Vay nóng Tinvay

Truyện:Đại Ma Vương - Chương 0839

Đại Ma Vương
Trọn bộ 1027 chương
Chương 0839: Ta muốn ngươi chết!
0.00
(0 votes)


Chương (1-1027)

Siêu sale Shopee


Khi Hàn Thạc chậm chạp đi đến nơi cửa khẩu, chỉ cần ngẩng đầu nhìn về phía xa là có thể thấy từng đám người tụ tập ở một nơi bí mật gần đó, đều đang đợi hắn rời khỏi cốc.

- Bằng hữu, ta thấy tình thế bên ngoài kia cũng không tốt lắm đâu. Ngươi có muốn giao nộp thêm tám trăm hắc tinh tệ tiếp tục nghỉ lại trong Thâm Cốc một ngày chứ? Nếu không, ta e lúc ngươi vừa rời cốc cũng là lúc ngươi phơi thây đầu đường đấy! - Một người vệ sĩ nơi cửa khẩu dáng vẻ đồng tình, nhìn nhìn về phía trước hướng đi của Hàn Thạc, thiện chí nhắc nhở.

Hắn đã quan sát khu vực gần đó một lúc nên đoán được mục tiêu của những kẻ đang tụ tập này. Trong lòng đám vệ sĩ này đều thầm tò mò, không biết đó là một nhân vật thế nào mà có thể rước lấy sự chú ý của nhiều kẻ cướp như vậy. Cho nên, hắn vẫn luôn lưu tâm chú ý.

Từ khi những thế lực kia tụ tập lại xung quanh cửa khẩu, những kẻ ban đầu muốn rời khỏi trạm gác này đã xác định hoặc đi đường vòng, hoặc là ở lại luôn trong Thâm Cốc chờ đợi chứ không dám đi ra khỏi đây. Chờ lâu đến như vậy, đám người Hàn Thạc cuối cùng đã tới, bọn họ vừa mới xuất hiện ở cửa khẩu, phía bên ngoài đã truyền đến những tiếng thở dốc đầy hưng phấn.

Rất rõ ràng, Hàn Thạc chính là mục tiêu của bọn hung thần bên ngoài kia!

- Cám ơn ngươi đã nhắc nhở, chúng ta muốn rời cốc! - Hàn Thạc cười cười, nhưng không coi trọng lời nói của gã vệ sĩ này.

Gật gật đầu, gã vệ sĩ cũng không nói thêm gì nữa, phất phất tay, cửa khẩu liền mở ra một con đường rộng rãi, rồi ra hiệu cho nhóm Hàn Thạc đi qua.

- Liều lĩnh! - Một tên vệ sĩ khác bĩu môi, khinh thường giương mắt nhìn Hàn Thạc. Hắn vốn đang mong đợi sẽ có kẻ cướp xuất hiện, nhưng cuối cùng lại chỉ là đoàn người của Hàn Thạc nên trong lòng không tránh khỏi rất thất vọng.

- Đi thôi, đừng để bọn chúng phải đợi lâu! - Hàn Thạc dẫn đầu đi ra khỏi Thâm Cốc. Ở phía sau hắn theo thứ tự là Tiểu Khô Lâu Hàn Hạo, La Ti và Ngũ Hành Giáp Thi. Ngoài La Ti, không ai có vẻ khẩn trương, chỉ không nói càn quấy như những ngày thường thôi.

Sắc trời ảm đạm làm cho người ta một loại cảm giác bị kiềm chế rất không tự nhiên. Liếc mắt nhìn lại chỉ thấy từng luồng không khí màu xám đen đang tập trung phân bố ở trong rừng cây bên ngoài trạm kiểm soát. Phía sau mỗi một luồng không khí đó đều tụ tập một đám người hung ác đang lặng lẽ chờ đợi. Sát khí thoáng hiện mơ hồ phóng ra giữa chừng không, như lộ rõ cho người ta biết về ý định bất lương của bọn chúng.

Sau khi đoàn Hàn Thạc vừa mới rời khỏi, tên vệ sĩ vừa rồi đã thiện chí nhắc nhở lại nói với Hàn Thạc:

- Nếu như ngươi đổi ý thì có thể quay trở lại sơn cốc bất cứ lúc nào. Mặc dù là chỉ cách nhau một bước, nhưng trong Thâm Cốc lại là nơi an toàn. Ừm! Kẻ dám đắc tội với nhiều thế lực như vậy, bất kể thực lực chân chính như thế nào, dũng khí đó khiến ta rất khâm phục. Hy vọng ngươi có thể tự giải quyết ổn thỏa!

