← Ch.0037 | Ch.0039 → |
Trong lòng Diệp Huyền bộp một tiếng, sau đó lộ ra vẻ cuồng hí, dược tính của hiển hồn dược tề bị ngăn lại, thường chỉ có một khả năng chính là có thể có một võ hồn chưa thức tỉnh đang ẩn tại đó.
Huyền thức di chuyển tới đó, Diệp Huyền lập tức cảm nhận được ở ngực của mình có một tia hoàng quang nhàn nhạt ẩn sâu bên trong chỗ trái tim, không hề động đậy, yên lặng nằm tại đó.
Lặng yên như núi, bất động như đất, hùng hậu ngập trời, thâm trầm như vực thẳm.
- Đây chẳng lẽ là... võ hồn truyền thừa của Diệp gia, đại địa võ hồn?
Diệp Huyền đột nhiên tỉnh ngộ.
Võ hồn truyền thừa bình thường chính là căn cứ huyết mạch tổ tiên mà tới, võ hồn của Diệp gia chính là đại địa võ hồn, lúc trước chính mình tự động thức tỉnh hắc sắc võ hồn, trưởng bối Diệp gia liền cho hắn hắc sắc võ hồn của hắn chính là đại địa võ hồn biến dị mà thành, nhưng căn bản không thể nào ngờ rằng hắc sắc võ hồn lốc xoáy này căn bản không có bất kỳ quan hệ gì với đại địa võ hồn, đại địa võ hồn thật sự vẫn còn đang say ngủ, ẩn tại ngực của mình, đến nay vẫn chưa thức tỉnh.
Còn bản thân mình, chính là một thiên tài có hai võ hồn.
Tại Thiên Huyền đại lục này, có được một loại võ hồn đã thuộc hàng nhân trung chi long, còn võ giả có được hai võ hồn thì càng là long trung chi vương.
Kiếp trước chính mình chỉ thức tỉnh phế võ hồn, nhưng vẫn có thể đi tới cảnh giới bát giai võ hoàng, còn kiếp này chính mình lại trở thành thiên tài có được song võ hồn, liệu sẽ còn đi tới mức nào nữa đây?
Trong lòng Diệp Huyền nhịn không được mà hưng phấn không thôi, nhưng một màn kế tiếp lại khiến hắn kinh ngạc lần nữa.
Dược hiệu của hiển hồn dược tề vẫn tiếp tục lan ra, nhưng lại không cách nào thẩm thấu được vào bên trong đại não của hắn.
Dưới sự thăm dò của huyền thức, bên trong não hải có một đoàn lục quang loé lên, vô cùng nhỏ, nếu như không phải nhờ uống hiển hồn dược tề thì căn bản không thể cảm giác được sự tồn tại của nó.
Một màn này khiến cho Diệp Huyền đột nhiên đứng bật dậy, trong lòng dấy lên từng trận sóng to gió lớn.
Chẳng lẽ trong não hải của mình vẫn còn tồn tại một loại võ hồn hay sao?
Chuyện này không có khả năng!
Thân là bát phẩm hồn hoàng cho nên Diệp Huyền biết rõ tất cả lý luận về võ hồn trên đại lục.
Võ hồn, là linh hồn của một võ giả, là sự kết hợp của huyết mạch và sinh mệnh tinh khí, mà một loại thiên phú sau khi sinh ra cần hao tốn rất nhiều sinh mệnh lực.
Nói như thường thì chính trong cơ thể của một người bình thường chỉ có thể tồn tại một loại võ hồn, bởi vì lúc một loại võ hồn sinh ra đã hao tổn một lượng sinh mệnh lực khổng lồ, nếu có được song võ hồn thì cả hai bên cha và mẹ đều phải có được huyết mạch cường đại, như thế mới có thể đủ để cung cấp lúc sinh ra hai loại võ hồn.
Còn về phần ba loại võ hồn, căn cứ theo lý luận sinh ra võ hồn thì căn bản không có khả năng tồn tại trên thế giới này.
Bởi vì bất luận huyết mạch có cường đại tới mấy đi chăng nữa thì cũng không đủ để duy trì sinh ra ba loại võ hồn, cho nên từ viễn cổ tới nay, trên đại lục chưa bao giờ xuất hiện cường giả có được ba loại võ hồn, có lẽ trong quá trình hình thành võ hồn sẽ xuất hiện tình huống như vậy, nhưng một khi xảy ra thì nhất định là chưa ra khỏi bụng mẹ thì thai nhi đã chết non rồi.
