← Ch.0660 | Ch.0662 → |
Hàn Thạc thản nhiên như không, không công nhận cũng không phủ nhận đánh giá của Lệ Vi, chỉ cẩn thận quan sát đoàn người Ai Lí Khắc Sâm.
Như đề nghị của hắn, công kích của mấy người Đường Na toàn bộ đều nhắm vào Ai Lí Khắc Sâm. Trong chốc lát, những luồng hào quang đan vào nhau, thần lực lao tới, đều tập trung cả vào tên kia.
Đúng như lời Hàn Thạc, Áo Nhĩ Đức không quan tâm tới Ai Lí Khắc Sâm, vẫn quan sát những biến hóa của ma trận, nhưng cũng chỉ tốn công vô ích.
Khải Tát vừa thấy mình không còn bị công kích, bèn thở phào một hơi, tận dụng thời gian khôi phục thần lực, căn bản không quản Ai Lí Khắc Sâm bên cạnh đang lâm vào nguy hiểm tử vong.
Ai nấy cũng vì tư lợi, nhất là loại quan hệ được thiết lập trên cơ sở ích lợi, lại càng không có khả năng có loại chia sẻ hoạn nạn.
Công kích vốn chia ra cho hai người Áo Nhĩ Đức Khải Tát, đột nhiên toàn bộ tập trung vào một người Ai Lí Khắc Sâm, hắn phải chịu một áp lực tăng lên gấp nhiều lần. Trong lúc này, Ai Lí Khắc Sâm sớm đã mỏi mệt lắm rồi, thần lực hao tổn rất nhiều, nên càng lúc càng thảm, như nến trước gió, lung lay muốn ngã, ánh sáng sinh mạng có thể tắt bất kỳ lúc nào.
- Cứ tiếp tục đi, ta thấy Ai Lí Khắc Sâm sắp không chịu được rồi! - Ba Đốn cười quái dị vẻ hưng phấn. Mắt thấy Trung vị thần Ai Lí Khắc Sâm sắp bị họ liên thủ đánh cho gần chết, Ba Đốn chợt nảy ra một loại cảm giác tự hào khó hiểu.
- Áo Nhĩ Đức đại nhân, Áo Nhĩ Đức đại nhân, giúp chúng ta đi.
Khải Tát tiếp tục khôi phục thần lực, thấy Ai Lí Khắc Sâm càng ngày càng không chịu nổi, khẩn cấp cầu cứu Áo Nhĩ Đức. Như không nghe tới lời cầu cứu của Khải Tát, Áo Nhĩ Đức vẫn nhíu mày đánh giá bốn phía, căn bản không để ý đến lời Khải Tát.
Tự Nhiên giáo hội và Băng Tuyết thần điện đã có hục hặc với nhau ở đại lục Kì Áo rồi, hiển nhiên việc này cũng ảnh hưởng tới quan hệ giữa những người cao cấp song phương. Áo Nhĩ Đức tuyệt không phải là một người đại lượng có thể không kể đến hiềm thù từ trước mà ra tay cứu giúp người đối địch với mình.
Khải Tát thấy Áo Nhĩ Đức không có thái độ gì, trong lòng cũng cười khổ, biết hẳn là không hi vọng gì ở hắn cả. Cảm thụ thấy thần lực trong cơ thể đã tiêu hao gần hết, lại nhìn những công kích cuồn cuộn như không bao giờ dứt chẳng biết từ chỗ nào bay tới, âm thầm cân nhắc một chút, Khải Tát cũng quyết định không làm gì cả.
Vì vậy, Khải Tát trơ mắt nhìn Ai Lí Khắc Sâm chịu đủ loại công kích, cũng giả vờ thần lực của mình bị hao phí rất nhiều, thở hổn hển cố khôi phục cho bản thân, không hề ra tay giúp Ai Lí Khắc Sâm ngăn cản công kích.
- Các ngươi cứ ở đây đối phó với họ, ta đi trước xem tình huống. Đợi mãi ở nơi này cũng không phải là một cách làm tốt. Ta xem thử có cách nào tìm được đường xuống sâu dưới đất không! - Trong lúc này, Hàn Thạc đột nhiên mở miệng.
