Vay nóng Tima

Truyện:Huyền Thiên Hồn Tôn - Chương 0602

Huyền Thiên Hồn Tôn
Trọn bộ 1915 chương
Chương 0602: Về sau ta bảo kê ngươi (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1915)

Siêu sale Lazada


Mạc Thành Thiên kích động toàn thân không ngừng run rẩy, lớn tiếng nói:

- Đa tạ điện hạ bảo vệ, thuộc hạ nhất định máu chảy đầu rơi đến chết mới thôi.

Nói xong hắn vỗ đầu Mạc Thông một cái, nói:

- Còn không mau bái kiến điện hạ.

- Mạc Thông bái kiến điện hạ.

Mạc Thông sợ hãi nói ra.

Diệp Huyền cười nhạt một tiếng, nói:

- Hôm nay không nhờ có ngươi, ta cũng không gặp được Mạc gia chủ, nơi này có viên đan dược, ngươi cầm đi chữa thương đi, xem như tâm tình bổn thiếu gia tốt, nếu không ta cũng không thu các ngươi làm tùy tùng đâu.

Diệp Huyền ném ra một viên đan dược, bộ dáng ngữ khí bình thản.

- Đúng, đúng, đó là vinh hạnh của thuộc hạ.

Trong nội tâm Mạc Thành Thiên vui mừng như điên, hắn lại vỗ đầu Mạc Thông lần nữa, gõ hắn choáng váng đầu óc.

- Điện hạ ban đan dược cho ngươi, ngươi còn không cảm tạ điện hạ sao?

- Đa tạ điện hạ.

Mạc Thông gần như sắp khóc, chính mình bị Diệp Huyền và Kim Lân bắt đi đánh một trận, toàn thân bị tổn thương, bây giờ đối phương cho đan dược chữa thương, chính mình còn bị phụ thân đánh còn phải cảm kích người ta, từ khi nào làm người lại khó khăn như vậy?

Tuy trong nội tâm nghĩ như vậy nhưng Mạc Thông vẫn thành thật ăn đan dược vào.

Ngay sau đó dược lực nồng đậm bao phủ toàn thân của hắn, Mạc Thông cảm thấy toàn thân nóng lên, dược lực chạy khắp toàn thân và cảm giác tê tê sinh ra, hắn cảm giác thân thể vô cùng thoải mái.

Hắn xốc tay áo lên, lập tức phát hiện chuyện giật mình, trên cánh tay đầy vết thương và máu vậy mà bóng loáng trắng nõn giống như bạch ngọc.

Đây là đan dược gì? Cũng quá trâu bò ah?

Mạc Thông lúc này hoàn toàn ngây người, hiện tại mới qua vài phút mà thương thế của hắn đã khỏi hẳn.

Mạc Thành Thiên đứng bên cạnh nhìn chằm chằm mọi chuyện đang diễn ra, đây quả thật là đan dược khó lường, trên người mình không phải không có đan dược ngũ giia chữa thương, cho dù là loại tốt nhất muốn chữa thương chi nhi tử cũng cần thời gian vài canh giờ, điện hạ ban đan dược đã chữa khỏi thương thế trong vài phút.

Siêu cấp thế gia chính là siêu cấp thế gia, tùy tiện ban đan dược chữa thương cũng nghịch thiên như thế, nghĩ tới tương lai quang minh cho nên Mạc Thành Thiên kích động thân thể run rẩy.

- Được rồi, các ngươi cũng chớ thất thần, mau mang tư liệu Mộng Cảnh bình nguyên tới đây cho ta, về sau có phân phó gì ta sẽ gọi các ngươi, nếu như làm tốt, ta sẽ tài bồi các ngươi.

Nghe được Diệp Huyền nói thế, Mạc Thành Thiên kích động đỏ mặt, chẳng lẽ Mạc gia ta thật sự sắp quật khởi?

Hôm nay gặp được Diệp Huyền, tuyệt đối là thiên ý an bài!

Mạc Thành Thiên hưng phấn không thôi.

Lại tùy tiện trò chuyện một lát, Diệp Huyền bảo Kim Lân dẫn Mạc Thành Thiên và Mạc Thông ra khỏi phòng.

Rất nhiều trưởng lão Mạc gia đang chờ ở bên ngoài, ánh mắt bọn họ đầy ngoan độc, huyền lực trong cơ thể không ngừng vận chuyển, tùy thời sẽ chiến đấu, bọn họ sẽ đại khai sát giới.

Chưởng quỹ khách sạn Thiên Nhất cũng suất lĩnh hộ vệ khách sạn đứng cách đó không xa, trong lòng của hắn rất rõ mục đích của Mạc gia, e sợ song phương đại chiến có sơ suât gì đó nên hắn phải chuẩn bị.

