rồi. Chúng ta cần sự giúp đỡ của ngươi về phương diện này rất nhiều, những hành động giết người thô thiển như thế này thì cứ để cho chúng ta làm là được rồi! - Ba Đốn nói tiếp.

- Vậy là tốt nhất, nói thật chứ ta không thích giết người phóng hỏa!

Hàn Thạc cười hắc hắc, chỉ chỉ vào phương hướng hai người Khải Tát và Ai Lí Khắc Sâm, nhắc nhở:

- Các ngươi chỉ cần công kích một người Ai Lí Khắc Sâm là được. Áo Nhĩ Đức và Khải Tát còn có chút giao tình, nói không chừng cuối cùng sẽ trợ giúp Khải Tát. Nhưng hắn và Ai Lí Khắc Sâm nhất định không có giao tình gì, khẳng định sẽ không quản sự chết sống của gã này đâu. Mặt khác, vào thời khắc mấu chốt này, Khải Tát chỉ biết lo cho mình, cũng sẽ không nguyện ý liều chết cho Ai Lí Khắc Sâm. Cứ tập trung vào một người Ai Lí Khắc Sâm mà tấn công, ta nghĩ sẽ nhanh hơn một chút!

Mọi người ngạc nhiên, rồi quá mừng, lập tức chuẩn bị theo lời Hàn Thạc, trước tiên hạ độc thủ với Ai Lí Khắc Sâm.

- Còn nói mình không thích giết người phóng hỏa, ta thấy ngươi xấu hơn bất kỳ người nào khác! - Lệ Vi cười hì hì, nguýt Hàn Thạc.

Cám ơn anh donquichotte rất nhiều, chỉ vì chiều lòng em mà tạo ra đợt bom đáng mến thế này:grin:

Chân thành cảm ơn quý độc giả đã cùng nhóm dịch Đại Ma Vương chung lưng suốt những ngày tháng vừa qua, tình cảm của các bạn khiến chúng tôi tạc dạ ghi lòng và có thêm động lực để cùng nhau viết nên những chương truyện thật hay và đầy cảm xúc!


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1027)