Vay nóng Tinvay

Truyện:Đại Ma Vương - Chương 0887

Đại Ma Vương
Trọn bộ 1027 chương
Chương 0887: Một phần danh sách
0.00
(0 votes)


Chương (1-1027)

Siêu sale Shopee


Hai thế lực Liệp thần giả lớn nhất tại Long Sâm, Côn Tây và Khắc Lý Sâm đã bị tiêu diệt hoàn toàn. Hai tên thủ lĩnh chết có nghĩa là hai nhóm thế lực khó mà tập hợp lại được, những thủ lĩnh Liệp thần giả đã rời đi trước nhất định sẽ nhân cơ hội này chiêu mộ tàn binh làm thủ hạ mình.

Trận chiến này qua đi, Liệp thần giả tại hẻm núi lớn Long Sâm không còn dám đối địch với Hàn gia nữa!

Trên đỉnh núi xác chết ngổn ngang, những vệ sĩ Hàn gia vẻ mặt lạnh lùng lại lên dơi bay, lặng lẽ chờ mệnh lệnh của mấy người Phỉ Bích, Tư Tháp Tác Mỗ.

Cho đến lúc này, Phỉ Bích, Ngải Mễ Lệ mới đặt sự chú ý lên Tây Liêu, Ôn Mạn ở phía xa. Ngải Mễ Lệ cười mỉm đi tới, nói cảm tạ với hai người họ:

- Vừa rồi thật đa tạ hai vị, nếu như không được các vị có thiện ý nhắc nhở và trợ giúp, hôm nay chúng ta chắc đã gặp hạn tại đây rồi!

- Cô khách khí quá, ta chỉ làm được một số chuyện nhỏ thôi. - Ôn Mạn không dám ngạo mạn, vội vàng đáp ngọt ngào.

- Thủ lĩnh trước khi rời đi từng dặn dò chúng ta, đây là điều chúng ta phải làm! - Tây Liêu sau khi kiến thức trận hình của vệ sĩ Hàn gia, đã hiểu Hàn Hạo và Hàn gia nhất định có quan hệ không cạn. Thầm thấy rõ ràng, thái độ ngang ngược của hắn khi đối mặt với bọn Côn Tây trở nên vô cùng khiêm tốn.

- Hàn Hạo thực sự là thủ lĩnh của các người? - Ngải Mễ Lệ cau mày, kinh ngạc thận trọng hỏi Tây Liêu.

Tây Liêu hơi ngạc nhiên, không rõ Ngải Mễ Lệ tại sao lại nói như vậy, sửng sốt một chút, hắn trung thực đáp:

- Đúng vậy, vài chục năm trước khi thủ lĩnh tới hẻm núi lớn Long Sâm đã luôn mang theo chúng ta chinh chiến. Mất mấy chục năm, thủ lĩnh đã lập nên nhóm thế lực mạnh nhất tại nơi này. Bọn hôm nay tới toàn bộ đều là bại tướng dưới tay thủ lĩnh, nếu thủ lĩnh mà ở nơi này thì ngay cả Côn Tây và Khắc Lý Sâm cũng không dám ra tay!

Ngải Mễ Lệ rất kinh ngạc, làm sao cũng không ngờ rằng Tiểu Khô Lâu quái dị trước kia lại có thể tiến hóa đến trình độ này. Một nhân vật có thể xưng hùng xưng bá tại hẻm núi lớn Long Sâm có nhiều nhóm thế lực Liệp thần giả như vậy tuyệt đối không phải người bình thường, điểm này nàng rất rõ.

- Thật không thể tin nổi, thực sự lại là hắn! - Lỵ Toa cảm thán. Khi còn ở Ba Bỉ Luân ma vũ học viện, Tiểu Khô Lâu từng lén lút tập kích ban đêm nàng, ấn tượng của nàng về sinh vật bất tử có bảy đoạn cốt thứ sau lưng này còn sâu sắc hơn ai hết.

- Không có gì kỳ quái cả. Tên kia từ rất sớm đã vô cùng lợi hại. Chỉ có điều các người không rõ ràng thôi!

Hắc Long vênh mặt đắc ý, cười hắc hắc nói:

- Các người không thường xuyên đi cùng chủ nhân nên chắc chắn không rõ cái tên kia nham hiểm thế nào. Năm đó khi ở U Ám sâm lâm, mỗi ngày hắn cùng với chủ nhân đều hèn hạ tập kích người khác!

