← Ch.0768 | Ch.0770 → |
Từ khi thoát ra khỏi U Mạc thành, Hàn Thạc thực sự nghĩ rằng hai người đã bình yên vô sự. Trong dãy núi rộng lớn này, chỗ nào cũng có thể là nơi ẩn náu tốt, trên trời cũng không có kết giới bao phủ. Hàn Thạc tựa như cá gặp nước, chim trên trời không hề lo lắng về khả năng bị lọt vào trùng vây nữa.
Hàn Thạc không đi liều mà thông qua sự quan sát của ma đầu không nơi nào không đến được, dẫn La Ti thoải mái di chuyển trong rừng cây, tìm địa điểm ẩn nấp tốt nhất.
Hàn Thạc và La Ti tạm thời chọn một vách đá có sương mù dày đặc bao phủ làm chỗ ẩn nấp. Hai người đứng trên vách đá, Hàn Thạc thở nhẹ một một hơi rồi mỉm cười nói:
- Khắp chung quanh đều có sương mù bao phủ dầy đặc, trừ là cao thủ cỡ Hoắc Phu Tư còn kẻ khác tới thì căn bản cũng không có khả năng tìm ra tung tích của hai chúng ta. Hãy nghỉ ngơi một chút đi! Chúng ta sẽ chờ bọn người U Mạc thành truy đuổi tới.
Đám người U Mạc thành đã bị hai người bỏ lại rất xa, muốn đến được đây cũng cần phải có thời gian. Hàn Thạc và La Ti có thể nhân cơ hội này nghỉ ngơi một chút, dĩ dật đãi lao mà chờ bọn chúng tới.
- Này! Buông tay ra đi chứ? - La Ti cúi đầu, chớp mắt, khẽ nói.
Hàn Thạc ngẩn người ra, giờ mới phát hiện rằng hắn vẫn đang nắm tay La Ti, xấu hổ cười ha ha mấy tiếng rồi lập tức buông tay. Sau đó hắn liền ngồi xếp bằng tại chỗ, nhắm mắt định điều tức một chút.
- Vết thương của ngươi giờ thế nào? Không việc gì chứ? - La Ti tần ngần một lát rồi hỏi giọng lí nhí.
Hàn Thạc tròn mắt nhìn La Ti, lắc đầu đáp:
- Không sao đâu, ngươi cứ yên tâm.
- Cám ơn ngươi vừa rồi đã cản bọn chúng cho ta chạy trước. - La Ti nhẹ nhàng nói tiếp.
Hàn Thạc có thể cảm nhận được sự chuyển biến trong thái độ của La Ti. Cô ta thường không nói lấy một lời, nếu phải giao tiếp với Hàn Thạc thì cũng là cách nói trống không lạnh nhạt. Tự nhiên hắn cảm thấy không thích ứng kịp trước sự quan tâm bất ngờ của La Ti, hơi giật mình rồi thản nhiên nói:
- Ta không quen để người bên cạnh mình chịu chết, ngoài ra cũng tin rằng mình có thể chạy thoát được, ngươi không phải áy náy.
Nói xong, Hàn Thạc lại nhắm mắt, tập trung nhập định.
La Ti còn định nói thêm gì đó nhưng thấy Hàn Thạc bắt đầu tập trung tinh thần khôi phục sức lực nên không lên tiếng quấy rầy hắn nữa, đành im lặng ngồi bên cạnh nhìn hắn. Không biết vì sao, La Ti bỗng cảm thấy việc nàng và Hàn Thạc hai người không nói một lời ngồi trên vách đá mây mù che kín này lại khiến cho nàng vô cùng an tâm và có một cảm giác thư thái không thể nói nên lời.
La Ti khẽ mỉm cười, cảm thấy tâm ý yên tĩnh lại, ngồi xuống bên Hàn Thạc lặng lẽ khôi phục lại thần lực mình bị tiêu hao trong cuộc chiến tại U Mạc thành.
Hoắc Phu Tư tỏ vẻ hoang mang, phẫn nộ điên cuồng hét lên:
- Khám xét tất cả cho ta, dù có phải đào sâu ba thước đất cũng phải tìm bằng được bọn chúng về đây cho ta!
