← Ch.0491 | Ch.0493 → |
Huống chi thực lực Diệp Huyền hiện tại còn mạnh hơn lúc đánh thắng Lữ Hạo không ít, thậm chí đánh chết Ngô Húc cũng không cần dùng tới Trấn Huyền Thạch.
- Trở lại.
Diệp Huyền quát một tiếng, phệ tâm trùng to tròn bay ra khỏi thân thể Ngô Húc, một lần nữa trở lại trong trữ vật giới chỉ của Diệp Huyền.
Diệp Huyền cất kỹ đồ vật trên người Ngô Húc và nhanh chóng rời đi.
Sau khi đi vào khu vực an toàn, lúc này Diệp Huyền mới lấy trữ vật giới chỉ của Ngô Húc ra và xem xét đồ vật bên trong.
Thân là hội trưởng hồn sư tháp Địa Thạch quốc, trong trữ vật giới chỉ của Ngô Húc có không ít bảo vật, số lượng bảo vật tứ giai ngũ giai cũng không ít, thậm chí còn có linh dược lục giai, làm cho Diệp Huyền mừng rỡ không thôi.
Trừ những thứ này ra, Diệp Huyền còn tìm đến mấy tấm huyền phù.
Huyền phù, là cường giả lợi dụng huyền lực và trận văn đặc thù cấu tạo thành, thậm chí gia nhập hồn lực ngưng tụ thành bảo vật, một khi thi triển có thể phóng thích năng lực cực kỳ to lớn, được xưng tụng là uy lực vô cùng.
Huyền phù cũng chia đẳng cấp, nó giống như bảo vật, phân nhất giai đến cửu giai, cấp bậc càng cao thì uy lực lại càng lớn.
Huyền phù trên người Ngô Húc phần lớn là nhị giai tam giai, huyền phù tam giai tứ giai không có tác dụng lớn với Diệp Huyền.
Càng xem về sau thì Diệp Huyền càng ngạc nhiên.
- Ồ, tấm này chính là phá không huyền phù, có thể giúp võ giả trong nháy mắt xuyên qua hư không vài trăm mét, đây là công cụ chạy trốn tuyệt diệu.
- Tấm này là hỏa diễm huyền phù, nếu như không có nhìn lầm thì nó là huyền phù ngũ giai chuyên công kích, cho dù Võ Tông ngũ giai bị đánh trúng cũng phải trọng thương.
Diệp Huyền âm thầm lấy làm kỳ, không rõ vì cái gì Ngô Húc vừa rồi không mang ra sử dụng, nếu như hắn phóng xuất phá không huyền phù, Diệp Huyền cũng không thể lưu hắn lại.
Nhìn kỹ, rốt cuộc Diệp Huyền phát hiện mánh khóe, thì ra hai tấm huyền phù này không giống với các huyền phù khác, phía trên có hai đạo cấm chế cổ xưa mờ ảo.
Cấm chế trên hai tấm huyền phù này thập phần cổ xưa, tuy nhìn từ bề ngoài chúng rất đơn giản nhưng kết cấu lại thập phần quỷ dị, cho dù Diệp Huyền liếc mắt nhìn cũng có một loại cảm giác mông lung như rơi vào sương mù.
- Thật quỷ dị cấm chế.
Diệp Huyền lúc này ăn kinh ngạc, với tu vi tạo nghệ của hắn đều cảm thấy quỷ dị, cấm chế này tuyệt đối không phải người bình thường có thể thiết trí.
Cau mày, cẩn thận quan sát hồi lâu Diệp Huyền mới rốt cuộc tìm được một tia mạch suy nghĩ, từ đó hắn cởi bỏ cấm chế trên hai tấm huyền phù.
Một tia chấn động nhàn nhạt sinh ra, trên hai tấm huyền phù tỏa ra khí tức cổ xưa và thâm thúy giống như trải qua vô số năm tháng.
Diệp Huyền lúc này phải cười to.
Khó trách Ngô Húc vừa rồi không có kích phát huyền phù, không phải hắn không kịp hoặc là không thể ngờ được, mà là không có biện pháp thi triển.
Dùng tu vi của Ngô Húc không có biện pháp cởi bỏ cấm chế trên hai tấm huyền phù, cũng không có biện pháp kích hoạt, cuối cùng lại tiện nghi cho Diệp Huyền
- Ngô Húc đã tìm được hai tấm huyền phù này tại nơi nào?
Diệp Huyền cảm thấy hiếu kỳ.
Diệp Huyền nhanh chóng tập trung vào cối xay màu đen của Ngô Húc lưu lại.