Cát Nhĩ Bá Đặc đi theo Hàn Thạc thời gian tương đối dài. Do hắn và Hàn Thạc đã ký kết khế ước hoàn toàn bất bình đẳng nên về phương diện này Hàn Thạc cũng không giấu diếm hắn. Bởi vậy hắn hiểu rõ hơn nhiều đám Ngải Mễ Lệ, Phạm Ny về thực lực và trí tuệ của Tiểu Khô Lâu.

- Ôi... vậy, vậy giờ hắn ở địa phương nào? - Phỉ Bích không rõ lắm quan hệ thật sự giữa Tiểu Khô Lâu và Hàn Thạc, muốn hỏi trước cho rõ ràng.

- Thủ lĩnh đang ở Vùng Đất Hỗn Loạn. - Tây Liêu không hề đề phòng người Hàn gia, lập tức trả lời.

- Tên kia nếu đã ở Vùng Đất Hỗn Loạn, vậy chủ nhân chắc chắn cũng ở đó! - Cát Nhĩ Bá Đặc cười nói.

- Trước tiên cứ rời hẻm núi lớn Long Sâm đã. Có chuyện gì chờ đến lúc ra khỏi hẵng nói. - Lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ đột nhiên ngắt lời. Hắn lúc nào cũng lo lắng bọn Hoắc Phu Tư, Lạp Khắc Lý Sâm đến nơi. Lúc này vẫn chưa thoát ly hiểm cảnh nên hắn muốn bảo đảm an toàn cho các thành viên Hàn gia.

Tư Tháp Tác Mỗ vừa nhắc nhở, Phỉ Bích, Ngải Mễ Lệ lập tức ý thức được hiện tại không phải lúc hỏi nhiều. Hai nữ gật đầu, đoạn Phỉ Bích lên tiếng:

- Cám ơn hai vị đã trợ giúp, Hàn gia chúng ta sẽ nhớ ân tình này. Thế nhưng chúng ta đang có việc gấp, không thể trì hoãn lại đây, ngày sau sẽ gặp lại!

- Vậy ta không quấy rầy các người nữa! - Ôn Mạn thức thời mỉm cười, đoạn cùng Tây Liêu gật đầu cáo lui.

Tây Liêu cũng không nói gì thêm. Hắn là một Liệp thần giả, không thể dây dưa nhiều với Hàn gia, bởi vì như vậy sẽ mang tới cho Hàn gia những phiền phức không cần thiết. Ngoài ra, Côn Tây, Khắc Lý Sâm đã chết, hắn đã cần phải xử lý một số chuyện khắc phục hậu quả, do đó hắn chỉ nói cẩn thận, rồi cũng tương tự theo sau Ôn Mạn rút lui.

Có mối uy hiếp từ trận chiến này cộng thêm dư uy của Tiểu Khô Lâu, dơi bay của Hàn gia không còn bị ngăn cản nữa. Sau mười ngày cuối cùng cũng đã vượt qua hẻm núi lớn Long Sâm, tiến vào lãnh thổ Tử Vong thần vực.

Dơi bay Hàn gia vừa mới tiến vào Tử Vong thần vực không bao lâu, đám truy sát do Lạp Khắc Lý Sâm, Hoắc Phu Tư cầm đầu đã tới, cuối cùng vẫn đuổi kịp họ.

Chỉ có điều lần này Lạp Khắc Lý Sâm, Hoắc Phu Tư nhất định không được như ý. Trong Tử Vong thần vực sớm đã có thần vệ của vài đại gia tộc tiếp đón Hàn gia. Vào một ngày Lạp Khắc Lý Sâm và Hoắc Phu Tư thật vất vả mới đuổi kịp, thì thần vệ các đại gia tộc kia đã gặp mặt Hàn gia.

Hai tên này ức muốn hộc máu nhưng cũng không có biện pháp gì. Mặc dù quan hệ giữa ba đại thần vực Hắc Ám, Tử Vong, Hủy Diệt xưa nay vẫn tốt, nhưng có một số quy củ cần thiết vẫn phải tuân thủ.

Nơi này là Tử Vong thần vực, mặc dù Hoắc Phu Tư chính là U Mạc thành chủ, Lạp Khắc Lý Sâm ở Thôn Vân thành dưới một người trên vạn người, nhưng cũng không dám bỏ qua phép tắc ba đại Chủ thần đã ký kết, chỉ có thể trơ mắt nhìn thần vệ của Tử Vong thần vực tiếp đón Hàn gia đi.