Toán người Hoắc Phu Tư sau cuộc tìm kiếm thật lâu nhưng ngay cả bóng dáng của Hàn Thạc cũng không thấy. Các cao thủ của ba đại gia tộc đi theo truy kích đã bắt đầu hoài nghi không biết hắn có đánh trúng hung thủ hay không.
Theo lời Hoắc Phu Tư nói thì hắn đã dùng toàn lực đánh một đòn trúng vào giữa lưng hung thủ. Với thực lực Thượng vị thần hậu kỳ của hắn, chỉ cần không phải là cao thủ cấp bậc Chủ thần thì trúng một đòn toàn lực như vậy tuyệt đối không thể không bị chút ảnh hưởng nào. Cho dù đối phương có là Thượng vị thần hậu kỳ như hắn thì trúng một đòn như vậy ắt cũng phải trọng thương.
Một Thượng vị thần bị trọng thương tuyệt đối không thể không chịu ảnh hưởng, lại bị bọn họ truy đuổi gắt gao trong suốt thời gian dài như thế này thì nhất định phải kiệt sức, cuối cùng sẽ bị bọn chúng đuổi kịp và chém chết tại chỗ mới đúng.
Nhưng sự thật lại khác xa một trời một vực so với những gì chúng dự đoán. Hung thủ chẳng những không bị ảnh hưởng gì mà ngược lại tốc độ càng lúc càng nhanh, sau khoảng thời gian dài bị truy đuổi ngược lại còn bỏ bọn chúng lại ở tít đằng sau, khiến bọn chúng hoàn toàn mất tung tích đối phương. Điều này hiển nhiên không phù hợp với lời nói của Hoắc Phu Tư.
Nếu Hoắc Phu Tư không phải là Thành chủ của U Mạc thành, tộc trưởng của gia tộc Hoắc Phúc Lợi thì có lẽ những người này đã chỉ trích hắn từ lâu rồi, rằng hắn chỉ huy không sáng suốt, không nắm vững tình hình, thậm chí còn hiềm nghi hắn nói dối nữa.
- Thành chủ đại nhân, dãy núi này quá lớn, mục tiêu bây giờ đã biến mất, chúng ta nếu cứ lao đầu tìm kiếm như ong vỡ tổ thì e là có chút không thỏa đáng. Chi bằng mọi người phân tán ra, lấy gia tộc làm đơn vị tìm kiếm. Hai kẻ kia mặc dù thực lực không tầm thường, nhưng mỗi gia tộc tuyệt đối có thể trấn áp được bọn chúng. Thậm chí nếu không bắt được thì cũng có thể phát ra tín hiệu. Đại nhân thấy thế nào? - Tộc trưởng Cách Lan La gia tộc chau mày đề nghị.
Hoắc Phu Tư chỉ vì quá phẫn nộ nên đầu óc không còn minh mẫn nữa, vừa nghe Cách Lan La đề nghị thì lập tức nhận ra đây là phương án thỏa đáng nhất trong tình hình hiện thời. Hắn âm trầm gật đầu, nói:
- Được, vậy thì lấy gia tộc làm đơn vị, mọi người tản ra tiếp tục tìm kiếm. Một khi phát hiện ra tung tích của hai kẻ kia phải lập tức báo hiệu cho mọi người biết.
Tây Đinh đã tổn thất hơn hai trăm Thần Vệ tinh nhuệ của gia tộc, chờ đợi câu nói này của Hoắc Phu Tư đã lâu, giờ nghe được thì không nói một lời, quay lại nháy mắt ra dấu với Thần Vệ của mình rồi là gia tộc thứ nhất mang Thần Vệ rời khỏi chỗ này. Hai gia tộc còn lại cũng nhanh chóng tách khỏi Hoắc Phu Tư, chọn phương hướng tiếp tục tìm kiếm.
Cứ như vậy, toán bốn đại gia tộc U Mạc thành gồm cả Hoắc Phu Tư đã tách ra thành bốn nhóm tiếp tục tìm kiếm. Bọn Thần Vệ bốn nhóm tản ra truy tìm theo các hướng khác nhau, khoảng cách giữa các bên cũng ngày càng cách xa. Tình thế này có chút tương tự so với lúc trước Hàn Thạc trêu chọc các Liệp thần giả.
Ánh sáng ban ngày dần thay thế màn đêm, đến khi mặt trời chói chang đã lên cao thì khoảng cách giữa bốn đại gia tộc cũng đã trở nên rất xa.
