← Ch.0759 | Ch.0761 → |
Bên trong U Mạc thành, một trong bảy tòa chủ thành của Hắc Ám thần vực.
Hàn Thạc và La Ti sóng vai nhau dạo bước trên con đường bên trong thành. U Mạc thành và Ám Ảnh thành cũng không có nhiều điểm khác biệt lớn. Dọc đường cũng đều là các cửa hàng rực rỡ muôn màu. Rất nhiều thần ẩn hiện ở bên trong cửa hàng mua sắm thần khí năng lượng tinh thạch và quyển trục thần, vì sự tu luyện của mình mà cố gắng.
Thần Trạch dược tề ở U Mạc thành có danh tiếng cực lớn. So với Thiên Cơ dược tề ở Ám Ảnh thành thì địa vị cũng tương đương với nhau, đều là nhà thuốc lớn nhất trong thành. Chỉ cần tùy hỏi bất kỳ một thần nào trên đường, Hàn Thạc đã biết được vị trí của Thần Trạch dược tề.
U Mạc thành cũng thật sự là một tòa thành rất lớn. Từ cửa thành đi tới chỗ cửa hàng của Thần Trạch dược tề, Hàn Thạc tổng cộng đã phải mất gần ba giờ. Dừng ở trước cửa, nhìn vào từng tòa kiến trúc khổng lồ vững vàng vươn cao đến tận mây xanh, hắn mới biết được tổng bộ của Thần Trạch dược tề quả nhiên có khí thế và phong thái hơn rất nhiều so với Thiên Cơ dược tề.
Từng dược tề sư khoác trên mình bộ trường bào đặc biệt màu trắng như tuyết xuyên qua lại phía bên trong các phòng luyện dược. Ven đường, một vài Thần Vệ phụ giúp đang đẩy những cỗ xe chở đầy dụng cụ thủy tinh vào trong khu vực đỗ phi bức (dơi bay), chuyển chúng vào trong công cụ phi hành này để vận chuyển đến các chủ thành khác của Hắc Ám thần vực.
Quy mô nơi này so với Thiên Cơ dược tề hoàn toàn bất đồng. Ở phía bên ngoài U Mạc thành, Thần Trạch dược tề còn có nhiều phân bộ trải khắp các tòa thành trong Hắc Ám thần vực, phục vụ việc cung ứng dược tề đặc biệt cho các đại gia tộc.
Những dược tề này đều được sản xuất ngay ở bên trong Thần Trạch dược tề, sau đó mới dùng phi bức vận chuyển đến các địa điểm khác.
Thần Trạch dược tề ngoài mối liên hệ khá chặt chẽ với các thành thị lớn thì còn qua lại với cả Liệp Thần giả, cho nên loại hình buôn bán đường dài này gần như không xảy ra bất kỳ trục trặc nào. Từ đó giúp cho họ có thể kiếm được rất nhiều hắc tinh tệ từ mỗi đại gia tộc trong Hắc Ám thần vực.
Chỉ là, bỗng nhiên mấy năm nay có sự nổi lên mạnh mẽ từ phía Thiên Cơ dược tề của Hàn Thạc khiến cho các đại gia tộc tại Ám Ảnh thành không còn mua thuốc của Thần Trạch dược tề nữa. Cùng với việc thanh danh của Thiên Cơ dược tề và những đan dược do Hàn Thạc luyện chế nổi như cồn, việc buôn bán của Thần Trạch dược tề cũng dần dần bị ảnh hưởng không nhỏ.
Tuy nhiên Thần Trạch dược tề đã đứng vững ở Hắc Ám thần vực nhiều năm, quả thật không thể chỉ trong ngày một ngày hai mà Thiên Cơ dược tề có thể vượt qua được. Quy mô hiện tại của nó vẫn còn vượt quá xa so với Thiên Cơ dược tề vừa mới thành lập không được bao lâu.