Nhưng bản thân mình lại có được ba loại võ hồn, chuyện này sao có thể?
Diệp Huyền có chút không dám tin.
Thừa dịp dược hiệu của hiển hồn dược tề vẫn còn, Diệp Huyền lần lượt quan sát hai đạo quang mang ở ngực và não hải của mình, dùng đủ hết mọi cách để phân biệt, cuối cùng hắn khẳng định, ở ngực và não hải của mình quả thực chính là hai loại võ hồn chưa thức tỉnh.
Võ hồn bình thường có thể tồn tại ở ba điểm trong cơ thể, thiên môn, tâm huyệt, đan điền, người bình thường chỉ có thể thức tỉnh một cái ở điểm bất kỳ nào đó, còn mình thì cư nhiên lại có được ba loại võ hồn.
Diệp Huyền nhếch lên cười sung sướng:
- Kiếp trước ta đây chỉ thức tỉnh một loại phế võ hồn, không ngờ kiếp này lại có được ba loại võ hồn nghịch thiên như vậy, đây là ông trời cố ý đền bù cho ta sao?
Nhất thời, tâm tình của Diệp Huyền hưng phấn không thôi, tràn đầy tin tưởng vào tương lai của mình.
Hắn biết rõ, võ giả có được ba loại võ hồn có nhiều ưu thế hơn những võ giả bình thường thế nào, đương nhiên, ngày sau tu luyện cũng gian khổ hơn rất nhiều lần, bất quá Diệp Huyền chưa bao giờ lo lắng về việc này, con đường võ giả vốn đã là nghịch thiên mà đi, nếu như chút nghị lực, lòng tin và dũng khí như vậy cũng không có thì còn tu cái gì võ.
Bên ngoài ký túc xá, Trần Tinh đã sớm ngừng việc tu luyện.
- Ai, tu luyện chán quá đi, lấy cường độ trùng kích của ta hiện tại thì ít nhất cũng phải mười ngày nữa mới có thể trùng phá đạo huyền mạch thứ năm được, tu luyện lâu như vậy không bằng nghỉ trước một lát.
Trên gương mặt béo múp của Trần Tinh đột nhiên nở một nụ cười bỉ ổi, tay phải với vào bên trong ổ chăn, moi moi một hồi liền lấy ra một quyển sách, bên trên có bốn chữ 《 hoa hoa thiếu gia 》thật lớn.
- Hắc hắc, đây là kỳ 《 hoa hoa thiếu gia 》mới nhất của Xuân Phong Lâu, Trần gia tam thiếu ta được mở rộng
Trần Tinh nhìn chòng chọc vào mỹ nữ xinh đẹp gợi cảm, dáng người nóng bỏng chỉ mặc duy nhất một tầng sa mỏng trên bìa, nước miếng sắp chảy thành thác luôn rồi.
- Chậc chậc, phong diện huyền nữ của Xuân Phong Lâu kỳ này quả thực không tệ, Xuân Phong Lâu từ khi nào thì có một cực phẩm đầu bài thế này rồi, để ta xem dáng người thế nào đã rồi nói.
Trần Tinh nhanh chóng lật 《 hoa hoa thiểu gia 》ra, bên trên xuất hiện hình ảnh một đôi nam nữ đang quấn lấy nhau, mức độ hở hang lớn mật quả thực khiến cho người ta líu lưỡi.
Trần Tinh vừa xem vừa soi mói:
- Chậc chậc, ghê thật, nữ nhân này nhất định là nhất giai võ sĩ, động tác yêu cầu độ khó cao như vậy mà cũng có thể làm được, há, cư nhiên gập người một trăm tám mươi độ thêm vào từ phía sau, độ dẻo dai của cơ thể này quả thực không còn gì phải bàn, quả nhiên vẫn là võ giả tốt nhất.
- A, động tác này, rất sáng tạo, bất quá mong là đừng có một phát cắn đứt gốc, chậc chậc, xem ra nam nhân này cũng là một vị nhất giai võ sĩ, bằng không cường độ của tiểu đệ đệ căn bản không đủ để làm được như vậy.
← Ch. 0037 | Ch. 0039 → |