← Ch.1644 | Ch.1646 → |
Từng đạo từng đạo hoa văn màu vàng lít nha lít nhít hiện ra ở trên vảy giáp của hắn, cùng Yêu nguyên và huyết nhục của Kim Lân dung hợp lại, phảng phất như bản thân nó vậy, tỏa ra khí tức kinh người.
- Khí tức thật khủng bố.
Tu vi của Kim Lân vẻn vẹn ở bát giai tam trọng đỉnh phong, nhưng thả ra khí tức, so với Diệp Huyền gặp tuyệt đại đa số Yêu Đế còn muốn đáng sợ hơn, thậm chí có thể cùng Tất Lôi Yêu Đế so sánh, đây là một loại uy thế đến từ huyết thống, khiến cho Diệp Huyền âm thầm hoảng sợ.
Càng làm cho Diệp Huyền giật mình, vẫn là cấm chế trên người Kim Lân.
Lúc trước thời điểm một lần cuối cùng mở ra cấm chế cho Kim Lân, tu vi của Diệp Huyền mới cấp bảy nhất trọng, tu vi hồn lực cũng vừa mới đột phá thất giai, bây giờ tu vi của hắn tăng nhanh như gió, đạt đến Cửu Thiên Vũ Đế, tu vi hồn lực cũng đột phá đến Đế cấp.
Nhưng lần thứ hai nhìn thấy cấm chế trên người Kim Lân, tuy lại có càng nhiều cấm chế có thể phân rõ ràng, nhưng thời điểm thâm nhập xem, tuyệt đại đa số cấm chế ở nơi sâu xa kia, vẫn cho hắn một loại cảm giác hoa cả mắt.
- Điện hạ, có thể mở ra không? Tốt nhất mở ra hết a.
Kim Lân ở một bên chờ mong nhìn Diệp Huyền.
- Nói nhảm nữa ta sẽ không giải a.
Diệp Huyền hừ một hồi.
- Đừng, đừng a.
- Vậy thì ngoan ngoãn yên tĩnh lại.
Diệp Huyền quát lớn một tiếng, sau đó chìm đắm ở cấm chế trên người Kim Lân.
Sau một canh giờ.
Trên người Kim Lân có mấy trăm đạo cấm chế, bị hắn lập tức mở ra mấy chục.
Một luồng khí tức kinh khủng, từ trong cơ thể Kim Lân đột nhiên xung kích ra, cái khí tức doạ người kia, liền như một ngọn núi lớn, mạnh mẽ trấn đặt ở trên người Diệp Huyền, có thể so với Vũ Đế tam trọng như Cuồng Ngục Vũ Đế, không kém chút nào.
- Ha ha, lão Kim ta rốt cục khôi phục lại cảnh giới Yêu Đế.
Cấm chế mở ra một bộ phận, Kim Lân nguyên bản tu vi mới bát giai đỉnh phong, dĩ nhiên lập tức bước vào Cửu Thiên Yêu Đế, toàn bộ quá trình không hề có một chút không hòa hợp.
- Có điều điện hạ, ngươi giải cũng quá ít đi, mới giải mấy chục lớp cấm chế, tính ra, ngươi tổng cộng mới giải cho lão Kim ta một phần ba cấm chế, điện hạ, có phải lại mở ra vài đạo không? Ít nhất cũng phải để lão Kim ta khôi phục lại cửu giai nhị trọng chứ?
Hưng phấn một lúc, Kim Lân rất nhanh lại ủ rũ.
Từ lúc trước hắn được Diệp Huyền từ Phù Quang sơn mạch mang ra, trên người có tổng cộng khoảng ba trăm đạo cấm chế, tổng cộng cũng mới giải một trăm đạo, trong lòng Kim Lân không khỏi có chút buồn bực.
Tiếp tục như vậy, lúc nào mới có thể khôi phục lại thời khắc đỉnh phong.
- Làm sao, vẫn còn chê ít? Lúc trước thời điểm bản điện nhìn thấy ngươi, tu vi của ngươi mới Yêu Vương cảnh, hiện tại khôi phục lại Cửu Thiên Yêu Đế, lại còn không hài lòng, có tin bản điện ta phong ấn trở lại lần nữa hay không?
Diệp Huyền hai tay sờ một thủ quyết, một đạo cấm chế vô hình trong nháy mắt xuất hiện ở trên bàn tay của hắn.
- Không chê ít, không chê ít.
Kim Lân liền gọi lên, hắn từng trải qua năng lực của Diệp Huyền ở phương diện cấm chế, muốn nói phong ấn trở lại, vậy tuyệt đối không phải khoác lác:
- Điện hạ, ta như vậy không phải là cảm giác thực lực của mình quá yếu, không thể phân ưu cho điện hạ ngươi sao? Muốn khôi phục một ít thực lực, chinh chiến thiên hạ cho điện hạ ngươi a.