Đường Na sửng sốt, nhìn Hàn Thạc kinh ngạc, nghi hoặc hỏi:
- Nếu bây giờ đi ra ngoài, ngươi không sợ Áo Nhĩ Đức phát hiện ra ngươi rồi giết chết ngươi trong nháy mắt à?
- Đừng lo, ta tự có phân tấc!
Hàn Thạc tự tin. Sau khi suy nghĩ một chút, lại dặn Đường Na:
- Ngươi cẩn thận một chút. Trước khi ta chưa về, tốt nhất đừng mạo hiểm rời khỏi nơi này. Chỉ cần các ngươi đợi ở đây, ta có thể cam đoan sự an toàn của các ngươi về căn bản sẽ không có vấn đề gì. Nếu các ngươi ra khỏi nơi này, ta không dám cam đoan đâu!
Đường Na kinh ngạc không nói gì, một lát sau, khẽ gật đầu vẻ trầm trọng.
- Bố Lai Ân, ngươi muốn đi đâu?
Lệ Vi kêu khẽ một tiếng, rồi tỏ vẻ hào hùng nói:
- Hay là ta và ngươi cùng đi? Ta có thể giúp ngươi được đó!
- Ngươi không giúp được ta đâu!
Hàn Thạc lập tức cự tuyệt. Trong khi Lệ Vi đang thất vọng, một lần nữa lại mở miệng:
- Nhưng nếu các ngươi có thể giết chết được mấy người Ai Lí Khắc Sâm thì coi như đã giúp ta rồi.
Nói xong, Hàn Thạc không còn ở lại nữa, khẽ gật đầu chào bọn Đường Na và Ba Đốn, nhoáng lên một cái đã từ khu rừng đá bay ra ngoài.
Trong khi đám người Đường Na toàn lực công kích Ai Lí Khắc Sâm, thần thức Hàn Thạc lập tức triển khai, bao trùm ra xa dần, âm thầm thăm dò bí mật sâu trong Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận. Thần thức vừa dần dần kéo dài ra, hắn cảm nhận được tiếng gọi thần bí từ trung tâm của trận pháp.
Tựa như ở trung tâm Cửu địa Huyền Âm Tụ Linh trận có vật gì đó kêu gọi khắp nơi, đợi hắn tiến đến.
Loại cảm giác này cực kỳ huyền diệu, làm Hàn Thạc ngay từ đầu còn cho là ảo giác. Nhưng khi hắn nín thở ngưng thần thử tinh tế cảm ngộ thì phát hiện ra tiếng gọi này trực tiếp nhằm vào thần thức hắn, hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của thần thức hắn.
Tới lúc này, Hàn Thạc có thể khẳng định người bố trí Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận nhất định là một tiền bối Ma Môn pháp lực thông huyền. Hàn Thạc không rõ rốt cuộc tại sao tiền bối kinh khủng này lại đi tới đại lục Kì Áo. Cái duy nhất hắn có thể khẳng định là, người này bố trí ra tất cả nơi này chính là nhằm vào tất cả những cường giả không hiểu phương pháp tu luyện Ma Công ở vị diện khác.
Về phần hắn, cũng là người tu Ma Công, căn bản không chịu ảnh hưởng gì của nơi này. Việc này cũng có nghĩa là cho dù bọn người Đường Na Áo Nhĩ Đức một bước là gặp hung hiểm ở Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận, nhưng hắn lại có thể không bị cản trở gì, không cần lo lắng đến nguy hiểm ở đây.
Có phán đoán như vậy, Hàn Thạc còn có gì phải lo lắng chứ?
Bọn người Đường Na và Lệ Vi Ba Đốn coi như minh hữu cùng nhóm với Hàn Thạc, song vào thời khắc này, hắn là người tu luyện ma công sẽ không nguyện ý cho bất luận kẻ nào biết được bí mật của hắn, muốn chiếm trọn tất cả những gì ở nơi này. Mang theo ý nghĩ này, Hàn Thạc dứt khỏi đám người Đường Na, để cho họ ở trong thạch lâm dây dưa với đám Áo Nhĩ Đức, Ai Lí Khắc Sâm, còn mình thì tìm kiếm tất cả những thứ trong Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận.