Hàn Thạc ngạc nhiên, không khỏi quay đầu nhìn lại tên vệ sĩ này một chút rồi cười gật gật đầu nói:

- Đa tạ ngươi!

- Cố gắng đừng rời khỏi trạm gác quá xa. Nếu không, ngươi có muốn quay lại cũng không kịp đâu! - Gã vệ sĩ cười, nói với theo.

Hàn Thạc căn bản không có dự định sẽ quay trở lại, chỉ cười cười rồi dẫn theo đoàn người từng bước rời xa cửa khẩu. Không hề xem trọng lời nhắc nhở đó của gã vệ sĩ, hắn lấy loại tư thế này để chứng tỏ mình hoàn toàn không có một chút nào sợ hãi cả.

Cáp Lỗ Lợi lúc này đứng ở một góc tối vẫn luôn luôn chú ý đến Hàn Thạc, kinh dị hô khẽ lên:

- Người này rốt cuộc ỷ vào cái gì? Biết rất rõ trong bóng tối có nhiều kẻ muốn lấy mạng hắn như vậy, mà hắn còn dám liều lĩnh tiến về phía trước. Đây không phải là muốn đi tìm chết sao?

- Đại nhân! Hắn chết chắc rồi! Bọn hắn tổng cộng tám người. Trong đó chỉ có hai tên Thượng vị thần; với lại còn không có đến một Thượng vị thần hậu kỳ. Như vậy căn bản không chống nổi với bất cứ một phương nào tới giết. Ta xem chừng người của Bố Tư sẽ tiêu diệt bọn hắn! - Thủ hạ ở bên cạch Cáp Lỗ Lợi bình tĩnh phán đoán.

Vừa bình tĩnh tiến về phía trước, Hàn Thạc vừa sử dụng thần thức toả ra, thầm quan sát những đám không khí màu xám, nơi tụ tập của các thế lực kia. Với khoảng cách ngắn như vậy, không cần dùng ma đầu, thần thức có thể nhận ra được thực lực chân chính cùng khí tức của kẻ địch, thậm chí có thể cảm ứng được sự háo hức hưng phấn của một số tên.

Trong chốc lát, có hai mươi sáu nhóm thế lực đã tụ tập. Gần như mỗi nhóm đều có Thượng vị thần, nhóm nào lợi hại có thể có đến vài tên; kém hơn một chút cũng có một, hai Thượng vị thần; mang theo mấy chục thủ hạ là Trung vị thần.

Sau khi Hàn Thạc rời khỏi cửa khẩu mới được một đoạn ngắn, trong một chỗ khuất gần đó có năm sáu nhóm thế lực đã lập tức chặn đường quay về trạm gác của bọn hắn, cắt đứt hoàn toàn khả năng trở về Thâm Cốc ẩn tránh khi gặp trường hợp không ổn của bọn họ.

Tại nơi cửa khẩu Thâm Cốc, gã vệ sĩ kia cau mày nhìn đoàn người Hàn Thạc phía xa xa. Vừa thấy vài nhóm nhân mã chặn lại đường lui của Hàn Thạc, hắn khẽ thở dài, thầm nghĩ xem ra bây giờ bọn họ thật không có đường sống nữa rồi. Hắn chợt cảm thấy đáng tiếc là Hàn Thạc đã không coi trọng lời nói của hắn, cứ khăng khăng theo ý mình, giờ thì hắn cũng bất lực không giúp được nữa rồi.

Đột nhiên, mai phục phía trước, phục kích phía sau, rồi hung thần cả hai bên hông nhìn chằm chằm vào nhóm Hàn Thạc như hổ đói. Từng đám từng đám quây lại khiến cả nhóm lọt vào giữa trùng vây!

Tình thế cho tới bây giờ, đám Hàn Thạc đã lâm vào tuyệt cảnh. Trong tình huống này, nếu như hắn không có đủ thực lực chấn nhiếp chúng nhân, thì kết quả cuối cùng sẽ khó có thể tránh được. Dường như, phía trước thực sự chỉ có đường chết mà thôi!