Kim Lân lời thề son sắt nói.
- Yên tâm đi, chờ lúc nào ta thoả mãn, tự nhiên sẽ tiếp tục mở ra cấm chế trên người ngươi.
Nhưng trong lòng Diệp Huyền thì âm thầm hoảng sợ, không phải hắn không muốn mở ra một ít cấm chế cho Kim Lân, mà là lấy tu vi của hắn bây giờ, cấm chế trên người Kim Lân đã đến cực hạn của hắn.
- Năm đó vị đại năng phong ấn Kim Lân kia đến tột cùng là nhân vật cỡ nào? Lấy tu vi của ta bây giờ, cũng chỉ có thể mở ra bộ phận cấm chế trong đó, chẳng lẽ đại năng kia là cường giả Thánh cảnh? Hơn nữa Kim Lân ở thời kì đỉnh phong, thực lực đến tột cùng đáng sợ bao nhiêu? Lúc này mới mở ra một phần ba cấm chế, cũng đã là Yêu Đế cửu giai nhất trọng đỉnh phong, còn lại hai trăm đạo nếu như có thể mở ra, này sẽ là cảnh giới gì?
Trong lòng Diệp Huyền không khỏi tâm tư chập trùng.
Hoang Thiên Tháp, Phù Quang bí cảnh, loại đồ vật này không thể nghi ngờ chứng minh, Thiên Huyền đại lục ở thời đại viễn cổ, tuyệt đối không phải hiện tại có thể so sánh.
Thời gian trôi qua, chớp mắt qua nửa ngày thời gian.
Diệp Huyền ở dưới sự chỉ dẫn của Kim Lân, sắp tiếp cận một trú điểm Yêu tộc ở Vô Tận sơn mạch.
- Người nào, dám to gan xông cấm địa của Yêu tộc ở Vô Tận sơn mạch, mau chóng dừng lại cho ta.
Đột ngột, một tiếng hét lớn vang lên, nương theo một luồng yêu uy khủng bố, ầm một tiếng, một luồng cự lực đánh vào phi thuyền, oanh phi thuyền lay động một chút.
Ngoại vi phi thuyền, đột nhiên dâng lên từng luồng từng luồng yêu uy khủng bố, hiện ra rất nhiều Yêu thú, hoàn toàn vây quanh phi thuyền của Diệp Huyền lại.
Diệp Huyền thu hồi phi thuyền, phóng tầm mắt nhìn tới, chỉ thấy hiện ra ở trước mặt hắn, là một sơn mạch cực kỳ bao la, ở vào nơi sâu xa của Vô Tận sơn mạch, nơi này khắp nơi là cổ mộc đứng vững, đại thụ hơn trăm trượng, thậm chí hơn một nghìn trượng trực tủng vân thiên, nguy nga hùng tráng.
Mà ở bốn phía đám người Diệp Huyền, có tới mấy chục con Yêu tộc khí tức đáng sợ hoàn toàn vây quanh, trong đó đầu lĩnh chính là ba con Yêu tộc khí tức phi phàm, cả người yêu uy bao phủ, như mây đen cuồn cuộn, bốc lên phun trào, hiển nhiên đều là Yêu Đế nhất trọng, bây giờ đều mắt nhìn chằm chằm Diệp Huyền, cả người sát cơ sôi trào.
- Điện hạ, chuyện nhỏ này ta đến xử lý.
Kim Lân từ phía sau Diệp Huyền đi ra, đầu tiên là nhìn Diệp Huyền cung kính gật đầu một cái, sau đó lạnh lùng nhìn chằm chằm ba con Yêu Đế kia, quát lạnh:
- Làm sao? Mấy người các ngươi ngay cả bản điện hạ cũng không nhận ra, dám chặn lại phi thuyền của bản điện hạ?
- Kim Lân điện hạ!
Ba tên Yêu Đế kia nhìn thấy Kim Lân nhất thời sợ hết hồn.
- Thuộc hạ lỗ mãng quấy rầy điện hạ, kính xin điện hạ bớt giận.
Tam đại Yêu Đế nơm nớp lo sợ, nhưng trong lòng kêu khổ thấu trời, trong Yêu tộc pháp bảo cực ít, vì lẽ đó Yêu tộc chạy đi, thường thường đều là tự mình phi hành, rất ít sẽ ngồi phi thuyền, loại pháp bảo phi thuyền kia, chỉ có võ giả Nhân loại mới sẽ thôi thúc, bởi vậy bọn hắn nhìn thấy có phi thuyền xông vào lãnh địa, cho rằng là võ giả Nhân loại, vội vàng ra tay chặn lại.
← Ch. 1644 | Ch. 1646 → |