Mới từ thạch lâm đi ra, Áo Nhĩ Đức thủy chung vẫn quan sát tất cả biến hóa chung quanh, lập tức phát hiện ra tung tích Hàn Thạc. Hắn tu luyện Sinh Mạng pháp tắc, nên đối với sinh vật có mạng sống đều có cảm ứng siêu phàm. Vì Hàn Thạc tu luyện ma công hình thành nên thần thức, dấu vết sinh mạng khác với người bình thường rất nhiều, do đó hắn vừa đi tới, Áo Nhĩ Đức đã lập tức phát hiện ra ngay.
- Tiểu tử này vừa rồi ở đâu ấy nhỉ? - Áo Nhĩ Đức vừa thấy Hàn Thạc xuất hiện, trong lòng đột nhiên giật mình, vươn tay kéo Khải Lợi bay về phía Hàn Thạc.
Hàn Thạc cũng không sợ Áo Nhĩ Đức có thể phát hiện ra mình. Mắt thấy Áo Nhĩ Đức đi tới, Hàn Thạc không nhanh không chậm, thần sắc không thay đổi, tự nhiên đi vào trong Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận.
Dưới cái nhìn chăm chú của Áo Nhĩ Đức, Hàn Thạc chẳng những thân ảnh càng ngày càng xa, đến cả dấu vết sinh mạng cũng tựa hồ được kết giới vô hình che dấu, ngay trong tầm mắt và cảm ứng linh hồn của hắn, dần dần biến mất hẳn.
Áo Nhĩ Đức cực kỳ kinh ngạc, hắn tự tin với tốc độ của mình phải nhanh hơn tốc độ của Hàn Thạc rất nhiều, nhưng chẳng những không thể đuổi theo Hàn Thạc, ngược lại còn để tên kia nhanh chóng biến mất. Loại cảm giác kỳ dị này làm Áo Nhĩ Đức nghĩ mãi không lý giải được, cảm thấy rất bực mình.
Áo Nhĩ Đức tự nhiên không hiểu khi Hàn Thạc ly khai đã dựa theo một góc đặc biệt của ma trận. Ma trận đã sửa lại quy tắc không gian, làm khoảng cách giữa hắn và Hàn Thạc đột nhiên dài ra. Áo Nhĩ Đức không hiểu sự kỳ diệu của ma trận, mặc dù đuổi theo chí chết thì cũng chỉ càng đuổi càng xa thôi.
Đám Đường Na ở góc chết trong thạch lâm giữa Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận, ai nấy đều cảm thấy ngạc nhiên. Từ góc độ của họ, họ thấy một hiện tượng kỳ dị - Hàn Thạc không nhanh không chậm, bước từng bước đi sâu vào Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận. Phía sau Áo Nhĩ Đức đuổi theo rất nhanh. Áo Nhĩ Đức rõ ràng dốc hết toàn lực đuổi theo, nhưng khoảng cách giữa hai người thì dài ra vô hạn. Thoạt nhìn Áo Nhĩ Đức đuổi theo, ngược lại như là lùi lại phía sau, cảnh tượng cực kỳ quái dị.
- Không gian pháp tắc nơi này như bị cố tình vặn méo đi, thật sự... Thật sự là quá kỳ quái. Người bố trí tất cả nơi này rốt cuộc là ai, tại sao tựa hồ không chỗ nào giống chỗ nào cả! - Đường Na thần tình kinh hãi, thì thào lẩm bẩm.
- Bố Lai Ân chắc không bị sao chứ hả? - Lệ Vi bần thần, nàng nhìn Hàn Thạc bước từng bước một không quay đầu lại hướng thẳng vào sâu trong Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận, rồi cảm thấy có gì đó không được thỏa đáng lắm. Ngẫm nghĩ một lát, không biết phải nói gì.
- Tại sao... tại sao ta cảm thấy Bố Lai Ân và hoàn cảnh nơi này lại hợp nhau như vậy nhỉ? Giống như... Giống như chỗ này như là nhà của hắn vậy, không hề khẩn trương một chút nào, tựa hồ cái gì cũng rất thong thả? - Ba Đốn nghĩ ngợi trong chốc lát, vô tình biểu đạt hết ý nghĩ trong lòng mình ra.