Cửa phòng mở ra, Kim Lân, Mạc Thành Thiên và Mạc Thông bước ra khỏi phòng.

Vẻ mặt song phương hoàn toàn không giống xảy ra xung đột, Ngô chưởng quỹ nhẹ nhàng thở ra một hơi, xem ra hai thanh niên kia cũng dễ nói chuyện, không biết dùng biện pháp gì tránh xung đột với Mạc gia.

- Gia chủ, thiếu gia không có việc gì chứ?

Mấy đại trưởng lão Mạc gia đi lên chào đón và ân cần hỏi thăm, nhìn thấy Mạc Thông không có việc gì mới nhìn sang Kim Lân bên cạnh, có kẻ lạnh lùng nói:

- Lúc này xem như các ngươi thức thời, nếu như làm thiếu gia chúng ta bị thương, không quản các ngươi có địa vị gì cũng phải trả giá đắt.

Trong suy nghĩ của bọn họ, đám người Diệp Huyền đã lựa chọn thỏa hiệp.

Mạc Thành Thiên thần thái khiêm cung, hắn đang chuẩn bị cáo từ Kim Lân, nghe được tên trưởng lão nói như thế liền sợ tới mức xanh mặt, hắn vung tay tát một cáu, tên trưởng lão kia bị đánh bay vào góc tường.

- Đồ hỗn trướng, tại sao ngươi nói chuyện với Kim Lân tiền bối như thế.

Mạc Thành Thiên gào thét giận dữ.

Chính mình thật vất vả mới trèo lên bắp đùi của điện hạ, mấy trưởng lão quá không có ánh mắt, nếu chọc giận điện hạ và Kim Lân tiền bối, những cố gắng của mình vừa rồi hủy hoại trong gang tấc.

Tên trưởng lão kia bị đánh bay vào góc tường, hàm răng gãy mấy cây, vẻ mặt ngây ngốc nhìn Mạc Thành Thiên gia chủ, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Mấy người trưởng lão khác kể cả Ngô chưởng quỹ của khách sạn Thiên Nhất cũng không hiểu xảy ra chuyện gì.

Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, rốt cục cảm giác không đúng.

Thời điểm Mạc Thành Thiên đi ra gương mặt như tắm trong gió xuân, thần thái cung kính gọi thanh niên Kim Lân là tiền bối, đã xảy ra chuyện gì?

Mạc Thông bên cạnh chỉ cúi đầu, hắn nghe lời ngoan ngoãn như con chó con, cho dù bị đánh cũng sẽ lắc đuôi vui mừng.

Mà Kim Lân đứng chắp tay tại chỗ, thần thái tự tại và cười lạnh.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không phải gia chủ cường thế đi vào đòi người sao? Xem điệu bộ này rất không thích hợp ah.

Rất nhiều trưởng lão Mạc gia khó hiểu nhìn nhau, bọn họ giống như tên hòa thượng sờ đầu mà không có tóc.

- Kim Lân tiền bối, vừa rồi đệ tử Mạc gia không biết điều, lời lẽ xúc phạm tiền bối, tiền bối ngươi yên tâm, sau khi trở về thuộc hạ sẽ giáo huấn hắn, đoạt lấy chức trưởng lão của hắn.

Mạc Thành Thiên cẩn thận nói ra, sợ những trưởng lão này chọc giận Kim Lân.

Mấy đại trưởng lão nghe thế liền ngây ngốc, sững sờ nhìn Mạc Thành Thiên và Kim Lân, mấy người đều cảm thấy đầu óc không đủ dùng.

Ngô chưởng quỹ cũng ngây ra như phỗng.

Mạc Thành Thiên là người nào? Đây chính là gia chủ Mạc gia tại thành Hắc Thạch đấy, cường giả Vũ Tôn lục giai, dậm chân một cái thành Hắc Thạch cũng phải run rẩy vài lần.

Rốt cuộc hai người kia dùng phương pháp gì lại làm gia chủ Mạc gia khiêm tốn như thế?

- Bỏ đi, ta Kim Lân ta là người so đo chuyện nhỏ sao, điện hạ phân phó ngươi làm, ngươi đừng quên đấy.

Kim Lân thản nhiên nói.

- Đúng, đúng, thuộc hạ nhớ kỹ, tiền bối lồng dạ rộng lớn, thật sự là mẫu mực của đời ta.

Mạc Thành Thiên ưỡn nghiêm túc nói một câu.

Kim Lân chẳng muốn lại để ý tới Mạc Thành Thiên vuốt mông ngựa, quay người tiến vào gian phòng.

- Gia chủ, cuối... Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Ngài không phải đi vào bảo vệ thiếu gia sao? Khách khí với bọn chúng như vậy làm gì?

Thấy Kim Lân trở ra, vài tên trưởng lão mới cẩn thận hỏi thăm gia chủ.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-1915)