Đứng ở trước của Thần Trạch dược tề, Hàn Thạc cũng chưa vội vã tiến vào hoặc tìm hiểu tình hình hiện tại của Cáp Tư Cách Lâm, mà trước tiên thả ma đầu ra bay xung quanh khu vực Thần Trạch dược tề, thu toàn bộ địa thế ở đây vào trong mắt.
Thần Trạch dược tề thực tế chỉ là một cửa hàng lớn cần phải mở rộng cửa để làm ăn, cho nên lực lượng phòng ngự của nơi này cũng không phải là quá nghiêm ngặt, nếu như đem so sánh với một số đại gia tộc thì tất nhiên còn xa mới theo kịp. Ma đầu của hắn lượn vòng quanh cũng không gặp phải ngăn cản nào đáng kể, rất nhanh đã có thể hiểu rõ tình hình hoạt động của nơi đây.
- Ngươi tới chỗ này làm gì? - La Ti thấy Hàn Thạc đứng yên ở trước cửa Thần Trạch dược tề, không đi vào cũng không rời đi, có một chút nghi hoặc bèn cất tiếng hỏi.
Mỉm cười, Hàn Thạc quay đầu liếc mắt nhìn La Ti nói:
- Ta ở đây xem xét tình hình trước một chút. Ừm, đứng ở ngay trước cửa quả thực có hơi chướng mắt. Đi thôi, chúng ta tùy tiện tiến vào bên trong xem!
La Ti như "thiên lôi" của Hàn Thạc, cũng không có ý kiến phản đối gì. Nhìn thấy hắn đã tiến vào Thần Trạch dược tề, nàng cũng không do dự, đi cùng với hắn tiến vào bên trong.
Bản thân là chủ nhân của Thiên Cơ dược tề, Hàn Thạc đối với hình thức kinh doanh của Thần Trạch dược tề vô cùng để ý. Sau khi đi vào, hắn một mặt lợi dụng ma đầu tiếp tục tìm hiểu những địa điểm bí mật bên trong Thần Trạch dược tề, một mặt cùng với La Ti hối hả ngược xuôi, giả bộ rất có hứng thú đối với những thứ trong cửa hàng.
La Ti theo sát phía sau Hàn Thạc, nàng luôn rất hiếu kì quan sát những hành động của hắn. Nàng có thể cảm giác được sát tâm ẩn giấu vẻ yên lặng ôn hòa bề ngoài. Tiến vào Thần Trạch dược tề không được bao lâu, La Ti đã phát hiện ra mục tiêu của Hàn Thạc hẳn là một người nào đó của cửa hàng dược tề này. Nàng thầm gia tăng lưu ý đến Hàn Thạc, sợ hắn sẽ ở ngay dưới tình huống ban ngày ban mặt mà hạ sát thủ trong Thần Trạch dược tề. Như vậy cũng sẽ làm cho nàng rơi vào nguy cơ vô cùng bất lợi.
- Ơ! Đây không phải Bố Lai Ân tiên sinh sao? - Một tiếng kêu khẽ vang lên bên tai Hàn Thạc, rồi một bóng người ung dung trang nhã uyển chuyển đang từ đằng xa đi tới.
Hàn Thạc sửng sốt, mục đích của hắn trong lần đến Thần Trạch dược tề này rất rõ ràng, chính là muốn tiêu diệt Cáp Tư Cách Lâm và Ngải Phất Lý! Bởi vì trước đây, Cáp Tư Cách Lâm chưa bao giờ từng gặp qua hắn, cho nên Hàn Thạc lần này đi cũng không cố gắng che dấu hình dáng của mình. Hắn ở U Mạc thành không hề có một người quen, nay bỗng nhiên nghe được có người kêu tên mình, trong lòng bỗng nhiên giật mình kinh hãi.
Trong lòng tràn đầy kinh ngạc, Hàn Thạc quay đầu nhìn lại về hướng tiếng gọi vừa rồi, lập tức nhìn thấy Hạ Lạc Đặc với đôi mắt sáng ngời đang nhìn thẳng về phía mình. Nàng có vẻ vô cùng ngạc nhiên. Lần trước ở Ám Ảnh thành, Lạp Khắc Nạp gia tộc từng trợ giúp Ba Đặc Lai Mỗ ngăn cản công kích của Hàn Thạc, sau đó Hạ Lạc Đặc tìm Tạp Mai Lệ Tháp để xin nhận lỗ với hắn, chứng minh là mình và Ba Đặc Lai Mỗ không có liên quan trong chuyện kia.