Tới Tử Vong thần vực, gặp được người tiếp ứng đã giao ước từ trước, Hàn gia cuối cùng xem như đã thoát ly Ám Ảnh thành, không phải nơm nớp lo sợ gì nữa.

...

Ám Ảnh thành, Tái Nhân Đặc gia tộc.

Hoa Lai Sĩ sắc mặt âm trầm, nghe Lạp Nhĩ Phu báo cáo. Lúc gã thủ hạ hồi báo xong, hắn quát lạnh:

- Phế vật, toàn bộ đều là phế vật!

- Thành chủ đại nhân thứ tội, tiểu nhân đã cố gắng hết sức!

Lạp Nhĩ Phu sợ hãi quỳ sát xuống, viện cớ nói:

- Ta thật không ngờ hai người Hoắc Phu Tư và Lạp Khắc Lý Sâm mang nhiều người như vậy, lại tự mình ra tay vậy mà không thể gây bất cứ tổn hại gì cho Hàn gia. Cái đám tên là Huyết Linh, Bác Lan Tư gì đó rõ ràng cũng có lực lượng Thượng vị thần...

- Câm mồm!

Hoa Lai Sĩ quát trầm, hít sâu một hơi hắn dần ổn định tâm tình lại, sau đó mới lên tiếng:

- Như vậy xem ra Hàn gia hiển nhiên đã biết ta sắm vai gì trong sự kiện này. Hiện tại bọn chúng đã đến Tử Vong thần vực, cho dù ta có tâm cũng đành chịu!

- Thành chủ đại nhân, vậy... vậy... tên Bố Lai Ân đã mất tin tức nhiều năm, nói không chừng đã chết toi rồi, chúng ta căn bản lo lắng... - Lạp Nhĩ Phu lén lút dò xét Hoa Lai Sĩ đã khôi phục bình tĩnh, dè dặt nói.

- Ngươi cho rằng ta lo lắng vì Bố Lai Ân sao?

Hoa Lai Sĩ cười lạnh nói:

- Không sai! Bố Lai Ân đích thật là một thanh niên anh tuấn tài ba, tuổi còn trẻ mà đã có thực lực và tâm tính như thế quả là không tồi! Nhưng loại thanh niên này ta thấy đã nhiều, càng là nhân vật như vậy càng chết sớm! Cho dù hắn có trở về Ám Ảnh thành, hắn có thể lấy cái gì đấu với ta? Ta phải sợ hắn sao?

- Vậy... - Lạp Nhĩ Phu đầy nghi hoặc, thử dò hỏi.

- Ôi...

Khẽ than nhẹ, Hoa Lai Sĩ có phần lo lắng xoa đầu, cay đắng nói:

- Tiểu tử kia mặc dù không có gì phải lo lắng, nhưng quan hệ của hắn và con gái của Vận Mệnh nữ thần không cạn. Năm đó Chủ thần đại nhân từng dặn dò ta phải đối xử Bố Lai Ân cho tốt, hai đại nhân vật này mới thật sự làm cho ta đau đầu...

Lời vừa nói ra, Lạp Nhĩ Phu biến sắc. Với hắn, Vận Mệnh nữ thần và Hắc Ám Chủ thần đều là những tồn tại không thể đạt tới, hơn nữa hắn cũng không biết Hàn Thạc và Vận Mệnh nữ thần có quan hệ gì, lần đầu được biết đại sự này đã tạo thành đả kích không nhỏ với hắn.

- Giúp ta hẹn gặp Lạp Khắc Lý Sâm và Hoắc Phu Tư, ta muốn cùng đàm luận với bọn họ! - Trầm ngâm một chút, Hoa Lai Sĩ phân phó.

Lạp Nhĩ Phu cung kính nhận lệnh, lập tức rút lui đi thực hiện chuyện Hoa Lai Sĩ đã giao phó.

Vài ngày sau, hai người kia đã tập hợp tại cứ điểm Bá Cách Lạp Tư, bắt đầu gặp mặt ở nơi vốn là của Hàn gia.