Hắn vừa nói thế, Lệ Vi kinh hô một tiếng, hét lớn:
- Không sai, chính là loại cảm giác này! Ta cũng thấy như vậy. Biểu hiện của Bố Lai Ân ở đây tựa như trong nhà mình, hắn quen thuộc mọi thứ ở đây, chính là loại cảm giác này!
Ba Đốn và Lệ Vi vừa nói như vậy, Đường Na cũng ngạc nhiên, âm thầm nghĩ ngợi một chút, sự nghi hoặc trong lòng càng ngày càng lớn.
- Mặc kệ Bố Lai Ân, trước hết giết chết Ai Lí Khắc Sâm rồi nói sau! - Đường Na suy nghĩ một chút, vẫn không nghĩ ra, lòng phiền não hướng về phía đám Ba Đốn Lệ Vi quát khẽ.
Mấy người không nói gì nữa, tập trung nhìn chằm chằm vào Ai Lí Khắc Sâm đang cố dấu mình, tiếp tục phát động oanh tạc loạn xạ.
Sâu trong Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận, Hàn Thạc cước bộ thong thả, chuyên chú quan sát mọi việc xung quanh, thẳng đường đi tới một nơi vô cùng kỳ lạ.
Càng vào sâu, hắn càng lúc càng ngạc nhiên về Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận. Tiếng gọi đến từ sâu trong trận pháp đối với thần thức hắn cũng càng ngày càng thường xuyên.
Trên đường đi tới, nơi nơi đều là những ma trận hình thù kỳ lạ đủ loại. Hàn Thạc cơ hồ không biết những ma trận ở nơi này, rất nhiều loại vượt ra khỏi tầm hiểu biết của hắn. Tự nhiên, uy lực kinh khủng của những ma trận nơi này không hề có ý công kích Hàn Thạc, để hắn thẳng đường đi đến mà không bị cản trở gì.
Nhưng tới giữa ma trận cổ quái này, Hàn Thạc phát hiện ra mười mấy bộ xương sinh vật trắng hếu. Những sinh vật này có vài bộ là của con người, cũng có vài bộ có hình thể ma thú rất to lớn, Hàn Thạc còn phát hiện ra hai bộ trong đó là của Hồn tộc.
Từ những dấu vết này, Hàn Thạc đoán ra năm ngàn năm trước, ở đây từng phát sinh một hồi đại chiến. Trận chiến ấy, có chủ nhân cũ của Khô Lâu pháp trượng, có tiền bối Hồn tộc, cũng có Thần của Quang Minh giáo hội, và tổ bối của Áo Nhĩ Đức tu luyện Sinh Mạng pháp tắc tham dự.
Kết quả cuối cùng, tiền nhân Tự Nhiên giáo hội tu luyện Sinh Mạng pháp tắc, Thần của Quang Minh giáo hội chiến thắng. Nhưng có thể khẳng định là những người cùng chiến tuyến với họ đi tới nơi này hẳn cũng tổn thất rất nhiều Thần trong ma trận này.
Thông qua những hiểu biết của Hàn Thạc về Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận này, thông qua những hiểu biết đại khái của hắn về những ma trận ở đây, Hàn Thạc đoán những người này mặc dù muốn tìm hiểu bí mật nơi này chỉ sợ không có lấy một người nào có thể còn sống mà đi vào trung tâm Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận được.
Bởi vì, ma trận nơi này thật sự quá kinh khủng!
Tiếng gọi từ trung tâm Cửu địa Huyền Âm Tụ Linh trận càng ngày càng rõ ràng. Tiếng gọi này mãnh liệt vô cùng, từng tiếng gọi tràn ngập khắp thần thức Hàn Thạc, mang theo một loại sức mạnh đầu độc tà dị, không ngừng hấp dẫn Hàn Thạc xâm nhập nhanh hơn.
Tiếng gọi đó càng lúc càng ảnh hưởng lớn lên Hàn Thạc, mạnh tới mức làm hắn nhất thời không thể ổn định tâm trí, không thể tiếp tục quan sát tất cả tình huống chung quanh.