Hàn Thạc đối với cô gái Hạ Lạc Đặc này bản thân cũng không có gì thành kiến, chỉ là bởi vì Ba Đặc Lai Mỗ nên mới giận cá chém thớt đến nàng. Về sau có Tạp Mai Lệ Tháp đến xin, thêm vào Hạ Lạc Đặc cũng dịu dàng xin nhận lỗi, Hàn Thạc cuối cùng cũng bỏ qua không muốn tìm Hạ Lạc Đặc báo thù nữa.
Chỉ là, khúc mắc trong lòng hắn nhất thời cũng không phải tan biến dễ dàng như vậy. Hàn Thạc mặc dù nói không tìm Hạ Lạc Đặc báo thù thì cũng không có ấn tượng tốt nào đối với cô nàng cả. Bởi vậy, thuốc do hắn tự tay luyện chế kia đương nhiên sẽ không bán ra cho nàng hoặc gia tộc đứng sau lưng nàng.
Hạ Lạc Đặc mỉm cười đi tới, thái độ vô cùng thân thiện, vừa đến đã lên tiếng khiêm nhường:
- Chuyện xảy ra lần trước thực sự rất xin lỗi ngài. Không phải ta có ý xúc phạm, chỉ là tình huống đặc biệt, ta cũng bị bức đến bất lực. Hy vọng Bố Lai Ân tiên sinh đại nhân sẽ không tính toán với kẻ tiểu nhân này.
Hàn Thạc không ngờ rằng ở chỗ này lại có thể gặp được Hạ Lạc Đặc, thấy nàng tỏ thái độ khiêm nhường trong lúc gặp mặt thì chỉ hờ hững gật gật đầu, cũng không có ý muốn tiếp chuyện thêm cùng nàng.
Hạ Lạc Đặc thân là một Thượng vị thần, đối với những người có thực lực cao cường hơn mình nàng đều có thể nhận ra theo bản năng. Sau khi nàng và Hàn Thạc cười với nhau lập tức hơi kinh ngạc nhìn sang La Ti. La Ti so với nàng thực lực còn mạnh hẳn một cảnh giới, nàng cảm giác được áp lực to lớn mà La Ti gây cho nàng. Trong lòng vừa sợ vừa kinh ngạc, không nghĩ ra vì sao một người như vậy ở bên cạnh Hàn Thạc. Chỉ thấy hắn hơi gật gật đầu đã định rời khỏi, Hạ Lạc Đặc tiến lên một bước, khẽ cười nói:
- Bố Lai Ân tiên sinh, chúng ta có thể gặp nhau ở nơi này cũng là có duyên. Không biết có thể tìm một chỗ nào đó ngồi nói chuyện một chút, ta muốn biểu lộ xin lỗi thực tâm!
Bởi vì lần trước do nàng đã tùy tiện hành động nên khiến cho Hạ Lạc Đặc không thể đại biểu cho Bố Lạp Khắc Nạp gia tộc đứng ra mua sắm được dược tề thần kỳ kia từ trong tay Hàn Thạc. Bị rơi vào đường cùng, Hạ Lạc Đặc đành phải tiến đến Thần Trạch dược tề, lùi một bước, dự định mua sắm một số thuốc thường dùng ở đây.
Ở chỗ này đột nhiên lại nhìn thấy Hàn Thạc, bên cạnh đúng lúc lại không có tên Ba Đặc Lai Mỗ không thức thời quần là áo lượt, Hạ Lạc Đặc cho rằng đây chính là một cơ hội tốt để hóa giải hiềm khích với Hàn Thạc nên hết sức nhiệt tình, không muốn buông bỏ.
