← Ch.1220 | Ch.1222 → |
Lúc này Diệp Huyền mới cười lạnh nói:
- Một tấm Phá Không Phù bát giai đã muốn từ trên tay thiếu gia ta đào tẩu, không khỏi cũng quá không để thiếu gia ta ở trong mắt đi.
- Ngươi... Ngươi vẫn là một Trận Pháp đại sư!
Nam tử xấu xí phun máu tươi, ngơ ngác nhìn vòng không gian ngăn trở Phá Không Phù, trong ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng.
Hắn thậm chí đã quên đi cầu xin Diệp Huyền, hắn thân là Vũ Hoàng nhị trọng đỉnh phong, ở Huyền Vực dưới tam trọng cũng có một chút địa vị, gặp qua không ít tràng diện.
Nhưng qua nhiều năm như vậy, hắn xưa nay chưa từng nhìn thấy Vũ Vương đáng sợ như thế, không chỉ là Luyện Hồn Sư, Ngự Thú sư, còn là một tên Trận Pháp đại sư, hơn nữa thực lực còn đáng sợ như vậy.
Trên thế giới này vẫn còn có thiên tài như thế, nam tử xấu xí chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, quả thực quá khó mà tin nổi.
Nếu như trời cao lại cho hắn một cơ hội, hắn tuyệt đối sẽ không lựa chọn đắc tội thiếu niên trước mặt này, chỉ tiếc, hắn lĩnh ngộ hơi muộn một chút.
Diệp Huyền không đợi nam tử xấu xí phục hồi tinh thần lại, cũng đã thôi thúc Trấn Nguyên Thạch ép xuống, ở trong ánh mắt hoảng sợ của nam tử xấu xí, Trấn Nguyên Thạch phịch một tiếng đập hắn thành thịt nát.
Lúc nam tử xấu xí sắp chết phỏng chừng cũng không nghĩ đến, hắn đường đường một Vũ Hoàng nhị trọng đỉnh phong, dĩ nhiên sẽ chết ở trên tay một Vũ Vương nhị trọng, hơn nữa chết chật vật như vậy.
Thu hồi không gian giới chỉ của nam tử xấu xí, lúc này Diệp Huyền mới lạnh như băng nhìn về phía thiếu phụ kia.
- Ta...
Lúc này thiếu phụ kia đã hoàn toàn dọa sợ, gương mặt trắng xám, thấy Diệp Huyền nhìn sang, trong ánh mắt lộ ra một tia kinh hãi cùng hoảng sợ.
Có điều nàng rất nhanh phản ứng lại, vẻ sợ hãi trên mặt cật lực bị nàng thu lại, đồng thời lộ ra một tia quyến rũ điềm đạm đáng yêu.
- Thiếu hiệp, van cầu ngươi, đừng có giết ta, ta là bị tên này khống chế, hắn không phải muốn ta làm đồ đệ hắn, kỳ thực mục đích của hắn chỉ là vì giữ lấy ta, ta là vô tội.
Không thể không nói, tuy tướng mạo của thiếu phụ này không thể nói tuyệt sắc, nhưng trên người xác thực có một loại mị lực đặc biệt, khi nàng điềm đạm đáng yêu xin tha, cả người nhất thời toả ra một loại khí chất khiến người ta thương tiếc, đồng thời ở dưới phong độ này, còn toả ra một luồng mùi vị quyến rũ.
Hai loại khí chất kết hợp với nhau, tuyệt đối có thể làm cho đại đa số nam nhân không cách nào tự kiềm chế.
Nhìn thấy Diệp Huyền không hề bị lay động, thiếu phụ kia lại nhúc nhích vòng eo một chút, đồng thời để quần áo của mình tuột xuống, lộ ra da thịt trắng như tuyết, trên mặt càng lộ ra vẻ mặc quân ngắt lấy, thật giống như một đóa hoa tươi yểu điệu, đang chờ người sủng hạnh, hái, ta thấy mà yêu.
Thiếu phụ kia trong lòng âm thầm đắc ý, đối phương trẻ tuổi như thế, nơi nào từng trải qua loại chiến trận này, phỏng chừng cũng đã xem ngốc a.
Chà chà, một thiên tài như thế, nói như thế nào cũng là yêu nghiệt hạch tâm của một thế lực hàng đầu nào đó, nếu như có thể ôm hắn, sau đó tài nguyên tu luyện của mình phỏng chừng căn bản là không cần sầu.
Còn sư phụ nguyên lai kia, lớn lên xấu như vậy, thời điểm thiếu phụ cùng hắn làm việc, trong lòng đều cố nén buồn nôn. Nếu như không phải đối phương tu vi không tệ, sớm đã bị nàng quăng, không nghĩ tới không dùng được như thế.