Rốt cục, Hàn Thạc bỏ qua không tiếp tục quan sát chung quanh nữa, căn cứ thần thức vào mách bảo, rất nhanh đi theo tiếng gọi từ trung tâm truyền đến.
Chẳng mấy chốc, hắn đã đi tới nơi tiếng gọi truyền đến - Trận nhãn của Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận. (trận nhãn: mắt trận, cơ cấu quan trọng nhất của trân pháp)
Vị trí trận nhãn được che kín bởi những hoa văn dày đặc, khắc họa rất nhiều những đồ án quái dị mà Hàn Thạc không rõ, những đường cong quanh co khúc khuỷu, như loại giáp cốt văn từ thế giới của Hàn Thạc khi xưa, có vẻ rất thần bí huyền ảo, làm hắn không rõ thâm ý.
Tiếng gọi đến thần thức Hàn Thạc đến từ phía dưới trận nhãn, không biết phát ra từ vật gì.
Trong lòng Hàn Thạc cũng hiểu, trận nhãn của cự hình Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận kinh khủng như vậy ngoại trừ những đồ án thần bí khó lường và phù văn quái lạ ra, còn phải có một bảo vật có thể chống đỡ cả nơi này. Một ma trận khổng lồ mà hắn chưa từng nghe qua như vậy, dựa theo những gì hắn hiểu về ma trận, một bảo vật duy trì tất cả nơi này cũng nhất định quý giá vượt qua sự tưởng tượng của hắn.
Hàn Thạc đang chuẩn bị đi về phía trận nhãn, trận nhãn đột nhiên tự động tách ra một khe hở to bằng miệng giếng, mười mấy Huyền Ma biến mất đã lâu, từ trong đó ùa ra.
Hàn Thạc chấn động, chẳng những không dám mạo nhiên xâm nhập, ngược lại cấp tốc lui lại mấy bước.
Hàn Thạc đoán mười mấy Huyền Ma đó hẳn chính là từ những linh hồn của mấy bộ xương lúc trước hắn thấy, vì chết ở nơi này nên biến hóa thành. Những linh hồn này có Thần hồn tới cảnh giới Thần, bên trong Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận thần bí khó lường, sau khi biến hóa thành Huyền Ma con nào con nấy cực kỳ kinh khủng.
Lúc trước Hàn Thạc cũng thấy được sự đáng sợ của đám Huyền Ma này, quan trọng nhất là đám Huyền Ma này không giống ma trận, hắn không thể miễn dịch được. Mười mấy Huyền Ma đáng sợ vừa ra ngoài, Hàn Thạc tin mình căn bản không chịu nổi được, nên đã có ý muốn rút lui.
Ngoài dự liệu của Hàn Thạc, trong khi hắn lui về phía sau né tránh, mười mấy con Huyền Ma không hề lao tới, chỉ bay vòng quanh huyệt động to bằng miệng giếng thôi.
Vừa thấy mười mấy con Huyền Ma không lao lên, trong lòng Hàn Thạc cũng trấn định lại, đứng từ xa xa cẩn thận quan sát một chút, phát hiện ra mười mấy con Huyền Ma này tựa hồ không hề có ý định tấn công hắn, nên lại từ từ đến gần nơi đó.
Đột nhiên, tiếng gọi từ trong cái động khẩu thoắt biến đổi, giống như một mệnh lệnh gì đó, làm mười mấy Huyền Ma đang bay quanh huyệt động, con nào con nấy đều bay ra xa, chỉ loanh quanh trên đỉnh đầu, mở một con đường như muốn mời Hàn Thạc đi tới.
Do dự một chút, hắn cau mày, lòng vẫn thấp thỏm đi vào gần cái động khẩu đó, không biết mình sẽ gặp phải cái gì.
Vừa đến gần, Hàn Thạc chưa kịp xem xét tình huống, một sức mạnh từ bên trong động khẩu đột nhiên phóng ra, trong nháy mắt cuốn lấy thân thể hắn, trực tiếp hút hắn vào trong.
← Ch. 0660 | Ch. 0662 → |