Lắc lắc đầu, Hàn Thạc hiển nhiên không có hứng thú nói chuyện cùng với Hạ Lạc Đặc vào lúc này. Hắn phất phất tay, vẻ mặt lạnh nhạt nói:
- Không cần xin lỗi nữa, Tạp Mai Lệ Tháp đã từng tìm ta nói chuyện, ta sẽ không giữ chuyện đó ở trong lòng đâu.
Thấy hắn lạnh nhạt nói ra một lời như vậy, ý nghĩa rất rõ ràng là hắn vẫn không có thiện cảm đối với nàng, nhưng sẽ không vì chuyện kia mà truy cứu trách nhiệm của Bố Lạp Khắc Nạp gia tộc nữa. Tuy vậy, lời nói này vẫn ngược hoàn toàn với mong đợi của Hạ Lạc Đặc, cho nên nghe hắn nói xong, nét mặt của nàng có phần ảm đạm.
Với thái độ lạnh nhạt của hắn như vậy, lúc này nếu Hạ Lạc Đặc không thức thời mà vẫn tiếp tục chèo kéo thì chỉ thu được kết quả ngược lại mà thôi. Bởi vậy nàng ngẩn cả người, lộ nụ cười cay đắng trên khuôn mặt trắng nõn của mình rồi cũng thôi không có ý định tiếp tục làm phiền Hàn Thạc nữa.
- Hạ Lạc Đặc tỷ tỷ, tỷ có chọn được món đồ nào tốt không? - Một giọng nói êm tai, thanh lịch mà tao nhã bỗng vang đến. Một cô gái toàn thân mặc một tấm áo bào xanh gọn gàng, với một khuôn mặt xinh đẹp mỹ lệ nhẹ nhàng bước tới. Đây quả thật là một mỹ nữ với làn da trắng nõn, dáng người dong dỏng cao, lông mày lá liễu, đôi mắt hẹp dài cùng ánh mắt có phần hờ hững thanh cao thoát tục.
- Không có đâu, ta chỉ mới gặp người quen thôi!
Hạ Lạc Đặc quay đầu lại nhẹ nhàng cười nói:
- Bây giờ chúng ta tiếp tục đi chọn, sau đó vào Thần Trạch dược tề cùng thảo luận nhé.
Đột nhiên, cô gái xinh đẹp kia hướng con ngươi màu lam nhìn về phía Hàn Thạc, có vẻ rất đỗi ngạc nhiên, hô nhỏ:
- Là ngươi! Ngươi tại sao lại ở chỗ này?
Hàn Thạc sửng sốt, cổ quái nhìn lại mỹ nữ thanh lệ thoát tục này, nghi hoặc hỏi:
- Cô là ai? Ta hình như chưa từng gặp cô?
Trong khi nói những lời này, Hàn Thạc nhíu mày suy nghĩ thêm một chút, cảm thấy đối với cô gái này hắn dường như cảm thấy đôi chút quen thuộc, đặc biệt là tiếng nói êm tai của nàng dường như càng cảm giác trong trí nhớ của hắn đích thực đã từng nghe qua.
Chỉ là nếu nhìn vào khuôn mặt thanh lệ rung động lòng người này, cho dù Hàn Thạc đã khổ sở suy nghĩ một hồi nhưng cũng không thể nào nhớ ra được đã gặp mặt nàng ở trong hoàn cảnh nào.
Sau khi thốt lên lời nói vừa rồi, mỹ nữ có vẻ cực kỳ mừng rỡ, vượt qua Hạ Lạc Đặc đi thẳng tới bên cạnh Hàn Thạc kích động hỏi:
- Ngươi đến đây từ lúc nào? Ta lúc trước đã nói với ngươi, chờ đến khi ngươi tới, dựa theo phương pháp ta nói cho ngươi để tìm ta, ngươi vì sao không tới?
Hàn Thạc không hiểu ra sao, ngỡ ngàng nhìn lại vẻ mặt xinh đẹp kinh động lòng người của người con gái đang đứng trước mặt, ngạc nhiên nói:
- Cô nhất định nhận lầm người rồi. Ta thật sự không biết cô!