Ở thời khắc này, kẻ tiến đến đầu tiên lại là Bách Toa và một gã đại hán có nước da xanh tím, sắc mặt dữ tợn. Bọn chúng đột nhiên từ góc khuất đi ra, ánh mắt của gã đại hán tướng mạo dữ tợn kia ngập tràn oán hận.

Chỉ chỉ thẳng về phía La Ti, nhìn bộ dáng kia của hắn dường như muốn lột da lóc thịt nàng.

Rất hiển nhiên, hắn chính là Bố Tư rồi!

Đi đến trước mặt bọn Hàn Thạc, Bố Tư bỗng nhiên nhấc tay, nhìn bốn phía xung quanh rồi nói lớn:

- Các vị, ta biết mục đích của các ngươi đến đây. Ta nghĩ các vị cũng biết Bố Tư ta là ai, nể mặt để ta tới trước! Bọn chúng và ta có mối huyết hải thâm cừu cần thanh toán, ta chỉ muốn bọn chúng chết, sẽ không động đến một hắc tinh tệ nào trên người chúng! Giết bọn chúng xong, Bố Tư ta sẽ quay đầu rời đi. Số hắc tinh tệ còn lại chia chác thế nào, do các ngươi tự quyết định lấy!

Lời vừa nói ra, những thế lực khác không khỏi thầm suy nghĩ một chút rồi đều dừng lại tại chỗ, không nói một lời nào, nhìn về bọn Bố Tư đang đứng ở phía xa.

Bọn chúng và Bố Tư có mục đích không giống nhau. Bố Tư chủ yếu là vì giết người, mà bọn chúng chỉ cầu tiền của, cả hai không hề có xung đột. Nghe tên kia nói như vậy, bọn chúng còn vui vẻ thoải mái nữa, bởi vậy lập tức dừng lại tại chỗ chứng tỏ ý định của mình, tùy ý cho người của Bố Tư bao vây nhóm Hàn Thạc.

Hai tròng mắt Bố Tư bắn ra hung quang bốn phía, hiện giờ tất cả các thế lực đều dừng lại ở xa, để lại cho hắn một khoảng không tương đối lớn. Sau đó hắn chắp tay trầm giọng nói lớn:

- Cám ơn! Ta cam đoan sẽ không động đến một phân một hào nào. Ta chỉ muốn bọn chúng chết hết trong tay ta là được rồi!

Bầu không khí vô cùng nặng nề, dưới cái nhìn chằm chằm của lượng lớn hung thần ác sát như hổ đói, ngay cả những tên thường ngày nói chuyện không hề cố kị gì như Hàn Hỏa, Hàn Mộc cũng trầm mặc hẳn.

Tiểu Khô Lâu sớm đã nắm chặt cốt thứ trong lòng bàn tay, Tử Ma Nhãn toả ra ánh sáng chói lọi, chỉ cần Hàn Thạc ra một mệnh lệnh là hắn lập tức động thủ đại khai sát giới.

- La Ti, ngươi dám trở về Vùng Đất Hỗn Loạn cũng nên nghĩ đến sẽ có kết cục ngày hôm nay!

Bố Tư thâm độc nói với La Ti:

- Con ta coi trọng ngươi là may mắn của ngươi. Ngươi không biết điều, còn dám giết chết con ta! Hôm nay, ta sẽ trừng phạt ngươi trước mặt mọi người. Cho dù bây giờ ngươi lập tức tự vẫn, cũng không thoát được số phận bị gian thi (tiền sát hậu dâm) đâu!

Đám thú vật kia vừa nghe thấy Bố Tư nói như vậy, từng tên đều hưng phấn hắc hắc cười khốn nạn, trên mặt đầy nét mong đợi ớn lạnh. Ở Vùng Đất Hỗn Loạn này, chỉ có cường quyền tồn tại. Loại chuyện như thế này đã quá phổ biến, rất nhiều kẻ còn thích nhất cái giọng điều này.

Nhất là, dung nhan của La Ti thật sự hơn người. Điều đó càng làm thỏa mãn những kẻ biến thái này.

Bỗng chốc bị trên trăm ánh mắt xấu xa nhìn chòng chọc, thêm vào lời nói thâm độc tà ác từ miệng của Bố Tư, La Ti bất giác cũng lạnh mình, sự sợ hãi chợt dâng lên, thân thể mềm mại không kiềm chế được khẽ run lên từng đợt!