Lạp Khắc Lý Sâm và Hoắc Phu Tư nghe được đoạn bí mật Hoa Lai Sĩ nói ra mà đau đầu vạn phần. Hai tên đều mắng thầm không thôi, thầm nghĩ chuyện trọng đại như vậy mà con mẹ ngươi hiện tại mới nói ra, không phải muốn gài bẫy chúng ta sao?

Ba người mưu đồ chuyện bí mật, đáng tiếc bởi vì không rõ ràng lắm tình huống của Hàn Thạc cho nên trao đổi đi trao đổi lại cũng không thương lượng được gì ra trò, chỉ tạm thời đạt được hiệp nghị hợp tác về Hàn gia, rằng một khi Hàn gia và Hàn Thạc trở về Hắc Ám thần vực, ba phương sẽ cùng liên thủ tiêu diệt.

Việc thảo luận xong, sau khi Lạp Khắc Lý Sâm, Hoắc Phu Tư rời khỏi cứ điểm Bá Cách Lạp Tư, Hoa Lai Sĩ cũng không vội vã rời đi. Đã nghe nói về tình huống giao chiến giữa song phương trước đó, hắn rất có hứng thú với những ma trận ly kỳ cổ quái của Hàn gia.

Hoa Lai Sĩ liên tục ở lại cứ điểm Bá Cách Lạp Tư hơn một tháng, muốn làm rõ những cột đá, cây cối nhìn như bình thường mà sao có thể phát huy tác dụng kỳ diệu như vậy. Đáng tiếc hắn hoàn toàn không biết gì về lực lượng ý nghĩa thâm ảo của ma công, hơn một tháng thăm dò cũng chỉ thành công cốc.

Hoa Lai Sĩ cuối cùng đành vứt bỏ, phái người phá hủy tất cả dấu vết ma trận Hàn gia lưu lại, ngay cả cứ điểm Bá Cách Lạp Tư cũng bị hắn thu lại, không còn thuộc về Hàn gia nữa.

Về mặt đối ngoại, Hoa Lai Sĩ đẩy toàn bộ trách nhiệm về phía U Mạc thành, chỉ trích mãnh liệt cách làm của U Mạc thành, tỏ vẻ sẽ truy cứu đến cùng.

Chỉ có điều sấm to mà mưa thì nhỏ, cũng chả áp dụng hành động gì.

Có một số người Ám Ảnh thành hiểu rõ tình hình ào ào chỉ trích cách làm của Hoa Lai Sĩ và Tái Nhân Đặc gia tộc, chê bai Hoa Lai Sĩ không có lượng dùng người, bức Hàn gia ra khỏi Ám Ảnh thành, làm cho thực lực chỉnh thể Ám Ảnh thành bị giảm xuống.

Lúc Thanh Lâm, Hắc Thiên trở về Ám Ảnh thành biết được tình huống của Hàn gia đều có phần nản chí ngã lòng. Hai người tự biết thân biết phận, cũng không phát biểu ý kiến gì về chuyện này, chỉ thầm bất bình với mệnh lệnh đuổi bắt chèn ép Hàn gia.

Nhưng An Đức Liệt và Tạp Mai Lệ Tháp sau khi biết cách làm của Hoa Lai Sĩ phản ứng không ôn hòa như Thanh Lâm, Hắc Thiên. Hai người này có quan hệ huyết mạch với Hoa Lai Sĩ, lời lẽ không cần kiêng dè mấy, liên tục ầm ĩ mấy ngày liền ở Tái Nhân Đặc gia tộc.

Hoa Lai Sĩ tự nhiên sẽ không nói mình sắm vai diễn ô nhục gì trong vở kịch đó, đẩy tất cả trách nhiệm lên người Hoắc Phu Tư và Lạp Khắc Lý Sâm, tỏ vẻ mình hoàn toàn không biết gì. An Đức Liệt và Tạp Mai Lệ Tháp hiển nhiên không phải hạng dễ bị lừa gạt, bọn họ đều là thành viên cao cấp của gia tộc, từ một số dấu hiệu đã nhìn ra Hoa Lai Sĩ đóng vai trò gì, tranh cãi rất nhiều lần với hắn.

Tuy nhiên chuyện theo thời gian trôi qua cũng sẽ bị người ta dần dần quên lãng. Ám Ảnh thành sau một loạt náo loạn cũng từ từ lắng lại. Ngoài Thiên Cơ Dược Tề của Hàn gia biến mất khỏi Ám Ảnh thành, tất cả dường như lại khôi phục nguyên trạng.