Ánh sáng mặt trời chói mắt xuyên qua tầng tầng lớp lớp sương mù, chiếu xuống người Hàn Thạc đang ngồi trên vách đá. Hắn đang tĩnh tọa bỗng nhiên mở to đôi mắt, khẽ thốt lên:
- Có người tới!
La Ti cũng đang trong trạng thái tu luyện trầm lặng, khẽ chớp đôi hàng mi dài, lặng lẽ hướng cặp mắt trong sáng xinh đẹp nhìn sang hỏi Hàn Thạc:
- Ngươi nói giờ nên làm thế nào đây!
Sau khi kề vai sát cánh chiến đấu ở trong U Mạc thành, La Ti đã cực kỳ thán phục Hàn Thạc, không một chút hoài nghi về cách hành động của hắn. Mấy lời nói này đủ chứng minh La Ti giờ đã hoàn toàn tin phục Hàn Thạc.
- Gia tộc Tây Mông đang đến đây. Hắc hắc! Gia tộc này thật là xui xẻo, lần nào cũng đụng phải chúng ta!
Hàn Thạc nhếch miệng cười, vươn người đứng thẳng lên, nói với La Ti:
- Lần này, chúng ta sẽ đi săn giết cái tên Thượng vị thần An Kha kia!
- Được đấy!
La Ti hưng phấn khẽ thốt lên, đứng ở phía sau Hàn Thạc rồi hỏi tiếp:
- Hành động thế nào đây?
- Theo ta! - Hàn Thạc đi ra khỏi khu vực sương mù, chậm rãi tiến vào khu rừng rậm bên dưới, dẫn La Ti khéo léo tránh khỏi tai mắt của mấy tên Thần Vệ ở xung quanh, âm thầm tiếp cận vị trí của An Kha.
Sở dĩ lựa chọn An Kha làm mục tiêu là vì tên này tu luyện Tử Vong lực lượng. Đối với Hàn Thạc mà nói, lực lượng Tử Vong của An Kha cũng có chỗ hữu dụng.
Vài ma đầu đã sớm được cử ra theo dõi mọi hoạt động của An Kha. Tên này đã lộ rõ tham muốn đối với chức Thần Vệ trưởng của U Mạc thành nên có chút không khống chế nổi dục vọng trong lòng. Khi còn ở trong U Mạc thành, Hàn Thạc đã nhận ra sự nôn nóng của hắn nên đã dùng ảo giác mà lừa gạt hắn.
Sau khi tiến vào dãy núi này, An Kha càng có vẻ như không thể chờ đợi thêm được nữa, không ngừng quát thủ hạ phân tán ra tìm kiếm ở những nơi xa hơn.
Với thực lực của những tên Thần Vệ này, mười mấy người tập hợp lại cũng không bõ để Hàn Thạc và La Ti ra tay chém giết. An Kha hạ lệnh như vậy rõ ràng là không để ý tới tính mạng của đám Thần Vệ này, trong lòng hắn có lẽ còn hận không thể chứng kiến hai đào phạm ra tay giết chết chúng mà lộ ra hành tung để hắn dẫn thêm Thần Vệ đến bao vây tiêu diệt.
Hắn liên tiếp lỡ dịp chứng kiến Hàn Thạc và La Ti ra tay giết người, vẫn chưa biết rõ về thực lực khủng bố của hai người. Lúc này, điều mà hắn hi vọng nhất là Hàn Thạc và La Ti xuất hiện sớm một chút, tạo cho hắn cơ hội được thỏa mãn nguyện vọng chiếm được chức vị Thần Vệ trưởng của U Mạc thành.
Có lẽ là sự kỳ vọng trong lòng hắn đã làm Sáng Thế thần cảm động nên tung tích của Hàn Thạc và La Ti đã thực sự hiện ra ở đằng xa, hơn nữa còn có vẻ như đang đi về phía hắn.
An Kha mừng hơn bắt được của, thầm ca ngợi Sáng Thế thần, rồi lập tức gào thét điên cuồng:
- Giết chúng cho ta!