Bỗng nhiên, La Ti cảm giác lòng bàn tay ấm áp. Quay đầu nhìn lại, nàng nhận thấy Hàn Thạc đang cầm lấy tay nàng. Kỳ lạ thay, sự sợ hãi trong lòng nàng dần dần bình phục lại, người không còn run rẩy nữa. Dường như chỉ cần Hàn Thạc nắm tay nàng, nàng sẽ không phải lo lắng những ánh mắt lạnh lẽo của đám hung thần ác sát chung quanh nữa.

- Bố Tư phải không?

Hàn Thạc cười cười, nói:

- La Ti đi cùng ta, ngươi đừng mơ tưởng có thể động đến nàng! Ngươi dám động thủ, ta giết chết ngươi ngay!

- Bất kể ngươi là ai, chỉ cần đã ở cùng với con đàn bà ti tiện này, đều khó tránh khỏi cái chết!

Bố Tư mắt không thèm liếc Hàn Thạc, phất phất tay, lạnh giọng truyền lệnh:

- Giết cho ta, không lưu lại tên nào!

Thủ hạ của Bố Tư và Bách Toa có ba mươi bảy người, ngoài cặp vợ chồng thủ lĩnh còn có bốn Thượng vị thần, đám thủ hạ đại bộ phận đều có thực lực Trung vị thần trung kỳ hoặc hậu kỳ. Mỗi tên đều là hạng hung hãn giết chóc thành tính. Dưới mệnh lệnh của Bố Tư, bốn gã Thượng vị thần đồng loạt ra tay. Mỗi tên dẫn theo năm sáu Trung vị thần lao lên hướng đến bọn người Hàn Thạc đánh giết.

Bốn Thượng vị thần, hai kẻ tu luyện Tử Vong lực lượng đạt đến cảnh giới sơ kì, một tên tu luyện Hắc Ám lực lượng giống như La Ti có thực lực trung kỳ. Cuối cùng là một tên tu luyện đấu khí cũng có thực lực Thượng vị thần sơ kỳ. Gã Thượng vị thần tu luyện Hắc Ám lực lượng lạnh lùng nhìn La Ti chăm chú, chọn nàng làm mục tiêu chính của mình.

"Vù!"

Thanh cốt thứ dài đến ba mét trong tay Tiểu Khô Lâu xé hư không mang theo khí tức Tử Vong khủng bố, nhằm thẳng gã Hắc Ám Thượng vị thần kia đánh tới. Cốt thứ vừa phát động, Tử Ma Nhãn của Hàn Hạo đột ngột lóe lên ánh sáng, rồi như loài quỷ mị nghênh đón, hai cánh tay bỗng nhiên biến thành lưỡi đao phát sáng, sát khí toàn thân nồng đậm toát ra ngập trời.

Gã Hắc Ám hệ Thượng vị thần vốn đang định xung phong đánh giết với La Ti chợt cảm thấy một ánh sáng từ hư không xuất hiện đột ngột. Một đoạn cốt thứ từ trên trời giáng xuống, khí tức Tử Vong khủng bố như cơn ba đào áp bức tới, ngăn chặn toàn bộ khí tức Hắc Ám hùng hổ của hắn, không cho hắn tiến thêm một bước. Tử khí trên bề mặt cốt thứ như nước lũ vỡ đê đột nhiên được phóng hết ra.

"Oành..." Một tiếng nổ lớn vang lên, do sự va chạm của cốt thứ và đám mây hắc ám truyền tới. Từng đám ô vân do khí Hắc Ám tụ tập mà thành như bị trăm ngàn lưỡi đao xé gió công phá tới, dễ dàng bị xé rách tan rã khắp nơi.

Từng chùm ánh sáng xanh thẫm kì dị bỗng nhiên từ cây cốt thứ ba mét đó bắn ra. Luồng lục quang tà ác kì lạ này có lực áp bách nhiếp hồn, rọi thẳng vào gã Hắc Ám Thượng vị thần. Hắn lập tức cảm thấy đầu váng mắt hoa, toàn thân như không còn chút sức lực nào, lực lượng phát huy không được đến bảy thành.

Hàn Thạc ngạc nhiên, cẩn thận nhanh chóng dò xét thanh cốt thứ, lập tức cảm ứng được bên trong còn có thi độc, bất giác trong lòng thấy cao hứng.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1027)