Nơi khóe miệng mỹ nữ chợt xuất ra một nụ cười mang vẻ rất thú vị, nàng nói:
- Không sai được, chính là ngươi! Gã này lại quên cả ta nữa chứ!
Cùng với nàng nói chuyện một lát, trong lòng Hàn Thạc cảm giác sự thân quen càng lúc càng mãnh liệt. Chỉ là nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp trước mặt, hắn có thể chắc chắn rằng mình chưa bao giờ gặp qua một người như vậy. Với trí nhớ kinh ngạc của hắn cùng với vẻ xinh đẹp khác thường của cô gái này thì chỉ cần liếc mắt nhìn qua, Hàn Thạc tin tưởng sẽ tuyệt đối không thể quên được.
Nhưng mà, hắn có thể cảm giác được mình đối với cô gái này thật sự có một cảm giác thân quen, hiểu rõ không thể nói lên lời. Điều này làm cho Hàn Thạc càng ngày càng thấy kỳ quái, rồi cười gượng:
- Ta thực sự nghĩ không ra. Nếu được, cô nhắc nhở giùm chút được không?
- Chả ra sao!
Mỹ nữ cười khẽ lắc lắc đầu, nghiến răng trừng mắt với Hàn Thạc:
- Ngươi, ngươi quên ta thật rồi. Tthật là quá đáng mà!
- Bối Hi Ma Tư, muội biết Bố Lai Ân? - Hạ Lạc Đặc đang đứng bên cạnh nghe xong một lúc, cuối cùng cũng không nhịn được chen vào, vẻ mặt nghi hoặc dò hỏi.
"Bối Hi Ma Tư" - Bốn chữ này vừa thoát ra, lập tức như một dòng nước tinh túy tràn vào trong óc Hàn Thạc, hắn giật mình chợt nhớ ra mình đã gặp cô gái này ở đâu. Tất cả các sự việc nảy sinh ở Thâm Uyên giới chợt bừng sáng trong lòng, hình tượng của đại ma vương Bối Hi Ma Tư của Thâm Uyên giới dần dần hòa vào cùng với hình dáng của người mỹ nữ trước mặt hắn.
Lúc trước ở Thâm Uyên giới, Bối Hi Ma Tư từ đầu đến cuối mang một tấm mặt nạ với mặt mũi hung dữ, thường ngày nói chuyện cũng đại đa số là lấy giọng nam để biểu hiện, chỉ có khi ở trong trạng thái thất thần, lơ đễnh mới lộ ra một giọng nói trong trẻo êm tai của phái nữ. Hồi đó, lúc cuối cùng trước khi nàng rời đi, Hàn Thạc cũng đã từng hỏi qua nàng rốt cuộc là nam hay là nữ, khi đó Bối Hi Ma Tư đúng là rơi vào trạng thái này nên Hàn Thạc mới khẳng định được Bối Hi Ma Tư đích thật là đàn bà, chỉ là từ đầu đến cuối chưa từng được nhìn thấy chân diện mục của nàng thôi. Cũng khó trách Hàn Thạc cảm thấy đối với nàng có phần thân quen, mà lại từ đầu đến cuối cũng không nhớ được đã từng gặp nàng ở địa phương nào.
- Bối Hi Ma Tư, là cô sao?
Sau khi đã nhận rõ thân phận của nàng rồi, Hàn Thạc cũng vô cùng kinh ngạc vui mừng, cười nói ha ha:
- Thực sự bất ngờ, lại có thể gặp lại cô tại Chúng Thần đại lục! Ha ha, thế nào, gần đây có khỏe không?
- Thằng cha này, ta lúc trước khi rời đi cũng đã cho ngươi biết phương pháp liên hệ với ta. Ngươi tới đây vì sao không tới tìm ta? - Bối Hi Ma Tư mỉm cười nhìn Hàn Thạc, tuy nhiên giọng nói đầy chất vấn.