Nhưng Hoa Lai Sĩ rất rõ ràng, giữa hắn và Thanh Lâm, Hắc Thiên, An Đức Liệt, Tạp Mai Lệ Tháp, bởi vì Hàn Thạc và Hàn gia mà đã có một tầng ngăn cách, không phải theo thời gian trôi đi mà có thể biến mất!

...

Vùng Đất Hỗn Loạn, tại Thâm Cốc.

Hàn Thạc không hay biết gì về chuyện xảy ra tại Ám Ảnh thành vạn dặm xa xôi, vẫn đang tập trung tinh thần xử lý vấn đề khó khăn do ba đại Quân chủ Thái Nhĩ, La Cách, Ngõa Tây Tư bày ra.

Thái Nhĩ, La Cách, Ngõa Tây Tư đều tỏ vẻ không ngại Hàn Thạc trở thành một quyền lực mới tại Thâm Cốc. Nhưng ba người còn nói, bọn họ cần chiếu cố ý kiến hàng trăm hàng ngàn chủ nhân cửa hàng trong Thâm Cốc, chỉ khi đại bộ phận tỏ vẻ vui lòng để Hàn Thạc tiến vào Thâm Cốc thì bọn họ sẽ lập tức giao những cửa hàng Quân Vương thuộc về Tát Lạp Tư cho hắn.

Hàn Thạc sao lại không biết tính toán của ba đại Quân Chủ? Ba người bọn họ danh tiếng hiển hách ở Vùng Đất Hỗn Loạn, căn bản không có mấy cửa hàng có can đảm đắc tội. Dưới sự bày mưu tính kế của bọn họ, những chủ nhân đó hầu hết đều khuất phục, tỏ vẻ không bằng lòng cho Hàn Thạc tiến vào Thâm Cốc.

Hàn Thạc cho người thống kê thì phát hiện số lượng chủ nhân cửa hàng bằng lòng để hắn vào Thâm Cốc chỉ chiếm hai phần mười, đó còn là một bộ phận bày tỏ thái độ do có chỉ thị ngầm của Áo Tác Ai. Con số hai mươi trần trăm còn xa mới đạt tới mức ba người Thái Nhĩ đặt ra. Áo Tác Ai cũng chỉ có thể giúp hắn được như vậy, còn Hàn Thạc phải tự nghĩ biện pháp.

Cho đến lúc này Hàn Thạc mới ý thức ba đại Quân Chủ ở Vùng Đất Hỗn Loạn nhiều năm như vậy không phải chỉ có danh suông. Một cách vô tri vô giác, đại đa số chủ nhân cửa hàng đều cho rằng ba người họ đáng sợ hơn so với Hàn Thạc, cho nên không dám làm trái lệnh ba đại Quân Chủ, đều ngầm chống đối lại hắn.

Trong Thâm Cốc, Hàn Thạc suy nghĩ vài ngày, sau đó một mình ra ngoài, để lại một số tin tức trên một vách đá bên bờ vực.

Một ngày sau, một hán tử vẻ mặt lạnh lùng đi tới nơi ấy, thu tin tức Hàn Thạc lưu lại, đoạn lặng yên rời đi.

Bảy ngày sau, tại một hang động cực lớn cách Thâm Cốc nghìn dặm, Tiểu Khô Lâu nhận được tin tức từ người này.

Hàn Hạo xem hết xong trầm mặc một hồi. Sau đó liếc mắt sang gã thủ hạ, bình tĩnh truyền lệnh:

- Triệu tập các đại đội trưởng, ta có chuyện dặn dò!

- Tuân mệnh, thủ lĩnh! - Gã thủ hạ cung kính lui xuống, theo lệnh Hàn Hạo đi thông báo.

Sau vài ngày, các đại đội trưởng từ các khu vực đã tập hợp đủ. Hàn Hạo lấy ra một tấm quyển trục, đặt lên vách đá, hạ lệnh:

- Ở đây có một danh sách, trước khi tất cả vật tư cửa hàng có trên danh sách này tiến vào Thâm Cốc, đều chặn hết lại cho ta! Tuy nhiên, nhớ kỹ, không được đại khai sát giới, chết một hai người chấn nhiếp một chút là được!

Ba La thấy ngạc nhiên, dò hỏi:

- Chỉ cướp bóc thôi à? Vì sao không thể đại khai sát giới?