Cối xay lớn như lòng bàn tay, toàn thân cối xay có thiết trí vô số cấm chế, có một tia hồn lực hùng hậu sinh ra, từ bên trong mịt mờ sinh ra đại khí phong cách cổ xưa.
Diệp Huyền xem xét liền giật mình.
Trước kia giao chiến với Ngô Húc, hắn cảm giác cối xay màu đen này chính là một kiện huyền bảo.
Cho nên Diệp Huyền vẫn cho rằng huyền bảo của Ngô Húc chính là huyền bảo nhập môn bình thường mà thôi.
Nhưng hôm nay xem xét cối xay này không phải huyền bảo tầm thường.
Chất liệu chủ thể của nó hẳn là dùng tinh thần thiết tạo thành, bên trong ít nhất gia nhập nhiều loại tài liệu cao cấp, hơn nữa dung nhập huyền hồn của huyền thú cao cấp mới có được hồn lực hùng hậu truyền ra như thế.
Luận cấp bậc, huyền bảo này có lẽ đạt tới ngũ phẩm.
Huyền bảo ngũ phẩm trong mắt của Diệp Huyền cũng không coi vào đâu, đặt trong liên minh mười ba nước, thậm chí tại nơi vắng vẻ trên đại lục Thiên Huyền lại là chí bảo ngàn năm khó gặp.
Lúc trước Ngô Húc thi triển uy lực cũng chỉ là cấp bậc sơ cấp mà thôi.
Nếu như Ngô Húc có thể hoàn toàn nắm giữ uy lực của huyền bảo cối xay trong tay, Diệp Huyền biết rõ mình có dùng thủ đoạn nào cũng không thể làm gì được người ta, muốn giết đối phương chẳng khác gì người điên nói mớ.
Nghĩ vậy Diệp Huyền cũng phải cười to.
Ngô Húc cũng quá kém may mắn, bảo vật trên người của hắn không tính là ít, hết lần này tới lần khác không thể thi triển ra uy lực cuối cùng của chúng, kết quả hắn bị mình chém giết dễ dàng, chỉ có thể nói vận khí không may tới cực điểm.
Lúc này Diệp Huyền luyện hóa huyền bảo cối xay của Ngô Húc.
So với trấn nguyên thạch, kết cấu của huyền bảo cối xay đơn giản gấp mười lần, chỉ qua hai canh giờ, Diệp Huyền đã luyện hóa gần hết cấm chế có trên huyền bảo cối xay.
Sở dĩ không luyện hóa cấm chế còn lại bởi vì đẳng cấp hồn lực của hắn không đủ.
Hô!
Ý niệm Diệp Huyền khẽ động, cối xay màu đen nhỏ bay lên không trung và biến lớn vô cùng nhanh chóng, sau đó nó nện thẳng vào gốc đại thụ gần đó, lúc này đại thụ lớn mấy người ôm bị nện thành bụi phấn.
Uy lực một kích này so với lúc Ngô Húc thi triển ra khác biệt một trời một vực.
Nếu như lúc trước Ngô Húc có thể thi triển ra uy lực như thế, cho dù là Diệt Huyền Phi Đao muốn ngăn cản cối xay cũng không có đủ thực lực như vậy.
Dù sao Diệt Huyền Phi Đao của mình chỉ dùng biện pháp luyện chế bình thường, cũng không phải huyền bảo, sở dĩ uy lực cường đại là vì phương pháp điều khiển hồn lực đặc thù mà thôi.
- Không tệ, không tồi!
Diệp Huyền thoả mãn gật gật đầu, hắn thu cối xay vào trong trữ vật giới chỉ của mình.
Ngay sau đó hắn cầm lấy một tấm địa đồ.
Hắn nhìn bản đồ vẽ mấy ngọn núi lớn bao quanh một sơn cốc rộng rãi.
- Phù quang bí cảnh bao la khôn cùng, cũng không biết Đông Phương Ngôn Ngữ phát hiện địa hỏa nằm ở khu vực nào.
Hỏa diễm đặc thù có tác dụng lớn với luyện hồn sư, nó là hỏa diễm cực kỳ cường đại, không chỉ gia tăng lực lượng của luyện hồn sư lên thật sâu, nó càng trợ giúp gia tăng thực lực võ giả biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Địa hỏa, nó là tồn tại trung đẳng trong hỏa diễm đặc thù, bởi vậy nội tâm Diệp Huyền vẫn nhớ mãi không quên.
Diện tích phù quang bí cảnh bao la khôn cùng, đừng nói bảo hắn đi tìm địa hỏa, chỉ cần tìm khu vực có địa hỏa cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
← Ch. 0491 | Ch. 0493 → |