Trong lòng nghĩ như thế, tư thái đáng thương trên mặt thiếu phụ kia càng sâu, quỳ rạp dưới đất, ngực càng lộ ra tảng lớn trắng như tuyết, cảnh "xuân" hiện ra.
Xem tới đây, trong lòng Diệp Huyền cũng nhẫn không được nữa, buồn nôn rối tinh rối mù.
Người khác không thấy được, hắn sao lại không thấy được, thiếu phụ này sở dĩ quyến rũ như vậy, vốn là tu luyện qua một loại mị công nào đó, động tác cùng vẻ mặt kệch cỡm kia, quả thực để hắn buồn nôn.
Thời khắc này, Diệp Huyền không khỏi nghĩ đến Dao Nguyệt Vũ Đế.
Trên thế giới này, ở trước mặt mình như vậy thật sự vĩnh viễn chỉ có Dao Nguyệt Vũ Đế, chỉ là, Dao Nguyệt nàng hiện tại ở nơi nào? Còn ở Huyền Vực sao?
Diệp Huyền cười nhạt, hắn nghĩ đến Dao Nguyệt Vũ Đế, thời khắc này tâm triệt để bình tĩnh lại, cũng mất đi tâm tình tiếp tục xem thiếu phụ này biểu diễn buồn nôn.
Trong đầu thả ra một đạo ý niệm, không chờ thiếu phụ kia nói cái gì, con tê tê đã nhào ra, trong chớp mắt đánh giết thiếu phụ kia.
Đến chết thiếu phụ kia cũng không hiểu, tại sao thiếu niên trước mặt mới khoảng chừng hai mươi kia, có thể ngăn trở được dụ hoặc của mình?
Sử dụng Huyền Hỏa đốt thân thể của thiếu phụ cùng nam tử xấu xí thành tro bụi, Diệp Huyền nghỉ ngơi một hồi, điều dưỡng một chút, lúc này mới lần thứ hai nhìn về phía thung lũng.
Mới vừa rồi cùng nam tử xấu xí tranh đấu, trên người hắn vẫn có một ít vết thương nhẹ, hơn nữa Huyền Nguyên cũng tiêu hao không ít.
Tuy giờ khắc này đã không có bất kỳ ai, nhưng vẻ mặt Diệp Huyền nhìn về phía trong thung lũng, vẫn hơi có chút nghiêm nghị.
Ngay thời điểm hắn đang chuẩn bị tiến vào sơn cốc, thu lấy Kim Ngọc Hinh Quả, xa xa đột nhiên lại truyền đến hai tiếng xé gió.
Diệp Huyền nhất thời nhíu mày, vị trí bí ẩn này võ giả cũng quá nhiều đi, ngăn ngắn chốc lát, lại cóhai người lại đây.
Trong lòng nghĩ như thế, thân hình Diệp Huyền loáng một cái, cũng không tiếp tục hái Kim Ngọc Hinh Quả, mà tìm địa phương trốn đi.
Không lâu lắm, hai đạo lưu quang lấy tốc độ cực nhanh rơi vào trước thung lũng, xem khí tức trên người, vẻn vẹn chỉ là Vũ Vương tam trọng.
Hai người này vừa rơi xuống, ánh mắt phát sáng nhìn về phía trong thung lũng.
- Ồ, ta nói vừa nãy mùi thơm kia làm sao đặc biệt như vậy, dĩ nhiên là Kim Ngọc Hinh Quả, chúng ta vận may quá tốt rồi.
Một tên Vũ Vương ngay lập tức kinh hỉ kêu lên, trong giọng nói tràn ngập hưng phấn cùng kích động.
Một gã Vũ Vương khác trên mặt cũng lộ ra vẻ mừng rỡ như điên.
- Không nên phí lời quá nhiều, chúng ta nhanh thu hồi Kim Ngọc Hinh Quả này, cái hương vị kia truyền ra khoảng cách quá xa, có thể đưa tới võ giả khác.
- Nói rất đúng, chúng ta mau mau ra tay.
Hai người này nói hết lời, liền hóa thành hai đạo lưu quang nhảy vào thung lũng.
- A!
Bọn họ mới vừa vào đi, một tiếng kêu thảm thiết thê lương liền vang lên, vũ bào trên người hai tên võ giả này dĩ nhiên trong nháy mắt bốc lên khói trắng, trên mặt cũng bốc lên từng bọng máu.
- Có độc, sương mù này có độc.
Toàn bộ thung lũng, đều ẩn chứa một lớp sương khói mỏng manh, hai người căn bản không nghĩ tới sương mù này sẽ có độc, đi vào, huyết nhục cả người liền bắt đầu thối rữa, mạnh như Vũ Vương tam trọng, cũng chặn không nổi.
← Ch. 1220 | Ch. 1222 → |