Những Thần Vệ theo An Kha đều xuất phát từ U Mạc thành cùng hắn nên cũng tương tự không biết rõ về thực lực khủng bố của Hàn Thạc và La Ti, nghe thấy mệnh lệnh của An Kha đều không chút sợ hãi xông ra, trong lòng mỗi người tràn ngập hưng phấn.
Nhưng sự thật lại tàn khốc. Hàn Thạc khẽ gật đầu với La Ti, thừa dịp đám Thần Vệ của gia tộc Tây Mông còn chưa kịp đến gần, bèn mỉm cười bay về phía An Kha. Nụ cười hưng phấn của An Kha còn chưa kịp tan đi, mười bảy thanh phi kiếm từ trong cơ thể hắn đã gào rú bay ra, bỗng chốc bao phủ An Kha vào bên trong.
An Kha thậm chí còn chưa kịp ra tay thì đã phát hiện mình như thể lọt vào trong một không gian tà ác kì dị. Một loại lực lượng Tà Ác hắn chưa từng thấy mà cũng chưa từng nghe nói bỗng chốc từ bốn phương tám hướng quét tới khiến hắn thấy mình như một con thuyền nhỏ đang ở giữa biển khơi gió bão mịt mùng, đột nhiên cảm giác mình chưa bao giờ đến gần cái chết như thế.
Đến lúc này, An Kha mới biết mình đã sai, quá sai rồi. Một sai lầm vô cùng nghiêm trọng!
Đáng tiếc, bây giờ hắn hối hận thì đã quá muộn rồi. Đối diện với sự ăn mòn điên cuồng của mười bảy thanh phi kiếm của Hàn Thạc, thực lực vừa mới tiến vào Thượng vị thần không bao lâu của An Kha căn bản không thể chịu nổi, thần lực trong cơ thể nhanh chóng mất đi, theo đó sinh mệnh lực cũng càng ngày càng yếu.
Tử Vong hệ phân thân vọt ra khỏi cơ thể, lập tức bay về phía An Kha ở giữa mười bảy thanh phi kiếm. Hủy Diệt hệ phân thân thì chăm chú quan sát một tên Thần Vệ Trung vị thần cùng tu luyện Hủy Diệt lực lượng đã bị La Ti đánh trọng thương, bất ngờ lao tới tập kích từ phía sau khống chế kẻ đó.
Trong chốc lát, hai phân thân đồng thời bắt đầu hấp thu thần lực trong cơ thể kẻ đang bị khống chế.
Cùng lúc đó, bản thể của Hàn Thạc bình tĩnh lạnh lùng điều khiển Thiên Ma lợi nhận hỗ trợ La Ti chém giết bọn Thần Vệ còn lại. Hắn tất nhiên phải ra tay, không thể để cho một tên nào trong đám Thần Vệ ở nơi này sống sót, nếu không một khi tin tức truyền bá ra ngoài sẽ cực kỳ bất lợi cho hắn.
Trong khoảnh khắc, toàn bộ thân - tâm - thần của bản thể tĩnh lặng lại, dường như đột nhiên ảnh hưởng đến hai phân thân đang hấp thu lực lượng kia. Trong chốc lát, thần hồn của cả hai phân thân và thần thức của bản thể chợt hình thành nên một loại liên hệ tương thông kỳ diệu. Ba linh hồn cộng sinh dường như trong nháy mắt dung hợp với nhau.
Tử Vong, Hủy Diệt thần chi lĩnh vực đột nhiên hình thành ở hai phân thân đang hấp thu lực lượng kia. Hai luồng thần chi lĩnh vực này chợt quấn lấy nhau rồi nhanh chóng hòa vào thành một thể bằng một phương thức kỳ dị không ai hiểu nổi.
Đột nhiên, một loại thần chi lĩnh vực hoàn toàn kì lạ bỗng xuất hiện. Lực lượng Hủy Diệt pháp tắc dưới ảnh hưởng của thần chi lĩnh vực bắn ra khắp bốn phía, Tử Vong nguyên tố ở xung quanh tràn vào bên trong thần chi lĩnh vực với tốc độ nhanh gấp mấy chục lần so với bình thường. Ngoài Tử Vong nguyên tố, tất cả các thiên địa nguyên tố khác quanh người Hàn Thạc bỗng nhiên tan biến không còn tung tích.
Biến hóa kì dị vẫn tiếp tục diễn ra...
← Ch. 0768 | Ch. 0770 → |