Liếc mắt sang Ba La, Hàn Hạo hờ hững nói:

- Nếu người chết hết, kết cục sẽ không tốt.

Không giải thích nhiều, hắn sốt ruột phất tay, nói:

- Thực hiện đi!

Ba La cũng không hỏi nhiều, gật đầu dẫn người rời đi đầu tiên. Các đội trưởng phụ trách các khu vực khác sau khi ghi nhớ danh sách trên quyển trục cũng đều lặng lẽ rời đi.

Khoảng thời gian kế tiếp, Liệp thần giả phân bố ở mỗi khu vực thuộc Vùng Đất Hỗn Loạn bỗng nhiên tụ tập quanh Thâm Cốc, mơ hồ bao vây nó lại.

Thâm Cốc dù sao cũng chỉ là một sơn cốc, rất nhiều vật tư hàng hoá đều phải chuyển từ bên ngoài vào. Cho dù những loại thuốc độc dược kia cũng cần đủ dược liệu và nọc độc ma thú mới có thể tiếp tục nghiên cứu, cho nên người lui tới Thâm Cốc không ít.

Thâm Cốc tuy loạn song những cửa hàng đều có phương pháp của mình, mỗi một đợt hàng về cũng không tiếc tốn chi phí tuyển số lượng lớn hộ vệ, hoặc là khẩn cầu sự che chở của thủ hạ mấy đại Quân Chủ, tránh việc chuyến hàng bị đám hung thần ác sát đó bắt được.

Cho tới nay, mặc dù người của những cửa hàng ra vào Thâm Cốc cũng không phải tuyệt đối an toàn, thường thường vẫn xảy ra một số tình trạng cướp đoạt, nhưng thông thường cũng sẽ không quá nhiều lần. Bởi vì những hung thần ác sát Thâm Cốc cũng cần mua những thứ đó, bọn chúng biết một khi làm quá phận sẽ chỉ khiến cho trong Thâm Cốc chả còn thứ gì, bọn chúng còn sợ mấy đại Quân Chủ sẽ truy cứu.

Nhưng lần này thì khác rồi!

Hơn một tháng qua, vật tư chuyển tới các cửa hàng tại Thâm Cốc liên tiếp bị thế lực không biết tên cướp sạch. Trong khoảng thời gian này, vật tư đều không thể chuyển vào được Thâm Cốc, thái độ kẻ cướp bóc vô cùng cứng rắn, bất kể bọn họ có bao nhiêu hộ vệ, có cường giả thủ hạ của ba đại Quân Chủ theo bảo vệ hay không đều bị cướp hết!

Chỉ cần ngươi không phản kháng, thái độ kẻ cướp coi như hữu nghị, thông thường sẽ không áp dụng biện pháp quá mạnh mẽ.

Nhưng nếu như ngươi định dùng võ lực giải quyết thì sẽ phát hiện bọn họ đều lộ ra răng nanh, ra tay không hề lưu tình, hơn nữa gần đó còn ngầm ẩn nấp không biết bao nhiêu người chờ xông ra giết.

Sau khi thương khách của hai cửa hàng bị tàn sát sạch sẽ, đội ngũ vận chuyển của những cửa hàng khác đều rút ra kinh nghiệm. Đụng phải nhóm hung thần ác sát đó chỉ có thể tự trách xui xẻo, thành thành thật thật dâng lên vật tư trong tay.

Ban đầu bọn họ cho rằng nhóm thế lực vô danh đó chỉ nghèo quá hóa liều, loại việc này hẳn sẽ không duy trì trong thời gian quá dài, bởi vì Thâm Cốc không có vật tư thì quả thực là một tai nạn với Vùng Đất Hỗn Loạn.

Tuy nhiên bọn hắn rất nhanh đã phát hiện mình sai!

Một tháng, hai tháng, rồi ba tháng... , đám người đó vẫn chắn mỗi lối vào Thâm Cốc, tiếp tục ra tay với thương khách lui tới, phá hỏng trật tự của Vùng Đất Hỗn Loạn.

Nhưng qua quan sát một khoảng thời gian, bọn họ dần dần phát hiện một hiện tượng kỳ quái, những thương khách tỏ vẻ ủng hộ Hàn Thạc tiến vào Thâm Cốc trong những lần tai nạn ấy toàn bộ đều may mắn thoát khỏi khó khăn, không có một nhà nào phải chịu tổn hại!


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1027)