Cho Bối Hi Ma Tư nói một chút, Hàn Thạc mới nhớ tới nàng đích thực đã từng cho mình phương pháp để liên lạc với nàng. Chỉ là, hắn về sau ở Kỳ Áo đại lục kinh qua nhiều biến cố liên tiếp và nhất là sau khi gặp Đường Na được nàng xử lý cho tất cả mọi chuyện, Hàn Thạc cũng không còn suy nghĩ về Bối Hi Ma Tư nữa. Cho nên phương pháp liên hệ kia tất nhiên đã sớm bị hắn quẳng đến lên chín tầng mây rồi.
- Ôi... xấu hổ quá, ta quên mất rồi! - Hàn Thạc tỏ ra hơi có một chút hối lỗi và xấu hổ, thật thà đáp lại.
- Nhìn ngươi quần áo rất sang trọng, hẳn là cuộc sống ở Chúng Thần đại lục dường như cũng không tệ lắm nhỉ!
Bối Hi Ma Tư nhìn kỹ lại Hàn Thạc, sau đó mới hừ hừ nói:
- Phạt ngươi mời ta tới chỗ tốt nhất của U Mạc thành, Thần Phúc tửu quán tiếp đãi ta ăn uống thoải mái một trận, nếu không thì ta sẽ không để yên cho ngươi vụ này đâu! Ta thật vô cùng thất vọng!
Bởi vì gặp lại Hàn Thạc ở Chúng Thần đại lục nên Bối Hi Ma Tư có vẻ hơi kích động. Thêm vào sau khi rời khỏi Thâm Uyên giới từ bỏ cái mặt nạ hung dữ, lạnh lùng trở thành một cô gái thanh lệ xinh đẹp nho nhã, thật sự Bối Hi Ma Tư đã có dáng vẻ dễ gần hơn rất nhiều.
Hạ Lạc Đặc ở bên cạnh nhìn thấy Bối Hi Ma Tư và Hàn Thạc nhận ra nhau, trong lòng cực kỳ kinh ngạc, nghe qua cuộc đối thoại của hai người nàng dần dần hiểu được họ đã từng quen biết nhau ở một địa phương nào đó. Với những kinh nghiệm có được ở Thâm Uyên giới, khi Bối Hi Ma Tư trở về Chúng Thần đại lục đã nói lại cẩn thận với Hạ Lạc Đặc, do đó nàng biết muội muội mình ở Thâm Uyên giới từng gặp được một người rất thần kỳ, cũng nghe được những kinh lịch đã trải qua.
Lúc này, Hạ Lạc Đặc nghe Bối Hi Ma Tư nói Hàn Thạc dường như có cuộc sống không tệ, trong lòng bỗng nhiên cười khổ không ngừng.
- Hàn Thạc há chỉ là sống không đến nỗi tệ sao?
Bây giờ Hàn gia ở Ám Ảnh thành đã chính thức ở tốp trên. Thiên Cơ dược tề buôn bán phân bổ khắp cả Ám Ảnh thành, ngay cả gia tộc Bố Lạp Khắc Nạp của các nàng cũng cần cầu đến Hàn Thạc mới có hi vọng mua sắm được một số dược tề thần kỳ kia.
Làm được tất cả điều này, đối với Hàn Thạc chỉ là vài chục năm thời gian. Nếu đến như hắn mà mới chỉ nói là sống không tệ, thì toàn bộ mọi người đến từ những vị diện thấp khác đều là ăn xin cả. Hàn Thạc mỉm cười nói:
- Đi thôi, hôm nay ta chiêu đãi!
Vừa thấy Hàn Thạc đối với Bối Hi Ma Tư có thái độ hữu nghị như vậy, Hạ Lạc Đặc trong lòng vô cùng vui vẻ. Lúc này nàng hoàn toàn vứt bỏ việc mua sắm ở Thần Trạch dược tề, mỉm cười trở lại; trong lòng thầm quyết định nhất định phải cải thiện quan hệ hiện nay của nàng đối với hắn!
← Ch. 0759 | Ch. 0761 → |